Chương 16: Phát Hiện
Sở Ly
31/07/2023
Tống Ngọc Thư sau khi ăn xong được đích thân Lâm Bách Tuế bế lên phòng đặt cô nằm xuống ngay ngắn đắp chăn cho cô sau khi thấy Tống Ngọc Thư ngủ say rồi mới yên tâm quay đi.
Vừa xuống nhà đã thấy bọn đàn em tụ lại trước cái máy tính trố mắt xem gì đó, thấy Lâm Bách Tuế bọn họ cũng trở nên căng thẳng, Jimson quay chiếc máy tính về phía Lâm Bách Tuế rồi cùng bọn đàn ông thờ thẫn ngồi nhìn biểu hiện của anh. Trong màn hình, Lâm Bách Tuế đưa ánh mắt lạnh léo như tản băng vạn năm, hình ảnh Tống Ngọc Thư một mình bẻn lẽn đi vào khu căn cứ phía sau biệt thự, cùng sự sợ hãi và run rẩy đi đến chỗ Kaarlo, bây giờ Lâm Bách Tuế mới biết tay cô bị thương vì muốn giúp cho Kaarlo ánh mắt sát khí đùng đùng tia máu cũng hiện ra rõ mồn một, khóe miệng run run nhếch lên mắt anh híp lại, bọn đàn em biết rõ thái độ này của người đàn ông chính bọn họ cũng cảm nhận được cái chết gần kề kể cả khi không liên quan gì đến mình.
Lâm Bách Tuế nghiến răng ken két đứng phốc dậy đập nát cái máy tính rồi trở người đi khỏi nhà, bòn người Jimson cũng nhanh chân chạy theo sau.
...
Tống Ngọc Thư tờ mờ tỉnh lại mở mắt nhìn về phía cửa sổ to lớn bên ngoài trời hôm nay râm râm như có mưa không có lấy một tia nắng khẽ nào, cô ngồi dậy đã thấy một chiếc đầm xanh lục đã được đặt sẵn ngay bên cạnh cô nghĩ đến chỉ có thể là Lâm Bách Tuế bất giác khẽ cười hạnh phúc.
Cô thay xong chiếc đầm được anh chuẩn bị cho rồi bước xuống nhà lại không nhìn thấy ai, đám đàn ông này không hiểu là làm gì bên ngoài cứ về nhà được vào tiếng là lại đi nhìn mọi thứ vẫn còn vươn vãi có thể đêm qua họ đã không hề về nhà nhưng bây giờ Tống Ngọc Thư lại đói bụng, hai bàn tay vẫn bị bó chặt nhưng mấy ngón tay vẫn có thể sử dụng được cô khó khăn mở tủ lạnh ra vẫn là những thứ đêm qua cả gói bánh mỳ cũng không còn, Tống Ngọc Thư chợt nhớ lại đêm qua mình vì sợ hãi mà làm rơi gói bánh mỳ lại ở chỗ căn nhà phía sau kia, cô chợt thấy lo lắng sợ nếu Lâm Bách Tuế nhìn thấy chắc chắn cô sẽ bị hắn trách mắng cho một trận, lại có suy nghĩ tìm đến chỗ đó một lần nữa.
Tống Ngọc Thư lại tìm đến nơi của Kaarlo lần nữa, mới có một đêm Kaarlo đã trở nên tàn tạ hơn, cơ thể nhiều vết thương cũng chảy máu róc rách, trên mặt còn có một dấu cắt dài cả một bên má, Tống Ngọc Thư nhìn gương mặt đầy máu miệng chảy ra thứ dịch trắng hòa với màu máu nhỏ giọt xuống nhìn thật thảm. Cô nhìn thấy gói bánh mỳ của mình lại nằm trong góc tường liền thấy lạ hôm qua rõ ràng nó nằm ngay đối diện với Kaarlo, nhìn lại người đàn ông vẫn bị trói chặt trong lòng lóe lên tia lo sợ.
Cô đi lại lấy gói bánh mỳ kiểm tra thật kỹ, bánh mỳ bên trong vẫn còn ăn được chỉ vừa quay người đã nghe thấy Kaarlo nặng nề lên tiếng: “ Sarah, cứu anh,...Sarah”
Tống Ngọc Thư vội chân đi lại cô quỳ ngồi một chân trước mặt người đàn ông nhìn gương mặt thảm thương kia cô như bị điều khiển đưa tay lau qua vết máu trên miệng anh, chạm vào người đàn ông khiến cô có cảm giác thật lạ cứ như trước đây đã từng rất thân thiết với anh, Tống Ngọc Thư không cẩn thận để vết máu của Kaarlo dính phải miếng băng trắng trên tay cô vội chùi đi nhưng nó đã thấm vào chùi thế nào cũng không ra, đưa mắt nhìn xung quanh không có thứ gì có thể lau được nữa đành mặc kệ.
Kaarlo nấc nở giọng: “ Sarah, anh đói quá,...Sarah, có thể cho anh ăn không? “
Tống Ngọc Thư không nghĩ ngợi gì mà gật gật đầu vội mở gói bánh mỳ ngắt từng miếng nhỏ đút cho Kaarlo vì tay cô vẫn đang bị thương nên không thể nhanh tay được cũng sợ người đàn ông nhai khó khăn vì miệng bị đau nên chỉ cho anh ăn từng miếng thật nhỏ còn ân cần đợi anh nhai xong nuốt xuống rồi mới đút một miếng mới nhìn người đàn ông ăn như hổ đói mà đau lòng, cứ như anh đã nhịn đói rất lâu rồi, cô cứ đút cho Kaarlo ăn mà quên mất bản thân không nên ở lai đây lâu cũng hoàn toàn quên chuyện Lâm Bách Tuế có thể sẽ tìm mình
“ Anh còn muốn ăn nữa không? “
Kaarlo được ăn no gương mặt đã có chút thần sắc, anh lắc đầu vài giây sau mới dùng sức mở miệng: “ Sarah cứu anh, giúp anh cởi trói được không,...Sarah cởi trói cho anh rồi chúng ta rời khỏi đây, bọn người ở đây không phải người tốt, Sarah tin anh “
Tống Ngọc Thư không hiểu vì sao người đàn ông này cứ gọi mình bằng cái tên lạ đó, cô chưa từng nghe qua cũng không biết ai tên ‘ Sarah ‘ nhưng cũng không có thời gian đâu mà hỏi anh vấn đề này, chỉ bận nghĩ xem làm sao mớ cứu được người đàn ông này, đêm qua cô dùng tay đến mức sắp hỏng cả hai lòng bàn tay vậy nên cô không dám dùng cách này nữa.
“ Tay tôi băng lại rồi, tôi dùng cách khác cứu anh nhé, anh đợi tôi “
Nói xong Tống Ngọc Thư ôm gói bánh mỳ chạy đi mất, chạy lại về biệt thự cô gái lục tung cả căn bếp, cầm dao lên nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại bỏ xuống đến cầm kéo lại lắc đầu bỏ xuống đến khi kím ra được một cái kìm nhỏ cô mím môi nắm chặt lấy rồi quay lại chỗ Kaarlo, cảm thấy bản thân thật may mắn khi người của Lâm Bách Tuế vẫn chưa trở về.
Thấy Tống Ngọc Thư quay lại còn mang cả dụng cụ để cứu mình Kaarlo cười khẩy thở ra một hơi, chờ đợi cô gái đang chăm chú ở phía sau. Tống Ngọc Thư vì tay quá đau không thể dùng lực vào cái kìm cô vừa đưa đến chuẩn bị cắt thì lại bị trật ra cứ như vậy không cắt được lần nào mà tay cô lại chảy máu thấm đỏ miếng băng, tay Tống Ngọc Thư run rẩy: “ Tôi không cắt được, tay tôi đau,...làm sao đây”
“ Sarah cố gắng lên, sẽ cắt được,...em cố một chút “, Kaarlo thấy cơ hội trốn thoát đã gần đến tầm tay lại nghe thấy người phụ nữ có ý định từ bỏ liền khóc chịu, hối thúc cô nhiều hơn. Tống Ngọc Thư cắn răng cố chịu cơn đau cô dứt khoát siết chặt cái kìm trong tay lần này đã có thể cắt được sợi dây thép trong lúc vẫn đang dùng lực ngay bên tai một giọng đàn ông lạnh buốt xương vang lên, còn mang cả tiếng gầm của thú dữ
“Tống Ngọc Thư, em to gan lắm, em lại đây cho tôi “.
Tống Ngọc Thư giật mình buông cái kìn khỏi tay, cô lập tức đứng lên nhìn về phía cái cửa lớn hình bóng to sát xung quanh một mảng sát khí mù mịt Lâm Bách Tuế đứng sừng sững như một cây đại thụ to lớn hay tay đút trong túi quần phía sau là bọn người Jimson, cô cố gắng dấu đi sự sợ hãi của mình nhưng cơ thể cứ tun lên bần bật chầm chậm đi đến chỗ Lâm Bách Tuế, sau lưng người đàn ông mà cô đang cứu dở cũng khó khăn gọi cô trở lại.
“ Sarah, đừng đi, hắn sẽ giết em,...Sarah, anh mới là bạn trai của em “
Tống Ngọc Thư lại xoay đầu nhìn lại cô ngờ hoặc với lời anh nói, cô đã dần tin vào Lâm Bách Tuế bây giờ người đàn ông này lại nói mình mới là bạn trai cô, Tống Ngọc Thư nhíu mày không biết nên tin vào ai, còn đang thẫn thờ thì phía cánh tay đã bị Lâm Bách Tuế kéo lại gần mình.
