Chương 24
Phan Uyên Nhi
02/05/2021
Hôm đó đã một tháng kể từ khi anh dọn sang phòng làm việc ngủ.
Tối đến trong người cảm thấy bồn chồn không ngủ được nên cô xuống nhà bếp lấy nước uống.
Trên đường đi lên phòng của mình. Cô có ghé qua chỗ anh, xem thử anh đang làm gì.
Cô rất kinh ngạc khi thấy sự hiện diện của Hạch Trân.
Hạch Trân cứ như vậy mà đi tới đi lui trong phòng của anh, trên người còn mặc đồ ngủ rất mỏng manh.
" Anh muốn được yên tĩnh, em đã ra ngoài đi Hạch Trân."
" Em ngủ không được, nên qua đây xem anh làm việc thôi, sao anh lại đuổi em đi như vậy?"
" Tùy em..."
Hạch Trân bị đuổi nhưng vẫn mặt dày đòi ở lại.
Cô buồn bã đi về.
Không phải cô không muốn làm loạn, với tính cách bình thường, chắc chắn Hạch Trân sẽ không yên với cô đâu. Có thể do mang thai nên tính khí cũng thay đổi đi, cô mệt rồi không muốn nói gì hết mà chỉ giữ trong lòng thôi.
Sáng hôm sau, anh như mọi hôm đánh thức cô dậy nhưng không thấy cô ở đâu cả. Anh hốt hoảng tìm kiếm cô khắp nhà.
Anh chạy sang phòng của Hạch Trân.
" Em có thấy Tuệ Tuệ đâu không?"
" Không em không thấy, có chuyện gì sao?"
" Không.., không có gì."
Anh tiếp tục chạy xuống bếp, ra sân vườn.... cuối cùng anh quay lại phòng thì mới phát hiện có mẫu giấy đặt trên bàn.
Nội dung bức thư:
Gửi: Hạc Dư
Em về nhà mẹ ở vài hôm, Anh không cần lo.
Còn nữa đừng gọi cho em, và cũng đừng đến tìm em.Khi nào cảm thấy muốn vẽ em sẽ tự động trở về.
Ninh Tuệ Lâm
Tại sao cô ấy lại, bỏ về nhà mẹ chứ?
Anh không nghe lời định gọi cho cô nhưng.... Mọi người biết đấy, chồng nào mà chẳng sợ vợ, anh nghĩ bây giờ cô đang mang thai tình tình rất khác thường, nếu không nghe lời, gọi làm phiền cô ấy thì, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Nên anh đã không gọi.
Nhưng anh đã cho người theo dõi và bảo vệ cô.
" Mẹ à con về thăm mọi người đây."
" Con về chơi sao?"
" Ủa mà thằng Hạc Dư đâu, sao nó lại để con đi một mình vậy?"
" Là con muốn tự đi một mình."
" Tại sao chứ?"
" Thôi chuyện đó không quan trọng, con có tin vui muốn thông báo."
" Là chuyện gì vậy, làm mọi người hồi hợp quá."
" Ba, mẹ, chị, Ninh Bằng con mang song thai một trai một gái ( Một đôi Long Phụng)
" Sao, còn nói.. gì một đôi Long Phụng., Ôi trời ơi, ông có nghe thấy không là... là Long Phụng đó."
Cả nhà mừng vui ríu rít.
Anh ở nhà rất lo lắng cho cô, gọi cho vệ sĩ liên tục.
" Haz chủ tịch gọi muốn cháy máy luôn rồi nè, sao chủ tịch quan tâm phu nhân đến vậy mà không đến đây rước cô ấy về. Mà bắt chúng ta phải theo dõi làm gì vậy trời."
" Cậu không biết gì hết, những người khi yêu thường không còn bình thường như trước nữa, thôi cứ làm tốt công việc của mình đi."
Cô đi chơi đến 2 tuần mới chịu về nhà.
Lúc cô về, thì đi thẳng lên phòng không quan tâm đến anh.
Anh có lên phòng tìm cô để nói chuyện nhưng cô đã ngủ mất rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua đã đến tuần thứ 25 thai của cô đã rất to.
Trong khoảng thời gian hai người không ngủ cùng thì Hạch Trân không lúc nào là không có mặt ở chỗ của anh. Hôm đó cô không thể chịu nổi nữa đến phòng tìm anh, thì thấy Hạch Trân đang được anh xoa bóp chân.
" Sao không cẩn thận gì vậy, trật khớp rồi."
" Đau quá, anh nhẹ tay thôi."
Cô đóng sầm cửa lại!Đùng!
Đi về phòng trong nước mắt.
Anh nghe thấy biết cô đã thấy hết lo sợ đuổi theo nhưng. Cô khóa cửa rồi.
"Tuệ Tuệ mở cửa cho anh,em nghe anh giải thích đã."
Anh lúc đầu giải thích rất nhiều nhưng cô không nghe còn quay lại trách anh tại sao lại để cho cô ấy tiếp cận anh như vậy.
Tối đến trong người cảm thấy bồn chồn không ngủ được nên cô xuống nhà bếp lấy nước uống.
Trên đường đi lên phòng của mình. Cô có ghé qua chỗ anh, xem thử anh đang làm gì.
Cô rất kinh ngạc khi thấy sự hiện diện của Hạch Trân.
Hạch Trân cứ như vậy mà đi tới đi lui trong phòng của anh, trên người còn mặc đồ ngủ rất mỏng manh.
" Anh muốn được yên tĩnh, em đã ra ngoài đi Hạch Trân."
" Em ngủ không được, nên qua đây xem anh làm việc thôi, sao anh lại đuổi em đi như vậy?"
" Tùy em..."
Hạch Trân bị đuổi nhưng vẫn mặt dày đòi ở lại.
Cô buồn bã đi về.
Không phải cô không muốn làm loạn, với tính cách bình thường, chắc chắn Hạch Trân sẽ không yên với cô đâu. Có thể do mang thai nên tính khí cũng thay đổi đi, cô mệt rồi không muốn nói gì hết mà chỉ giữ trong lòng thôi.
Sáng hôm sau, anh như mọi hôm đánh thức cô dậy nhưng không thấy cô ở đâu cả. Anh hốt hoảng tìm kiếm cô khắp nhà.
Anh chạy sang phòng của Hạch Trân.
" Em có thấy Tuệ Tuệ đâu không?"
" Không em không thấy, có chuyện gì sao?"
" Không.., không có gì."
Anh tiếp tục chạy xuống bếp, ra sân vườn.... cuối cùng anh quay lại phòng thì mới phát hiện có mẫu giấy đặt trên bàn.
Nội dung bức thư:
Gửi: Hạc Dư
Em về nhà mẹ ở vài hôm, Anh không cần lo.
Còn nữa đừng gọi cho em, và cũng đừng đến tìm em.Khi nào cảm thấy muốn vẽ em sẽ tự động trở về.
Ninh Tuệ Lâm
Tại sao cô ấy lại, bỏ về nhà mẹ chứ?
Anh không nghe lời định gọi cho cô nhưng.... Mọi người biết đấy, chồng nào mà chẳng sợ vợ, anh nghĩ bây giờ cô đang mang thai tình tình rất khác thường, nếu không nghe lời, gọi làm phiền cô ấy thì, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Nên anh đã không gọi.
Nhưng anh đã cho người theo dõi và bảo vệ cô.
" Mẹ à con về thăm mọi người đây."
" Con về chơi sao?"
" Ủa mà thằng Hạc Dư đâu, sao nó lại để con đi một mình vậy?"
" Là con muốn tự đi một mình."
" Tại sao chứ?"
" Thôi chuyện đó không quan trọng, con có tin vui muốn thông báo."
" Là chuyện gì vậy, làm mọi người hồi hợp quá."
" Ba, mẹ, chị, Ninh Bằng con mang song thai một trai một gái ( Một đôi Long Phụng)
" Sao, còn nói.. gì một đôi Long Phụng., Ôi trời ơi, ông có nghe thấy không là... là Long Phụng đó."
Cả nhà mừng vui ríu rít.
Anh ở nhà rất lo lắng cho cô, gọi cho vệ sĩ liên tục.
" Haz chủ tịch gọi muốn cháy máy luôn rồi nè, sao chủ tịch quan tâm phu nhân đến vậy mà không đến đây rước cô ấy về. Mà bắt chúng ta phải theo dõi làm gì vậy trời."
" Cậu không biết gì hết, những người khi yêu thường không còn bình thường như trước nữa, thôi cứ làm tốt công việc của mình đi."
Cô đi chơi đến 2 tuần mới chịu về nhà.
Lúc cô về, thì đi thẳng lên phòng không quan tâm đến anh.
Anh có lên phòng tìm cô để nói chuyện nhưng cô đã ngủ mất rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua đã đến tuần thứ 25 thai của cô đã rất to.
Trong khoảng thời gian hai người không ngủ cùng thì Hạch Trân không lúc nào là không có mặt ở chỗ của anh. Hôm đó cô không thể chịu nổi nữa đến phòng tìm anh, thì thấy Hạch Trân đang được anh xoa bóp chân.
" Sao không cẩn thận gì vậy, trật khớp rồi."
" Đau quá, anh nhẹ tay thôi."
Cô đóng sầm cửa lại!Đùng!
Đi về phòng trong nước mắt.
Anh nghe thấy biết cô đã thấy hết lo sợ đuổi theo nhưng. Cô khóa cửa rồi.
"Tuệ Tuệ mở cửa cho anh,em nghe anh giải thích đã."
Anh lúc đầu giải thích rất nhiều nhưng cô không nghe còn quay lại trách anh tại sao lại để cho cô ấy tiếp cận anh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.