Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 186: Tinh thần của cô không yên
Tử Thu
28/05/2014
Chút phiền loạn trong lòng của Hàn Trạch Vũ một nháy mắt thấy Lãnh Tiếu Tiếu kia, lắng đọng xuống.
Giống như cuộc đời của anh, không cần tương lai lúc trước, chỉ cần dừng lại vào giờ khắc này là được?
"Tiếu Tiếu?"
Hàn Trạch Vũ nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài cửa.
Anh một tay kéo Lãnh Tiếu Tiếu vào trong ngực, giống như mình đang cầm chính là món bảo bối mất mà được lại.
"Trạch Vũ, anh làm sao vậy?"
Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy Hàn Trạch Vũ khác thường, đem cô lấy dán chặt vào bộ ngực của anh đầu khẽ nâng lên, có chút không hiểu nhìn khuôn mặt Trạch Vũ kích động vô cùng.
"Không có việc gì, chỉ cần có thể có em liền tốt rồi. Tất cả đều không quan trọng." Hàn Trạch Vũ không làm sao diễn đạt được loại tâm tình khác thường của mình vào phút này.
Lãnh Tiếu Tiếu không nghe hiểu mấy lời nói không có đầu đuôi này của anh đằng sau ám chỉ ý tứ gì, chỉ là, từ trong câu nói này, đối với chuyện kia, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu hình như nắm chắc nhiều một chút.
"Trạch Vũ, là thật sao? Tất cả đều không quan trọng? Sự nghiệp của anh cũng không quan trọng không?" Lãnh Tiếu Tiếu mang theo mục đích thử thăm dò anh.
"Đúng, tất cả của anh đều chỉ vì sự tồn tại của em mà có ý nghĩa." Hàn Trạch Vũ nói xong, một tay bế ngang Lãnh Tiếu Tiếu đi vào nhà.
Vùi ở trong lồng ngực kiên cố kia, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu giống như đổ mật, cảm giác hạnh phúc lan tràn đến toàn thân, thậm chí là thấm vào từng tế bào.
Lãnh Tiếu Tiếu vòng quanh cổ của anh, nhẹ giọng mà hỏi: "Trạch Vũ, nói như vậy, nếu như mà em cầu xin anh một chuyện, có phải anh sẽ đáp ứng em hay không?"
"Oh? Cầu xin anh một chuyện? Emi có chuyện cầu xin anh sao? Em tính toán như thế nào cầu xin anh nói nghe một chút?"
Hàn Trạch Vũ có chút giảo hoạt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ thẫm của Lãnh Tiếu Tiếu, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua nơi cao vút, theo hô hấp dịu dàng trên dưới phập phồng, thật là hấp dẫn người ta.
"Anh sẽ đáp ứng sao?" Lãnh Tiếu Tiếu có chút lo lắng nói, hình như cố ý muốn khiến Trạch Vũ cho cô cam kết.
Hàn Trạch Vũ cảm thấy Lãnh Tiếu Tiếu gấp gáp và nghiêm túc, trong lòng ngẩn người, trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, anh thường thường có thể từ một ánh mắt của đối phương mà nhìn thấu trong lòng của đối phương, chỉ là, đây chỉ là chuyện có liên quan đến phép tắc thương trường.
Mà hôm nay, thế nhưng anh lại ở trong mắt của Lãnh Tiếu Tiếu, thấy được loại chuyện này.
Cô không phải một người phụ nữ yêu tiền, Hàn Trạchn Vũ vẫn tin chắc một điểm này, mặc dù ngoài mặt cô là bởi vì tiền mà lựa chọn bán mình, nhưng mà, trên thực tế, cô là thành yêu, yêu không có chút tâm tư nào.
"Trước tiên nói một chút xem, chỉ cần anh có thể cho, chỉ cần anh cấp được rất tốt."
Hàn Trạch Vũ không đáp ứng, từ bản năng thương nhân, dưới tình huống không biết rõ mục đích bắt đầu của đối phương, anh tuyệt đối không thể nào lấy ra lá bài của mìnhtrước.
Trở lại trong phòng, Trạch Vũ như cũ không bỏ được để xuống, Lãnh Tiếu Tiếu giãy giụa từ trên thân anh xuống.
Hơi thở ấm áp bao vây Lãnh Tiếu Tiếu, cô để túi xuống, cởi áo khoác màu đỏ lửa xuống, lộ ra thân người với đường cong lả lướt.
Lãnh Tiếu Tiếu không lấy được đáp án cô muốn từ trong miệng Hàn Trạch Vũ, tinh thần cô có chút không tập trung suy nghĩ, căn bản không chú ý đến ánh mắt Hàn Trạch Vũ nóng bỏng một canh đuổi theo cô.
Hàn Trạch Vũ kéo Lãnh Tiếu Tiếu có chút ngây ngẩn qua, ôm cô đặt ở trên đùi của mình, dịu dàng thắm thiết nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
"Tiếu Tiếu, em rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?"
Ánh mắt Hàn Trạch Vũ nghiêm túc, càng khiến tinh thần Lãnh Tiếu Tiếu tâm thần.
"Vậy. . . . . . Cũng không có gì á..., em vẫn không nghĩ được, chờ em nghĩ xong, chính em lại nói cho anh biết." Lãnh Tiếu Tiếu có chút khẩn trương, nói chuyện cũng biến thành không lưu loát.
Thật sự cô vẫn không có nghĩ kỹ phải làm sao nói chuyện này với Trạch Vũ, chỉ là đơn thuần thỉnh cầu anh bỏ qua cho Tần Phi sao? Hay là muốn tiết lộ một chút bí mật có liên quan cho anh?
Hàn Trạch Vũ bắt được đáy mắt của Tiếu Tiếu hốt hoảng và mâu thuẫn, trong lòng của anh có một tia nghi ngờ.
"Cũng tốt, em nghĩ cẩn thận rồi nói cho anh biết. Vậy bây giờ có phải tới lượt anh hay không?" Hàn Trạch Vũ vây quanh eo Lãnh Tiếu Tiếu, nói hết sức thân mật.
Anh ôm tôi trước."Tới lượt anh? Anh nên cái gì nha?" Đối với câu nói không có đầu không có đuôi này của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nhíu mày, nâng lên một chút không hiểu.
"Yêu cầu của anh nói xong rồi, nên em nói yêu cầu của anh đi?" Hàn Trạch Vũ cười xấu xa, đáy mắt tà mị cũng ám chỉ Lãnh Tiếu Tiếu, yêu cầu của anh cái gì.
Khuôn mặt tươi cười gò má ửng đỏ của Lãnh Tiếu Tiếu, giùng giằng muốn đứng dậy, "Cái đó, thời gian cũng không sớm, hôm nay em mệt quá nha, em đi tắm."
"Ừ, đề nghị của em không tệ, tắm sẽ thoải mái rất nhiều, cho nên, anh quyết định, hiện tại anh cũng muốn đi tắm. Liền hiện tại, đúng, hiện tại?" Hàn Trạch Vũ giống như phô trương, gật đầu, ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu lên lầu hai.
"Trạch Vũ, anh thả em xuống, anh phải tắm, vậy trước tắm xong trước, bây giờ em vẫn rất mệt mỏi, em có thể chờ một lát." Lãnh Tiếu Tiếu vừa nhìn rành rành, có chút nóng nảy.
Từ lúc cứu giúp tế huyện trở lại, thân thể của cô hàng đêm thừa hoan, để cho cô thật sự có chút không chịu nổi, cô quả thật không cách nào tưởng tượng, ban ngày anh mệt mỏi cả ngày, đến buổi tối còn có tinh lực tốt như vậy, đòi lấy vô độ đối với cô.
"Không cần, anh nhớ em cũng mệt mỏi, chúng ta hôm nay cùng nhau tắm tốt lắm." Hàn Trạch Vũ cố ý mập mờ nói xong, mạnh mẽ ôm cô vào phòng tắm.
Khóa lại cửa, Hàn Trạch Vũ buông cô xuống, tự mình đến xả nước tắm cho cô.
Nhìn bộ dáng anh từng lần một thử nước ôn nhu nghiêm túc, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, nghĩ đến yêu cầu kia của mình, trong lòng của cô tư vị chồng chất.
Một người đàn ông cao ngạo như vậy, lại có thể biết tự mình làm những chuyện này, anh thật thay đổi?
Xả xong nước, Hàn Trạch Vũ sắc sắc liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu.
"Anh giúp em cởi sao?"
———————
Giống như cuộc đời của anh, không cần tương lai lúc trước, chỉ cần dừng lại vào giờ khắc này là được?
"Tiếu Tiếu?"
Hàn Trạch Vũ nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài cửa.
Anh một tay kéo Lãnh Tiếu Tiếu vào trong ngực, giống như mình đang cầm chính là món bảo bối mất mà được lại.
"Trạch Vũ, anh làm sao vậy?"
Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy Hàn Trạch Vũ khác thường, đem cô lấy dán chặt vào bộ ngực của anh đầu khẽ nâng lên, có chút không hiểu nhìn khuôn mặt Trạch Vũ kích động vô cùng.
"Không có việc gì, chỉ cần có thể có em liền tốt rồi. Tất cả đều không quan trọng." Hàn Trạch Vũ không làm sao diễn đạt được loại tâm tình khác thường của mình vào phút này.
Lãnh Tiếu Tiếu không nghe hiểu mấy lời nói không có đầu đuôi này của anh đằng sau ám chỉ ý tứ gì, chỉ là, từ trong câu nói này, đối với chuyện kia, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu hình như nắm chắc nhiều một chút.
"Trạch Vũ, là thật sao? Tất cả đều không quan trọng? Sự nghiệp của anh cũng không quan trọng không?" Lãnh Tiếu Tiếu mang theo mục đích thử thăm dò anh.
"Đúng, tất cả của anh đều chỉ vì sự tồn tại của em mà có ý nghĩa." Hàn Trạch Vũ nói xong, một tay bế ngang Lãnh Tiếu Tiếu đi vào nhà.
Vùi ở trong lồng ngực kiên cố kia, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu giống như đổ mật, cảm giác hạnh phúc lan tràn đến toàn thân, thậm chí là thấm vào từng tế bào.
Lãnh Tiếu Tiếu vòng quanh cổ của anh, nhẹ giọng mà hỏi: "Trạch Vũ, nói như vậy, nếu như mà em cầu xin anh một chuyện, có phải anh sẽ đáp ứng em hay không?"
"Oh? Cầu xin anh một chuyện? Emi có chuyện cầu xin anh sao? Em tính toán như thế nào cầu xin anh nói nghe một chút?"
Hàn Trạch Vũ có chút giảo hoạt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ thẫm của Lãnh Tiếu Tiếu, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua nơi cao vút, theo hô hấp dịu dàng trên dưới phập phồng, thật là hấp dẫn người ta.
"Anh sẽ đáp ứng sao?" Lãnh Tiếu Tiếu có chút lo lắng nói, hình như cố ý muốn khiến Trạch Vũ cho cô cam kết.
Hàn Trạch Vũ cảm thấy Lãnh Tiếu Tiếu gấp gáp và nghiêm túc, trong lòng ngẩn người, trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, anh thường thường có thể từ một ánh mắt của đối phương mà nhìn thấu trong lòng của đối phương, chỉ là, đây chỉ là chuyện có liên quan đến phép tắc thương trường.
Mà hôm nay, thế nhưng anh lại ở trong mắt của Lãnh Tiếu Tiếu, thấy được loại chuyện này.
Cô không phải một người phụ nữ yêu tiền, Hàn Trạchn Vũ vẫn tin chắc một điểm này, mặc dù ngoài mặt cô là bởi vì tiền mà lựa chọn bán mình, nhưng mà, trên thực tế, cô là thành yêu, yêu không có chút tâm tư nào.
"Trước tiên nói một chút xem, chỉ cần anh có thể cho, chỉ cần anh cấp được rất tốt."
Hàn Trạch Vũ không đáp ứng, từ bản năng thương nhân, dưới tình huống không biết rõ mục đích bắt đầu của đối phương, anh tuyệt đối không thể nào lấy ra lá bài của mìnhtrước.
Trở lại trong phòng, Trạch Vũ như cũ không bỏ được để xuống, Lãnh Tiếu Tiếu giãy giụa từ trên thân anh xuống.
Hơi thở ấm áp bao vây Lãnh Tiếu Tiếu, cô để túi xuống, cởi áo khoác màu đỏ lửa xuống, lộ ra thân người với đường cong lả lướt.
Lãnh Tiếu Tiếu không lấy được đáp án cô muốn từ trong miệng Hàn Trạch Vũ, tinh thần cô có chút không tập trung suy nghĩ, căn bản không chú ý đến ánh mắt Hàn Trạch Vũ nóng bỏng một canh đuổi theo cô.
Hàn Trạch Vũ kéo Lãnh Tiếu Tiếu có chút ngây ngẩn qua, ôm cô đặt ở trên đùi của mình, dịu dàng thắm thiết nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
"Tiếu Tiếu, em rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?"
Ánh mắt Hàn Trạch Vũ nghiêm túc, càng khiến tinh thần Lãnh Tiếu Tiếu tâm thần.
"Vậy. . . . . . Cũng không có gì á..., em vẫn không nghĩ được, chờ em nghĩ xong, chính em lại nói cho anh biết." Lãnh Tiếu Tiếu có chút khẩn trương, nói chuyện cũng biến thành không lưu loát.
Thật sự cô vẫn không có nghĩ kỹ phải làm sao nói chuyện này với Trạch Vũ, chỉ là đơn thuần thỉnh cầu anh bỏ qua cho Tần Phi sao? Hay là muốn tiết lộ một chút bí mật có liên quan cho anh?
Hàn Trạch Vũ bắt được đáy mắt của Tiếu Tiếu hốt hoảng và mâu thuẫn, trong lòng của anh có một tia nghi ngờ.
"Cũng tốt, em nghĩ cẩn thận rồi nói cho anh biết. Vậy bây giờ có phải tới lượt anh hay không?" Hàn Trạch Vũ vây quanh eo Lãnh Tiếu Tiếu, nói hết sức thân mật.
Anh ôm tôi trước."Tới lượt anh? Anh nên cái gì nha?" Đối với câu nói không có đầu không có đuôi này của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nhíu mày, nâng lên một chút không hiểu.
"Yêu cầu của anh nói xong rồi, nên em nói yêu cầu của anh đi?" Hàn Trạch Vũ cười xấu xa, đáy mắt tà mị cũng ám chỉ Lãnh Tiếu Tiếu, yêu cầu của anh cái gì.
Khuôn mặt tươi cười gò má ửng đỏ của Lãnh Tiếu Tiếu, giùng giằng muốn đứng dậy, "Cái đó, thời gian cũng không sớm, hôm nay em mệt quá nha, em đi tắm."
"Ừ, đề nghị của em không tệ, tắm sẽ thoải mái rất nhiều, cho nên, anh quyết định, hiện tại anh cũng muốn đi tắm. Liền hiện tại, đúng, hiện tại?" Hàn Trạch Vũ giống như phô trương, gật đầu, ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu lên lầu hai.
"Trạch Vũ, anh thả em xuống, anh phải tắm, vậy trước tắm xong trước, bây giờ em vẫn rất mệt mỏi, em có thể chờ một lát." Lãnh Tiếu Tiếu vừa nhìn rành rành, có chút nóng nảy.
Từ lúc cứu giúp tế huyện trở lại, thân thể của cô hàng đêm thừa hoan, để cho cô thật sự có chút không chịu nổi, cô quả thật không cách nào tưởng tượng, ban ngày anh mệt mỏi cả ngày, đến buổi tối còn có tinh lực tốt như vậy, đòi lấy vô độ đối với cô.
"Không cần, anh nhớ em cũng mệt mỏi, chúng ta hôm nay cùng nhau tắm tốt lắm." Hàn Trạch Vũ cố ý mập mờ nói xong, mạnh mẽ ôm cô vào phòng tắm.
Khóa lại cửa, Hàn Trạch Vũ buông cô xuống, tự mình đến xả nước tắm cho cô.
Nhìn bộ dáng anh từng lần một thử nước ôn nhu nghiêm túc, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, nghĩ đến yêu cầu kia của mình, trong lòng của cô tư vị chồng chất.
Một người đàn ông cao ngạo như vậy, lại có thể biết tự mình làm những chuyện này, anh thật thay đổi?
Xả xong nước, Hàn Trạch Vũ sắc sắc liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu.
"Anh giúp em cởi sao?"
———————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.