Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 104: Mời mọc ái muội
Tử Thu
13/06/2018
Tề Thiên Lỗi nhìn Lữ Duy Duy đau lòng chạy đi, trong lòng của anh rất rõ ràng, cô là yêu người đàn ông kia, nếu như không quan tâm cũng sẽ không khổ sở như vậy, chỉ là chính cô có thể vẫn chưa phát hiện. Mà dường như người đàn ông kia cũng như thế.
Anh nhìn bóng lưng Lục Tề Phong rời đi, lại nhìn một chút tầng lầu nhà trọ, do dự chốc lát vẫn là lựa chọn rời đi.
Lục Tề Phong đem đầy tâm sự phẫn nộ đều tụ tập ở trên chân, anh đem chân ga nhấn xuống đến cùng một cái, xe ở trên đường thưa người mà sáng phóng đi như bay.
Lâm Mỹ Giai vẫn đi theo phía sau trong lòng trừ vui sướng còn có một chút lo lắng, cô lấy điện thoại di động ra chần chờ chốc lát, bấm số của Lục Tề Phong.
Lục Tề Phong liếc mắt nhìn điện thoại chuẩn bị trực tiếp cắt đứt, nhưng anh nghĩ đến Lữ Duy Duy và người đàn ông kia ở chung một chỗ, trong lòng của anh đột nhiên có chút không thăng bằng.
"Này, Mỹ Giai, còn có việc sao?"
"Tề Phong, em muốn gặp anh, rất muốn rất muốn gặp anh một lần"
Thanh âm Lâm Mỹ Giai nghe hết sức u oán, ở một buổi tối như vậy, tại thời điểm nhạy cảm này, ở bên trong lòng của Lục Tề Phong có một chút thương tiếc.
"Được, cô ở đâu?". Lục Tề Phong cũng biết loại tâm tình này của mình không đúng, hơn nữa rất nguy hiểm, nhưng đầu óc bị phẫn nộ làm cho hôn mê anh không cách nào bận tâm nhiều như vậy. Lòng tự ái của anh bị vũ nhục muốn tìm kiếm một chút an ủi.
"Tề Phong, em ở biệt thự Hàng Hải bên bờ biển chờ anh". Lâm Mỹ Giai vừa nói vừa nhanh chóng đem xe quay đầu, cô lái tốc độ nhanh hơn, bởi vì cô muốn đến trước khi anh đến đó.
Nghe được địa điểm Lâm Mỹ Giai ước hẹn, Lục Tề Phong do dự, anh hiểu được cô mời anh như vậy muốn ám chỉ cái gì, anh có một chút lý trí muốn cự tuyệt.
"Tề Phong, ở đó em còn có chuyện quan trọng muốn nói cho anh, không gặp không về, em cúp đây". Lâm Mỹ Giai hình như đã hiểu rõ ràng tâm tư của anh, không cho anh chút nào cơ hội nói không liền đem điện thoại cúp.
Lục Tề Phong đột nhiên đạp thắng xe, dừng xe ở ven đường, anh như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm điện thoại bị cắt đứt, trong lòng bắt đầu có chút đấu tranh.
Một bên là lời bày tỏ và lời mời nhiệt tình như lửa, một bên là lạnh lùng cự tuyệt và phản bội, Lục Tề Phong sờ sờ mặt còn có chút cay, trong lòng mất cân bằng nghiêm trọng.
Trong biệt thự bên bờ biển Hàng Hải, Lâm Mỹ Giai vội vàng về đến nhà tắm rửa sạch sẽ, mới vừa mặc bộ áo ngủ liền nghe đến chuông cửa vang lên. Lòng của cô lập tức vui sướng vô cùng. Cô trở lại gương bên cạnh xem xét mình cẩn thận một phen.
Mới vừa tắm rửa xong, da thịt ngâm nước nóng hiện ra màu hồng mê người, môi đầy đặn cũng biến thành càng thêm đỏ thẫm. Ngực như có như không phong cảnh tuyệt đối mang theo sức mê hoặc trí mạng.
Lâm Mỹ Giai hài lòng nhìn mình trong gương, làm một động tác cố gắng lên, sau đó phong tình khẩn khoản chính là đi xuống cầu thang.
Một nháy mắt kia cửa được mở ra, một hồi mùi hương sau khi tắm mát mẻ đập vào mặt, ở bên trong lòng của Lục Tề Phong có một chút rung động, nhưng mà anh rất nhanh áp chế lại.
"Tề Phong, mau vào đi". Lâm Mỹ Giai nắm cánh tay của Lục Tề Phong, kéo Lục Tề Phong sắp có chút do dự vào.
"Mỹ Giai, tự tôi đi". Lục Tề Phong tránh được tiếp xúc của Lâm Mỹ Giai không để lại dấu vết.
Lâm Mỹ Giai phẫn nộ buông lỏng tay ra, đôi tay kia lơ lửng giữa không trung, không trên không dưới, có vẻ lúng túng. Một hồi lâu, Lâm Mỹ Giai lộ ra một nụ cười thoải mái chạy về phía tủ rượu, bưng hai chén Whisky đi về phía Lục Tề Phong.
"Mỹ Giai, tìm tôi có chuyện gì?". Chỉ có hai người, không gian rộng lớn này nếu đột nhiên trở nên rất trầm lặng, Lục Tề Phong có chút không được tự nhiên.
"Đến, uống hoài rượu trước?"
Lâm Mỹ Giai đưa rượu qua nhìn gò má của Lục Tề Phong vẫn còn hơi ửng hồng, có chút đau lòng. Không ngờ người phụ nữ kia cư nhiên xuống tay ác như vậy.
"Tề Phong, hôm nay có tâm sự phải không? Xem anh một bộ dáng không vui?". Lâm Mỹ Giai kề sát Lục Tề Phong ngồi xuống.
Lục Tề Phong nhận lấy rượu uống một ngụm hết sạch, một chút cô đơn kia rõ ràng viết ở trên mặt. Anh cười khổ một tiếng, "Không vui? Trong cuộc sống của tôi có chuyện gì đáng giá vui vẻ sao?"
Từ sau khi mẹ qua đời, anh cũng không biết hai chữ vui vẻ viết như thế nào rồi, cho đến khi gặp được cô ấy. Nhưng cô ấy lại chưa bao giờ từng thuộc về mình.
"Tề Phong, anh đừng như vậy, anh có biết, trong lòng của em vẫn luôn chỉ có một mình anh, người khác không quan tâm anh, em để ý anh. Người khác không thương anh, em thương anh. Coi như anh mất đi toàn thế giới, anh vẫn có em. Em vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi anh"
Lời nói của Lâm Mỹ Giai khiến trong lòng của Lục Tề Phong có một chút lộ vẻ xúc động, khối tâm tình của anh dường như kiên cường thật ra thì hết sức yếu ớt, trong lòng có chút ấm áp.
"Còn rượu không?" Anh cúi đầu, che dấu yếu ớt của mình.
"Có, Tề Phong anh chờ một chút, em đi lấy cho anh". Lâm Mỹ Giai nhận thấy được một chút biến hóa kia, trong lòng một hồi mừng thầm. Cô âm thầm cho mình động viên, tối nay, nhất định phải làm cho anh ở lại chỗ này.
"Tề Phong, , em cùng anh uống..., tối nay chúng ta uống rượu, không nói những chuyện không vui kia"
"Được, uống rượu"
Khi ba chai rượu trống không toàn bộ lăn đến trên mặt thảm, Lục Tề Phong trên ghế sa lon đã say đến có chút bất tỉnh nhân sự rồi.
Lâm Mỹ Giai hài lòng nhìn Lục Tề Phong một cái, móc điện thoại di động của anh ra bấm một chuỗi mã số.
"Alo, là bác Lục sao? Tề Phong ở chỗ này của con uống say, ngài có muốn cho tài xế tới đón anh ấy hay không?"
"Mỹ Giai à? Cái tiểu tử thúi kia trễ như thế còn làm phiền con? Thật là ngại quá!"
"Không có chuyện gì, bác Lục, ngài đừng có khách khí như vậy". Lâm Mỹ Giai lấy lòng nói xong.
"Mỹ Giai, dù sao chuyện của hai con bác và cha con đã cha bí mật bàn đến, sớm muộn đều là người một nhà, hôm nay quá muộn, nếu không để cho Tề Phong ở chỗ của con một đêm đi"
Trong lời của Lục Thiên Vinh mang theo chút mập mờ, chỉ là, đây chính là hiệu quả mà Lâm Mỹ Giai muốn.
"Vâng, bác Lục, vậy con không quấy rầy bác nữa. Ngủ ngon!"
Cúp điện thoại, Lâm Mỹ Giai đau lòng vuốt khuôn mặt kia có chút ửng đỏ, hận hận nói xong, "Tề Phong, một tát này em sẽ đòi lại cho anh. Qua tối nay, em và anh sẽ có quan hệ không rõ, em nhất định sẽ trở thành vợ danh chính ngôn thuận của anh"
Anh nhìn bóng lưng Lục Tề Phong rời đi, lại nhìn một chút tầng lầu nhà trọ, do dự chốc lát vẫn là lựa chọn rời đi.
Lục Tề Phong đem đầy tâm sự phẫn nộ đều tụ tập ở trên chân, anh đem chân ga nhấn xuống đến cùng một cái, xe ở trên đường thưa người mà sáng phóng đi như bay.
Lâm Mỹ Giai vẫn đi theo phía sau trong lòng trừ vui sướng còn có một chút lo lắng, cô lấy điện thoại di động ra chần chờ chốc lát, bấm số của Lục Tề Phong.
Lục Tề Phong liếc mắt nhìn điện thoại chuẩn bị trực tiếp cắt đứt, nhưng anh nghĩ đến Lữ Duy Duy và người đàn ông kia ở chung một chỗ, trong lòng của anh đột nhiên có chút không thăng bằng.
"Này, Mỹ Giai, còn có việc sao?"
"Tề Phong, em muốn gặp anh, rất muốn rất muốn gặp anh một lần"
Thanh âm Lâm Mỹ Giai nghe hết sức u oán, ở một buổi tối như vậy, tại thời điểm nhạy cảm này, ở bên trong lòng của Lục Tề Phong có một chút thương tiếc.
"Được, cô ở đâu?". Lục Tề Phong cũng biết loại tâm tình này của mình không đúng, hơn nữa rất nguy hiểm, nhưng đầu óc bị phẫn nộ làm cho hôn mê anh không cách nào bận tâm nhiều như vậy. Lòng tự ái của anh bị vũ nhục muốn tìm kiếm một chút an ủi.
"Tề Phong, em ở biệt thự Hàng Hải bên bờ biển chờ anh". Lâm Mỹ Giai vừa nói vừa nhanh chóng đem xe quay đầu, cô lái tốc độ nhanh hơn, bởi vì cô muốn đến trước khi anh đến đó.
Nghe được địa điểm Lâm Mỹ Giai ước hẹn, Lục Tề Phong do dự, anh hiểu được cô mời anh như vậy muốn ám chỉ cái gì, anh có một chút lý trí muốn cự tuyệt.
"Tề Phong, ở đó em còn có chuyện quan trọng muốn nói cho anh, không gặp không về, em cúp đây". Lâm Mỹ Giai hình như đã hiểu rõ ràng tâm tư của anh, không cho anh chút nào cơ hội nói không liền đem điện thoại cúp.
Lục Tề Phong đột nhiên đạp thắng xe, dừng xe ở ven đường, anh như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm điện thoại bị cắt đứt, trong lòng bắt đầu có chút đấu tranh.
Một bên là lời bày tỏ và lời mời nhiệt tình như lửa, một bên là lạnh lùng cự tuyệt và phản bội, Lục Tề Phong sờ sờ mặt còn có chút cay, trong lòng mất cân bằng nghiêm trọng.
Trong biệt thự bên bờ biển Hàng Hải, Lâm Mỹ Giai vội vàng về đến nhà tắm rửa sạch sẽ, mới vừa mặc bộ áo ngủ liền nghe đến chuông cửa vang lên. Lòng của cô lập tức vui sướng vô cùng. Cô trở lại gương bên cạnh xem xét mình cẩn thận một phen.
Mới vừa tắm rửa xong, da thịt ngâm nước nóng hiện ra màu hồng mê người, môi đầy đặn cũng biến thành càng thêm đỏ thẫm. Ngực như có như không phong cảnh tuyệt đối mang theo sức mê hoặc trí mạng.
Lâm Mỹ Giai hài lòng nhìn mình trong gương, làm một động tác cố gắng lên, sau đó phong tình khẩn khoản chính là đi xuống cầu thang.
Một nháy mắt kia cửa được mở ra, một hồi mùi hương sau khi tắm mát mẻ đập vào mặt, ở bên trong lòng của Lục Tề Phong có một chút rung động, nhưng mà anh rất nhanh áp chế lại.
"Tề Phong, mau vào đi". Lâm Mỹ Giai nắm cánh tay của Lục Tề Phong, kéo Lục Tề Phong sắp có chút do dự vào.
"Mỹ Giai, tự tôi đi". Lục Tề Phong tránh được tiếp xúc của Lâm Mỹ Giai không để lại dấu vết.
Lâm Mỹ Giai phẫn nộ buông lỏng tay ra, đôi tay kia lơ lửng giữa không trung, không trên không dưới, có vẻ lúng túng. Một hồi lâu, Lâm Mỹ Giai lộ ra một nụ cười thoải mái chạy về phía tủ rượu, bưng hai chén Whisky đi về phía Lục Tề Phong.
"Mỹ Giai, tìm tôi có chuyện gì?". Chỉ có hai người, không gian rộng lớn này nếu đột nhiên trở nên rất trầm lặng, Lục Tề Phong có chút không được tự nhiên.
"Đến, uống hoài rượu trước?"
Lâm Mỹ Giai đưa rượu qua nhìn gò má của Lục Tề Phong vẫn còn hơi ửng hồng, có chút đau lòng. Không ngờ người phụ nữ kia cư nhiên xuống tay ác như vậy.
"Tề Phong, hôm nay có tâm sự phải không? Xem anh một bộ dáng không vui?". Lâm Mỹ Giai kề sát Lục Tề Phong ngồi xuống.
Lục Tề Phong nhận lấy rượu uống một ngụm hết sạch, một chút cô đơn kia rõ ràng viết ở trên mặt. Anh cười khổ một tiếng, "Không vui? Trong cuộc sống của tôi có chuyện gì đáng giá vui vẻ sao?"
Từ sau khi mẹ qua đời, anh cũng không biết hai chữ vui vẻ viết như thế nào rồi, cho đến khi gặp được cô ấy. Nhưng cô ấy lại chưa bao giờ từng thuộc về mình.
"Tề Phong, anh đừng như vậy, anh có biết, trong lòng của em vẫn luôn chỉ có một mình anh, người khác không quan tâm anh, em để ý anh. Người khác không thương anh, em thương anh. Coi như anh mất đi toàn thế giới, anh vẫn có em. Em vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi anh"
Lời nói của Lâm Mỹ Giai khiến trong lòng của Lục Tề Phong có một chút lộ vẻ xúc động, khối tâm tình của anh dường như kiên cường thật ra thì hết sức yếu ớt, trong lòng có chút ấm áp.
"Còn rượu không?" Anh cúi đầu, che dấu yếu ớt của mình.
"Có, Tề Phong anh chờ một chút, em đi lấy cho anh". Lâm Mỹ Giai nhận thấy được một chút biến hóa kia, trong lòng một hồi mừng thầm. Cô âm thầm cho mình động viên, tối nay, nhất định phải làm cho anh ở lại chỗ này.
"Tề Phong, , em cùng anh uống..., tối nay chúng ta uống rượu, không nói những chuyện không vui kia"
"Được, uống rượu"
Khi ba chai rượu trống không toàn bộ lăn đến trên mặt thảm, Lục Tề Phong trên ghế sa lon đã say đến có chút bất tỉnh nhân sự rồi.
Lâm Mỹ Giai hài lòng nhìn Lục Tề Phong một cái, móc điện thoại di động của anh ra bấm một chuỗi mã số.
"Alo, là bác Lục sao? Tề Phong ở chỗ này của con uống say, ngài có muốn cho tài xế tới đón anh ấy hay không?"
"Mỹ Giai à? Cái tiểu tử thúi kia trễ như thế còn làm phiền con? Thật là ngại quá!"
"Không có chuyện gì, bác Lục, ngài đừng có khách khí như vậy". Lâm Mỹ Giai lấy lòng nói xong.
"Mỹ Giai, dù sao chuyện của hai con bác và cha con đã cha bí mật bàn đến, sớm muộn đều là người một nhà, hôm nay quá muộn, nếu không để cho Tề Phong ở chỗ của con một đêm đi"
Trong lời của Lục Thiên Vinh mang theo chút mập mờ, chỉ là, đây chính là hiệu quả mà Lâm Mỹ Giai muốn.
"Vâng, bác Lục, vậy con không quấy rầy bác nữa. Ngủ ngon!"
Cúp điện thoại, Lâm Mỹ Giai đau lòng vuốt khuôn mặt kia có chút ửng đỏ, hận hận nói xong, "Tề Phong, một tát này em sẽ đòi lại cho anh. Qua tối nay, em và anh sẽ có quan hệ không rõ, em nhất định sẽ trở thành vợ danh chính ngôn thuận của anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.