Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 142: Lũ điên, mau đi đi!

Dung Hàm

28/11/2020

Sắc quỷ đêm đó ở tại trong nhà của tôi, tại thời điểm tôi ngủ được mông lung, cảm nhận được người bên cạnh bỗng nhúc nhích, tay của anh từ cái hông của ta rút ra, sau đó im ắng biến mất.

Tôi chậm rãi mở to mắt, tâm tình khó tránh khỏi có chút sa sút.

Lần đầu tiên cảm nhận được một loại cảm giác tên là phòng không gối chiếc, vốn là mấy ngày không gặp, hiện tại càng là một nửa giấc ngủ rời đi.

Tôi thở dài, mở miệng nói:” Aizzz…… Cuối cùng vẫn là rời đi sao?”

Tôi ngồi dậy, hướng bên giường bắt lấy thú bông lông nhung rất lớn, để ở bên người, thân thể tôi xoay lại, nằm ôm trên nó ngủ thiếp đi.

Dù cho sắc quỷ lâm thời rời đi, cũng không có ở trong lòng của tôi lưu lại áp lực cùng ảnh hưởng quá lớn, nên ngủ vẫn là ngủ.

Bởi vì chuyện như vậy dù sao cũng là trạng thái bình thường , quen thuộc cũng còn tốt, dù sao người ta cũng không là người bình thường, trượng phu bình thường.

Có lẽ, có một ngày anh thoái vị, anh liền có thể một mực làm bạn với tôi?

Bất quá, đó cũng là sự tình sau khi tôi qua đời đi……

Một giấc hừng đông, An Bình một trận điện thoại đánh tới đem tôi đánh thức.

“Chúng ta đã đến, cậu người đâu? Không phải hẹn xong tám giờ sao, chúng ta đã đợi dưới lầu.”

Tôi lập tức từ giường Nhảy dựng lên, nhanh chóng phủ lấy quần áo, ôm điện thoại trả lời.

“Thật xin lỗi , mình ngủ quên mất rồi!”

Tôi bối rối nói, trong mơ hồ, tôi nghe được từ loa phóng thanh kia truyền đến một thanh âm nam tử khinh thường.

“Lười.”

Tôi nghĩ đến không cần nghĩ lại, liền biết là ai nói ra những lời này .

Ngoại trừ An Hiên, còn ai vào đây?

Tôi nhanh chóng rửa mặt xong liền cầm lấy giỏ, đóng cửa lại chạy xuống thang lầu.

An bình nhìn thấy tôi vội vã mà xuống lầu, vẫn là một dáng vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, kỳ quái nhìn tôi một chút, sau đó đột nhiên giống như là biết chút cái gì, cười đến không có hảo ý nhìn tôi: “Tiểu Hoa, lão công cậu trở về?”

Tôi còn đang kinh ngạc cô ấy làm sao mà biết được , tôi liền chú ý tới ánh mắt cô ấy như tên trộm, lập tức minh bạch……

Mặt của tôi như bị phỏng, nhưng vẫn nghiêm trang nói: “ Cậu đừng nghĩ lung tung, tối hôm qua chỉ là thuần đi ngủ.”

“Ai yêu, còn thuần đi ngủ đâu, mình cũng còn không nói cái gì, cậu liền vội vã giải thích.”

An bình cười đến một mặt xảo trá: “Giải thích chính là che giấu tiểu Hoa.”

“Được rồi được rồi, đừng già xoắn xuýt chuyện này, chúng ta đi thôi, Diệp Dao nhất định sốt ruột chờ đó”.

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi phát giác được An Hiên một mặt không vui, mà lại nét mặt của hắn nghiêm túc có chút doạ người.

Chúng tôi cùng một chỗ ngồi vào trong xe, chỉ là An Hiên lúc bước vào ghế lái, thoáng hướng tôi bên này liếc mắt mắt, tôi có chú ý tới, nhưng không có để ở trong lòng.

Bởi vì người tôi lúc xoay người, có thể sẽ không cẩn thận nhìn thấy, nhất định không sẽ không cố ý.

Thế nhưng , trong tương lai một ngày, tôi lại biết, hắn lúc ấy cũng không phải là không cẩn thận, mà là thật sự có ý nhìn tôi một chút.

Cái ánh mắt kia lại bị tôi cho quên lãng, về sau cũng không còn xuất hiện.

Khi chúng tôi đến dưới lầu nhà Diệp Dao, Diệp Dao đã đứng tại cổng, nhìn thấy xe của chúng tôi ngừng tắt máy, lo lắng đi tới, còn chưa lên tiếng, sau lưng cô ấy trong đại lâu lại lao ra ngoài mấy bác gái.

“Gia đình các người sao còn chưa dọn đi? Chúng tôi định khiếu kiện nhà đất! cô không nghe thấy sao? Chuyển ra ngoài nhanh lên!”



“Đúng vậy , cả ngày ồn ào quá, ban ngày cũng nhao nhao, nửa đêm còn đang nhao nhao, các ngươi không ngớt”

“ chúng ta còn phải nghỉ ngơi !”

“Thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài! Đừng ở đây làm phiền cuộc sống bình thường của người khác!”

Những bác gái kia có thể nói là chửi ầm lên, từng câu một đều khó nghe, một ông già trông lương thiện hiền lành cũng là lắc đầu liên tục, thẳng thở dài: “Thật sự là làm cho chúng ta không được an bình “.

Diệp Dao không ngừng mà hướng bọn họ nói xin lỗi, lưng khom đều tới đất .

Đúng lúc này, một cái mắt tam giác ngược lại mọc ra, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn, một bà lão gầy gò như khỉ bước đi tới, đôi môi thật mỏng bao vây lấy răng phun ra, dáng dấp mười phần xấu xí.

Nàng nhìn thấy Diệp Dao, há miệng trực tiếp phun lời nới: “Vì cái gì không đưa đi bệnh viện tâm thần? Nơi đó mới là chỗ cho bọn họ tới? A? Hôm nay cũng nhanh dọn đi cho chúng ta, nếu không cũng đừng trách ta gọi điện thoại cho người bệnh viện.”

Cái lão bà này một mặt chanh chua xấu tính, chẳng khác gì mấy bà già mồm mép khỉ ho cò gáy, miệng rất hung ác.

“Ta có người thân làm việc ở đó, cho nên đừng cho là ta không có cách nào đem hai cái nữ nhân điên kia đi “!

Diệp Dao bởi vì tức giận , hai mắt đỏ hoe, cô ấy quả là nhanh khóc lên, thanh âm bên trong mang theo tràn đầy oán trách!

“Mẹ ta cùng nãi nãi không có điên! Bọn họ…… bọn họ chỉ là thân thể không tốt, bệnh, bọn họ cũng không có bệnh tâm thần! Cũng tuyệt đối sẽ không đi bệnh viện tâm thần!”

“Này Nha , cái này nhưng không tới phiên ngươi tới nói đâu, Diệp Dao, chúng ta tất cả cư dân nơi này, đều mãnh liệt yêu cầu hai nữ nhân trong nhà người rời nơi này đi, các ngươi vẫn là đừng có chống đối nữa”.

Tôi nhìn thấy tràng cảnh này, còn Diệp Dao mặt mũi tràn đầy nước mắt , rốt cuộc biết cô ấy những ngày này đã phải trãi qua những thứ gì.

Ngoại trừ người trong nhà mang đến áp lực cực lớn cho cô ấy, còn có áp lực bên ngoài, thấy được gương mặt cô ấy mỏi mệt bi thương, thật sự là bị tra tấn không nhẹ .

Tôi không có để ý những chú bác kia, kéo tay mang theo Diệp Dao chuẩn bị đi lên lầu.

Rất nhiều người hướng chúng tôi quăng tới ánh nhìn kỳ quái , khẳng định đang suy nghĩ, Diệp gia đều có bệnh tâm thần, thế mà còn có người dám đi nhà cô ấy làm khách.

Một bác gái mười phần xen vào việc của người khác, trực tiếp đi tới, kéo lại An Bình.

“Tiểu cô nương a, nhà bọn hắn có người điên a, cô đi không phải là muốn chết sao.”

Tôi nhíu mày, cho nên tôi rất chán ghét loại phụ nữ này , ngày ngày ngoại trừ nhận không ra người, nói huyên thuyên bên ngoài còn nghĩ cách tạo ấn tượng xấu trong lòng người ta.

Khả năng bà ta điểm xuất phát là tốt, nhưng câu nói này không khỏi cũng thật khó nghe đi?

An bình hơi có chút lạnh lùng nghiêng người sang, né tránh tay bà, ngữ khí vẫn rất có lễ phép.

“Cảm ơn, chúng tôi là bạn học Diệp Dao , hôm nay cố ý tới thăm hỏi cô ấy, làm phiền cô quan tâm.”

An gia còn theo tới một cô gài và một chàng trai trẻ tuổi, có vẻ như cũng là bàng môn hậu bối, bọn hắn chỉ là lặng lẽ đi theo phía sau An Hiên, tôi xoay người một cái, vừa hay nhìn thấy cô nương kia một mặt sùng bái nhìn qua An Hiên.

Đầy rẫy chi tình ái mộ, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy một trận biến xoay.

An Hiên thực lực cường đại, chúng tôi đều biết, nhưng phẩm hạnh cùng tính cách, tôi thật sự là nhìn không thấu.

Hơn nữa, tôi cũng rất chán ghét loại người tự đại cuồng ngạo này, nói chuyện còn mười phần không tôn trọng người khác, loại người này tôi quả thực không ưa nổi.

Nhưng mà, thân là thân thuộc, An Hiên cùng cô nương kia có huyết mạch đồng dạng, An Hiên đồng đẳng với ca ca của cô ấy, cô ấy sùng bái cũng là rất bình thường.

Chúng tôi rất mau vào nhà Diệp Dao, chính là cửa trước mới thoáng mở ra một điểm, tôi liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm đồ vật đổ nát, còn có tiếng cười cùng tiếng kêu điên cuồng nữ nhân.

“Ha ha ha, mau tới bắt Ta nha! Bắt ta nha!”

