Chương 42
Phan Uyên Nhi
16/05/2021
Ngày hôm sau.
" Em, lên thay đồ đi rồi gia đình mình đi."
" Mình đi đâu?"
" Chuyện đó thì em không cần biết, cứ nghe lời anh.."
" Em biết rồi."
Cô đi thẳng lên phòng.
Tiếng bước chân cũng từ ngoài cửa, ngày càng gần và rõ.
" Mày về đây làm gì?"
" Tôi về nhà cũng cần phải hỏi ý kiến của ông sao?"
" Tốt nhất mày không nên ở đây lâu đâu., "
Anh chẳng màng tới, im lặng.
Ông nội vẫn còn ở đây, có mười ông trời cũng chẳng khiến ba anh đụng được một sợi tóc của anh.
" Con đến chơi sao, đã ăn uống gì chưa hay vào ăn sáng luôn đi."
" Không ăn."
Hạch Trân mặt buồn bã, bước chậm rãi đến bàn ăn.
Hạch Trân hiện tại đang mang thai được 4 tháng.
Từ lúc, lấy ba anh ngày nào Hạch Trân cũng gọi điện hỏi thăm anh, ra vẻ rất quan tâm nhưng anh cũng chẳng thèm.
Ông nội từ trên lầu đi xuống cùng Ngưu Yến dùng bữa sáng.
" Về rồi? "
" Con về rồi thưa ba."
" Ừ "
" À Hạc Dư, mau gọi hai đứa cháu của ông xuống ăn sáng với ông coi, ông nhớ tụi nó quá..."
Ba anh nhìn hai bà vợ, cả ba hoang mang không hiểu chuyện gì.
" Thôi ông nội cứ ăn đi, con sẽ đưa chúng đi ăn ở ngoài."
" Vậy cũng được."
Tuệ Lâm từ trên lầu đi xuống, dẫn theo Dư Hưng và Dư Hy.
" Xong rồi đi thôi."
" Ba.."
Cô giật mình.
" Chúng ta đi thôi."
Anh lạnh nhạt nói
Ba anh, mẹ kế, Hạch Trân và Tuệ Lâm 4 mắt nhìn nhau đứng hình.
Tiếng điện thoại của anh vang.
" Alo,...sao tôi về ngay."
" Người đâu mau dọn hành lý ra xe,. Ông nội bọn con có chuyện cần về gấp khi nào xong bọn con lại tới."
" Có chuyện gì vậy anh?"
Anh ghé vào tai cô thì thầm.
" Đại Kình bị thương đang nằm trong bệnh viện."
" Thật sao,..? vậy mau đi thôi."
Hai người đi thẳng đến bệnh viện.
" Là phòng này..... 5604 "
" Đại Kình, bị làm sao vậy?"
Đại Kinh:" Bị bọn giang hồ nào đó đâm trúng."
" Làm gì mà bị đâm?"
" Anh hùng cứu mỹ nhân...,"
" Cứu ai.?"
" Thục Quyên.."
" Còn cậu lúc đó làm gì mà không đánh trả."
" Tôi đi với Tuệ Lam."
Tuệ Lâm ( có gì đó kì kì vậy ta, ???? Đại Kinh thì đi với Tuệ chị, Đại Kình thì lại đi với Thục Quyên...tò mò về bốn người này ghê... không biết có chuyện gì nữa?)
" Vậy cậu ở lại đây, tôi về."
" Làm cả nhà tôi lo đến nỗi chưa có gì bỏ bụng đã chạy đến đây.."
" Thôi về đây, đi con."
" Dạ..."
Về đến nhà.
" Tuệ Lâm, Hạc Dư sao hai người về sớm thế? "
" Tụi em biết hết rồi, mới từ phòng 5604 về đây."
" Hai người biết rồi sao? "
" Mà thôi nếu biết rồi thì thôi, giờ chị mang cơm đến bệnh viện đã, chị đi nha."
Cô quay sang nói với anh.
" Hạc Dư anh có thấy gì lạ không?"
" Lạ?"
" Đại Kình với Thục Quyên...
Đại Kinh với Tuệ chị....."
" Bốn người bọn họ có gì đó rất mờ ám.. không lẽ "
" Anh không quan tâm lắm, chỉ quan tâm một mình em là anh đã đủ mệt rồi..."
" Anh nói cái gì.,.... ý anh là tôi phiền á hả... được để tui bỏ nhà đi cho anh vừa lòng."
Cô giận lẫy định bỏ đi.
" Thôi được rồi, đừng giận đừng giận...anh sai anh sai rồi được chưa."
Tuệ Lâm nhìn anh. Nói một chữ như tát nước vào mặt, bỏ lên phòng.
" Chưa.."
Cứ như vậy anh lẽo đẽo theo cô nũng nịu xin lỗi,..
Đến tối, anh cho người hộ tống cả nhà mẹ đẻ cô về chỗ ở hiện tại, quản gia và người hầu chuẩn bị rất nhiều thức ăn.
Trên bàn ăn có đầy đủ tất cả mọi người chỉ thiếu mỗi Đại Kình và Thục Quyên.
" Thưa ba, mẹ con hôm nay mới có dịp mời cơm gia đình và sẵn đây con cũng muốn xin ba và mẹ tha thứ cho những lỗi lầm lúc trước của con. Con hứa sẽ bù đắp cho Tuệ Lâm, Dư Hưng và Dư Hy."
Anh nói với giọng nhẹ nhàng, thành khẩn.
" Ba không có ý kiến gì hết tùy vào Tuệ Lâm."
" Còn bà có ý kiến gì không?"
" Còn ý kiến gì được nữa.."
Không khí lại trở nên vui vẻ và ấm cúng mọi người quây quần bên nhau.
Mục Thất khó chịu, nhưng suốt bữa cơm anh cứ tìm kiếm Thục Quyên.
" Tuệ Lâm nè, Thục Quyên cô ấy đâu rồi?"
" Chị ấy đến bệnh viện để chăm sóc cho Đại Kình "
" Sao.. chăm sóc."
" Đại Kinh đâu, sao không đến mà phải để Thục Quyên đến đó chứ."
Mục Thất chạy xe đến bệnh viện.
" Em, lên thay đồ đi rồi gia đình mình đi."
" Mình đi đâu?"
" Chuyện đó thì em không cần biết, cứ nghe lời anh.."
" Em biết rồi."
Cô đi thẳng lên phòng.
Tiếng bước chân cũng từ ngoài cửa, ngày càng gần và rõ.
" Mày về đây làm gì?"
" Tôi về nhà cũng cần phải hỏi ý kiến của ông sao?"
" Tốt nhất mày không nên ở đây lâu đâu., "
Anh chẳng màng tới, im lặng.
Ông nội vẫn còn ở đây, có mười ông trời cũng chẳng khiến ba anh đụng được một sợi tóc của anh.
" Con đến chơi sao, đã ăn uống gì chưa hay vào ăn sáng luôn đi."
" Không ăn."
Hạch Trân mặt buồn bã, bước chậm rãi đến bàn ăn.
Hạch Trân hiện tại đang mang thai được 4 tháng.
Từ lúc, lấy ba anh ngày nào Hạch Trân cũng gọi điện hỏi thăm anh, ra vẻ rất quan tâm nhưng anh cũng chẳng thèm.
Ông nội từ trên lầu đi xuống cùng Ngưu Yến dùng bữa sáng.
" Về rồi? "
" Con về rồi thưa ba."
" Ừ "
" À Hạc Dư, mau gọi hai đứa cháu của ông xuống ăn sáng với ông coi, ông nhớ tụi nó quá..."
Ba anh nhìn hai bà vợ, cả ba hoang mang không hiểu chuyện gì.
" Thôi ông nội cứ ăn đi, con sẽ đưa chúng đi ăn ở ngoài."
" Vậy cũng được."
Tuệ Lâm từ trên lầu đi xuống, dẫn theo Dư Hưng và Dư Hy.
" Xong rồi đi thôi."
" Ba.."
Cô giật mình.
" Chúng ta đi thôi."
Anh lạnh nhạt nói
Ba anh, mẹ kế, Hạch Trân và Tuệ Lâm 4 mắt nhìn nhau đứng hình.
Tiếng điện thoại của anh vang.
" Alo,...sao tôi về ngay."
" Người đâu mau dọn hành lý ra xe,. Ông nội bọn con có chuyện cần về gấp khi nào xong bọn con lại tới."
" Có chuyện gì vậy anh?"
Anh ghé vào tai cô thì thầm.
" Đại Kình bị thương đang nằm trong bệnh viện."
" Thật sao,..? vậy mau đi thôi."
Hai người đi thẳng đến bệnh viện.
" Là phòng này..... 5604 "
" Đại Kình, bị làm sao vậy?"
Đại Kinh:" Bị bọn giang hồ nào đó đâm trúng."
" Làm gì mà bị đâm?"
" Anh hùng cứu mỹ nhân...,"
" Cứu ai.?"
" Thục Quyên.."
" Còn cậu lúc đó làm gì mà không đánh trả."
" Tôi đi với Tuệ Lam."
Tuệ Lâm ( có gì đó kì kì vậy ta, ???? Đại Kinh thì đi với Tuệ chị, Đại Kình thì lại đi với Thục Quyên...tò mò về bốn người này ghê... không biết có chuyện gì nữa?)
" Vậy cậu ở lại đây, tôi về."
" Làm cả nhà tôi lo đến nỗi chưa có gì bỏ bụng đã chạy đến đây.."
" Thôi về đây, đi con."
" Dạ..."
Về đến nhà.
" Tuệ Lâm, Hạc Dư sao hai người về sớm thế? "
" Tụi em biết hết rồi, mới từ phòng 5604 về đây."
" Hai người biết rồi sao? "
" Mà thôi nếu biết rồi thì thôi, giờ chị mang cơm đến bệnh viện đã, chị đi nha."
Cô quay sang nói với anh.
" Hạc Dư anh có thấy gì lạ không?"
" Lạ?"
" Đại Kình với Thục Quyên...
Đại Kinh với Tuệ chị....."
" Bốn người bọn họ có gì đó rất mờ ám.. không lẽ "
" Anh không quan tâm lắm, chỉ quan tâm một mình em là anh đã đủ mệt rồi..."
" Anh nói cái gì.,.... ý anh là tôi phiền á hả... được để tui bỏ nhà đi cho anh vừa lòng."
Cô giận lẫy định bỏ đi.
" Thôi được rồi, đừng giận đừng giận...anh sai anh sai rồi được chưa."
Tuệ Lâm nhìn anh. Nói một chữ như tát nước vào mặt, bỏ lên phòng.
" Chưa.."
Cứ như vậy anh lẽo đẽo theo cô nũng nịu xin lỗi,..
Đến tối, anh cho người hộ tống cả nhà mẹ đẻ cô về chỗ ở hiện tại, quản gia và người hầu chuẩn bị rất nhiều thức ăn.
Trên bàn ăn có đầy đủ tất cả mọi người chỉ thiếu mỗi Đại Kình và Thục Quyên.
" Thưa ba, mẹ con hôm nay mới có dịp mời cơm gia đình và sẵn đây con cũng muốn xin ba và mẹ tha thứ cho những lỗi lầm lúc trước của con. Con hứa sẽ bù đắp cho Tuệ Lâm, Dư Hưng và Dư Hy."
Anh nói với giọng nhẹ nhàng, thành khẩn.
" Ba không có ý kiến gì hết tùy vào Tuệ Lâm."
" Còn bà có ý kiến gì không?"
" Còn ý kiến gì được nữa.."
Không khí lại trở nên vui vẻ và ấm cúng mọi người quây quần bên nhau.
Mục Thất khó chịu, nhưng suốt bữa cơm anh cứ tìm kiếm Thục Quyên.
" Tuệ Lâm nè, Thục Quyên cô ấy đâu rồi?"
" Chị ấy đến bệnh viện để chăm sóc cho Đại Kình "
" Sao.. chăm sóc."
" Đại Kinh đâu, sao không đến mà phải để Thục Quyên đến đó chứ."
Mục Thất chạy xe đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.