Chương 15
Ngọc My
16/02/2023
Sáng hôm sau dậy, cô giúp việc tới làm việc, Nhật Minh đi làm, lúc cậu đi cô còn ngủ nướng, căn dặn cô giúp việc không cần gọi cô dậy cứ để cô ngủ tới đủ giấc thì tự đậy.
Cơm chiều hai người ăn sớm, 7 giờ cậu chở cô tới chỗ làm, cậu theo vào với lý do cổ lỗ sĩ là:
“ Vợ chồng mình vừa cưới không thể tách ra lâu, đi theo em hâm nóng tình cảm.”
……
“ Tôi cũng làm kinh doanh, em chỉ cần ngồi thu tiền, tôi giúp em quản lý nhân viên, giải quyết vấn đề.”
Linh hề nà không nói lại được cuối cùng đầu hàng để cậu theo vào.
1 tuần sau về chung nhà hai người có tranh chấp, có nhường nhịn nhau, mẹ Linh gọi điện thoại nói hai người về nhà ăn bữa cơm gia đình, hôm nay chủ nhật hai người về nhà Linh sớm.
Anh hai cùng ba cô ngồi nói chuyện với Nhật Minh, cô theo mẹ vào bếp phụ nấu nướng, anh ba cô đi vào uống nước bắt đầu con đỉ bám đuôi:
– Ê Linh! lấy Nhật Minh thấy sao?
Linh không muốn trả lời ai dè mẹ cô cũng mong chờ cô nói chuyện, rầu rĩ cô nói:
– Con với anh ấy bình thường.
Anh ba cô như thần trợ công theo đuổi không dứt cái đề tài táo vẹo này.
– Gớm cô mày cứ khiêm tốn, thằng Minh đẹp trai, có tiền, lại trưởng thành có như mày con nít con nôi đâu mà bình thường. Chẳng sướng quá quên về nhà luôn còn sĩ dởm….
Mẹ Linh cứ cười, Linh hận không thể lên bịt cái loa truyền phát thanh của ổng lại, cô hồi nào là thích mà sĩ dởm? Ông nói cứ như nằm dưới gầm giường người ta không á……
Ổng cứ nhe răng cười, ông cười thì đẹp nếu là gái chắc đổ máu mũi nhập viện hết rồi, thế mà Linh nhìn thấy nó chướng mắt thế nào ấy. Ai bảo ông đi khịa cô làm gì!
Bữa tối đoàn viên vui vẻ hạnh phúc, tối muộn hai người xin phép trở về nhà riêng, trong người ai cũng có men say, ngủ chung giường cả tuần rồi, Linh chẳng nói nữa, cô lăn ra giường đi ngủ.
Xét thấy thai được gần 3 tháng Nhật Minh trở Linh đi bệnh viện làm mấy cái kết quả xét nghiệm, chiều về cậu trở về phòng khám tư ngay đường Thân Nhân Trung siêu âm.
Nằm trên bàn tay Linh ướt nhẹp, lần thứ hai trong ngày nằm trên chiếc giường này, cô vẫn khấn trương tim đập thình thịch.
Nhận thấy cô lo lắng, bàn tay lớn đủ ấm áp nắm lấy đôi tay đầy mồ hôi an ủi:
– Em đừng lo có chồng ở đây.
– Hai vợ chồng tình cảm quá, em bé biết sẽ vui lắm đấy, bé con được 11 tuần rồi nhé em.
– Thai hiện tại xem rõ bé trai hay gái chưa ạ?
– Tạm thời tầm này xem chỉ tầm 50% chính xác thôi em, để 20 tuần lên xem là 90% đúng.
Linh cười cười, hai người nhìn nhau chào bác sĩ ra xe trở nhau đi về, cơm tối ăn xong Nhật Minh lấy xe đi đâu đó, Linh thì trở về phòng uống sữa bầu xong nghỉ.
Thai lớn rồi tính nết mẹ bầu càng mẫn cảm hơn, ở nhà ngủ một mình lâu lâu cô ngó ra ngoài vẫn chưa thấy cậu về, lòng trống trải, cảm giác này từ trước đến nay cô chưa từng trải qua, cô không biết gần tháng nay hai người sống chung, Nhật Minh chăm sóc, quan tâm cô rất nhiều khiến cô ỉ nại, tối đến dù là chủ tịch công ty lớn, mọi cuộc hẹn khách hàng cậu đều để tổng giám đốc đi, còn mình theo cô đi quán nhậu quản lý.
– Em đã uống sữa chưa?
– Tôi uống rồi.
– Vậy dậy ăn thêm ít bánh kẹp này.
– Tôi no rồi không ăn đâu.
Nhật Minh kéo cô lên bế ra ngoài ghế sofa, đặt cô ngồi ổn, chính mình ngồi một bên mở hộp đồ ăn càm ràm:
– Em ăn nhiều vào chút, người như que củi thế này lấy đâu ra sức mà mang bầu.
Linh chu miệng lên nói lại:
– Tôi hiện tại 47kg mà anh được à.
– Em thấy ai có thai 3 tháng đến rồi mà vẫn 47kg không?
– Thì từ từ mới lên được chứ.
– Thôi há miệng ra chồng bón cho này.
Linh ngại né né, Nhật Minh trừng mắt.
– Em nghe lời xem nào Linh, em 25 rồi mà như con nít thế.
– Bỏ xuống tôi tự ăn được.
– Không, em há miệng ra tôi bón không dơ cái tay.
……
– Em còn không há tôi hôn cho em chừa bây giờ, bướng quá bướng.
– Anh dám…..
– Em cứ thử xem, anh là đàn ông không phải phụ nữ.
Lườm cái sắc lẻm mới tình nguyện há cái miệng ra cho người ta bón cho ăn.
– Ngon không?
– Bình thường.
Linh tỏ ra không ngon lắm, Nhật Minh tưởng thật nếm thử trách:
– Ngon thế này kêu bình thường.
Linh mặt xị ra mấp máy môi.
– Thì ngon.
– Cứ thành thật thế có phải đáng yêu không…
– Tôi không phải mèo mà đáng yêu.
– Vậy làm sư tử ha.
Linh hét lên:
– Ai là sư tử?
– Em đó.
– Minh anh thích đầu to à?
– Muốn làm gì, tôi đang bình thường đẹp trai ngời ngời như thế này, trang cái đầu heo cho ai nhìn.
– Biết luôn.
– Ừ.
Hai đứa giải quyết xong hộp cua sốt bơ, đi đánh răng rửa mặt kéo nhau lên giường nằm.
Gần tháng Nhật Minh ngủ chung giường tuyệt không xâm phạm tới cô, ngủ đúng bổn phận, hôm nay cậu nằm sát lại, hơi thở vào gáy cô hỏi nhỏ, giống chưng cầu ý kiến:
– Vợ cho anh ôm được không?
Linh cứng còng người miệng rụt rụt.
– K……
Mới mở miệng ở sau gáy đã vang lên giọng năn nỉ:
– Cho anh ôm tí thôi, anh biết trước khi cưới anh sai rồi, anh hôn em không được sự đồng ý.
– Tôi không giận gì anh.
– Không giận thì cho ôm , cho hôn cái được hông vợ?
– Tưởng ôm thôi sao qua hôn rồi?
– Thì ôm hay hôn đều giống nhau mà, cho anh đi.
– Ôm thôi.
Được sự cho phép của nóc nhà, chàng trai lần đầu biết yêu, lần đầu chủ động với một cô gái sau 32 năm độc thân cô độc với sự nghiệp.
– Hôn cái nhé vợ.
Đầu ong ong một vòng, mặt đối mặt, Nhật Minh ôm lấy lấy cô, cúi đầu đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn, người đàn ông ấy lớn tuổi là thế hôn lại ngây ngô không có kỹ thuật.
Sự thật chứng minh 32 nồi bánh chưng xanh trong tim, tiếp xúc thân mật với khác giới duy nhất một người đang mang trong mình giọt máu, sự kết tinh vô tình trùng hợp khiến người đó biết quan tâm một người, yêu một người thú vị cỡ nào……
– Thích không?
Linh:……… ( mắc cỡ chưa kìa…. cha minh này thật là….)
Tay vuốt gọn tóc dài trên trán, giọng nói tình tứ như dây đàn violin bên tai.
– Vợ có yêu chồng không?
……..
– Anh yêu vợ, yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu vợ tính bướng bỉnh….
– Không yêu….!!!
Rào!!!!!!
Thùng nước lạnh tạt thẳng mặt, Nhật Minh tay xoa thắt lưng cô rào rạt nói:
– Không yêu mà mà đáp lại người ta ….. Nói xạo không phải đường.
– Nói thật.
– Không yêu là chồng đi cặp kè đấy. Nói thiệt cho biết, khối cô đang xếp hàng chờ không đó vợ.
Linh mắt lảo đảo, liếc cái sắc lẹm, tay xếch tai cậu cảnh cáo:
– Đi đâu nói lại….
Ông Minh mặt tím ôm tay ngồi dậy xoa tai đau.
– Thì em không yêu chồng còn gì?
Linh giận cười chỉ cửa phòng nói:
– Đi luôn giờ chưa muộn.
– Anh đã đi đâu, mới nói đùa tí.
Linh hừ lạnh xoay người vào tường ấm ức nói, chính cô còn không biết cái giọng có bao ủy khuất, tủi thân đâu.
– Muốn đi gái? Đi đi, về bà cắt!
Nhật Minh lạnh sống lưng ôm lấy vợ xin lỗi:
– Chưa có đi mà em làm nóng, nóng nảy mất khôn về sau cả đời móc mạng nhện cho coi.
– Sợ gì, không có thằng này thì có thằng khác trai đẹp đầy.
Nhật Minh ôm cô chặt đến khó thở, cậu nghiến răng lẩm bẩm.
“ Em thử đi tìm thằng khác xem có đẹp như tôi, chiều vợ như tôi, quan trọng sức khỏe tốt phát phát một trúng đích ngay không, đố em tìm thấy đấy.”
Linh đầu mình đầy sao sáng, cô than ối giời ơi!!!
Lão chồng già này của cô tự luyến xếp số 2 ai dám kêu số 1 đây?
Lạy ông tui bụi à, mặt dày đôi khi nó còn biết xấu hổ, ít nhất người càng thành đạt càng cần mặt mũi này mặt mũi đẹp như sao hàn, giàu như tỷ phú thế mà….. thôi nói không biết tả sao nữa.
Cơm chiều hai người ăn sớm, 7 giờ cậu chở cô tới chỗ làm, cậu theo vào với lý do cổ lỗ sĩ là:
“ Vợ chồng mình vừa cưới không thể tách ra lâu, đi theo em hâm nóng tình cảm.”
……
“ Tôi cũng làm kinh doanh, em chỉ cần ngồi thu tiền, tôi giúp em quản lý nhân viên, giải quyết vấn đề.”
Linh hề nà không nói lại được cuối cùng đầu hàng để cậu theo vào.
1 tuần sau về chung nhà hai người có tranh chấp, có nhường nhịn nhau, mẹ Linh gọi điện thoại nói hai người về nhà ăn bữa cơm gia đình, hôm nay chủ nhật hai người về nhà Linh sớm.
Anh hai cùng ba cô ngồi nói chuyện với Nhật Minh, cô theo mẹ vào bếp phụ nấu nướng, anh ba cô đi vào uống nước bắt đầu con đỉ bám đuôi:
– Ê Linh! lấy Nhật Minh thấy sao?
Linh không muốn trả lời ai dè mẹ cô cũng mong chờ cô nói chuyện, rầu rĩ cô nói:
– Con với anh ấy bình thường.
Anh ba cô như thần trợ công theo đuổi không dứt cái đề tài táo vẹo này.
– Gớm cô mày cứ khiêm tốn, thằng Minh đẹp trai, có tiền, lại trưởng thành có như mày con nít con nôi đâu mà bình thường. Chẳng sướng quá quên về nhà luôn còn sĩ dởm….
Mẹ Linh cứ cười, Linh hận không thể lên bịt cái loa truyền phát thanh của ổng lại, cô hồi nào là thích mà sĩ dởm? Ông nói cứ như nằm dưới gầm giường người ta không á……
Ổng cứ nhe răng cười, ông cười thì đẹp nếu là gái chắc đổ máu mũi nhập viện hết rồi, thế mà Linh nhìn thấy nó chướng mắt thế nào ấy. Ai bảo ông đi khịa cô làm gì!