“Bảo Bảo…… con cần phải mau mau lớn lên, biết sao, mẹ sau này một thân nhờ vào con đó”.



“A…… Lập tức, lập tức con liền có thể sống lại, hài tử.”

Âm thanh lão nhân Già nua cùng giọng nữ trung niên sáng tỏ lẫn nhau xuất hiện, tôi lúc này mới lĩnh ngộ được, vì sao lúc ấy Diệp Dao hận không thể khiến chúng tôi tới ngay nơi này giúp cô ấy.

Bên trong loại hoàn cảnh này, đừng nói mấy ngày một tuần, mấy giờ, tôi đều không thể chịu đựng.

Nhìn thấy mặt đất trong phòng khách tối tăm mờ mịt, một cửa phòng ngủ lên tầng lại bị khóa, trước cửa còn chặn một cái ghế sô pha.

Tôi thậm chí có thể nhìn thấy, có người đang không ngừng va chạm vào tấm cửa này, bên trong truyền đến một tiếng điên cuồng rống lên.

“Thật là nghiêm trọng.”

An bình bị cái động tĩnh khổng lồ này dọa đến lui về sau một bước, trực tiếp dẫm lên chân An Hiên sau lưng, mất đi thăng bằng, hướng thẳng đằng sau ngã xuống, An hiên lập tức đỡ cô ấy, An Bình mới không có té lăn trên đất.

“Cẩn thận một chút.”

Trong lời của hắn chỉ có lo lắng, trên mặt cũng không bởi vì An Bình dẫm lên hắn mà lộ ra biểu lộ tức giận .

Phảng phất tổn thương cùng đau đớn trên chân đều là giả.

An bình hơi kinh ngạc nhìn qua hắn, còn tưởng rằng hắn lại bởi vì mình không cẩn thận dẫm lên hắn mà bày sắc mặt khó coi.

Ai ngờ, cũng không có, An Hiên đỡ lấy cô ấy, con mắt hướng phía kia phiến cửa phòng truyền đến thanh âm nhìn lại.

“Ở trong đó…… Có cái gì.”

Tôi thở dài, ai cũng biết là có … khoan đã, có chuyện gì ?

Tôi lập tức chú ý tới cách hắn dùng từ, nhíu mày, nhìn về phía hắn, hắn lại một chút đều không nhìn tôi, mà là bình tĩnh nói:” Có chút khó giải quyết, nhưng chúng ta sẽ ổn thôi”.

Một mực ở vào trạng thái tuyệt vọng ,Diệp Dao vừa nghe đến câu nói này, cả người giống như là nghe được thanh âm Thượng Đế, cõi lòng đầy hi vọng từ trên chỗ ngồi đứng lên, kích động kêu lên: “Thật sao? Thật có thể mau cứu mẹ của ta cùng bà sao?”

An hiên không gật đầu, mà là trực tiếp đi hướng cánh cửa kia.

Trong cửa truyền đến tiếng vang ầm ầm, hai tiểu bối lạ mặt kia nhìn sợ hãi rụt rè, tôi không phải hiểu rất rõ vì cái gì An gia gia lần này phái bọn họ chạy tới.

Bất quá nghĩ lại mình, người ta vẫn còn chưa so sánh mình đâu, tôi cũng không có tư cách đi chất vấn người ta.

Tiểu cô nương kia trốn ở một bên, sợ sệt nhìn qua cánh cửa kia, xem ra cô ấy hẳn là lần dầu tiên theo ra khu quỷ, nhìn tuổi của cô ấy, bộ dáng chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, hơn phân nửa vừa mới bắt đầu lịch luyện.

Thế nhưng An Hiên không phải loại người hiền lành dễ nói chuyện kia, hắn chú ý tới hai người bọn họ không cùng bên trên, có chút tức giận quay đầu, nói:” Đến đây, ngây ngốc lấy làm cái gì?”

Nói xong về sau, quay người, lại tăng thêm mấy câu.

Thoáng khiến cho tôi có một chút cái nhìn khác biệt về tính cách của hắn..

“Đừng sợ, có ta ở đây .”

Không thể không nói, cái miệng nam nhân này rất độc, tâm tư vẫn là rất mềm mại, lúc đối mặt người có quan hệ máu mủ cùng mình, đều có loại cảm giác thân thiết không hiểu.

Tôi nghĩ tới đây, không khỏi có chút cảm thán.

Đối với người thân có cảm giác thân thiết, đối với tôi lại tràn đầy địch ý.

Ngay cả nguyên nhân đều không có, tôi không có trêu chọc hắn, khiến cho tôi rất buồn bực.

Hai cái tiểu Kia bối di chuyển bước chân đi theo, Diệp Dao thì là lo lắng nhắc nhở nói: “Các ngươi nhất định phải cẩn thận”. Nói xong còn giữ chìa khoá cửa đưa cho tôi.

Tôi tiếp nhận, yên lặng nhìn xem cánh cửa kia, trong mắt xẹt qua ám quang.

Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không cản trở, tôi muốn dùng năng lực của mình, giúp bọn họ một chút sức lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook