Chương 130: Đêm Thứ Sáu (2)
Tạc Nhất Phiến
01/06/2021
Thư mèo con giấu quần áo xong xuôi lập tức buồn phiền, dựa theo lý thuyết cô chưa từng làm ra chuyện gì mất hết tính người, tại sao lại đột nhiên biến thành mèo con vậy, cô phải làm thế nào mới có thể khôi phục được hình người của mình đây?
Không đợi Thư mèo con nghĩ ra manh mối gì, một đám học sinh cấp ba đông đúc đã từ trường học đi ra, có mấy học sinh nam nghịch ngợm to gan quây thành vòng tròn, mồm năm miệng mười chỉ trỏ vào cô: "Ha ha, ở đây có một con mèo con đen như mực này, chắc là mèo đi lạc đấy, đen từ đầu đến đuôi luôn, nhìn thật xấu, hơn nữa không phải mèo đen là điềm xấu sao?"
"Quan tâm khỉ gió nó may mắn hay không, con mèo con này vừa bẩn vừa gầy, không chừng trên người còn có vi khuẩn nữa đấy, chúng ta thử cầm cục đá ném nó xem, xem nó có thể trốn được không? Xem nó có biết trèo cây không? Trèo cây được, có lẽ tường trường học này cũng có thể ép nó trèo lên được!"
"Nghe nói mèo không chỉ biết trèo cây, mèo con còn có thể bắt chuột, tớ còn chưa từng nhìn thấy mèo ăn chuột sống bao giờ đâu? Chúng ta cũng coi như làm việc tốt đi, xem con mèo này đói bụng đến mức gầy trơ xương rồi, không bằng mình tìm một con chuột chết đút cho con mèo con này đi..."
"Thằng ranh cậu đừng suy nghĩ xấu xa nữa được không, chúng ta đi đâu tìm chuột chết bây giờ? Tớ thấy đút cho nó ăn cái gì cay cay đi, tớ còn chưa nhìn thấy mèo ăn cay bao giờ đâu, cậu xem bên cạnh có thùng rác này, ai không ngại bẩn thì qua đó bới chút rau thừa lá thừa đi, này này... Ôi, không phải còn có vỏ chuối đây sao, tớ cũng chưa nhìn thấy mèo ăn vỏ chuối bao giờ, con mèo đen này chắc chắn là mèo hoang lai giống rồi, chắc chắn cái gì nó cũng ăn..."
Tuy rằng mấy học sinh nam này còn chưa cao đến một mét tám, nhưng đối với thân hình mèo con của Thư Khuynh Mặc bây giờ mà nói thật đúng là giống như mấy ngọn núi to cao ngất đen thui, Thư mèo con có thể nghe hiểu tiếng người đứng dưới bóng đen của đám núi to này bị đè ép đến mức sợ hãi run lẩy bẩy...
Thư Khuynh Mặc cô từ trước đến nay vẫn luôn được học sinh nam trong trường hâm mộ là nữ thần trong trường học, bây giờ biến thành mèo con màu đen bị người ta ghét bỏ vừa xui xẻo vừa bẩn thỉu, Thư Khuynh Mặc thật sự ấm ức không chịu nổi.
Trước đây cô cũng từng ghét bỏ chó mèo lang thang trong công viên, trước đây còn có một con mèo đen đầy bụi đất nhìn cô kêu meo meo dường như muốn xin ăn từ chỗ cô, cô được nuông chiều từ nhỏ khi đó đã bịt mũi chạy xa, đợi đến khi cô quay lại hình người, nhất định phải xin ông bà nội xây một trạm thu nhận nuôi dưỡng chó mèo lang thang, đưa những con chó mèo lang thang đó đến nơi có thức ăn chỗ ở được chữa bệnh cẩn thận...
Có điều bây giờ không phải lúc đồng cảm với chó mèo hoang, dù sao bây giờ chính bản thân cô còn khó bảo vệ cho mình. Những học sinh nam này đang ném đá vào đầu cô, lại còn ném rác xuống cạnh móng vuốt của cô, còn định ép cô phải leo lên tường, Thư mèo con lần đầu tiên làm mèo, cô gái lên kiệu lần đầu tiên hoàn toàn không có kinh nghiệm trèo cây bao giờ.
Cô có muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được, muốn tránh cũng không tránh thoát được, lập tức bị những cục đá kia đập cho váng đầu hoa mắt toàn thân đau nhức, Thư mèo con thích sạch sẽ, cho dù thật sự là mèo, cũng không thể ăn thứ thuốc độc như rau quả vỏ trái cây thối rữa này được, cô kiên trì ngẩng đầu không chịu tuân theo...
Kết quả đám học sinh xấu kia thấy con mèo đen này dầu muối không ăn cũng mất hứng thú trêu chọc, có một học sinh nam trực tiếp vươn tay xách thân thể của Thư mèo con lên, thuận tay ném vào trong thùng rác nhỏ bên cạnh: "Đừng đùa nữa, mau về nhà thôi, con mèo xấu xí này rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, xem nó xấu xí như vậy chắc cũng chẳng sống được bao lâu, không bằng ném vào thùng rác luôn đi!"
"Meo!" Thư mèo con thét lên thảm thiết, xương cốt và da thịt sắp bị lôi kéo đến rách ra, đau quá...
Đám học sinh cao to này đã lên đến trung học rồi, vẫn còn hành hạ động vật nhỏ tàn nhẫn như vậy, sẽ chết đấy! Sức tay quá lớn khiến cô cảm thấy bụng sắp bị đè bẹp, hơn nữa may mà thân thể mèo của cô mềm mại khéo léo, nếu không phải vậy vừa nãy khi học sinh nam thô lỗ này nhét cô vào trong lỗ nhỏ của thùng rác, eo nhỏ của cô đã gập tròn lại có lẽ đã bị trực tiếp gãy thành hai khúc, đi đời nhà ma rồi.
Bây giờ cô một nửa kẹt ở vị trí cửa thùng rác không trên không dưới, móng chân nhỏ đen như nhung đá đạp lung tung, mũi nhỏ màu hồng phấn hít hít, rác rưởi bên trong tỏa ra mùi hôi thối hun cho cô khó mà chịu đựng nổi, Thư Khuynh Mặc thích sạch sẽ nhất trên đời làm sao từng chịu đựng khổ sở như vậy, bây giờ không những toàn thân cô đau nhức thê thảm đến như vậy! Biến thành mèo con coi như xong, làm con mèo còn bị người ta bắt nạt giày vò như vậy, cứu mạng cứu mạng: "Meo, meo!"
Thư Khuynh Mặc kêu một lúc lâu, kết quả tiếng kêu thê thảm đáng thương của một con mèo đen sì bẩn thỉu như cô, ngoại trừ mấy học sinh nữ đi ngang qua có nhìn sang với ánh mắt thương hại ra, kết quả hoàn toàn không có ai quan tâm, Thư mèo con kêu đến mức bụng cũng kêu luôn rồi, mắt thấy trời sắp tối, Thư Khuynh Mặc không biết mèo có khóc hay không, có điều bây giờ cô cảm giác được trong vành mắt mình thật sự có nước mắt dâng lên lượn vòng, cô ỉu xìu kêu thêm mấy tiếng: "Meo... Meo..."
Thư Khuynh Mặc đã chẳng còn hy vọng gì, mặc dù không có gương nhưng nghe thấy đám học sinh kia nói, dựa vào dáng vẻ cô bây giờ, con mèo nhỏ lang thang xấu xí gầy gò còn có hơi thối chắc chắn không ai cần, chẳng lẽ trời cao thật sự muốn cô chết sao, để cho cô chết ở tuổi như hoa như ngọc như vậy sao? Nhưng mà cô còn chưa từng yêu đương mà! Nếu biết sẽ có ngày hôm nay, chắc chắn sẽ không nghe người nhà căn dặn, sau đó hạ thấp ánh mắt một chút, chọn bừa một người trong đám đông xếp hàng dài theo đuổi cô là được rồi, tốt xấu gì cũng nắm tay hôn môi gì đó...
Có lẽ là trời cao nghe thấy tiếng gào thét trong lòng cô, ngay khi Thư mèo con không còn luyến tiếc gì cõi đời, một đôi tay to khớp xương rõ ràng mảnh mai đẹp mắt vô cùng dịu dàng nắm móng vuốt đen của cô, thật cẩn thận rón rén nhấc cô từ trong thùng rác ra, giọng nói của chàng trai dịu dàng như nước suối róc rách trong vắt gợn sóng: "Con mèo nhỏ đáng thương, tại sao lại bị người ta vứt bỏ... Nếu đã không còn chỗ nào để đi, vậy không bằng theo tôi về nhà nhé..."
