Đêm Đến Gió Ngọt

Chương 16: Tạp Dề Gấu Trúc Nhỏ

Bính Địch Đích Hồ Ly

04/11/2023

Những con tôm tươi vừa mua ở chợ, sau khi bị đổ ra khỏi túi nilon, rơi xuống nước, không ngừng đập.

Ninh Thanh kéo Tuế Bách lùi lại, cẩn thận tránh những vết nước mà những con tôm lớn đang búng nước.

“Đeo tạp dề vào, nếu không sẽ làm bẩn quần áo anh đó.”

Ninh Thanh nhìn chiếc áo len màu nhạt trên người Tuế Bách, lập tức từ trong tủ bếp lấy ra tạp dề cô chưa từng mặc.

Áo tạp dề màu vàng nhạt, trên có in hình một con gấu trúc nhỏ đáng yêu.

Đáng yêu thì rất đáng yêu, nhưng có vẻ không phù hợp với Tuế Bách.

Ninh Thanh rối rắm nhìn tạp dề. Lúc mua, cô chỉ chú ý đến hình in mà không ngờ sẽ có một người đàn ông đến nhà nấu ăn cho mình.

“Hay là em đi mua cho anh một cái khác?”

Ninh Thanh không biết Tuế Bách có để ý khi mặc chiếc áo tạp dề trẻ con như vậy không, lúc cô chuẩn bị xoay người ra cửa mua cái mới thì bị Tuế Bách ngăn lại.

“Không cần.”

Tuế Bách cầm tạp dề trong tay Ninh Thanh mặc lên người. Vóc dáng to lớn của anh trong chiếc áo tạp dề trẻ con trông có vẻ hơi buồn cười.

Ninh Thanh nhìn thấy vẻ mặt không hề để ý của Tuế Bách thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô ấy đứng bên cạnh giúp đỡ Tuế Bách, đưa dao, lấy muối gì đó.

Đột nhiên cô liếc thấy ống tay áo của Tuế Bách đang dần trượt xuống, sắp chạm vào nước bẩn rửa tôm, cô nhanh chóng đưa tay kéo tay áo lên.

Tuế Bách dừng động tác rút dây tôm lại, ánh mắt rơi vào đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đang nắm lấy cổ tay mình. Anh nhìn Ninh Thanh hỏi: “Sao vậy?”

Mặt Ninh Thanh hơi nóng vì hành động có phần thân mật này. Cô ho nhẹ một tiếng và nói: “Tay áo sắp tuột xuống, tôi giúp anh cuốn lên.”

Vì chỉ có tay trái có thể giúp đỡ, nên động tác của Ninh Thanh rất vụng về, cuốn mãi không khiến tay áo giữ được vị trí không tuột xuống.

Bởi vì hai tay Tuế Bách còn đang xử lý tôm, tràn đầy mùi tanh không thể tự mình động tay.

Một lần lại một lần không thành công, Ninh Thanh trực tiếp nhụt chí, cô cầm lấy tay áo của Tuế Bách bằng tay trái, nói thẳng: “Em sẽ giúp anh giữ thế này, anh cứ tiếp tục.”

Tuế Bách vẫn im lặng, sau khi nghe lời Ninh Thanh, trong mắt anh lóe lên một tia dịu dàng: “Cảm ơn.”

Sau đó, hai người vẫn tiếp tục giữ khoảng cách gần gũi, cho đến khi Tuế Bách chuẩn bị xong tôm thì Ninh Thanh mới buông tay.



Những con tôm màu xanh xám sau khi được thả vào chảo dầu nóng dần dần chuyển sang màu đỏ, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Ninh Thanh nhìn chằm chằm vào nồi tôm không khỏi nuốt nước miếng, mắt nhìn cô cách nồi xào càng ngày càng gần, Tuế Bách đã kịp thời ngăn lại, nếu không thì tay áo của Ninh Thanh đã rơi vào nồi rồi.

“Thơm quá, không hổ là tay nghề của anh.”

Ninh Thanh không nhịn được khen ngợi Tuế Bách. Trong thời gian này, cô đã trở thành lãnh tụ của Tuế Bách, mỗi ngày đều dùng những lời khen ngợi mới lạ để khen ngợi tay nghề của anh.

Cô cảm thấy việc tiếp tục ở trong bếp có chút vướng tay vướng chân, nên cô lưu luyến nhìn con tôm lớn trong nồi rồi về tới phòng khách.

Cũng chính lúc này, tiếng mở cửa ở tầng dưới vọng lên.

Ninh Thanh hơi thắc mắc ai lại đến vào giờ này, nên cô chuẩn bị xuống xem thử.

Khi cô nhìn thấy Lục Kiêu đang đứng ở cửa, khuôn mặt cô liền tối sầm lại. Đám người này sao lại cứ như hồn ma không chịu buông tha, cô đã rời khỏi thế giới của họ rồi, vẫn còn cứ quanh quẩn bên cạnh.

Ninh Thanh không muốn lãng phí thời gian ở đây với đám người này, quay người đi lên lầu.

Nhưng Lục Kiêu đã nhìn thấy Ninh Thanh, ánh mắt anh ta rơi vào cánh tay phải bị thương của Ninh Thanh, lông mày anh ta nhíu lại. Anh ta tăng tốc bước chân chắn trước mặt Ninh Thanh, hỏi: “Ai làm vậy?”

Ninh Thanh không biết Lục Kiêu đang tức giận vì chuyện gì, hai người họ bây giờ chỉ có thể coi là người xa lạ, chưa đến mức phải kể cho nhau mọi chuyện riêng tư.

Lục Kiêu thấy Ninh Thanh không để ý tới mình, đáy lòng dâng lên một cỗ phiền não, giữ chặt tay trái Ninh Thanh: “Chúng ta nói chuyện.”

Lục Kiêu, Tiêu Tiêu, Lục Thiến Thiến, không hiểu sao ba người lại quấy rầy cuộc sống của mình, Ninh Thanh cũng không khống chế được tính tình của mình, cô bỏ qua sự giam cầm của Lục Kiêu, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cảnh cáo anh một lần, cũng là lần cuối cùng, mang theo bạn gái và em gái của anh rời khỏi trấn Thanh Khê đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu anh còn xuất hiện nữa, tôi sẽ cho người đánh anh, tuyệt đối không nương tay.”

Lúc này Ninh Thanh hoàn toàn khác với Ninh Thanh trong nhận thức của Lục Kiêu, Ninh Thanh mà anh ta biết dịu dàng thân thiết, nhưng Ninh Thanh hiện tại đứng trước mặt mình lạnh nhạt nói với mình hoàn toàn là một bộ dáng hung ác, so với trong trí nhớ của anh ta kém xa.

“Thanh Thanh, em không nên như vậy.” Lục Kiêu sững sờ nói.

Ninh Thanh sắp bật cười vì tức giận, cô biết rõ mình là người như thế nào. Mặc dù cô thường thể hiện ra vẻ ngoài rất bình thản, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không trở nên gai góc khi nhìn thấy người mà cô thấy ghê tởm.

“Tôi là người như vậy, nếu anh không thích có thể rời đi.”

“Có chuyện gì vậy?”

Ninh Thanh vừa nói xong, Tuế Bách ở trên lầu nghe thấy động tĩnh liền đi xuống.



Lục Kiêu nhìn thấy Tuế Bách mặc quần áo ở nhà còn đeo tạp dề, bộ dáng rất thân cận với Ninh Thanh, trong lòng nổi giận, anh ta chỉ vào Tuế Bách hét về phía Ninh Thanh: “Có phải vì anh ta không! Em có người khác sau lưng tôi!”

Tuế Bách ngăn Ninh Thanh đang muốn động thủ đánh người lại phía sau, nhìn chằm chằm Lục Kiêu: “Anh là gì của cô ấy?”

Lục Kiêu cảm thấy lời nói của mình bị cướp đi, hừ lạnh một tiếng: “Tôi là bạn trai của Thanh Thanh.”

Ninh Thanh từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy, bọn họ đã chia tay, đều có bạn gái mới còn có gan nói là bạn trai mình, da mặt thật dày.

Ninh Thanh đang muốn phản bác, nhìn thấy hai người đi về phía tiệm hoa, cô lặng lẽ kéo tay áo Tuế Bách, nhỏ giọng nói: “Giữ chặt!”

Vì cô không thể đuổi đi những người này, cô chỉ để họ đánh nhau với nhau. Cô không quan tâm chuyện gì xảy ra với họ, miễn là họ không làm phiền cô.

Tuế Bách cũng nhìn thấy hai người đang chạy tới, nhận được ám chỉ của Ninh Thanh liền nói với Lục Kiêu: “Bạn trai cũ.”

Lục Kiêu thấy cử chỉ Ninh Thanh thân mật với người đàn ông này ngay trước mặt mình, đỏ mắt chất vấn Tuế Bách: “Anh lại là thứ gì, sớm muộn gì tôi và Thanh Thanh cũng sẽ ở bên nhau.”

Phanh!

Vừa dứt lời, liền có tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Lục Kiêu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiêu Tiêu và Lục Thiến Thiến đứng ở phía sau, một người trợn mắt há hốc mồm, một người đau lòng muốn chết.

Thứ rơi xuống chính là chiếc túi Tiêu Tiêu đang cầm, cô ta cũng không thèm nhặt chiếc túi dưới đất lên, rơi nước mắt nhìn Lục Kiêu một cái, rồi quay lưng bỏ chạy.

Ánh mắt đó đầy thất vọng và tuyệt vọng, ngay cả Ninh Thanh cũng cảm thấy hơi thương hại.

Tra nam không hổ là tra nam, ngay cả tiểu thanh mai của mình cũng không buông tha.

Lục Thiến Thiến nhìn Lục Kiêu còn đứng tại chỗ chất vấn: “Anh! Lời anh vừa nói là có ý gì!!!”

Lục Kiêu không để ý tới Lục Thiến Thiến, đẩy Lục Thiến Thiến ra chạy theo.

Lục Thiến Thiến bị đẩy lảo đảo một chút cũng đi theo ra ngoài.

Ba người cuối cùng cũng rời đi, Ninh Thanh cảm thấy không khí trong lành, cô nhìn Tuế Bách, thoáng thấy anh cũng đang nhìn mình chằm chằm, cảm thấy có chút phiền não.

Cô không muốn nhắc lại những chuyện tồi tệ trong quá khứ, nhưng Tuế Bách đã giúp mình hai lần, về tình về lý cô cũng phải giải thích cho anh.

Ninh Thanh có chút áy náy, trải qua hai lần này đám người Lục Kiêu chắc chắn sẽ lôi Tuế Bách vào. Vì sự bất lực của mình, cô đã kéo người ân nhân của mình vào rắc rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Đến Gió Ngọt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook