Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 243: Nhớ lại một loại ác mộng
Tử Thu
18/07/2014
Lục Tề Phong đột nhiên xuất hiện khiến Lâm Mỹ Giai kinh hoảng không dứt, cô bối rối ngồi thẳng người lên muốn giải thích cái gì đó.
Đột nhiên, cảm thấy sau lưng tay của tiểu Trang nhẹ nhàng vỗ mình, ý bảo cô phải giữ vững tinh thần.
Lâm Mỹ Giai lo lắng, liếc mắt nhìn tiểu Trang, trong ánh mắt của cô ấy lộ ra sự kiên định làm cho người ta an tâm, làm cho lòng Mỹ Giai khẩn trương từ từ bình tĩnh lại.
"Chị Mỹ Giai, em nói anh Tề Phong sẽ đến mà? Anh ấy vẫn còn rất thích chị, chị nói giữa vợ chồng có cái gì mà không thể giải quyết đây? Tốt rồi, đừng khóc, chị khóc làm bẩn hết quần áo của em rồi." Tiểu Trang vừa vỗ vai Lâm Mỹ Giai, vừa khuyên lơn.
"Anh Tề Phong, anh cũng vậy, có chuyện gì mà làm cho chị Mỹ Giai khóc như vậy? Khóc suốt đến bây giờ, khuyên gì cũng không nghe. Chị Mỹ Giai một lòng đều vì anh, vậy mà anh còn đi chọc tức chị ấy sao? Vợ là để thương yêu, phụ nữ nha, ghen là tốt?"
Tiểu Trang dỗ dành xong Mỹ Giai, lại quay đầu giáo dục Lục Tề Phong, bày ra bộ dáng như người từng trải.
Lúc trước Lục Tề Phong vốn là còn một tia nghi ngờ, nhưng thấy tiểu Trang như vậy thẳng thắn dạy dỗ mình, ngược lại anh cảm thấy là mình đã suy nghĩ nhiều.
"Cái đó, Mỹ Giai, anh về nhà không nhìn thấy em, nên liền nghĩ đến có thể em ở chỗ này, chúng ta trở về thôi? Về sau, một chút chuyện nhỏ giữa vợ chồng em đừng nên làm phiền đến mọi người."
Đối mặt với sự ánh mắt chỉ trích của tiểu Trang, Lục Tề Phong có chút xấu hổ nói.
"Tề Phong, em không có. . . . . . A, về sau em sẽ chú ý." Lâm Mỹ Giai vốn là nghĩ muốn giải thích, nhưng tiểu Trang ở sau lưng nặng nề bấm cô một cái.
"Tiểu Trang, đã trễ thế này, làm sao cô vẫn còn ở công ty?" Lục Tề Phong liếc mắt nhìn tiểu Trang cảm thấy là lạ, tò mò hỏi.
Tiểu Trang đứng lên, cầm lấy xấp tài liệu bên trên sofa.
"Có một vụ án quan trọng, tôi ở lại làm thêm giờ, được rồi, không quấy rầy vợ chồng hai người ân ái rồi." Tiểu Trang nhàn nhạt cười cười.
Trải qua một lúc ở bên cạnh Lục Tề Phong, cặp mắt kia có chứa thâm ý sâu xa, có chút oán hận liếc anh một cái, không có cam lòng bỏ đi ra ngoài.
Trở lại phòng làm việc, tiểu Trang mở ra máy vi tính ra, một mã tài liệu đã bị mở ra.
Từng tấm hình khó coi lần lượt nhảy ra ngoài.
Thần sắcTiểu Trang ảm đạm nhìn những tấm hình kia hồi lâu, sau đó cô ta chọn mấy tấm gửi đến điện thoại di động của chính mình.
——– tử tiết thu phân cắt —————
Đêm đã khuya, Lữ Duy Duy vẫn không có một chút xíu buồn ngủ. T7sh.
Hôm nay, khi nhìn thấy ánh mắt căm hận của Lâm Mỹ Giai, không hiểu sao ở trong lòng Lữ Duy Duy lại có loại cảm giác khủng hoảng, cô có linh cảm, có lẽ cuộc sống yên ổn một tháng này sẽ không còn tồn tại.
Yên ả trước khi sóng lớn có lẽ bây giờ cũng đã bắt đầu gợn sóng rồi ?
Cô nhìn vẻ mặt khi ngủ của con trai, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng tất cả không phải giống như mình nghĩ?
Tích tích tích?
Một hồi âm thanh tin nhắn yếu ớt vang lên nhắc nhở.
Lữ Duy Duy liếc mắt nhìn con trai ngủ bên cạnh, lấy di động tới, xem xét.
Khi cô nhìn thấy rõ ràng tấm hình trên màn ảnh điện thoại, cô bỗng chốc bụm miệng ngồi dậy, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
Trời ạ?
Ba năm, cái ác mộng này cứ quấn vòng quanh cô, buộc cô bỏ qua quá nhiều thứ, mất đi quá nhiều.
Thật vất vả vết thương mới liền thành sẹo, nhưng tấm hình này hôm nay cư nhiên lại không có dấu hiệu nào hiện ra trước mặt mình, tựa như sấm sét, nổ tung cả nội tâm sâu thẳm trong lòng cô.
Giờ khắc này, trước mắt cô cái gì cũng không thể nhìn thấy rõ rồi, cái ác mộng đó ban đêm lại xảy ra, xông phá gông xiềng, một lần nữa quay lại trong đầu cô, cô khổ sở hai mắt nhắm nghiền.
Từ cửa hàng đi ra, Lục Tề Phong mặt du côn cười ôm Lữ Duy Duy, không coi ai ra gì khẽ cắn vành tai của cô.
"Duy Duy, em nói đi chúng ta đi trăng mật ở đâu?"
Lữ Duy Duy quay đầu, tránh thoát khỏi công kích của anh liếc anh một cái, "Trăng mật cái gì nha? Em đồng ý gả cho anh sao? Hừ, bản tiểu thư bây giờ còn đang quan sát ngươi, thời gian thử việc còn chưa làm, liền muốn trực tiếp thăng cấp?"
"Cái gì? Tất cả người em đều là của anh rồi, chẳng lẽ em còn nghĩ trèo tường hay sao? Vật nhỏ, em đừng nghĩ nữa, anh đây sẽ không cho em có cơ hội như vậy đâu." Lục Tề Phong bá đạo ôm cô càng chặt hơn.
"Ghét, buông ra á..., em còn có chuyện, anh đi về trước đi, nếu không anh đi theo em lại làm cho em mất không gian tự do, có được không? Cả ngày anh không có việc gì làm sao hả?" Lữ Duy Duy có chút không nhịn được dùng cùi chỏ chọc vào ngực Lục Tề Phong.
Lục Tề Phong dựa thế khom người xuống làm ra bộ khó chịu "Ai nha, mưu sát chồng nha, em phải đi đâu? Anh đi cùng em, muộn quá rồi cẩn thận gặp phải người xấu?"
"Trên cái thế giới này trừ anh ra, không có ai tệ hơn á, được rồi, đi mau đi, em còn có chút chuyện riêng muốn làm." Lữ Duy Duy đem Lục Tề Phong đẩy ra, thúc giục anh rời đi.
Lục Tề Phong nghĩ đến buổi tối mình cũng có chút chuyện, cũng không sai biệt lắm cho nên không thể làm gì khác hơn là để tùy.
"Được rồi, bảo bối, hôm nay trễ chút anh mới về, em làm xong chuyện rồi thì nhớ về nhà sớm, mệt thì cứ đi ngủ trước, đừng chờ anh?"
“Tốt nhất là anh đừng trở lại, để cho em có một ngày thoải mái không được sao? Thiệt là, đi mau đi?" Lữ Duy Duy bĩu môi, ăn ở hai lòng nói qua.
Bởi vì mỗi đêm anh cứ như vậy đòi hỏi vô độ, thật đúng là làm cho người ta không chịu nổi.
Tặng một cái hôn lên mặt Lữ Duy Duy, Lục Tề Phong liền chạy đi mở cửa xe.
Nhìn xe của anh dần dần đi xa, trong lòng Lữ Duy Duy đột nhiên mềm mại không thôi. Xem ra vô luận mình nỗ lực khống chế tim của mình như thế nào, cố gắng làm bộ không quan tâm, nhưng tâm lại đã sớm luân hãm thật sâu.
Cô nhìn chiếc xe kia đã sớm biến mất, bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi tới đường cái đối diện cơ quan du lịch.
Hơn một giờ, cô hướng dẫn viên du lịch đã chỉ cho cô rất nhiều lộ tuyến, nghe xong cô ấy còn giải thích rất cặn kẽ, Lữ Duy Duy cầm mấy so với kế hoạch của mình, chuẩn bị về nhà nghiên cứu một chút.
Nhưng mà khi cô từ cơ quan du lịch đi ra không lâu, một người đàn ông áo đen liền cùng yên lặng đi theo sau cô.
Đến khúc quanh khuất sáng, người đàn ông kia nhanh chóng đuổi lên trước bụm miệng cô lại, còn không có đợi cô có chút giãy giụa, thì trước mặt bỗng tối sầm, đã mất đi tri giác?
Đột nhiên, cảm thấy sau lưng tay của tiểu Trang nhẹ nhàng vỗ mình, ý bảo cô phải giữ vững tinh thần.
Lâm Mỹ Giai lo lắng, liếc mắt nhìn tiểu Trang, trong ánh mắt của cô ấy lộ ra sự kiên định làm cho người ta an tâm, làm cho lòng Mỹ Giai khẩn trương từ từ bình tĩnh lại.
"Chị Mỹ Giai, em nói anh Tề Phong sẽ đến mà? Anh ấy vẫn còn rất thích chị, chị nói giữa vợ chồng có cái gì mà không thể giải quyết đây? Tốt rồi, đừng khóc, chị khóc làm bẩn hết quần áo của em rồi." Tiểu Trang vừa vỗ vai Lâm Mỹ Giai, vừa khuyên lơn.
"Anh Tề Phong, anh cũng vậy, có chuyện gì mà làm cho chị Mỹ Giai khóc như vậy? Khóc suốt đến bây giờ, khuyên gì cũng không nghe. Chị Mỹ Giai một lòng đều vì anh, vậy mà anh còn đi chọc tức chị ấy sao? Vợ là để thương yêu, phụ nữ nha, ghen là tốt?"
Tiểu Trang dỗ dành xong Mỹ Giai, lại quay đầu giáo dục Lục Tề Phong, bày ra bộ dáng như người từng trải.
Lúc trước Lục Tề Phong vốn là còn một tia nghi ngờ, nhưng thấy tiểu Trang như vậy thẳng thắn dạy dỗ mình, ngược lại anh cảm thấy là mình đã suy nghĩ nhiều.
"Cái đó, Mỹ Giai, anh về nhà không nhìn thấy em, nên liền nghĩ đến có thể em ở chỗ này, chúng ta trở về thôi? Về sau, một chút chuyện nhỏ giữa vợ chồng em đừng nên làm phiền đến mọi người."
Đối mặt với sự ánh mắt chỉ trích của tiểu Trang, Lục Tề Phong có chút xấu hổ nói.
"Tề Phong, em không có. . . . . . A, về sau em sẽ chú ý." Lâm Mỹ Giai vốn là nghĩ muốn giải thích, nhưng tiểu Trang ở sau lưng nặng nề bấm cô một cái.
"Tiểu Trang, đã trễ thế này, làm sao cô vẫn còn ở công ty?" Lục Tề Phong liếc mắt nhìn tiểu Trang cảm thấy là lạ, tò mò hỏi.
Tiểu Trang đứng lên, cầm lấy xấp tài liệu bên trên sofa.
"Có một vụ án quan trọng, tôi ở lại làm thêm giờ, được rồi, không quấy rầy vợ chồng hai người ân ái rồi." Tiểu Trang nhàn nhạt cười cười.
Trải qua một lúc ở bên cạnh Lục Tề Phong, cặp mắt kia có chứa thâm ý sâu xa, có chút oán hận liếc anh một cái, không có cam lòng bỏ đi ra ngoài.
Trở lại phòng làm việc, tiểu Trang mở ra máy vi tính ra, một mã tài liệu đã bị mở ra.
Từng tấm hình khó coi lần lượt nhảy ra ngoài.
Thần sắcTiểu Trang ảm đạm nhìn những tấm hình kia hồi lâu, sau đó cô ta chọn mấy tấm gửi đến điện thoại di động của chính mình.
——– tử tiết thu phân cắt —————
Đêm đã khuya, Lữ Duy Duy vẫn không có một chút xíu buồn ngủ. T7sh.
Hôm nay, khi nhìn thấy ánh mắt căm hận của Lâm Mỹ Giai, không hiểu sao ở trong lòng Lữ Duy Duy lại có loại cảm giác khủng hoảng, cô có linh cảm, có lẽ cuộc sống yên ổn một tháng này sẽ không còn tồn tại.
Yên ả trước khi sóng lớn có lẽ bây giờ cũng đã bắt đầu gợn sóng rồi ?
Cô nhìn vẻ mặt khi ngủ của con trai, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng tất cả không phải giống như mình nghĩ?
Tích tích tích?
Một hồi âm thanh tin nhắn yếu ớt vang lên nhắc nhở.
Lữ Duy Duy liếc mắt nhìn con trai ngủ bên cạnh, lấy di động tới, xem xét.
Khi cô nhìn thấy rõ ràng tấm hình trên màn ảnh điện thoại, cô bỗng chốc bụm miệng ngồi dậy, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
Trời ạ?
Ba năm, cái ác mộng này cứ quấn vòng quanh cô, buộc cô bỏ qua quá nhiều thứ, mất đi quá nhiều.
Thật vất vả vết thương mới liền thành sẹo, nhưng tấm hình này hôm nay cư nhiên lại không có dấu hiệu nào hiện ra trước mặt mình, tựa như sấm sét, nổ tung cả nội tâm sâu thẳm trong lòng cô.
Giờ khắc này, trước mắt cô cái gì cũng không thể nhìn thấy rõ rồi, cái ác mộng đó ban đêm lại xảy ra, xông phá gông xiềng, một lần nữa quay lại trong đầu cô, cô khổ sở hai mắt nhắm nghiền.
Từ cửa hàng đi ra, Lục Tề Phong mặt du côn cười ôm Lữ Duy Duy, không coi ai ra gì khẽ cắn vành tai của cô.
"Duy Duy, em nói đi chúng ta đi trăng mật ở đâu?"
Lữ Duy Duy quay đầu, tránh thoát khỏi công kích của anh liếc anh một cái, "Trăng mật cái gì nha? Em đồng ý gả cho anh sao? Hừ, bản tiểu thư bây giờ còn đang quan sát ngươi, thời gian thử việc còn chưa làm, liền muốn trực tiếp thăng cấp?"
"Cái gì? Tất cả người em đều là của anh rồi, chẳng lẽ em còn nghĩ trèo tường hay sao? Vật nhỏ, em đừng nghĩ nữa, anh đây sẽ không cho em có cơ hội như vậy đâu." Lục Tề Phong bá đạo ôm cô càng chặt hơn.
"Ghét, buông ra á..., em còn có chuyện, anh đi về trước đi, nếu không anh đi theo em lại làm cho em mất không gian tự do, có được không? Cả ngày anh không có việc gì làm sao hả?" Lữ Duy Duy có chút không nhịn được dùng cùi chỏ chọc vào ngực Lục Tề Phong.
Lục Tề Phong dựa thế khom người xuống làm ra bộ khó chịu "Ai nha, mưu sát chồng nha, em phải đi đâu? Anh đi cùng em, muộn quá rồi cẩn thận gặp phải người xấu?"
"Trên cái thế giới này trừ anh ra, không có ai tệ hơn á, được rồi, đi mau đi, em còn có chút chuyện riêng muốn làm." Lữ Duy Duy đem Lục Tề Phong đẩy ra, thúc giục anh rời đi.
Lục Tề Phong nghĩ đến buổi tối mình cũng có chút chuyện, cũng không sai biệt lắm cho nên không thể làm gì khác hơn là để tùy.
"Được rồi, bảo bối, hôm nay trễ chút anh mới về, em làm xong chuyện rồi thì nhớ về nhà sớm, mệt thì cứ đi ngủ trước, đừng chờ anh?"
“Tốt nhất là anh đừng trở lại, để cho em có một ngày thoải mái không được sao? Thiệt là, đi mau đi?" Lữ Duy Duy bĩu môi, ăn ở hai lòng nói qua.
Bởi vì mỗi đêm anh cứ như vậy đòi hỏi vô độ, thật đúng là làm cho người ta không chịu nổi.
Tặng một cái hôn lên mặt Lữ Duy Duy, Lục Tề Phong liền chạy đi mở cửa xe.
Nhìn xe của anh dần dần đi xa, trong lòng Lữ Duy Duy đột nhiên mềm mại không thôi. Xem ra vô luận mình nỗ lực khống chế tim của mình như thế nào, cố gắng làm bộ không quan tâm, nhưng tâm lại đã sớm luân hãm thật sâu.
Cô nhìn chiếc xe kia đã sớm biến mất, bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi tới đường cái đối diện cơ quan du lịch.
Hơn một giờ, cô hướng dẫn viên du lịch đã chỉ cho cô rất nhiều lộ tuyến, nghe xong cô ấy còn giải thích rất cặn kẽ, Lữ Duy Duy cầm mấy so với kế hoạch của mình, chuẩn bị về nhà nghiên cứu một chút.
Nhưng mà khi cô từ cơ quan du lịch đi ra không lâu, một người đàn ông áo đen liền cùng yên lặng đi theo sau cô.
Đến khúc quanh khuất sáng, người đàn ông kia nhanh chóng đuổi lên trước bụm miệng cô lại, còn không có đợi cô có chút giãy giụa, thì trước mặt bỗng tối sầm, đã mất đi tri giác?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.