Chương 46: Đêm Thứ Hai 19: Tên Sắc Lang! Không Được Phép Nói Những Câu Đó Nữa!
Tạc Nhất Phiến
28/05/2021
"Được lắm, em nói học cái gì hả... Thật ra là muốn chị đọc loại sách này chứ gì! Tên xấu xa, trong đầu em... Hừ, chị phải về nhà!" Thư Khuynh Mặc nhìn cái người đang cười thầm, vẻ mặt không có ý tốt kia, thẹn quá hóa giận, cô biết mình lại bị mắc bẫy của Hoa Tỉ Thần. cùng nhau học tập cái con khỉ, trong đầu toàn những suy nghĩ bậy bạ hòng lừa gạt cô làm chuyện đó... Cô không thèm, làm chuyện kia đau chết đi được.
Bàn chân nhỏ bé vốn dĩ ẩn trong lớp váy liền duỗi ra, tỏ vẻ muốn xuống giường. Cô cũng không quan tâm chân mình không đi dép, nền nhà có thảm dày nên có thể đi chân đất.
"Không được, sao chị nói mà không giữ lời? Hôm qua hứa cùng nhau học rồi, biết là biết, không biết là không biết, nếu biết cũng..." Sao Hoa Tỉ Thần có thể để cô chạy đi được. Anh duỗi cánh tay dài ra, tóm lấy bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn của bạn gái: "Sách gì mà chẳng là sách, đều là văn học cổ cả. Huống hồ em cũng không biết ý nghĩa của mấy câu trong đó thật, nên muốn hỏi chị Mặc. Chẳng lẽ không hiểu cũng phải vờ là mình hiểu? Như vậy không tốt đâu! Còn nữa, chị Mặc, đây có phải là bàn chân búp sen mà trong sách thường nói không, thật nhỏ..."
Rốt cuộc vẫn thật sự cúi đầu cẩn thận nhìn ngắm đôi chân trắng như ngọc đang ở trong bàn tay lớn, lung linh xinh xắn, thật sự có thể cầm gọn trong lòng bàn tay, những ngón chân màu hồng nhỏ bé mềm mại hơi co lại, rụt về phía lòng bàn chân, vô cùng đáng yêu, móng chân khỏe mạnh hồng như hoa đào, đơn thuần duyên dáng, còn có lưỡi liềm màu trắng nhạt dưới góc móng, chân nhỏ để lên bàn tay của anh ấy, giống như một nụ sen hồng khao khát nở ra, cả bàn chân trắng trẻo óng ánh như ngọc, ngón chân màu hồng thanh thú nhỏ nhắn, đây không phải chính là một nụ hoa trắng trẻo óng ánh, đầu hoa màu hồng hé mở của một đóa kim liên vũ hoa sao?
Hai chân Thư Khuynh Mặc trời sinh đã nhỏ, đến cả giày cũng không dễ mua được, từ trước đến nay cô luôn sợ bị người khác lấy chuyện này làm trò cười, hôm nay còn bị Hoa Tỉ Thần trêu ghẹo thế này, liền vội vàng muốn rụt chân nhỏ lại, hổn hển mắng: “Đồ háo sắc, buông chị ra, em còn thế này chị giận đấy!”
Cô muốn rụt chân lại, Hoa Tỉ Thần bên này khăng khăng không buông, còn cố ý đùa dai nhấc tay lên, dường như muốn tỉ mỉ xem xét, tình hình hiện giờ là thế này một người vùng vẫy, một người nhấc tay, vạt váy lớn màu đỏ như lửa của Thư Khuynh Mặc đáng thương tốc lên, từng tầng từng tầng vén lên, cuộn thành vòng ở mông và eo, làm lộ ra đôi chân dài trắng nõn lay động mắt người, còn có… cả chiếc quần lót nhỏ màu hồng đó…
Thư Khuynh Mặc lần này thật sự xấu hổ đỏ cả mặt, cũng không quan tâm chân nhỏ bị giữ lấy, vội vã vươn tay kéo váy che nửa thân dưới lộ ra, ai ngờ được ngón tay mảnh khảnh vừa rờ được mép váy đỏ, đôi chân nhỏ bị bàn tay lớn giữ chặt lấy đột nhiên được thả lỏng. Ngẩn người một lúc, chiếc quần lót nhỏ màu hồng đã bị Hoa Tỉ Thần nhanh tay lẹ mắt kéo xuống, cô chỉ kịp thét lên một tiếng, vô thức khép chặt hai chân lại, cái này không chỉ là nửa thân dưới bị lộ ra, mà là nửa thân dưới mất luôn.
Người nào đó bên này không hề cho là đúng, hùng hồn lý lẽ giải thích: “Đúng rồi, hôm qua không phải nói đau ở đây sao? Em muốn xem đỡ hơn chút nào chưa, nếu chưa ổn, thuốc tối qua em mua có thể dùng được rồi… Ngoan, đừng khép chân chặt như vậy, em nhìn không thấy gì hết…”
“A a a... không cho nhìn, đồ háo sắc em làm gì, làm gì…” Thư Khuynh Mặc nhìn Hoa Tỉ Thần càng lúc càng sáp lại gần, không tự chủ mà muốn chạy trốn, vừa nghĩ vừa che mắt anh ấy lại không cho nhìn, kết quả hai bàn tay nhỏ dễ dàng bị tay phải của Hoa Tỉ Thần bắt được.
Mà tay trái của Hoa Tỉ Thần lại lần nữa nắm lấy bàn chân nhỏ như gót sen đó, một nâng một giữ, hai chân nhỏ nhắn như ngọc trắng gác lên vai của anh ấy, bông hoa nhỏ màu hồng mềm mại nhạy cảm xinh đẹp ở giữa hai chân cũng không cách nào che giấu nữa.
Anh ấy sáp lại gần nhìn một cái, hơi thở nam tính nóng rực đều đặn phả vào tiểu hoa hồng phấn hơi mở ra ở giữa hai chân mềm mại trắng nõn đó, hai cánh hoa mơn mởn non nớt hồng căng thẳng run lên vì hơi thở xa lạ, một giọt mật hoa trong suốt cũng theo sự run rẩy của cánh hoa mà lặng lẽ chảy ra, phần da trắng như tuyết giữa hai chân nhiễm một tinh thể sáng óng ánh trắng trẻo, trên bông hoa nhỏ mềm mại cũng đong đầy sương xuân, cám dỗ ong bướm điên cuồng lại hái lấy nước mật thuần khiết nhất.
Hoa Tỉ Thần còn duỗi ngón tay gảy lấy cánh hoa nhỏ ẩn hiện trong mép hoa nhỏ bé mềm mại kia, thứ nhỏ nhắn dài dài đang run rẩy đó, xinh xắn đáng yêu.
“Làm gì có rách da đâu, em xem vẫn ổn mà, còn hồng hào yểu điệu thế này, chị xem còn tiết ra nhiều nước thế này, chắc chắn không đau!” Hoa Tỉ Thần bật cười nhẹ nhàng, ngón tay dài vẫn còn mân mê dịch hoa sánh dính bên trong bông hoa kiều diễm đó, vô cùng mãn nguyện nhìn cơ thể Thư Khuynh Mặc đang run lên, rồi dịch hoa lại mạnh mẽ chảy ra đầy ngón tay anh ấy.
Hoa Tỉ Thần xoay ngón tay một vòng, còn tiện tay lấy cuốn “Đảo Ngọc Đài”: “Không biết tại sao bây giờ em đột nhiên cảm thấy ngộ ra tinh hoa, mấy tác phẩm văn học cổ này hình như một chút cũng không khó, chị xem câu này: “Giữa ngọc bạng, tẫn hộ tròn trịa múp máp đó đã sớm tràn ngập dâm thủy, cánh hoa rộng mở, nhụy hoa yêu kiều phồng lên, rồi lại hiên ngang dựng thẳng.” Nghĩa câu này có phải chính là tả tình hình hiện tại của Mặc Nhi không, quả nhiên chúng ta cùng nhau học thì hiệt suất rất cao, em học rất nhanh đó!”
Thư Khuynh Mặc vừa xấu hộ vừa gấp gáp, hai gò má đỏ lên như muốn bốc lửa, giữa hai chân trần trụi bị người ta nhìn chằm chằm vào, hơi thở nhẹ nhàng truyền tới khi nói, còn có ngón tay đang chọc ngoáy lung tung đó, đặc biệt là Hoa Thỉ Thần còn dùng giọng nói từ tính dễ nghe của anh ấy đọc lên câu văn khiến người khác xấu hổ như thế, những từ ngữ phóng túng dâm đãng lộn xộn lung tung trong miệng của anh ấy hóa ra lại vô cùng dễ nghe, mỗi câu mỗi câu nói ra đều giống như trộn lẫn, hóa thành mật hoa cuồn cuộn chảy ra từ nơi sâu kín nhất của bông hoa nhỏ, muốn khép chặt hai chân lại nhưng căn bản không thoát ra được, ngay cả khi cắn môi thì dường như có những âm thanh cũng không kiềm được mà lộ ra: “A…Ư…Ưm…A…. Em đừng… Đừng đọc nữa, ưm… Không được nói linh tinh nữa!”
Bàn chân nhỏ bé vốn dĩ ẩn trong lớp váy liền duỗi ra, tỏ vẻ muốn xuống giường. Cô cũng không quan tâm chân mình không đi dép, nền nhà có thảm dày nên có thể đi chân đất.
"Không được, sao chị nói mà không giữ lời? Hôm qua hứa cùng nhau học rồi, biết là biết, không biết là không biết, nếu biết cũng..." Sao Hoa Tỉ Thần có thể để cô chạy đi được. Anh duỗi cánh tay dài ra, tóm lấy bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn của bạn gái: "Sách gì mà chẳng là sách, đều là văn học cổ cả. Huống hồ em cũng không biết ý nghĩa của mấy câu trong đó thật, nên muốn hỏi chị Mặc. Chẳng lẽ không hiểu cũng phải vờ là mình hiểu? Như vậy không tốt đâu! Còn nữa, chị Mặc, đây có phải là bàn chân búp sen mà trong sách thường nói không, thật nhỏ..."
Rốt cuộc vẫn thật sự cúi đầu cẩn thận nhìn ngắm đôi chân trắng như ngọc đang ở trong bàn tay lớn, lung linh xinh xắn, thật sự có thể cầm gọn trong lòng bàn tay, những ngón chân màu hồng nhỏ bé mềm mại hơi co lại, rụt về phía lòng bàn chân, vô cùng đáng yêu, móng chân khỏe mạnh hồng như hoa đào, đơn thuần duyên dáng, còn có lưỡi liềm màu trắng nhạt dưới góc móng, chân nhỏ để lên bàn tay của anh ấy, giống như một nụ sen hồng khao khát nở ra, cả bàn chân trắng trẻo óng ánh như ngọc, ngón chân màu hồng thanh thú nhỏ nhắn, đây không phải chính là một nụ hoa trắng trẻo óng ánh, đầu hoa màu hồng hé mở của một đóa kim liên vũ hoa sao?
Hai chân Thư Khuynh Mặc trời sinh đã nhỏ, đến cả giày cũng không dễ mua được, từ trước đến nay cô luôn sợ bị người khác lấy chuyện này làm trò cười, hôm nay còn bị Hoa Tỉ Thần trêu ghẹo thế này, liền vội vàng muốn rụt chân nhỏ lại, hổn hển mắng: “Đồ háo sắc, buông chị ra, em còn thế này chị giận đấy!”
Cô muốn rụt chân lại, Hoa Tỉ Thần bên này khăng khăng không buông, còn cố ý đùa dai nhấc tay lên, dường như muốn tỉ mỉ xem xét, tình hình hiện giờ là thế này một người vùng vẫy, một người nhấc tay, vạt váy lớn màu đỏ như lửa của Thư Khuynh Mặc đáng thương tốc lên, từng tầng từng tầng vén lên, cuộn thành vòng ở mông và eo, làm lộ ra đôi chân dài trắng nõn lay động mắt người, còn có… cả chiếc quần lót nhỏ màu hồng đó…
Thư Khuynh Mặc lần này thật sự xấu hổ đỏ cả mặt, cũng không quan tâm chân nhỏ bị giữ lấy, vội vã vươn tay kéo váy che nửa thân dưới lộ ra, ai ngờ được ngón tay mảnh khảnh vừa rờ được mép váy đỏ, đôi chân nhỏ bị bàn tay lớn giữ chặt lấy đột nhiên được thả lỏng. Ngẩn người một lúc, chiếc quần lót nhỏ màu hồng đã bị Hoa Tỉ Thần nhanh tay lẹ mắt kéo xuống, cô chỉ kịp thét lên một tiếng, vô thức khép chặt hai chân lại, cái này không chỉ là nửa thân dưới bị lộ ra, mà là nửa thân dưới mất luôn.
Người nào đó bên này không hề cho là đúng, hùng hồn lý lẽ giải thích: “Đúng rồi, hôm qua không phải nói đau ở đây sao? Em muốn xem đỡ hơn chút nào chưa, nếu chưa ổn, thuốc tối qua em mua có thể dùng được rồi… Ngoan, đừng khép chân chặt như vậy, em nhìn không thấy gì hết…”
“A a a... không cho nhìn, đồ háo sắc em làm gì, làm gì…” Thư Khuynh Mặc nhìn Hoa Tỉ Thần càng lúc càng sáp lại gần, không tự chủ mà muốn chạy trốn, vừa nghĩ vừa che mắt anh ấy lại không cho nhìn, kết quả hai bàn tay nhỏ dễ dàng bị tay phải của Hoa Tỉ Thần bắt được.
Mà tay trái của Hoa Tỉ Thần lại lần nữa nắm lấy bàn chân nhỏ như gót sen đó, một nâng một giữ, hai chân nhỏ nhắn như ngọc trắng gác lên vai của anh ấy, bông hoa nhỏ màu hồng mềm mại nhạy cảm xinh đẹp ở giữa hai chân cũng không cách nào che giấu nữa.
Anh ấy sáp lại gần nhìn một cái, hơi thở nam tính nóng rực đều đặn phả vào tiểu hoa hồng phấn hơi mở ra ở giữa hai chân mềm mại trắng nõn đó, hai cánh hoa mơn mởn non nớt hồng căng thẳng run lên vì hơi thở xa lạ, một giọt mật hoa trong suốt cũng theo sự run rẩy của cánh hoa mà lặng lẽ chảy ra, phần da trắng như tuyết giữa hai chân nhiễm một tinh thể sáng óng ánh trắng trẻo, trên bông hoa nhỏ mềm mại cũng đong đầy sương xuân, cám dỗ ong bướm điên cuồng lại hái lấy nước mật thuần khiết nhất.
Hoa Tỉ Thần còn duỗi ngón tay gảy lấy cánh hoa nhỏ ẩn hiện trong mép hoa nhỏ bé mềm mại kia, thứ nhỏ nhắn dài dài đang run rẩy đó, xinh xắn đáng yêu.
“Làm gì có rách da đâu, em xem vẫn ổn mà, còn hồng hào yểu điệu thế này, chị xem còn tiết ra nhiều nước thế này, chắc chắn không đau!” Hoa Tỉ Thần bật cười nhẹ nhàng, ngón tay dài vẫn còn mân mê dịch hoa sánh dính bên trong bông hoa kiều diễm đó, vô cùng mãn nguyện nhìn cơ thể Thư Khuynh Mặc đang run lên, rồi dịch hoa lại mạnh mẽ chảy ra đầy ngón tay anh ấy.
Hoa Tỉ Thần xoay ngón tay một vòng, còn tiện tay lấy cuốn “Đảo Ngọc Đài”: “Không biết tại sao bây giờ em đột nhiên cảm thấy ngộ ra tinh hoa, mấy tác phẩm văn học cổ này hình như một chút cũng không khó, chị xem câu này: “Giữa ngọc bạng, tẫn hộ tròn trịa múp máp đó đã sớm tràn ngập dâm thủy, cánh hoa rộng mở, nhụy hoa yêu kiều phồng lên, rồi lại hiên ngang dựng thẳng.” Nghĩa câu này có phải chính là tả tình hình hiện tại của Mặc Nhi không, quả nhiên chúng ta cùng nhau học thì hiệt suất rất cao, em học rất nhanh đó!”
Thư Khuynh Mặc vừa xấu hộ vừa gấp gáp, hai gò má đỏ lên như muốn bốc lửa, giữa hai chân trần trụi bị người ta nhìn chằm chằm vào, hơi thở nhẹ nhàng truyền tới khi nói, còn có ngón tay đang chọc ngoáy lung tung đó, đặc biệt là Hoa Thỉ Thần còn dùng giọng nói từ tính dễ nghe của anh ấy đọc lên câu văn khiến người khác xấu hổ như thế, những từ ngữ phóng túng dâm đãng lộn xộn lung tung trong miệng của anh ấy hóa ra lại vô cùng dễ nghe, mỗi câu mỗi câu nói ra đều giống như trộn lẫn, hóa thành mật hoa cuồn cuộn chảy ra từ nơi sâu kín nhất của bông hoa nhỏ, muốn khép chặt hai chân lại nhưng căn bản không thoát ra được, ngay cả khi cắn môi thì dường như có những âm thanh cũng không kiềm được mà lộ ra: “A…Ư…Ưm…A…. Em đừng… Đừng đọc nữa, ưm… Không được nói linh tinh nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.