Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 148: Mau đưa bọn họ bắt đi!

Dung Hàm

28/11/2020

Sự tình nhà Diệp Dao cũng coi là chính thức hoàn thành, đang chờ đợi An Bình tỉnh lại bên trong, tôi đã nhận ra An Hiên thay đổi.

Hắn từ lúc vừa rồi biết được năng lực của tôi về sau, cả người thái độ đối với tôi hoàn toàn cũng thay đổi.

Có vẻ như cái nhìn đối với tôi thay đổi không ít, hắn cũng một mực dùng một đôi ánh mắt mang theo ý vị không rõ nhìn tôi chằm chằm rất lâu.

An bình đã hôn mê không bao lâu, được đưa về giường nghỉ ngơi, không bao lâu liền tỉnh lại.

“Ta……”

Lúc An bình tỉnh lại , có vẻ như còn chưa kịp nhận thức rõ chuyện gì xảy ra, giật mình tỉnh lại, trực tiếp từ giường Ngồi dậy, nhing chúng tôi kêu lên: “ Nghi thức đâu? Cái con rối kia đâu?”

Tôi chặn lại nói: “Kết thúc rồi, không sao đâu, thành công rồi.”

Tổng cộng chín chữ, mục đích đúng là để An Bình ổn định tâm thần .

“Thành công?”

Tôi nhẹ gật đầu, trấn an nói: “Đúng vậy, cậu bây giờ cảm thấy thế nào, thân thể còn tốt chứ?”

“Làm sao có thể…… Mình đều không có kiên trì nổi, nghi thức chẳng khác gì là thất bại, làm sao lại thành công được?”

Cô ấy hiển nhiên không tin, cô ấy có khả năng đang suy nghĩ, tôi vì không để cô ấy cảm thấy tự trách, cho nên mới an ủi như thế.

Tôi cười bắt lấy tay của cô ấy vỗ vỗ, nói: “ mình lừa cậu làm gì đâu, chúng ta thật thành công. Mặc dù phương thức tương đối đặc biệt, nhưng kết cục là tốt, là được rồi.”

Nói xong những lời này về sau, tôi mới chậm rãi mở miệng, đem ý nghĩ mình nói ra.

“ Mình dự định đi cái cô nhi viện kia nhìn xem.”

An hiên một mực cúi thấp xuống con mắt lập tức nhìn về phía tôi, ngay cả hai cái tiểu bối An Gia kia cũng là giật mình nhìn qua tôi.

“ Ngươi nói là, ngươi muốn đi qua cô nhi viện Tiểu Như trước kia sinh hoạt sao”?

Tôi nhẹ gật đầu, lúc đầu muốn cầm lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút cái kia gọi là Ái Tâm cô nhi viện tọa lạc ở chỗ đó, là địa chỉ nơi nào, liền nghe được sát vách đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai kinh hỉ của Diệp Dao.

“Mẹ , mẹ đã tỉnh!”

“Mẹ rốt cục tỉnh, mẹ làm con sợ muốn chết, mẹ biết không?!”

Tôi sững sờ, sau đó có chút vui mừng khóe miệng nhẹ cười, nói: “Xem ra không có cái gì trở ngại đâu, Bình An tốt rồi”.

“Vậy ta cùng đi”.

Ngay khi tôi còn đang cảm thán, cao hứng về mẹ và bà của Diệp Dao đều không có xảy ra chuyện gì, thành công khôi phục lại, An Hiên đột nhiên mở miệng nói như thế.

Ngay từ đầu tôi còn không biết hắn nói tới, cùng đi với tôi là muốn đi nơi nào.

Vài giây sau tôi mới biết được, hắn nguyên lai là tiếp lấy cái trước chủ đề của tôi nói tiếp.

“Cái gì Tiểu Như, cái gì cô nhi viện?”

An bình trước đó đã hôn mê, tự nhiên không biết về sau xảy ra chuyện gì, cái con rối kia chẳng khác gì là Tiểu Như hóa thân, tôi đem mình tại trong trí nhớ cô ấy nhìn thấy những gì tất cả đều kể lại cho An Bình.

Ngay từ đầu cô ấy cũng như ba người bên cạnh tôi, trợn mắt hốc mồm, nhưng là rất nhanh, cô ấy giống như là hiểu được , mở miệng nói: “Tiểu Hoa, cậu dù sao cũng là Diêm Vương hậu, khẳng định có một chút năng lực.”

“Không nghĩ tới lại là năng lực này.”

“Diêm…… Diêm Vương hậu.”

Cái tiểu nữ sinh kia lập tức bưng kín miệng của mình, hiển nhiên cô ấy cũng không biết tôi là thê tử sắc quỷ, cho nên bây giờ nghe An Bình nói ra miệng, cô ấy càng thêm chấn kinh.

Tôi lắc đầu, thở dài, nói : “An bình, năng lực này cũng không phải mình có thể lựa chọn.”

Nếu như có thể mà nói, tôi không muốn năng lực này, bởi vì mỗi khi tôi nhìn thấy bọn họ khi còn sống phát sinh sự tình, tất cả kết cục, đều là bi thảm, đều là hắc ám.

An bình cắn hàm răng, vì Tiểu Như



Trãi qua cảm thấy oán giận: “Phong ấn rất tốt, cô nhi viện cũng bị phong ấn tốt, loại người như vậy không nên làm viện trưởng , yêu cô nhi viện, cho rằng chính mình là kẻ hành hạ trẻ em để thỏa mãn thú vui của chính mình.”

“Dù sao, cô nhi cho dù là qua đời, cũng sẽ không có người chú ý đến bọn chúng.”

“Bọn chúng hoặc là bị phụ mẫu vứt bỏ, hoặc là chính là cha mẹ đã mất”.

Tôi lại ngữ khí có chút phức tạp trả lời:” cậu đừng quên, Tiểu Như chết những đứa trẻ đáng thương kia trong miệng cũng là đồng phạm.”

An bình lập tức trầm mặc, không biết nên nói cái gì.

Thật lâu, mới thở dài, thật lâu không nói lời nào.

Tôi nhìn về phía cửa sổ, đem tất cả những gì tôi muốn nói, tất cả đều một mạch nói ra:” mình sẽ chọn thời gian, đi cái cô nhi viện kia một chuyến”.

Tay tôi vuốt ve những mảnh vỡ của búp bê và quần áo trên đùi được quấn trong tấm khăn , bao khỏa bên trên thậm chí còn lưu lại một cỗ khí tức quen thuộc.

Lúc Tôi ôm Tiểu Như, loại khí tức tinh khiết bi thương kia.

Hai mắt rủ xuống , tôi khẽ thở dài một cái, thản nhiên nói: ” Mình muốn đưa cô ấy trở về nơi mà cô ấy đã từng rất yêu quý.”

Không tệ, nơi mà Tiểu Như thích .

Tôi nghĩ đến cô ấy vẫn đứng tại chỗ cái xích đu, nhìn qua nó không ngừng lắc lư.

Bất luận cô ấy từng ở cô nhi viện phát sinh qua chuyện gì, có vẻ như trong lòng của cô ấy, còn đối với nơi đó có một chút quyến luyến.

Có lẽ bà dì nấu bếp đối cô ấy yêu thương, khiến nội tâm của cô ấy hơi đạt được chút an ủi, thế nhưng cô ấy vẫn không có trốn thoát khỏi kết cục bi thảm.

Tôi nhắm mắt lại, do dự, tự hỏi liệu hành động của mình có phản tác dụng không.

Thế nhưng không biết tại sao, tôi từ mảnh vỡ bên trong con rối cùng quần áo, cảm nhận được cô ấy có loại tư niệm cùng xúc động này.

“Vậy cậu biết cô nhi viện ở đâu sao?”

Tôi lắc đầu, nói:” Không biết, chỉ biết là cô nhi viện gọi Ái Tâm cô nhi viện.”

“Ái tâm cô nhi viện?!”

An bình giống như là biết chút gì, kêu to lên tiếng, bờ môi đều có chút run rẩy.

Cô ấy kích động nói:” Cái kia cô nhi viện cách cửa hàng gia gia rất gần ! Chỉ cần xuyên qua hai con đường, liền có thể nhìn thấy cái cô nhi viện kia.”

Giọng nói của cô ấy có chút run rẩy: “hơn nữa, mình cũng biết nơi đó đã từng phát sinh qua sự tình gì”.

An bình sắc mặt trắng bệch: “Nghe nói viện trưởng nơi đó là kẻ tâm lý biến thái, ngay từ đầu hình như là nam nhân rất tốt, nghe nói là bởi vì vợ cùng con trai vì tai nạn xe cộ cả hai cùng qua đời , vì quá đau buồn day dứt, cùng áy náy, cho nên hắn hao hết vật tư và máy móc làm cái cô nhi viện kia.”

Ngay từ đầu là hi vọng bọn nhỏ có thể có được nơi an tâm sinh hoạt và trưởng thành , thế nhưng là về sau không biết thế nào, tính cách liền trở nên thay đổi, vốn là người rất hòa ái dễ thân, đối bọn nhỏ là người tràn ngập ái tâm lại biến thành kẻ biến thái bạo hành”.

“Làm sao lại……”

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, vạn vạn không nghĩ tới, sự tình còn sẽ có dạng quá khứ này.

Tôi vẫn cho là Từ viện trưởng kia khởi đầu với cô nhi viện là dụng ý khó dò, vì thỏa mãn tưởng niệm cùng hành vi biến thái của hắn.

Nhưng tôi nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn vốn dĩ là người thiện lương, là người thích hài tử.

Chẳng lẽ…… Là gia cảnh hắn vụn vỡ, thê tử cùng hài tử qua đời dẫn đến tinh thần của hắn xuất hiện vấn đề? Từ đó khiến hắn biến thành một đồ biến thái sao?

Tôi cắn môi dưới, suy đoán nghĩ đến.

Về sau đích thật là xảy ra án mạng , cho nên mới được niêm phong, nghe nói là đứa bé bởi vì đói, chết. Tòa án tuyên án tịch mịch rồi phong ấn cô nhi viện.”

“Bởi vì đói?”

Tôi nhịn không được cười lạnh : “Truyền thông đối ngoại thật đúng là đủ thành thật, bởi vì Đói . Loại lý do này, vậy mà cũng nói được.”

“Tiểu Như là bị ngược đãi mà chết”.

Ngay cả sau khi cô ấy chết, sự thật về cô ấy vẫn chưa được tiết lộ với thế giới!



Điều này thật đáng buồn làm sao!

Tôi chạm vào những thứ trên chân mình, cuối cùng hạ quyết tâm và nói: “Mình sẽ đích thân đến đó lần này.”

” Ta sẽ đi cùng.”

An hiên đột nhiên khiến cho tôi giật mình, tôi đầu tiên là sững sờ, sau đó mới lắc đầu.

“Không được, chính ta đi thôi, ngươi chăm sóc thật tốt An Bình đi.”

“Ngươi đừng luôn luôn một mình gánh chịu, hơn nữa ngươi không biết cái cô nhi viện kia còn phát sinh qua cái gì, ta đi cùng ngươi ít nhất cũng có thể bảo vệ”.

Tôi lúc này mới đem ánh mắt chuyển hướng qua hăn, bốn mắt nhìn nhau.

Tôi lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, thật lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ gật đầu.

“Được, vậy cùng đi, nhưng hôm nay sợ rằng là không được, ngày mai thì thế nào?”

An bình cũng kích động đề nghị: “ Mình cũng muốn cùng đi”.

“Không được!”

“Không được.”

Tôi cùng An Hiên đồng thời kêu lên, tôi nhíu mày: “ Cậu vẫn là dưỡng thân thể thật tốt đi, nghi thức vừa rồi nhất định hao tổn rất lớn nguyên khí của cậu, nếu như cậu còn làm loạn, về sau An gia gia chắc chắn sẽ không để cậu ra ngoài lịch luyện.

An bình vốn còn đang muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn như cũ thỏa hiệp cùng tôi và An Hiên cúi đầu, khuất phục.

Mẹ và bà cùng Diệp Dao an ủi thật lâu mới nhanh chóng đi vào gian phòng này, kích động cầm tay của chúng tôi, nói: “Cám ơn các ngươi ! Cám ơn các ngươi đã cứu chúng ta.”

“Dì à, bà bà, hai người có nhớ đã trãi qua những chuyện gì không?

Hai người phụ nữ hai mặt nhìn nhau thật lâu, sau đó vẫn lắc đầu một cái.

Tôi thở dài, nhìn xem bọn họ bình tĩnh nói: ” cháu thay Tiểu Như đối hai ngươi xin lỗi, hi vọng hai ngươi có thể tha thứ cho cô ấy. “

Trong lúc bọn họ hiểu được tình huống về sau,thân thể có chút căng cứng cũng lỏng dần.

” Nguyên lai mọi chuyện là dạng này ư”

Mẹ của Diệp Dao giống như là tiêu tan đi mỏi mệt, mặt mũi như già nua mấy chục tuổi.

“Chúng tôi không trách cô ấy , chỉ là có lỗi với Dao Dao a, còn có mẹ ta, làm khổ các ngươi, nhất là Dao Dao.”

“Lần này nếu như không phải là các ngươi, chúng ta chỉ sợ sớm đã bởi vì thân thể tiêu hao cùng mất máu quá nhiều mà chết.”

Tôi tương đối cảm thấy vui mừng chính là,người nhà Diệp Dao rốt cục khôi phục thần trí.

Như vậy, bọn họ cũng không cần gặp phải tìn cảnh phải đi bệnh viện tâm thần.

Ngay khi gia đình họ vây quanh, lẫn nhau an ủi, đồng thời lý giải hành vi lúc trước của Tiểu Như thì cửa trước bị gõ.

Âm thanh Phanh phanh phanh, mười phần to lớn, phảng phất muốn đem cửa tấm lật tung lên.

Diệp Dao rụt rụt thân thể, cuối cùng vẫn là tiến đến mở cửa.

Người đứng trước cửa lại làm cho con mắt của cô ấy lập tức trừng lớn!

Là một đám bác gái vừa rồi tại tầng dưới cùng vây xem đồng thời nói huyên thuyên .

Những chuyện còn không phải trọng điểm, trọng điểm là tại phía trước bọn họ đứng đấy mấy người mặc quần áo đồng phục màu trắng , dáng dấp rất rắn chắc, lại khoẻ mạnh, từng cái lưng hùm vai gấu.

‘Chính là bọn họ, hai mẹ con này tuyệt đối có bệnh tâm thần, ngày ngày cãi nhau, khiến cho chúng ta cả tòa người đều ngủ không ngon giấc, các ngươi mau đưa bọn họ mang đi, ta thật sự là chịu đủ rồi!”

“Đúng vậy a, đúng vậy a, ngày ngày quỷ khóc sói gào, vừa rồi càng là đáng sợ, ta còn giống như nghe được tiếng tiểu cô nương thét chói tai nữa !’

Chúng tôi nhanh chóng đi tới cửa trước , khi nhìn thấy trước mắt tình cảnh này lúc, trong lòng nhất thời rớt xuống đất lộp bộp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook