Chương 73: Đêm Thứ Ba (19)
Tạc Nhất Phiến
28/05/2021
Thư Khuynh Mặc trở lại giường mình và ngồi lên trên giường, sau khi nghe thấy tiếng Hoa Tỷ Thần đóng cửa và rời đi, nàng lại đợi một lúc lâu, tin rằng Hoa Tỷ Thần đã nên đến được sân sau của học viện vào lúc này rồi, vì vậy nàng liền đi múc nước và đổ vào trong bồn tắm ở góc phòng của nàng.
Từ khi xác định được vào nửa đêm Hoa Tỷ Thần sẽ phải đến sân sau học viện luyện công, mỗi lần đủ cả một canh giờ rồi mới trở về, nàng mới thoải mái đi mua thùng về để tắm rửa. May mắn thay, cái giếng nước kia gần phòng họ nhất, cũng không phải tốn quá nhiều công sức để xách nước hay bất cứ thứ gì khác.
Sau khi dùng nước rửa sạch đi vết bẩn trên mặt, Thư Khuynh Mặc mới an tâm mà cởi bỏ quần áo của mình, nhanh chóng cởi bỏ dải vải thật dài trên ngực, đã không còn sự trói buộc thít chặt lấy, nàng không thể không thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bộ ngực đầy đặn bị quấn chặt thật sự đúng là rất khó chịu, nhất là sau khi vừa mới xem xong cuốn tranh Xuân Cung kia, mà lại còn bị người nào đó vô thức sờ soạng, hai bầu vú to căng phồng cũng có chút căng tức lên khó chịu, cảm giác đau đớn mơ hồ như muốn bị một lòng bàn tay bao lấy mà nhào nặn, hôn xong lại hôn... Phì, phì, phì, nghĩ về cái gì thế không biết! Đừng nên để bị ảnh hưởng bởi cuốn sách vốn tồi tệ đó!
Một bên Thư Khuynh Mặc đang cởi quần áo ở trong phòng trong khi bên kia Hoa Tỷ Thần ở ngoài phòng đang đứng dưới cửa sổ của nàng và lặng lẽ nhìn lén.
Từ sau khi Hoa Tỷ Thần biết rõ người nữ tử làm thành chuyện tốt cùng với mình đêm đó là Thư Khuynh Mặc, hắn đã giả vờ đến sân sau của học viện để tắm mỗi ngày và cộng thêm chờ đợi người mình ái mộ. Thực tế, hắn đã bí mật trốn bên ngoài cửa sổ mỗi đêm để rình xem giai nhân thay quần áo và tắm rửa.
Mặc dù giai nhân chỉ lén lén lút lút thay quần áo tắm rửa bên trong cửa sổ sau khi dập tắt ánh nến, nhưng âm thanh duy nhất mà hắn có thể nghe thấy ngoài cửa sổ chỉ là tiếng thay quần áo cùng tiếng nước chảy róc… rách…, vậy cũng có chút ít còn hơn không có gì. Đợi sau khi Thư Khuynh Mặc chìm vào giấc ngủ, hắn và tiểu huynh đệ cứng ngắc dựng đứng lên kia của mình đã cùng đi đến sân sau học viện để tắm nước lạnh và tĩnh tâm cho tỉnh táo lại một chút...
Nhưng mà đêm nay Thư Khuynh Mặc đọc sách kia, tâm lý có chút bất ổn, lại nhất thời quên dập tắt nến. Điều này tạo cơ hội cho người lén quan sát bên ngoài cửa sổ được mở rộng tầm mắt.
Hắn nghiêng đầu rình xem Thư Khuynh Mặc cởi bỏ hết dải vải trắng trên ngực qua khe cửa sổ, trước khi lớp vải trắng được nới ra hoàn toàn, hai bầu vú to tròn mập mạp không thể chờ đợi nảy ra từ bên trong. Núm vú hơi run rẩy có màu trắng như tuyết gần như muốn làm hắn chói mắt, có hình dáng hoàn mỹ giống như quả đào chín, màu như tuyết lại có pha lẫn vài phần hồng hào, căng mọng như chính mình sờ nhẹ liền có thể bóp tràn ra nước ngọt, hai viên to tròn ung dung lủng lẳng không chỉ bắt mắt mà còn câu hồn người.
Hoa Tỷ Thần nuốt khan một miếng nước bọt, nhìn Thư Khuynh Mặc đang xoay người cúi xuống cởi bỏ quần khố, cái mông kia quay về phía sau nhếch lên đẫy đà trắng nõn, mông căng đầy đặn cong lên, vòng eo có lớp lót được nắm chặt, mỏng manh tựa như cây liễu. Trong lòng Hoa Tỷ Thần tự nhủ rằng đây mới được gọi là thướt tha phong lưu và người nữ tử trong bức tranh còn kém xa hơn nhiều so với bức phù điêu tinh xảo này.
Vốn tưởng rằng đây là phúc được thấy lớn nhất trong ngày hôm nay, Hoa Tỷ Thần đã nghĩ là sẽ lặng yên đợi mỹ nhân đi tắm, nhưng không ngờ rằng nữ tử nhỏ bé không mảnh vải che thân lại không vào trong bồn mà thay vào đó ngồi trên giường cầm lấy một cái khăn lụa nhúng nước, nhẹ nhàng lau sạch nước xuân nhớp nháp chảy ra vì động tình trên tâm điểm mỏng manh kia.
Tình cờ là giai nhân đang quay người về phía cửa sổ. Hắn ở một góc độ gặp may mắn nhất, và có thể xem rõ mồn một:
Một đóa hoa kiều diễm mọc lên dưới chỗ khu rừng rậm rạp kia, đỏ au điểm chút hồng nhạt non nớt, trong tâm hoa khẽ hé mở cái nụ nhỏ nhắn, há miệng phun ra hoa lộ trong suốt run rẩy, sương hoa làm cho trên tất cả mặt cánh hoa đều long lanh nước đầy nhẹ nhàng...
Đêm đầu hạ vẫn còn mang theo vài phần mát mẻ, từng cơn gió mát thoảng qua.
Nhưng Hoa Tỷ Thần đang đứng trong gió lại cảm thấy mình gần như sắp tắt thở, vội vàng quay lưng lại bịt cái mũi muốn chảy máu mũi, mặc dù hắn đã làm chuyện đó với Thư Khuynh Mặc thế nhưng lúc đó đã đến đêm, dù ánh trăng sáng ngời đến đâu cũng không thể so với ánh nến, bây giờ hắn mới có thể thấy rõ bộ dáng nơi đó, nơi đó nhỏ nhắn xinh xắn như thế, vậy mà vật to dài kia làm sao lại nhét vào được!
Từng ngọn lửa dục vọng bốc lên khắp người Hoa Tỷ Thần, thiêu đốt tứ chi và cả trăm khớp xương của hắn, thậm chí càng đốt cháy cả lý trí. Tiểu huynh đệ vừa mới hành quân lặng lẽ bình tĩnh lại một chút, lại ngóc đầu lên một lần nữa, so với lần trước khí thế càng thêm uy hiếp không thể ngăn cản nổi.
Hoa Tỷ Thần hít thật sâu một hơi gió mát, hạ quyết tâm đêm nay dù là giả ngu hay vẫn làm lưu manh đùa bỡn thì cũng đã đến lúc phải bắt đầu ăn mặn, nhưng mọi việc đều cần có chiến lược, và hắn nghĩ ngợi một lát ở bên ngoài đã nảy ra ý hay.
Hắn đi vòng qua cửa sổ bên giường của mình ở phía sau phòng, và còn cố ý làm ra một động tĩnh đặc biệt để nhắc nhở Thư Khuynh Mặc đang tắm là hắn đã trở lại. Trông thấy ngọn nến chiếu sáng trong nhà tắt ngay lập tức, hắn lập tức quay lại từ cửa sổ của mình. Thuận tay lấy rượu ngon mình bí mật mang về từ trong tủ ra, mở niêm phong, ngửa đầu rót một hớp vào miệng.
Hoa Tỷ Thần cầm vò rượu đi vòng qua bức bình phong vào giường Thư Khuynh Mặc, hắn ngồi ở bên giường không chút nào khách khí, nhìn chiếc giường đã phồng to một đống rõ ràng thì lớn tiếng: "Khuynh Mặc, huynh đệ, đệ đừng giả bộ ngủ nữa, mới đi có bao lâu đâu nên làm sao đệ lại có thể ngủ rồi được. Lúc ta về còn thấy trong phòng có ánh sáng, chúng ta là huynh đệ tốt của nhau, cả Xuân Cung Đồ chúng ta cũng đều đã cùng nhau xem qua rồi, trong nội tâm của huynh đệ ta đều bị đè nén lắm rồi, chúng ta hãy tâm sự đi.
Hẳn là nghe thấy lời nói tình tứ rung động lòng người chân thành tha thiết như vậy, không tự chủ được, gương mặt nhỏ nhắn đang vùi sâu trong chăn cũng bị màu hoa đào ửng hồng lây nhiễm cho đỏ bừng, chân mày khóe mắt cũng tỏa ra tình cảm ngọt ngào mà chính nàng cũng chưa phát hiện ra.
Có điều tuy rằng cảm động, nàng vẫn nói chuyện chậm rãi: "Tỷ Thần huynh, không phải ta hắt nước lạnh lên người huynh, chẳng qua... Huynh nhìn thấy cô gái xinh đẹp là không kiềm chế được bắt nạt người khác, tuy rằng luôn miệng nói muốn cưới nàng ấy làm vợ, rất kiên định không đổi... Nhưng mà, ngộ nhỡ có một cô gái khác xinh đẹp hơn thướt tha hơn xuất hiện, lao vào lòng huynh, huynh có thể bảo đảm mình sẽ không thay lòng, không bị mê hoặc, không cưới nàng ta về nhà không!"
Đúng vậy, hắn có thể bừa bãi bắt nạt một cô gái vốn dĩ không quen biết gì như vậy, tuy rằng trong miệng nói mình yêu thích ngưỡng mộ, nhưng mà ai có thể bảo đảm được hắn sẽ không bị cô gái xinh đẹp hơn quyến rũ chứ, cũng sẽ bắt nạt nàng ta cưới nàng ta về nhà...
Hắn ngả ngớn, hắn phù phiếm, hắn bừa bãi cẩu thả, hắn thích nói đùa, những điều này đều không ảnh hưởng gì đến chuyện lớn, đối với nàng mà nói, cũng rất thú vị.
Nhưng mà lần đầu tiên hắn và nàng gặp nhau thật sự đã để lại một cây gai trong lòng nàng, sau đó mỗi lần nàng động lòng với Hoa Tỷ Thần, lại tự nói mình không có lý do để động lòng, hắn thích mình nhanh như vậy, có một ngày hắn cũng sẽ thích một cô gái khác nhanh hơn dễ dàng hơn!
"Ta... Quả thật không thể bảo đảm được!" Vò rượu của Hoa Tỷ Thần đã thấy đáy, uống hết ngụm rượu cuối cùng, đã ngà ngà say, gương mặt anh tuấn thanh tú dịu dàng của hắn nhiễm màu đỏ ửng say rượu.
Hắn dùng tay ôm vị trí ngực mình, giống như đã say mèm rêu rao nói: "Ta... Ta không có cách nào bảo đảm được tương lai ra sao, nhưng mà Hoa Tỷ Thần ta hiểu bản thân mình, trái tim của ta chỉ vẻn vẹn nhỏ như vậy thôi, chỉ có thể chứa được một người... Cho dù sau này có gặp được cô gái xinh đẹp hơn nữa, nhưng mà xinh đẹp hơn nữa cũng không phải nàng, không phải! Trái tim của ta đã bị nhét đầy rồi, không chứa được ai khác... Ta bị vẻ bề ngoài hấp dẫn, không có nghĩa là ta chỉ yêu vẻ ngoài... Nếu ta có thể cưới được cô gái ta yếu, cho dù sau này trải qua năm tháng, nàng có tóc bạc da mồi gương mặt không còn xinh đẹp, ta nhìn thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp hơn nữa, cũng sẽ chỉ nói với nàng, hì hì, không có ai đẹp bằng nàng, bà vợ già của ta là đẹp nhất! Đẹp nhất thế gian!"
Hắn mượn lời tâm tình với huynh đệ, mượn hơi rượu nói hết những lời trong lòng mình ra.
Ngày ấy tỉnh lại thấy nàng khăng khăng đòi rời đi, hắn chỉ có thể giả vờ ngủ, sau đó đợi cơ hội đi theo nàng, tìm đến nhà nàng nói chuyện cầu hôn với cha mẹ nàng.
Thật ra hắn có thể đàng hoàng xác nhận sự thật nàng là nữ đóng giả nam, lại dùng sự thật nàng đã mất trinh với hắn để đe dọa nàng, ép nàng phải gả cho mình, điều này rõ ràng cực kỳ đơn giản rồi...
Nhưng mà hắn cố tình lựa chọn cách khó khăn nhất, hắn chọn giúp nàng che giấu thân phận con gái, làm bạn học với "đệ ấy", "đệ ấy" nhặt quyển sách mà hắn không thích, bàn chuyện sách vở lịch sử với "đệ ấy", tuy rằng thỉnh thoảng hắn sẽ pha trò trêu chọc trước mặt nàng, nhưng mà thực tế hắn quả thật đã thay đổi vì nàng, ban đầu hắn đến học viện đọc sách là để lừa gạt người lớn trong nhà, nhưng vì hợp với yêu thích của nàng, để nàng thật sự thích mình, hắn có thể đọc sách, có thể đi thi, ai bảo nàng thích chứ!
Hắn có thể trở thành Lương Sơn Bá của Chúc Anh Đài, một Lương Sơn Bá chơi đùa với câu chữ tài văn chương kiệt xuất, chứ không phải một Mã Văn Tài cậu ấm nhà giàu thích lấy thế ép người mạnh mẽ chiếm đoạt...
"Khuynh Mặc, hì hì, đệ nói xem nếu đệ là cô gái kia... Đệ có bằng lòng để ta tìm được... Sau đó cưới về nhà không! Uống, tiếp tục uống rượu đi! A... Hết rượu rồi!" Hoa Tỷ Thần lật ngược vò rượu chứng minh hắn đã uống sạch không còn một giọt, giả vờ thành dáng vẻ say khướt, cả người ngã nhào lên chăn của Thư Khuynh Mặc, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Hắn chẳng nói được một câu nguyên vẹn, nhưng vẫn tiếp tục hỏi đến cùng: "Huynh đệ này... Nói đi, nếu là đệ, đệ có muốn gả cho ta không... Không nói ta sẽ không buông tay đâu! Không buông!"
Thật ra hắn chỉ say một hai phần, lại giả vờ như mình đã say khướt tám chín phần, hắn căng thẳng chờ đợi phản ứng của người đẹp, cũng không biết lần này mình mượn rượu moi tim tỏ tình có thể khiến người trong lòng rung động được hay không, trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, càng ngày càng nhanh, hắn chưa từng căng thẳng như vậy bao giờ...
Từ khi xác định được vào nửa đêm Hoa Tỷ Thần sẽ phải đến sân sau học viện luyện công, mỗi lần đủ cả một canh giờ rồi mới trở về, nàng mới thoải mái đi mua thùng về để tắm rửa. May mắn thay, cái giếng nước kia gần phòng họ nhất, cũng không phải tốn quá nhiều công sức để xách nước hay bất cứ thứ gì khác.
Sau khi dùng nước rửa sạch đi vết bẩn trên mặt, Thư Khuynh Mặc mới an tâm mà cởi bỏ quần áo của mình, nhanh chóng cởi bỏ dải vải thật dài trên ngực, đã không còn sự trói buộc thít chặt lấy, nàng không thể không thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bộ ngực đầy đặn bị quấn chặt thật sự đúng là rất khó chịu, nhất là sau khi vừa mới xem xong cuốn tranh Xuân Cung kia, mà lại còn bị người nào đó vô thức sờ soạng, hai bầu vú to căng phồng cũng có chút căng tức lên khó chịu, cảm giác đau đớn mơ hồ như muốn bị một lòng bàn tay bao lấy mà nhào nặn, hôn xong lại hôn... Phì, phì, phì, nghĩ về cái gì thế không biết! Đừng nên để bị ảnh hưởng bởi cuốn sách vốn tồi tệ đó!
Một bên Thư Khuynh Mặc đang cởi quần áo ở trong phòng trong khi bên kia Hoa Tỷ Thần ở ngoài phòng đang đứng dưới cửa sổ của nàng và lặng lẽ nhìn lén.
Từ sau khi Hoa Tỷ Thần biết rõ người nữ tử làm thành chuyện tốt cùng với mình đêm đó là Thư Khuynh Mặc, hắn đã giả vờ đến sân sau của học viện để tắm mỗi ngày và cộng thêm chờ đợi người mình ái mộ. Thực tế, hắn đã bí mật trốn bên ngoài cửa sổ mỗi đêm để rình xem giai nhân thay quần áo và tắm rửa.
Mặc dù giai nhân chỉ lén lén lút lút thay quần áo tắm rửa bên trong cửa sổ sau khi dập tắt ánh nến, nhưng âm thanh duy nhất mà hắn có thể nghe thấy ngoài cửa sổ chỉ là tiếng thay quần áo cùng tiếng nước chảy róc… rách…, vậy cũng có chút ít còn hơn không có gì. Đợi sau khi Thư Khuynh Mặc chìm vào giấc ngủ, hắn và tiểu huynh đệ cứng ngắc dựng đứng lên kia của mình đã cùng đi đến sân sau học viện để tắm nước lạnh và tĩnh tâm cho tỉnh táo lại một chút...
Nhưng mà đêm nay Thư Khuynh Mặc đọc sách kia, tâm lý có chút bất ổn, lại nhất thời quên dập tắt nến. Điều này tạo cơ hội cho người lén quan sát bên ngoài cửa sổ được mở rộng tầm mắt.
Hắn nghiêng đầu rình xem Thư Khuynh Mặc cởi bỏ hết dải vải trắng trên ngực qua khe cửa sổ, trước khi lớp vải trắng được nới ra hoàn toàn, hai bầu vú to tròn mập mạp không thể chờ đợi nảy ra từ bên trong. Núm vú hơi run rẩy có màu trắng như tuyết gần như muốn làm hắn chói mắt, có hình dáng hoàn mỹ giống như quả đào chín, màu như tuyết lại có pha lẫn vài phần hồng hào, căng mọng như chính mình sờ nhẹ liền có thể bóp tràn ra nước ngọt, hai viên to tròn ung dung lủng lẳng không chỉ bắt mắt mà còn câu hồn người.
Hoa Tỷ Thần nuốt khan một miếng nước bọt, nhìn Thư Khuynh Mặc đang xoay người cúi xuống cởi bỏ quần khố, cái mông kia quay về phía sau nhếch lên đẫy đà trắng nõn, mông căng đầy đặn cong lên, vòng eo có lớp lót được nắm chặt, mỏng manh tựa như cây liễu. Trong lòng Hoa Tỷ Thần tự nhủ rằng đây mới được gọi là thướt tha phong lưu và người nữ tử trong bức tranh còn kém xa hơn nhiều so với bức phù điêu tinh xảo này.
Vốn tưởng rằng đây là phúc được thấy lớn nhất trong ngày hôm nay, Hoa Tỷ Thần đã nghĩ là sẽ lặng yên đợi mỹ nhân đi tắm, nhưng không ngờ rằng nữ tử nhỏ bé không mảnh vải che thân lại không vào trong bồn mà thay vào đó ngồi trên giường cầm lấy một cái khăn lụa nhúng nước, nhẹ nhàng lau sạch nước xuân nhớp nháp chảy ra vì động tình trên tâm điểm mỏng manh kia.
Tình cờ là giai nhân đang quay người về phía cửa sổ. Hắn ở một góc độ gặp may mắn nhất, và có thể xem rõ mồn một:
Một đóa hoa kiều diễm mọc lên dưới chỗ khu rừng rậm rạp kia, đỏ au điểm chút hồng nhạt non nớt, trong tâm hoa khẽ hé mở cái nụ nhỏ nhắn, há miệng phun ra hoa lộ trong suốt run rẩy, sương hoa làm cho trên tất cả mặt cánh hoa đều long lanh nước đầy nhẹ nhàng...
Đêm đầu hạ vẫn còn mang theo vài phần mát mẻ, từng cơn gió mát thoảng qua.
Nhưng Hoa Tỷ Thần đang đứng trong gió lại cảm thấy mình gần như sắp tắt thở, vội vàng quay lưng lại bịt cái mũi muốn chảy máu mũi, mặc dù hắn đã làm chuyện đó với Thư Khuynh Mặc thế nhưng lúc đó đã đến đêm, dù ánh trăng sáng ngời đến đâu cũng không thể so với ánh nến, bây giờ hắn mới có thể thấy rõ bộ dáng nơi đó, nơi đó nhỏ nhắn xinh xắn như thế, vậy mà vật to dài kia làm sao lại nhét vào được!
Từng ngọn lửa dục vọng bốc lên khắp người Hoa Tỷ Thần, thiêu đốt tứ chi và cả trăm khớp xương của hắn, thậm chí càng đốt cháy cả lý trí. Tiểu huynh đệ vừa mới hành quân lặng lẽ bình tĩnh lại một chút, lại ngóc đầu lên một lần nữa, so với lần trước khí thế càng thêm uy hiếp không thể ngăn cản nổi.
Hoa Tỷ Thần hít thật sâu một hơi gió mát, hạ quyết tâm đêm nay dù là giả ngu hay vẫn làm lưu manh đùa bỡn thì cũng đã đến lúc phải bắt đầu ăn mặn, nhưng mọi việc đều cần có chiến lược, và hắn nghĩ ngợi một lát ở bên ngoài đã nảy ra ý hay.
Hắn đi vòng qua cửa sổ bên giường của mình ở phía sau phòng, và còn cố ý làm ra một động tĩnh đặc biệt để nhắc nhở Thư Khuynh Mặc đang tắm là hắn đã trở lại. Trông thấy ngọn nến chiếu sáng trong nhà tắt ngay lập tức, hắn lập tức quay lại từ cửa sổ của mình. Thuận tay lấy rượu ngon mình bí mật mang về từ trong tủ ra, mở niêm phong, ngửa đầu rót một hớp vào miệng.
Hoa Tỷ Thần cầm vò rượu đi vòng qua bức bình phong vào giường Thư Khuynh Mặc, hắn ngồi ở bên giường không chút nào khách khí, nhìn chiếc giường đã phồng to một đống rõ ràng thì lớn tiếng: "Khuynh Mặc, huynh đệ, đệ đừng giả bộ ngủ nữa, mới đi có bao lâu đâu nên làm sao đệ lại có thể ngủ rồi được. Lúc ta về còn thấy trong phòng có ánh sáng, chúng ta là huynh đệ tốt của nhau, cả Xuân Cung Đồ chúng ta cũng đều đã cùng nhau xem qua rồi, trong nội tâm của huynh đệ ta đều bị đè nén lắm rồi, chúng ta hãy tâm sự đi.
Hẳn là nghe thấy lời nói tình tứ rung động lòng người chân thành tha thiết như vậy, không tự chủ được, gương mặt nhỏ nhắn đang vùi sâu trong chăn cũng bị màu hoa đào ửng hồng lây nhiễm cho đỏ bừng, chân mày khóe mắt cũng tỏa ra tình cảm ngọt ngào mà chính nàng cũng chưa phát hiện ra.
Có điều tuy rằng cảm động, nàng vẫn nói chuyện chậm rãi: "Tỷ Thần huynh, không phải ta hắt nước lạnh lên người huynh, chẳng qua... Huynh nhìn thấy cô gái xinh đẹp là không kiềm chế được bắt nạt người khác, tuy rằng luôn miệng nói muốn cưới nàng ấy làm vợ, rất kiên định không đổi... Nhưng mà, ngộ nhỡ có một cô gái khác xinh đẹp hơn thướt tha hơn xuất hiện, lao vào lòng huynh, huynh có thể bảo đảm mình sẽ không thay lòng, không bị mê hoặc, không cưới nàng ta về nhà không!"
Đúng vậy, hắn có thể bừa bãi bắt nạt một cô gái vốn dĩ không quen biết gì như vậy, tuy rằng trong miệng nói mình yêu thích ngưỡng mộ, nhưng mà ai có thể bảo đảm được hắn sẽ không bị cô gái xinh đẹp hơn quyến rũ chứ, cũng sẽ bắt nạt nàng ta cưới nàng ta về nhà...
Hắn ngả ngớn, hắn phù phiếm, hắn bừa bãi cẩu thả, hắn thích nói đùa, những điều này đều không ảnh hưởng gì đến chuyện lớn, đối với nàng mà nói, cũng rất thú vị.
Nhưng mà lần đầu tiên hắn và nàng gặp nhau thật sự đã để lại một cây gai trong lòng nàng, sau đó mỗi lần nàng động lòng với Hoa Tỷ Thần, lại tự nói mình không có lý do để động lòng, hắn thích mình nhanh như vậy, có một ngày hắn cũng sẽ thích một cô gái khác nhanh hơn dễ dàng hơn!
"Ta... Quả thật không thể bảo đảm được!" Vò rượu của Hoa Tỷ Thần đã thấy đáy, uống hết ngụm rượu cuối cùng, đã ngà ngà say, gương mặt anh tuấn thanh tú dịu dàng của hắn nhiễm màu đỏ ửng say rượu.
Hắn dùng tay ôm vị trí ngực mình, giống như đã say mèm rêu rao nói: "Ta... Ta không có cách nào bảo đảm được tương lai ra sao, nhưng mà Hoa Tỷ Thần ta hiểu bản thân mình, trái tim của ta chỉ vẻn vẹn nhỏ như vậy thôi, chỉ có thể chứa được một người... Cho dù sau này có gặp được cô gái xinh đẹp hơn nữa, nhưng mà xinh đẹp hơn nữa cũng không phải nàng, không phải! Trái tim của ta đã bị nhét đầy rồi, không chứa được ai khác... Ta bị vẻ bề ngoài hấp dẫn, không có nghĩa là ta chỉ yêu vẻ ngoài... Nếu ta có thể cưới được cô gái ta yếu, cho dù sau này trải qua năm tháng, nàng có tóc bạc da mồi gương mặt không còn xinh đẹp, ta nhìn thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp hơn nữa, cũng sẽ chỉ nói với nàng, hì hì, không có ai đẹp bằng nàng, bà vợ già của ta là đẹp nhất! Đẹp nhất thế gian!"
Hắn mượn lời tâm tình với huynh đệ, mượn hơi rượu nói hết những lời trong lòng mình ra.
Ngày ấy tỉnh lại thấy nàng khăng khăng đòi rời đi, hắn chỉ có thể giả vờ ngủ, sau đó đợi cơ hội đi theo nàng, tìm đến nhà nàng nói chuyện cầu hôn với cha mẹ nàng.
Thật ra hắn có thể đàng hoàng xác nhận sự thật nàng là nữ đóng giả nam, lại dùng sự thật nàng đã mất trinh với hắn để đe dọa nàng, ép nàng phải gả cho mình, điều này rõ ràng cực kỳ đơn giản rồi...
Nhưng mà hắn cố tình lựa chọn cách khó khăn nhất, hắn chọn giúp nàng che giấu thân phận con gái, làm bạn học với "đệ ấy", "đệ ấy" nhặt quyển sách mà hắn không thích, bàn chuyện sách vở lịch sử với "đệ ấy", tuy rằng thỉnh thoảng hắn sẽ pha trò trêu chọc trước mặt nàng, nhưng mà thực tế hắn quả thật đã thay đổi vì nàng, ban đầu hắn đến học viện đọc sách là để lừa gạt người lớn trong nhà, nhưng vì hợp với yêu thích của nàng, để nàng thật sự thích mình, hắn có thể đọc sách, có thể đi thi, ai bảo nàng thích chứ!
Hắn có thể trở thành Lương Sơn Bá của Chúc Anh Đài, một Lương Sơn Bá chơi đùa với câu chữ tài văn chương kiệt xuất, chứ không phải một Mã Văn Tài cậu ấm nhà giàu thích lấy thế ép người mạnh mẽ chiếm đoạt...
"Khuynh Mặc, hì hì, đệ nói xem nếu đệ là cô gái kia... Đệ có bằng lòng để ta tìm được... Sau đó cưới về nhà không! Uống, tiếp tục uống rượu đi! A... Hết rượu rồi!" Hoa Tỷ Thần lật ngược vò rượu chứng minh hắn đã uống sạch không còn một giọt, giả vờ thành dáng vẻ say khướt, cả người ngã nhào lên chăn của Thư Khuynh Mặc, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Hắn chẳng nói được một câu nguyên vẹn, nhưng vẫn tiếp tục hỏi đến cùng: "Huynh đệ này... Nói đi, nếu là đệ, đệ có muốn gả cho ta không... Không nói ta sẽ không buông tay đâu! Không buông!"
Thật ra hắn chỉ say một hai phần, lại giả vờ như mình đã say khướt tám chín phần, hắn căng thẳng chờ đợi phản ứng của người đẹp, cũng không biết lần này mình mượn rượu moi tim tỏ tình có thể khiến người trong lòng rung động được hay không, trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, càng ngày càng nhanh, hắn chưa từng căng thẳng như vậy bao giờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.