Giọng nói loáng thoáng có phần quen tai này lọt vào tai Thư Khuynh Mặc, quả thật giống như âm thanh của thiên nhiên, dễ nghe như tin mừng của thần vậy, Thư Khuynh Mặc nghe thấy trong lòng mê say, oa, giọng nói của người tốt bụng cũng dễ nghe như vậy, rất cảm động, anh nhất định là thiên sứ đầu đôi vòng sáng trên lưng còn có hai chiếc cánh trắng như tuyết, thiên sứ anh tuấn mê người...
Thư mèo con được nâng trong lòng bàn tay, lòng tràn đầy mong đợi, đôi mắt xanh biếc sáng rực nhìn sang.
Cho dù chàng trai trước mắt chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần dài sợi đay đồng phục trường đơn giản bình thường như vậy vẫn lộ ra dáng người cao ráo như hạc, cà vạt lỏng được thắt thoải mái tùy ý, dưới cổ áo sơ mi là cần cổ xinh đẹp và xương quai xanh khêu gợi, a... Thiên sứ nhất định là rất đẹp trai.
Làm sao cô lại không biết trong trường có chàng trai chất lượng tốt như vậy, đợi cô quay về hình người nhất định sẽ bỏ qua mặt mũi nữ thần chủ động theo đuổi chàng trai vừa đẹp trai vừa tốt bụng như vậy, cho dù gương mặt hơi kém người khác một chút, cô cũng có thể gắng gượng chấp nhận được, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp thật sự!
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chàng trai tóc ngắn màu mực như rừng tùng sâu thẳm, hình dáng ngũ quan dưới tóc mái nhàn nhạt rõ ràng lập thể, đôi mắt kiên nghị rực rở như biển sao rộng lớn, mũi cao thẳng anh tuấn, khóe miệng còn ẩn chứa nụ cười dịu dàng, cái gọi là quân tử đứng đắn dịu dàng như ngọc chính là...
Nhưng mà trái tim Thư Khuynh Mặc bỗng chốc rơi xuống, vầng sáng thánh khiết mơ hồ trên đầu thiên sứ trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết...
Tại sao lại là anh, Hoa Tỷ Thần? Thù oán giữa Thư Khuynh Mặc và Hoa Tỷ Thần cũng đã kết lâu lắm rồi!
Hoa Tỷ Thần, lớp trưởng của lớp cô, đồng thời kiêm nhiệm chủ tịch hội học sinh của trường!
Dựa vào sự yêu thích của những học sinh nữ mê trai trong lớp được trúng cử lớp trưởng với số phiếu cao, cả ngày giữ bộ mặt tuấn tú nghiêm túc hà khắc kiêu ngạo không ai bằng, mỗi lần cô đến muộn không nộp bài tập hoặc lười biếng không tham gia hoạt động tập thể, rõ ràng những sinh viên nữ khác đều lười biếng, nhưng hết lần này đến lần khác Hoa Tỷ Thần lại chỉ nhìn chằm chằm vào sai lầm của một mình cô.
Cũng khó trách, ai bảo những sinh viên nữ kia đều là thành viên đám fan hâm mộ của chủ tịch hội học sinh chứ? Có điều vì để không bị ghi tên, cô cũng ưỡn gương mặt nhỏ nhắn
cười nịnh xin anh tha cho cô một lần, kết quả thằng nhãi này vẫn vô cùng "công chính liêm minh" viết tên cô vào sổ, hại cô bị chủ nhiệm lớp phê bình lúc họp phụ huynh, về nhà còn bị cha mẹ trừng phạt không có tiền tiêu vặt suốt một tháng...
Cho đến bây giờ cô chưa từng gặp lớp trưởng ra vẻ không nói chuyện tình cảm như vậy, hừ! Xem anh thắt cà vạt lỏng lẻo như vậy, cực kỳ nhếch nhác! Còn lộ ra xương quai xanh, không phải là lộ ra cho những sinh viên nữ mê trai kia nhìn sao! Hừ, đồ điên tự yêu bản thân! Nghe nói còn là hotboy chất lượng cao nữa đấy, vẻ ngoài rất bình thường, đẹp trai chỗ nào chứ!
Cô ghét nhất là lớp trưởng này, tuy rằng lần này anh vô cùng tình cờ cứu được cô trong lúc nước sôi lửa bỏng, nhưng mà cô cũng chỉ có lòng từ bi nâng độ thiện cảm với anh trong lòng cô thêm một chút mà thôi, ừ, vốn dĩ độ thiện cảm âm một trăm độ, nhưng hơi nâng cao một chút, vậy bây giờ cũng chỉ là âm chín mươi lăm thôi...
