Chương 35: C15 (H)
Jin Soye
15/10/2024
Si Hoon, trong lúc hoang mang, chạy đến bên Eun Ha và không khỏi ngạc nhiên khi thấy cô chào đón mình một cách bình thường như thế.
Trong suốt thời gian Eun Ha đột ngột biến mất, Si Hoon đã lục tung cả làng để tìm cô, thậm chí còn lùng sục lên tận núi, nơi có bẫy hổ. Anh lo rằng cô có thể bị thú dữ tấn công, bị bọn cướp bắt cóc, hoặc tệ hơn, có thể trượt chân và ngã xuống sông. Những lo lắng khôn nguôi ấy đã khiến anh không thể chợp mắt.
Vậy mà cô vẫn an toàn và khỏe mạnh như thế này…
Si Hoon cảm thấy nhẹ nhõm vì Eun Ha không sao, nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi buồn bã.
“Muội có biết ta đã phải hỏi ông chủ tiệm sách cũ đến mức nào để tìm muội không? Nếu đi đâu thì cũng nên nói một tiếng chứ! Làm gì thì cũng phải báo, ở yên thì phải cho ta biết! Viết một lá thư có khó gì đâu mà muội không làm được?”
Eun Ha bị Si Hoon nắm chặt tay, bối rối cười gượng và gãi đầu.
“Xin lỗi công tử. Nhưng lúc đó ta thật sự không còn đầu óc để làm gì cả.”
“Ta biết. Ta cũng đã nghe hết chuyện xảy ra ở Phù Dung hôm đó rồi.”
“À, ra là vậy. Dù sao cũng xin lỗi huynh vì đã khiến huynh lo lắng.”
Eun Ha cắn nhẹ môi, không biết phải làm sao, và Si Hoon không thể giận thêm. Trong lòng anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, nói rằng cô đã vất vả rồi, nhưng anh lại không thể làm thế. Vì thế, anh chỉ nắm chặt tay cô hơn.
“Thế, bây giờ mọi việc đã xong chưa? Muội không cần quay lại đó nữa, phải không?”
“Không. Muội chỉ được cho phép ra ngoài tạm thời thôi. Ba ngày sau, muội phải quay lại.”
“Làm sao mà lại thế? Tôig việc gì mà muội phải làm chứ?”
“Muội đang làm công việc đọc sách. Đại nhân không nhìn thấy, nên muội đọc cho ngài ấy nghe những cuốn sách bằng ngôn ngữ phương Tây.”
Tay Si Hoon run lên khi nghe điều này.
Anh biết rõ nơi ấy là đâu. Đó là nơi mà cha anh đã cử người đến theo dõi, nhà của Thế tử phế truất, Seo Ji Hak. Chỉ nghĩ đến việc Eun Ha làm việc ở một nơi nguy hiểm như vậy khiến Si Hoon tối sầm mặt mày.
“Tôi chuyện của tỷ ấy thì sao? Muội không thể đến Phù Dung. Muội rất nhớ tỷ ấy, nhưng nếu muội vào đó, chắc chắn sẽ lại có chuyện.”
Si Hoon vuốt tóc Eun Ha khi thấy cô buồn bã và gật đầu nhẹ.
“Trước tiên, hãy đến nhà ta. Yeong đã nhắn rằng nếu ta gặp muội, nói cho muội biết cô ấy vẫn ổn. Muội hãy ở nhà ta trong ba ngày. Ta sẽ gọi Yeong về.”
“Thật vậy sao? Cảm ơn công tử! Cảm ơn huynh nhiều lắm!”
Eun Ha nhảy cẫng lên và ôm lấy Si Hoon. Từ nhỏ cô đã quen việc được an ủi trong vòng tay ấm áp của anh, đến nỗi cô không nhận ra điều gì không đúng.
Si Hoon nhìn xuống Eun Ha đang ôm chặt mình, đôi môi mấp máy, và gương mặt anh đỏ bừng lên. Dù đã thề sẽ giữ tình cảm này trong lòng suốt đời, nhưng cảm xúc trong anh lại bùng nổ mãnh liệt như một căn bệnh tim nguy hiểm.
Si Hoon vội vàng đưa tay che mắt Eun Ha và nói:
“Thôi, đi thôi. Muội chưa ăn gì phải không? Hôm qua có món thịt bò ngon mới nhập về, chúng ta sẽ bảo làm món hầm.”
Nghe vậy, Eun Ha vui mừng gỡ tay Si Hoon ra và rạng rỡ đáp lại:
“Huynh là nhất. Haiz, dạo này muội cũng ăn khá nhiều cơm đấy, nhưng không gì bằng bữa cơm tại nhà mình.”
“Tch, cái giọng điệu của muội. Bao giờ thì muội mới chịu nói chuyện đúng với cái miệng xinh đẹp của mình đây.”
“Muội sẽ thế này suốt đời, suốt đời.”
Eun Ha mang theo hành lý, bước đi nhanh nhẹn cùng Si Hoon rời khỏi dinh thự.
Từ xa, Seo Ji Hak chăm chú quan sát cảnh tượng ấy, đôi mắt nheo lại. Dù đôi mắt anh khẽ nheo như đang chứng kiến điều gì thú vị, nhưng Yulje biết ngay rằng tâm trạng của chủ nhân mình đang vô cùng khó chịu.
“Thưa ngài, nếu ngài muốn, tôi sẽ đưa cô ấy về…”
“Không cần. Ta chỉ tò mò... hắn là ai?”
“Tôi sẽ tìm hiểu ngay.”
Seo Ji Hak khẽ gật đầu và bước đến trước cổng lớn, nơi người quản gia đang cúi đầu thấp và mở cửa. Bỏ lại những người đang cúi chào sau lưng, Ji Hak đi thẳng vào phòng riêng của mình.
“Tin đồn có vẻ đã lan rất nhanh. Xem chừng các quan lớn ở Hanyang bắt đầu từng người một đến đây.”
“Cách đây nửa tháng, Bình phán là người đầu tiên đến. Theo điều tra, ông ta có một gian nhà riêng bên trong Phù Dung Phường.”
“Ở Phù Dung Phường sao?”
“Vâng, vì đó là nơi có nhiều người đàn ông lui tới, không gây nghi ngờ gì. Có tin đồn rằng sẽ có cuộc họp tại đó.”
Ji Hak khẽ gật đầu, rồi nhìn vào gương, xoa lên vết thương đã bắt đầu lành.
Ngày anh bị thương, vì không kiềm chế được cơn giận, anh đã giết hết bọn chúng, chỉ để lại một kẻ sống sót. Đang dính đầy máu, anh không ngờ lại gặp cô gái đó tại nhà tắm.
Khuôn mặt hoảng sợ của cô thật đáng yêu khi méo mó lại. Cô run rẩy như một con thú ăn cỏ mắc bẫy. Nhìn cảnh tượng đó khiến anh gần như muốn bóp cổ cô và nhấn xuống nước, để rồi trút hết cơn dục vọng bùng cháy trong mình.
Anh đã gần như muốn đẩy dương vật vào miệng cô một cách thô bạo, khiến cô phải nôn khan vì buồn nôn. Rồi anh sẽ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô, trước khi xé toạc quần của cô và lao vào cơ thể mềm mại của cô.
Cô sẽ khóc vì nghẹt thở, khóc vì đau đớn. Đôi mắt sáng ấy sẽ méo mó đi, cầu xin tha mạng…
Chỉ nhớ lại giọng nói của cô đã khiến ngọn lửa dục vọng trong người Ji Hak lại bùng cháy. Anh bật cười nhạt và chậm rãi vuốt môi.
Nếu anh làm như thế thật, có lẽ anh đã giết cô ngay ngày hôm đó. Đáng ra anh nên làm vậy.
Cô luôn sợ hãi trước mặt anh, nhưng lại có thể cười tươi và má ửng hồng trước người khác.
Cảm giác khó chịu kỳ lạ khiến sống lưng Ji Hak lạnh toát. Khi anh đang nhắm mắt lại, lắng nghe báo cáo của Yulje, thì anh mở cửa sổ và nhìn ra những bông sơn trà đỏ nở trái mùa.
“Nếu vậy, chúng ta cũng nên đến Phù Dung Phường. Yulje à, đã lâu rồi chúng ta chưa có cuộc vui nào.”
━━━━⊱⋆⊰━━━━
Eun Ha nhìn miếng thịt lớn hơn nắm tay của mình và nuốt nước bọt. Món sườn hầm với ngân hạnh và lá thông tỏa ra mùi thơm nức mũi, và món japchae chỉ có thể thưởng thức vào những dịp đặc biệt được bày biện lộng lẫy. Thêm nữa, món súp thịt bò lại thơm ngon, thanh mát vô cùng.
Eun Ha muốn cúi chào cảm tạ, nhưng trước tiên phải lấp đầy cái bụng đói đã. Trong lúc cô ăn ngon lành, Si Hoon nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và tự tay rót nước mời cô.
“Không ai cướp của muội đâu. Ăn từ từ thôi.”
“Cảm ơn huynh. Thật sự rất ngon. Ở Phù Dung Phường muội chỉ được ăn đồ thừa của khách, nhưng bây giờ, muội cảm thấy mình thật may mắn.”
“Muội ăn ngon như vậy, ta cũng thấy no rồi.”
Trong lúc Eun Ha ăn, Si Hoon không ngừng lo lắng quan sát xem cô có thay đổi gì không.
Chắc hẳn vì anh mà mẹ đã đối xử tàn nhẫn với Eun Ha. Vì anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình mà Eun Ha và Yeong đã phải chịu khổ.
Nhưng làm sao anh có thể giấu đi tình cảm dạt dào này?
Si Hoon nhẹ nhàng lấy hạt cơm dính trên môi Eun Ha và vuốt ve má cô. Cô rụt đầu lại vì nhột, rồi xoa nhẹ nơi bị anh chạm vào.
“Nhưng huynh thực sự không sao chứ? Nếu để muội gặp tỷ, người ta sẽ bị hiểu lầm đấy.”
“Sao? Sợ người ta đồn rằng ta đưa một kỹ nữ về nhà à?”
“Tất nhiên rồi. Những quan lại của gia đình danh giá chẳng bao giờ đưa kỹ nữ về nhà. Họ toàn lén lút đến vào ban đêm thôi.”
Câu nói có chút châm biếm của cô khiến Si Hoon bật cười lớn.
“Không sao. Ta chưa đỗ đạt quan chức gì cả, chỉ là một thư sinh đang chuyên tâm học hành thôi. Và cả làng này ai mà không biết mẫu thân ta là ai.”
“Nhưng mà…”
Khi cô đang lưỡng lự, một giọng nói vang lên.
“Thiếu gia, tiểu thư So Hyeon đến rồi.”
Tiếng quản gia Kim vang lên trong không gian, mang theo sự bối rối vì biết sự hiện diện của Eun Ha.
“Muội cứ ở đây chờ. Ta sẽ ra tiếp khách rồi quay lại.”
“Muội có nên tránh mặt không ạ?”
“Không cần. Dù sao đó cũng là người ta phải gặp trước mặt người khác.”
Nói rồi Si Hoon đứng dậy và bước ra ngoài. Từ khe cửa, Eun Ha có thể nhìn thấy một cô tiểu thư xinh đẹp trong bộ trang phục lộng lẫy đang mỉm cười rạng rỡ chào đón Si Hoon.
Cô tiểu thư ấy thực sự đẹp như một tân nương. Mái tóc được tết gọn gàng, chiếc váy lụa sáng bóng, và cặp lông mày cong cong như vầng trăng non.
Eun Ha nuốt nước bọt trong khi mút chiếc thìa của mình, nhưng rồi cô lắc đầu và tập trung ăn lại. Cô biết ơn Si Hoon vì đã chu đáo chuẩn bị cả bánh ngọt và đồ tráng miệng quý giá, những món mà cô yêu thích. Cô cắn một miếng to và cảm thán:
“Hah, đây đúng là thiên đường.”
Trong lúc nhai đồ ăn, Eun Ha vô tình nhìn thấy bài thơ treo trên tường, và đôi má cô đỏ ửng. Thật ngạc nhiên khi anh vẫn giữ bài thơ vụng về đó một cách trân trọng như vậy.
Khi cô đang đứng trước bài thơ, cô nghe thấy giọng của tiểu thư So Hyeon:
“Có vẻ như có khách đến thăm, vậy để tôi quay lại sau.”
“Không sao đâu. Người đó như muội muội của ta vậy, tiểu thư không cần bận tâm, cứ dùng trà đi.”
“Nếu công tử nói vậy, tôi sẽ chỉ uống một chén rồi đi.”
“Xin mời.”
“Nhân tiện, tôi nghe cha tôi nói. Tại sao người lại hoãn hôn lễ? Điều này khiến tôi rất bối rối nên mới đến đây hỏi thẳng.”
Nghe đến từ "hôn lễ", Eun Ha giật mình chạy vội đến, áp tai vào cánh cửa và nghe lén cuộc trò chuyện của hai người.