Bữa tối đoàn viên vui vẻ hạnh phúc, tối muộn hai người xin phép trở về nhà riêng, trong người ai cũng có men say, ngủ chung giường cả tuần rồi, Linh chẳng nói nữa, cô lăn ra giường đi ngủ.
Xét thấy thai được gần 3 tháng Nhật Minh trở Linh đi bệnh viện làm mấy cái kết quả xét nghiệm, chiều về cậu trở về phòng khám tư ngay đường Thân Nhân Trung siêu âm.
Nằm trên bàn tay Linh ướt nhẹp, lần thứ hai trong ngày nằm trên chiếc giường này, cô vẫn khấn trương tim đập thình thịch.
Nhận thấy cô lo lắng, bàn tay lớn đủ ấm áp nắm lấy đôi tay đầy mồ hôi an ủi:
– Em đừng lo có chồng ở đây.
– Hai vợ chồng tình cảm quá, em bé biết sẽ vui lắm đấy, bé con được 11 tuần rồi nhé em.
– Thai hiện tại xem rõ bé trai hay gái chưa ạ?
– Tạm thời tầm này xem chỉ tầm 50% chính xác thôi em, để 20 tuần lên xem là 90% đúng.
Linh cười cười, hai người nhìn nhau chào bác sĩ ra xe trở nhau đi về, cơm tối ăn xong Nhật Minh lấy xe đi đâu đó, Linh thì trở về phòng uống sữa bầu xong nghỉ.
Thai lớn rồi tính nết mẹ bầu càng mẫn cảm hơn, ở nhà ngủ một mình lâu lâu cô ngó ra ngoài vẫn chưa thấy cậu về, lòng trống trải, cảm giác này từ trước đến nay cô chưa từng trải qua, cô không biết gần tháng nay hai người sống chung, Nhật Minh chăm sóc, quan tâm cô rất nhiều khiến cô ỉ nại, tối đến dù là chủ tịch công ty lớn, mọi cuộc hẹn khách hàng cậu đều để tổng giám đốc đi, còn mình theo cô đi quán nhậu quản lý.
– Em đã uống sữa chưa?
– Tôi uống rồi.
– Vậy dậy ăn thêm ít bánh kẹp này.
– Tôi no rồi không ăn đâu.
Nhật Minh kéo cô lên bế ra ngoài ghế sofa, đặt cô ngồi ổn, chính mình ngồi một bên mở hộp đồ ăn càm ràm:
– Em ăn nhiều vào chút, người như que củi thế này lấy đâu ra sức mà mang bầu.
Linh chu miệng lên nói lại:
– Tôi hiện tại 47kg mà anh được à.
– Em thấy ai có thai 3 tháng đến rồi mà vẫn 47kg không?
– Thì từ từ mới lên được chứ.
– Thôi há miệng ra chồng bón cho này.
Linh ngại né né, Nhật Minh trừng mắt.
– Em nghe lời xem nào Linh, em 25 rồi mà như con nít thế.
– Bỏ xuống tôi tự ăn được.
– Không, em há miệng ra tôi bón không dơ cái tay.
……
– Em còn không há tôi hôn cho em chừa bây giờ, bướng quá bướng.
– Anh dám…..
– Em cứ thử xem, anh là đàn ông không phải phụ nữ.
Lườm cái sắc lẻm mới tình nguyện há cái miệng ra cho người ta bón cho ăn.
– Ngon không?
– Bình thường.
Linh tỏ ra không ngon lắm, Nhật Minh tưởng thật nếm thử trách:
– Ngon thế này kêu bình thường.
Linh mặt xị ra mấp máy môi.
– Thì ngon.
– Cứ thành thật thế có phải đáng yêu không…
– Tôi không phải mèo mà đáng yêu.
– Vậy làm sư tử ha.
Linh hét lên:
– Ai là sư tử?
– Em đó.
– Minh anh thích đầu to à?
– Muốn làm gì, tôi đang bình thường đẹp trai ngời ngời như thế này, trang cái đầu heo cho ai nhìn.
– Biết luôn.
