Chương 21
La Tam Thiên
07/07/2023
35
Nửa đêm, tôi cố tình gọi tên anh.
Anh ấy giày chưa kịp mang đã đến mở cửa.
Tôi đột nhiên chui vào ngực anh ấy và luồn tay vào trong quần áo anh ấy.
Vô tội nói: "Anh ơi, ôm em, em sợ quá."
Tôi cố tình tắm rửa xong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh, dính sát lấy anh.
Tôi kéo anh ấy lên giường, muốn anh ngủ cùng tôi.
Anh bắt lấy tay tôi đang lôi kéo quần áo của anh, hơi khàn giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Tôi tủi thân: “Em còn muốn hôn nữa.”
Sau đó là hoàn toàn mất kiểm soát, hơi thở đan xen, nhỏ giọng nức nở.
Anh buông tôi ra thở hổn hển, “Không được, không có đồ vật.”
Tôi dây dưa kéo anh lại, khóc lóc rên rỉ: “Anh lừa ai vậy, anh có!”
“Em chắc chứ?” Ngụy Trạch Thu hôn lên vành tai tôi.
Tôi tức giận đến mức rên rỉ, đưa tay kéo quần anh xuống.
Anh đột ngột đứng dậy, thở hổn hển và nhìn xuống tôi.
Cơ bắp cuồn cuộn và cơ bụng 8 múi.
Cái này chính là thứ mà người ta gọi là tủ lạnh 2 cửa à?
Anh bước ra ngoài.
Tôi hơi buồn, tôi không có tí hấp dẫn nào với anh ấy sao?
Thời điểm tôi đang thất thần, đột nhiên anh quay trở lại, đè lên người tôi.
Cắn ta vành tai, phun ra khí nóng, "Chờ chút nữa đừng khóc đấy nhé."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, tôi đã khóc cả đêm.
Ngày hôm sau tôi thức dậy lúc hai giờ chiều, toàn thân rã rời.
Ngụy Trạch Thu rất tự giác ôm tôi đi rửa mặt và nấu bữa ăn.
Tôi ngồi vào lòng anh và thắc mắc: “Sao thời gian đó anh không cho em đến phòng ngủ của anh?”
Anh bất lực trả lời, lần nào tôi cũng sờ soạng anh không ngừng, anh dù sao cũng là một người đàn ông khỏe mạnh, tràn đầy tinh lực cơ mà.
36
Sau đó chúng tôi liền sống chung, càng dính nhau hơn nữa.
Tôi thực sự rất thích Ngụy Trạch Thu.
Tôi không thể chờ đợi để được anh ấy ôm mỗi đêm.
Tôi thực sự thích cái ôm của anh ấy, nó ấm áp, chắc chắn và rất an tâm.
Cơ thể được ủ ấm sau cái ôm dài là điều cần thiết giữa mùa đông.
Tôi chỉ muốn dính lấy anh và vùi đầu vào xương quai xanh của anh.
Tôi dụi đầu vào anh, nằm trên người anh nghịch điện thoại, tôi chỉ thích anh ôm tôi ôm tôi.
Nửa đêm, tôi cố tình gọi tên anh.
Anh ấy giày chưa kịp mang đã đến mở cửa.
Tôi đột nhiên chui vào ngực anh ấy và luồn tay vào trong quần áo anh ấy.
Vô tội nói: "Anh ơi, ôm em, em sợ quá."
Tôi cố tình tắm rửa xong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh, dính sát lấy anh.
Tôi kéo anh ấy lên giường, muốn anh ngủ cùng tôi.
Anh bắt lấy tay tôi đang lôi kéo quần áo của anh, hơi khàn giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Tôi tủi thân: “Em còn muốn hôn nữa.”
Sau đó là hoàn toàn mất kiểm soát, hơi thở đan xen, nhỏ giọng nức nở.
Anh buông tôi ra thở hổn hển, “Không được, không có đồ vật.”
Tôi dây dưa kéo anh lại, khóc lóc rên rỉ: “Anh lừa ai vậy, anh có!”
“Em chắc chứ?” Ngụy Trạch Thu hôn lên vành tai tôi.
Tôi tức giận đến mức rên rỉ, đưa tay kéo quần anh xuống.
Anh đột ngột đứng dậy, thở hổn hển và nhìn xuống tôi.
Cơ bắp cuồn cuộn và cơ bụng 8 múi.
Cái này chính là thứ mà người ta gọi là tủ lạnh 2 cửa à?
Anh bước ra ngoài.
Tôi hơi buồn, tôi không có tí hấp dẫn nào với anh ấy sao?
Thời điểm tôi đang thất thần, đột nhiên anh quay trở lại, đè lên người tôi.
Cắn ta vành tai, phun ra khí nóng, "Chờ chút nữa đừng khóc đấy nhé."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, tôi đã khóc cả đêm.
Ngày hôm sau tôi thức dậy lúc hai giờ chiều, toàn thân rã rời.
Ngụy Trạch Thu rất tự giác ôm tôi đi rửa mặt và nấu bữa ăn.
Tôi ngồi vào lòng anh và thắc mắc: “Sao thời gian đó anh không cho em đến phòng ngủ của anh?”
Anh bất lực trả lời, lần nào tôi cũng sờ soạng anh không ngừng, anh dù sao cũng là một người đàn ông khỏe mạnh, tràn đầy tinh lực cơ mà.
36
Sau đó chúng tôi liền sống chung, càng dính nhau hơn nữa.
Tôi thực sự rất thích Ngụy Trạch Thu.
Tôi không thể chờ đợi để được anh ấy ôm mỗi đêm.
Tôi thực sự thích cái ôm của anh ấy, nó ấm áp, chắc chắn và rất an tâm.
Cơ thể được ủ ấm sau cái ôm dài là điều cần thiết giữa mùa đông.
Tôi chỉ muốn dính lấy anh và vùi đầu vào xương quai xanh của anh.
Tôi dụi đầu vào anh, nằm trên người anh nghịch điện thoại, tôi chỉ thích anh ôm tôi ôm tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.