Chương 18: Tâm cơ
Ngư Hoả Hoả
16/12/2023
Ninh Lạc An lái xe ra đến khu vực ngoại ô, đường càng lúc càng vắng vẻ, ngay cả đèn đường cũng không có lấy một bóng nào.
Cô đến địa chỉ mà Lục Khải đã gửi trên tin nhắn, ngay trước mặt là một căn tứ hợp hợp viện có diện tích rộng lớn.
Ninh Lạc An sửng sốt trước vẻ hoành tráng, lầm bầm trong miệng:
"Lục gia đúng là danh bất hư truyền."
Một lần nữa cô bấm số của chính mình, bên kia nhanh chóng nhấc máy, nhưng không có sự hồi đáp.
Ninh Lạc An phải lên tiếng nói trước: "Tôi đã đến địa chỉ anh gửi rồi."
"Ừm, đứng yên đó tôi ra ngay." – Lục Khải ném điếu thuốc xuống chân, bước thẳng ra cửa chính.
Bên ngoài vắng lặng chỉ có một cô gái ăn mặc mỏng manh đứng chếch về phía bên trái cổng chính.
Làn da trắng nõn như phát sáng dưới đêm tối, thỉnh thoảng cô rùng mình vì gió lạnh thốc vào da thịt.
Lục Khải nhìn đến mất tập trung, một lúc sau mới định thần mà bước về phía cô.
"Chào cô." – Anh gõ tay lên nắp capo xe.
Ninh Lạc An nghe tiếng động liền quay mặt lại.
"Điện thoại của anh."
Cô lập tức đưa ngay chiếc điện thoại đang cầm trên tay, Lục Khải cũng đưa cho cô, khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau, anh mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo ở các đầu ngón tay nhỏ kia.
Ánh mắt của Ninh Lạc An dừng lại trên gương mặt có nét trầm buồn của Lục Khải vài giây.
Lục Khắc đứng ngay cổng, điếu thuốc trong tay vừa mới châm còn chưa đưa lên miệng đã bắt gặp tình cảnh có chút quái lạ.
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn hơi nheo lại, nhìn kỹ cô gái đang đối diện với Lục Khải, vẽ lên một nụ cười nửa miệng đầy vẻ u ám, cảm thán một câu:
"Thì ra là người của Lục Khải!"
Lục Khắc giơ điện thoại lên chụp vội một tấm ảnh sau đó nhanh chóng trở lại phòng khách.
Chân còn chưa bước tới cửa thì đã nghe bên trong truyền ra tiếng của Lục Triều.
"Anh hai, anh xem trong nhà này em có phải người khó khăn, không được yêu thương nhất không?"
Lục Diệu Thân điềm đạm hỏi:
"Sao lại nói vậy?"
Lục Triều đột ngột hạ thấp giọng:
"Thì anh nhìn cũng thấy mà, Lục Khải đi Porsche nhà thì hai ba cái, anh ba thì đi Rolls Royce sổ hồng thì tính bằng cân, mỗi thằng em này là phải dùng một con Mercedes rẻ tiền cũng chẳng có nhà riêng, mấy cái nhà hàng khách sạn ở gần biển quản đến tắt thở tiền lương cũng không đủ hai vợ chồng em sống một tháng."
Lục Diệu Thân liếc mắt một cái, lời nói mang theo sự trách móc:
"Hay là không đủ để em đi bao gái."
Lục Triều bị nói trúng tim đen liền im bặt.
Mi mắt Lục Khắc cụp xuống, mắng thầm:
"Mẹ nó, ông đây làm đến trầy da tróc vảy mới leo lên được cái ghế Tổng giám đốc, cái thằng chỉ biết ăn chơi phá của thì có tư cách gì mà so sánh."
Hắn tiêu sái đi vào trong, trở lại vị trí cũ ngồi cạnh Lục Diệu Thân. Sắc mặt tươi tắn nói:
"Anh hai, nhiều lúc em thấy mình thật may mắn..."
