Chương 14
La Tam Thiên
07/07/2023
Ngụy Trạch Thu đem tôi đặt lên cáng cứu thương trong doanh trận đặc công, nhìn tôi một chút rồi lại đi lên lầu lần nữa.
Tiền này dễ kiếm quá, tôi không phải ngồi, thì là được ôm, rồi nằm.
Bọn anh thì ngược lại, mệt mỏi đến thở hồng hộc.
Quả nhiên, năm tháng êm đẹp bởi vì có người thay bạn gánh vác.
Cuối cùng, mất hai giờ, toàn bộ bọn cướp bị bắt và con tin được giải cứu.
Trên đường về, tôi ngồi cùng xe với bọn Ngụy Trạch Thu.
Ngồi cạnh Ngụy Trạch Thu luôn.
“Em gái, chúng ta lại gặp nhau rồi, em còn nhớ anh không? Anh là Quý Lỗi, là bạn cùng phòng của Ngụy ca.” Người ngồi ở ghế trước quay đầu nhìn tôi cười, còn giới thiệu tôi với các bạn cùng phòng khác nữa.
Anh ta chính là người chơi game ban đêm lần trước, suýt chút nữa bị anh ta phát hiện ra, tôi nhìn anh ta với vẻ chột dạ.
“Em cứ gọi anh là Quý ca, he he, từ nay về sau anh bảo kê cho em!”
Mặc dù bị sốc bởi những lời kinh điển của học bá này, nhưng tôi vẫn không thể làm phật lòng người ta.
Tôi định lên tiếng.
“Em gái cái gì hả? Cậu cùng em ấy thân quen sao?” Ngụy Trạch Thu liếc Quý Lỗi một cái.
“Em ấy còn không phải làm em gái của tôi, cậu kêu gào em gái cái gì.”
Quý Lỗi giơ hai tay đầu hàng: “Em sai rồi đội trưởng.”
Trang Anh cũng ở trên xe, hơi quay đầu liếc qua bên này một chút.
23
Buổi tối tôi ăn tối với bọn họ trong nhà ăn của học viện cảnh sát.
Bọn họ vẫn còn say sưa bàn luận về cảnh mô phỏng thực chiến ban ngày.
"Trang Anh, vãi thiệt, lúc bà ném tên cướp qua vai trông ngầu bá cháy cmnl, lúc nào dạy tôi làm ngầu như vậy đi?"
Trang Anh lườm hắn một cái, "Bẩm sinh nhé."
Quý Lỗi kỳ quái nhại lại: “Yo~ bẩm sinh nha ~”
“Vãi chưởng! Tôi sai rồi, đừng có giẫm chân tôi!”
Tôi liếc nhìn đĩa của họ và nhìn xuống đĩa của tôi.
Chết cười, ăn không xong luôn.
Mà cả ngày hôm nay tôi cũng chẳng vận động gì cả.
Tôi lặng lẽ ngước mắt lên và liếc nhìn Ngụy Trạch Thu.
Cả hai đối mặt một giây.
Ngụy Trạch Thu lặng lẽ cầm đĩa của tôi, phân lấy hơn phân nửa rồi trả đĩa lại.
Tôi mừng thầm, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện tất cả mọi người đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi siết chặt chiếc đũa, cười khan giải thích: "Ừm, em ăn ít, cũng không đói lắm, lãng phí đồ ăn cũng không tốt."
Cả bọn nhìn tôi xì xầm bàn tán.
Ngụy Trạch Thu ngẩng đầu nhìn một chút, bọn hắn mới chuyển ánh mắt.
Tiền này dễ kiếm quá, tôi không phải ngồi, thì là được ôm, rồi nằm.
Bọn anh thì ngược lại, mệt mỏi đến thở hồng hộc.
Quả nhiên, năm tháng êm đẹp bởi vì có người thay bạn gánh vác.
Cuối cùng, mất hai giờ, toàn bộ bọn cướp bị bắt và con tin được giải cứu.
Trên đường về, tôi ngồi cùng xe với bọn Ngụy Trạch Thu.
Ngồi cạnh Ngụy Trạch Thu luôn.
“Em gái, chúng ta lại gặp nhau rồi, em còn nhớ anh không? Anh là Quý Lỗi, là bạn cùng phòng của Ngụy ca.” Người ngồi ở ghế trước quay đầu nhìn tôi cười, còn giới thiệu tôi với các bạn cùng phòng khác nữa.
Anh ta chính là người chơi game ban đêm lần trước, suýt chút nữa bị anh ta phát hiện ra, tôi nhìn anh ta với vẻ chột dạ.
“Em cứ gọi anh là Quý ca, he he, từ nay về sau anh bảo kê cho em!”
Mặc dù bị sốc bởi những lời kinh điển của học bá này, nhưng tôi vẫn không thể làm phật lòng người ta.
Tôi định lên tiếng.
“Em gái cái gì hả? Cậu cùng em ấy thân quen sao?” Ngụy Trạch Thu liếc Quý Lỗi một cái.
“Em ấy còn không phải làm em gái của tôi, cậu kêu gào em gái cái gì.”
Quý Lỗi giơ hai tay đầu hàng: “Em sai rồi đội trưởng.”
Trang Anh cũng ở trên xe, hơi quay đầu liếc qua bên này một chút.
23
Buổi tối tôi ăn tối với bọn họ trong nhà ăn của học viện cảnh sát.
Bọn họ vẫn còn say sưa bàn luận về cảnh mô phỏng thực chiến ban ngày.
"Trang Anh, vãi thiệt, lúc bà ném tên cướp qua vai trông ngầu bá cháy cmnl, lúc nào dạy tôi làm ngầu như vậy đi?"
Trang Anh lườm hắn một cái, "Bẩm sinh nhé."
Quý Lỗi kỳ quái nhại lại: “Yo~ bẩm sinh nha ~”
“Vãi chưởng! Tôi sai rồi, đừng có giẫm chân tôi!”
Tôi liếc nhìn đĩa của họ và nhìn xuống đĩa của tôi.
Chết cười, ăn không xong luôn.
Mà cả ngày hôm nay tôi cũng chẳng vận động gì cả.
Tôi lặng lẽ ngước mắt lên và liếc nhìn Ngụy Trạch Thu.
Cả hai đối mặt một giây.
Ngụy Trạch Thu lặng lẽ cầm đĩa của tôi, phân lấy hơn phân nửa rồi trả đĩa lại.
Tôi mừng thầm, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện tất cả mọi người đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi siết chặt chiếc đũa, cười khan giải thích: "Ừm, em ăn ít, cũng không đói lắm, lãng phí đồ ăn cũng không tốt."
Cả bọn nhìn tôi xì xầm bàn tán.
Ngụy Trạch Thu ngẩng đầu nhìn một chút, bọn hắn mới chuyển ánh mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.