Chương 17
Phan Uyên Nhi
02/05/2021
Ngày hôm sau anh và cô dậy rất sớm để chuẩn bị về nhà mẹ cô.
Trên đường đi anh và cô dừng xe để mua rất nhiều quà.
Đến nơi.
Cô vui mừng vừa chạy vừa kêu.
" Ba, mẹ con về thăm mọi người đây."
" Nè đi từ từ thôi.."
Anh khó chịu nói....
" Con gái của mẹ về rồi.."
Hai người ôm nhau thắm thiết.
" Thôi vào nhà đi hai đứa."
Ba cô nói.
" Vào nhà thôi anh."
" Ừm "
" Con có mua quà cho mọi người."
" Cái con nhỏ này, mua quà làm gì vậy, lần sau về thì đi không được rồi."
"Lần này con về thăm mọi người, còn muốn báo một tin vui nữa.."
" Là tin gì vậy?"
" Sau này ba và mẹ không cần phải giành nhau để bồng cháu nữa, ai cũng có phần....."
Cả nhà cô đều rất thắc mắc????
" Kết quả cho thấy con mang song thai.."
" Song thai sao...."
Ai cũng vui mừng đến xoa bụng cô.
" Hai đứa cháu của bà.."
Vui được hồi lâu thì ba mẹ gọi hai người vào ăn cơm.
" Con rể ăn tự nhiên đi, không cần phải ngại đâu.."
" Dạ..."
Trên bàn ăn, tiếng nói cười nhộn nhịp, ba mẹ không ngừng gấp thức ăn cho anh.Dần dần trái tim sắt đá và lạnh lẽo ấy đã cảm nhận được hơi ấm của gia đình tình thương thứ tình cảm mà trước giờ nó chưa một lần có được.
Tối đến anh và cô ngủ lại nhà một đêm.
Hành lí được mang hết vào phòng cô.
" Căn phòng này hơi nhỏ, anh thông cảm nha."
" Vậy là quá tốt rồi, lúc trước......,"
" Lúc trước.. làm sao hả anh.?"
" À không có gì, đi ngủ sớm đi, anh còn một số công việc cần giải quyết em cứ ngủ trước đi."
" Ừm,em biết rồi..."
3 giờ sáng cô khát nước nên thức dậy để đi lấy nước cô mơ màng mở cửa phòng thì thấy phòng khách vẫn còn sáng.
" Ai mà lại mở đèn vào giờ này vậy.."
Cô tiến lại gần xem.
Thì ra là chồng cô. Cô bất ngờ hỏi anh.
" Sao anh không đi ngủ,anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không."
" Em vào ngủ đi, anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, mấy hôm nay anh nghĩ ở nhà không đến công ty, công việc rất nhiều."
" Nhưng làm gì thì làm cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ.."
" Anh quen rồi không sao đâu."
" Vậy ngày mai anh đến công ty làm đi, đừng ở nhà nữa nếu không sẽ phải thức khuya nữa, em không đồng ý đâu."
" Anh biết rồi, vào ngủ đi."
" Không được, anh phải vào ngủ với em "
Cô gấp máy tính lại kéo anh vào phòng.
Sáng hôm sau cả hai dùng bữa sáng rồi quay về nhà riêng.
Vừa đưa cô về đến nhà anh đã vội vã chạy xe đến công ty vì trước đó trợ lí Hà có gọi điện chắc là ở chỗ làm của anh ấy đã xảy ra việc gì đó.
Ở nhà hoài cũng chán cô xuống bếp trổ tài làm cơm trưa định sẽ mang đến công ty cho anh vì đêm qua anh thức rất khuya.
Tích tắc đã tới giờ cô không dùng xe nhà, mà bắt xe bus đi đến công ty.
Vừa vào đến công ty, đã gặp một người quen là đàn chị cách đây hai năm từng học cùng trường với cô. Đặc biệt hơn cả hai là chị em kết nghĩa rất thân.
" Là Tuệ Lâm phải không???"
" Là,.... chị Thục Quyên."
" Trời ơi, đã lâu lắm rồi mới gặp lại em đó."
" Em đến đây để làm gì vậy?"
" À em đến để tìm một người quen."
" Là ai vậy? để chị chỉ đường cho."
" Dạ.... dạ..."
Cô ngập ngừng không dám nói, nên bắt qua chuyện khác.
" Mà chị làm việc ở đây sao?"
" Ừm, đúng rồi chị là nhân viên ở đây."
Rồi cô chợt thấy được một bóng người rất quen là trợ lí Hà.
Cô vội vã chạy lại hướng trợ lí Hà.
" Anh im lặng hợp tác đi." Cô nói nhỏ vào tai anh.
" À đây là anh họ của em, anh à anh anh còn nhớ việc anh đã nói với em lúc sáng không"
" Thôi em có việc phải đi rồi, em đi trước đây."
Cô lôi kéo trợ lí Hà đi, " Đi, đi đi nhanh lên "
" Phu nhân à cô đến đây có việc gì vậy?"
" Có phải đến tìm chủ tịch không?"
" Sao anh biết.?"
Cô mở hai mắt to tròn hỏi anh.
Trên tay cô đang cầm hộp cơm trưa, đến đây thì chỉ có thể là mang cho chủ tịch chứ còn ai vào đây nữa.
" Thôi để tôi đưa cô đến gặp chủ tịch."
" Vậy cũng được, cảm ơn anh trợ lí Hà."
Trên đường đi anh và cô dừng xe để mua rất nhiều quà.
Đến nơi.
Cô vui mừng vừa chạy vừa kêu.
" Ba, mẹ con về thăm mọi người đây."
" Nè đi từ từ thôi.."
Anh khó chịu nói....
" Con gái của mẹ về rồi.."
Hai người ôm nhau thắm thiết.
" Thôi vào nhà đi hai đứa."
Ba cô nói.
" Vào nhà thôi anh."
" Ừm "
" Con có mua quà cho mọi người."
" Cái con nhỏ này, mua quà làm gì vậy, lần sau về thì đi không được rồi."
"Lần này con về thăm mọi người, còn muốn báo một tin vui nữa.."
" Là tin gì vậy?"
" Sau này ba và mẹ không cần phải giành nhau để bồng cháu nữa, ai cũng có phần....."
Cả nhà cô đều rất thắc mắc????
" Kết quả cho thấy con mang song thai.."
" Song thai sao...."
Ai cũng vui mừng đến xoa bụng cô.
" Hai đứa cháu của bà.."
Vui được hồi lâu thì ba mẹ gọi hai người vào ăn cơm.
" Con rể ăn tự nhiên đi, không cần phải ngại đâu.."
" Dạ..."
Trên bàn ăn, tiếng nói cười nhộn nhịp, ba mẹ không ngừng gấp thức ăn cho anh.Dần dần trái tim sắt đá và lạnh lẽo ấy đã cảm nhận được hơi ấm của gia đình tình thương thứ tình cảm mà trước giờ nó chưa một lần có được.
Tối đến anh và cô ngủ lại nhà một đêm.
Hành lí được mang hết vào phòng cô.
" Căn phòng này hơi nhỏ, anh thông cảm nha."
" Vậy là quá tốt rồi, lúc trước......,"
" Lúc trước.. làm sao hả anh.?"
" À không có gì, đi ngủ sớm đi, anh còn một số công việc cần giải quyết em cứ ngủ trước đi."
" Ừm,em biết rồi..."
3 giờ sáng cô khát nước nên thức dậy để đi lấy nước cô mơ màng mở cửa phòng thì thấy phòng khách vẫn còn sáng.
" Ai mà lại mở đèn vào giờ này vậy.."
Cô tiến lại gần xem.
Thì ra là chồng cô. Cô bất ngờ hỏi anh.
" Sao anh không đi ngủ,anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không."
" Em vào ngủ đi, anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, mấy hôm nay anh nghĩ ở nhà không đến công ty, công việc rất nhiều."
" Nhưng làm gì thì làm cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ.."
" Anh quen rồi không sao đâu."
" Vậy ngày mai anh đến công ty làm đi, đừng ở nhà nữa nếu không sẽ phải thức khuya nữa, em không đồng ý đâu."
" Anh biết rồi, vào ngủ đi."
" Không được, anh phải vào ngủ với em "
Cô gấp máy tính lại kéo anh vào phòng.
Sáng hôm sau cả hai dùng bữa sáng rồi quay về nhà riêng.
Vừa đưa cô về đến nhà anh đã vội vã chạy xe đến công ty vì trước đó trợ lí Hà có gọi điện chắc là ở chỗ làm của anh ấy đã xảy ra việc gì đó.
Ở nhà hoài cũng chán cô xuống bếp trổ tài làm cơm trưa định sẽ mang đến công ty cho anh vì đêm qua anh thức rất khuya.
Tích tắc đã tới giờ cô không dùng xe nhà, mà bắt xe bus đi đến công ty.
Vừa vào đến công ty, đã gặp một người quen là đàn chị cách đây hai năm từng học cùng trường với cô. Đặc biệt hơn cả hai là chị em kết nghĩa rất thân.
" Là Tuệ Lâm phải không???"
" Là,.... chị Thục Quyên."
" Trời ơi, đã lâu lắm rồi mới gặp lại em đó."
" Em đến đây để làm gì vậy?"
" À em đến để tìm một người quen."
" Là ai vậy? để chị chỉ đường cho."
" Dạ.... dạ..."
Cô ngập ngừng không dám nói, nên bắt qua chuyện khác.
" Mà chị làm việc ở đây sao?"
" Ừm, đúng rồi chị là nhân viên ở đây."
Rồi cô chợt thấy được một bóng người rất quen là trợ lí Hà.
Cô vội vã chạy lại hướng trợ lí Hà.
" Anh im lặng hợp tác đi." Cô nói nhỏ vào tai anh.
" À đây là anh họ của em, anh à anh anh còn nhớ việc anh đã nói với em lúc sáng không"
" Thôi em có việc phải đi rồi, em đi trước đây."
Cô lôi kéo trợ lí Hà đi, " Đi, đi đi nhanh lên "
" Phu nhân à cô đến đây có việc gì vậy?"
" Có phải đến tìm chủ tịch không?"
" Sao anh biết.?"
Cô mở hai mắt to tròn hỏi anh.
Trên tay cô đang cầm hộp cơm trưa, đến đây thì chỉ có thể là mang cho chủ tịch chứ còn ai vào đây nữa.
" Thôi để tôi đưa cô đến gặp chủ tịch."
" Vậy cũng được, cảm ơn anh trợ lí Hà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.