Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 191: Hẹn gặp Hàn Phu Nhân
Tử Thu
03/06/2014
Hàn Trạch Vũ từ ra khỏi phòng tắm, có hơi hối hận nhìn Tiếu Tiếu nằm trên giường, anh chỉ thấy thân thể phía dưới chăn đang khẽ rung động, anh biết, nhất định cô ấy đang khóc.
Một cảm giác đau lòng dâng lên, anh đi về phía giường, muốn an ủi cô.
Nhưng mà vết thương kia là do mình tạo cho cô, mình còn có thể nói cái gì?
Trong lòng phiền loạn, chính anh lại lộ vẻ tức giận thu tay về.
Đầu Tiếu Tiếu tựa vào dưới chăn, không có một chút động tĩnh.
Lập tức gian phòng trở nên yên lặng không tiếng động, không khí tràn đầy buồn bực cùng sự đè nén khiến Hàn Trạch Vũ có cảm giác hô hấp không thoải mái, anh bất đắc dĩ gãi gãi đầu tóc ẩm ướt, nhanh chóng mặc quần áo đi ra giống như đang chạy trốn.
Lầu dưới vang lên tiếng đóng cửa nặng nề, sau đó lại truyền đến tiếng khởi động xe.
Lãnh Tiếu Tiếu vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng.
Nước mắt còn đọng ở khóe mắt, làm cho người ta không nhịn được thương tiếc.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn trần nhà, ở trong lòng than thở.
Lúc đồng ý với Gia Di, mình nên chuẩn bị tinh thần sẽ bị như vậy ? Không phải sao?
Cho nên, Lãnh Tiếu Tiếu, mày phải kiên cường lên, không thể bởi vì anh gây tổn thương cho mình mà đã liền buông tha rồi, mày đã đồng ý với Gia Di, nhất định mày phải trợ giúp cô ấy, nhất định mày phải làm cho Tần Phi có thể chân chính nắm giữ được một gia đình đầy đủ hạnh phúc.
Một phen củng cố lòng mình, Lãnh Tiếu Tiếu chậm rãi ngồi dậy.
Nếu Trạch Vũ ở đây không cách nào đồng ý, như vậy cô phải đi tìm người khởi xướng.
Quyết định như vậy Lãnh Tiếu Tiếu cố nén đơn đớn ở hạ thân bò dậy. T7sh.
Nằm ở trong bồn tắm, nước chảy đánh thẳng vào cùng xoa bóp giảm bớt cảm giác khó chịu cho thân thể, cô buông lỏng, hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu tính toán ở trong lòng như thế nào đi giải quyết chuyện này.
Hàn Trạch Vũ trở lại công ty, lập tức gọi tới Tiếu Lãng.
"Cậu đi kiểm tra tình hình, tăng nhanh tiến độ vụ án." Hàn Trạch Vũ lạnh lùng phân phó , đáy mắt hiện ra sự băng lãnh.
Tiếu Lãng ngoài ý muốn nhìn anh một cái, trong lòng có một tia nghi ngờ.
Tâm tình của anh ấy cực độ hỏng bét. Đây là cảm giác đầu tiên Tiếu lãng thấy ở Hàn Trạch Vũ.
Lúc Tiếu Lãng bước vào phòng làm việc thì một nháy mắt kia anh cũng cảm thấy, người đàn ông trước mắt này trong mắt đề ngập tràn tức giận, lại liều mạng đè nén.
Đi theo bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy, thường thường chỉ cần một ánh mắt, là có thể biết ý nghĩ của anh ấy.
Lúc trước tới đây tâm tình của Trạch Vũ cũng không tệ, về vụ án của Hạ thị, anh ấy cũng chỉ là có thái độ xử lý như đang xem kịch vui, cũng không có nghĩ xử lý bọn họ vào chỗ chết, nhưng hôm nay, Tiếu Lãnh thấy trong đáy mắt Trạch Vũ tràn đầy tức giận cùng sự ác độc.
Có lẽ, bởi vì Tiếu Tiếu?
Hàn Trạch Vũ thấy Tiếu Lãng như có điều suy nghĩ nhìn mình, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, anh nhíu mày.
"Sao rồi, cậu cũng muốn cầu xin cho bọn họ sao?"
Hàn Trạch Vũ rống lên một tiếng, nặng nề vỗ táy vào trên bàn, phát ra một tiếng nổ.
"Thật xin lỗi, Hàn tổng, tôi sẽ đi làm ngay."
Lửa giận của Hàn Trạch Vũ làm cho Tiếu Lãng mất hồn, anh cúi đầu tuân lệnh, nhanh chóng xoay người rời đi.
Sau khi Tiếu Lãng rời đi, Hàn Trạch Vũ tức giận rống lên một tiếng, một tay hất hết đồ trên bàn xuống mặt đất.
Quán trà Tú Ngọc, trong một an tĩnh, Lãnh Tiếu Tiếu chống tay lên má, lọt vào trong suy nghĩ nào đó. Cô cau mày mím môi, một bộ dạng lo lắng nặng nề.
Mỹ Huệ đứng xa xa nhìn nàng, lông mày nhỏ nhắn căng thẳng, một cảm giác không vui xông lên đầu, cô không khỏi thầm than một tiếng?
Quá giống, thật là quá giống? Cả kia vẻ mặt kia cũng giống triệt để.
Cô nhớ lại nhiều năm trước, mình hẹn gặp Lãnh Hàm Tiếu. Một ngày kia, cô ta cũng là lẳng lặng ngồi ở một góc nhỏ, chống má suy nghĩ.
Mỹ Huệ lấy lại bình tĩnh, bước đi ưu nhã chậm rãi đi tới.
"Lãnh tiểu thư?"
Nghe được có người gọi mình, Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng ngẩng lên, khi cô thấy người trước mắt một thân cao quý ưu nhã chính là Mỹ Huệ, đáy mắt cô có một tia khinh thường.
"Hàn phu nhân, Xin chào, mời ngồi ?" Lãnh Tiếu Tiếu đứng lên, lễ phép mời bà ta ngồi.
Mặc dù mình đối với hành động của bà ta rất không ủng hộ, nhưng dầu gì hiện tại bà ấy cũng là mẹ của Trạch Vũ, Tiếu Tiếu áp chế nội tâm bất mãn, lộ ra nụ cười lễ phép.
"Lãnh tiểu thư, tìm có tôi chuyện gì sao? Là Trạch Vũ bảo cô đi đến tìm tôi hay sao?"
Mỹ Huệ hôm nay nhận được điện thoại của Tiếu Tiếu thì rất kinh ngạc, bà không biết cái cô thiếu nữ này chủ động tìm mình là vì cái gì.
Nhưng mà bà lại có loại cảm giác không được an tâm, giống như có chút chuyện gì đó sắp bị vạch trần.
Cho nên, vì xác định ý nghĩ bất an trong lòng, bà quyết định đi chuyến này, nếu không, chỉ bằng thân phận cô ta mà dám mời mình.
"Không phải, tôi tới tìm phu nhân không có liên quan đến Trạch Vũ, là vì một người khác." Tiếu Tiếu ung dung lắc đầu, nhàn nhạt nói qua.
"Oh? Vậy là ai? Lãnh tiểu thư có chuyện cần tôi giúp một tay?" Nghe chuyện cười của Tiếu Tiếu nói, Mỹ Huệ nhíu mày càng sâu.
"Đúng, chuyện này nếu như Hàn phu nhân chịu giúp một tay, như vậy mọi người đều tốt rồi. Tin tưởng Hàn phu nhân đối với Tần thị không xa lạ gì?" Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nhấm một hớp nước trà, hời hợt nói qua.
Nhưng mà Mỹ Huệ nghe được hai chữ Tần thị thì lại như thấy quỷ, một ít sự dịu dàng tao nhã trên mặt đã biến thành kinh ngạc cùng khủng hoảng.
"Lãnh tiểu thư, cô rốt cuộc là ai? Cô có mục đích gì?"
"Hàn phu nhân, tôi không có gì mục đích gì cả, chỉ là muốn mượn tay của phu nhân cứu một người, cũng coi như là bồi thường một chút những gì phu nhân thiếu nợ anh ây thôi."
Một cảm giác đau lòng dâng lên, anh đi về phía giường, muốn an ủi cô.
Nhưng mà vết thương kia là do mình tạo cho cô, mình còn có thể nói cái gì?
Trong lòng phiền loạn, chính anh lại lộ vẻ tức giận thu tay về.
Đầu Tiếu Tiếu tựa vào dưới chăn, không có một chút động tĩnh.
Lập tức gian phòng trở nên yên lặng không tiếng động, không khí tràn đầy buồn bực cùng sự đè nén khiến Hàn Trạch Vũ có cảm giác hô hấp không thoải mái, anh bất đắc dĩ gãi gãi đầu tóc ẩm ướt, nhanh chóng mặc quần áo đi ra giống như đang chạy trốn.
Lầu dưới vang lên tiếng đóng cửa nặng nề, sau đó lại truyền đến tiếng khởi động xe.
Lãnh Tiếu Tiếu vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng.
Nước mắt còn đọng ở khóe mắt, làm cho người ta không nhịn được thương tiếc.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn trần nhà, ở trong lòng than thở.
Lúc đồng ý với Gia Di, mình nên chuẩn bị tinh thần sẽ bị như vậy ? Không phải sao?
Cho nên, Lãnh Tiếu Tiếu, mày phải kiên cường lên, không thể bởi vì anh gây tổn thương cho mình mà đã liền buông tha rồi, mày đã đồng ý với Gia Di, nhất định mày phải trợ giúp cô ấy, nhất định mày phải làm cho Tần Phi có thể chân chính nắm giữ được một gia đình đầy đủ hạnh phúc.
Một phen củng cố lòng mình, Lãnh Tiếu Tiếu chậm rãi ngồi dậy.
Nếu Trạch Vũ ở đây không cách nào đồng ý, như vậy cô phải đi tìm người khởi xướng.
Quyết định như vậy Lãnh Tiếu Tiếu cố nén đơn đớn ở hạ thân bò dậy. T7sh.
Nằm ở trong bồn tắm, nước chảy đánh thẳng vào cùng xoa bóp giảm bớt cảm giác khó chịu cho thân thể, cô buông lỏng, hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu tính toán ở trong lòng như thế nào đi giải quyết chuyện này.
Hàn Trạch Vũ trở lại công ty, lập tức gọi tới Tiếu Lãng.
"Cậu đi kiểm tra tình hình, tăng nhanh tiến độ vụ án." Hàn Trạch Vũ lạnh lùng phân phó , đáy mắt hiện ra sự băng lãnh.
Tiếu Lãng ngoài ý muốn nhìn anh một cái, trong lòng có một tia nghi ngờ.
Tâm tình của anh ấy cực độ hỏng bét. Đây là cảm giác đầu tiên Tiếu lãng thấy ở Hàn Trạch Vũ.
Lúc Tiếu Lãng bước vào phòng làm việc thì một nháy mắt kia anh cũng cảm thấy, người đàn ông trước mắt này trong mắt đề ngập tràn tức giận, lại liều mạng đè nén.
Đi theo bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy, thường thường chỉ cần một ánh mắt, là có thể biết ý nghĩ của anh ấy.
Lúc trước tới đây tâm tình của Trạch Vũ cũng không tệ, về vụ án của Hạ thị, anh ấy cũng chỉ là có thái độ xử lý như đang xem kịch vui, cũng không có nghĩ xử lý bọn họ vào chỗ chết, nhưng hôm nay, Tiếu Lãnh thấy trong đáy mắt Trạch Vũ tràn đầy tức giận cùng sự ác độc.
Có lẽ, bởi vì Tiếu Tiếu?
Hàn Trạch Vũ thấy Tiếu Lãng như có điều suy nghĩ nhìn mình, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, anh nhíu mày.
"Sao rồi, cậu cũng muốn cầu xin cho bọn họ sao?"
Hàn Trạch Vũ rống lên một tiếng, nặng nề vỗ táy vào trên bàn, phát ra một tiếng nổ.
"Thật xin lỗi, Hàn tổng, tôi sẽ đi làm ngay."
Lửa giận của Hàn Trạch Vũ làm cho Tiếu Lãng mất hồn, anh cúi đầu tuân lệnh, nhanh chóng xoay người rời đi.
Sau khi Tiếu Lãng rời đi, Hàn Trạch Vũ tức giận rống lên một tiếng, một tay hất hết đồ trên bàn xuống mặt đất.
Quán trà Tú Ngọc, trong một an tĩnh, Lãnh Tiếu Tiếu chống tay lên má, lọt vào trong suy nghĩ nào đó. Cô cau mày mím môi, một bộ dạng lo lắng nặng nề.
Mỹ Huệ đứng xa xa nhìn nàng, lông mày nhỏ nhắn căng thẳng, một cảm giác không vui xông lên đầu, cô không khỏi thầm than một tiếng?
Quá giống, thật là quá giống? Cả kia vẻ mặt kia cũng giống triệt để.
Cô nhớ lại nhiều năm trước, mình hẹn gặp Lãnh Hàm Tiếu. Một ngày kia, cô ta cũng là lẳng lặng ngồi ở một góc nhỏ, chống má suy nghĩ.
Mỹ Huệ lấy lại bình tĩnh, bước đi ưu nhã chậm rãi đi tới.
"Lãnh tiểu thư?"
Nghe được có người gọi mình, Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng ngẩng lên, khi cô thấy người trước mắt một thân cao quý ưu nhã chính là Mỹ Huệ, đáy mắt cô có một tia khinh thường.
"Hàn phu nhân, Xin chào, mời ngồi ?" Lãnh Tiếu Tiếu đứng lên, lễ phép mời bà ta ngồi.
Mặc dù mình đối với hành động của bà ta rất không ủng hộ, nhưng dầu gì hiện tại bà ấy cũng là mẹ của Trạch Vũ, Tiếu Tiếu áp chế nội tâm bất mãn, lộ ra nụ cười lễ phép.
"Lãnh tiểu thư, tìm có tôi chuyện gì sao? Là Trạch Vũ bảo cô đi đến tìm tôi hay sao?"
Mỹ Huệ hôm nay nhận được điện thoại của Tiếu Tiếu thì rất kinh ngạc, bà không biết cái cô thiếu nữ này chủ động tìm mình là vì cái gì.
Nhưng mà bà lại có loại cảm giác không được an tâm, giống như có chút chuyện gì đó sắp bị vạch trần.
Cho nên, vì xác định ý nghĩ bất an trong lòng, bà quyết định đi chuyến này, nếu không, chỉ bằng thân phận cô ta mà dám mời mình.
"Không phải, tôi tới tìm phu nhân không có liên quan đến Trạch Vũ, là vì một người khác." Tiếu Tiếu ung dung lắc đầu, nhàn nhạt nói qua.
"Oh? Vậy là ai? Lãnh tiểu thư có chuyện cần tôi giúp một tay?" Nghe chuyện cười của Tiếu Tiếu nói, Mỹ Huệ nhíu mày càng sâu.
"Đúng, chuyện này nếu như Hàn phu nhân chịu giúp một tay, như vậy mọi người đều tốt rồi. Tin tưởng Hàn phu nhân đối với Tần thị không xa lạ gì?" Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nhấm một hớp nước trà, hời hợt nói qua.
Nhưng mà Mỹ Huệ nghe được hai chữ Tần thị thì lại như thấy quỷ, một ít sự dịu dàng tao nhã trên mặt đã biến thành kinh ngạc cùng khủng hoảng.
"Lãnh tiểu thư, cô rốt cuộc là ai? Cô có mục đích gì?"
"Hàn phu nhân, tôi không có gì mục đích gì cả, chỉ là muốn mượn tay của phu nhân cứu một người, cũng coi như là bồi thường một chút những gì phu nhân thiếu nợ anh ây thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.