Chương 2: Nộ sát
Khôn Tử
23/04/2013
Nghe âm thanh thì dường như ở cách đây khá xa, hơn nữa lại đang mưa to, nếu là người bình thường thì chắc chắn không thể nghe thấy, nhưng hắn lại là Trương Thiên Vũ, đồ đệ của phương trượng Thiếu Lâm Tự.
- Không hay rồi.
Trương Thiên Vũ thầm kêu một tiếng rồi nhảy lên từ đống cỏ.
- Sao thế anh Thiên Vũ?
Trí Thần bị hành động đột ngột đó của Trương Thiên Vũ làm cho giật mình, ngây ra nhìn hắn.
- Trí Thần, em cứ ở yên đây, anh đi lát về ngay. Nhớ là không được đi lung tung!
- Anh…
Trí Thần còn chưa nói xong thì Trương Thiên Vũ đã vụt đi, không thấy người đâu nữa. Trí Thần ngây ra nhìn.
- Đâu rồi?
Cậu lắc mạnh đầu, đúng là dọa cậu sợ quá. Sau đó cậu lại lủi vào nấp trong đống cỏ.
Dưới ánh đèn đường trong đêm mưa, một cô gái bị đẩy ngã trên đất, đầu tóc rối tung ngang vai, quần áo bị xé rách bươm, chỉ còn mấy sợi vải rách vắt trên vai. Nước mưa chảy trên cơ thể trắng nõn xuống tận gót chân, cô thiếu nữ tuyệt vọng ôm lấy những mảnh áo rách, cố gắng che chắn trước ngực.
Bốn tên lưu manh chừng hơn hai mươi tuổi đứng trong mưa, bốn người chia ra bốn phía chặn tất cả đường thoát thân của cô gái. Cả bốn tên thưởng thức con mồi trong tay bằng ánh mắt gian tà, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười vô cùng tục tĩu.
- Ha ha… cục cưng, vui vẻ với mấy anh đi, đảm bảo em sẽ sung sướng!
- Đại ca, anh tới trước đi!
- Lão đại, mau lên đi. Anh em không nhịn được nữa đâu!
- Cưng à, cho anh hôn một cái, làm em sung sướng đến tận sáng luôn!
Một tên tóc dài xoăn cởi áo ra, trước ngực hiện ra hình một con rồng xanh đang nhe nanh giương vuốt, miệng phun ra vô số quả cầu lửa, dưới ánh đèn đường trong đêm thế này nhìn vô cùng nhức mắt. Khối cơ bắp cuồn cuộn săn chắc kia cho thấy gã cũng là dân luyện võ. Rất nhanh, gã cởi quần dài, chỉ còn lại một cái quần sịp tam giác, lôi anh bạn nhỏ của gã đang ngóc đầu lên ra rồi chậm rãi tiến lại chỗ cô gái.
Cô gái mở to ánh mắt kinh hoàng, một tay che ngực, một tay chống đất dịch người về sau. Ba kẻ kia thấy thế thì cười ha ha, cũng đều cởi quần áo rồi từ từ tiến lại gần, vòng vây ngày càng nhỏ lại.
Thấy không còn đường lui nữa, cô gái tuyệt vọng lấy hai tay bịt mắt, mảnh vải duy nhất che trước ngực cũng rơi xuống, bầu ngực đầy đặn, trắng nõn không tì vết lộ ra. Hai đỉnh núi cao ngất giãy dụa trong mưa đêm.
Tên tóc dài xoăn rốt cuộc không kiềm chế được nữa. Gã chồm lên người cô gái.
- Dừng tay!
Bỗng giữa không trung vang lên một tiếng quát giận dữ, một chàng trai xuất hiện trong màn mưa, dưới ánh đèn đường chiếu nghiêng, bóng đổ dài trên mặt đất, gương mặt lạnh băng khắc nghiệt khiến bốn kẻ kia không rét mà run. Đây là tử thần phương nào vậy? Thằng nhóc của tên tóc xoăn bị tiếng quát dọa cho giật mình, lập tức mềm oặt ra.
- Mẹ nó chứ! Thằng ranh con từ đâu đến dám chõ mũi vào chuyện của ông đây?
Một tên nhìn nét mặt của người mới đến, lập tức chạy lại chiếc Ferrari đang đỗ bên đường lấy ra bốn cây đao đưa cho đồng bọn. Tóc Xoăn rời khỏi người cô gái, đứng dậy, cầm đao lên vút ra.
- Thằng ranh con, muốn chết hả? Phá rối chuyện của ông đây thì không thể trách ai được.
Nói rồi gã vung đao qua đầu, nhằm thẳng người thiếu niên trước mặt mà chém xuống. Chàng trai kia không hề động đậy, cứ đứng đó như một pho tượng thiên thần, thậm chí không thèm nhìn đao của Tóc Xoăn đang chém tới.
- Á!!!
Chỉ nghe Tóc Xoăn kêu lên một tiếng thảm thiết, người bay ngược trở lại, chàng trai kia vẫn đứng đó, căn bản không có chút dấu tích đã từng di chuyển, chỉ là cây đao đã nằm trong tay chàng trai.
Tóc Xoăn sau khi bay ngược ra sau, đầu đập trúng tấm bảo vệ đầu xe ô tô, đầu vẹo sang một bên, gã đã đi đời nhà ma, xuống làm bạn với thổ địa rồi.
Một chiêu đoạt mạng, thật là độc!
Không hiểu vì sao chàng trai này cứ nhìn thấy bọn người hạ lưu này là không thể kiềm chế, cho nên ra tay không hề nể nang gì. Nhưng cũng không thể ngờ đối phương lại yếu ớt đến vậy, chỉ tùy ý đá một cái mà đã vội vàng đi đầu thai.
Ba tên còn lại thấy Tóc Xoăn đã tắt thở, không kìm được mà kêu lên:
- Lão đại, lão đại!
Một trong số đó cầm đao lên chỉ vào thiếu niên quát:
- Thằng ranh con, mày muốn chết hả? Biết anh ta là ai không?
- Cút!
Chàng trai hét lên một tiếng, ánh mắt bắn ra những tia nhìn hung dữ. Ánh mắt hung ác như lang sói khiến màn đêm càng thêm lạnh lẽo.
Ba tên kia đã theo tên Tóc Xoăn lăn lộn ở Hồng Kông nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa bao giờ gặp ánh mắt như vậy, cũng chưa từng thấy khủng hoảng và bất an như đêm nay. Ở vùng vịnh nước cạn Wharf ở Hồng Kông này không có nhiều kẻ dám chống đối với Đông Hưng. Chẳng lẽ thằng ranh này là người của Hồng Hưng? Nhìn cũng không giống vậy, Hồng Hưng chẳng có mấy kẻ có thể một chiêu lấy mạng cao thủ như tóc xoăn. Rốt cuộc hắn là ai?
Trong khi chúng đang do dự thì chàng trai tiến lên hai bước, sát khí ngày càng nặng, không khí dường như đông cứng lại, ba tên kia cảm thấy khó thở, tay cầm đao cũng bắt đầu nhũn ra.
- Keng!
Đao rơi xuống đất, chân run cầm cập, đến sức để chạy trốn cũng không còn nữa.
- Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng…
Ba tên quỳ xuống dập đầu lia lịa. Mẹ nó, với tổ tông chúng cũng không cung kính được đến như thế, ba tên rác rưởi! Chàng trai đạp mạnh một cái, nói:
- Cho chúng mày hai giây để biến khỏi tầm mắt tao, nếu không thì chuẩn bị đi gặp Các Mác đi!
- Vâng….vâng…
Ba tên kia chạy thục mạng, đến xe cũng không cần nữa.
Chàng trai nhìn cô gái đang ngây người ngồi dưới đất, cởi chiếc áo duy nhất trên người ra ném cho cô:
- Mặc vào đi!
Một lúc lâu sau cô gái đó mới tỉnh lại sau cơn kinh hoàng, chậm rãi mặc áo rồi nói nhỏ:
- Cảm ơn!
- Giờ không sao rồi, mau về nhà đi!
Chàng trai nói một câu rồi quay người định rời đi.
- Này!
Cô gái gọi, hắn dừng bước nhưng không quay lại, cũng không nói gì.
- Anh cứ thế đi sao? Tôi thế này thì làm sao về được?
Đúng nhỉ! Sao mình không nghĩ tới một cô gái nửa đêm khuya khoắt ăn mặc thế kia thì sao dám gặp mặt ai? Hơn nữa vạn nhất lại gặp phải đám người xấu thì làm sao? Nhất thời hắn cũng không biết nên làm thế nào.
- Anh đưa tôi cùng đi đi, tôi sợ lắm!
Giọng cầu xin của cô gái khiến hắn động lòng trắc ẩn, cuối cùng hắn quay người, tiến lại chỗ cô gái.
- Đi thôi!
Thấy cô gái mãi chẳng có dấu hiệu di chuyển, hắn nhíu mày hỏi:
- Sao thế?
- Tôi bị trẹo chân rồi.
Cô gái ngại ngùng nói.
- À!
Hắn cúi người quỳ một chân trên đất, nhẹ nhàng xoa chỗ sưng của cô gái, rồi bỗng kéo mạnh một cái, chỉ nghe xương phát ra âm thanh nhỏ.
Cô gái “Á!” một tiếng, chỗ xương bị trật khớp đã được đưa về vị trí cũ.
- Được rồi, thử đi xem sao.
Hắn bỏ tay đỡ cô gái ra để cô thử bước đi. Mới vừa thử cô đã kêu lên:
- Ui da!
Xem ra vẫn không được rồi. Chàng thanh niên lắc đầu, đi đến trước mặt cô gái, cầm hai tay cô khoác cả người cô lên lưng, rồi ung dung đi về phía ngôi miếu hoang.
Cô gái không nặng lắm, nhưng khá đầy đặn, da thịt co dãn đàn hồi thỉnh thoảng lại cọ sát trên lưng lúc lên lúc xuống khiến hắn thấy khó chịu kỳ lạ. Đặc biệt là đôi gò phía trước ngực cô, ma sát với lưng khiến hắn có cảm giác khó nói thành lời.
Mười năm nay ở Thiếu Lam Tự, ngay ni cô già hắn cũng chưa từng gặp chứ đừng nói đến cô gái xinh đẹp thế này. Giờ tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, hắn cảm thấy tim đập rất nhanh, máu trong người như sôi sục, trong lòng có sự xáo động mơ hồ. Thế này là làm sao vậy? Hắn tự hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.