Chương 3: Bạo Loạn
Sở Ly
31/07/2023
Hôm nay trời tối rất nhanh, chỉ
mới năm giờ ba mươi mà đã thấy trời đen dần, Tống Ngọc Thư tạm biệt
Kaarlo ra về, hôm nay anh có ca trực đêm nên không thể đích thân đưa cô
về, Tống Ngọc Thư phải tự mình lái xe, căn hộ chung cư của bọn họ cách
bệnh viện tầm hai ki lô mét với khả năng lái xe của cô thì mất tầm hơn
mười lăm phút thì về đến hơ nữa nơi này cũng thường xuyên xảy ra bạo
loạn dù là trời sang hay đêm khuya, mỗi ngày đều sẽ có ít nhất ba cuộc
bạo loạn xảy ra ở khu phố này, Tống Ngọc Thư ở đây bao nhiêu năm cô cũng quá quen với chuyện này, bọn họ có đánh hay chém giết nhau thì thật
cũng không liên quan đến cô nên chỉ cần đừng xen vào chuyện của người ta thì sẽ không ảnh hưởng đến bản thân.
Dừng trước một cửa tiệm cơm chỉ là quán cơm nhỏ nhưng mỗi khi ở nhà một mình cô sẽ chọn mua cơm ở đây về ăn thay vì nấu, dù sao cô cũng đâu biết nấu ăn chuyện nấu nướng trong nhà đều do Kaarlo một tay lo liệu mà.
Tống Ngọc Thư dường như đã là khách vip của tiệm cơm này mỗi khi cô dừng xe là bà chủ sẽ biết ngày chính là cô và thế là bà ấy nhanh tay làm liền cho cô một phần cơm thịt bò đặc biệt ít cơm nhiều thịt bò.
“ Bà chủ à, như cũ nhé “
“ Sắp xong rồi đây, bác sĩ Tống “
Cô trố mắt lần này bà chủ lại làm nhanh hơn những lần trước rồi, cơm nơi này tuy không phải quán lớn hay nhà hàng gì nhưng chất lượng thì khỏi phải bàn, cô ăn mãi có khi cả tuần một ngày ba bữa chỉ ăn mỗi cơm ở đây cũng không thấy ngán.
“ Cảm ơn bà chủ nha “
Choảng
Tống Ngọc Thư vừa cầm phần cơm quay đầu đã có một tiếng động vang trời, xung quanh trở nên hoảng loạn bất ngờ khiến mọi người ngồi ở mấy quán ăn vặt xung quanh xốc chân bỏ của chạy lấy người, Tống Ngọc Thư chạy nhanh ra chỗ chiếc xe đang đậu cô nhìn thấy ở phía đối diện một đám người đàn đen hoắc gầy gộc cầm vũ khí đang hò hét đánh đập, chửi bới nhau, bên trong quán cơm vọng ra tiếng gọi, bà chủ hét lên nói với cô
“ Bác sĩ Tống, cô mau lên xe về đi, bọn bạo loạn lại gây chuyện rồi “.
Cô nghe chữ được chữ mất nhưng cũng không hiểu rõ là bà chủ đang bảo mình mau chóng rời đi vì mỗi khi đến mua cơm mà có bạo loạn bà ấy đều sẽ nói với cô câu đó, Tống Ngọc Thư gật gật đầu cô nhanh tay mở cửa xe còn chưa kịp bước vào từ đằng sau đã có người kề dao sau gáy khiến Tống Ngọc Thư giật mình thả rơi phần cơm rồi đừng bất động, tên đàn ông phía sau vừa run rẩy vừa nói.
“ Mau cứu đại ca tôi nếu không tôi giết cô, tôi biết cô là bác sĩ “
Tống Ngọc Thư nhướng mày cô giơ hai tay chắp sau đầu, mũi dao của người đàn ông tuy không quá bén nhưng cô cảm giác được phần thịt sau cổ đã va chạm vào nó có chút nhói lên. Vì lúc nãy hắn đã vô tình nghe được bà chủ tiệm cơm gọi cô là bác sĩ thế là hắn tìm đến cô, phía trước mặt bọn đàn ông kia vẫn đang chém giết nhau dường như không có ý định rời đi, cô bị hắn dọa cho tím xanh cả mặt chỉ đành tạm thời nghe theo dù sao cô cũng là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của cô.