Lục Triều tò mò xen vào hỏi: "May mắn cái gì?"
"Thì cảm thấy có anh em quả thật rất tốt, nếu không có anh hai và hai em thì cuộc sống em sẽ nhạt nhẽo chết mất."
Lục Triều âm thầm bĩu môi, cảm thấy mấy lời của Lục Khắc giả tạo đến mức buồn nôn.
Lục Diệu Thân bật cười:
"Đúng là nhà có đông người thì vui, bây giờ chỉ cần Lục Khải kết hôn, Lục Triều có con, em có bạn gái nữa là hoàn mỹ."
Lục Khắc lắc đầu cười nhạt:
"Em bận đến không có thời gian ăn cơm, lấy đâu ra thời gian có bạn gái..."
Lúc này Lục Khải vừa quay lại phòng khách, Lục Khắc chớp lấy thời cơ nói tiếp: "... Nhưng mà hình như Ngũ gia nhà ta có bạn gái rồi."
Lục Khải chưa kịp hiểu chuyện gì nhưng nghe nhắc đến vấn đề kia liền lập tức phủ nhận:
"Không, em chưa có bạn gái."
Lục Khắc lấn nước hỏi tiếp:
"Vậy cô gái vừa rồi em gặp ngoài cổng là ai?"
Lục Diệu Thân và Lục Triều đều bất ngờ, nếu Lục Diệu Thân mang cảm xúc vui mừng cho em trai thì Lục Triều lại lo lắng tài sản của Lục gia sẽ phải chia nhỏ thêm một phần.
Đối với Lục Khắc, câu hỏi kia chỉ là muốn biết tâm cơ của Lục Khải lớn đến đâu. Nếu Ninh Lạc An thật sự là con dao bị cài cắm thì nhất định hắn sẽ thẳng tay diệt trừ, dù đó có là đứa trẻ năm xưa hắn mến hay bất cứ ai chăng nữa. Chỉ cần đụng tới uy quyền và lợi ích, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Lục Khải lạnh nhạt trả lời đúng sự thật:
"Cô gái đó cầm nhầm điện thoại, đến đây để đổi lại thôi."
Cô đến địa chỉ mà Lục Khải đã gửi trên tin nhắn, ngay trước mặt là một căn tứ hợp hợp viện có diện tích rộng lớn.
Ninh Lạc An sửng sốt trước vẻ hoành tráng, lầm bầm trong miệng:
"Lục gia đúng là danh bất hư truyền."
Một lần nữa cô bấm số của chính mình, bên kia nhanh chóng nhấc máy, nhưng không có sự hồi đáp.
Ninh Lạc An phải lên tiếng nói trước: "Tôi đã đến địa chỉ anh gửi rồi."
"Ừm, đứng yên đó tôi ra ngay." – Lục Khải ném điếu thuốc xuống chân, bước thẳng ra cửa chính.
Bên ngoài vắng lặng chỉ có một cô gái ăn mặc mỏng manh đứng chếch về phía bên trái cổng chính.
Làn da trắng nõn như phát sáng dưới đêm tối, thỉnh thoảng cô rùng mình vì gió lạnh thốc vào da thịt.
Lục Khải nhìn đến mất tập trung, một lúc sau mới định thần mà bước về phía cô.
"Chào cô." – Anh gõ tay lên nắp capo xe.
Ninh Lạc An nghe tiếng động liền quay mặt lại.
"Điện thoại của anh."
Cô lập tức đưa ngay chiếc điện thoại đang cầm trên tay, Lục Khải cũng đưa cho cô, khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau, anh mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo ở các đầu ngón tay nhỏ kia.
Ánh mắt của Ninh Lạc An dừng lại trên gương mặt có nét trầm buồn của Lục Khải vài giây.
Lục Khắc đứng ngay cổng, điếu thuốc trong tay vừa mới châm còn chưa đưa lên miệng đã bắt gặp tình cảnh có chút quái lạ.
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn hơi nheo lại, nhìn kỹ cô gái đang đối diện với Lục Khải, vẽ lên một nụ cười nửa miệng đầy vẻ u ám, cảm thán một câu:
"Thì ra là người của Lục Khải!"
Lục Khắc giơ điện thoại lên chụp vội một tấm ảnh sau đó nhanh chóng trở lại phòng khách.
Chân còn chưa bước tới cửa thì đã nghe bên trong truyền ra tiếng của Lục Triều.
"Anh hai, anh xem trong nhà này em có phải người khó khăn, không được yêu thương nhất không?"
Lục Diệu Thân điềm đạm hỏi:
"Sao lại nói vậy?"
Lục Triều đột ngột hạ thấp giọng:
"Thì anh nhìn cũng thấy mà, Lục Khải đi Porsche nhà thì hai ba cái, anh ba thì đi Rolls Royce sổ hồng thì tính bằng cân, mỗi thằng em này là phải dùng một con Mercedes rẻ tiền cũng chẳng có nhà riêng, mấy cái nhà hàng khách sạn ở gần biển quản đến tắt thở tiền lương cũng không đủ hai vợ chồng em sống một tháng."
Lục Diệu Thân liếc mắt một cái, lời nói mang theo sự trách móc:
"Hay là không đủ để em đi bao gái."
Lục Triều bị nói trúng tim đen liền im bặt.
Mi mắt Lục Khắc cụp xuống, mắng thầm:
"Mẹ nó, ông đây làm đến trầy da tróc vảy mới leo lên được cái ghế Tổng giám đốc, cái thằng chỉ biết ăn chơi phá của thì có tư cách gì mà so sánh."
Hắn tiêu sái đi vào trong, trở lại vị trí cũ ngồi cạnh Lục Diệu Thân. Sắc mặt tươi tắn nói:
"Anh hai, nhiều lúc em thấy mình thật may mắn..."
Lục Triều tò mò xen vào hỏi: "May mắn cái gì?"
"Thì cảm thấy có anh em quả thật rất tốt, nếu không có anh hai và hai em thì cuộc sống em sẽ nhạt nhẽo chết mất."
Lục Triều âm thầm bĩu môi, cảm thấy mấy lời của Lục Khắc giả tạo đến mức buồn nôn.
Lục Diệu Thân bật cười:
"Đúng là nhà có đông người thì vui, bây giờ chỉ cần Lục Khải kết hôn, Lục Triều có con, em có bạn gái nữa là hoàn mỹ."
Lục Khắc lắc đầu cười nhạt:
"Em bận đến không có thời gian ăn cơm, lấy đâu ra thời gian có bạn gái..."
Lúc này Lục Khải vừa quay lại phòng khách, Lục Khắc chớp lấy thời cơ nói tiếp: "... Nhưng mà hình như Ngũ gia nhà ta có bạn gái rồi."
Lục Khải chưa kịp hiểu chuyện gì nhưng nghe nhắc đến vấn đề kia liền lập tức phủ nhận:
"Không, em chưa có bạn gái."
Lục Khắc lấn nước hỏi tiếp:
"Vậy cô gái vừa rồi em gặp ngoài cổng là ai?"
Lục Diệu Thân và Lục Triều đều bất ngờ, nếu Lục Diệu Thân mang cảm xúc vui mừng cho em trai thì Lục Triều lại lo lắng tài sản của Lục gia sẽ phải chia nhỏ thêm một phần.
Đối với Lục Khắc, câu hỏi kia chỉ là muốn biết tâm cơ của Lục Khải lớn đến đâu. Nếu Ninh Lạc An thật sự là con dao bị cài cắm thì nhất định hắn sẽ thẳng tay diệt trừ, dù đó có là đứa trẻ năm xưa hắn mến hay bất cứ ai chăng nữa. Chỉ cần đụng tới uy quyền và lợi ích, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Lục Khải lạnh nhạt trả lời đúng sự thật:
"Cô gái đó cầm nhầm điện thoại, đến đây để đổi lại thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.