– Ừ.
Hai đứa giải quyết xong hộp cua sốt bơ, đi đánh răng rửa mặt kéo nhau lên giường nằm.
Gần tháng Nhật Minh ngủ chung giường tuyệt không xâm phạm tới cô, ngủ đúng bổn phận, hôm nay cậu nằm sát lại, hơi thở vào gáy cô hỏi nhỏ, giống chưng cầu ý kiến:
– Vợ cho anh ôm được không?
Linh cứng còng người miệng rụt rụt.
– K……
Mới mở miệng ở sau gáy đã vang lên giọng năn nỉ:
– Cho anh ôm tí thôi, anh biết trước khi cưới anh sai rồi, anh hôn em không được sự đồng ý.
– Tôi không giận gì anh.
– Không giận thì cho ôm , cho hôn cái được hông vợ?
– Tưởng ôm thôi sao qua hôn rồi?
– Thì ôm hay hôn đều giống nhau mà, cho anh đi.
– Ôm thôi.
Được sự cho phép của nóc nhà, chàng trai lần đầu biết yêu, lần đầu chủ động với một cô gái sau 32 năm độc thân cô độc với sự nghiệp.
– Hôn cái nhé vợ.
Đầu ong ong một vòng, mặt đối mặt, Nhật Minh ôm lấy lấy cô, cúi đầu đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn, người đàn ông ấy lớn tuổi là thế hôn lại ngây ngô không có kỹ thuật.
Sự thật chứng minh 32 nồi bánh chưng xanh trong tim, tiếp xúc thân mật với khác giới duy nhất một người đang mang trong mình giọt máu, sự kết tinh vô tình trùng hợp khiến người đó biết quan tâm một người, yêu một người thú vị cỡ nào……
– Thích không?
Linh:……… ( mắc cỡ chưa kìa…. cha minh này thật là….)
Tay vuốt gọn tóc dài trên trán, giọng nói tình tứ như dây đàn violin bên tai.
– Vợ có yêu chồng không?
……..
– Anh yêu vợ, yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu vợ tính bướng bỉnh….
– Không yêu….!!!
Rào!!!!!!
Thùng nước lạnh tạt thẳng mặt, Nhật Minh tay xoa thắt lưng cô rào rạt nói:
– Không yêu mà mà đáp lại người ta ….. Nói xạo không phải đường.
– Nói thật.
– Không yêu là chồng đi cặp kè đấy. Nói thiệt cho biết, khối cô đang xếp hàng chờ không đó vợ.
Linh mắt lảo đảo, liếc cái sắc lẹm, tay xếch tai cậu cảnh cáo:
– Đi đâu nói lại….
Ông Minh mặt tím ôm tay ngồi dậy xoa tai đau.
– Thì em không yêu chồng còn gì?
Linh giận cười chỉ cửa phòng nói:
– Đi luôn giờ chưa muộn.
– Anh đã đi đâu, mới nói đùa tí.
Linh hừ lạnh xoay người vào tường ấm ức nói, chính cô còn không biết cái giọng có bao ủy khuất, tủi thân đâu.
– Muốn đi gái? Đi đi, về bà cắt!
Nhật Minh lạnh sống lưng ôm lấy vợ xin lỗi:
– Chưa có đi mà em làm nóng, nóng nảy mất khôn về sau cả đời móc mạng nhện cho coi.
– Sợ gì, không có thằng này thì có thằng khác trai đẹp đầy.
Nhật Minh ôm cô chặt đến khó thở, cậu nghiến răng lẩm bẩm.
“ Em thử đi tìm thằng khác xem có đẹp như tôi, chiều vợ như tôi, quan trọng sức khỏe tốt phát phát một trúng đích ngay không, đố em tìm thấy đấy.”
Linh đầu mình đầy sao sáng, cô than ối giời ơi!!!
Lão chồng già này của cô tự luyến xếp số 2 ai dám kêu số 1 đây?
Lạy ông tui bụi à, mặt dày đôi khi nó còn biết xấu hổ, ít nhất người càng thành đạt càng cần mặt mũi này mặt mũi đẹp như sao hàn, giàu như tỷ phú thế mà….. thôi nói không biết tả sao nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.