Đêm Đen Ở Hồng Kông

Chương 20: Tiểu ma nữ kỳ quặc

Khôn Tử

23/04/2013



- Anh mau trốn đi, A Kiện tới rồi.

Trần Gia Nghi vừa nói vừa cởi quần áo, cũng không để ý là Trương Thiên Vũ đang ở đây. Cơ thể trắng ngần của Trần Gia Nghi thoắt ẩn hiện trước mặt Trương Thiên Vũ, cô nhanh như chớp thay một chiếc áo ngủ bằng lụa, đẩy Trương Thiên Vũ ra sau cửa.

- Gia Nghi, em ngủ chưa?

Từ ngoài cửa vang lên tiếng của A Kiện.

Trần Gia Nghi lấy tay vò tóc rối bù, vươn vai làm vẻ như vừa tỉnh ngủ, mãi sau mới trả lời với giọng uể oải:

- Ai đấy, ồn ào quá đi! Người ta đang ngủ.

- Là anh, A Kiện đây.

Dường như A Kiện cứ đứng ngoài cửa chưa nhìn thấy Trần Gia Nghi là chưa chịu đi. Trần Gia Nghi mở hé cửa, dụi dụi mắt, ngáp một cái rồi hỏi:

- Có chuyện gì?

- Gia Nghi, em ngủ rồi à?

A Kiện vừa nói vừa định vào trong nhưng bị Trần Gia Nghi chặn lại, cô cố ý nói to lên:

- Làm gì thế? Không thấy em đang ngủ à? Có việc gì mai nói được không?

- Vừa rồi có kẻ xông vào trang viên, anh đến để xem em có chuyện gì không?

- Có người xông vào, anh không đi kiểm tra còn chạy đến chỗ em làm gì? Em ăn mặc thành thế này lẽ nào còn có ai xông vào? Anh nghĩ em là cái gì?

- Em nói nhỏ một chút không được sao? Anh cũng chỉ quan tâm em thôi mà. Em đừng có lúc nào cũng đối xử với anh như thế nữa. Cha nuôi còn đồng ý hôn sự của chúng ta rồi, thế mà em vẫn cứ từ chối anh.

Rõ ràng là A Kiện sợ người khác nghe thấy nên nói rất nhỏ, lúc nói còn nhìn ngó xung quanh.

- Anh đi đi, đừng nói lằng nhằng nữa, em còn phải ngủ!

Trần Gia Nghi đẩy A Kiện ra rồi đóng cửa lại. Cô thật sự rất sợ, nếu A Kiện mà xông vào thì coi như xong. Trần Gia Nghi hít sâu một hơi rồi ngồi phịch xuống giường.

Trương Thiên Vũ tiến lại, Trần Gia Nghi đang mặc áo ngủ, hai tay còn không ngừng xoa ngực, hơi thở dồn dập, có thể thấy cô đang vô cùng căng thẳng. Trương Thiên Vũ nhìn cánh tay trắng như tuyết lộ ra ngoài chiếc áo ngủ, trên đó là một chú bướm hồng đang bay lượn.

Trương Thiên Vũ nắm lấy cánh tay Trần Gia Nghi, ngây người nhìn chú bướm rồi hỏi:

- Gia Nghi, chú bướm này thật đẹp, em xăm à?

- Làm gì thế? Đau quá!



Trần Gia Nghi nũng nịu kêu lên. Cô vốn cứng rắn nhưu con trai nhưng trước mặt người mình thích lại trở nên yếu ớt.

- Mau nói anh biết, con bướm này là ở đâu ra?

Dường như Trương Thiên Vũ có phần nôn nóng.

- Chỉ là một con bướm thôi mà, có cần thiết phải mạnh tay thế không?

- Ồ, xin lỗi, anh…

Lúc này Trương Thiên Vũ mới nhận ra mình có phần hơi kích động, khiến cánh tay của Trần Gia Nghi xuất hiện vết tụ máu hồng hồng. Khốn kiếp! Hắn tự chửi mình.

- Không biết được, hình như từ bé em đã có rồi.

- Hả, thật sao?

Trương Thiên Vũ nghe thế thì không khỏi mừng rõ, giống như một tên nghèo kiết xác bỗng chốc trở thành phú ông, từ địa ngục lên thiên đàng vậy. Nhưng câu tiếp theo của Trần Gia Nghi đã kéo hắn lại.

- Đúng thế, mà trên tay em gái em cũng có một con.

Ngất! Sao lại như vậy? Lẽ nào lại trùng hợp thế? Trần Gia Nghi không phải Mẫn nhi… Trương Thiên Vũ vẫn chưa nản lòng.

- Thế em có nhớ chuyện hồi nhỏ liên quan đến con bướm này không?

- Chuyện hồi nhỏ?

Trần Gia Nghi mơ hồ, ngẩn ra một lúc mới lầm bầm:

- Ủa, sao em chẳng nhớ gì chuyện hồi nhỏ thế nhỉ? Em chỉ nhớ từ hồi biết chuyện thì đã ở Hong Kong, hồi đó em đi học rồi. Còn trước đó thì chẳng có chút ấn tượng gì, kỳ lạ thật!

- Thật sự không nhớ được sao?

Trương Thiên Vũ gần như sụp đổ, khó khăn lắm mới có chút đầu mối, nhưg Trần Gia Nghi đã quên hết rồi. Trương Thiên Vũ quan sát kỹ Trần Gia Nghi, trừ ánh mắt ra thì những cái khác chẳng giống Mẫn nhi của năm đó chút nào cả, lẽ nào mình nhầm?

Thấy Trương Thiên Vũ có vẻ thất vọng, Trần Gia Nghi bỗng tỉnh ngộ, cô nhìn Trương Thiên Vũ cảnh giác:

- Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao lại tò mò về con bướm trên tay em với những chuyện trước kia như vậy?

- Anh…

Trương Thiên Vũ đang không biết phải giải thích thế nào thì có tiếng gõ cửa, giọng một cô gái vang lên:

- Chị ơi mở cửa cho em!



- Sặc, hôm nay làm sao mà mọi người cứ đến dồn dập vậy?

Trần Gia Nghi lầm bầm, rồi nói lớn:

- Chị ra đây, đợi tí!

Trần Gia Nghi nhìn khắp phòng, ngoài phòng tắm ra thì chẳng còn chỗ nào trốn được nữa, cô cuống lên.

- Chị, nhanh lên, mở cửa!

Trần Gia Tuệ lại gọi.

- Anh trốn vào phòng tắm đi, đừng có gây tiếng động đấy. Em gái em nhạy lắm!

Trần Gia Nghi đẩy Trương Thiên Vũ vào phòng tắm, đóng cửa lại.

- Đây đây, đừng gọi nữa!

- Chị làm cái gì mà lâu thế, có phải giấu trai trong phòng không vậy?

Trần Gia Nghi tay cầm hai bộ quần áo, vừa vào phòng ném ngay lên giường.

- Chị, bọn họ lại thả lũ chó điên đó ra rồi, em hơi sợ, hôm nay em ngủ với chị.

- Hả?

Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của chị gái, Trần Gia Tuệ thấy lạ:

- Sao thế, không tiện à?

- À, không, không, chỉ là…chỉ là…

Trần Gia Nghi không biết phải nói gì mới ổn. Trước nay cô chưa từng nói dối em gái.

“Trần Gia Nghi lại là một cô gái không biết nói dối, thật là ngốc nghếch!” Trương Thiên Vũ không biết ở xó nào thầm mắng.

- Nếu không có việc gì thì chúng ta ngủ thôi. Em đi tắm đã.

Trần Gia Tuệ cũng không quan tâm chị có đồng ý không, cởi quần áo, trên người chỉ mặc chiếc áo ngực bé tí màu đỏ, trên cánh tay trái cũng có một hình xăm con bướm màu hồng giống hệt của Trần Gia Nghi.

Rất nhanh cô cũng cởi luôn chiếc áo ngực, bầu ngực không lớn không nhỏ, hai chú thỏ trắng bật ra. Cô gái mười lăm mười sáu tuổi dậy thì thật tốt! Bầu ngực vừa hồng hào vừa ngẩng cao, nhìn từ xa giống như hai trái đào mật sắp chín.

- Này!

Trần Gia Nghi đang định ngăn lại thì đã không kịp nữa. Trần Gia Tuệ đã cởi hết không còn gì trên người, trần như nhộng tiến lại phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Đen Ở Hồng Kông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook