Chương 12: Thương hộ biểu tình
Vô Xứ Khả Đào
03/04/2023
Tiếng Trung của ông rất chuẩn, khuôn mặt béo múp cũng mang ý cười, dáng vẻ cực kỳ dễ gần.
Diệp Giai Chính vẫn mặc quân trang, vóc dáng anh cao lớn mảnh khảnh, lúc đứng đối diện cao hơn Hiyagami khoảng một cái đầu, anh nhàn nhạt nhìn mắt Hiyagami: "Đã lâu không gặp, ông Hiya."
Đám đông phía xa lại gào thét một trận, Hiyagami tầm mắt hơi chuyển một chút, trở nên lãnh khốc, lát sau lại mỉm cười: "Thiếu soái, mời vào trong."
"... Thủ tướng vừa gọi điện cho tôi, muốn tôi thay đế quốc Nhật Bản hỏi thăm Diệp soái. Đất nước tôi từ trước đến nay luôn duy trì quan hệ tốt đẹp với chính phủ Bắc Bình, hiện tại Lưỡng Giang đổi thống lĩnh, chúng tôi thấy cũng vui mừng." Phụ tá bưng một ly trà xanh lên, lời của Hiyagami cũng theo đó dừng một chút, có vẻ đang tỉ mỉ quan sát của biểu cảm Diệp Giai Chính, nói tiếp, "Dù cha của ngài hay chính phủ quá độ trước đây, đều hợp tác với chúng tôi rất vui vẻ. Cho nên, về công về tư, tôi đều hy vọng có thể tiếp tục hợp tác."
Diệp Giai Chính mân mê ly trà trong tay, nhàn nhạt hỏi: "Hợp tác của ngài là chỉ?"
"Hiệp định thương mại đã được đàm phán giữa chúng tôi và quý chính phủ, lúc đó tuy rằng chủ sự là anh rể của cậu, nhưng ký tên đóng dấu lại là cậu đây. Cho nên, tôi cho rằng Đốc quân đã tán thành." Hiyagami chậm rãi nói, "Hiện tại làn sóng thương hộ trong Dĩnh châu thành nháo thành thế này, đồng bào chúng tôi cũng biết phép tắc, nhưng căn bản không có cách nào để buôn bán. Quân tọa có phải nên áp dụng vài cách xử trí hay không?"
Diệp Giai Chính vẫn trầm mặc không nói, khẽ nhếch môi tiếp tục mân mê ly trà. Hiyagami lại nhìn người thanh niên này một chút. Cậu ta khác hẳn nửa năm trước, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, sự lỗ mãng xúc động vốn nên có ở độ tuổi hai mươi, lại không thể tìm được trên người cậu ta, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không thể nắm được suy nghĩ thật sự.
Nửa năm trước lúc Dĩnh Quân nội loạn, Cố Nham Quân và Từ Bá Lôi bày tỏ thiện chí với mình để được ủng hộ, Hiyagami đều không từ chối. Bởi vì cuối cùng cho dù là ai khống chế toàn cục, đối với Nhật Bản đều có lợi. Duy chỉ có Diệp Giai Chính là Hiyagami chủ động đến tìm, ám chỉ Diệp Giai Chính phía Nhật Bản có thể đem lại lợi ích, mong chờ hợp tác ngày sau.
Lúc ấy thái độ của Diệp Giai Chính không rõ ràng. Khi đó tham mưu dưới trướng còn tức giận bất bình, khinh thường nói chẳng qua cậu ta chỉ là một con rối, lại còn tỏ vẻ kiêu ngạo. Nhưng Hiyagami không giận. Thanh niên tâm tư thâm trầm như vậy, mới là đối tượng mà ông ta giành lấy cho đế quốc Nhật Bản.
Quả nhiên, sau nửa năm, Diệp Giai Chính đã trở mình một cú tuyệt đẹp, trở về Dĩnh Quân.
Hiyagami cũng không gấp, chậm rãi uống một ngụm: "Hy vọng Đốc quân suy xét thật kỹ, đừng để một chuyện nhỏ như vậy đến mức hai nước mâu thuẫn. Mấy tháng trước, cách thức của Cố tham mưu trưởng đã giải quyết phong trào sinh viên cực kỳ lưu loát sạch sẽ."
Diệp Giai Chính buông ly trà, khẽ cười: "Ông Hiya, tôi vừa nghe tin đã lập tức tới đây, cũng có thể nhìn ra thành ý muốn giải quyết vấn đề của tôi."
"Quân tọa chuẩn bị giải quyết thế nào?"
"Tôi cũng muốn hỏi ông Hiya một chút, ông cảm thấy thế nào mới tính là giải quyết được cục diện trước mắt này đây?"
"Đầu tiên, cần đảm bảo an toàn cho công dân Nhật Bản; tiếp theo, khôi phục trật tự bình thường." Hiyagami nói từng câu từng chữ, giọng nói dần lãnh khốc, "Nếu có người Trung Quốc tiếp tục náo loạn như vậy, Đốc quân không nên nương tay nữa, chỉ cho người cản trở bên ngoài là không đủ."
Diệp Giai Chính khẽ gật đầu, tựa hồ tán thành cách nói của đối phương: "Được, tôi sẽ cho ngài một lời giải thích về chuyện này."
Hiyagami vừa lòng gật đầu: "Đương nhiên tôi tin tưởng quân tọa." Có được lời cam kết của đối phương, vẻ mặt của ông thả lỏng rất nhiều, "Quân tọa, mấy ngày trước nhờ người mang hai bình rượu Ginjo sake đến từ Nhật Bản, buổi trưa cùng nhau đánh giá một chút chứ?"
Diệp Giai Chính cũng vui vẻ đáp ứng: "Vậy tôi cũng không khách khí."
Buổi chiều, lúc ra khỏi sứ quán Nhật Bản, Diệp Giai Chính dựa vào ghế sau, hơi nhắm mắt lại. Tiêu Thành cho rằng anh ngủ rồi, phân phó tài xế chạy về phủ Đại soái. Xe chạy qua một con phố, Diệp Giai Chính bỗng mở miệng: "Đến trường Y."
Tiêu Thành có chút ngạc nhiên, trong không khí mùi rượu nhàn nhạt, anh cảm thấy trưởng quan đã hơi say rồi, không khỏi lại xác nhận lại một lần: "Ý của ngài là đi tìm Liêu tiểu thư sao? Hiện tại?"
Người đàn ông trẻ mặc quân trang ngồi ghế sau gật đầu, có lẽ nghe được cái tên kia, nét mặt căng chặt cuối cùng xuất hiện một tia mềm mại thả lỏng.
Nhưng làm phó quan, Tiêu Thành lại không nghĩ như vậy. Anh ngồi thẳng người trên ghế trước, qua một hồi sau mới nói: "Ngài đã sẵn sàng chưa?"
Diệp Giai Chính mở mắt, đối phó với Hiyagami tuyệt đối không phải là một chuyện nhẹ nhàng, lời lẽ sắc bén sâu xa, hơn nữa còn uống rượu, lúc này vẫn còn cảm thấy hơi mệt mỏi: "Hả?"
Tiêu Thành quay đầu lại, tầm mắt dừng trên quần áo của Diệp Giai Chính: "Không cần thay đồ sao?"
Diệp Giai Chính ngẩn người, phát hiện đã lâu như vậy thế mà mình vẫn còn đang gạt cô. Nhưng ấp ủ nhiều lần như vậy vẫn không thể mở miệng. Cảm thấy đầu đau nặng hơn, anh đổi lại: "Về trước đi."
Xe chạy qua con phố dài, Tiêu Thành bỗng nhiên nghe thấy thiếu soái đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau mở miệng nói "Chờ một chút".
Tài xế phanh gấp, Tiêu Thành nhìn theo ánh mắt Diệp Giai Chính ra bên ngoài, một thiếu nữ vừa ra khỏi tòa soạn, mặc quần áo sinh viên bình thường, cầm một tờ giấy trong tay, vẻ mặt có chút ngơi ngác lại có chút lo âu. Hôm nay cô không tết tóc, mái tóc dài bị gió lạnh cuốn lên, có vài sợi lòa xòa trước mắt, cô tiện tay gạt qua, đứng bên đường không vội rời đi.
Tầm mắt Diệp Giai Chính vẫn không rời khỏi người cô, thật lâu sau mới nói với Tiêu Thành: "Cậu đến hỏi cô ấy xem, đứng trên đường giữa trời lạnh như thế, cũng không đến trường đi học, có phải trong nhà có chuyện gì hay không."
Tiêu Thành nói "Vâng", xuống xe lại cố tình đi vòng lại, rồi mới sang con phố đối diện.
Hiển nhiên Tinh Ý có chút giật mình, mấy lần trước không nhìn thấy Tiêu Thành, hiện tại thấy anh bình an đứng ở đây, vô cùng vui mừng nói: "Anh Tiêu, anh về từ lúc nào đấy?"
Nét mặt Tiêu Thành bình tĩnh: "Về cùng với anh Triệu của cô. Nghe nói hai người đã gặp mặt, mấy ngày nay mọi thứ vẫn ổn chứ?"
"Rất tốt ạ." Từ trước đến nay Tinh Ý luôn mỉm cười với người, vô cùng thân thiện, nhưng hôm nay nhìn qua lại hơi thất thần.
"Vậy còn cô, không đi học sao?"
"Nghỉ học rồi." Tinh Ý lại đưa tay nghịch đuôi tóc, "Tôi không biết nữa... anh có biết chuyện bên Tô Giới Nhật Bản hay không?"
Tiêu Thành vô thức muốn nhìn về phía xe hơi một cái, nhưng cố kiềm lại, anh hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi có một bạn học, nửa đường bỏ y theo văn, mấy ngày nay đưa tin tức biểu tình của tiểu thương. Kết quả ngày hôm qua đã bị bắt, đến nay vẫn không có tin tức, không biết liệu có xảy ra chuyện gì hay không." Gương mặt Tinh Ý lạnh đến hơi ửng đỏ, "Mọi người đều rất lo lắng, bàn bạc nghỉ học để kháng nghị."
Tin tức Vương Niệm bị bắt được sáng truyền đến nay. Bởi vì liên quan đến bạn học cũ, lại nghe nói Vương Niệm bị đội tự vệ Nhật Bản bắt bên ngoài Tô Giới, cả lớp lập tức xôn xao, bọn sinh viên trẻ tuổi nhao nhao la lối "Người Nhật Bản dựa vào đâu mà bắt người trên đất của chúng ta", hẹn nhau nghỉ học. Do không có cách nào tới gần Tô Giới, hiện nay các bạn học đã cùng nhau đến Tòa thị chính. Cô có việc nên sẽ đến đó tụ hợp với bọn họ muộn hơn.
Trong lòng Tiêu Thành hơi kinh ngạc: "Bạn học của cô ở tòa soạn nào? Tên là gì?"
"Vương Niệm,《Dĩnh Thành nhật báo》." Tinh Ý nhíu mày nói, "Tôi thật không hiểu được vì sao chính phủ phải làm như vậy, không phải đã đổi thống lĩnh rồi sao? Lại để mặc người Nhật Bản làm xằng làm bậy như vậy."
Tiêu Thành trong giây lát không nói nên lời, không khỏi ôn tồn khuyên giải: "Liêu tiểu thư, hiện nay bên ngoài loạn như vậy, cô đừng đi nữa."
"Những lời này, không nên do anh tới khuyên tôi nhỉ?" Tinh Ý mỉm cười nhưng vẫn kiên trì, "Huống hồ chuyện tôi làm, căn bản không mấy nguy hiểm."
Tiêu Thành trầm mặc một lát, cố nén xúc động muốn quay đầu lại: "Liêu tiểu thư, có phải cô đối với chính phủ mới, đối với thiếu soái... rất rất phản đối hay không?"
Tinh Ý trả lời rất điềm tĩnh: "Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, không thảo luận chính trị.". Được copy tại ﹍ T г ???? m T г ???? y ệ n.V???? ﹍
Nhưng biểu cảm của cô chắc chắn đã nói lên tất cả ——
Trái tim Tiêu Thành đập mạnh một cái, không biết vì sao, bỗng nhiên rất muốn cười khổ cho thiếu soái một chút.
Nhưng việc đã đến nước này, cũng không phải chuyện mình có thể xen vào, Tiêu Thành khẽ lắc đầu: "Vậy mọi chuyện cô phải cẩn thận."
Tiêu Thành trở về xe, nhận ra ánh mắt sáng rực của Quân tọa đang hướng về mình, có chút căng thẳng.
"Bạn học của Liêu tiểu thư là ký giả nhật báo, hôm qua bị bắt bởi vì chuyện Tô Giới Nhật Bản, trường bọn họ nghỉ học, hiện tại muốn đến Tòa thị chính hội nghị."
Anh chẳng mấy ngạc nhiên khi tìm thấy một tia tức giận trên mặt thiếu soái.
"Đi tra, là ai bắt." Xe đã dần ra khỏi con phố, bóng dáng kia càng lúc càng nhỏ, Diệp Giai Chính vẫn chưa yên tâm, "Bên đó quá loạn, tìm người đi theo cô ấy."
Điều này không cần phân phó, Tiêu Thành đương nhiên đã cử người đi rồi. Anh nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Quân tọa, xem ra Liêu tiểu thư có hiểu lầm rất sâu với anh đấy."
Anh không dám nhiều lời, lặng lẽ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, lần đầu tiên tìm được cảm xúc chưa kịp che giấu trên khuôn mặt của người đàn ông trẻ trầm ổn kiên nghị này.
Sau khi Tinh Ý chào tạm biệt Tiêu Thành, vẫn đứng chờ tiếp bên đường.
Phía một con đường khác, có một người đàn ông cao lớn đang bước nhanh tới, Tinh Ý liếc mắt đã thấy anh, ra sức vẫy tay: "Anh Lục."
Lục Tử Châu mặc Âu phục phẳng phiu, áo khoác màu xanh đen chưa kịp mặc, đang vắt trên cánh tay, đứng trước mặt Tinh Ý: "Người của tòa soạn nói em tới tìm tôi?"
"Em muốn đến hỏi một chút, Vương Niệm thế nào rồi?" Tinh Ý đứng trên đường đã lâu, đầu ngón tay cũng đông cứng lại, lúc nói chuyện cũng cảm thấy câu chữ không còn mạch lạc, "Các bạn học đều đến Tòa thị chính hội nghị rồi."
Giọng điệu của Lục Tử Châu ôn hòa: "Tòa soạn cũng đang cố gắng cứu bọn họ ra. Nhưng phía Nhật Bản không chịu thả người, lần này chính phủ cũng giúp đỡ đàm phán, Vương Niệm chắc là không sao." Anh nghĩ một chút, lại nói, "Chính phủ muốn đàm phán với các đại biểu của tiểu thương, lần này cũng mời ký giả của tòa soạn, bây giờ tôi phải đến Toà thị chính chờ, có lẽ sẽ mở họp vào buổi tối."
"Em có thể đi cùng anh không?" Tinh Ý thử dò hỏi, "Tin tức bên đó hẳn sẽ kịp thời thôi."
Lục Tử Châu sảng khoái nói: "Đi thôi." Anh thuận tiện khoác áo của mình lên vai cô, hơi dùng sức thắt lại: "Lạnh không?"
Áo khoác màu đen khiến thân hình cô càng nhỏ, gần như dài tới mắt cá chân. Cô cảm thấy ấm áp nói cảm ơn, cùng anh sóng vai đi về phía Toà thị chính.
Lục Tử Châu là《Dĩnh châu nhật báo》phó chủ biên, mang theo Tinh Ý tiến vào Toà thị chính từ cửa hông, nhân viên đưa bọn họ tới một phòng tiếp khách ở lầu hai, đã có vài người đang chờ.
Tinh Ý nhỏ giọng hỏi: "Mọi người đang đợi ai thế? Thị trưởng sao?"
Lục Tử Châu ngồi xuống, lấy giấy bút mình mang theo ra, nhẹ giọng nói: "Đang đợi thiếu soái."
"Thiếu soái?" Tinh Ý giật mình, "Diệp Giai Chính? Anh ta sẽ đến sao?"
Đại quân phiệt chiếm đóng Lưỡng Giang, vừa nắm được thực quyền, Diệp Giai Chính sao lại đích thân đến nơi này gặp mặt thương nhân ký giả chứ?
Lục Tử Châu nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của cô, bật cười nói: "Sau này em sẽ là một bác sĩ giỏi, có kỹ thuật chuyên môn, không nhạy bén với chính trị cũng rất bình thường."
Cô nghiêm túc nhìn anh, Lục Tử Châu thấp giọng giải thích: "Đối với Diệp Giai Chính vừa mới chấp chưởng quyền lực mà nói, các thế lực trong ngoài nước đều đang theo dõi anh ta, xem năng lực giải quyết chuyện này của anh ta. Xem thử anh ta hướng về thương hộ của nhân dân, hay là thế lực của Nhật Bản. Điều hiện tại anh ta cần làm là cân bằng. Cho nên hôm nay anh ta cần đích thân tới gặp đại biểu thương hộ."
"Vậy anh cảm thấy lập trường của anh ta là gì? Là thân thiết với Nhật Bản sao?" Tinh Ý không có mấy thiện cảm với vị thiếu soái này, thanh niên ngay thẳng kiên cường như anh Triệu, hết lần này đến lần khác kiên trì muốn ám sát anh ta, đã nói rõ lòng dân hướng tới.
Vẻ mặt Lục Tử Châu hơi phức tạp, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Vậy xem thử cuối cùng Chính phủ sẽ xử trí chuyện này... thế nào trước đã."
Đại soái phủ lúc này, Diệp Giai Chính vừa xem xong điện báo từ khắp mọi miền Tổ quốc và cả từ nước ngoài gửi tới, mới chỉ nghỉ ngơi mười phút đã bị nhắc nhở phải lập tức đến Toà thị chính gặp mặt đại biểu thương giới. Trước khi lên xe, anh hỏi một câu: "Đã tra được bạn học của Tinh Ý chưa?"
"Tra được rồi, tên là Vương Niệm, là ký giả của nhật báo. Mấy hôm trước đưa tin ở bên Tô Giới. Tối hôm qua bị người Nhật Bản bắt đi." Tiêu Thành điềm tĩnh đáp, "Đã cho người liên hệ với phía Hiyagami, xem thử có thể thả người ra trước hay không."
Diệp Giai Chính vẫn mặc quân trang, vóc dáng anh cao lớn mảnh khảnh, lúc đứng đối diện cao hơn Hiyagami khoảng một cái đầu, anh nhàn nhạt nhìn mắt Hiyagami: "Đã lâu không gặp, ông Hiya."
Đám đông phía xa lại gào thét một trận, Hiyagami tầm mắt hơi chuyển một chút, trở nên lãnh khốc, lát sau lại mỉm cười: "Thiếu soái, mời vào trong."
"... Thủ tướng vừa gọi điện cho tôi, muốn tôi thay đế quốc Nhật Bản hỏi thăm Diệp soái. Đất nước tôi từ trước đến nay luôn duy trì quan hệ tốt đẹp với chính phủ Bắc Bình, hiện tại Lưỡng Giang đổi thống lĩnh, chúng tôi thấy cũng vui mừng." Phụ tá bưng một ly trà xanh lên, lời của Hiyagami cũng theo đó dừng một chút, có vẻ đang tỉ mỉ quan sát của biểu cảm Diệp Giai Chính, nói tiếp, "Dù cha của ngài hay chính phủ quá độ trước đây, đều hợp tác với chúng tôi rất vui vẻ. Cho nên, về công về tư, tôi đều hy vọng có thể tiếp tục hợp tác."
Diệp Giai Chính mân mê ly trà trong tay, nhàn nhạt hỏi: "Hợp tác của ngài là chỉ?"
"Hiệp định thương mại đã được đàm phán giữa chúng tôi và quý chính phủ, lúc đó tuy rằng chủ sự là anh rể của cậu, nhưng ký tên đóng dấu lại là cậu đây. Cho nên, tôi cho rằng Đốc quân đã tán thành." Hiyagami chậm rãi nói, "Hiện tại làn sóng thương hộ trong Dĩnh châu thành nháo thành thế này, đồng bào chúng tôi cũng biết phép tắc, nhưng căn bản không có cách nào để buôn bán. Quân tọa có phải nên áp dụng vài cách xử trí hay không?"
Diệp Giai Chính vẫn trầm mặc không nói, khẽ nhếch môi tiếp tục mân mê ly trà. Hiyagami lại nhìn người thanh niên này một chút. Cậu ta khác hẳn nửa năm trước, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, sự lỗ mãng xúc động vốn nên có ở độ tuổi hai mươi, lại không thể tìm được trên người cậu ta, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không thể nắm được suy nghĩ thật sự.
Nửa năm trước lúc Dĩnh Quân nội loạn, Cố Nham Quân và Từ Bá Lôi bày tỏ thiện chí với mình để được ủng hộ, Hiyagami đều không từ chối. Bởi vì cuối cùng cho dù là ai khống chế toàn cục, đối với Nhật Bản đều có lợi. Duy chỉ có Diệp Giai Chính là Hiyagami chủ động đến tìm, ám chỉ Diệp Giai Chính phía Nhật Bản có thể đem lại lợi ích, mong chờ hợp tác ngày sau.
Lúc ấy thái độ của Diệp Giai Chính không rõ ràng. Khi đó tham mưu dưới trướng còn tức giận bất bình, khinh thường nói chẳng qua cậu ta chỉ là một con rối, lại còn tỏ vẻ kiêu ngạo. Nhưng Hiyagami không giận. Thanh niên tâm tư thâm trầm như vậy, mới là đối tượng mà ông ta giành lấy cho đế quốc Nhật Bản.
Quả nhiên, sau nửa năm, Diệp Giai Chính đã trở mình một cú tuyệt đẹp, trở về Dĩnh Quân.
Hiyagami cũng không gấp, chậm rãi uống một ngụm: "Hy vọng Đốc quân suy xét thật kỹ, đừng để một chuyện nhỏ như vậy đến mức hai nước mâu thuẫn. Mấy tháng trước, cách thức của Cố tham mưu trưởng đã giải quyết phong trào sinh viên cực kỳ lưu loát sạch sẽ."
Diệp Giai Chính buông ly trà, khẽ cười: "Ông Hiya, tôi vừa nghe tin đã lập tức tới đây, cũng có thể nhìn ra thành ý muốn giải quyết vấn đề của tôi."
"Quân tọa chuẩn bị giải quyết thế nào?"
"Tôi cũng muốn hỏi ông Hiya một chút, ông cảm thấy thế nào mới tính là giải quyết được cục diện trước mắt này đây?"
"Đầu tiên, cần đảm bảo an toàn cho công dân Nhật Bản; tiếp theo, khôi phục trật tự bình thường." Hiyagami nói từng câu từng chữ, giọng nói dần lãnh khốc, "Nếu có người Trung Quốc tiếp tục náo loạn như vậy, Đốc quân không nên nương tay nữa, chỉ cho người cản trở bên ngoài là không đủ."
Diệp Giai Chính khẽ gật đầu, tựa hồ tán thành cách nói của đối phương: "Được, tôi sẽ cho ngài một lời giải thích về chuyện này."
Hiyagami vừa lòng gật đầu: "Đương nhiên tôi tin tưởng quân tọa." Có được lời cam kết của đối phương, vẻ mặt của ông thả lỏng rất nhiều, "Quân tọa, mấy ngày trước nhờ người mang hai bình rượu Ginjo sake đến từ Nhật Bản, buổi trưa cùng nhau đánh giá một chút chứ?"
Diệp Giai Chính cũng vui vẻ đáp ứng: "Vậy tôi cũng không khách khí."
Buổi chiều, lúc ra khỏi sứ quán Nhật Bản, Diệp Giai Chính dựa vào ghế sau, hơi nhắm mắt lại. Tiêu Thành cho rằng anh ngủ rồi, phân phó tài xế chạy về phủ Đại soái. Xe chạy qua một con phố, Diệp Giai Chính bỗng mở miệng: "Đến trường Y."
Tiêu Thành có chút ngạc nhiên, trong không khí mùi rượu nhàn nhạt, anh cảm thấy trưởng quan đã hơi say rồi, không khỏi lại xác nhận lại một lần: "Ý của ngài là đi tìm Liêu tiểu thư sao? Hiện tại?"
Người đàn ông trẻ mặc quân trang ngồi ghế sau gật đầu, có lẽ nghe được cái tên kia, nét mặt căng chặt cuối cùng xuất hiện một tia mềm mại thả lỏng.
Nhưng làm phó quan, Tiêu Thành lại không nghĩ như vậy. Anh ngồi thẳng người trên ghế trước, qua một hồi sau mới nói: "Ngài đã sẵn sàng chưa?"
Diệp Giai Chính mở mắt, đối phó với Hiyagami tuyệt đối không phải là một chuyện nhẹ nhàng, lời lẽ sắc bén sâu xa, hơn nữa còn uống rượu, lúc này vẫn còn cảm thấy hơi mệt mỏi: "Hả?"
Tiêu Thành quay đầu lại, tầm mắt dừng trên quần áo của Diệp Giai Chính: "Không cần thay đồ sao?"
Diệp Giai Chính ngẩn người, phát hiện đã lâu như vậy thế mà mình vẫn còn đang gạt cô. Nhưng ấp ủ nhiều lần như vậy vẫn không thể mở miệng. Cảm thấy đầu đau nặng hơn, anh đổi lại: "Về trước đi."
Xe chạy qua con phố dài, Tiêu Thành bỗng nhiên nghe thấy thiếu soái đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau mở miệng nói "Chờ một chút".
Tài xế phanh gấp, Tiêu Thành nhìn theo ánh mắt Diệp Giai Chính ra bên ngoài, một thiếu nữ vừa ra khỏi tòa soạn, mặc quần áo sinh viên bình thường, cầm một tờ giấy trong tay, vẻ mặt có chút ngơi ngác lại có chút lo âu. Hôm nay cô không tết tóc, mái tóc dài bị gió lạnh cuốn lên, có vài sợi lòa xòa trước mắt, cô tiện tay gạt qua, đứng bên đường không vội rời đi.
Tầm mắt Diệp Giai Chính vẫn không rời khỏi người cô, thật lâu sau mới nói với Tiêu Thành: "Cậu đến hỏi cô ấy xem, đứng trên đường giữa trời lạnh như thế, cũng không đến trường đi học, có phải trong nhà có chuyện gì hay không."
Tiêu Thành nói "Vâng", xuống xe lại cố tình đi vòng lại, rồi mới sang con phố đối diện.
Hiển nhiên Tinh Ý có chút giật mình, mấy lần trước không nhìn thấy Tiêu Thành, hiện tại thấy anh bình an đứng ở đây, vô cùng vui mừng nói: "Anh Tiêu, anh về từ lúc nào đấy?"
Nét mặt Tiêu Thành bình tĩnh: "Về cùng với anh Triệu của cô. Nghe nói hai người đã gặp mặt, mấy ngày nay mọi thứ vẫn ổn chứ?"
"Rất tốt ạ." Từ trước đến nay Tinh Ý luôn mỉm cười với người, vô cùng thân thiện, nhưng hôm nay nhìn qua lại hơi thất thần.
"Vậy còn cô, không đi học sao?"
