Chương 39: Truy cứu trách nhiệm
Vô Xứ Khả Đào
26/04/2023
"... Nhưng nếu có người nhận ra tôi, cũng khó mà giải thích." Diệp Giai Chính trầm giọng nói, "Suy cho cùng mọi người đều biết tôi chỉ có một đứa em gái."
Tinh Ý không lên tiếng, qua một hồi lâu, mới nói: "Các đồng nghiệp của em đều rất bận, có thể không có ai hỏi đến anh đâu."
Diệp Giai Chính hơi thất vọng "à" một tiếng, không nói gì.
Hai người sóng vai đi tới cửa Phổ Tế Đường, Tinh Ý hơi dừng bước, hít một hơi thật sâu.Thật ra trên đường đến đây, cô vẫn hồi hộp lo lắng, nhưng có anh nói đùa cùng mình,bất giác thả lỏng hơn rất nhiều.
Bọn họ còn chưa vào cửa, đã gặp phải một điều dưỡng quen biết ra ngoài thay ca, vừa thấy cô liền chào: "Bác sĩ Tiểu Liêu, sao hôm nay lại đến đây, không đi học sao?"
"Tôi đến xem... bác sĩ Lý có đây không?"
"Tối hôm qua ông ấy không về, cô đi xem thử."
Quả nhiên Bác sĩ Lý ở trong văn phòng, Phổ Tế Đường chỉ thuê một tòa nhà nhỏ hai mặt tiền, phòng bác sĩ cũng rất chật, bác sĩ trực thường kê ghế sát nhau tạm bợ ngủ qua đêm. Bác sĩ Lý ngủ được nửa giấc, lúc này vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Tinh Ý, ngáp một cái rồi hỏi: "Sao em lại tới đây?"
"Em đến xem hậu sự của bà lão sẽ xử lý thế nào." Tinh Ý lấy hết can đảm, "Con trai và con dâu bà ấy còn ở đây không?"
"Đã cho bọn họ về rồi." Bác sĩ Lý nhìn sang cô sinh viên này một cái, "Hôm qua không phải đã nói với em rồi sao? Việc này không cần để trong lòng, không phải trách nhiệm của em. Bệnh của bà lão vốn dĩ đã chậm trễ, dù hôm qua tiêm huyết thanh vào thuận lợi, cũng không biết sau đó có thể chống đỡ tiếp hay không."
"Nhưng sự cố gãy kim..." Tinh Ý cắn răng nói, "Em có trách nhiệm."
Bác sĩ Lý là lứa sinh viên Bác Hòa tốt nghiệp đầu tiên, làm việc bệnh viện ở Bác Hòa, Phổ Tế Đường do anh và các bạn học cùng sáng lập, tuy rằng hoạt động khó khăn, nhưng cũng kiên trì được mấy năm. Mấy năm nay, các thực tập sinh lần lượt tới làm việc, chỉ có số ít có thể kiên trì. Lúc đầu Liêu Tinh Ý được trường tiến cử đến đây, ông cảm thấy bề ngoài của cô gái này yêu kiều, không mấy xem trọng. Không ngờ khoảng thời gian này cô thức khuya dậy sớm, chỉ cần là ngày nghỉ đều sẽ đến đây, bất kể công việc vụn vặt hay khó khăn cô đều sẽ thành thật làm hết.
Tuy cô là sinh viên năm đầu, nhưng kiến thức cơ bản rất vững, khiêm tốn hiếu học, cho nên phần lớn tiền bối ở bệnh viện đều thích cô. Bác sĩ Lý không hy vọng bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến chí hướng và đam mê với y học của cô trong tương lai, nên càng ôn hoà khuyên bảo: "Tôi đã nói với em, nếu em có trách nhiệm, như vậy thì tôi cũng có trách nhiệm. Suy cho cùng, là do chúng ta không đủ người. Nếu có đủ điều dưỡng, cũng không đến mức để người khác hỗ trợ đè bà lão."
"Người nhà của bà lão không tỏ thái độ gì sao?" Diệp Giai Chính vẫn im lặng lắng nghe, bỗng nhiên cắt ngang hỏi một câu.
"Bọn họ không nói gì, tối qua đã nói với bọn họ bệnh viện có thể phụ trách hậu sự cho bà lão, bọn họ liền trở về." Lúc này bác sĩ Lý mới chú ý tới người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Tinh Ý, cười hỏi, "Vị này là... anh trai của em à?"
Diệp Giai Chính đang định đáp, chợt nghe Tinh Ý nói: "Không phải. Anh ấy là..." Cô dừng một chút, nói với giọng điệu bình thường, "Vị hôn phu của em, anh ấy họ Diệp."
"Chà, chà." bác sĩ Lý hứng thú nhìn chàng trai đội mũ này, bắt tay với anh, "Chưa từng nghe tiểu Liêu nói đã đính hôn?"
Bàn tay vươn ra một lúc, thanh niên mới tựa như nhận ra, mau chóng duỗi bắt tay ông. Bác sĩ Lý mẫn cảm nhận ra vết chai ở lòng bàn tay của người thanh niên, cười nói: "Diệp tiên sinh là quân nhân sao?"
Ánh mắt Diệp Giai Chính liền sắc bén, bác sĩ Lý bị anh nhìn một cái, bất giác hoảng sợ: "Tôi thấy vị trí vết chai trong lòng bàn tay Diệp tiên sinh, là do luyện súng nhỉ?"
Diệp Giai Chính gật đầu: "Bác sĩ Lý thật tinh tường."
"Ha ha, đã quen làm bác sĩ, trong nháy mắt có thể cảm giác được ngay." Ông quay sang nói với Tinh Ý, "Hôm nay em còn có lớp mà? Mau về trường đi. Chuyện này em đừng lo lắng nữa. Tôi đã xử lý ổn cả rồi."
Tinh Ý mím môi, vẫn không bỏ cuộc: "Lý tiên sinh có địa chỉ nhà họ không? Em muốn đến thăm một chút."
Bác sĩ Lý nhìn cô sinh viên này một cái, thở dài đi tìm bệnh án: "Được rồi." Ông lại quay sang nhìn Diệp Giai Chính, cười nói, "Đứa nhỏ Tiểu Liêu này quá thành thật rồi."
Diệp Giai Chính mỉm cười gật đầu.
Bác sĩ Lý tìm ra địa chỉ, chép lại cho Tinh Ý: "Nếu em nhất quyết phải đi mới an tâm, vậy thì đi đi."
Tinh Ý cầm tờ giấy kia, cẩn thận gấp lại bỏ vào túi, quay đầu hỏi Diệp Giai Chính: "Anh Hai, em muốn đi... xem thử."
Anh tất nhiên không có hai lời mà đáp "được".
Hai người tạm biệt bác sĩ Lý, dọc theo hành lang ra cửa. Diệp Giai Chính nhìn đường nét thanh tú bên sườn mặt cô, lại nhớ tới lời ban nãy, kiềm chế hồi lâu, khóe môi vẫn cong lên: "Lời ban nãy như thế có bất tiện không?"
"Anh nói sợ có người nhận ra anh." Tinh Ý ngạc nhiên, "Không ổn sao?"
"Không có. Rất ổn." Anh đè thấp giọng nói, "Nếu, tôi nói là nếu... chúng ta kết hôn sớm một chút, em cảm thấy thế nào?"
Anh nhìn cô chậm rãi chau mày, trái tim đập nhanh, đợi hồi lâu mới nghe cô nói: "Nhưng quy định của trường không cho phép..."
Diệp Giai Chính dường như đoán được cô sẽ nói như vậy, lập tức giải thích: "Cái gì mà quy định của trường? Tôi sớm bảo người kiểm tra rồi, không nói đến không có quy định này; nếu thật sự có, tôi sẽ dỡ Bác Hòa ra, hỏi thử Vương Hữu Luân muốn quy định hay muốn ngôi trường này."
"Anh Hai!" Tinh Ý dở khóc dở cười, đứng yên nhìn anh, "Hiện tại em không có tâm trạng nói nói này đó."
Anh chỉ đành mím môi, thấp giọng nói: "Được, vậy xử lý xong chuyện này chúng ta sẽ bàn lại."
Hai người vẫn chưa ra cửa, đã nghe thấy tiếng khóc, tiếng gõ chiêng ồn ào ầm ĩ bên ngoài Phổ Tế Đường, đi mấy bước liền nhìn thấy giấy trắng đầy trời, có mấy người mặc đồ tang, khóc gào nâng một chiếc quan tài vào cửa.
Tinh Ý liếc mắt nhìn thấy một nam một nữ trong đó là con trai, con dâu của bà lão hôm qua, lúc này đang quỳ trước cửa Phổ Tế Đường, lớn tiếng khóc gào "Lang băm hại người".
Não cô trống rỗng, lập tức đứng bất động tại chỗ.
Diệp Giai Chính tiến lên trước nửa bước, chặn tầm nhìn của cô.
Tinh Ý nhìn qua bờ vai rộng của anh, thấy rất nhiều người chen ở cửa, có lẽ đều đang xem náo nhiệt. Đám người thân khóc gào càng lúc càng lớn, bốn chữ "Lang băm hại người" như thể đang phóng dao, từng chút một đâm vào đầu cô.
Bác sĩ Lý vội vàng chạy tới cửa: "Mấy người làm gì thế? Tới gây rối à?"
Người đàn ông mặc áo tang khóc lớn: "Mẹ tôi đang sống sờ sờ đưa vào, mấy người chữa chết luôn!" Người phụ nữ vừa bò vừa lết ôm chân bác sĩ Lý, mơ hồ khóc lớn. Bác sĩ Lý nào gặp qua tình trạng như vậy, có chút luống cuống: "Mọi người đứng lên trước, tối hôm qua không phải đã giải thích rõ ràng với mấy người rồi sao? Bệnh tình của bà lão vốn dĩ đã rất nghiêm trọng rồi ——"
"Cô gái kia đâu?" Người đàn ông lau nước mắt, hùng hổ la hét, "Ông bảo cô ta ra đây! Cô ta đã hại mẹ tôi! Lúc tiêm cô ta đã đâm nửa kim tiêm vào."
Dân chúng vây xem xung quanh không rõ nguyên do, nhao nhao bàn tán.
"Các người phải nói có lý chứ!" Bác sĩ Lý tức giận nên nói năng lộn xộn, "Vị bác sĩ kia luôn dặn mấy người đè người bệnh, mấy người thì tự buông tay! Đây có thể trách ai?"
Chỉ tiếc, dù bác sĩ Lý giải thích thế nào, giọng nói cũng bị át bởi tiếng khóc tang của đám người. Tinh Ý nhìn ông phí công đứng giải thích ở cửa, máu nóng trào ra. Cô hít sâu một hơi, nghiêng mình đi ra từ phía sau Diệp Giai Chính, chạy tới cửa. Diệp Giai Chính không ngờ Tinh Ý lại tự chạy đến, vươn tay kéo cô nhưng lại hụt, chỉ có thể cười khổ đi theo.
Tinh Ý vừa xuất hiện trước mặt mọi người, người đàn ông liền bỏ bác sĩ Lý, lấy tay bắt lấy cô, khóc lớn: "Chính là cô ta! Cô ta đã giết mẹ tôi!"
Bác sĩ Lý ra sức che trước người Tinh Ý: "Cô ấy là học trò của tôi! Cô ấy đã chữa trị cho mẹ cậu, không thể đổi trắng thay đen như vậy!" Đáng tiếc sức lực ông không bằng cặp vợ chồng kia, dễ dàng bị đẩy sang một bên.
Người phụ nữ hô to: "Học sinh?! Sao các người có thể tùy tiện để học sinh tiêm thuốc cho mẹ chồng tôi!" Bà ta nước mắt nước mũi tùm lum kéo tay áo Tinh Ý, "Mọi người xem đi, chính là bệnh viện này hại chết người! Cô ta không phải bác sĩ! Là cô ta làm gãy kim tiêm trong lưng mẹ chồng tôi!"
Tinh Ý vốn đã lấy hết can đảm chạy ra, nhưng không nghĩ đến sẽ có tình cảnh này, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không nói được một câu nào, chỉ cảm thấy tiếng ồn gần như nhấn chìm cả người mình.
"Buông cô ấy ra!" Một giọng nói lạnh lùng cất lên, không cao nhưng chứa sự áp bức, người phụ nữ kia hoảng đến mức buông lỏng tay. Bà ta nhìn thấy đối phương chỉ là một thanh niên trẻ, đang lặp lại hành động, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài đám đông, một nhóm cảnh sát thổi còi, khua cảnh côn* chạy tới, lớn tiếng nói: "Xảy ra chuyện gì?"
(Ji: *gậy chuyên dùng của cảnh sát)
Bởi vì sợ hãi cảnh côn, đám người khóc tang liền dừng khóc nháo, nhao nhao kể lại nói những chuyện đã trải qua.
Đội trưởng cảnh sát nghe xong cau mày, chỉ vào cặp vợ chồng kia: "Đi cùng chúng tôi đến Cục cảnh sát, có chuyện gì thì đến đó nói. Đừng quấy rầy bệnh viện người ta làm việc."
Cặp vợ chồng kia nhìn nhau một cái, có chút sợ hãi rụt rè, đứng yên không chịu di chuyển. Người đàn ông rống to lên: "Ai biết mấy người có thể cấu kết với bệnh viện hay không? Tôi không đi! Tôi muốn ở đây đòi công đạo!" Ông ta chỉ vào Tinh Ý, lớn tiếng nói, "Chính là cô ta! Cô làm gãy kim tiêm trong lưng mẹ tôi! Sao mấy người không bắt cô ta?"
Người nọ vừa nói như vậy, dân chúng xung quanh lại nhao nhao phụ họa: "Phải đó! Chữa chết người, mấy người không đưa lang băm đi! Còn định đưa bọn họ đi, cảnh sát gì chứ!"
Tiếng khóc gào, tiếng kèn, tiếng chỉ trích... dần hòa lẫn với nhau, như cơn sóng thật lớn, cơ hồ muốn nuốt chửng Tinh Ý. Cô ép buộc bản thân đứng vững, mới có thể không lùi lại nửa bước, nhưng khó mà tránh khỏi tay chân bắt đầu lạnh lẽo từng chút một.
Trong lúc hoảng hốt, có người lặng yên nắm lấy tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp. Cô như thể bắt được một tấm gỗ nổi, nắm chặt lấy như hấp thu thêm dũng khí, cô tiến lên trước một bước, nói với cặp vợ chồng kia: "Sự cố gãy kim là thao tác của tôi. Tôi nguyện ý cùng mọi người đến Cục cảnh sát, nếu là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ gánh vác."
Tiếng khóc ngừng một chút, người đàn ông chợt lớn tiếng ồn ào: "Mọi người nghe chưa! Cô ta thừa nhận rồi! Tôi muốn đi kiện cô ta! Cô ta đã hại chết người!"
"Nếu thật là lỗi của Phổ Tế Đường, chúng tôi đồng ý chịu trách nhiệm!" Cuối cùng bác sĩ Lý chen được vào, lớn tiếng nói, "Bọn tôi không sợ ông kiện cáo!"
Hai bên căng thẳng không nguôi, lại có một đội cảnh sát chạy đến, trưởng quan dẫn đầu để người trực tiếp xua người đang vây xem. Anh nâng tay lên, mặc kệ người nhà khóc nháo, để cấp dưới bắt bọn họ về Cục cảnh sát. Cửa Phổ Tế Đường vừa rồi còn gà bay chó sủa lập tức an tĩnh, trưởng quan cung kính đến trước mặt Diệp Giai Chính, nhỏ giọng nói: "Đốc quân, chuyện này hãy giao cho tôi xử lý."
Vành mũ Diệp Giai Chính vẫn đè xuống thấp, "ừm" một tiếng, nắm tay Tinh Ý định rời đi. Tinh Ý vẫn đứng yên không nhúc nhích, anh ghé mắt nhìn cô: "Sao vậy?"
"Em muốn đến Cục cảnh sát." Tinh Ý lấy hết can đảm nói, "Chuyện này... vẫn chưa xong."
Tất nhiên Diệp Giai Chính có thể dùng biện pháp mạnh giải quyết chuyện này, nhưng chỉ có thể mềm mại khuyên bảo Tinh Ý: "Bọn họ vô cớ gây rối, em nhất định phải đáp lại sao?"
Cô gật đầu: "Em không sợ điều tra, em cũng muốn biết một kết quả."
Anh trầm mặc một lát, tháo mũ xuống: "Được, tôi cùng em đến Cục cảnh sát."
"Anh Hai không cần nhúng tay." Tuy rằng Tinh Ý vẫn còn hơi run rẩy, nhưng đầu óc đã bình tĩnh lại, "Em đi cùng bác sĩ Lý là được rồi."
Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, khẽ cười: "Được, vậy em đi đi. Tôi không nhúng tay." Anh lại nói với bác sĩ Lý, "Lý tiên sinh, tôi không hiểu chuyên môn, mong ông hãy quan tâm."
Bác sĩ Lý hơi há miệng: "Cậu... Cậu là Diệp Giai Chính?" Suy nghĩ lại một chút, lúc gặp mặt vừa rồi, Tinh Ý không hề giấu giếm, đã thẳng thắn nói "họ Diệp", không khỏi có chút lẫn lộn.
Diệp Giai Chính không để ý đến vẻ mặt người khác, nói khẽ với Tinh Ý: "Cục cảnh sát thẩm vấn xong, tôi cho người đến đón em."
Tinh Ý không lên tiếng, qua một hồi lâu, mới nói: "Các đồng nghiệp của em đều rất bận, có thể không có ai hỏi đến anh đâu."
Diệp Giai Chính hơi thất vọng "à" một tiếng, không nói gì.
Hai người sóng vai đi tới cửa Phổ Tế Đường, Tinh Ý hơi dừng bước, hít một hơi thật sâu.Thật ra trên đường đến đây, cô vẫn hồi hộp lo lắng, nhưng có anh nói đùa cùng mình,bất giác thả lỏng hơn rất nhiều.
Bọn họ còn chưa vào cửa, đã gặp phải một điều dưỡng quen biết ra ngoài thay ca, vừa thấy cô liền chào: "Bác sĩ Tiểu Liêu, sao hôm nay lại đến đây, không đi học sao?"
"Tôi đến xem... bác sĩ Lý có đây không?"
"Tối hôm qua ông ấy không về, cô đi xem thử."
Quả nhiên Bác sĩ Lý ở trong văn phòng, Phổ Tế Đường chỉ thuê một tòa nhà nhỏ hai mặt tiền, phòng bác sĩ cũng rất chật, bác sĩ trực thường kê ghế sát nhau tạm bợ ngủ qua đêm. Bác sĩ Lý ngủ được nửa giấc, lúc này vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Tinh Ý, ngáp một cái rồi hỏi: "Sao em lại tới đây?"
"Em đến xem hậu sự của bà lão sẽ xử lý thế nào." Tinh Ý lấy hết can đảm, "Con trai và con dâu bà ấy còn ở đây không?"
"Đã cho bọn họ về rồi." Bác sĩ Lý nhìn sang cô sinh viên này một cái, "Hôm qua không phải đã nói với em rồi sao? Việc này không cần để trong lòng, không phải trách nhiệm của em. Bệnh của bà lão vốn dĩ đã chậm trễ, dù hôm qua tiêm huyết thanh vào thuận lợi, cũng không biết sau đó có thể chống đỡ tiếp hay không."
"Nhưng sự cố gãy kim..." Tinh Ý cắn răng nói, "Em có trách nhiệm."
Bác sĩ Lý là lứa sinh viên Bác Hòa tốt nghiệp đầu tiên, làm việc bệnh viện ở Bác Hòa, Phổ Tế Đường do anh và các bạn học cùng sáng lập, tuy rằng hoạt động khó khăn, nhưng cũng kiên trì được mấy năm. Mấy năm nay, các thực tập sinh lần lượt tới làm việc, chỉ có số ít có thể kiên trì. Lúc đầu Liêu Tinh Ý được trường tiến cử đến đây, ông cảm thấy bề ngoài của cô gái này yêu kiều, không mấy xem trọng. Không ngờ khoảng thời gian này cô thức khuya dậy sớm, chỉ cần là ngày nghỉ đều sẽ đến đây, bất kể công việc vụn vặt hay khó khăn cô đều sẽ thành thật làm hết.
Tuy cô là sinh viên năm đầu, nhưng kiến thức cơ bản rất vững, khiêm tốn hiếu học, cho nên phần lớn tiền bối ở bệnh viện đều thích cô. Bác sĩ Lý không hy vọng bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến chí hướng và đam mê với y học của cô trong tương lai, nên càng ôn hoà khuyên bảo: "Tôi đã nói với em, nếu em có trách nhiệm, như vậy thì tôi cũng có trách nhiệm. Suy cho cùng, là do chúng ta không đủ người. Nếu có đủ điều dưỡng, cũng không đến mức để người khác hỗ trợ đè bà lão."
"Người nhà của bà lão không tỏ thái độ gì sao?" Diệp Giai Chính vẫn im lặng lắng nghe, bỗng nhiên cắt ngang hỏi một câu.
"Bọn họ không nói gì, tối qua đã nói với bọn họ bệnh viện có thể phụ trách hậu sự cho bà lão, bọn họ liền trở về." Lúc này bác sĩ Lý mới chú ý tới người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Tinh Ý, cười hỏi, "Vị này là... anh trai của em à?"
Diệp Giai Chính đang định đáp, chợt nghe Tinh Ý nói: "Không phải. Anh ấy là..." Cô dừng một chút, nói với giọng điệu bình thường, "Vị hôn phu của em, anh ấy họ Diệp."
"Chà, chà." bác sĩ Lý hứng thú nhìn chàng trai đội mũ này, bắt tay với anh, "Chưa từng nghe tiểu Liêu nói đã đính hôn?"
Bàn tay vươn ra một lúc, thanh niên mới tựa như nhận ra, mau chóng duỗi bắt tay ông. Bác sĩ Lý mẫn cảm nhận ra vết chai ở lòng bàn tay của người thanh niên, cười nói: "Diệp tiên sinh là quân nhân sao?"
Ánh mắt Diệp Giai Chính liền sắc bén, bác sĩ Lý bị anh nhìn một cái, bất giác hoảng sợ: "Tôi thấy vị trí vết chai trong lòng bàn tay Diệp tiên sinh, là do luyện súng nhỉ?"
Diệp Giai Chính gật đầu: "Bác sĩ Lý thật tinh tường."
"Ha ha, đã quen làm bác sĩ, trong nháy mắt có thể cảm giác được ngay." Ông quay sang nói với Tinh Ý, "Hôm nay em còn có lớp mà? Mau về trường đi. Chuyện này em đừng lo lắng nữa. Tôi đã xử lý ổn cả rồi."
Tinh Ý mím môi, vẫn không bỏ cuộc: "Lý tiên sinh có địa chỉ nhà họ không? Em muốn đến thăm một chút."
Bác sĩ Lý nhìn cô sinh viên này một cái, thở dài đi tìm bệnh án: "Được rồi." Ông lại quay sang nhìn Diệp Giai Chính, cười nói, "Đứa nhỏ Tiểu Liêu này quá thành thật rồi."
Diệp Giai Chính mỉm cười gật đầu.
Bác sĩ Lý tìm ra địa chỉ, chép lại cho Tinh Ý: "Nếu em nhất quyết phải đi mới an tâm, vậy thì đi đi."
Tinh Ý cầm tờ giấy kia, cẩn thận gấp lại bỏ vào túi, quay đầu hỏi Diệp Giai Chính: "Anh Hai, em muốn đi... xem thử."
Anh tất nhiên không có hai lời mà đáp "được".
Hai người tạm biệt bác sĩ Lý, dọc theo hành lang ra cửa. Diệp Giai Chính nhìn đường nét thanh tú bên sườn mặt cô, lại nhớ tới lời ban nãy, kiềm chế hồi lâu, khóe môi vẫn cong lên: "Lời ban nãy như thế có bất tiện không?"
"Anh nói sợ có người nhận ra anh." Tinh Ý ngạc nhiên, "Không ổn sao?"
"Không có. Rất ổn." Anh đè thấp giọng nói, "Nếu, tôi nói là nếu... chúng ta kết hôn sớm một chút, em cảm thấy thế nào?"
Anh nhìn cô chậm rãi chau mày, trái tim đập nhanh, đợi hồi lâu mới nghe cô nói: "Nhưng quy định của trường không cho phép..."
Diệp Giai Chính dường như đoán được cô sẽ nói như vậy, lập tức giải thích: "Cái gì mà quy định của trường? Tôi sớm bảo người kiểm tra rồi, không nói đến không có quy định này; nếu thật sự có, tôi sẽ dỡ Bác Hòa ra, hỏi thử Vương Hữu Luân muốn quy định hay muốn ngôi trường này."
"Anh Hai!" Tinh Ý dở khóc dở cười, đứng yên nhìn anh, "Hiện tại em không có tâm trạng nói nói này đó."
Anh chỉ đành mím môi, thấp giọng nói: "Được, vậy xử lý xong chuyện này chúng ta sẽ bàn lại."
Hai người vẫn chưa ra cửa, đã nghe thấy tiếng khóc, tiếng gõ chiêng ồn ào ầm ĩ bên ngoài Phổ Tế Đường, đi mấy bước liền nhìn thấy giấy trắng đầy trời, có mấy người mặc đồ tang, khóc gào nâng một chiếc quan tài vào cửa.
Tinh Ý liếc mắt nhìn thấy một nam một nữ trong đó là con trai, con dâu của bà lão hôm qua, lúc này đang quỳ trước cửa Phổ Tế Đường, lớn tiếng khóc gào "Lang băm hại người".
Não cô trống rỗng, lập tức đứng bất động tại chỗ.
Diệp Giai Chính tiến lên trước nửa bước, chặn tầm nhìn của cô.
Tinh Ý nhìn qua bờ vai rộng của anh, thấy rất nhiều người chen ở cửa, có lẽ đều đang xem náo nhiệt. Đám người thân khóc gào càng lúc càng lớn, bốn chữ "Lang băm hại người" như thể đang phóng dao, từng chút một đâm vào đầu cô.
Bác sĩ Lý vội vàng chạy tới cửa: "Mấy người làm gì thế? Tới gây rối à?"
Người đàn ông mặc áo tang khóc lớn: "Mẹ tôi đang sống sờ sờ đưa vào, mấy người chữa chết luôn!" Người phụ nữ vừa bò vừa lết ôm chân bác sĩ Lý, mơ hồ khóc lớn. Bác sĩ Lý nào gặp qua tình trạng như vậy, có chút luống cuống: "Mọi người đứng lên trước, tối hôm qua không phải đã giải thích rõ ràng với mấy người rồi sao? Bệnh tình của bà lão vốn dĩ đã rất nghiêm trọng rồi ——"
"Cô gái kia đâu?" Người đàn ông lau nước mắt, hùng hổ la hét, "Ông bảo cô ta ra đây! Cô ta đã hại mẹ tôi! Lúc tiêm cô ta đã đâm nửa kim tiêm vào."
Dân chúng vây xem xung quanh không rõ nguyên do, nhao nhao bàn tán.
"Các người phải nói có lý chứ!" Bác sĩ Lý tức giận nên nói năng lộn xộn, "Vị bác sĩ kia luôn dặn mấy người đè người bệnh, mấy người thì tự buông tay! Đây có thể trách ai?"
Chỉ tiếc, dù bác sĩ Lý giải thích thế nào, giọng nói cũng bị át bởi tiếng khóc tang của đám người. Tinh Ý nhìn ông phí công đứng giải thích ở cửa, máu nóng trào ra. Cô hít sâu một hơi, nghiêng mình đi ra từ phía sau Diệp Giai Chính, chạy tới cửa. Diệp Giai Chính không ngờ Tinh Ý lại tự chạy đến, vươn tay kéo cô nhưng lại hụt, chỉ có thể cười khổ đi theo.
Tinh Ý vừa xuất hiện trước mặt mọi người, người đàn ông liền bỏ bác sĩ Lý, lấy tay bắt lấy cô, khóc lớn: "Chính là cô ta! Cô ta đã giết mẹ tôi!"
Bác sĩ Lý ra sức che trước người Tinh Ý: "Cô ấy là học trò của tôi! Cô ấy đã chữa trị cho mẹ cậu, không thể đổi trắng thay đen như vậy!" Đáng tiếc sức lực ông không bằng cặp vợ chồng kia, dễ dàng bị đẩy sang một bên.
Người phụ nữ hô to: "Học sinh?! Sao các người có thể tùy tiện để học sinh tiêm thuốc cho mẹ chồng tôi!" Bà ta nước mắt nước mũi tùm lum kéo tay áo Tinh Ý, "Mọi người xem đi, chính là bệnh viện này hại chết người! Cô ta không phải bác sĩ! Là cô ta làm gãy kim tiêm trong lưng mẹ chồng tôi!"
Tinh Ý vốn đã lấy hết can đảm chạy ra, nhưng không nghĩ đến sẽ có tình cảnh này, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không nói được một câu nào, chỉ cảm thấy tiếng ồn gần như nhấn chìm cả người mình.
"Buông cô ấy ra!" Một giọng nói lạnh lùng cất lên, không cao nhưng chứa sự áp bức, người phụ nữ kia hoảng đến mức buông lỏng tay. Bà ta nhìn thấy đối phương chỉ là một thanh niên trẻ, đang lặp lại hành động, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài đám đông, một nhóm cảnh sát thổi còi, khua cảnh côn* chạy tới, lớn tiếng nói: "Xảy ra chuyện gì?"
(Ji: *gậy chuyên dùng của cảnh sát)
Bởi vì sợ hãi cảnh côn, đám người khóc tang liền dừng khóc nháo, nhao nhao kể lại nói những chuyện đã trải qua.
Đội trưởng cảnh sát nghe xong cau mày, chỉ vào cặp vợ chồng kia: "Đi cùng chúng tôi đến Cục cảnh sát, có chuyện gì thì đến đó nói. Đừng quấy rầy bệnh viện người ta làm việc."
Cặp vợ chồng kia nhìn nhau một cái, có chút sợ hãi rụt rè, đứng yên không chịu di chuyển. Người đàn ông rống to lên: "Ai biết mấy người có thể cấu kết với bệnh viện hay không? Tôi không đi! Tôi muốn ở đây đòi công đạo!" Ông ta chỉ vào Tinh Ý, lớn tiếng nói, "Chính là cô ta! Cô làm gãy kim tiêm trong lưng mẹ tôi! Sao mấy người không bắt cô ta?"
Người nọ vừa nói như vậy, dân chúng xung quanh lại nhao nhao phụ họa: "Phải đó! Chữa chết người, mấy người không đưa lang băm đi! Còn định đưa bọn họ đi, cảnh sát gì chứ!"
Tiếng khóc gào, tiếng kèn, tiếng chỉ trích... dần hòa lẫn với nhau, như cơn sóng thật lớn, cơ hồ muốn nuốt chửng Tinh Ý. Cô ép buộc bản thân đứng vững, mới có thể không lùi lại nửa bước, nhưng khó mà tránh khỏi tay chân bắt đầu lạnh lẽo từng chút một.
Trong lúc hoảng hốt, có người lặng yên nắm lấy tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp. Cô như thể bắt được một tấm gỗ nổi, nắm chặt lấy như hấp thu thêm dũng khí, cô tiến lên trước một bước, nói với cặp vợ chồng kia: "Sự cố gãy kim là thao tác của tôi. Tôi nguyện ý cùng mọi người đến Cục cảnh sát, nếu là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ gánh vác."
Tiếng khóc ngừng một chút, người đàn ông chợt lớn tiếng ồn ào: "Mọi người nghe chưa! Cô ta thừa nhận rồi! Tôi muốn đi kiện cô ta! Cô ta đã hại chết người!"
"Nếu thật là lỗi của Phổ Tế Đường, chúng tôi đồng ý chịu trách nhiệm!" Cuối cùng bác sĩ Lý chen được vào, lớn tiếng nói, "Bọn tôi không sợ ông kiện cáo!"
Hai bên căng thẳng không nguôi, lại có một đội cảnh sát chạy đến, trưởng quan dẫn đầu để người trực tiếp xua người đang vây xem. Anh nâng tay lên, mặc kệ người nhà khóc nháo, để cấp dưới bắt bọn họ về Cục cảnh sát. Cửa Phổ Tế Đường vừa rồi còn gà bay chó sủa lập tức an tĩnh, trưởng quan cung kính đến trước mặt Diệp Giai Chính, nhỏ giọng nói: "Đốc quân, chuyện này hãy giao cho tôi xử lý."
Vành mũ Diệp Giai Chính vẫn đè xuống thấp, "ừm" một tiếng, nắm tay Tinh Ý định rời đi. Tinh Ý vẫn đứng yên không nhúc nhích, anh ghé mắt nhìn cô: "Sao vậy?"
"Em muốn đến Cục cảnh sát." Tinh Ý lấy hết can đảm nói, "Chuyện này... vẫn chưa xong."
Tất nhiên Diệp Giai Chính có thể dùng biện pháp mạnh giải quyết chuyện này, nhưng chỉ có thể mềm mại khuyên bảo Tinh Ý: "Bọn họ vô cớ gây rối, em nhất định phải đáp lại sao?"
Cô gật đầu: "Em không sợ điều tra, em cũng muốn biết một kết quả."
Anh trầm mặc một lát, tháo mũ xuống: "Được, tôi cùng em đến Cục cảnh sát."
"Anh Hai không cần nhúng tay." Tuy rằng Tinh Ý vẫn còn hơi run rẩy, nhưng đầu óc đã bình tĩnh lại, "Em đi cùng bác sĩ Lý là được rồi."
Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, khẽ cười: "Được, vậy em đi đi. Tôi không nhúng tay." Anh lại nói với bác sĩ Lý, "Lý tiên sinh, tôi không hiểu chuyên môn, mong ông hãy quan tâm."
Bác sĩ Lý hơi há miệng: "Cậu... Cậu là Diệp Giai Chính?" Suy nghĩ lại một chút, lúc gặp mặt vừa rồi, Tinh Ý không hề giấu giếm, đã thẳng thắn nói "họ Diệp", không khỏi có chút lẫn lộn.
Diệp Giai Chính không để ý đến vẻ mặt người khác, nói khẽ với Tinh Ý: "Cục cảnh sát thẩm vấn xong, tôi cho người đến đón em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.