“ Được, tôi đi theo anh “
Cô bị hắn thao túng kéo đi vào một con hẻm nhỏ, nơi này không một bóng đèn điện con hẻm cũng quá hẹp chiều rộng chỉ đủ một người đi, tên đàn ông vẫn ở phía sau kề dao chặt cổ cô đẩy đẩy cô đi sâu vào con hẻm, ngay phía trước mặt một ánh đèn vang yếu ớt còn chợp tắt không rõ ngay dưới cây đền một đám đàn ông ai nấy cũng đen gầy ghê rợn chỉ có vài tên là mập mạp trắng trẻo nhìn không giống người gốc châu Phi, Tống Ngọc Thư bị đưa đến ngay trước mặt người đàn ông bị thương đang ngồi thoi thóp trên nền đất, tay đặt trên bụng mình nơi không ngừng ứa ra máu, Tống Ngọc Thư nhanh chóng phát bệnh nghề nghiệp nhìn người bị thương trước mặt cô quên đi cơn sợ hãi vì bị uy hiếp, lập tức đẩy hai người đang ngồi ở đó ra lao đến kiểm tra tình hình người đàn ông.
Bọn người xung quanh bắt đầu trừng mắt cât lời với tên đàn ông đưa cô đến.
“ Này mày đưa phụ nữ đến đây làm gì hả?, thứ vô dụng như cô ta chỉ gây phiền cho chúng ta mà thôi “
“ Cô ta là bác sĩ, sẽ cứu được đại ca, bây giờ chúng ta chưa thể đưa đại ca vào bệnh viện chỉ có thể dung cách này “
Bọn đàn ông đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía Tống Ngọc Thư, cô bây giờ đang căng thẳng vô cùng vết thương trên người đàn ông là vì trúng đạn còn trúng phải nơi nguy hiểm máu lại chảy ra không ngừng nếu còn không nhanh cấp cứu e là sẽ không còn cơ hội nữa, cô đưa mắt nhìn người đàn ông tóc tai hắn rủ khắp mặt cô hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ mặt cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện giúp hắn vén lại tóc tai, cô lớn tiếng với bọn người phía sau.
“ Mau đưa anh ấy đến bệnh viện nếu không sẽ không cứu được nữa “
Tên đàn ông lúc nãy lại đi lại chĩa dao thẳng vào mặt cô, gào lên
“ Không được đưa người đến bệnh viên nếu không tôi giết cô “
Tống Ngọc Thư không hiêu nhìn bọn họ, rõ là đang rất quan tậm đến tình hình của người đàn ông này nhưng lại không đưa người đến bệnh viện, nếu không đưa vào bệnh viện làm sao mà cứu người được, cô cũng không mang theo thứ gì có ích bên người không thể trực tiếp sơ cứu ở đây.
Một tên đàn ông da trắng cao to hơn nhìn cô ngơ ngác liền lên tiếng
“ Nếu bây giờ chúng tôi đưa đại ca ra ngoài sẽ bị bọn người ngoài kia chặn đáng đến lúc đó sẽ lại có thêm người bị thương “.
Bây giờ cô mới hiểu ra được phần nào chuyện, nhìn lại tình hình người đàn ông, hắn đã không còn thoi thóp nữa hơi thở cũng dần không cảm nhận được nữa, Tống Ngọc Thư bắt đầu lo sợ nếu tên đàn ông này chết cô cũng không sống được với bọn người này, tình hình này chính cô cũng không biết nên thế nào.
