Chương 27: Tiểu biệt thắng tân hôn
Đảo Đảo Đảo Đảo Đảo
08/09/2021
Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn khó tránh khỏi sẽ chơi đến quá mức, Cố Hành Chi đáng thương đêm trước bị làm đến eo đau lưng mỏi, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã phải giãy dụa bò dậy hồi cung vào triều sớm, làm cho Tần Qua không khỏi đau lòng một trận, thành thành thật thật ôm Hoàng Đế nhà mình lén lút hồi cung.
Chờ đến khi hạ triều ở Ngự thư phòng nghị sự cùng mấy đại thần xong, mặt trời đã lên cao, Cố Hành Chi cho Thôi công công lui ra, mệt mỏi dựa vào trên ghế. Do hàng năm đều được dược ngọc tẩm bổ, y ngủ xong một giấc thì hai nơi phía dưới đã khôi phục rất nhiều, không còn quá khó chịu, nhưng bên hông đau nhức lại làm cho y ngồi thế nào cũng thấy không thoải mái.
Tần Qua trốn ở phía sau Ngự thư phòng im hơi lặng tiếng đi ra, ôm Cố Hành Chi vào trong ngực, bàn tay to dùng sức vừa phải mát xa eo cho y.
Cố Hành Chi được hắn xoa bóp thoải mái hơn rất nhiều, nhắm mắt lại dựa vào trong lòng ngực hắn, dáng vẻ mơ mơ màng màng sắp ngủ.
"Có đôi khi thấy em mệt thế này, ta thật sự rất muốn trói em đi, mang em rời khỏi chốn kinh thành thị phi này, tìm một nơi núi sâu rừng già mà ẩn cư." Tần Qua nhìn sắc mặt xanh xao của y, thở dài.
"Ngươi dám." Cố Hành Chí ngáp một cái, lười nhác nói.
Trên mặt Tần Qua lộ ra nụ cười bỉ ổi: "Ta đã dám *** Hoàng Đế đến tay chân mềm nhũn thì còn có cái gì mà không dám?"
"Đêm qua Tần tướng quân đã hứa với trẫm thế nào?" Cố Hành Chi mở mắt ra lạnh lùng nhìn hắn.
Tần Qua thật vô tội: "Hoàng Thượng cũng là nam nhân, hẳn là hiểu được lời nói nam nhân ở trên giường không thể tin là thật, nếu không Hoàng Thượng làm lại trò cũ uy hiếp 'tiểu tướng quân' của thần lần nữa, thần sẽ lập tức ngoan ngoãn quản cái miệng này, thế nào?"
"Tần Qua, ngươi đừng quá đáng." Trên mặt Cố Hành Chi nổi lên vết ửng hổng, ánh mắt lạnh lùng, đúng là dáng vẻ có thể khơi gợi lên ham muốn chinh phục của Tần Qua nhất.
Hầu kết thô to của Tần Qua trượt lên xuống, ánh mắt dần dần thâm sâu.
Cố Hành Chi và hắn ở bên nhau đã nhiều năm như thế, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấu tâm tư của hắn, mím môi lại, lập tức muốn đứng dậy cách xa hắn một chút.
"Được được, ta không quấy rối em, nằm trên người ta nghỉ ngơi một lát đi, ta xoa eo cho em." Tần Qua thấy đủ thì ngừng, cười cười ôm người trở về, nhìn mặt bàn trống rỗng phía trước, nghi hoặc: "Hôm nay không cần phê tấu chương sao?"
Cố Hành Chi được Tần Qua dỗ dành lại trở về dáng vẻ lười nhác vừa rồi, nhàn nhạt nói: "Ném cho Phương Thiên Y cả rồi."
Tần Qua rất ngạc nhiên: "Hắn mà chịu phê tấu chương cho em à?"
Người ngoài đều cảm thấy Phượng Thiên Y lai lịch không rõ, nhưng thật ra Tần Qua và Phượng Thiên Y đã quen biết từ nhỏ, còn từng cùng nhau học võ từ tổ phụ của Phượng Thiên Y, tính tình tên ác liệt đó ai cũng biết, loại người muốn phủi tay mặc kệ mọi chuyện như Phượng Thiên Y sao lại có thể giúp Hành Chi?
"Cái tên đáng chết đó đã chạm vào Trường An." Nhắc tới chuyện này, đầu Cố Hành Chi không mơ hồ nữa, eo cũng hết đau, đen mặt nghiến răng nghiến lợi.