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu của Thư mèo con vô cùng kiêu ngạo nghiêng sang bên cạnh, tuyệt đối không nhìn thẳng vào lớp trưởng này: "Meo!"
Không đợi Thư mèo con nghĩ ra manh mối gì, một đám học sinh cấp ba đông đúc đã từ trường học đi ra, có mấy học sinh nam nghịch ngợm to gan quây thành vòng tròn, mồm năm miệng mười chỉ trỏ vào cô: "Ha ha, ở đây có một con mèo con đen như mực này, chắc là mèo đi lạc đấy, đen từ đầu đến đuôi luôn, nhìn thật xấu, hơn nữa không phải mèo đen là điềm xấu sao?"
"Quan tâm khỉ gió nó may mắn hay không, con mèo con này vừa bẩn vừa gầy, không chừng trên người còn có vi khuẩn nữa đấy, chúng ta thử cầm cục đá ném nó xem, xem nó có thể trốn được không? Xem nó có biết trèo cây không? Trèo cây được, có lẽ tường trường học này cũng có thể ép nó trèo lên được!"
"Nghe nói mèo không chỉ biết trèo cây, mèo con còn có thể bắt chuột, tớ còn chưa từng nhìn thấy mèo ăn chuột sống bao giờ đâu? Chúng ta cũng coi như làm việc tốt đi, xem con mèo này đói bụng đến mức gầy trơ xương rồi, không bằng mình tìm một con chuột chết đút cho con mèo con này đi..."
"Thằng ranh cậu đừng suy nghĩ xấu xa nữa được không, chúng ta đi đâu tìm chuột chết bây giờ? Tớ thấy đút cho nó ăn cái gì cay cay đi, tớ còn chưa nhìn thấy mèo ăn cay bao giờ đâu, cậu xem bên cạnh có thùng rác này, ai không ngại bẩn thì qua đó bới chút rau thừa lá thừa đi, này này... Ôi, không phải còn có vỏ chuối đây sao, tớ cũng chưa nhìn thấy mèo ăn vỏ chuối bao giờ, con mèo đen này chắc chắn là mèo hoang lai giống rồi, chắc chắn cái gì nó cũng ăn..."
Tuy rằng mấy học sinh nam này còn chưa cao đến một mét tám, nhưng đối với thân hình mèo con của Thư Khuynh Mặc bây giờ mà nói thật đúng là giống như mấy ngọn núi to cao ngất đen thui, Thư mèo con có thể nghe hiểu tiếng người đứng dưới bóng đen của đám núi to này bị đè ép đến mức sợ hãi run lẩy bẩy...
Thư Khuynh Mặc cô từ trước đến nay vẫn luôn được học sinh nam trong trường hâm mộ là nữ thần trong trường học, bây giờ biến thành mèo con màu đen bị người ta ghét bỏ vừa xui xẻo vừa bẩn thỉu, Thư Khuynh Mặc thật sự ấm ức không chịu nổi.
Trước đây cô cũng từng ghét bỏ chó mèo lang thang trong công viên, trước đây còn có một con mèo đen đầy bụi đất nhìn cô kêu meo meo dường như muốn xin ăn từ chỗ cô, cô được nuông chiều từ nhỏ khi đó đã bịt mũi chạy xa, đợi đến khi cô quay lại hình người, nhất định phải xin ông bà nội xây một trạm thu nhận nuôi dưỡng chó mèo lang thang, đưa những con chó mèo lang thang đó đến nơi có thức ăn chỗ ở được chữa bệnh cẩn thận...
Có điều bây giờ không phải lúc đồng cảm với chó mèo hoang, dù sao bây giờ chính bản thân cô còn khó bảo vệ cho mình. Những học sinh nam này đang ném đá vào đầu cô, lại còn ném rác xuống cạnh móng vuốt của cô, còn định ép cô phải leo lên tường, Thư mèo con lần đầu tiên làm mèo, cô gái lên kiệu lần đầu tiên hoàn toàn không có kinh nghiệm trèo cây bao giờ.
Cô có muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được, muốn tránh cũng không tránh thoát được, lập tức bị những cục đá kia đập cho váng đầu hoa mắt toàn thân đau nhức, Thư mèo con thích sạch sẽ, cho dù thật sự là mèo, cũng không thể ăn thứ thuốc độc như rau quả vỏ trái cây thối rữa này được, cô kiên trì ngẩng đầu không chịu tuân theo...