"Nghỉ học rồi." Tinh Ý lại đưa tay nghịch đuôi tóc, "Tôi không biết nữa... anh có biết chuyện bên Tô Giới Nhật Bản hay không?"
Tiêu Thành vô thức muốn nhìn về phía xe hơi một cái, nhưng cố kiềm lại, anh hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi có một bạn học, nửa đường bỏ y theo văn, mấy ngày nay đưa tin tức biểu tình của tiểu thương. Kết quả ngày hôm qua đã bị bắt, đến nay vẫn không có tin tức, không biết liệu có xảy ra chuyện gì hay không." Gương mặt Tinh Ý lạnh đến hơi ửng đỏ, "Mọi người đều rất lo lắng, bàn bạc nghỉ học để kháng nghị."
Tin tức Vương Niệm bị bắt được sáng truyền đến nay. Bởi vì liên quan đến bạn học cũ, lại nghe nói Vương Niệm bị đội tự vệ Nhật Bản bắt bên ngoài Tô Giới, cả lớp lập tức xôn xao, bọn sinh viên trẻ tuổi nhao nhao la lối "Người Nhật Bản dựa vào đâu mà bắt người trên đất của chúng ta", hẹn nhau nghỉ học. Do không có cách nào tới gần Tô Giới, hiện nay các bạn học đã cùng nhau đến Tòa thị chính. Cô có việc nên sẽ đến đó tụ hợp với bọn họ muộn hơn.
Trong lòng Tiêu Thành hơi kinh ngạc: "Bạn học của cô ở tòa soạn nào? Tên là gì?"
"Vương Niệm,《Dĩnh Thành nhật báo》." Tinh Ý nhíu mày nói, "Tôi thật không hiểu được vì sao chính phủ phải làm như vậy, không phải đã đổi thống lĩnh rồi sao? Lại để mặc người Nhật Bản làm xằng làm bậy như vậy."
Tiêu Thành trong giây lát không nói nên lời, không khỏi ôn tồn khuyên giải: "Liêu tiểu thư, hiện nay bên ngoài loạn như vậy, cô đừng đi nữa."
"Những lời này, không nên do anh tới khuyên tôi nhỉ?" Tinh Ý mỉm cười nhưng vẫn kiên trì, "Huống hồ chuyện tôi làm, căn bản không mấy nguy hiểm."
Tiêu Thành trầm mặc một lát, cố nén xúc động muốn quay đầu lại: "Liêu tiểu thư, có phải cô đối với chính phủ mới, đối với thiếu soái... rất rất phản đối hay không?"
Tinh Ý trả lời rất điềm tĩnh: "Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, không thảo luận chính trị.". Được copy tại ﹍ T г ???? m T г ???? y ệ n.V???? ﹍
Nhưng biểu cảm của cô chắc chắn đã nói lên tất cả ——
Trái tim Tiêu Thành đập mạnh một cái, không biết vì sao, bỗng nhiên rất muốn cười khổ cho thiếu soái một chút.
Nhưng việc đã đến nước này, cũng không phải chuyện mình có thể xen vào, Tiêu Thành khẽ lắc đầu: "Vậy mọi chuyện cô phải cẩn thận."
Tiêu Thành trở về xe, nhận ra ánh mắt sáng rực của Quân tọa đang hướng về mình, có chút căng thẳng.
"Bạn học của Liêu tiểu thư là ký giả nhật báo, hôm qua bị bắt bởi vì chuyện Tô Giới Nhật Bản, trường bọn họ nghỉ học, hiện tại muốn đến Tòa thị chính hội nghị."
Anh chẳng mấy ngạc nhiên khi tìm thấy một tia tức giận trên mặt thiếu soái.
"Đi tra, là ai bắt." Xe đã dần ra khỏi con phố, bóng dáng kia càng lúc càng nhỏ, Diệp Giai Chính vẫn chưa yên tâm, "Bên đó quá loạn, tìm người đi theo cô ấy."
Điều này không cần phân phó, Tiêu Thành đương nhiên đã cử người đi rồi. Anh nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Quân tọa, xem ra Liêu tiểu thư có hiểu lầm rất sâu với anh đấy."
Anh không dám nhiều lời, lặng lẽ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, lần đầu tiên tìm được cảm xúc chưa kịp che giấu trên khuôn mặt của người đàn ông trẻ trầm ổn kiên nghị này.
Sau khi Tinh Ý chào tạm biệt Tiêu Thành, vẫn đứng chờ tiếp bên đường.
Phía một con đường khác, có một người đàn ông cao lớn đang bước nhanh tới, Tinh Ý liếc mắt đã thấy anh, ra sức vẫy tay: "Anh Lục."
