Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 39: Người đàn ông kia không nhất định là anh
Tử Thu
28/02/2014
Nghe được tiếng mở cửa, Lãnh Tiếu Tiếu gắng giữ tỉnh tạo đột nhiên tim đập nhanh hơn, thân thể trong nháy mắt căng thẳng.
Khi Hàn Trạch Vũ đi qua bên cạnh cô, một ít hơi thở quen thuộc khiến cô có chút khó chịu không ức chế được cảm xúc của mình, một tia khác thường rung động trong lòng, cô không biết được đó là cảm xúc gì, tóm lại, cảm giác đó rất nhỏ bé.
Hàn Trạch Vũ giả bộ hờ hững, anh đi tới trước bàn của mình, ưu nhã ngồi xuống. Từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một cái.
Thấy phản ứng của Hàn Trạch Vũ, trước là khác thường biến thành tức giận. Mà ở sâu trong nội tâm của cô, hình như còn có cảm xúc thất vọng cất giấu bên trong.
“Hàn Trạch Vũ, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Thấy Hàn Trạch Vũ không nhìn, Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được đứng lên, căm tức nhìn anh.
Nghe được âm thanh có chút tức giận của Lãnh Tiếu Tiếu, Hàn Trạch Vũ khẽ ngẩng đầu lên, gương mặt không kiềm chế được. Anh nâng con mắt lên nhìn cô một cái, âm thanh bình thản trầm tĩnh.
“Cô so với tưởng tượng của tôi tới trễ một chút, tôi còn tưởng thời gian dài như vậy cô đã xem xét kỹ rồi. Thế nào, còn suy nghĩ chưa ra sao?”
“Hàn Trạch Vũ, anh khốn khiếp! Đây chính là điều mà anh nói khiến người phụ nữ can tâm tình nguyện sao?” Lãnh Tiếu Tiếu cắn răng nghiến lợi đứng trước bàn làm việc của anh.
Rõ ràng là uy hiếp người ta, thế nhưng anh ta lại có thể ra vẻ cứu tinh, thật là vô sỉ!
“Tôi làm cái gì sao? Tôi cái gì cũng không làm, chỉ là tận dụng một chút thủ đoạn buôn bán mà thôi”. Hàn Trạch Vũ nhàn nhã dựa lưng vào ghế tựa, ngẩng dầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của Lãnh Tiếu Tiếu.
“Thủ đoạn buôn bán? Thủ đoạn buôn bán chính là không từ thủ đoạn nào sao? Anh làm như vậy với ép buộc khác nhau chỗ nào chứ?” Nhìn thấy gương mặt vô hại của anh, Lãnh Tiếu Tiếu hận tới mức nghiến răng nghiến lợi!
“Tôi có ép buộc cô sao? Cô bây giờ hoàn toàn tự do, kêu la, cửa ở bên kia, cô có thể rời đi!”.
Bộ dạng vô cùng nghiêm chỉnh của Hàn Trạch Vũ, thật ra thì trong lòng anh đã sớm hồi hộp.
Trước không có tin tức của cô, anh còn có chút cảm thấy mất mác, còn tưởng rằng mình nhìn nhận cô sai lầm. Hôm nay thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô trước mắt, thì anh biết quân cờ mình đi là đúng rời, cô thật rất hiền lành, biết rõ điểm yếu của cô, về sau có thể dễ dàng làm rồi.
Mặc dù anh biết phương pháp này của mình thật hổ thẹn, nhưng cô cứ cương quyết bướng bỉnh như vậy khiến anh có mong muốn mạnh mẽ là chinh phục cô. Không phụ thuộc vào quá trình thực hiện ra sao, chỉ cần kết quả, ai có thể cười đến cuối cùng, người đó mới là bên thắng chân chính.
Hiện tại anh muốn cô. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, anh bất kể mọi thủ đoạn nào!.
“Hàn Trạch Vũ, anh thật là quá đáng!”
Anh ta còn có thể nói nhẹ nhàng như vậy sao? Anh rõ ràng biết cô sẽ tìm đến anh thì đã cùng đường rồi.
“Cô cảm thấy tôi rất quá mức sao? Lãnh Tiếu Tiếu, tôi cho cô quyền tự chủ và tự do, không có một tia ép buộc, cô bất cứ lúc nào cũng có thể lựa chọn rời đi!”
Đối mặt với Hàn Trạch Vũ liều lĩnh, lòng tự ái của Lãnh Tiếu Tiếu bị tổn thương nghiêm trọng, trong nháy mắt hốc mắt của cô chứa đầy nước mắt.
“Hàn Trạch Vũ, đừng cho là tôi sẽ khuất phục trước anh, nếu như tôi dùng thân thể tới trao đổi, người đàn ông đó cũng không nhất định phải là anh!”. Nói xong Lãnh Tiếu Tiếu tựa như một cơn gió xông ra ngoài.
Khi Hàn Trạch Vũ đi qua bên cạnh cô, một ít hơi thở quen thuộc khiến cô có chút khó chịu không ức chế được cảm xúc của mình, một tia khác thường rung động trong lòng, cô không biết được đó là cảm xúc gì, tóm lại, cảm giác đó rất nhỏ bé.
Hàn Trạch Vũ giả bộ hờ hững, anh đi tới trước bàn của mình, ưu nhã ngồi xuống. Từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một cái.
Thấy phản ứng của Hàn Trạch Vũ, trước là khác thường biến thành tức giận. Mà ở sâu trong nội tâm của cô, hình như còn có cảm xúc thất vọng cất giấu bên trong.
“Hàn Trạch Vũ, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Thấy Hàn Trạch Vũ không nhìn, Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được đứng lên, căm tức nhìn anh.
Nghe được âm thanh có chút tức giận của Lãnh Tiếu Tiếu, Hàn Trạch Vũ khẽ ngẩng đầu lên, gương mặt không kiềm chế được. Anh nâng con mắt lên nhìn cô một cái, âm thanh bình thản trầm tĩnh.
“Cô so với tưởng tượng của tôi tới trễ một chút, tôi còn tưởng thời gian dài như vậy cô đã xem xét kỹ rồi. Thế nào, còn suy nghĩ chưa ra sao?”
“Hàn Trạch Vũ, anh khốn khiếp! Đây chính là điều mà anh nói khiến người phụ nữ can tâm tình nguyện sao?” Lãnh Tiếu Tiếu cắn răng nghiến lợi đứng trước bàn làm việc của anh.
Rõ ràng là uy hiếp người ta, thế nhưng anh ta lại có thể ra vẻ cứu tinh, thật là vô sỉ!
“Tôi làm cái gì sao? Tôi cái gì cũng không làm, chỉ là tận dụng một chút thủ đoạn buôn bán mà thôi”. Hàn Trạch Vũ nhàn nhã dựa lưng vào ghế tựa, ngẩng dầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của Lãnh Tiếu Tiếu.
“Thủ đoạn buôn bán? Thủ đoạn buôn bán chính là không từ thủ đoạn nào sao? Anh làm như vậy với ép buộc khác nhau chỗ nào chứ?” Nhìn thấy gương mặt vô hại của anh, Lãnh Tiếu Tiếu hận tới mức nghiến răng nghiến lợi!
“Tôi có ép buộc cô sao? Cô bây giờ hoàn toàn tự do, kêu la, cửa ở bên kia, cô có thể rời đi!”.
Bộ dạng vô cùng nghiêm chỉnh của Hàn Trạch Vũ, thật ra thì trong lòng anh đã sớm hồi hộp.
Trước không có tin tức của cô, anh còn có chút cảm thấy mất mác, còn tưởng rằng mình nhìn nhận cô sai lầm. Hôm nay thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô trước mắt, thì anh biết quân cờ mình đi là đúng rời, cô thật rất hiền lành, biết rõ điểm yếu của cô, về sau có thể dễ dàng làm rồi.
Mặc dù anh biết phương pháp này của mình thật hổ thẹn, nhưng cô cứ cương quyết bướng bỉnh như vậy khiến anh có mong muốn mạnh mẽ là chinh phục cô. Không phụ thuộc vào quá trình thực hiện ra sao, chỉ cần kết quả, ai có thể cười đến cuối cùng, người đó mới là bên thắng chân chính.
Hiện tại anh muốn cô. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, anh bất kể mọi thủ đoạn nào!.
“Hàn Trạch Vũ, anh thật là quá đáng!”
Anh ta còn có thể nói nhẹ nhàng như vậy sao? Anh rõ ràng biết cô sẽ tìm đến anh thì đã cùng đường rồi.
“Cô cảm thấy tôi rất quá mức sao? Lãnh Tiếu Tiếu, tôi cho cô quyền tự chủ và tự do, không có một tia ép buộc, cô bất cứ lúc nào cũng có thể lựa chọn rời đi!”
Đối mặt với Hàn Trạch Vũ liều lĩnh, lòng tự ái của Lãnh Tiếu Tiếu bị tổn thương nghiêm trọng, trong nháy mắt hốc mắt của cô chứa đầy nước mắt.
“Hàn Trạch Vũ, đừng cho là tôi sẽ khuất phục trước anh, nếu như tôi dùng thân thể tới trao đổi, người đàn ông đó cũng không nhất định phải là anh!”. Nói xong Lãnh Tiếu Tiếu tựa như một cơn gió xông ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.