“Đó là… Ta muốn tập trung vào việc học cho đến khi vượt qua kỳ thi lớn sau khi đã đỗ thi tú tài. Nếu điều này khiến tiểu thư lo lắng, ta xin lỗi.”
Trong suốt thời gian Eun Ha đột ngột biến mất, Si Hoon đã lục tung cả làng để tìm cô, thậm chí còn lùng sục lên tận núi, nơi có bẫy hổ. Anh lo rằng cô có thể bị thú dữ tấn công, bị bọn cướp bắt cóc, hoặc tệ hơn, có thể trượt chân và ngã xuống sông. Những lo lắng khôn nguôi ấy đã khiến anh không thể chợp mắt.
Vậy mà cô vẫn an toàn và khỏe mạnh như thế này…
Si Hoon cảm thấy nhẹ nhõm vì Eun Ha không sao, nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi buồn bã.
“Muội có biết ta đã phải hỏi ông chủ tiệm sách cũ đến mức nào để tìm muội không? Nếu đi đâu thì cũng nên nói một tiếng chứ! Làm gì thì cũng phải báo, ở yên thì phải cho ta biết! Viết một lá thư có khó gì đâu mà muội không làm được?”
Eun Ha bị Si Hoon nắm chặt tay, bối rối cười gượng và gãi đầu.
“Xin lỗi công tử. Nhưng lúc đó ta thật sự không còn đầu óc để làm gì cả.”
“Ta biết. Ta cũng đã nghe hết chuyện xảy ra ở Phù Dung hôm đó rồi.”
“À, ra là vậy. Dù sao cũng xin lỗi huynh vì đã khiến huynh lo lắng.”
Eun Ha cắn nhẹ môi, không biết phải làm sao, và Si Hoon không thể giận thêm. Trong lòng anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, nói rằng cô đã vất vả rồi, nhưng anh lại không thể làm thế. Vì thế, anh chỉ nắm chặt tay cô hơn.
“Thế, bây giờ mọi việc đã xong chưa? Muội không cần quay lại đó nữa, phải không?”
“Không. Muội chỉ được cho phép ra ngoài tạm thời thôi. Ba ngày sau, muội phải quay lại.”
“Làm sao mà lại thế? Tôig việc gì mà muội phải làm chứ?”
“Muội đang làm công việc đọc sách. Đại nhân không nhìn thấy, nên muội đọc cho ngài ấy nghe những cuốn sách bằng ngôn ngữ phương Tây.”
Tay Si Hoon run lên khi nghe điều này.
Anh biết rõ nơi ấy là đâu. Đó là nơi mà cha anh đã cử người đến theo dõi, nhà của Thế tử phế truất, Seo Ji Hak. Chỉ nghĩ đến việc Eun Ha làm việc ở một nơi nguy hiểm như vậy khiến Si Hoon tối sầm mặt mày.
“Tôi chuyện của tỷ ấy thì sao? Muội không thể đến Phù Dung. Muội rất nhớ tỷ ấy, nhưng nếu muội vào đó, chắc chắn sẽ lại có chuyện.”
Si Hoon vuốt tóc Eun Ha khi thấy cô buồn bã và gật đầu nhẹ.
“Trước tiên, hãy đến nhà ta. Yeong đã nhắn rằng nếu ta gặp muội, nói cho muội biết cô ấy vẫn ổn. Muội hãy ở nhà ta trong ba ngày. Ta sẽ gọi Yeong về.”
“Thật vậy sao? Cảm ơn công tử! Cảm ơn huynh nhiều lắm!”
Eun Ha nhảy cẫng lên và ôm lấy Si Hoon. Từ nhỏ cô đã quen việc được an ủi trong vòng tay ấm áp của anh, đến nỗi cô không nhận ra điều gì không đúng.
Si Hoon nhìn xuống Eun Ha đang ôm chặt mình, đôi môi mấp máy, và gương mặt anh đỏ bừng lên. Dù đã thề sẽ giữ tình cảm này trong lòng suốt đời, nhưng cảm xúc trong anh lại bùng nổ mãnh liệt như một căn bệnh tim nguy hiểm.
Si Hoon vội vàng đưa tay che mắt Eun Ha và nói:
“Thôi, đi thôi. Muội chưa ăn gì phải không? Hôm qua có món thịt bò ngon mới nhập về, chúng ta sẽ bảo làm món hầm.”
Nghe vậy, Eun Ha vui mừng gỡ tay Si Hoon ra và rạng rỡ đáp lại:
“Huynh là nhất. Haiz, dạo này muội cũng ăn khá nhiều cơm đấy, nhưng không gì bằng bữa cơm tại nhà mình.”
“Tch, cái giọng điệu của muội. Bao giờ thì muội mới chịu nói chuyện đúng với cái miệng xinh đẹp của mình đây.”
“Muội sẽ thế này suốt đời, suốt đời.”
Eun Ha mang theo hành lý, bước đi nhanh nhẹn cùng Si Hoon rời khỏi dinh thự.
Từ xa, Seo Ji Hak chăm chú quan sát cảnh tượng ấy, đôi mắt nheo lại. Dù đôi mắt anh khẽ nheo như đang chứng kiến điều gì thú vị, nhưng Yulje biết ngay rằng tâm trạng của chủ nhân mình đang vô cùng khó chịu.
“Thưa ngài, nếu ngài muốn, tôi sẽ đưa cô ấy về…”
“Không cần. Ta chỉ tò mò... hắn là ai?”
“Tôi sẽ tìm hiểu ngay.”
Seo Ji Hak khẽ gật đầu và bước đến trước cổng lớn, nơi người quản gia đang cúi đầu thấp và mở cửa. Bỏ lại những người đang cúi chào sau lưng, Ji Hak đi thẳng vào phòng riêng của mình.
“Tin đồn có vẻ đã lan rất nhanh. Xem chừng các quan lớn ở Hanyang bắt đầu từng người một đến đây.”
“Cách đây nửa tháng, Bình phán là người đầu tiên đến. Theo điều tra, ông ta có một gian nhà riêng bên trong Phù Dung Phường.”
“Ở Phù Dung Phường sao?”
“Vâng, vì đó là nơi có nhiều người đàn ông lui tới, không gây nghi ngờ gì. Có tin đồn rằng sẽ có cuộc họp tại đó.”
Ji Hak khẽ gật đầu, rồi nhìn vào gương, xoa lên vết thương đã bắt đầu lành.
Ngày anh bị thương, vì không kiềm chế được cơn giận, anh đã giết hết bọn chúng, chỉ để lại một kẻ sống sót. Đang dính đầy máu, anh không ngờ lại gặp cô gái đó tại nhà tắm.
Khuôn mặt hoảng sợ của cô thật đáng yêu khi méo mó lại. Cô run rẩy như một con thú ăn cỏ mắc bẫy. Nhìn cảnh tượng đó khiến anh gần như muốn bóp cổ cô và nhấn xuống nước, để rồi trút hết cơn dục vọng bùng cháy trong mình.
Anh đã gần như muốn đẩy dương vật vào miệng cô một cách thô bạo, khiến cô phải nôn khan vì buồn nôn. Rồi anh sẽ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô, trước khi xé toạc quần của cô và lao vào cơ thể mềm mại của cô.
Cô sẽ khóc vì nghẹt thở, khóc vì đau đớn. Đôi mắt sáng ấy sẽ méo mó đi, cầu xin tha mạng…
Chỉ nhớ lại giọng nói của cô đã khiến ngọn lửa dục vọng trong người Ji Hak lại bùng cháy. Anh bật cười nhạt và chậm rãi vuốt môi.
Nếu anh làm như thế thật, có lẽ anh đã giết cô ngay ngày hôm đó. Đáng ra anh nên làm vậy.
Cô luôn sợ hãi trước mặt anh, nhưng lại có thể cười tươi và má ửng hồng trước người khác.
Cảm giác khó chịu kỳ lạ khiến sống lưng Ji Hak lạnh toát. Khi anh đang nhắm mắt lại, lắng nghe báo cáo của Yulje, thì anh mở cửa sổ và nhìn ra những bông sơn trà đỏ nở trái mùa.
“Nếu vậy, chúng ta cũng nên đến Phù Dung Phường. Yulje à, đã lâu rồi chúng ta chưa có cuộc vui nào.”
━━━━⊱⋆⊰━━━━
Eun Ha nhìn miếng thịt lớn hơn nắm tay của mình và nuốt nước bọt. Món sườn hầm với ngân hạnh và lá thông tỏa ra mùi thơm nức mũi, và món japchae chỉ có thể thưởng thức vào những dịp đặc biệt được bày biện lộng lẫy. Thêm nữa, món súp thịt bò lại thơm ngon, thanh mát vô cùng.
Eun Ha muốn cúi chào cảm tạ, nhưng trước tiên phải lấp đầy cái bụng đói đã. Trong lúc cô ăn ngon lành, Si Hoon nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và tự tay rót nước mời cô.
“Không ai cướp của muội đâu. Ăn từ từ thôi.”
“Cảm ơn huynh. Thật sự rất ngon. Ở Phù Dung Phường muội chỉ được ăn đồ thừa của khách, nhưng bây giờ, muội cảm thấy mình thật may mắn.”
“Muội ăn ngon như vậy, ta cũng thấy no rồi.”
Trong lúc Eun Ha ăn, Si Hoon không ngừng lo lắng quan sát xem cô có thay đổi gì không.
Chắc hẳn vì anh mà mẹ đã đối xử tàn nhẫn với Eun Ha. Vì anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình mà Eun Ha và Yeong đã phải chịu khổ.
Nhưng làm sao anh có thể giấu đi tình cảm dạt dào này?
Si Hoon nhẹ nhàng lấy hạt cơm dính trên môi Eun Ha và vuốt ve má cô. Cô rụt đầu lại vì nhột, rồi xoa nhẹ nơi bị anh chạm vào.
“Nhưng huynh thực sự không sao chứ? Nếu để muội gặp tỷ, người ta sẽ bị hiểu lầm đấy.”
“Sao? Sợ người ta đồn rằng ta đưa một kỹ nữ về nhà à?”
“Tất nhiên rồi. Những quan lại của gia đình danh giá chẳng bao giờ đưa kỹ nữ về nhà. Họ toàn lén lút đến vào ban đêm thôi.”
Câu nói có chút châm biếm của cô khiến Si Hoon bật cười lớn.
“Không sao. Ta chưa đỗ đạt quan chức gì cả, chỉ là một thư sinh đang chuyên tâm học hành thôi. Và cả làng này ai mà không biết mẫu thân ta là ai.”
“Nhưng mà…”
Khi cô đang lưỡng lự, một giọng nói vang lên.
“Thiếu gia, tiểu thư So Hyeon đến rồi.”
Tiếng quản gia Kim vang lên trong không gian, mang theo sự bối rối vì biết sự hiện diện của Eun Ha.
“Muội cứ ở đây chờ. Ta sẽ ra tiếp khách rồi quay lại.”
“Muội có nên tránh mặt không ạ?”
“Không cần. Dù sao đó cũng là người ta phải gặp trước mặt người khác.”
Nói rồi Si Hoon đứng dậy và bước ra ngoài. Từ khe cửa, Eun Ha có thể nhìn thấy một cô tiểu thư xinh đẹp trong bộ trang phục lộng lẫy đang mỉm cười rạng rỡ chào đón Si Hoon.
Cô tiểu thư ấy thực sự đẹp như một tân nương. Mái tóc được tết gọn gàng, chiếc váy lụa sáng bóng, và cặp lông mày cong cong như vầng trăng non.
Eun Ha nuốt nước bọt trong khi mút chiếc thìa của mình, nhưng rồi cô lắc đầu và tập trung ăn lại. Cô biết ơn Si Hoon vì đã chu đáo chuẩn bị cả bánh ngọt và đồ tráng miệng quý giá, những món mà cô yêu thích. Cô cắn một miếng to và cảm thán:
“Hah, đây đúng là thiên đường.”
Trong lúc nhai đồ ăn, Eun Ha vô tình nhìn thấy bài thơ treo trên tường, và đôi má cô đỏ ửng. Thật ngạc nhiên khi anh vẫn giữ bài thơ vụng về đó một cách trân trọng như vậy.
Khi cô đang đứng trước bài thơ, cô nghe thấy giọng của tiểu thư So Hyeon:
“Có vẻ như có khách đến thăm, vậy để tôi quay lại sau.”
“Không sao đâu. Người đó như muội muội của ta vậy, tiểu thư không cần bận tâm, cứ dùng trà đi.”
“Nếu công tử nói vậy, tôi sẽ chỉ uống một chén rồi đi.”
“Xin mời.”
“Nhân tiện, tôi nghe cha tôi nói. Tại sao người lại hoãn hôn lễ? Điều này khiến tôi rất bối rối nên mới đến đây hỏi thẳng.”
Nghe đến từ "hôn lễ", Eun Ha giật mình chạy vội đến, áp tai vào cánh cửa và nghe lén cuộc trò chuyện của hai người.
“Đó là… Ta muốn tập trung vào việc học cho đến khi vượt qua kỳ thi lớn sau khi đã đỗ thi tú tài. Nếu điều này khiến tiểu thư lo lắng, ta xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.