“ Không được rồi, anh ta sắp không qua khỏi rồi, các anh mau tìm cách đưa người đến bệnh viện đi chứ “
Bọn đàn ông hoang mang nhìn nhau, thay vì bọn họ tụ lại ở đây chỉ bằng chia nhau ra đánh lạc hướng bọn người ngoài kia để cô đưa người này đến bệnh viện cấp cứu không phải sẽ tốt hơn sao, mấy tên đàn ông này quá chậm chạp, Tống Ngọc Thư liền nhìn bọn họ khinh bỉ.
Ngay sau đó một tên đàn ông da trắng đi lại, hắn bế xốc đại ca hắn lên rồi gật đầu ra hiệu cho bọn người đó lại nhìn cô cất giọng lạnh
“ Đi theo tôi “.
Dừng trước một cửa tiệm cơm chỉ là quán cơm nhỏ nhưng mỗi khi ở nhà một mình cô sẽ chọn mua cơm ở đây về ăn thay vì nấu, dù sao cô cũng đâu biết nấu ăn chuyện nấu nướng trong nhà đều do Kaarlo một tay lo liệu mà.
Tống Ngọc Thư dường như đã là khách vip của tiệm cơm này mỗi khi cô dừng xe là bà chủ sẽ biết ngày chính là cô và thế là bà ấy nhanh tay làm liền cho cô một phần cơm thịt bò đặc biệt ít cơm nhiều thịt bò.
“ Bà chủ à, như cũ nhé “
“ Sắp xong rồi đây, bác sĩ Tống “
Cô trố mắt lần này bà chủ lại làm nhanh hơn những lần trước rồi, cơm nơi này tuy không phải quán lớn hay nhà hàng gì nhưng chất lượng thì khỏi phải bàn, cô ăn mãi có khi cả tuần một ngày ba bữa chỉ ăn mỗi cơm ở đây cũng không thấy ngán.
“ Cảm ơn bà chủ nha “
Choảng
Tống Ngọc Thư vừa cầm phần cơm quay đầu đã có một tiếng động vang trời, xung quanh trở nên hoảng loạn bất ngờ khiến mọi người ngồi ở mấy quán ăn vặt xung quanh xốc chân bỏ của chạy lấy người, Tống Ngọc Thư chạy nhanh ra chỗ chiếc xe đang đậu cô nhìn thấy ở phía đối diện một đám người đàn đen hoắc gầy gộc cầm vũ khí đang hò hét đánh đập, chửi bới nhau, bên trong quán cơm vọng ra tiếng gọi, bà chủ hét lên nói với cô
“ Bác sĩ Tống, cô mau lên xe về đi, bọn bạo loạn lại gây chuyện rồi “.
Cô nghe chữ được chữ mất nhưng cũng không hiểu rõ là bà chủ đang bảo mình mau chóng rời đi vì mỗi khi đến mua cơm mà có bạo loạn bà ấy đều sẽ nói với cô câu đó, Tống Ngọc Thư gật gật đầu cô nhanh tay mở cửa xe còn chưa kịp bước vào từ đằng sau đã có người kề dao sau gáy khiến Tống Ngọc Thư giật mình thả rơi phần cơm rồi đừng bất động, tên đàn ông phía sau vừa run rẩy vừa nói.
“ Mau cứu đại ca tôi nếu không tôi giết cô, tôi biết cô là bác sĩ “
Tống Ngọc Thư nhướng mày cô giơ hai tay chắp sau đầu, mũi dao của người đàn ông tuy không quá bén nhưng cô cảm giác được phần thịt sau cổ đã va chạm vào nó có chút nhói lên. Vì lúc nãy hắn đã vô tình nghe được bà chủ tiệm cơm gọi cô là bác sĩ thế là hắn tìm đến cô, phía trước mặt bọn đàn ông kia vẫn đang chém giết nhau dường như không có ý định rời đi, cô bị hắn dọa cho tím xanh cả mặt chỉ đành tạm thời nghe theo dù sao cô cũng là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của cô.
“ Được, tôi đi theo anh “
Cô bị hắn thao túng kéo đi vào một con hẻm nhỏ, nơi này không một bóng đèn điện con hẻm cũng quá hẹp chiều rộng chỉ đủ một người đi, tên đàn ông vẫn ở phía sau kề dao chặt cổ cô đẩy đẩy cô đi sâu vào con hẻm, ngay phía trước mặt một ánh đèn vang yếu ớt còn chợp tắt không rõ ngay dưới cây đền một đám đàn ông ai nấy cũng đen gầy ghê rợn chỉ có vài tên là mập mạp trắng trẻo nhìn không giống người gốc châu Phi, Tống Ngọc Thư bị đưa đến ngay trước mặt người đàn ông bị thương đang ngồi thoi thóp trên nền đất, tay đặt trên bụng mình nơi không ngừng ứa ra máu, Tống Ngọc Thư nhanh chóng phát bệnh nghề nghiệp nhìn người bị thương trước mặt cô quên đi cơn sợ hãi vì bị uy hiếp, lập tức đẩy hai người đang ngồi ở đó ra lao đến kiểm tra tình hình người đàn ông.
Bọn người xung quanh bắt đầu trừng mắt cât lời với tên đàn ông đưa cô đến.
“ Này mày đưa phụ nữ đến đây làm gì hả?, thứ vô dụng như cô ta chỉ gây phiền cho chúng ta mà thôi “
“ Cô ta là bác sĩ, sẽ cứu được đại ca, bây giờ chúng ta chưa thể đưa đại ca vào bệnh viện chỉ có thể dung cách này “
Bọn đàn ông đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía Tống Ngọc Thư, cô bây giờ đang căng thẳng vô cùng vết thương trên người đàn ông là vì trúng đạn còn trúng phải nơi nguy hiểm máu lại chảy ra không ngừng nếu còn không nhanh cấp cứu e là sẽ không còn cơ hội nữa, cô đưa mắt nhìn người đàn ông tóc tai hắn rủ khắp mặt cô hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ mặt cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện giúp hắn vén lại tóc tai, cô lớn tiếng với bọn người phía sau.
“ Mau đưa anh ấy đến bệnh viện nếu không sẽ không cứu được nữa “
Tên đàn ông lúc nãy lại đi lại chĩa dao thẳng vào mặt cô, gào lên
“ Không được đưa người đến bệnh viên nếu không tôi giết cô “
Tống Ngọc Thư không hiêu nhìn bọn họ, rõ là đang rất quan tậm đến tình hình của người đàn ông này nhưng lại không đưa người đến bệnh viện, nếu không đưa vào bệnh viện làm sao mà cứu người được, cô cũng không mang theo thứ gì có ích bên người không thể trực tiếp sơ cứu ở đây.
Một tên đàn ông da trắng cao to hơn nhìn cô ngơ ngác liền lên tiếng
“ Nếu bây giờ chúng tôi đưa đại ca ra ngoài sẽ bị bọn người ngoài kia chặn đáng đến lúc đó sẽ lại có thêm người bị thương “.
Bây giờ cô mới hiểu ra được phần nào chuyện, nhìn lại tình hình người đàn ông, hắn đã không còn thoi thóp nữa hơi thở cũng dần không cảm nhận được nữa, Tống Ngọc Thư bắt đầu lo sợ nếu tên đàn ông này chết cô cũng không sống được với bọn người này, tình hình này chính cô cũng không biết nên thế nào.
“ Không được rồi, anh ta sắp không qua khỏi rồi, các anh mau tìm cách đưa người đến bệnh viện đi chứ “
Bọn đàn ông hoang mang nhìn nhau, thay vì bọn họ tụ lại ở đây chỉ bằng chia nhau ra đánh lạc hướng bọn người ngoài kia để cô đưa người này đến bệnh viện cấp cứu không phải sẽ tốt hơn sao, mấy tên đàn ông này quá chậm chạp, Tống Ngọc Thư liền nhìn bọn họ khinh bỉ.
Ngay sau đó một tên đàn ông da trắng đi lại, hắn bế xốc đại ca hắn lên rồi gật đầu ra hiệu cho bọn người đó lại nhìn cô cất giọng lạnh
“ Đi theo tôi “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.