Lục Tử Châu mặc Âu phục phẳng phiu, áo khoác màu xanh đen chưa kịp mặc, đang vắt trên cánh tay, đứng trước mặt Tinh Ý: "Người của tòa soạn nói em tới tìm tôi?"
"Em muốn đến hỏi một chút, Vương Niệm thế nào rồi?" Tinh Ý đứng trên đường đã lâu, đầu ngón tay cũng đông cứng lại, lúc nói chuyện cũng cảm thấy câu chữ không còn mạch lạc, "Các bạn học đều đến Tòa thị chính hội nghị rồi."
Giọng điệu của Lục Tử Châu ôn hòa: "Tòa soạn cũng đang cố gắng cứu bọn họ ra. Nhưng phía Nhật Bản không chịu thả người, lần này chính phủ cũng giúp đỡ đàm phán, Vương Niệm chắc là không sao." Anh nghĩ một chút, lại nói, "Chính phủ muốn đàm phán với các đại biểu của tiểu thương, lần này cũng mời ký giả của tòa soạn, bây giờ tôi phải đến Toà thị chính chờ, có lẽ sẽ mở họp vào buổi tối."
"Em có thể đi cùng anh không?" Tinh Ý thử dò hỏi, "Tin tức bên đó hẳn sẽ kịp thời thôi."
Lục Tử Châu sảng khoái nói: "Đi thôi." Anh thuận tiện khoác áo của mình lên vai cô, hơi dùng sức thắt lại: "Lạnh không?"
Áo khoác màu đen khiến thân hình cô càng nhỏ, gần như dài tới mắt cá chân. Cô cảm thấy ấm áp nói cảm ơn, cùng anh sóng vai đi về phía Toà thị chính.
Lục Tử Châu là《Dĩnh châu nhật báo》phó chủ biên, mang theo Tinh Ý tiến vào Toà thị chính từ cửa hông, nhân viên đưa bọn họ tới một phòng tiếp khách ở lầu hai, đã có vài người đang chờ.
Tinh Ý nhỏ giọng hỏi: "Mọi người đang đợi ai thế? Thị trưởng sao?"
Lục Tử Châu ngồi xuống, lấy giấy bút mình mang theo ra, nhẹ giọng nói: "Đang đợi thiếu soái."
"Thiếu soái?" Tinh Ý giật mình, "Diệp Giai Chính? Anh ta sẽ đến sao?"
Đại quân phiệt chiếm đóng Lưỡng Giang, vừa nắm được thực quyền, Diệp Giai Chính sao lại đích thân đến nơi này gặp mặt thương nhân ký giả chứ?
Lục Tử Châu nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của cô, bật cười nói: "Sau này em sẽ là một bác sĩ giỏi, có kỹ thuật chuyên môn, không nhạy bén với chính trị cũng rất bình thường."
Cô nghiêm túc nhìn anh, Lục Tử Châu thấp giọng giải thích: "Đối với Diệp Giai Chính vừa mới chấp chưởng quyền lực mà nói, các thế lực trong ngoài nước đều đang theo dõi anh ta, xem năng lực giải quyết chuyện này của anh ta. Xem thử anh ta hướng về thương hộ của nhân dân, hay là thế lực của Nhật Bản. Điều hiện tại anh ta cần làm là cân bằng. Cho nên hôm nay anh ta cần đích thân tới gặp đại biểu thương hộ."
"Vậy anh cảm thấy lập trường của anh ta là gì? Là thân thiết với Nhật Bản sao?" Tinh Ý không có mấy thiện cảm với vị thiếu soái này, thanh niên ngay thẳng kiên cường như anh Triệu, hết lần này đến lần khác kiên trì muốn ám sát anh ta, đã nói rõ lòng dân hướng tới.
Vẻ mặt Lục Tử Châu hơi phức tạp, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Vậy xem thử cuối cùng Chính phủ sẽ xử trí chuyện này... thế nào trước đã."
Đại soái phủ lúc này, Diệp Giai Chính vừa xem xong điện báo từ khắp mọi miền Tổ quốc và cả từ nước ngoài gửi tới, mới chỉ nghỉ ngơi mười phút đã bị nhắc nhở phải lập tức đến Toà thị chính gặp mặt đại biểu thương giới. Trước khi lên xe, anh hỏi một câu: "Đã tra được bạn học của Tinh Ý chưa?"
"Tra được rồi, tên là Vương Niệm, là ký giả của nhật báo. Mấy hôm trước đưa tin ở bên Tô Giới. Tối hôm qua bị người Nhật Bản bắt đi." Tiêu Thành điềm tĩnh đáp, "Đã cho người liên hệ với phía Hiyagami, xem thử có thể thả người ra trước hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.