Chương 15: . Gặp Gỡ (1)
Jin Soye
02/06/2024
Khi Shihoon chạy đến bên Eunha, hắn chết lặng trước cách cô vui vẻ chào đón mình.
Hắn ta không chỉ tìm kiếm toàn bộ thị trấn để tìm Eunha, người đã biến mất một cách bí ẩn, mà hắn còn tìm kiếm tại những ngọn núi nơi bẫy hổ được đặt.
— Có lẽ một con thú đã ăn thịt cô ấy… Hoặc có kẻ cướp nào đó đã bắt cô ấy… Hoặc có lẽ cô ấy trượt chân và chết đuối dưới sông.
Mấy ngày nay hắn không thể ngủ ngon vì đủ loại lo lắng khó chịu, giờ tìm thấy cô, hắn không thể tin được rằng cô lại khỏe như vậy….
Shihoon cảm thấy nhẹ nhõm vì cô vẫn an toàn nhưng hắn không giấu được sự khó chịu.
“Trời ạ, Muội có biết ta đã gây áp lực thế nào cho ông chủ hiệu sách để tìm ra muội đâu?! Nếu muội đang phải làm gì đó, muội nên nói với ta! Nếu muội đang làm việc, nếu muội ổn, thế là xong! Gửi thư khó đến thế à?”
Eunha bị Shihoon nắm lấy cánh tay, ngượng ngùng cười gãi đầu.
“Tôi xin lỗi, Thiếu gia. Tất cả vẫn đang hỗn loạn.”
"Ta biết. Ta đã nghe chuyện xảy ra ở Buyeong ngày hôm đó.”
"Ra là vậy? Dù sao thì tôi cũng xin lỗi vì đã làm huynh lo lắng.”
Trước mặt Eunha đang cắn nhẹ môi vì xấu hổ, Shihoon không thể cất giọng được nữa. Hắn muốn ôm cô thật chặt và an ủi cô về khoảng thời gian tồi tệ mà cô đã trải qua. Nhưng hắn cảm thấy điều đó không ổn nên chỉ giữ chặt cánh tay cô.
“Vậy, muội xong việc rồi à? Muội không cần phải quay lại nơi đó nữa à?”
"KHÔNG. Tôi chỉ được phép ra ngoài một lát. Ba ngày nữa tôi phải về.”
"Thật sao? Đó là công việc gì vậy?!”
“Tôi làm công việc của một độc giả. Tôi đọc sách tiếng Tây phương cho một người xuất thân quý tộc nghe, vì ông ấy bị mù.”
Tay Shihoon run lên khi đang nắm lấy cánh tay cô.
Hắn biết đó là nơi nào. Đó chính là nơi mà cha hắn đã nói rằng ông ta sẽ để mắt tới.
Nơi ở riêng của Seo Jihak, cựu thái tử. Đôi mắt Shihoon tối sầm lại khi biết Eunha đang làm độc giả ở một nơi nguy hiểm như vậy.
“Nhân tiện, Thiếu gia. Huynh có tin tức gì về chị gái tôi không? Thực ra… tôi không thể đến Buyeong. Tôi nhớ tỷ ấy, nhưng nếu đặt chân đến Buyeong, sẽ lại gặp rắc rối ”.
Shihoon xoa đầu Eunha đang buồn bã và khẽ gật đầu,
“Chúng ta hãy đến nhà ta trước. Ta nhận được tin nhắn từ Yongi. Cô ấy hỏi ta có gặp muội không để nói với muội rằng cô ấy ổn. Vậy nên hãy ở lại chỗ ta trong ba ngày này. Ta sẽ bảo Yongi đến nhà.”
"Huynh nói thật chứ? Ơn trời, cảm ơn huynh! Cảm ơn huynh rất nhiều, Thiếu gia!”
Eunha nhảy lên và ôm Shihoon quanh eo. Ngay từ khi còn nhỏ cô đã có thói quen ôm hắn một cách trìu mến. Cô thậm chí còn không nghĩ rằng điều này đã thân mật quá mức đối với một mối quan hệ bình thường.
Khi nhìn Eunha tựa vào ngực mình, má Shihoon lập tức đỏ bừng và hắn mím môi lại. Mặc dù hắn đã hứa sẽ chỉ giữ tình cảm với cô trong lòng nhưng nhịp tim của hắn ngày càng mạnh hơn, như thể người mắc bệnh tim, dần dần làm lu mờ ý chí của bản thân.
Shihoon đột nhiên ngẩng đầu lên và nói trong khi che mắt Eunha về phía mình.
"Nào đi thôi. Muội vẫn chưa ăn gì phải không? Hôm qua ta có một ít thịt ngon nên sẽ hấp lên nhé.”
Nghe những lời đó, Eunha đẩy vòng tay đang siết chặt của Shihoon ra và tỏ ra thích thú với biểu cảm phấn khích trên khuôn mặt.
“Thiếu gia, huynh là tốt nhất. … Tôi đã ăn rất nhiều đồ ăn ở nhà người khác… Nhưng đồ ăn của huynh làm là ngon nhất. Hehehe.”
"Gì chứ. Đừng nói kiểu như vậy chứ. Bắt đầu từ khi nào mà muội lại dẻo miệng như vậy chứ?”
“Tôi như thế này mãi mãi, mãi mãi.kkk”
Nói xong, Eunha bước đi nhanh nhẹn với hành lý trên vai và biến mất trước biệt thự cùng với Shihoon.
Seo Jihak nheo mắt nhẹ nhàng khi quan sát khung cảnh như thể vừa chứng kiến một khoảnh khắc ngọt ngào, nhưng Yuljae ngay lập tức nhận ra rằng chủ nhân của mình đang vô cùng khó chịu.
“Thưa ngài, nếu ngài ra lệnh cho tôi mang người đó đến…”
"Không cần. Ta chỉ tò mò thôi… Kẻ đó là ai?”
"Tôi sẽ tìm ra."
Jihak gật đầu và quay về phía cửa trước. Những người hầu của hắn mở nó ra và cúi đầu. Hắn đi ngang qua họ và đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
“Có vẻ như tin đồn đã lan truyền rất tốt. Các quan chức triều đình đã lần lượt đến đây”.
“Chánh quan Bộ Quốc phòng là người đầu tiên đến cách đây 15 ngày. Tôi đã âm thầm điều tra và phát hiện ra rằng có một nơi ở Buyeong dành cho chánh quan Bộ Quốc phòng thường lui tới.”
“Ở Buyeong?”
"Vâng. Tôi nghĩ đó là nhà kỹ nữ, chẳng có gì lạ khi đàn ông tụ tập theo nhóm. Có tin đồn rằng một cuộc họp sẽ được tổ chức ở đó.”
Jihak chậm rãi gật đầu, nhìn mình trong gương cầm tay và chạm vào vết thương vẫn chưa lành hẳn.
Ngày bị thương, hắn đã không kìm được cơn tức giận và giết chết tất cả. Hắn chỉ tha cho một người còn sống. Hắn còn chẳng ngờ mình lại tìm bắt gặp cô gái ấy trong nhà tắm khi người mình đầy máu.
Khuôn mặt ngạc nhiên của cô ấy trông thật dễ thương. Cô run rẩy như hươu mắc bẫy, hắn định túm cổ cô đẩy vào bồn tắm để thỏa mãn dục vọng.
Hắn muốn lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của cô bằng nam vật to lớn, khiến cô nghẹt thở và bịt miệng. Hắn muốn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi căng mọng của cô, sau đó xé bỏ lớp vải che nơi tư mật của cô và điên cuồng đâm c*c c*c của mình vào vùng da thịt săn chắc, nhầy nhụa của cô.
Hắn muốn cô khóc vì cô không thở được, khóc vì đau đớn. Hắn muốn đôi mắt sáng của cô lấp lánh ướt đẫm, và để cô cầu xin đươc dừng lại…
Khi hắn nhớ đến giọng nói của cô, hơi nóng dồn lên phần dưới cơ thể hắn và lại sôi sục. Jihak mỉm cười và chậm rãi lau khóe miệng.
Nếu thỏa mãn được dục vọng thì ngày đó hắn đã có thể giết chết cô gái đó. Điều đó là chắc chắn hắn sẽ giết cô ấy.
‘Làm sao cô ấy luôn run rẩy vì sợ hãi trước mặt mình, nhưng trước mặt người khác, cô ấy lại mỉm cười và thậm chí má cô ấy cũng ửng hồng rất đẹp?’
Một sự bất mãn không thể giải thích được ập đến với Jihak. Hắn lặng lẽ nhắm mắt nghe Yuljae báo cáo, rồi mở cửa sổ nhìn những cây hoa trà đỏ đã nở trái mùa.
“Vậy thì chúng ta cũng nên đến Buyeong. Yuljae, đã bao lâu rồi chúng ta chưa vui vẻ nhỉ?”
Hắn ta không chỉ tìm kiếm toàn bộ thị trấn để tìm Eunha, người đã biến mất một cách bí ẩn, mà hắn còn tìm kiếm tại những ngọn núi nơi bẫy hổ được đặt.
— Có lẽ một con thú đã ăn thịt cô ấy… Hoặc có kẻ cướp nào đó đã bắt cô ấy… Hoặc có lẽ cô ấy trượt chân và chết đuối dưới sông.
Mấy ngày nay hắn không thể ngủ ngon vì đủ loại lo lắng khó chịu, giờ tìm thấy cô, hắn không thể tin được rằng cô lại khỏe như vậy….
Shihoon cảm thấy nhẹ nhõm vì cô vẫn an toàn nhưng hắn không giấu được sự khó chịu.
“Trời ạ, Muội có biết ta đã gây áp lực thế nào cho ông chủ hiệu sách để tìm ra muội đâu?! Nếu muội đang phải làm gì đó, muội nên nói với ta! Nếu muội đang làm việc, nếu muội ổn, thế là xong! Gửi thư khó đến thế à?”
Eunha bị Shihoon nắm lấy cánh tay, ngượng ngùng cười gãi đầu.
“Tôi xin lỗi, Thiếu gia. Tất cả vẫn đang hỗn loạn.”
"Ta biết. Ta đã nghe chuyện xảy ra ở Buyeong ngày hôm đó.”
"Ra là vậy? Dù sao thì tôi cũng xin lỗi vì đã làm huynh lo lắng.”
Trước mặt Eunha đang cắn nhẹ môi vì xấu hổ, Shihoon không thể cất giọng được nữa. Hắn muốn ôm cô thật chặt và an ủi cô về khoảng thời gian tồi tệ mà cô đã trải qua. Nhưng hắn cảm thấy điều đó không ổn nên chỉ giữ chặt cánh tay cô.
“Vậy, muội xong việc rồi à? Muội không cần phải quay lại nơi đó nữa à?”
"KHÔNG. Tôi chỉ được phép ra ngoài một lát. Ba ngày nữa tôi phải về.”
"Thật sao? Đó là công việc gì vậy?!”
“Tôi làm công việc của một độc giả. Tôi đọc sách tiếng Tây phương cho một người xuất thân quý tộc nghe, vì ông ấy bị mù.”
Tay Shihoon run lên khi đang nắm lấy cánh tay cô.
Hắn biết đó là nơi nào. Đó chính là nơi mà cha hắn đã nói rằng ông ta sẽ để mắt tới.
Nơi ở riêng của Seo Jihak, cựu thái tử. Đôi mắt Shihoon tối sầm lại khi biết Eunha đang làm độc giả ở một nơi nguy hiểm như vậy.
“Nhân tiện, Thiếu gia. Huynh có tin tức gì về chị gái tôi không? Thực ra… tôi không thể đến Buyeong. Tôi nhớ tỷ ấy, nhưng nếu đặt chân đến Buyeong, sẽ lại gặp rắc rối ”.
Shihoon xoa đầu Eunha đang buồn bã và khẽ gật đầu,
“Chúng ta hãy đến nhà ta trước. Ta nhận được tin nhắn từ Yongi. Cô ấy hỏi ta có gặp muội không để nói với muội rằng cô ấy ổn. Vậy nên hãy ở lại chỗ ta trong ba ngày này. Ta sẽ bảo Yongi đến nhà.”
"Huynh nói thật chứ? Ơn trời, cảm ơn huynh! Cảm ơn huynh rất nhiều, Thiếu gia!”
Eunha nhảy lên và ôm Shihoon quanh eo. Ngay từ khi còn nhỏ cô đã có thói quen ôm hắn một cách trìu mến. Cô thậm chí còn không nghĩ rằng điều này đã thân mật quá mức đối với một mối quan hệ bình thường.
Khi nhìn Eunha tựa vào ngực mình, má Shihoon lập tức đỏ bừng và hắn mím môi lại. Mặc dù hắn đã hứa sẽ chỉ giữ tình cảm với cô trong lòng nhưng nhịp tim của hắn ngày càng mạnh hơn, như thể người mắc bệnh tim, dần dần làm lu mờ ý chí của bản thân.
Shihoon đột nhiên ngẩng đầu lên và nói trong khi che mắt Eunha về phía mình.
"Nào đi thôi. Muội vẫn chưa ăn gì phải không? Hôm qua ta có một ít thịt ngon nên sẽ hấp lên nhé.”
Nghe những lời đó, Eunha đẩy vòng tay đang siết chặt của Shihoon ra và tỏ ra thích thú với biểu cảm phấn khích trên khuôn mặt.
“Thiếu gia, huynh là tốt nhất. … Tôi đã ăn rất nhiều đồ ăn ở nhà người khác… Nhưng đồ ăn của huynh làm là ngon nhất. Hehehe.”
"Gì chứ. Đừng nói kiểu như vậy chứ. Bắt đầu từ khi nào mà muội lại dẻo miệng như vậy chứ?”
“Tôi như thế này mãi mãi, mãi mãi.kkk”
Nói xong, Eunha bước đi nhanh nhẹn với hành lý trên vai và biến mất trước biệt thự cùng với Shihoon.
Seo Jihak nheo mắt nhẹ nhàng khi quan sát khung cảnh như thể vừa chứng kiến một khoảnh khắc ngọt ngào, nhưng Yuljae ngay lập tức nhận ra rằng chủ nhân của mình đang vô cùng khó chịu.
“Thưa ngài, nếu ngài ra lệnh cho tôi mang người đó đến…”
"Không cần. Ta chỉ tò mò thôi… Kẻ đó là ai?”
"Tôi sẽ tìm ra."
Jihak gật đầu và quay về phía cửa trước. Những người hầu của hắn mở nó ra và cúi đầu. Hắn đi ngang qua họ và đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
“Có vẻ như tin đồn đã lan truyền rất tốt. Các quan chức triều đình đã lần lượt đến đây”.
“Chánh quan Bộ Quốc phòng là người đầu tiên đến cách đây 15 ngày. Tôi đã âm thầm điều tra và phát hiện ra rằng có một nơi ở Buyeong dành cho chánh quan Bộ Quốc phòng thường lui tới.”
“Ở Buyeong?”
"Vâng. Tôi nghĩ đó là nhà kỹ nữ, chẳng có gì lạ khi đàn ông tụ tập theo nhóm. Có tin đồn rằng một cuộc họp sẽ được tổ chức ở đó.”
Jihak chậm rãi gật đầu, nhìn mình trong gương cầm tay và chạm vào vết thương vẫn chưa lành hẳn.
Ngày bị thương, hắn đã không kìm được cơn tức giận và giết chết tất cả. Hắn chỉ tha cho một người còn sống. Hắn còn chẳng ngờ mình lại tìm bắt gặp cô gái ấy trong nhà tắm khi người mình đầy máu.
Khuôn mặt ngạc nhiên của cô ấy trông thật dễ thương. Cô run rẩy như hươu mắc bẫy, hắn định túm cổ cô đẩy vào bồn tắm để thỏa mãn dục vọng.
Hắn muốn lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của cô bằng nam vật to lớn, khiến cô nghẹt thở và bịt miệng. Hắn muốn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi căng mọng của cô, sau đó xé bỏ lớp vải che nơi tư mật của cô và điên cuồng đâm c*c c*c của mình vào vùng da thịt săn chắc, nhầy nhụa của cô.
Hắn muốn cô khóc vì cô không thở được, khóc vì đau đớn. Hắn muốn đôi mắt sáng của cô lấp lánh ướt đẫm, và để cô cầu xin đươc dừng lại…
Khi hắn nhớ đến giọng nói của cô, hơi nóng dồn lên phần dưới cơ thể hắn và lại sôi sục. Jihak mỉm cười và chậm rãi lau khóe miệng.
Nếu thỏa mãn được dục vọng thì ngày đó hắn đã có thể giết chết cô gái đó. Điều đó là chắc chắn hắn sẽ giết cô ấy.
‘Làm sao cô ấy luôn run rẩy vì sợ hãi trước mặt mình, nhưng trước mặt người khác, cô ấy lại mỉm cười và thậm chí má cô ấy cũng ửng hồng rất đẹp?’
Một sự bất mãn không thể giải thích được ập đến với Jihak. Hắn lặng lẽ nhắm mắt nghe Yuljae báo cáo, rồi mở cửa sổ nhìn những cây hoa trà đỏ đã nở trái mùa.
“Vậy thì chúng ta cũng nên đến Buyeong. Yuljae, đã bao lâu rồi chúng ta chưa vui vẻ nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.