Kết quả đám học sinh xấu kia thấy con mèo đen này dầu muối không ăn cũng mất hứng thú trêu chọc, có một học sinh nam trực tiếp vươn tay xách thân thể của Thư mèo con lên, thuận tay ném vào trong thùng rác nhỏ bên cạnh: "Đừng đùa nữa, mau về nhà thôi, con mèo xấu xí này rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, xem nó xấu xí như vậy chắc cũng chẳng sống được bao lâu, không bằng ném vào thùng rác luôn đi!"
"Meo!" Thư mèo con thét lên thảm thiết, xương cốt và da thịt sắp bị lôi kéo đến rách ra, đau quá...
Đám học sinh cao to này đã lên đến trung học rồi, vẫn còn hành hạ động vật nhỏ tàn nhẫn như vậy, sẽ chết đấy! Sức tay quá lớn khiến cô cảm thấy bụng sắp bị đè bẹp, hơn nữa may mà thân thể mèo của cô mềm mại khéo léo, nếu không phải vậy vừa nãy khi học sinh nam thô lỗ này nhét cô vào trong lỗ nhỏ của thùng rác, eo nhỏ của cô đã gập tròn lại có lẽ đã bị trực tiếp gãy thành hai khúc, đi đời nhà ma rồi.
Bây giờ cô một nửa kẹt ở vị trí cửa thùng rác không trên không dưới, móng chân nhỏ đen như nhung đá đạp lung tung, mũi nhỏ màu hồng phấn hít hít, rác rưởi bên trong tỏa ra mùi hôi thối hun cho cô khó mà chịu đựng nổi, Thư Khuynh Mặc thích sạch sẽ nhất trên đời làm sao từng chịu đựng khổ sở như vậy, bây giờ không những toàn thân cô đau nhức thê thảm đến như vậy! Biến thành mèo con coi như xong, làm con mèo còn bị người ta bắt nạt giày vò như vậy, cứu mạng cứu mạng: "Meo, meo!"
Thư Khuynh Mặc kêu một lúc lâu, kết quả tiếng kêu thê thảm đáng thương của một con mèo đen sì bẩn thỉu như cô, ngoại trừ mấy học sinh nữ đi ngang qua có nhìn sang với ánh mắt thương hại ra, kết quả hoàn toàn không có ai quan tâm, Thư mèo con kêu đến mức bụng cũng kêu luôn rồi, mắt thấy trời sắp tối, Thư Khuynh Mặc không biết mèo có khóc hay không, có điều bây giờ cô cảm giác được trong vành mắt mình thật sự có nước mắt dâng lên lượn vòng, cô ỉu xìu kêu thêm mấy tiếng: "Meo... Meo..."
Thư Khuynh Mặc đã chẳng còn hy vọng gì, mặc dù không có gương nhưng nghe thấy đám học sinh kia nói, dựa vào dáng vẻ cô bây giờ, con mèo nhỏ lang thang xấu xí gầy gò còn có hơi thối chắc chắn không ai cần, chẳng lẽ trời cao thật sự muốn cô chết sao, để cho cô chết ở tuổi như hoa như ngọc như vậy sao? Nhưng mà cô còn chưa từng yêu đương mà! Nếu biết sẽ có ngày hôm nay, chắc chắn sẽ không nghe người nhà căn dặn, sau đó hạ thấp ánh mắt một chút, chọn bừa một người trong đám đông xếp hàng dài theo đuổi cô là được rồi, tốt xấu gì cũng nắm tay hôn môi gì đó...
Có lẽ là trời cao nghe thấy tiếng gào thét trong lòng cô, ngay khi Thư mèo con không còn luyến tiếc gì cõi đời, một đôi tay to khớp xương rõ ràng mảnh mai đẹp mắt vô cùng dịu dàng nắm móng vuốt đen của cô, thật cẩn thận rón rén nhấc cô từ trong thùng rác ra, giọng nói của chàng trai dịu dàng như nước suối róc rách trong vắt gợn sóng: "Con mèo nhỏ đáng thương, tại sao lại bị người ta vứt bỏ... Nếu đã không còn chỗ nào để đi, vậy không bằng theo tôi về nhà nhé..."
Giọng nói loáng thoáng có phần quen tai này lọt vào tai Thư Khuynh Mặc, quả thật giống như âm thanh của thiên nhiên, dễ nghe như tin mừng của thần vậy, Thư Khuynh Mặc nghe thấy trong lòng mê say, oa, giọng nói của người tốt bụng cũng dễ nghe như vậy, rất cảm động, anh nhất định là thiên sứ đầu đôi vòng sáng trên lưng còn có hai chiếc cánh trắng như tuyết, thiên sứ anh tuấn mê người...
Thư mèo con được nâng trong lòng bàn tay, lòng tràn đầy mong đợi, đôi mắt xanh biếc sáng rực nhìn sang.
Cho dù chàng trai trước mắt chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần dài sợi đay đồng phục trường đơn giản bình thường như vậy vẫn lộ ra dáng người cao ráo như hạc, cà vạt lỏng được thắt thoải mái tùy ý, dưới cổ áo sơ mi là cần cổ xinh đẹp và xương quai xanh khêu gợi, a... Thiên sứ nhất định là rất đẹp trai.
Làm sao cô lại không biết trong trường có chàng trai chất lượng tốt như vậy, đợi cô quay về hình người nhất định sẽ bỏ qua mặt mũi nữ thần chủ động theo đuổi chàng trai vừa đẹp trai vừa tốt bụng như vậy, cho dù gương mặt hơi kém người khác một chút, cô cũng có thể gắng gượng chấp nhận được, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp thật sự!
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chàng trai tóc ngắn màu mực như rừng tùng sâu thẳm, hình dáng ngũ quan dưới tóc mái nhàn nhạt rõ ràng lập thể, đôi mắt kiên nghị rực rở như biển sao rộng lớn, mũi cao thẳng anh tuấn, khóe miệng còn ẩn chứa nụ cười dịu dàng, cái gọi là quân tử đứng đắn dịu dàng như ngọc chính là...
Nhưng mà trái tim Thư Khuynh Mặc bỗng chốc rơi xuống, vầng sáng thánh khiết mơ hồ trên đầu thiên sứ trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết...
Tại sao lại là anh, Hoa Tỷ Thần? Thù oán giữa Thư Khuynh Mặc và Hoa Tỷ Thần cũng đã kết lâu lắm rồi!
Hoa Tỷ Thần, lớp trưởng của lớp cô, đồng thời kiêm nhiệm chủ tịch hội học sinh của trường!
Dựa vào sự yêu thích của những học sinh nữ mê trai trong lớp được trúng cử lớp trưởng với số phiếu cao, cả ngày giữ bộ mặt tuấn tú nghiêm túc hà khắc kiêu ngạo không ai bằng, mỗi lần cô đến muộn không nộp bài tập hoặc lười biếng không tham gia hoạt động tập thể, rõ ràng những sinh viên nữ khác đều lười biếng, nhưng hết lần này đến lần khác Hoa Tỷ Thần lại chỉ nhìn chằm chằm vào sai lầm của một mình cô.
Cũng khó trách, ai bảo những sinh viên nữ kia đều là thành viên đám fan hâm mộ của chủ tịch hội học sinh chứ? Có điều vì để không bị ghi tên, cô cũng ưỡn gương mặt nhỏ nhắn
cười nịnh xin anh tha cho cô một lần, kết quả thằng nhãi này vẫn vô cùng "công chính liêm minh" viết tên cô vào sổ, hại cô bị chủ nhiệm lớp phê bình lúc họp phụ huynh, về nhà còn bị cha mẹ trừng phạt không có tiền tiêu vặt suốt một tháng...
Cho đến bây giờ cô chưa từng gặp lớp trưởng ra vẻ không nói chuyện tình cảm như vậy, hừ! Xem anh thắt cà vạt lỏng lẻo như vậy, cực kỳ nhếch nhác! Còn lộ ra xương quai xanh, không phải là lộ ra cho những sinh viên nữ mê trai kia nhìn sao! Hừ, đồ điên tự yêu bản thân! Nghe nói còn là hotboy chất lượng cao nữa đấy, vẻ ngoài rất bình thường, đẹp trai chỗ nào chứ!
Cô ghét nhất là lớp trưởng này, tuy rằng lần này anh vô cùng tình cờ cứu được cô trong lúc nước sôi lửa bỏng, nhưng mà cô cũng chỉ có lòng từ bi nâng độ thiện cảm với anh trong lòng cô thêm một chút mà thôi, ừ, vốn dĩ độ thiện cảm âm một trăm độ, nhưng hơi nâng cao một chút, vậy bây giờ cũng chỉ là âm chín mươi lăm thôi...
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu của Thư mèo con vô cùng kiêu ngạo nghiêng sang bên cạnh, tuyệt đối không nhìn thẳng vào lớp trưởng này: "Meo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.