Chương 193: Đêm Thứ Chín - Cảnh Sát Xinh Đẹp Nằm Vùng Và Cậu Chủ Nhỏ Xã Hội Đen 22 (Hết)
Tạc Nhất Phiến
12/07/2021
Vùng da bên này bị người đàn ông từng ngụm từng ngụm gặm lên bộ vú mềm, cái loại cảm giác ướt sũng tê dại ngưa ngứa trướng đau kéo dài không dứt làm cho cô bị kích thích mạnh, khoái cảm mãnh liệt khó tả khiến cô thoáng một cái khom lưng. Nếu trên còng tay có một lớp lông tơ tuyết trắng mềm mại thì hai cổ tay đang ra sức vẫy vùng kia đã bị thương rồi.
Mặc dù như vậy, phía dưới bị xông tới kịch liệt, dây xích nối ở giữa cũng vang lên tiếng rắc...rắc..., mà thân thể nữ cảnh sát cũng dần càng thêm mẫn cảm mềm yếu không thể tưởng tượng nổi.
Cô liều mạng hô hấp, trước mắt như có bạch quang hiện lên, huyệt mềm dưới thân lại co lại như xoắn giết cây gậy lớn đang mạnh mẽ rút ra đút vào, không để ý liền có một ghềnh mật hoa thủy phun trào mãnh liệt.
Hiển nhiên người đàn ông cảm nhận được hoa thịt mềm mại ngọ nguậy xoắn thành một đoàn, lại có một dòng nước mật ấm áp tưới lên đầu, khoái cảm ngập trời cũng cùng dự cảm sắp thất thủ đồng thời xuất hiện.
Cái trán anh chảy đổ mồ hôi ròng ròng, dừng lại vật dưới háng đang xông tới liên tục, nghỉ ngơi lấy lại sức thời gian mấy giây mới từ phần vú trắng đầy đặn ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại, hốc mắt đỏ lên. Ánh mắt anh cũng càng đỏ bừng ác liệt, đột nhiên thở dài một cái: "A... Bầu vú của cảnh sát thật đúng là ăn ngon, khiến ông đây bớt thèm, thật đã nghiền... Nhưng cảnh sát dâm đãng sao mẹ nó đã lại phun nước nữa rồi, cây gậy lớn của ông đây thật quá lợi hại, dễ dàng đâm cô lên đỉnh... Đứa nhỏ dâm dục này vừa non lại chặt, ông đây cày cấy mãi mà không thấy lỏng đi tẹo nào... Xoắn chặt như vậy, có phải lỗ dâm này muốn ăn tinh dịch của ông đây rồi hay không..."
Nói xong anh mới tiếp tục động tác dưới thân, vật lớn như đã nỏ mạnh hết đà giờ lại như hồi quang phản chiếu, cái thứ to dài kinh người hùng tráng sức sống bừng bừng, tốc độ xông tới vô cùng nhanh, nhanh đến mức như cái máy đóng cọc tự động không ngừng nghỉ chút nào. Mạnh mẽ không chút e dè chọc đến nơi sâu nhất rồi lại nhanh chóng rút ra ngoài...
Nữ cảnh sát cảm giác mình thiếu chút nữa bị làm thần hồn điên đảo, ngay cả sức thở một ngụm cũng không có, thân thể cũng bị đâm đung đưa không ngừng, phảng phất như cành liễu yếu đang phất phơ trong gió, như ngay lập tức bị cuồng phong nhổ tận gốc.
Mắt cô như làn thu thủy, mặt ánh đỏ như hoa đào, miệng rên rỉ kêu lên, ngôn ngữ cũng bị nghiền nát hoàn toàn không nói ra thành lời: "A... Nhẹ.. Nhẹ thôi... Sắp chết rồi.. Không được... Không được... A... A, chậm một chút... Thật sự quá nhanh... Tên tặc nhà cậu... Buông tôi ra... A, có phải bụng sắp bị đâm thủng rồi không.... A... Dừng một chút, đừng... đừng nhanh như vậy... cũng đừng... sâu như vậy..."
Khe hở hồng nhạt xinh xắn bị cây gậy to dài cứng rắn đảo lộn đến cực hạn, vật lớn nhiều lần rút ra đút vào lại sâu vừa nặng vừa nhanh vừa độc, đến mấy lần đầu dương vật đỏ quạnh cứng rắn đâm đến tận miệng tử cung.
Mặc dù chưa từng chen vào cổ tử cung, nhưng khoái cảm ngập trời ngập đầu như mây đen thành lũy khiến cô như sắp bị phá hủy hoàn toàn. Gần như không cho cô cơ hội thở dốc, giữa chân cũng bừa bộn cả lên, nhân khoảng cách rút ra đút vào, mật thủy thừa cơ lặng yên chảy từng sợi mỏng ra bên ngoài, nhưng cũng lập tức bị thúc thành bọt biển màu sữa bò thật nhỏ...
Bị hung hăng xỏ xuyên phía dưới, cái này và tính khí nóng hổi của người đàn ông hợp hai làm một sảng khoái thoải mái làm cho cô đổ mồ hôi đầm đìa, như là bị từng tia sét, tia chớp đánh phủ đầu, trong tê liệt lại truyền ra kích thích sảng khoái, quả thực là dục tiên dục tử muốn ngừng mà không được.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, quy đầu cực đại mượt mà mãnh liệt xâm phạm vào hoa tâm mềm mại, ngay lúc đó lỗ nhỏ trên dương vật mở ra, bạch dịch nóng hổi đã tích góp hồi lâu cuồn cuộn phun ra, thanh thế to lớn như dời núi lấp biển, nóng hừng hực bắn vào đóa hoa mềm mại kia, cả người như bị bỏng mà nhắm hờ mắt, động tác lung linh cũng không tự chủ được run rẩy co rút...
Từ trong cổ họng người đàn ông tràn ra một tiếng gầm nhẹ không thể nghe thấy, anh thở hổn hển, bàn tay đặt ở phần eo tinh tế của người đẹp, bế toàn thân vô lực của cô lên. Vật lớn dưới thân bán cương mềm nhũn cũng theo quán tính rút ra khỏi trong huyệt mềm nhỏ vừa ướt vừa nóng.
Anh lật người thành tư thế quỳ nằm sấp ở trên ghế sa lon, nhẹ nhàng buông ra. Nhìn phần đuôi váy ngắn cũn không thể che hết nơi ở giữa hai chân. Khi vật lớn kia được rút ra, khe huyệt mềm này không kịp khép lại, có thể thấy rõ ràng hai cánh hoa đẹp mắt ở lối vào đâm hơi co rút.
Giữa nơi trắng nõn nà là phần sưng đỏ như bị ứ máu, giờ phút này đang hơi ngọ nguậy với biên độ nhỏ, giống như cái miệng nhỏ nhắn tham ăn, từng miếng từng miếng phun chất dịch tinh trùng đậm đặc màu ngà sữa ra ngoài...
Mắt thấy vật lớn dưới háng lại tiếp tục cứng rắn như sắt, nam nhân người đàn ông dùng sức bóp eo nhỏ nhắn của cảnh sát: "Cảnh sát cho rằng vậy là xong rồi ư? Ông đây còn lâu mới vô dụng như vậy! Chúng ta đổi tư thế khác đại chiến ba trăm hiệp, cảnh sát và tên trộm đương nhiên phải có một cuộc ác chiến không ngớt rồi... Cảnh sát vẫn chưa được thử tư thế lão hán đẩy xe nhỉ, ông đây cho cô thoải mái khoái hoạt đến tận trời luôn, nên cô cũng đừng trách tội ông đây trộm cắp nhé... Bé dâm đãng ngoan ngoãn một chút, để ông đây thỏa mãn thứ dâm đãng đây nhé..."
Thừa dịp cánh hoa ở giữa hai chân cô đang không ngừng phun chất lầy chưa kịp khép lại, người đàn ông đỡ dương vật của mình, một tay đỡ eo người đẹp, lần nữa dùng vật cực lớn của mình nặng nề xâm nhập vào trong.
Trong huyệt mềm vẫn thẹn thùng co rút như cũ, mặc anh có đâm xuyên hung mãnh lao nhanh đến thế nào nhưng âm đạo vẫn như cũ sít chặt non mềm. Một vào một ra, chen chúc vào vách tường hoa mềm mại chật ních đang quấn xoắn vào. Mơ hồ như muốn mạng anh, chỉ muốn cắm cây gậy lớn vào trong mãi mãi không rút ra...
Đối mặt với thứ gây nghiện si mê này, người đàn ông cũng chỉ hết lần này đến lần khác hung hăng đâm vào. Động tác thô bạo tàn nhẫn, nặng nề mà xỏ xuyên qua nơi tràn ngập xuân thủy ấm áp. Cái cán thôi tráng kiện dồn ép hoa huyệt không một kẽ hở, cả nếp thịt non nớt cũng hận không thể ủi phẳng.
Mà tư thế đi vào từ phía sau đương nhiên có tác dụng vô cùng tuyệt diệu. So với những tư thế khác còn đâm vào sâu vào, cuối cùng người đàn ông cũng có thể đâm toàn bộ cây gậy to dài của mình vào, chạy thẳng đến nơi cổ tử cung yêu kiều, vô cùng đàn hồi. Được nơi nhỏ bé ấy siết chặt, kẹp chặt lại.
Quy đầu đỏ quạnh cứng rắn mang tới cảm giác vừa mãnh liệt vừa nặng nề. Mỗi một lần cắm vào nơi sâu nhất đều nặng nền nghiền nát cung miệng non nớt bên trong, nữ cảnh sát chỉ cảm thấy dày vò cực hạn và sung sướng giao thoa, vừa mãnh liệt, vừa vui vẻ, lại như long trời lở đất, sông cạn đá mòn...
Cái bụng như có ảo giác bị xuyên phá, cô thoải mái mà toàn thân run rẩy kịch liệt, dưới thân trải qua cao trào liên tiếp. A, cây gậy lớn này nóng quá cứng quá, cũng đáng ghét, cũng rất thích, không sai! Cô thích như vậy, dã man lại điên cuồng, thô bỉ lại thoải mái... Đặc biệt là hai hòn dái giữa háng người đàn ông cũng theo va chạm của thân thể mà đập tới, bờ mông trắng và nơi giữa hai chân mình bị đập đỏ cả lên, tiếng "bạch bạch bạch" liên miên không dứt vang lên, nữ cảnh sát cảm giác mình gần như sắp tê liệt thành một đống bùn nhão bên sông.
Cô khóc lã chã, không khỏi nhỏ giọng cầu khẩn: "A... Không nên... Cái tư thế này không thoải mái... Mau buông tôi ra... Tôi không muốn chơi trò đóng vai này nữa... Hoa Tỷ Thần tên khốn này... Tôi bỏ cuộc, không thèm cái gì mà la hán đẩy xe... Không thoải mái, mau buông ra..."
Thư Khuynh Mặc vô cùng tức giận, hai chân quỳ càng không có sức, giống như căng gân , cô không muốn tiếp tục hầu hạ tên này chơi trò giả trang nữa, hờn dỗi quay đầu giận dữ nói: "Tôi biết ngay cậu có mưu đồ làm loạn mà, biết rõ tôi là cảnh sát còn cố ý cầm bộ nội y đồng phục cảnh sát tình sắc đến đây làm nhục tôi... Cái tên trứng thối bất lương, mau mở còng ra... Còn có, cái video theo dõi kia khi nào cậu mới xóa chứ... Này... nhẹ, nhẹ... bụng, bụng sắp bị đâm thủng rồi..."
Trước mắt cô tối sầm lại, ngay lúc thần chí tan rã tại sắp ngất đi thì như nghe thấy tiếng cười thuần hậu từ tính cưng chiều của người đàn ông: "A, làm gì có video theo dõi gì? Tốt xấu gì tôi cũng xuất thân từ nhà họ Hoa, Lí ca có to gan cũng không dám cài camera lỗ kim trong phòng tôi... Còn nữa, cứ coi như là anh ta thật sự cài vào, chẳng lẽ tôi sẽ để mặt người khác nhìn trộm chuyện tư của tôi sao? Chỉ là muốn trêu chọc bé thỏ con hay ngượng ngùng là em mà thôi... A, không hiểu sao mà Hoa Tỷ Thần khôn khéo cả đời là tôi lại yêu bé thỏ con ngây ngô như em chứ?"
PHẦN KẾT
Lời tác giả: Hoàn thành cả bộ, tung hoa~ có cơ hội sẽ viết bộ 2, là chuyện xưa sau khi hai người gặp mặt~~
Thư Khuynh Mặc diện trang phục lộng lẫy bước xuống xe, khoát tay với bác tài xế trong nhà: "Được rồi chú Vương, đây là nơi mẹ cháu bảo chú đưa cháu tới, chú đi được rồi ạ. Chờ cháu đối phó qua loa bữa này thì sẽ gọi chú tới đón cháu! Được rồi, sắp muộn rồi, cháu đi trước, gặp lại sau nhé chú Vương..."
Giơ tay nhìn kim đồng hồ trên cổ tay thấy đã đến thời gian ước định, bước chân cô không vội không chậm, tuy rằng cô luôn luôn là một người đúng giờ, nhưng đi xem mắt, con gái luôn muốn kiêu môt chút.
Muốn đối phương cảm thấy cô không lễ phép không khách khí, ấn tượng đối với cô giảm bớt đi phần lớn, quyết định không gặp lại cô thì không còn gì tốt hơn! Ài, cũng không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, cô cũng không phải người xấu thiên hạ oán trách, trong nhà cũng không phải thiếu một chén cơm, tại sao lại suy bại tới mức phải đi xem mặt rồi!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa oán thầm cha mẹ thì cô liền nhận được điện thoại của mẹ mình. Không cam tâm tình bất nguyện bắt điện thoại, ngọt ngào kêu một tiếng: "Mẹ, con sắp tới rồi!"
Bên đầu điện thoại kia, mẹ liền tóm được trọng điểm: "Sắp tới? Nghĩa là vẫn chưa tới! Con làm sao vậy hả? Lần đâu tiên xem mắt không được để bị trễ, không thì ấn tượng đầu tiên cũng không hay! Con xem lại bản thân mình đi, rõ ràng đã nói là hẹn cho con tối nay đi gặp cháu của ông nhà họ Hoa, đây lại ngủ thẳng căng đến bữa trưa luôn... Con nhìn đi, trang điểm làm tóc chọn quần áo tốn bao thời gian, có một buổi thì sao mà kịp hả?"
Mẹ nào trong thiên hạ đều làu bàu con gái mình, lải nhải không dứt: "Mẹ nghĩ rồi, tóc cứ để tự nhiên là được, mặc cái bộ màu trắng, là cái bộ váy tay áo ren mẹ mua cho con ở nước ngoài ấy, bồng bềnh như váy công chúa Disney, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp... Nếu không phải đêm qua con đi chơi về muộn, làm gì có chuyện ngủ đến tận lúc mặt trời chiếu rọi vào mông chứ, làm gì có chuyện không kịp thử quần áo?"
Thư Khuynh Mặc định giải thích là tối qua mình có ngoan ngoãn ngủ sớm mà, nhưng lại nghĩ đến nguyên nhân ngủ quên, chỉ là đêm qua ngủ quá khó, sau đó lại là mộng xuân xấu hổ chết người đó.
Cũng không biết có phải Hoa Tỷ Thần trong mơ kia biết hôm nay cô định đi xem mắt không mà cố ý quấn quýt lấy cô trong mơ không ngừng lại, nên mới khiến cô trễ nải cuộc xem mắt hôm nay! Hừ cái đồ khốn nạn này, còn lừa gạt cô nói phòng có cái gì mà camera lỗ kim, mượn cơ hội dụ dỗ cô mặc bộ quần áo xấu hổ đó, dụ cô làm cái chuyện thẹn chết người ấy, thật là một tên xấu xa!
Hừ, vốn vì tên Hoa Tỷ Thần này mà cô thoát được buổi gặp mặt hôm nay, nhưng tên bại hoại này lại hạ lưu lại vô sỉ cũng dám lừa gạt cô, còn lâu cô mới thủ thân như ngọc suốt đời không lấy chồng vì một người trong mộng không rõ tung tích đâu!
Được rồi, được rồi, cô thừa nhận cô lấy người này ra làm lí do để thoát cuộc xem mắt này, nhưng cha mẹ hệt như giun đũa trong bụng cô, sớm goi chuyên gia làm đẹp, nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm tới nhà, còn cả chú Vương chuyên môn áp tải cô tới đây...
Nhưng không sao, xem mắt thì xem mắt, đâu phải mới xem mắt cái là bắt kết hôn luôn đâu! Được một lát thì lấy cớ chuần đi là được!
Sau khi hạ quyết tâm, Thư Khuynh Mặc cũng có tâm trạng ứng phó mẹ mình: "Ôi, mẹ ơi, đừng nhắc tới cái váy công chúa đó nữa, con đâu phải con nhóc mười tám tuổi đâu, còn lâu con mới mặt cái gì mà ren váy công chúa... Đúng rồi mẹ, ghế lô đó tên là gì thế..."
Nhận được tên đặt từ mẹ, Thư Khuynh Mặc lại tránh không khỏi bị càu nhàu một trận, tay trái cô nâng điện thoại di động đặt bên tai giải thích, tay phải giơ lên chỉ vào từng loạt từng loạt ghế có gắn tên, vòng tay xanh tươi đẹp đẽ nhẹ nhàng chảy xuống, càng làm nổi bật lên cổ tay tuyết trắng, như bông tuyết ngưng tụ, cực kỳ đẹp mắt...
Cô bước từng bước từng bước tìm câu thành ngữ cổ xưa, miệng lẩm bẩm: "Ừm? Kim phong ngọc lộ? Sao lại không thấy nhỉ, hơn nữa tên này là gì ạ? Không giống thành ngữ, không phải cái này xuất từ câu thơ kim phong ngọc lộ nhất tương phùng sao? A, được được được, con sai rồi, là con không có tâm! Nhưng mẹ đừng bảo gì mà tính cách chênh lệch, đâu ra, cái này là di truyền rồi, đối tượng xem mắt là ai mẹ cũng có nói cho con biết đâu!"
Nhưng trêu hai câu, đối mặt với sự tức giận của mẹ, cô cũng chỉ đành chịu thua, đáp lời mẹ gật đầu đáp lại: "A, đúng đúng đúng, con biết là cháu trai nhà mấy đời ông cha thân nhau, cháu trai của ông Hoa, là một người đàn ông trưởng thành, họ Hoa, đúng là lòe loẹt, có lấy tên là gì cũng ẻo lả hết..."
Nghe được câu trả lời bên kia cô không khỏi cười ra tiếng: "A, con biết ngay, quả nhiên mẹ cũng chẳng có trí nhớ tốt gì cả, cái quan trọng là tên con rể tương lai mà cũng không nhớ được, còn phải đi hỏi cha! Được được được, con sắp tìm được ghế lô rồi!! Về phần tên đối tượng hẹn hò, chốc nữa mẹ gửi tin nhắn cho con là được, tên cũng không phải rất quan trọng! Được được, con sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ không ném mặt mũi của cha mẹ đâu, con cúp máy đây..."
Cô bất đắc dĩ ngắt cuộc gọi của mẹ, trong lòng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mẹ vẫn luôn giải thích cho cô đối tượng hẹn hò tốt bao nhiêu, kết quả tên của vị con rể thần thông này còn không nhớ được...
Cô lắc đầu cười cười, đang muốn tiếp tục tìm ghế lô gần đó, kết quả vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy ngón tay thon dài đặt lên dòng chữ "Kim phong ngọc lộ", ài, thế mà đã tìm được!
Cô chưa kịp bỏ tay xuống, cổ tay tinh tế xinh đẹp đã bị một người từ bên cạnh kìm lại, giọng nam trầm thấp từ tính còn mang theo vài phần xa lạ lại thân quen vang lên từ đỉnh đầu cô: "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô lấy vòng tay này từ đâu?"
Thư Khuynh Mặc lại càng hoảng sợ, tuy rằng người này ra tay không mạnh nhưng lòng bàn tay nóng rực cầm tay khiến cô không được tự nhiên, không khỏi gấp gáp giằng co: "Anh làm gì? Thả tôi ra!"
Thân hình người đàn ông cao to, tầm mắt cô chỉ nhìn thấy vạt áo âu phục may bằng tay, may lực tay người này không nặng, cô nhẹ nhàng thoát khỏi được kìm hẹp, vội vàng lui về sau một bước.
Thư Khuynh Mặc nhíu mày ngửa đầu, cô muốn nhìn đồ lưu manh vô duyên vô cớ đi nắm tay con gái người ta có hình dạng thế nào, kết quả lúc này màn hình điện thoại di động trong lòng bàn tay cũng phát sáng lên, cô nhìn men theo nguồn sáng, mẹ gửi tới một tin nhắn ba chữ, ha ha ha, cô bảo trí nhớ mẹ không tốt còn trách cô, cho nên lần này thật sự chính là lời ít mà ý nhiều...
Ba chữ kia là gì nhỉ? Hoa gì cơ? Đừng bảo là thật sự rất ẻo nhé, cô không đếm xỉa nhìn tiếp, Hoa Tỷ Thần.
A? Cái gì? Hoa cái gì? Cô không gặp ảo giác chứ! Cháu trai ông Hoa? A, là cháu trai ông Hoa! Là, là Hoa Tỷ Thần, là Hoa Tỷ Thần kia? Đừng bảo là trùng tên nhé!
Nội tâm cô như dời sông lấp biển, sững sờ đẩy cái ghế ra định chạy ra đại môn tìm hiểu hư thực, nhưng hết lần này tới lần khác người đàn ông bên cạnh lại không hề thức thời thò tay cản đường cô: "Tiểu thư, tôi..."
Không đợi anh nói xong, Thư Khuynh Mặc không kiên nhẫn ngẩng lên nhìn qua: "Tôi có việc gấp, không nên cản..."
Lời sắp ra khỏi miệng kẹt lại bên trong không thể nào phát ra tiếng, bởi vì lúc này đập vào mi mắt chính là khuôn mặt thanh tú hệt như trong giấc mơ của cô...
Chính là oan gia hàng đêm nhập vào trong giấc mơ dây dưa không rõ lưu luyến tình thâm với cô, Hoa Tỷ Thần!
Thư Khuynh Mặc ngẩng đầu, con mắt đa tình hoa đào không bị khống chế lưu chuyển làn nước mênh mông: "Là anh?"
Hoa Tỷ Thần vốn nhìn thấy vòng tay giống y đúc cái mà bà nội tâm tâm niệm niệm, trong tiềm thức lại cảm thấy không thể để cô gái đeo vòng tay này rời đi, dưới tình thế cấp bách quỷ thần xui khiến liền ra tay nắm chặt cổ tay con gái người ta. Đương nhiên, anh phát hiện tâm tình thất thường của mình rất nhanh, vốn định lễ phép nói lời xin lỗi với người ta, thuận tiện hỏi lai lịch của vòng tay, nếu như có thể thì mua về cho bà, mà khi cô gái này nhấc mắt lên nhìn qua, anh á khẩu không trả lời được.
Thấy cô gái xinh xắn đủ để cho anh vừa thấy đã yêu bất chợt ầng ậc nước mắt, trái tim trong lồng ngực anh cũng theo đó đập loạn nhịp, ngực bị đè nén không thở nổi, đồng thời tự nhiên sinh ra kích động như gặp lại cố nhân xa cách từ lâu.
Nhưng trí nhớ anh trời sinh hoàn mỹ đã gặp qua là không quên được, suy nghĩ thật kỹ, phát hiện mình đúng là chưa bao giờ gặp cô gái này, lông mày dài của anh xiết chặt, kinh ngạc nói: "Cô là?"
Hai người một hơi ngửa đầu một cúi xuống, thời gian như bị đóng băng, vật đổi sao dời, thế sự xoay vần.
Mà trên ghế lô sau lưng, bốn chữ lớn đứng dưới ánh đèn vàng kim lóng lánh: "Kim phong ngọc lộ".
Kim phong ngọc lộ, nhất tương phùng.
Tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.
Mặc dù như vậy, phía dưới bị xông tới kịch liệt, dây xích nối ở giữa cũng vang lên tiếng rắc...rắc..., mà thân thể nữ cảnh sát cũng dần càng thêm mẫn cảm mềm yếu không thể tưởng tượng nổi.
Cô liều mạng hô hấp, trước mắt như có bạch quang hiện lên, huyệt mềm dưới thân lại co lại như xoắn giết cây gậy lớn đang mạnh mẽ rút ra đút vào, không để ý liền có một ghềnh mật hoa thủy phun trào mãnh liệt.
Hiển nhiên người đàn ông cảm nhận được hoa thịt mềm mại ngọ nguậy xoắn thành một đoàn, lại có một dòng nước mật ấm áp tưới lên đầu, khoái cảm ngập trời cũng cùng dự cảm sắp thất thủ đồng thời xuất hiện.
Cái trán anh chảy đổ mồ hôi ròng ròng, dừng lại vật dưới háng đang xông tới liên tục, nghỉ ngơi lấy lại sức thời gian mấy giây mới từ phần vú trắng đầy đặn ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại, hốc mắt đỏ lên. Ánh mắt anh cũng càng đỏ bừng ác liệt, đột nhiên thở dài một cái: "A... Bầu vú của cảnh sát thật đúng là ăn ngon, khiến ông đây bớt thèm, thật đã nghiền... Nhưng cảnh sát dâm đãng sao mẹ nó đã lại phun nước nữa rồi, cây gậy lớn của ông đây thật quá lợi hại, dễ dàng đâm cô lên đỉnh... Đứa nhỏ dâm dục này vừa non lại chặt, ông đây cày cấy mãi mà không thấy lỏng đi tẹo nào... Xoắn chặt như vậy, có phải lỗ dâm này muốn ăn tinh dịch của ông đây rồi hay không..."
Nói xong anh mới tiếp tục động tác dưới thân, vật lớn như đã nỏ mạnh hết đà giờ lại như hồi quang phản chiếu, cái thứ to dài kinh người hùng tráng sức sống bừng bừng, tốc độ xông tới vô cùng nhanh, nhanh đến mức như cái máy đóng cọc tự động không ngừng nghỉ chút nào. Mạnh mẽ không chút e dè chọc đến nơi sâu nhất rồi lại nhanh chóng rút ra ngoài...
Nữ cảnh sát cảm giác mình thiếu chút nữa bị làm thần hồn điên đảo, ngay cả sức thở một ngụm cũng không có, thân thể cũng bị đâm đung đưa không ngừng, phảng phất như cành liễu yếu đang phất phơ trong gió, như ngay lập tức bị cuồng phong nhổ tận gốc.
Mắt cô như làn thu thủy, mặt ánh đỏ như hoa đào, miệng rên rỉ kêu lên, ngôn ngữ cũng bị nghiền nát hoàn toàn không nói ra thành lời: "A... Nhẹ.. Nhẹ thôi... Sắp chết rồi.. Không được... Không được... A... A, chậm một chút... Thật sự quá nhanh... Tên tặc nhà cậu... Buông tôi ra... A, có phải bụng sắp bị đâm thủng rồi không.... A... Dừng một chút, đừng... đừng nhanh như vậy... cũng đừng... sâu như vậy..."
Khe hở hồng nhạt xinh xắn bị cây gậy to dài cứng rắn đảo lộn đến cực hạn, vật lớn nhiều lần rút ra đút vào lại sâu vừa nặng vừa nhanh vừa độc, đến mấy lần đầu dương vật đỏ quạnh cứng rắn đâm đến tận miệng tử cung.
Mặc dù chưa từng chen vào cổ tử cung, nhưng khoái cảm ngập trời ngập đầu như mây đen thành lũy khiến cô như sắp bị phá hủy hoàn toàn. Gần như không cho cô cơ hội thở dốc, giữa chân cũng bừa bộn cả lên, nhân khoảng cách rút ra đút vào, mật thủy thừa cơ lặng yên chảy từng sợi mỏng ra bên ngoài, nhưng cũng lập tức bị thúc thành bọt biển màu sữa bò thật nhỏ...
Bị hung hăng xỏ xuyên phía dưới, cái này và tính khí nóng hổi của người đàn ông hợp hai làm một sảng khoái thoải mái làm cho cô đổ mồ hôi đầm đìa, như là bị từng tia sét, tia chớp đánh phủ đầu, trong tê liệt lại truyền ra kích thích sảng khoái, quả thực là dục tiên dục tử muốn ngừng mà không được.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, quy đầu cực đại mượt mà mãnh liệt xâm phạm vào hoa tâm mềm mại, ngay lúc đó lỗ nhỏ trên dương vật mở ra, bạch dịch nóng hổi đã tích góp hồi lâu cuồn cuộn phun ra, thanh thế to lớn như dời núi lấp biển, nóng hừng hực bắn vào đóa hoa mềm mại kia, cả người như bị bỏng mà nhắm hờ mắt, động tác lung linh cũng không tự chủ được run rẩy co rút...
Từ trong cổ họng người đàn ông tràn ra một tiếng gầm nhẹ không thể nghe thấy, anh thở hổn hển, bàn tay đặt ở phần eo tinh tế của người đẹp, bế toàn thân vô lực của cô lên. Vật lớn dưới thân bán cương mềm nhũn cũng theo quán tính rút ra khỏi trong huyệt mềm nhỏ vừa ướt vừa nóng.
Anh lật người thành tư thế quỳ nằm sấp ở trên ghế sa lon, nhẹ nhàng buông ra. Nhìn phần đuôi váy ngắn cũn không thể che hết nơi ở giữa hai chân. Khi vật lớn kia được rút ra, khe huyệt mềm này không kịp khép lại, có thể thấy rõ ràng hai cánh hoa đẹp mắt ở lối vào đâm hơi co rút.
Giữa nơi trắng nõn nà là phần sưng đỏ như bị ứ máu, giờ phút này đang hơi ngọ nguậy với biên độ nhỏ, giống như cái miệng nhỏ nhắn tham ăn, từng miếng từng miếng phun chất dịch tinh trùng đậm đặc màu ngà sữa ra ngoài...
Mắt thấy vật lớn dưới háng lại tiếp tục cứng rắn như sắt, nam nhân người đàn ông dùng sức bóp eo nhỏ nhắn của cảnh sát: "Cảnh sát cho rằng vậy là xong rồi ư? Ông đây còn lâu mới vô dụng như vậy! Chúng ta đổi tư thế khác đại chiến ba trăm hiệp, cảnh sát và tên trộm đương nhiên phải có một cuộc ác chiến không ngớt rồi... Cảnh sát vẫn chưa được thử tư thế lão hán đẩy xe nhỉ, ông đây cho cô thoải mái khoái hoạt đến tận trời luôn, nên cô cũng đừng trách tội ông đây trộm cắp nhé... Bé dâm đãng ngoan ngoãn một chút, để ông đây thỏa mãn thứ dâm đãng đây nhé..."
Thừa dịp cánh hoa ở giữa hai chân cô đang không ngừng phun chất lầy chưa kịp khép lại, người đàn ông đỡ dương vật của mình, một tay đỡ eo người đẹp, lần nữa dùng vật cực lớn của mình nặng nề xâm nhập vào trong.
Trong huyệt mềm vẫn thẹn thùng co rút như cũ, mặc anh có đâm xuyên hung mãnh lao nhanh đến thế nào nhưng âm đạo vẫn như cũ sít chặt non mềm. Một vào một ra, chen chúc vào vách tường hoa mềm mại chật ních đang quấn xoắn vào. Mơ hồ như muốn mạng anh, chỉ muốn cắm cây gậy lớn vào trong mãi mãi không rút ra...
Đối mặt với thứ gây nghiện si mê này, người đàn ông cũng chỉ hết lần này đến lần khác hung hăng đâm vào. Động tác thô bạo tàn nhẫn, nặng nề mà xỏ xuyên qua nơi tràn ngập xuân thủy ấm áp. Cái cán thôi tráng kiện dồn ép hoa huyệt không một kẽ hở, cả nếp thịt non nớt cũng hận không thể ủi phẳng.
Mà tư thế đi vào từ phía sau đương nhiên có tác dụng vô cùng tuyệt diệu. So với những tư thế khác còn đâm vào sâu vào, cuối cùng người đàn ông cũng có thể đâm toàn bộ cây gậy to dài của mình vào, chạy thẳng đến nơi cổ tử cung yêu kiều, vô cùng đàn hồi. Được nơi nhỏ bé ấy siết chặt, kẹp chặt lại.
Quy đầu đỏ quạnh cứng rắn mang tới cảm giác vừa mãnh liệt vừa nặng nề. Mỗi một lần cắm vào nơi sâu nhất đều nặng nền nghiền nát cung miệng non nớt bên trong, nữ cảnh sát chỉ cảm thấy dày vò cực hạn và sung sướng giao thoa, vừa mãnh liệt, vừa vui vẻ, lại như long trời lở đất, sông cạn đá mòn...
Cái bụng như có ảo giác bị xuyên phá, cô thoải mái mà toàn thân run rẩy kịch liệt, dưới thân trải qua cao trào liên tiếp. A, cây gậy lớn này nóng quá cứng quá, cũng đáng ghét, cũng rất thích, không sai! Cô thích như vậy, dã man lại điên cuồng, thô bỉ lại thoải mái... Đặc biệt là hai hòn dái giữa háng người đàn ông cũng theo va chạm của thân thể mà đập tới, bờ mông trắng và nơi giữa hai chân mình bị đập đỏ cả lên, tiếng "bạch bạch bạch" liên miên không dứt vang lên, nữ cảnh sát cảm giác mình gần như sắp tê liệt thành một đống bùn nhão bên sông.
Cô khóc lã chã, không khỏi nhỏ giọng cầu khẩn: "A... Không nên... Cái tư thế này không thoải mái... Mau buông tôi ra... Tôi không muốn chơi trò đóng vai này nữa... Hoa Tỷ Thần tên khốn này... Tôi bỏ cuộc, không thèm cái gì mà la hán đẩy xe... Không thoải mái, mau buông ra..."
Thư Khuynh Mặc vô cùng tức giận, hai chân quỳ càng không có sức, giống như căng gân , cô không muốn tiếp tục hầu hạ tên này chơi trò giả trang nữa, hờn dỗi quay đầu giận dữ nói: "Tôi biết ngay cậu có mưu đồ làm loạn mà, biết rõ tôi là cảnh sát còn cố ý cầm bộ nội y đồng phục cảnh sát tình sắc đến đây làm nhục tôi... Cái tên trứng thối bất lương, mau mở còng ra... Còn có, cái video theo dõi kia khi nào cậu mới xóa chứ... Này... nhẹ, nhẹ... bụng, bụng sắp bị đâm thủng rồi..."
Trước mắt cô tối sầm lại, ngay lúc thần chí tan rã tại sắp ngất đi thì như nghe thấy tiếng cười thuần hậu từ tính cưng chiều của người đàn ông: "A, làm gì có video theo dõi gì? Tốt xấu gì tôi cũng xuất thân từ nhà họ Hoa, Lí ca có to gan cũng không dám cài camera lỗ kim trong phòng tôi... Còn nữa, cứ coi như là anh ta thật sự cài vào, chẳng lẽ tôi sẽ để mặt người khác nhìn trộm chuyện tư của tôi sao? Chỉ là muốn trêu chọc bé thỏ con hay ngượng ngùng là em mà thôi... A, không hiểu sao mà Hoa Tỷ Thần khôn khéo cả đời là tôi lại yêu bé thỏ con ngây ngô như em chứ?"
PHẦN KẾT
Lời tác giả: Hoàn thành cả bộ, tung hoa~ có cơ hội sẽ viết bộ 2, là chuyện xưa sau khi hai người gặp mặt~~
Thư Khuynh Mặc diện trang phục lộng lẫy bước xuống xe, khoát tay với bác tài xế trong nhà: "Được rồi chú Vương, đây là nơi mẹ cháu bảo chú đưa cháu tới, chú đi được rồi ạ. Chờ cháu đối phó qua loa bữa này thì sẽ gọi chú tới đón cháu! Được rồi, sắp muộn rồi, cháu đi trước, gặp lại sau nhé chú Vương..."
Giơ tay nhìn kim đồng hồ trên cổ tay thấy đã đến thời gian ước định, bước chân cô không vội không chậm, tuy rằng cô luôn luôn là một người đúng giờ, nhưng đi xem mắt, con gái luôn muốn kiêu môt chút.
Muốn đối phương cảm thấy cô không lễ phép không khách khí, ấn tượng đối với cô giảm bớt đi phần lớn, quyết định không gặp lại cô thì không còn gì tốt hơn! Ài, cũng không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, cô cũng không phải người xấu thiên hạ oán trách, trong nhà cũng không phải thiếu một chén cơm, tại sao lại suy bại tới mức phải đi xem mặt rồi!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa oán thầm cha mẹ thì cô liền nhận được điện thoại của mẹ mình. Không cam tâm tình bất nguyện bắt điện thoại, ngọt ngào kêu một tiếng: "Mẹ, con sắp tới rồi!"
Bên đầu điện thoại kia, mẹ liền tóm được trọng điểm: "Sắp tới? Nghĩa là vẫn chưa tới! Con làm sao vậy hả? Lần đâu tiên xem mắt không được để bị trễ, không thì ấn tượng đầu tiên cũng không hay! Con xem lại bản thân mình đi, rõ ràng đã nói là hẹn cho con tối nay đi gặp cháu của ông nhà họ Hoa, đây lại ngủ thẳng căng đến bữa trưa luôn... Con nhìn đi, trang điểm làm tóc chọn quần áo tốn bao thời gian, có một buổi thì sao mà kịp hả?"
Mẹ nào trong thiên hạ đều làu bàu con gái mình, lải nhải không dứt: "Mẹ nghĩ rồi, tóc cứ để tự nhiên là được, mặc cái bộ màu trắng, là cái bộ váy tay áo ren mẹ mua cho con ở nước ngoài ấy, bồng bềnh như váy công chúa Disney, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp... Nếu không phải đêm qua con đi chơi về muộn, làm gì có chuyện ngủ đến tận lúc mặt trời chiếu rọi vào mông chứ, làm gì có chuyện không kịp thử quần áo?"
Thư Khuynh Mặc định giải thích là tối qua mình có ngoan ngoãn ngủ sớm mà, nhưng lại nghĩ đến nguyên nhân ngủ quên, chỉ là đêm qua ngủ quá khó, sau đó lại là mộng xuân xấu hổ chết người đó.
Cũng không biết có phải Hoa Tỷ Thần trong mơ kia biết hôm nay cô định đi xem mắt không mà cố ý quấn quýt lấy cô trong mơ không ngừng lại, nên mới khiến cô trễ nải cuộc xem mắt hôm nay! Hừ cái đồ khốn nạn này, còn lừa gạt cô nói phòng có cái gì mà camera lỗ kim, mượn cơ hội dụ dỗ cô mặc bộ quần áo xấu hổ đó, dụ cô làm cái chuyện thẹn chết người ấy, thật là một tên xấu xa!
Hừ, vốn vì tên Hoa Tỷ Thần này mà cô thoát được buổi gặp mặt hôm nay, nhưng tên bại hoại này lại hạ lưu lại vô sỉ cũng dám lừa gạt cô, còn lâu cô mới thủ thân như ngọc suốt đời không lấy chồng vì một người trong mộng không rõ tung tích đâu!
Được rồi, được rồi, cô thừa nhận cô lấy người này ra làm lí do để thoát cuộc xem mắt này, nhưng cha mẹ hệt như giun đũa trong bụng cô, sớm goi chuyên gia làm đẹp, nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm tới nhà, còn cả chú Vương chuyên môn áp tải cô tới đây...
Nhưng không sao, xem mắt thì xem mắt, đâu phải mới xem mắt cái là bắt kết hôn luôn đâu! Được một lát thì lấy cớ chuần đi là được!
Sau khi hạ quyết tâm, Thư Khuynh Mặc cũng có tâm trạng ứng phó mẹ mình: "Ôi, mẹ ơi, đừng nhắc tới cái váy công chúa đó nữa, con đâu phải con nhóc mười tám tuổi đâu, còn lâu con mới mặt cái gì mà ren váy công chúa... Đúng rồi mẹ, ghế lô đó tên là gì thế..."
Nhận được tên đặt từ mẹ, Thư Khuynh Mặc lại tránh không khỏi bị càu nhàu một trận, tay trái cô nâng điện thoại di động đặt bên tai giải thích, tay phải giơ lên chỉ vào từng loạt từng loạt ghế có gắn tên, vòng tay xanh tươi đẹp đẽ nhẹ nhàng chảy xuống, càng làm nổi bật lên cổ tay tuyết trắng, như bông tuyết ngưng tụ, cực kỳ đẹp mắt...
Cô bước từng bước từng bước tìm câu thành ngữ cổ xưa, miệng lẩm bẩm: "Ừm? Kim phong ngọc lộ? Sao lại không thấy nhỉ, hơn nữa tên này là gì ạ? Không giống thành ngữ, không phải cái này xuất từ câu thơ kim phong ngọc lộ nhất tương phùng sao? A, được được được, con sai rồi, là con không có tâm! Nhưng mẹ đừng bảo gì mà tính cách chênh lệch, đâu ra, cái này là di truyền rồi, đối tượng xem mắt là ai mẹ cũng có nói cho con biết đâu!"
Nhưng trêu hai câu, đối mặt với sự tức giận của mẹ, cô cũng chỉ đành chịu thua, đáp lời mẹ gật đầu đáp lại: "A, đúng đúng đúng, con biết là cháu trai nhà mấy đời ông cha thân nhau, cháu trai của ông Hoa, là một người đàn ông trưởng thành, họ Hoa, đúng là lòe loẹt, có lấy tên là gì cũng ẻo lả hết..."
Nghe được câu trả lời bên kia cô không khỏi cười ra tiếng: "A, con biết ngay, quả nhiên mẹ cũng chẳng có trí nhớ tốt gì cả, cái quan trọng là tên con rể tương lai mà cũng không nhớ được, còn phải đi hỏi cha! Được được được, con sắp tìm được ghế lô rồi!! Về phần tên đối tượng hẹn hò, chốc nữa mẹ gửi tin nhắn cho con là được, tên cũng không phải rất quan trọng! Được được, con sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ không ném mặt mũi của cha mẹ đâu, con cúp máy đây..."
Cô bất đắc dĩ ngắt cuộc gọi của mẹ, trong lòng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mẹ vẫn luôn giải thích cho cô đối tượng hẹn hò tốt bao nhiêu, kết quả tên của vị con rể thần thông này còn không nhớ được...
Cô lắc đầu cười cười, đang muốn tiếp tục tìm ghế lô gần đó, kết quả vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy ngón tay thon dài đặt lên dòng chữ "Kim phong ngọc lộ", ài, thế mà đã tìm được!
Cô chưa kịp bỏ tay xuống, cổ tay tinh tế xinh đẹp đã bị một người từ bên cạnh kìm lại, giọng nam trầm thấp từ tính còn mang theo vài phần xa lạ lại thân quen vang lên từ đỉnh đầu cô: "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô lấy vòng tay này từ đâu?"
Thư Khuynh Mặc lại càng hoảng sợ, tuy rằng người này ra tay không mạnh nhưng lòng bàn tay nóng rực cầm tay khiến cô không được tự nhiên, không khỏi gấp gáp giằng co: "Anh làm gì? Thả tôi ra!"
Thân hình người đàn ông cao to, tầm mắt cô chỉ nhìn thấy vạt áo âu phục may bằng tay, may lực tay người này không nặng, cô nhẹ nhàng thoát khỏi được kìm hẹp, vội vàng lui về sau một bước.
Thư Khuynh Mặc nhíu mày ngửa đầu, cô muốn nhìn đồ lưu manh vô duyên vô cớ đi nắm tay con gái người ta có hình dạng thế nào, kết quả lúc này màn hình điện thoại di động trong lòng bàn tay cũng phát sáng lên, cô nhìn men theo nguồn sáng, mẹ gửi tới một tin nhắn ba chữ, ha ha ha, cô bảo trí nhớ mẹ không tốt còn trách cô, cho nên lần này thật sự chính là lời ít mà ý nhiều...
Ba chữ kia là gì nhỉ? Hoa gì cơ? Đừng bảo là thật sự rất ẻo nhé, cô không đếm xỉa nhìn tiếp, Hoa Tỷ Thần.
A? Cái gì? Hoa cái gì? Cô không gặp ảo giác chứ! Cháu trai ông Hoa? A, là cháu trai ông Hoa! Là, là Hoa Tỷ Thần, là Hoa Tỷ Thần kia? Đừng bảo là trùng tên nhé!
Nội tâm cô như dời sông lấp biển, sững sờ đẩy cái ghế ra định chạy ra đại môn tìm hiểu hư thực, nhưng hết lần này tới lần khác người đàn ông bên cạnh lại không hề thức thời thò tay cản đường cô: "Tiểu thư, tôi..."
Không đợi anh nói xong, Thư Khuynh Mặc không kiên nhẫn ngẩng lên nhìn qua: "Tôi có việc gấp, không nên cản..."
Lời sắp ra khỏi miệng kẹt lại bên trong không thể nào phát ra tiếng, bởi vì lúc này đập vào mi mắt chính là khuôn mặt thanh tú hệt như trong giấc mơ của cô...
Chính là oan gia hàng đêm nhập vào trong giấc mơ dây dưa không rõ lưu luyến tình thâm với cô, Hoa Tỷ Thần!
Thư Khuynh Mặc ngẩng đầu, con mắt đa tình hoa đào không bị khống chế lưu chuyển làn nước mênh mông: "Là anh?"
Hoa Tỷ Thần vốn nhìn thấy vòng tay giống y đúc cái mà bà nội tâm tâm niệm niệm, trong tiềm thức lại cảm thấy không thể để cô gái đeo vòng tay này rời đi, dưới tình thế cấp bách quỷ thần xui khiến liền ra tay nắm chặt cổ tay con gái người ta. Đương nhiên, anh phát hiện tâm tình thất thường của mình rất nhanh, vốn định lễ phép nói lời xin lỗi với người ta, thuận tiện hỏi lai lịch của vòng tay, nếu như có thể thì mua về cho bà, mà khi cô gái này nhấc mắt lên nhìn qua, anh á khẩu không trả lời được.
Thấy cô gái xinh xắn đủ để cho anh vừa thấy đã yêu bất chợt ầng ậc nước mắt, trái tim trong lồng ngực anh cũng theo đó đập loạn nhịp, ngực bị đè nén không thở nổi, đồng thời tự nhiên sinh ra kích động như gặp lại cố nhân xa cách từ lâu.
Nhưng trí nhớ anh trời sinh hoàn mỹ đã gặp qua là không quên được, suy nghĩ thật kỹ, phát hiện mình đúng là chưa bao giờ gặp cô gái này, lông mày dài của anh xiết chặt, kinh ngạc nói: "Cô là?"
Hai người một hơi ngửa đầu một cúi xuống, thời gian như bị đóng băng, vật đổi sao dời, thế sự xoay vần.
Mà trên ghế lô sau lưng, bốn chữ lớn đứng dưới ánh đèn vàng kim lóng lánh: "Kim phong ngọc lộ".
Kim phong ngọc lộ, nhất tương phùng.
Tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.