Chương 17: Hình xăm con bướm.
Khôn Tử
23/04/2013
Thấy Trương Thiên Vũ cao lớn đẹp trai oai hùng bất phàm như thế lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, hai cô gái trong đám kích động đến nỗi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Quá đỉnh! Ngay đến cả động tác đá cửa cũng có lực sát thương mạnh mẽ tới các cô bé, xem ra mấy cô bé này đều bị sợ đến ngẩn người. Thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi chính là đang ở thời kỳ ảo tưởng. Vô hình trung, Trương Thiên Vũ trở thành thần tượng trong lòng được các cô sùng bái nhất. Trí Thần thậm chí đã quên bản thân mình đang bị lột trần như nhộng, hưng phấn đến nỗi kêu gọi ầm ĩ:
- Anh Thiên Vũ, quá đỉnh!
- Ai đã làm cậu ta thành như thế?
Trương Thiên Vũ liếc mắt nhìn Trần Gia Tuệ. Cô bé này cũng quá khủng bố đi, không ngờ gây ra những chuyện như thế mà tuyệt không hề đỏ mặt.
- Không có, là tự hắn nói vật kia rất vướng bận, luôn gặp rắc rối, cho nên... cho nên....
Trần Gia Tuệ chợt thấy mình có chút căng thẳng đến độ nói không nên lời nữa. Bởi vì ánh mắt của Trương Thiên Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, khủng bố. Đó là loại ánh mắt sát nhân. Trần Gia Tuệ không khỏi rùng mình, lùi về phía sau hai bước.
Lúc này, đã có người lặng lẽ cởi bỏ dây thừng trên người Trí Thần. Trần Gia Tuệ thấy tình thế không ổn, rất tỉnh táo chạy về phía cửa:
- Tránh mau! Khốn nạn!
- Còn muốn chạy nữa à?
Trương Thiên Vũ một bước xông lên, nhấc một tay chặn ngang Tiểu Gia Tuệ lại, lôi ra ngoài căn phòng nhỏ. Trần Gia Tuệ vừa giãy dụa vừa kêu gào:
- Mau thả tôi ra, đồ khốn kiếp. Buông ra!
Trương Thiên Vũ phát vào mông cô:
- Kêu đi, kêu nữa đi.
- Oa.... a....
Trần Gia Tuệ bật khóc ầm lên.
- Thật không biết xấu hổ, một người đàn ông như thế mà không ngờ lại làm nhục một cô bé con.
Một cô gái xinh đẹp cả người mặc bộ đồ đen chợt lặng yên xuất hiện cách Trương Thiên Vũ không xa, trên đầu vẫn đội cái mũ, mái tóc dài buộc sau đầu như cái đuôi ngựa, bộ dạng khá xinh đẹp. Trương Thiên Vũ không kìm nổi phải nhìn kỹ hơn một chút.
- Chị ơi, mau giúp em dạy dỗ hai kẻ bại hoại này. Bọn hắn dám làm nhục em.
- Làm sao thế? Còn không buông tay?
Trần Gia Nghi trừng mắt phượng. Ánh mắt kia dường như lại làm cho Trương Thiên Vũ nghĩ tới điều gì đó. Hắn có chút ngẩn ngơ, buông Trần Gia Tuệ ra, chậm rãi bước tới gần Trần Gia Nghi.
- Anh muốn làm gì?
Trần Gia Nghi cũng là cao thủ đã từng luyện quyền đạo. Cô bổ một chưởng tới đỉnh đầu Trương Thiên Vũ. Tất nhiên là loại công phu quyền đạo chó má này không phải là đối thủ của võ thuật Thiếu Lâm rồi. Chỉ thấy Trương Thiên Vũ né đầu tránh qua loa, tay trái duỗi ra, cánh tay Trần Gia Nghi liền bị hắn tóm chặt. Tay phải của hắn cũng không hề hàm hồ, bắt được ống tay áo của cô xé toang. "Xoẹt..." theo tiếng vải rách, toàn một cánh tay của Trần Gia Nghi lộ ra, trên làn da băng thanh ngọc khiết rõ ràng xuất hiện một hình xăm con bướm rất bắt mắt. Trương Thiên Vũ tức khắc ngây dại, trong đầu trống rỗng.
"Chát!" một tiếng đanh gọn vang lên, trên mặt Trương Thiên Vũ xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ lựng. Nhưng Trương Thiên Vũ tựa hồ như không hề có cảm giác gì, vẫn ngơ ngác đứng yên ở đó.
- Quá đáng!
Trần Gia Nghi xoay người rời đi, trên mặt có chút ngượng ngùng, trong lòng lại loạn như dồn dập, như cồn cào. Lại một lần nữa đưa tay chạm vào Trương Thiên Vũ, nhưng trong lòng Trần Gia Nghi lại cảm thấy có một khoái cảm và sự ngọt ngào dịu dàng. Nhất là loại ánh mắt lạc hồn khi Trương Thiên Vũ nhìn cô, làm cho nàng có cảm giác mình hạnh phúc đến chết mất.
Vì sự tôn nghiêm của người con gái, nàng không thể không tát Trương Thiên Vũ, nhưng đánh xong rồi lại có chút hối hận, không ngờ chính mình mới là người đau lòng. Đau lòng vì một kẻ đã bất lịch sự với mình, thế là làm sao cơ chứ? Trần Gia Nghi chạy đi với tâm tình phức tạp.
Trần Gia Nghi đi rồi, Trương Thiên Vũ vẫn còn đang suy nghĩ về hình xăm con bướm trên cánh tay nàng, miệng thì thào:
- Là trùng hợp? Hay là ý trời đây?
Những người khác thấy bộ dạng Trương Thiên Vũ thế này đều lặng lẽ bỏ trốn. Lúc này, Trí Thần đã mặc xong quần áo, nhìn thấy Trương Thiên Vũ đang ngây ra như phỗng thì không nhịn được phải hỏi:
- Anh Thiên Vũ, anh làm sao thế?
Một lúc lâu sau, Trương Thiên Vũ mới trả lời lại:
- Không có việc gì đâu, chúng ta trở về ngủ đi!
Nói xong, cũng không quay đầu lại, bỏ đi luôn.
- Làm sao thế nhỉ...?
Trí Thần cũng chả hiểu thế nào. Trở lại trong phòng, thấy Trương Thiên Vũ không nói gì thì cậu ta cũng không dám lại hỏi thêm gì nữa, đành phải ngoan ngoãn trở lại trên giường nằm, chốc lát đã ngủ tít thò lò.
Trong đầu Trương Thiên Vũ đang hiện ra hình ảnh, hắn và cô bạn nối khố Mẫn nhi cùng chơi đùa ở trong bụi hoa. Bỗng nhiên có một con bướm xinh đẹp bay qua, đậu ở trên cánh tay cô bé. Hai cánh bướm chập chờn vẫy vẫy, rất đẹp mắt. Cô bé nhìn con bướm này thì mê muội. Không ngờ Trương Thiên Vũ lặng lẽ đi tới gần, chát một cái đánh con bướm chết bẹp trên cánh tay Mẫn nhi. Lúc đó, Tiểu Mẫn thương tâm khóc mãi. Từ đó về sau, cô bé đã xăm hình con bướm kia lên trên cánh tay.
Trương Thiên Vũ không thể nào quên được ánh mắt quen thuộc của Mẫn nhi. Kể từ sáng nay, lúc vừa vào cửa, trong một khoảnh khắc khi Trần Gia Nghi ngã vào trong lòng hắn, Trương Thiên Vũ đã có cảm giác như đã từng quen biết, nhưng lại không nói rõ ra được. Mang theo sự hoài nghi và phỏng đoán này, hắn vừa rồi vừa ra tay đã kéo xé toang ống tay áo của Trần Gia Nghi. Tuy rằng đã chứng thực được sự thật, nhưng hắn vẫn không dám khẳng định. Nếu Trần Gia Nghi thực sự là Mẫn nhi của năm xưa thì làm sao nàng lại không hề nhớ ra được hắn? Nếu như ba của Trần Gia Nghi chính là lão đại của Hồng Hưng Hội này, thì chẳng phải chính là Trịnh thúc mà hắn đã đau khổ tìm kiếm đó sao? Nếu như lão đại của Hồng Hưng Hội thật sự là Trịnh thúc thì vì cái gì mà ông ta lại phải cải danh đổi họ cho cả nhà như thế? Chẳng lẽ lại là vì tránh né kẻ thù truy sát? Nhưng thực lực có thể vượt qua được Hồng Hưng thì cũng chỉ có Đông Hưng. Chẳng lẽ kẻ thù lại ở Đông Hưng?
Trương Thiên Vũ càng nghĩ lại càng loạn. Trong đầu quả thực rất rối rắm. Mẫn nhi, Trần Gia Nghi, hình xăm con bướm, Trịnh thúc, kẻ thù.... rất nhiều hình ảnh và ý nghĩ ào ạt xô vào trong đầu Trương Thiên Vũ. Phải tìm Trịnh thúc để hỏi cho rõ ràng! Trương Thiên Vũ quyết tâm. Bất chấp có phải trả giá như thế nào, cho dù là phải đào cả ba thước đất lên, mình cũng phải bắt được kẻ thù. Nghĩ đến vụ thảm án năm xưa của cả nhà, Trương Thiên Vũ đầy cõi lòng là lửa giận, nện một quyền thật mạnh lên cái tủ ở đầu giường. Cái tủ đầu giường bằng gỗ đỏ thẫm không ngờ nứt toác ra.
- Làm sao thế anh?
Trí Thần sợ tới mức giật mình tỉnh giấc. Cậu ta lại cứ nghĩ đến là lại là đám côn đồ giết người nào vừa mới qua đây, vừa thấy không có việc gì, lại gục xuống:
- Anh Thiên Vũ, anh làm cái gì thế hả? Hai ngày nay anh cứ làm sao ấy, chốc cái lại giật mình. Chúng ta cũng chẳng dễ dàng gì mới có được một nơi chốn thế này, anh mà cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì em cũng bị anh dọa cho chết mất.
"Cộc cộc cộc...."
- Chú em Thiên Vũ, dậy chưa?
Ngoài cửa vang lên tiếng Vu Thương Hải gọi. Trí Thần ra mở cửa.
- A...?
Trương Thiên Vũ ra vẻ như vừa mới tỉnh lại, đứng dậy từ giường, hai tay còn xoa xoa mắt, bộ dạng như vừa tỉnh ngủ.
- Ha ha... đêm qua quá độ hử? Mệt đến nỗi thế nữa. Về sau gái đẹp còn nhiều mà, tùy chú tha hồ chọn, không cần phải mất sức như thế. Hơn nữa, các cô ấy đều tự chủ động hết, căn bản không cần tự chú phải lao lực làm gì, bớt lo lắng đi.
Vu Thương Hải cười cười đi qua, vỗ vỗ vai Trương Thiên Vũ.
- Chú em, có dịp Nhị ca sẽ chuẩn bị cho chú chơi đùa với vài cô minh tinh nào đó. Hoành tráng chưa?
- Minh tinh á?
Trương Thiên Vũ chả thèm tin.
- Anh bốc phét đấy à?
- Ái, chú còn dám không tin à? Nhị ca chú đã từng thử qua rồi, thật đúng là con mẹ nó thích. Không giống như với đàn bà bình thường đâu. Cái vẻ phong tao nhiệt tình kia thì khỏi phải nói rồi. Còn mạnh hơn trong phim cấp 3 nhiều.
Vừa nói đến mấy cô nàng minh tinh, Vu Thương Hải liền vui vẻ, ăn nói bạt mạng.
- Bây giờ các cô nàng minh tinh đều đi theo những người giàu có. Chúng ta không có tiền, nhìn trúng người nào thì cứ xúc tiến là được rồi. Chỉ cần là không giết cô ta, chú muốn bắt cô ta làm gì đều được, làm xong thì thả cô ta về. Vì mặt mũi thì đến rắm cũng chả dám đánh một cái, còn nói với người khác là đi ra ngoài du lịch thôi... hắc hắc... có buồn cười không?
- Hehe...
Trương Thiên Vũ và Trí Thần cũng cười theo. Vu Thương Hải này thật đúng là dễ chọc người ta cười.
- Ái dà, anh mải chém gió, quên béng mất việc chính. Đi nhanh đi, đại ca và anh em Hồng Hưng Hội đều đang ở hội quán chuẩn bị tẩy trần cho chú đấy. Đến lúc đó cũng cho chú kiến thức một chút thực lực của Hồng Hưng Hội.
- Thế thì đi nhanh đi chứ còn chờ gì nữa?
Trương Thiên Vũ cũng đã mong chờ giờ phút này từ rất lâu. Hắn thầm điều hòa lại nội tức của mình rồi bước đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.