Đêm Đen Ở Hồng Kông

Chương 9: Quyết đấu.

Khôn Tử

23/04/2013



Khi Hồ Nộ Hải đưa tay ra mở cút áo sơ mi trên cổ của Hiểu Hiểu, thuận miệng hỏi một câu:

- Cô tìm tôi có chuyện gì? Dường như ở Hong Kong không có Cuồng Long tôi giải bày chuyện bất bình, cô xem như tìm đúng người. Nhưng, nếu cô không phải là trinh nữ, sẽ bị chết rất thê thảm.

Hoá ra Hồ Nộ Hải ngầm có một phép tắc như luật bất thành văn, chỉ có thiếu nữ tìm đến đây, gã mới để mắt đến. Đi cầu xin gã giúp đỡ, cho dù việc có khó khăn gã cũng nhất định đồng ý giúp đỡ người đó giải quyết sự việc, điều kiện đầu tiên phải trả chính là sự quý giá nhất của đời con gái. Đây là luật bất thành văn của gã, dường như người đến cầu cứu gã cũng biết, bởi vì tổ chức mafia của Hồ Nộ Hải tại Hong Kong rất có danh.

Cúc áo của Hiểu Hiểu đã bị Hồ Nộ Hải mở ra một nửa, bộ ngực trắng như tuyết lộ ra dưới ánh đèn của khách sạn, ánh sáng tản mát mê người. Hồ Nộ Hải để miệng chậm rãi cập gần phiến ngực trắng như tuyết của Hiểu Hiểu.

- Tôi muốn anh tối hôm nay buông tha cho Trương Thiên Vũ.

Câu nói của Hiểu Hiểu khiến cho Hồ Nộ Hải từ trên giường nhảy cẫng lên. Gã rời khỏi Hiểu Hiểu đang nằm trên giường, rống một tiếng lớn:

- Không thể, tuyệt đối không thể.

Hồ Nộ Hải vừa nghe thấy tên Trương Thiên Vũ, không ngờ lại phản ứng quyết liệt đến như vậy, chỉ thấy gã mở cửa phòng ra, quát với Hiểu Hiểu:

- Đi thôi, nhân lúc tôi chưa có thay đổi chủ ý, cô đi mau đi. Trương Thiên Vũ đánh chết thằng con của đại ca, bảo tôi như thế nào buông tha hắn.

Hiểu Hiểu đờ đẫn ngồi xuống, cài lại nút áo vừa bị Hồ Nộ Hại tháo ra, từ từ nói:

- Vậy anh trước kia đã nói qua những lời nói gì có tính hay không?

- Bỏ đi, tôi Cuồng Long đã nói qua lời gì xem như không tính toán gì hết. Xem như tôi chưa đụng chạm đến thân thể cô, cô mau đi đi.

Hồ Nộ Hải kéo Hiểu Hiểu từ trên giường xuống, đẩy cô đi ra ngoài cửa, sau đó lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, gọi điện:

- Alo, cho tôi một cô gái đến phòng số 1308, nhanh lên nhé.

Tên Hồ Nộ Hải này muốn gọi gái, cũng không muốn phá quy tắc của chính mình, thật sự là người đàn ông anh hùng. Gã thấy Hiểu Hiểu còn đứng ở cửa, không khỏi giận dữ rống một tiếng:

- Cô làm sao còn đứng ở chỗ này, chẳng lẽ muốn nhìn tôi cùng cô gái kia ** à?

Nói xong, ầm một cái đóng chặt cánh cửa.



Hiểu Hiểu cảm thấy rất bất lực, nước mắt uất ức chảy xuống. Miệng thì thào nói:

- Anh Thiên Vũ, em lấy cái gì để cứu vớt anh đây.

- Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu.

Lúc này, Âu Dương Mạc Mạc thở hổn hển vù vù chạy tới, nhìn thấy Hiểu Hiểu bộ dạng thương cảm này, cô không khỏi có chút nóng nảy hỏi:

- Cậu không sao chứ? Hiểu Hiểu, có phải Cuồng Long đã làm gì cậu….

Âu Dương Mạc Mạc ý tứ rất rõ ràng, nhìn thấy Hiểu Hiểu nét mặt hơi có chút thê thảm, nghĩ đến Cuồng Long Hồ Nộ Hải đã làm gì Hiểu Hiểu, mới khiến cho Hiểu Hiểu thương tâm khổ sở thế kia.

Hiểu Hiểu lắc đầu nói:

- Y không có đụng đến tớ.

- Không hề động cậu, vậy cậu còn khóc cái gì?

Âu Dương Mạc Mạc có chút kỳ quái hỏi.

- Y không chịu buông tha anh Thiên Vũ, anh Thiên Vũ sẽ chết, Cuồng Long trên tay có súng, anh Thiên Vũ tay không, người cho dù lợi hại đi chăng nữa cũng không nhanh bằng súng.

- Nói cũng phải, vậy cậu khóc cũng vô ích, chúng ta hay là thử nghĩ biện pháp khác xem.

Âu Dương Mạc Mạc đỡ Hiểu Hiểu đi vào thang máy.

Đêm rất yên tĩnh, bầu trời không có ánh trăng. Gió, cũng ở đây yên lặng trong phút chốc.

--------------------------------------

Trên đỉnh Thái Bình Sơn sừng sững hai bóng người, ánh đèn đường kéo dài hình dáng bọn họ, tà tà kéo dài hướng về nơi xa xa. Trong tay hai người đều nắm chặt một thanh khảm đao dài hai thước, ánh đao khiến cho đêm rét mướt này có vẻ băng giá hơn. Một lúc lâu, ai cũng không mở miệng nói chuyện, mặc cho thời gian vào giờ khắc này ngưng trệ. Đây là một trận đấu đọ sức của cao thủ, bất kỳ một sự sơ sẩy nhỏ nào cũng đủ để cho người tiếc nuối cả đời, thậm chí bị mất mạng.

Đối thủ quyết đấu, trận đấu chính là tốc độ, trận đấu chính là tâm tình, cho nên Trương Thiên Vũ vứt bỏ Trí Thần và Hiểu Hiểu bọn họ, một thân một mình đối địch. Cuồng Long Hồ Nộ Hải cũng không có mang đến một tên anh em nào, một mình đi trước, bởi vì gã tự tin, ở Hong Kong chưa có người nào là đối thủ của gã.



Điều này đối với Hồ Nộ Hải mà nói, đây không phải là sự coi thường kẻ địch, mà là sự tự tin, từ khi gã xuất đạo tới nay, trong từ điển từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện chữ thua.

Một trận gió nhẹ thổi qua, đột ngột dừng lại ở hai dáng người cao ngất, đỉnh núi không còn yên ả nữa, sát khí của trận đấu đã bắt đầu dâng lên. Dưới chân núi có một đám người lặng lẽ tập hợp, đông nghìn nghịt đen ngòm, không ít hơn năm sáu trăm người. Chỉ nghe thấy tên cầm đầu nói:

- Nếu anh Long thua, anh em nghe theo hiệu lệnh của tao mà làm việc, một trận súng bắn phá hỗn độn, cho thằng ranh con kia chết không toàn thây. Nếu anh Long thắng đương nhiên mọi chuyện êm xuôi. Mọi người phân công nhau làm việc, bao bọc vây quanh nơi này, không được để cho một ai chạy thoát.

- Anh Nhiên, nhưng anh Long nói, không cho phép chúng ta can thiệp việc này. Nếu như sau việc này anh Long truy cứu xuống dưới, thì làm sao bây giờ?

Hoá ra tên cầm đầu không ngờ là một trong Tam Long của Đông Hưng Hội, Nhã Long Lý Đạo Nhiên. Chỉ thấy Lý Đạo Nhiên hung hăng nhìn chằm chằm liếc mắt người kia một cái, nhẹ giọng la rầy:

- Mày nghe đại ca hay là nghe Hồ Nộ Hải hả thằng ranh con? Mày có mấy cái mệnh hả? Xảy ra chuyện tao chịu lấy, còn không mau đi đi.

- Vâng, anh Nhiên.

Một đám người rất nhanh tản ra bốn hướng, tìm nơi bí mật trong rừng cây ẩn náu.

- Trương Thiên Vũ, cậu quả nhiên là người đàn ông dũng cảm, tôi Cuồng Long rất thích loại người như vậy, nếu có thể bản thân tôi muốn kết giao với loại bạn bè như thế này, chỉ tiếc, cậu giết đứa con của đại ca tôi, cho nên cậu hôm nay phải chết.

Hồ Nộ Hải cuối cùng nói một câu, gã dường như không muốn trận đấu này sớm kết thúc. Bởi vì muốn tìm một đối thủ giỏi thật sự quá khó khăn. Hồ Nộ Hải cũng không phải là một người coi thường kẻ địch, gã trước khi đến đây đã cẩn thận điều tra qua lai lịch của Trương Thiên Vũ. Chỉ tiếc, Trương Thiên Vũ lưu lại cho người khác chỉ là một trang giấy trắng, vĩnh viễn là một bí mật, nếu chưa tới thời điểm sẽ không thể mở cái bí mật đó được.

- Hừ hừ! Anh đã tự tin như vậy thì đừng phí lời nữa, ra tay đi.

Trương Thiên Vũ cười lạnh, hắn không tin trời, cũng không tin tưởng thần thánh, hắn chỉ tin vào thực lực của hắn. Nên đối mặt với chuyện này, hắn không có cách gì trốn tránh. Sự bình tĩnh của hắn quả là khiến cho Hồ Nộ Hải cảm thấy hắn là một đối thủ đáng sợ.

- Cậu đã vội vàng đi đầu thai vậy cũng không oán tôi được, vốn tôi muốn đợi chờ canh giờ tốt một chút, cho cậu thống khoái ra đi.

Hồ Nộ Hải nói rồi hét vang một tiếng, vung đao chạy hướng tới Trương Thiên Vũ.

Địch chưa động, ta không động, địch đã động, ta động trước. Trương Thiên Vũ chạy như tia chớp, hành động như thỏ chạy, nâng đao đón chào. So chiêu với cao thủ so chiêu, hai đao tiếp xúc phân cao thấp.

Giữa lúc sấm sét vang dội, chỉ thấy ánh đao chạm vào nhau chợt lóelên phát ra tia lửa, ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ đỉnh Thái Bình Sơn, trong phút chốc, lưng hai người đã muốn tiếp giáp, cách xa nhau không đến hai thước.

“Keng”

Hai thanh đao dài rơi xuống đất, bị chém đứt làm bốn đoạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Đen Ở Hồng Kông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook