Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 137: Căn phòng đưa tới hiểu lầm
Tử Thu
18/04/2014
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hàn Trạch Vũ mang theo âm khí vẻ mặt lãnh khốc bước tới, cảm giác sợ hãi từ trong lòng lan tràn ra.
Cô đã bắt đầu cảm thấy hối hận mới nãy không rời đi cùng Gia Di.
Nhìn Hàn Trạch Vũ từng bước một đến gần, theo bản năng cô di chuyển về ghế sa lon phía sau, để có chỗ tựa lưng.
Xa xa Hàn Trạch Vũ thấy bóng dáng của cô, đôi con ngươi như ngôi sao chói lọi mang theo vẻ mặt kinh hoảng đang nhìn mình, còn có đôi môi đỏ mọng hé mở, như có như không hấp dẫn, hôn lên đó sẽ có loại cảm giác làm cho người ta nghiện.
Anh nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng toát ra sự khủng hoảng của cô, nên cố ý thả chậm bước chân. Có thể thấy cô đang ở trước mặt của mình, vật nặng trong lòng liền thả xuống, tiếp đó, anh muốn người phụ nữ đáng chết này phải trả giá.
Một đoạn đường ngắn ngủn, anh đi từ từ tới đây, giống như là qua một thế kỷ, Tiếu Tiếu nhìn thấy ánh mắt âm lãnh kia của anh đang nhìn soi mói mình, khiến cho cô có cảm thật đau khổ.
" Em đang sợ?" Hàn Trạch Vũ cuối cùng đã đi tới đây, ngồi xuống dán thật chặt bên người cô.
" Em. . . . . ."
" Em có can đản bỏ chạy, làm sao lại không có can đảm đối mặt anh?" Trong giọng nói của Hàn Trạch Vũ xen lẫn tức giận cùng quyến luyến không dễ dàng phát hiện.
" Trạch Vũ, đừng như vậy, em chỉ không muốn làm khó anh, hơn nữa em cũng không muốn phá hư hạnh phúc của người khác, em không muốn làm người thứ ba."
Đối mặt với chất vấn của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiêu cảm thấy có hơi uất ức, nếu như không phải là bởi vì anh muốn cùng cô gái khác đính hôn, mình tại sao phải rời đi như vậy?
" Em vốn tự áp đặt sự việc như vậy sao?" Hàn Trạch Vũ hết sức căm tức gầm nhẹ.
Cái gì phá hư người khác, người thứ ba? Phải nói người thứ ba, cũng không tới phiên cô, chuyện chưa biết rõ đã vội vàng kết luận, hơn nữa đó là lòng tốt khiến cho người ta chán ghét, nguyện cho khổ sở, chỉ vì thành toàn người khác.
" Chẳng lẽ không đúng sao? Đôi mắt của em thấy tất cả không phải sao? Em cũng không phải người điếc, cũng không phải mù chữ, em có thể thấy rõ ràng là chuyện gì xảy ra, cũng có thể hiểu đính hôn là có ý gì. Em không rời đi, chẳng lẽ còn chờ chân để cho đích thân nữ chủ nhân trở lại đuổi đi sao hay?"
Vốn là một bụng uất ức cùng khổ sở, bị Hàn Trạch Vũ nói như vậy, càng thêm đau lòng , cô cũng không thể khống chế mình được nữa, nước mắt vô dụng rơi xuống. Cô thừa nhận, trong lòng của cô ghen tị với Thi Dư, thật sự là cô rất ghen, hơn nữa thật rất khổ sở.
Thấy bộ dáng uất ức của Tiếu Tiếu, khóc như mưa, vốn là còn muốn hung hăng dạy dỗ cô một chút, nhưng bay giờ anh cảm thấy hết sức đau lòng, cô gái này bề ngoài cứng rắn đã bắt đầu thay đổi mềm mại .
" Được rồi, đừng khóc, ai nói với em trong căn phòng kia sẽ có nữ chủ nhân khác? Em không cần tự cho là mình thông minh đi?" Hàn Trạch Vũ nói đang lúc tức giận, nhưng giọng nói rõ ràng lại êm ái rất nhiều.
" Cái gì?"
Vẫn khóc thút thít thì câu nói kia của anh đối với cô có thể một cái liền xâm nhập vào đầu rồi, cô ngẩng đầu lên, có hơi mơ hồ nhìn Hàn Trạch Vũ, này con ngươi sâu xa, lóe ra một tia khát vọng.
Thấy đôi mắt mê ly đẫm lệ của cô nhìn mình, còn có sự mong đợi, trong lòng của Hàn Trạch Vũ lập tức bị niềm vui lấp đầy, ạnh ôm thật chặt cô vào trong ngực.
" Anh nói, căn phòng kia sẽ không có nữ chủ nhân mới?"
Không có?
Trạch Vũ có ý gì. . . . . . ?
Nhưng là, chuyện đính hôn hiện tại cũng công bố ra ngoài rồi mà?
" Nhưng là, cuối tuần hai người sẽ đính hôn, hiện tại toàn thế giới cũng biết rồi." Lãnh Tiếu Tiếu đè nén kích động của nội tâm, lầu bầu mở miệng ghen tức mười phần hỏi.
Nhìn bộ dáng ghen trên mặt cô, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt sâu kín trên cơ thể cô, tâm thần của Hàn Trạch Vũ một hồi nhộn nhạo.
" Cái vấn đề này, chúng ta về nhà rồi nói?"
Cái tiểu yêu tinh chuyên đi dày vò người này, không đúng lúc lại ở đây dụ hoặc anh, nếu không phải bây giờ là ở tại nơi công cộng, anh đã sớm đem cô ăn sạch sành sanh rồi.
Hiện tại, cô lại còn làn loạn trong ngực mình, làm hại anh khó chịu muốn chết, nhanh lên một chút về nhà, thật tốt cảm nhận nỗi khổ tương tư của anh.
" Em không, em không trở về đâu. Hiện tại em có chỗ ở."
Mặc dù anh ấy nói căn phòng kia sẽ không có nữ chủ nhân khác, nhưng anh ấy cũng chưa từng nói nơi đó nữ chủ nhân là mình, cho nên lấy thân phận bây giờ của cô, cô cũng không muốn trở lại trong căn phòng kia.
" Em nói lại một lần xem? Nếu không em định ngủ ở ngoài đường sao?" Hàn Trạch Vũ vừa nghe cô không cùng anh trở về, lửa giận lập tức liền xông tới.
" Không phải vậy, bạn của em vừa lúc có phòng trống, em nghĩ em nên dọn đi khỏi nơi đó, nếu không Thi Dư mà đến sẽ rất lúng túng?" Lãnh Tiéu Tiếu nói ra ý tưởng chân thật, hi vọng Hàn Trạch Vũ có thể hiểu mình.
Cô nói xong, đem địa chỉ đưa cho anh nhìn: " Anh xem, chính là chỗ này, anh yên tâm đi, em sẽ không ngủ ở ngoài đường cái đâu."
Lãnh Tiếu Tiếu tự nhiên nói xong, căn bản không có chú ý tới Hàn Trạch Vũ đang chằm chằm tờ giấy kia, trên mặt đã bắt đầu kết băng.
" Đây chính là phòng của bạn em?"
Giộng nói của Hàn Trạch Vũ mang theo mười phần ý lạnh, một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu thân thể cô, ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Trạch Vũ, trong lòng nổi lên nghi ngờ. T7sh.
" Trạch Vũ, đúng rồi, thế nào?"
" Em thà tới chỗ của anh ta, cũng không nguyện ý cùng anh về nhà hay sao?" Hàn Trạch Vũ dường như là cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Lãnh Tiếu Tiếu rốt cuộc cảm thấy tình huống có cái gì không đúng rồi, chẳng lẽ cái phòng này của Gia Di có vấn đề gìsao?
" Trạch Vũ, cái này. . . . . . Có vấn đề gì không?"
Hàn Trạch Vũ nhìn trên bàn, thời điểm này mới phát hiện phía trên bàn bày hai ly nước, con ngươi rét lạnh quét về phía Lãnh Tiếu Tiếu.
" Trước khi anh tới đây, em luôn cùng người gọi là ‘ bằng hữu ’ này ở chung một chỗ sao?"
Cô đã bắt đầu cảm thấy hối hận mới nãy không rời đi cùng Gia Di.
Nhìn Hàn Trạch Vũ từng bước một đến gần, theo bản năng cô di chuyển về ghế sa lon phía sau, để có chỗ tựa lưng.
Xa xa Hàn Trạch Vũ thấy bóng dáng của cô, đôi con ngươi như ngôi sao chói lọi mang theo vẻ mặt kinh hoảng đang nhìn mình, còn có đôi môi đỏ mọng hé mở, như có như không hấp dẫn, hôn lên đó sẽ có loại cảm giác làm cho người ta nghiện.
Anh nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng toát ra sự khủng hoảng của cô, nên cố ý thả chậm bước chân. Có thể thấy cô đang ở trước mặt của mình, vật nặng trong lòng liền thả xuống, tiếp đó, anh muốn người phụ nữ đáng chết này phải trả giá.
Một đoạn đường ngắn ngủn, anh đi từ từ tới đây, giống như là qua một thế kỷ, Tiếu Tiếu nhìn thấy ánh mắt âm lãnh kia của anh đang nhìn soi mói mình, khiến cho cô có cảm thật đau khổ.
" Em đang sợ?" Hàn Trạch Vũ cuối cùng đã đi tới đây, ngồi xuống dán thật chặt bên người cô.
" Em. . . . . ."
" Em có can đản bỏ chạy, làm sao lại không có can đảm đối mặt anh?" Trong giọng nói của Hàn Trạch Vũ xen lẫn tức giận cùng quyến luyến không dễ dàng phát hiện.
" Trạch Vũ, đừng như vậy, em chỉ không muốn làm khó anh, hơn nữa em cũng không muốn phá hư hạnh phúc của người khác, em không muốn làm người thứ ba."
Đối mặt với chất vấn của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiêu cảm thấy có hơi uất ức, nếu như không phải là bởi vì anh muốn cùng cô gái khác đính hôn, mình tại sao phải rời đi như vậy?
" Em vốn tự áp đặt sự việc như vậy sao?" Hàn Trạch Vũ hết sức căm tức gầm nhẹ.
Cái gì phá hư người khác, người thứ ba? Phải nói người thứ ba, cũng không tới phiên cô, chuyện chưa biết rõ đã vội vàng kết luận, hơn nữa đó là lòng tốt khiến cho người ta chán ghét, nguyện cho khổ sở, chỉ vì thành toàn người khác.
" Chẳng lẽ không đúng sao? Đôi mắt của em thấy tất cả không phải sao? Em cũng không phải người điếc, cũng không phải mù chữ, em có thể thấy rõ ràng là chuyện gì xảy ra, cũng có thể hiểu đính hôn là có ý gì. Em không rời đi, chẳng lẽ còn chờ chân để cho đích thân nữ chủ nhân trở lại đuổi đi sao hay?"
Vốn là một bụng uất ức cùng khổ sở, bị Hàn Trạch Vũ nói như vậy, càng thêm đau lòng , cô cũng không thể khống chế mình được nữa, nước mắt vô dụng rơi xuống. Cô thừa nhận, trong lòng của cô ghen tị với Thi Dư, thật sự là cô rất ghen, hơn nữa thật rất khổ sở.
Thấy bộ dáng uất ức của Tiếu Tiếu, khóc như mưa, vốn là còn muốn hung hăng dạy dỗ cô một chút, nhưng bay giờ anh cảm thấy hết sức đau lòng, cô gái này bề ngoài cứng rắn đã bắt đầu thay đổi mềm mại .
" Được rồi, đừng khóc, ai nói với em trong căn phòng kia sẽ có nữ chủ nhân khác? Em không cần tự cho là mình thông minh đi?" Hàn Trạch Vũ nói đang lúc tức giận, nhưng giọng nói rõ ràng lại êm ái rất nhiều.
" Cái gì?"
Vẫn khóc thút thít thì câu nói kia của anh đối với cô có thể một cái liền xâm nhập vào đầu rồi, cô ngẩng đầu lên, có hơi mơ hồ nhìn Hàn Trạch Vũ, này con ngươi sâu xa, lóe ra một tia khát vọng.
Thấy đôi mắt mê ly đẫm lệ của cô nhìn mình, còn có sự mong đợi, trong lòng của Hàn Trạch Vũ lập tức bị niềm vui lấp đầy, ạnh ôm thật chặt cô vào trong ngực.
" Anh nói, căn phòng kia sẽ không có nữ chủ nhân mới?"
Không có?
Trạch Vũ có ý gì. . . . . . ?
Nhưng là, chuyện đính hôn hiện tại cũng công bố ra ngoài rồi mà?
" Nhưng là, cuối tuần hai người sẽ đính hôn, hiện tại toàn thế giới cũng biết rồi." Lãnh Tiếu Tiếu đè nén kích động của nội tâm, lầu bầu mở miệng ghen tức mười phần hỏi.
Nhìn bộ dáng ghen trên mặt cô, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt sâu kín trên cơ thể cô, tâm thần của Hàn Trạch Vũ một hồi nhộn nhạo.
" Cái vấn đề này, chúng ta về nhà rồi nói?"
Cái tiểu yêu tinh chuyên đi dày vò người này, không đúng lúc lại ở đây dụ hoặc anh, nếu không phải bây giờ là ở tại nơi công cộng, anh đã sớm đem cô ăn sạch sành sanh rồi.
Hiện tại, cô lại còn làn loạn trong ngực mình, làm hại anh khó chịu muốn chết, nhanh lên một chút về nhà, thật tốt cảm nhận nỗi khổ tương tư của anh.
" Em không, em không trở về đâu. Hiện tại em có chỗ ở."
Mặc dù anh ấy nói căn phòng kia sẽ không có nữ chủ nhân khác, nhưng anh ấy cũng chưa từng nói nơi đó nữ chủ nhân là mình, cho nên lấy thân phận bây giờ của cô, cô cũng không muốn trở lại trong căn phòng kia.
" Em nói lại một lần xem? Nếu không em định ngủ ở ngoài đường sao?" Hàn Trạch Vũ vừa nghe cô không cùng anh trở về, lửa giận lập tức liền xông tới.
" Không phải vậy, bạn của em vừa lúc có phòng trống, em nghĩ em nên dọn đi khỏi nơi đó, nếu không Thi Dư mà đến sẽ rất lúng túng?" Lãnh Tiéu Tiếu nói ra ý tưởng chân thật, hi vọng Hàn Trạch Vũ có thể hiểu mình.
Cô nói xong, đem địa chỉ đưa cho anh nhìn: " Anh xem, chính là chỗ này, anh yên tâm đi, em sẽ không ngủ ở ngoài đường cái đâu."
Lãnh Tiếu Tiếu tự nhiên nói xong, căn bản không có chú ý tới Hàn Trạch Vũ đang chằm chằm tờ giấy kia, trên mặt đã bắt đầu kết băng.
" Đây chính là phòng của bạn em?"
Giộng nói của Hàn Trạch Vũ mang theo mười phần ý lạnh, một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu thân thể cô, ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Trạch Vũ, trong lòng nổi lên nghi ngờ. T7sh.
" Trạch Vũ, đúng rồi, thế nào?"
" Em thà tới chỗ của anh ta, cũng không nguyện ý cùng anh về nhà hay sao?" Hàn Trạch Vũ dường như là cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Lãnh Tiếu Tiếu rốt cuộc cảm thấy tình huống có cái gì không đúng rồi, chẳng lẽ cái phòng này của Gia Di có vấn đề gìsao?
" Trạch Vũ, cái này. . . . . . Có vấn đề gì không?"
Hàn Trạch Vũ nhìn trên bàn, thời điểm này mới phát hiện phía trên bàn bày hai ly nước, con ngươi rét lạnh quét về phía Lãnh Tiếu Tiếu.
" Trước khi anh tới đây, em luôn cùng người gọi là ‘ bằng hữu ’ này ở chung một chỗ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.