"Chuyện đã xảy ra rồi, em có tức giận nữa cũng không thay đổi được gì, huống chi chuyện Phượng Thiên Y muốn làm ai cũng không ngăn cản được, nghĩ thoáng chút nào." Tần Qua ngoài miệng an ủi, nhưng ở nơi Cố Hành Chi không thấy lại lén lút cong môi. Việc Phượng Thiên Y làm thật khéo, sau này đứa nhóc phiền toái kia sẽ không có cách nào quấn lấy Hành Chi, phân tán sự chú ý của y nữa.
"Muốn cười thì cứ cười thành tiếng, đừng có làm bộ làm tịch trước mặt ta, ngươi và Phượng Thiên Y đều giống nhau, đều không phải thứ tốt lành gì." Cố Hành Chi xê dịch trong lòng ngực nam nhân, hừ lạnh.
"Khụ..." Tần tướng quân bị lộ tẩy xấu hổ ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Lần này chiến sự Nam Cương bình ổn, ta có thể ở kinh thành nghỉ ngơi nửa năm, trong khoảng thời gian này sẽ ở bên cạnh em."
Cố Hành Chi hơi hé mắt một chút, thật lâu sau lại nhắm mắt lần nữa, nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng.
Tần Qua cúi đầu nhìn khóe miệng y như có như không cong lên, giật mình, rất muốn làm gì đó...
"Hoàng Đế ca ca, Tần tướng quân cũng ở đây à." Lúc Cố Trường An đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Tần Qua thì có chút kỳ quái, bởi vì Thôi công công nói rõ ràng bên trong chỉ có một mình Hoàng Đế ca ca, hơn nữa... Tần tướng quân và Hoàng Đế ca ca ngồi sát nhau quá nha.
"Vi thần tham kiến Tiểu vương gia." Tần Qua nhìn thấy cậu thì định hành lễ, Cố Trường An vội vã nói không cần.
"Trường An, lại đây nói chuyện." Cố Hành Chi nhìn cậu vẫy tay.
Cố Trường An vội vàng đi tới, nhìn thấy đôi môi hoàng huynh nhà mình có chút sưng và sắc mặt hơi đỏ ửng, trong mắt lập tức hiện lên khó hiểu, trong đầu thấp thoáng có gì đó hiện ra.
"Tìm ca ca có việc gì?" Cố Hành Chi liếc mắt nhìn Tần Qua một cái, không chú ý tới có trẻ con đang nhìn chằm chằm mình, y quay lại sờ sờ đầu cậu, ánh mắt dịu đi rất nhiều.
"À, là như thế này, đêm qua Trường An ngủ không được nên đi tìm huynh, kết quả phát hiện huynh không ở đó, cho nên có chút kỳ lạ." Cố Trường An nói như thế.
Cố Hành Chi hơi hơi sửng sốt, mặt đột nhiên ửng hồng.
"Hoàng Đế ca ca? Sao mặt huynh lại đỏ như vậy, có phải sinh bệnh rồi không?" Cố Trường An sờ sờ trán Cố Hành Chi, lo lắng hỏi.
Cố Hành Chi lắc lắc đầu, âm thầm thở ra một hơi, cố gắng giảm nhiệt độ trên mặt.
Tần Qua ngồi bên cạnh, trong mắt hiện lên ý cười, hắng giọng nói: "Khởi bẩm điện hạ, Hoàng Thượng ở trong phủ của thần cùng nhau thảo luận về trận chiến sắp tới ở Nam Cương, trời đã muộn nên ở trong phủ của thần nghỉ ngơi."
Cố Trường An hiểu rõ: "Hoàng huynh và Tướng quân vì nước vì dân, thật sự vất vả." Hơn nữa bàn bạc cả đêm vẫn không đủ, bây giờ vẫn còn thảo luận.
Nhiệt độ trên mặt Cố Hành Chi vừa giảm xuống một chút bỗng tăng trở lại.
Tần Qua ho nhẹ, chỉ cười không nói.
Cố Trường An cảm thấy không khí có chút kỳ quái, ánh mắt đảo qua lại giữa Cố Hành Chi và Tần Qua
"Đêm qua An Nhi tìm ca ca có chuyện gì muốn tâm sự à?" Cố Hành Chi kéo lực chú ý của Cố Trường An trở về.
Nghe vậy, Cố Trường An cắn cắn môi, gật đầu.
Cố Hành Chi liếc mắt nhìn Tần Qua, biết có hắn ở đây tiểu đệ chắc chắn ngại nói, vì thế lại sờ sờ đầu đệ đệ, cười nhẹ: "Đêm nay ngủ cùng ca ca đi."
Cố Trường An biết Hoàng Đế ca ca muốn tâm sự cùng cậu, vui sướng gật gật đầu.
Tần tướng quân đang làm người tàng hình nghe vậy, híp mắt lại đầy nguy hiểm.
- --
Editor: Lên 11k follow hồi nào không biết luôn á chời =)))
Chờ đến khi hạ triều ở Ngự thư phòng nghị sự cùng mấy đại thần xong, mặt trời đã lên cao, Cố Hành Chi cho Thôi công công lui ra, mệt mỏi dựa vào trên ghế. Do hàng năm đều được dược ngọc tẩm bổ, y ngủ xong một giấc thì hai nơi phía dưới đã khôi phục rất nhiều, không còn quá khó chịu, nhưng bên hông đau nhức lại làm cho y ngồi thế nào cũng thấy không thoải mái.
Tần Qua trốn ở phía sau Ngự thư phòng im hơi lặng tiếng đi ra, ôm Cố Hành Chi vào trong ngực, bàn tay to dùng sức vừa phải mát xa eo cho y.
Cố Hành Chi được hắn xoa bóp thoải mái hơn rất nhiều, nhắm mắt lại dựa vào trong lòng ngực hắn, dáng vẻ mơ mơ màng màng sắp ngủ.
"Có đôi khi thấy em mệt thế này, ta thật sự rất muốn trói em đi, mang em rời khỏi chốn kinh thành thị phi này, tìm một nơi núi sâu rừng già mà ẩn cư." Tần Qua nhìn sắc mặt xanh xao của y, thở dài.
"Ngươi dám." Cố Hành Chí ngáp một cái, lười nhác nói.
Trên mặt Tần Qua lộ ra nụ cười bỉ ổi: "Ta đã dám *** Hoàng Đế đến tay chân mềm nhũn thì còn có cái gì mà không dám?"
"Đêm qua Tần tướng quân đã hứa với trẫm thế nào?" Cố Hành Chi mở mắt ra lạnh lùng nhìn hắn.
Tần Qua thật vô tội: "Hoàng Thượng cũng là nam nhân, hẳn là hiểu được lời nói nam nhân ở trên giường không thể tin là thật, nếu không Hoàng Thượng làm lại trò cũ uy hiếp 'tiểu tướng quân' của thần lần nữa, thần sẽ lập tức ngoan ngoãn quản cái miệng này, thế nào?"
"Tần Qua, ngươi đừng quá đáng." Trên mặt Cố Hành Chi nổi lên vết ửng hổng, ánh mắt lạnh lùng, đúng là dáng vẻ có thể khơi gợi lên ham muốn chinh phục của Tần Qua nhất.
Hầu kết thô to của Tần Qua trượt lên xuống, ánh mắt dần dần thâm sâu.
Cố Hành Chi và hắn ở bên nhau đã nhiều năm như thế, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấu tâm tư của hắn, mím môi lại, lập tức muốn đứng dậy cách xa hắn một chút.
"Được được, ta không quấy rối em, nằm trên người ta nghỉ ngơi một lát đi, ta xoa eo cho em." Tần Qua thấy đủ thì ngừng, cười cười ôm người trở về, nhìn mặt bàn trống rỗng phía trước, nghi hoặc: "Hôm nay không cần phê tấu chương sao?"
Cố Hành Chi được Tần Qua dỗ dành lại trở về dáng vẻ lười nhác vừa rồi, nhàn nhạt nói: "Ném cho Phương Thiên Y cả rồi."
Tần Qua rất ngạc nhiên: "Hắn mà chịu phê tấu chương cho em à?"
Người ngoài đều cảm thấy Phượng Thiên Y lai lịch không rõ, nhưng thật ra Tần Qua và Phượng Thiên Y đã quen biết từ nhỏ, còn từng cùng nhau học võ từ tổ phụ của Phượng Thiên Y, tính tình tên ác liệt đó ai cũng biết, loại người muốn phủi tay mặc kệ mọi chuyện như Phượng Thiên Y sao lại có thể giúp Hành Chi?
"Cái tên đáng chết đó đã chạm vào Trường An." Nhắc tới chuyện này, đầu Cố Hành Chi không mơ hồ nữa, eo cũng hết đau, đen mặt nghiến răng nghiến lợi.
"Chuyện đã xảy ra rồi, em có tức giận nữa cũng không thay đổi được gì, huống chi chuyện Phượng Thiên Y muốn làm ai cũng không ngăn cản được, nghĩ thoáng chút nào." Tần Qua ngoài miệng an ủi, nhưng ở nơi Cố Hành Chi không thấy lại lén lút cong môi. Việc Phượng Thiên Y làm thật khéo, sau này đứa nhóc phiền toái kia sẽ không có cách nào quấn lấy Hành Chi, phân tán sự chú ý của y nữa.
"Muốn cười thì cứ cười thành tiếng, đừng có làm bộ làm tịch trước mặt ta, ngươi và Phượng Thiên Y đều giống nhau, đều không phải thứ tốt lành gì." Cố Hành Chi xê dịch trong lòng ngực nam nhân, hừ lạnh.
"Khụ..." Tần tướng quân bị lộ tẩy xấu hổ ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Lần này chiến sự Nam Cương bình ổn, ta có thể ở kinh thành nghỉ ngơi nửa năm, trong khoảng thời gian này sẽ ở bên cạnh em."
Cố Hành Chi hơi hé mắt một chút, thật lâu sau lại nhắm mắt lần nữa, nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng.
Tần Qua cúi đầu nhìn khóe miệng y như có như không cong lên, giật mình, rất muốn làm gì đó...
"Hoàng Đế ca ca, Tần tướng quân cũng ở đây à." Lúc Cố Trường An đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Tần Qua thì có chút kỳ quái, bởi vì Thôi công công nói rõ ràng bên trong chỉ có một mình Hoàng Đế ca ca, hơn nữa... Tần tướng quân và Hoàng Đế ca ca ngồi sát nhau quá nha.
"Vi thần tham kiến Tiểu vương gia." Tần Qua nhìn thấy cậu thì định hành lễ, Cố Trường An vội vã nói không cần.
"Trường An, lại đây nói chuyện." Cố Hành Chi nhìn cậu vẫy tay.
Cố Trường An vội vàng đi tới, nhìn thấy đôi môi hoàng huynh nhà mình có chút sưng và sắc mặt hơi đỏ ửng, trong mắt lập tức hiện lên khó hiểu, trong đầu thấp thoáng có gì đó hiện ra.
"Tìm ca ca có việc gì?" Cố Hành Chi liếc mắt nhìn Tần Qua một cái, không chú ý tới có trẻ con đang nhìn chằm chằm mình, y quay lại sờ sờ đầu cậu, ánh mắt dịu đi rất nhiều.
"À, là như thế này, đêm qua Trường An ngủ không được nên đi tìm huynh, kết quả phát hiện huynh không ở đó, cho nên có chút kỳ lạ." Cố Trường An nói như thế.
Cố Hành Chi hơi hơi sửng sốt, mặt đột nhiên ửng hồng.
"Hoàng Đế ca ca? Sao mặt huynh lại đỏ như vậy, có phải sinh bệnh rồi không?" Cố Trường An sờ sờ trán Cố Hành Chi, lo lắng hỏi.
Cố Hành Chi lắc lắc đầu, âm thầm thở ra một hơi, cố gắng giảm nhiệt độ trên mặt.
Tần Qua ngồi bên cạnh, trong mắt hiện lên ý cười, hắng giọng nói: "Khởi bẩm điện hạ, Hoàng Thượng ở trong phủ của thần cùng nhau thảo luận về trận chiến sắp tới ở Nam Cương, trời đã muộn nên ở trong phủ của thần nghỉ ngơi."
Cố Trường An hiểu rõ: "Hoàng huynh và Tướng quân vì nước vì dân, thật sự vất vả." Hơn nữa bàn bạc cả đêm vẫn không đủ, bây giờ vẫn còn thảo luận.
Nhiệt độ trên mặt Cố Hành Chi vừa giảm xuống một chút bỗng tăng trở lại.
Tần Qua ho nhẹ, chỉ cười không nói.
Cố Trường An cảm thấy không khí có chút kỳ quái, ánh mắt đảo qua lại giữa Cố Hành Chi và Tần Qua
"Đêm qua An Nhi tìm ca ca có chuyện gì muốn tâm sự à?" Cố Hành Chi kéo lực chú ý của Cố Trường An trở về.
Nghe vậy, Cố Trường An cắn cắn môi, gật đầu.
Cố Hành Chi liếc mắt nhìn Tần Qua, biết có hắn ở đây tiểu đệ chắc chắn ngại nói, vì thế lại sờ sờ đầu đệ đệ, cười nhẹ: "Đêm nay ngủ cùng ca ca đi."
Cố Trường An biết Hoàng Đế ca ca muốn tâm sự cùng cậu, vui sướng gật gật đầu.
Tần tướng quân đang làm người tàng hình nghe vậy, híp mắt lại đầy nguy hiểm.
- --
Editor: Lên 11k follow hồi nào không biết luôn á chời =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.