Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 89: Không cách nào nhìn thấy tâm can
Tử Thu
13/06/2018
Tay cầm điện thoại của Lãnh Tiếu Tiếu tự nhiên run rẩy, cô không thể tin được, hỏi lại lần nữa, “Em nói thật sao? Tại sao lại như vậy? Mẹ Tần
bây giờ đang ở bệnh viện nào?”
“…….”
“Được, chị biết rồi”. Lãnh Tiếu Tiếu kinh hồn bạt vía cúp điện thoại.
“Tiếu Tiếu? Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”. Hàn Trạch Vũ nhìn Lãnh Tiếu Tiếu đang vô cùng sầu mi, khẩn trương hỏi.
“Bệnh tim của mẹ Tần tái phát, rất nghiêm trọng, bây giờ đang đưa vào bệnh viện, Trạch Vũ, em muốn đi thăm bà”. Lãnh Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, trong hốc mắt có hơi nước nhàn nhạt.
“Đừng lo lắng, bà ấy là viện trưởng viện mồ côi sao?”
“Vâng, đúng rồi, từ nhỏ em coi bà như mẹ đã chăm sóc em…. Em…..”. Nói xong, âm thanh của Lãnh Tiếu Tiếu bắt đầu có chút nghẹn ngào.
“Yên tâm đi, nhất định không có chuyện gì đâu, ở đây bôi thuốc xong, anh với em cùng đi thăm bà”. Hàn Trạch Vũ để đầu cô vào trước ngực mình, an ủi khẽ vuốt tóc cô.
“Cám ơn anh, Trạch Vũ”.
Hàn Trạch Vũ săn sóc khiến cô cảm động, cô thuận theo tựa vào trong ngực anh, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ, cô đột nhiên cảm thấy hết sức an tâm.
“Nói chuyện với anh mà phải khách khí như vậy sao? Chân của em hôm nay thế nào rồi? Khá hơn chút nào chưa?”. Hàn Trạch Vũ để Lãnh Tiếu Tiếu gần một bên, anh đứng dậy đi lấy thuốc mà bác sĩ đã kê đơn cho cô.
“Không có đau như ngày hôm qua nữa, có thể xuống đất đi được một chút”. Lãnh Tiếu Tiếu thật lòng nói qua.
“Hôm nay, em đã đi rồi sao?”.
Hàn Trạch Vũ nâng chân cô lên, trong âm thanh lộ một tia nghiêm nghị, anh cau mày nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, vẻ mặt rèn sắt không thành thép.
“Chỉ đi có một chút thôi nha. Chẳng lẽ em đi vệ sinh cũng phải để dì Hàn giúp em sao?”
Lãnh Tiếu Tiếu biết Hàn Trạch Vũ quan tâm cô, trong lòng của cô cảm thấy ngọt ngào, nhưng ngoài mặt lại bướng bỉnh tranh cãi với anh. Bởi vì, cô phát hiện mình rất yêu vẻ mặt cực kỳ khẩn trương của anh, khiến người ta cảm thấy rất thỏa mãn, rất ngọt, rất vừa lòng.
“Em! Em biết rõ ý anh không phải thế này”. Hàn Trạch Vũ có chút nổi cáu khi biết cô cố ý.
Anh mở ra bình dầu thuốc, đổ chút ra tay, dùng sức xoa nắn, cho đến khi lòng bàn tay nóng lên, anh mới đem lòng bàn tay nóng nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của cô, một hồi cảm giác ấm ấp thoải mái truyền đến.
Sau đó, tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve chân cô, cảm giác cảm động lẫn hòa thuận vui vẻ truyền đến, thấm vào đáy lòng cô.
Một màn như vậy, bất kể xem như thế nào đều giống như người tình yêu nhau sâu đậm, nếu như người khác nhìn thấy, nhất định cho rằng 2 người có hôn ước với nhau.
Săn sóc như vậy, dịu dàng thắm thiết như vậy, làm sao người ta cự tuyệt được chứ?
Lãnh Tiếu Tiếu nghiêm túc nhìn anh chăm chú, trong lòng dâng lên một tia khổ sở.
Hàn Trạch Vũ, em đối với anh có là gì không? Anh đối với những người phụ nữ bên cạnh anh đều như vậy sao?
Hàn Trạch Vũ cẩn thận dùng dầu thuốc xoa bóp như vậy xong, anh đứng lên phát hiện Lãnh Tiếu Tiếu có suy nghĩ gì đó, anh đưa tay quơ quơ trước mặt cô.
“A?”. Nhìn trước mắt có quái vật năm sừng xuất hiện, Lãnh Tiếu Tiếu bị dọa đến mức hét lên một tiếng.
“Nghĩ gì vậy? Sao lại mất hồn như vậy?”. Hàn Trạch Vũ thấy mặt cô hoảng sợ, đột nhiên rất muốn biết tại sao cô ấy lại như vậy, suy nghĩ tới ai vậy?
Sẽ là anh sao? Sao lúc này mình lại trở nên như vậy chứ?
“Em….”. Lãnh Tiếu Tiếu có chút chần chừ muốn đem nghi vấn trong lòng nói ra, bởi vì, cô phát hiện mình muốn nhanh chóng biết đáp án.
“Em không muốn nói cũng được, anh thật ra rất muốn biết, bởi vì chuyện này với anh mà nói cũng không quan trọng lắm”. Thấy Lãnh Tiếu Tiếu do dự, Hàn Trạch Vũ vội vàng giải thích, anh không muốn cho cô cảm thấy khó xử.
“Hả? Được”. Đang tràn đầy nhiệt tình khi nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ, toàn bộ trở nên lạnh nhạt.
Lãnh Tiếu Tiếu, mày tỉnh táo một chút đi được không?
Anh cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của mày, tất cả ảo giác vừa rồi cũng chỉ có mày suy nghĩ như vậy mà thôi. Giữa mày với anh chỉ có một tờ giấy hợp đồng mà thôi.
Tại chính mình không tự mình bày tỏ, răn đe bản thân xong, tâm tình kích động của Lãnh Tiếu Tiếu từ từ bình phục lại, trên mặt của cô lui đi cảm động, lại trở về vẻ mặt bình tĩnh.
Hàn Trạch Vũ nhận thấy sự biến đổi của Lãnh Tiếu Tiếu, tâm tình ảo não do vậy mà sinh ra.
Đối với người phụ nữ này, anh mãi không hiểu nổi. Cô khi thì dịu dàng như nước, khi thì thẹn thùng đáng yêu, khi thì kiên cường quật cường, khi thì yếu ớt không chịu nổi. Anh cảm giác mình vĩnh viễn sẽ không đi được vào trong lòng cô, vĩnh viễn không cách nào hiểu nổi trong lòng cô đang suy nghĩ những gì.
Cô luôn khó hiểu như vậy sao? Khiến anh cảm giác thật thất bại.
“Trạch Vũ, có thể đưa em đi bệnh viện được không?”
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt có chút thất bại của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng cô đã không muốn tâm của anh, vì cô vĩnh viễn không hiểu anh nghĩ gì.
“A, được, đợi anh lấy áo khoác”. Hàn Trạch Vũ săn sóc nói, xoay người lên lầu.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia, đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu lộ ra một tia quyến luyến thật sâu.
Đứng trước phòng mổ của bệnh viện, Hàn Thi Dư bối rối, tay của cô nắm thật chặt quanh ngực, cô cố ý giả bộ bình tĩnh, trong ánh mắt lộ ra hốt hoảng cùng khẩn trương.
Bà rốt cuộc làm sao rồi? Trước lúc cô đi còn tốt cơ mà, tại sao đột nhiên lại té xỉu chứ? Chẳng lẽ do lời nói lúc trước của cô sao?
Đang lúc cô hoảng hốt, đèn phòng mổ tắt đi, tất cả mọi người vây quanh, chỉ có cô nhìn từ xa.
Nhìn Tần Tuệ được đưa ra khỏi phòng mổ, phó viện trưởng Lý Sâm khẩn trương xông lên phía trước, nhìn Tần Tuệ, đáy mắt có chút thương yêu thật sâu.
“…….”
“Được, chị biết rồi”. Lãnh Tiếu Tiếu kinh hồn bạt vía cúp điện thoại.
“Tiếu Tiếu? Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”. Hàn Trạch Vũ nhìn Lãnh Tiếu Tiếu đang vô cùng sầu mi, khẩn trương hỏi.
“Bệnh tim của mẹ Tần tái phát, rất nghiêm trọng, bây giờ đang đưa vào bệnh viện, Trạch Vũ, em muốn đi thăm bà”. Lãnh Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, trong hốc mắt có hơi nước nhàn nhạt.
“Đừng lo lắng, bà ấy là viện trưởng viện mồ côi sao?”
“Vâng, đúng rồi, từ nhỏ em coi bà như mẹ đã chăm sóc em…. Em…..”. Nói xong, âm thanh của Lãnh Tiếu Tiếu bắt đầu có chút nghẹn ngào.
“Yên tâm đi, nhất định không có chuyện gì đâu, ở đây bôi thuốc xong, anh với em cùng đi thăm bà”. Hàn Trạch Vũ để đầu cô vào trước ngực mình, an ủi khẽ vuốt tóc cô.
“Cám ơn anh, Trạch Vũ”.
Hàn Trạch Vũ săn sóc khiến cô cảm động, cô thuận theo tựa vào trong ngực anh, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ, cô đột nhiên cảm thấy hết sức an tâm.
“Nói chuyện với anh mà phải khách khí như vậy sao? Chân của em hôm nay thế nào rồi? Khá hơn chút nào chưa?”. Hàn Trạch Vũ để Lãnh Tiếu Tiếu gần một bên, anh đứng dậy đi lấy thuốc mà bác sĩ đã kê đơn cho cô.
“Không có đau như ngày hôm qua nữa, có thể xuống đất đi được một chút”. Lãnh Tiếu Tiếu thật lòng nói qua.
“Hôm nay, em đã đi rồi sao?”.
Hàn Trạch Vũ nâng chân cô lên, trong âm thanh lộ một tia nghiêm nghị, anh cau mày nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, vẻ mặt rèn sắt không thành thép.
“Chỉ đi có một chút thôi nha. Chẳng lẽ em đi vệ sinh cũng phải để dì Hàn giúp em sao?”
Lãnh Tiếu Tiếu biết Hàn Trạch Vũ quan tâm cô, trong lòng của cô cảm thấy ngọt ngào, nhưng ngoài mặt lại bướng bỉnh tranh cãi với anh. Bởi vì, cô phát hiện mình rất yêu vẻ mặt cực kỳ khẩn trương của anh, khiến người ta cảm thấy rất thỏa mãn, rất ngọt, rất vừa lòng.
“Em! Em biết rõ ý anh không phải thế này”. Hàn Trạch Vũ có chút nổi cáu khi biết cô cố ý.
Anh mở ra bình dầu thuốc, đổ chút ra tay, dùng sức xoa nắn, cho đến khi lòng bàn tay nóng lên, anh mới đem lòng bàn tay nóng nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của cô, một hồi cảm giác ấm ấp thoải mái truyền đến.
Sau đó, tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve chân cô, cảm giác cảm động lẫn hòa thuận vui vẻ truyền đến, thấm vào đáy lòng cô.
Một màn như vậy, bất kể xem như thế nào đều giống như người tình yêu nhau sâu đậm, nếu như người khác nhìn thấy, nhất định cho rằng 2 người có hôn ước với nhau.
Săn sóc như vậy, dịu dàng thắm thiết như vậy, làm sao người ta cự tuyệt được chứ?
Lãnh Tiếu Tiếu nghiêm túc nhìn anh chăm chú, trong lòng dâng lên một tia khổ sở.
Hàn Trạch Vũ, em đối với anh có là gì không? Anh đối với những người phụ nữ bên cạnh anh đều như vậy sao?
Hàn Trạch Vũ cẩn thận dùng dầu thuốc xoa bóp như vậy xong, anh đứng lên phát hiện Lãnh Tiếu Tiếu có suy nghĩ gì đó, anh đưa tay quơ quơ trước mặt cô.
“A?”. Nhìn trước mắt có quái vật năm sừng xuất hiện, Lãnh Tiếu Tiếu bị dọa đến mức hét lên một tiếng.
“Nghĩ gì vậy? Sao lại mất hồn như vậy?”. Hàn Trạch Vũ thấy mặt cô hoảng sợ, đột nhiên rất muốn biết tại sao cô ấy lại như vậy, suy nghĩ tới ai vậy?
Sẽ là anh sao? Sao lúc này mình lại trở nên như vậy chứ?
“Em….”. Lãnh Tiếu Tiếu có chút chần chừ muốn đem nghi vấn trong lòng nói ra, bởi vì, cô phát hiện mình muốn nhanh chóng biết đáp án.
“Em không muốn nói cũng được, anh thật ra rất muốn biết, bởi vì chuyện này với anh mà nói cũng không quan trọng lắm”. Thấy Lãnh Tiếu Tiếu do dự, Hàn Trạch Vũ vội vàng giải thích, anh không muốn cho cô cảm thấy khó xử.
“Hả? Được”. Đang tràn đầy nhiệt tình khi nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ, toàn bộ trở nên lạnh nhạt.
Lãnh Tiếu Tiếu, mày tỉnh táo một chút đi được không?
Anh cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của mày, tất cả ảo giác vừa rồi cũng chỉ có mày suy nghĩ như vậy mà thôi. Giữa mày với anh chỉ có một tờ giấy hợp đồng mà thôi.
Tại chính mình không tự mình bày tỏ, răn đe bản thân xong, tâm tình kích động của Lãnh Tiếu Tiếu từ từ bình phục lại, trên mặt của cô lui đi cảm động, lại trở về vẻ mặt bình tĩnh.
Hàn Trạch Vũ nhận thấy sự biến đổi của Lãnh Tiếu Tiếu, tâm tình ảo não do vậy mà sinh ra.
Đối với người phụ nữ này, anh mãi không hiểu nổi. Cô khi thì dịu dàng như nước, khi thì thẹn thùng đáng yêu, khi thì kiên cường quật cường, khi thì yếu ớt không chịu nổi. Anh cảm giác mình vĩnh viễn sẽ không đi được vào trong lòng cô, vĩnh viễn không cách nào hiểu nổi trong lòng cô đang suy nghĩ những gì.
Cô luôn khó hiểu như vậy sao? Khiến anh cảm giác thật thất bại.
“Trạch Vũ, có thể đưa em đi bệnh viện được không?”
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt có chút thất bại của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng cô đã không muốn tâm của anh, vì cô vĩnh viễn không hiểu anh nghĩ gì.
“A, được, đợi anh lấy áo khoác”. Hàn Trạch Vũ săn sóc nói, xoay người lên lầu.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia, đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu lộ ra một tia quyến luyến thật sâu.
Đứng trước phòng mổ của bệnh viện, Hàn Thi Dư bối rối, tay của cô nắm thật chặt quanh ngực, cô cố ý giả bộ bình tĩnh, trong ánh mắt lộ ra hốt hoảng cùng khẩn trương.
Bà rốt cuộc làm sao rồi? Trước lúc cô đi còn tốt cơ mà, tại sao đột nhiên lại té xỉu chứ? Chẳng lẽ do lời nói lúc trước của cô sao?
Đang lúc cô hoảng hốt, đèn phòng mổ tắt đi, tất cả mọi người vây quanh, chỉ có cô nhìn từ xa.
Nhìn Tần Tuệ được đưa ra khỏi phòng mổ, phó viện trưởng Lý Sâm khẩn trương xông lên phía trước, nhìn Tần Tuệ, đáy mắt có chút thương yêu thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.