Chương 25
Cố Tây Tước
22/07/2013
Việc phỏng
vấn Lăng Cát Văn đã ra tay đương nhiên sẽ không thể không có thu hoạch,
nhưng đáng tiếc Lạc Trăn lại vì chuyện dở chừng ngày hôm đó mà quên mất, hôm sau chạy về công ty không ngoài ý muốn bị cô chị nào đó nhắc mãi cả buổi sáng.
Hai ngày tới là cuối tuần, Lạc Trăn cân nhắc xem cô đích thực có nên thoát khỏi cái cuộc sống đau buồn này mà ra ngoài tiêu dao thoải mái một phen, dù mỗi ngày cô luôn trong trạng thái thong dong tự tại.
Kế hoạch đã định bay đến nhà dì bé ở Hải Nam một chuyến vào cuối tuần, du ngoạn nhân tiện thăm người thân luôn, chỉ là, kế hoạch thường không xoay kịp với biến động, chiều thứ sáu vừa mở cửa, Thẩm Hạ Thụy giống như một cái đầu tàu nhỏ xông vào căn trọ của cô, sau đó, cứ ỳ ra thế không đi! Theo cách nói của Thẩm Hạ Thụy là ba mẹ xuất ngoại ân ái, để cô ấy ở nhà một mình không yên tâm cho nên vì bảo đảm an toàn bèn bắt con bé sang nhà trúc mã ở vài ngày. Lạc Trăn nghĩ hoài không hiểu, nếu có thằng cha hư hỏng đui mù nào vào Thẩm gia, khả năng chắc chắn sẽ bị đánh chết còn nhiều hơn.
Nhưng, vứt Thẩm Hạ Thụy sang một bên không thèm nói, sau đó lại có một người đến còn khiến Lạc Trăn càng khó hiểu hơn, Đường Thận Linh!
Đường Thận Linh tới để đàm phán với Lạc Trăn, so với hai năm trước, dịu dàng hơn, nhưng điều vẫn không đổi chính là vừa bắt đầu đã rất trịnh trọng như thể chứng tỏ người nào đó là của cô ta, bộ dáng tuy nhã nhặn, nhưng hành vi lại có phần —- quá khích. Chẳng qua rất không khéo, khi đó vẫn còn một người quá khích hơn cô ta —- Thẩm Hạ Thụy!
Vì thế cuối cùng rất tự nhiên diễn biến thành cục diện như hiện tại.
Bệnh viện thành phố.
“Sao thế nhỉ, chỉ cắt vào tĩnh mạch, nếu cả động mạch cùng quây quần chẳng phải càng thú vị sao, nghĩ xem hai dòng máu đồng thời tuôn trào mà lại giống một dòng suối phun nho nhỏ nhìn đẹp hơn nhiều, tao nhất định sẽ đứng bên cạnh thu tiền.”
Thẩm Hạ Thụy đây cực kỳ coi thường mấy cái người vì chuyện tình cảm nam nữ mà muốn chết cũng không xong, trước đây lúc học trung học một nữ sinh vì chuyện quan hệ bất chính mà chạy lên tầng cao nhất định nhảy lầu, lúc đó cả trường đều nhốn nháo, giáo viên đang dạy học ở tầng dưới cứ dỗ ngon dỗ ngọt muốn lừa cô ta xuống, sau cùng ngay cả bà cô cũng gọi ra, kết quả nữ sinh kia rất quái đản, sống chết cứ ngồi trên sân thượng tầng bảy hét tôi muốn nhảy, tôi muốn nhảy, các người có nói gì cũng vô dụng, khi ấy Thẩm Hạ Thụy đương nhai kẹo cao su trong mồm hét trả lại cô nữ sinh nọ, này, mẹ nó cô rốt cuộc có định nhảy hay không hả, tôi đã đợi ở dưới này hơn nửa tiếng rồi đấy, người trẻ tuổi, hành sự phải quyết đoán, nào, để chị đây dạy cô, đầu tiên nhấc chân trái lên —- đương nhiên về sau Thẩm Hạ Thụy bị tập thể giáo viên chỉ trích, lúc đó cũng buồn cười, mấy thầy cô bị Thẩm Hạ Thụy phá rối như thế đều quây lại đối phó với Thẩm Hạ Thụy, mà sinh viên xem trò vui vốn chẳng có gì đồng tình cả, cảm thấy cô nữ sinh kia quả thực không có dũng khí nhảy xuống dưới, xem tiếp cũng chẳng thú vị, thà đi xem nhân vật làm mưa làm gió ở trường đối đầu với giáo viên thế nào còn hay ho hơn. Cuối cùng cô nữ sinh ngồi ở trên hít gió lạnh cả nửa ngày, thấy mọi người ở dưới không còn để ý đến cô ta nữa, cứ ngồi một mình cũng rất vô vị nên loạng choạng bò xuống. Sau chuyện ấy Thẩm Hạ Thụy vẫn hay chạy đi tìm cô nữ sinh nọ, chào hàng mấy loại thuốc sâu, ngọc lụa hay thuốc ngủ v.v…, cô ta vừa trông thấy Thẩm Hạ Thụy đã kêu cứu mạng, Thẩm Hạ Thụy khi đó vô cùng khó hiểu, không phải cô muốn tự tử sao, còn kêu cứu mạng làm gì.
Lạc Trăn uể oải lết đến sô pha ngồi xuống, “Tao thấy mày nhặt xác cũng chẳng khác đâu.”
Thẩm Hạ Thụy đúng là có sở thích nhặt xác thay người ta.
“Xác của cái người này Thẩm Hạ Thụy chị đây không thèm nhặt, mày nói xem, làm người sao có thể coi rẻ sinh mạng của mình như thế.”
“Đó là chuyện nhà người ta.” Tuy nhiên Lạc Trăn cũng có phần đồng tình, cái cô Đường Thận Linh này dường như có hai nhân cách, khi thì dịu dàng điềm đạm, lúc sau đã có thể kích động cực độ.
“Nói không sai.” Nhưng Thẩm Hạ Thụy vẫn không vừa mắt, tiếp tục khinh bỉ, “Con bé này đúng là không biết tự trọng, ba mẹ trong nhà cũng chẳng lo lắng, đúng là cặn bã của xã hội —-“
“Tao bảo này, mày nói chuyện chẳng thể giữ lại chút phẩm hạnh nào à, hơn nữa, nếu không phải do mày kích động cô ta sẽ làm ra mấy chuyện đổ máu này chắc?” Rõ ràng tiểu thư nhà người ta cũng chỉ đến để bày tỏ tình yêu sâu sắc của mình dành cho người đàn ông nào đó thôi, kết quả —- “Yêu hắn, yêu đến mức có thể vứt bỏ mạng sống của mình không? Vậy cô chết đi cho tôi xem.” “Có gan thì cô cắt thật đi.” “Cô không cắt tôi mặc kệ cô.”
Thẩm Hạ Thụy bốc một nắm lạc từ trong túi ra, “Ôi giời mấy lời này của chị chả nghe lọt tai được, nếu chị chịu uất ức thì Thẩm Hạ Thụy này sẽ ra tay, xì, hồi nhỏ đánh nhau rõ là còn hăng hơn cả gấu chó, giờ thấy con bé đó cầm có mỗi cái dao bé xíu đã dọa chị gái đến nhũn ra rồi à.”
Lạc Trăn hờ hững nhún nhún vai, “Vô vị.”
“Vô vị? Té ra đại tiểu thư chê người ta chỉ cầm một thanh đao nhỏ không đủ lớn à, được, lần sau tao sẽ lưu ý bảo cô ta cầm hẳn dao phay đến.” Thẩm Hạ Thụy xì một tiếng, xoay người vén góc chăn trên giường bệnh lau lau tay, “Nói thật đi Lạc Trăn, mày bảo cái con bé Đường Thận Linh này có phải não có vấn đề không, vẫn rạch lấy được.”
“Có bệnh tim, nghe người khác nói thế.” Lạc Trăn cười cười không được hăng hái lắm.
Thẩm Hạ Thụy chậc một tiếng, “Có bệnh tim không ở bệnh viện nghỉ ngơi còn ngu ngốc chạy đến nhà trọ của mày làm ầm ĩ, đúng là bệnh thật.”
“Người ta tốt xấu gì cũng là thanh mai của Mạc Hoành, mày nói chuyện chú ý một chút.” Lạc Trăn tỏ ra rất có kinh nghiệm, chế giễu.
Thẩm Hạ Thụy sửng sốt, bước về phía Lạc Trăn, nhíu mày cười nói, “Mày vẫn để ý —-“
“Tao để ý vũng máu trong phòng khách nhà tao ai đến giúp lau sạch đây.” Nói thật Lạc Trăn cũng có chút bực bội, cả một kỳ nghỉ êm ấm lại bị chuyện này phá hỏng.
Thẩm Hạ Thụy giả vờ mờ ám hắng giọng, “Hỏi một câu, trả lời thành thật, mày với Mạc Hoành còn tình cảm không?”
“Tao trước giờ luôn tự trọng.”
Thẩm Hạ Thụy cười nham hiểm khà khà hai tiếng, liếc đông liếc tây, “Mày nói xem, tí nữa mấy người Mạc Hoành đến liệu có tưởng là tụi mình hại cô ta thật không?”
“Ai mà biết được.”
Một lúc sau cửa bị đẩy ra, Lâm Tiếu Tuyển bước vào.
“Đàn chị!” Chàng trai gọi một tiếng vô cùng ngọt xớt.
“Sao lại là cậu?” Người nên đến đâu rồi?” Thẩm Hạ Thụy đi đến cửa ló đầu ra nhìn trái nhìn phải.
“Em là người không nên tới sao?” Giả bộ ngoan ngoãn sờ sờ cổ.
Thẩm Hạ Thụy giễu cợt, “Cậu nên đến á? Cậu nói cậu là ba hay mẹ của con bé này hả.”
Lâm Tiếu Tuyển đỏ bừng trong tích tắc, “Em là bạn của Tiểu Đường.”
“Chậc, đều là Tiểu Đường [1], ngấy chết đi được.”
Lạc Trăn cười hỏi, “Mạc Hoành đâu?” “Sư huynh vẫn chưa đến sao?” Lâm Tiếu Tuyển hơi ngây ngẩn, “Lạ thật, anh ấy còn rời công ty trước em một bước mà.”
Hai ngày tới là cuối tuần, Lạc Trăn cân nhắc xem cô đích thực có nên thoát khỏi cái cuộc sống đau buồn này mà ra ngoài tiêu dao thoải mái một phen, dù mỗi ngày cô luôn trong trạng thái thong dong tự tại.
Kế hoạch đã định bay đến nhà dì bé ở Hải Nam một chuyến vào cuối tuần, du ngoạn nhân tiện thăm người thân luôn, chỉ là, kế hoạch thường không xoay kịp với biến động, chiều thứ sáu vừa mở cửa, Thẩm Hạ Thụy giống như một cái đầu tàu nhỏ xông vào căn trọ của cô, sau đó, cứ ỳ ra thế không đi! Theo cách nói của Thẩm Hạ Thụy là ba mẹ xuất ngoại ân ái, để cô ấy ở nhà một mình không yên tâm cho nên vì bảo đảm an toàn bèn bắt con bé sang nhà trúc mã ở vài ngày. Lạc Trăn nghĩ hoài không hiểu, nếu có thằng cha hư hỏng đui mù nào vào Thẩm gia, khả năng chắc chắn sẽ bị đánh chết còn nhiều hơn.
Nhưng, vứt Thẩm Hạ Thụy sang một bên không thèm nói, sau đó lại có một người đến còn khiến Lạc Trăn càng khó hiểu hơn, Đường Thận Linh!
Đường Thận Linh tới để đàm phán với Lạc Trăn, so với hai năm trước, dịu dàng hơn, nhưng điều vẫn không đổi chính là vừa bắt đầu đã rất trịnh trọng như thể chứng tỏ người nào đó là của cô ta, bộ dáng tuy nhã nhặn, nhưng hành vi lại có phần —- quá khích. Chẳng qua rất không khéo, khi đó vẫn còn một người quá khích hơn cô ta —- Thẩm Hạ Thụy!
Vì thế cuối cùng rất tự nhiên diễn biến thành cục diện như hiện tại.
Bệnh viện thành phố.
“Sao thế nhỉ, chỉ cắt vào tĩnh mạch, nếu cả động mạch cùng quây quần chẳng phải càng thú vị sao, nghĩ xem hai dòng máu đồng thời tuôn trào mà lại giống một dòng suối phun nho nhỏ nhìn đẹp hơn nhiều, tao nhất định sẽ đứng bên cạnh thu tiền.”
Thẩm Hạ Thụy đây cực kỳ coi thường mấy cái người vì chuyện tình cảm nam nữ mà muốn chết cũng không xong, trước đây lúc học trung học một nữ sinh vì chuyện quan hệ bất chính mà chạy lên tầng cao nhất định nhảy lầu, lúc đó cả trường đều nhốn nháo, giáo viên đang dạy học ở tầng dưới cứ dỗ ngon dỗ ngọt muốn lừa cô ta xuống, sau cùng ngay cả bà cô cũng gọi ra, kết quả nữ sinh kia rất quái đản, sống chết cứ ngồi trên sân thượng tầng bảy hét tôi muốn nhảy, tôi muốn nhảy, các người có nói gì cũng vô dụng, khi ấy Thẩm Hạ Thụy đương nhai kẹo cao su trong mồm hét trả lại cô nữ sinh nọ, này, mẹ nó cô rốt cuộc có định nhảy hay không hả, tôi đã đợi ở dưới này hơn nửa tiếng rồi đấy, người trẻ tuổi, hành sự phải quyết đoán, nào, để chị đây dạy cô, đầu tiên nhấc chân trái lên —- đương nhiên về sau Thẩm Hạ Thụy bị tập thể giáo viên chỉ trích, lúc đó cũng buồn cười, mấy thầy cô bị Thẩm Hạ Thụy phá rối như thế đều quây lại đối phó với Thẩm Hạ Thụy, mà sinh viên xem trò vui vốn chẳng có gì đồng tình cả, cảm thấy cô nữ sinh kia quả thực không có dũng khí nhảy xuống dưới, xem tiếp cũng chẳng thú vị, thà đi xem nhân vật làm mưa làm gió ở trường đối đầu với giáo viên thế nào còn hay ho hơn. Cuối cùng cô nữ sinh ngồi ở trên hít gió lạnh cả nửa ngày, thấy mọi người ở dưới không còn để ý đến cô ta nữa, cứ ngồi một mình cũng rất vô vị nên loạng choạng bò xuống. Sau chuyện ấy Thẩm Hạ Thụy vẫn hay chạy đi tìm cô nữ sinh nọ, chào hàng mấy loại thuốc sâu, ngọc lụa hay thuốc ngủ v.v…, cô ta vừa trông thấy Thẩm Hạ Thụy đã kêu cứu mạng, Thẩm Hạ Thụy khi đó vô cùng khó hiểu, không phải cô muốn tự tử sao, còn kêu cứu mạng làm gì.
Lạc Trăn uể oải lết đến sô pha ngồi xuống, “Tao thấy mày nhặt xác cũng chẳng khác đâu.”
Thẩm Hạ Thụy đúng là có sở thích nhặt xác thay người ta.
“Xác của cái người này Thẩm Hạ Thụy chị đây không thèm nhặt, mày nói xem, làm người sao có thể coi rẻ sinh mạng của mình như thế.”
“Đó là chuyện nhà người ta.” Tuy nhiên Lạc Trăn cũng có phần đồng tình, cái cô Đường Thận Linh này dường như có hai nhân cách, khi thì dịu dàng điềm đạm, lúc sau đã có thể kích động cực độ.
“Nói không sai.” Nhưng Thẩm Hạ Thụy vẫn không vừa mắt, tiếp tục khinh bỉ, “Con bé này đúng là không biết tự trọng, ba mẹ trong nhà cũng chẳng lo lắng, đúng là cặn bã của xã hội —-“
“Tao bảo này, mày nói chuyện chẳng thể giữ lại chút phẩm hạnh nào à, hơn nữa, nếu không phải do mày kích động cô ta sẽ làm ra mấy chuyện đổ máu này chắc?” Rõ ràng tiểu thư nhà người ta cũng chỉ đến để bày tỏ tình yêu sâu sắc của mình dành cho người đàn ông nào đó thôi, kết quả —- “Yêu hắn, yêu đến mức có thể vứt bỏ mạng sống của mình không? Vậy cô chết đi cho tôi xem.” “Có gan thì cô cắt thật đi.” “Cô không cắt tôi mặc kệ cô.”
Thẩm Hạ Thụy bốc một nắm lạc từ trong túi ra, “Ôi giời mấy lời này của chị chả nghe lọt tai được, nếu chị chịu uất ức thì Thẩm Hạ Thụy này sẽ ra tay, xì, hồi nhỏ đánh nhau rõ là còn hăng hơn cả gấu chó, giờ thấy con bé đó cầm có mỗi cái dao bé xíu đã dọa chị gái đến nhũn ra rồi à.”
Lạc Trăn hờ hững nhún nhún vai, “Vô vị.”
“Vô vị? Té ra đại tiểu thư chê người ta chỉ cầm một thanh đao nhỏ không đủ lớn à, được, lần sau tao sẽ lưu ý bảo cô ta cầm hẳn dao phay đến.” Thẩm Hạ Thụy xì một tiếng, xoay người vén góc chăn trên giường bệnh lau lau tay, “Nói thật đi Lạc Trăn, mày bảo cái con bé Đường Thận Linh này có phải não có vấn đề không, vẫn rạch lấy được.”
“Có bệnh tim, nghe người khác nói thế.” Lạc Trăn cười cười không được hăng hái lắm.
Thẩm Hạ Thụy chậc một tiếng, “Có bệnh tim không ở bệnh viện nghỉ ngơi còn ngu ngốc chạy đến nhà trọ của mày làm ầm ĩ, đúng là bệnh thật.”
“Người ta tốt xấu gì cũng là thanh mai của Mạc Hoành, mày nói chuyện chú ý một chút.” Lạc Trăn tỏ ra rất có kinh nghiệm, chế giễu.
Thẩm Hạ Thụy sửng sốt, bước về phía Lạc Trăn, nhíu mày cười nói, “Mày vẫn để ý —-“
“Tao để ý vũng máu trong phòng khách nhà tao ai đến giúp lau sạch đây.” Nói thật Lạc Trăn cũng có chút bực bội, cả một kỳ nghỉ êm ấm lại bị chuyện này phá hỏng.
Thẩm Hạ Thụy giả vờ mờ ám hắng giọng, “Hỏi một câu, trả lời thành thật, mày với Mạc Hoành còn tình cảm không?”
“Tao trước giờ luôn tự trọng.”
Thẩm Hạ Thụy cười nham hiểm khà khà hai tiếng, liếc đông liếc tây, “Mày nói xem, tí nữa mấy người Mạc Hoành đến liệu có tưởng là tụi mình hại cô ta thật không?”
“Ai mà biết được.”
Một lúc sau cửa bị đẩy ra, Lâm Tiếu Tuyển bước vào.
“Đàn chị!” Chàng trai gọi một tiếng vô cùng ngọt xớt.
“Sao lại là cậu?” Người nên đến đâu rồi?” Thẩm Hạ Thụy đi đến cửa ló đầu ra nhìn trái nhìn phải.
“Em là người không nên tới sao?” Giả bộ ngoan ngoãn sờ sờ cổ.
Thẩm Hạ Thụy giễu cợt, “Cậu nên đến á? Cậu nói cậu là ba hay mẹ của con bé này hả.”
Lâm Tiếu Tuyển đỏ bừng trong tích tắc, “Em là bạn của Tiểu Đường.”
“Chậc, đều là Tiểu Đường [1], ngấy chết đi được.”
Lạc Trăn cười hỏi, “Mạc Hoành đâu?” “Sư huynh vẫn chưa đến sao?” Lâm Tiếu Tuyển hơi ngây ngẩn, “Lạ thật, anh ấy còn rời công ty trước em một bước mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.