Vừa xuống nhà đã thấy bọn đàn em tụ lại trước cái máy tính trố mắt xem gì đó, thấy Lâm Bách Tuế bọn họ cũng trở nên căng thẳng, Jimson quay chiếc máy tính về phía Lâm Bách Tuế rồi cùng bọn đàn ông thờ thẫn ngồi nhìn biểu hiện của anh. Trong màn hình, Lâm Bách Tuế đưa ánh mắt lạnh léo như tản băng vạn năm, hình ảnh Tống Ngọc Thư một mình bẻn lẽn đi vào khu căn cứ phía sau biệt thự, cùng sự sợ hãi và run rẩy đi đến chỗ Kaarlo, bây giờ Lâm Bách Tuế mới biết tay cô bị thương vì muốn giúp cho Kaarlo ánh mắt sát khí đùng đùng tia máu cũng hiện ra rõ mồn một, khóe miệng run run nhếch lên mắt anh híp lại, bọn đàn em biết rõ thái độ này của người đàn ông chính bọn họ cũng cảm nhận được cái chết gần kề kể cả khi không liên quan gì đến mình.
Lâm Bách Tuế nghiến răng ken két đứng phốc dậy đập nát cái máy tính rồi trở người đi khỏi nhà, bòn người Jimson cũng nhanh chân chạy theo sau.
...
Tống Ngọc Thư tờ mờ tỉnh lại mở mắt nhìn về phía cửa sổ to lớn bên ngoài trời hôm nay râm râm như có mưa không có lấy một tia nắng khẽ nào, cô ngồi dậy đã thấy một chiếc đầm xanh lục đã được đặt sẵn ngay bên cạnh cô nghĩ đến chỉ có thể là Lâm Bách Tuế bất giác khẽ cười hạnh phúc.
Cô thay xong chiếc đầm được anh chuẩn bị cho rồi bước xuống nhà lại không nhìn thấy ai, đám đàn ông này không hiểu là làm gì bên ngoài cứ về nhà được vào tiếng là lại đi nhìn mọi thứ vẫn còn vươn vãi có thể đêm qua họ đã không hề về nhà nhưng bây giờ Tống Ngọc Thư lại đói bụng, hai bàn tay vẫn bị bó chặt nhưng mấy ngón tay vẫn có thể sử dụng được cô khó khăn mở tủ lạnh ra vẫn là những thứ đêm qua cả gói bánh mỳ cũng không còn, Tống Ngọc Thư chợt nhớ lại đêm qua mình vì sợ hãi mà làm rơi gói bánh mỳ lại ở chỗ căn nhà phía sau kia, cô chợt thấy lo lắng sợ nếu Lâm Bách Tuế nhìn thấy chắc chắn cô sẽ bị hắn trách mắng cho một trận, lại có suy nghĩ tìm đến chỗ đó một lần nữa.
Tống Ngọc Thư lại tìm đến nơi của Kaarlo lần nữa, mới có một đêm Kaarlo đã trở nên tàn tạ hơn, cơ thể nhiều vết thương cũng chảy máu róc rách, trên mặt còn có một dấu cắt dài cả một bên má, Tống Ngọc Thư nhìn gương mặt đầy máu miệng chảy ra thứ dịch trắng hòa với màu máu nhỏ giọt xuống nhìn thật thảm. Cô nhìn thấy gói bánh mỳ của mình lại nằm trong góc tường liền thấy lạ hôm qua rõ ràng nó nằm ngay đối diện với Kaarlo, nhìn lại người đàn ông vẫn bị trói chặt trong lòng lóe lên tia lo sợ.
Cô đi lại lấy gói bánh mỳ kiểm tra thật kỹ, bánh mỳ bên trong vẫn còn ăn được chỉ vừa quay người đã nghe thấy Kaarlo nặng nề lên tiếng: “ Sarah, cứu anh,...Sarah”
Tống Ngọc Thư vội chân đi lại cô quỳ ngồi một chân trước mặt người đàn ông nhìn gương mặt thảm thương kia cô như bị điều khiển đưa tay lau qua vết máu trên miệng anh, chạm vào người đàn ông khiến cô có cảm giác thật lạ cứ như trước đây đã từng rất thân thiết với anh, Tống Ngọc Thư không cẩn thận để vết máu của Kaarlo dính phải miếng băng trắng trên tay cô vội chùi đi nhưng nó đã thấm vào chùi thế nào cũng không ra, đưa mắt nhìn xung quanh không có thứ gì có thể lau được nữa đành mặc kệ.
Kaarlo nấc nở giọng: “ Sarah, anh đói quá,...Sarah, có thể cho anh ăn không? “
Tống Ngọc Thư không nghĩ ngợi gì mà gật gật đầu vội mở gói bánh mỳ ngắt từng miếng nhỏ đút cho Kaarlo vì tay cô vẫn đang bị thương nên không thể nhanh tay được cũng sợ người đàn ông nhai khó khăn vì miệng bị đau nên chỉ cho anh ăn từng miếng thật nhỏ còn ân cần đợi anh nhai xong nuốt xuống rồi mới đút một miếng mới nhìn người đàn ông ăn như hổ đói mà đau lòng, cứ như anh đã nhịn đói rất lâu rồi, cô cứ đút cho Kaarlo ăn mà quên mất bản thân không nên ở lai đây lâu cũng hoàn toàn quên chuyện Lâm Bách Tuế có thể sẽ tìm mình
“ Anh còn muốn ăn nữa không? “
Kaarlo được ăn no gương mặt đã có chút thần sắc, anh lắc đầu vài giây sau mới dùng sức mở miệng: “ Sarah cứu anh, giúp anh cởi trói được không,...Sarah cởi trói cho anh rồi chúng ta rời khỏi đây, bọn người ở đây không phải người tốt, Sarah tin anh “
Tống Ngọc Thư không hiểu vì sao người đàn ông này cứ gọi mình bằng cái tên lạ đó, cô chưa từng nghe qua cũng không biết ai tên ‘ Sarah ‘ nhưng cũng không có thời gian đâu mà hỏi anh vấn đề này, chỉ bận nghĩ xem làm sao mớ cứu được người đàn ông này, đêm qua cô dùng tay đến mức sắp hỏng cả hai lòng bàn tay vậy nên cô không dám dùng cách này nữa.
“ Tay tôi băng lại rồi, tôi dùng cách khác cứu anh nhé, anh đợi tôi “
Nói xong Tống Ngọc Thư ôm gói bánh mỳ chạy đi mất, chạy lại về biệt thự cô gái lục tung cả căn bếp, cầm dao lên nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại bỏ xuống đến cầm kéo lại lắc đầu bỏ xuống đến khi kím ra được một cái kìm nhỏ cô mím môi nắm chặt lấy rồi quay lại chỗ Kaarlo, cảm thấy bản thân thật may mắn khi người của Lâm Bách Tuế vẫn chưa trở về.
Thấy Tống Ngọc Thư quay lại còn mang cả dụng cụ để cứu mình Kaarlo cười khẩy thở ra một hơi, chờ đợi cô gái đang chăm chú ở phía sau. Tống Ngọc Thư vì tay quá đau không thể dùng lực vào cái kìm cô vừa đưa đến chuẩn bị cắt thì lại bị trật ra cứ như vậy không cắt được lần nào mà tay cô lại chảy máu thấm đỏ miếng băng, tay Tống Ngọc Thư run rẩy: “ Tôi không cắt được, tay tôi đau,...làm sao đây”
“ Sarah cố gắng lên, sẽ cắt được,...em cố một chút “, Kaarlo thấy cơ hội trốn thoát đã gần đến tầm tay lại nghe thấy người phụ nữ có ý định từ bỏ liền khóc chịu, hối thúc cô nhiều hơn. Tống Ngọc Thư cắn răng cố chịu cơn đau cô dứt khoát siết chặt cái kìm trong tay lần này đã có thể cắt được sợi dây thép trong lúc vẫn đang dùng lực ngay bên tai một giọng đàn ông lạnh buốt xương vang lên, còn mang cả tiếng gầm của thú dữ
“Tống Ngọc Thư, em to gan lắm, em lại đây cho tôi “.
Tống Ngọc Thư giật mình buông cái kìn khỏi tay, cô lập tức đứng lên nhìn về phía cái cửa lớn hình bóng to sát xung quanh một mảng sát khí mù mịt Lâm Bách Tuế đứng sừng sững như một cây đại thụ to lớn hay tay đút trong túi quần phía sau là bọn người Jimson, cô cố gắng dấu đi sự sợ hãi của mình nhưng cơ thể cứ tun lên bần bật chầm chậm đi đến chỗ Lâm Bách Tuế, sau lưng người đàn ông mà cô đang cứu dở cũng khó khăn gọi cô trở lại.
“ Sarah, đừng đi, hắn sẽ giết em,...Sarah, anh mới là bạn trai của em “
Tống Ngọc Thư lại xoay đầu nhìn lại cô ngờ hoặc với lời anh nói, cô đã dần tin vào Lâm Bách Tuế bây giờ người đàn ông này lại nói mình mới là bạn trai cô, Tống Ngọc Thư nhíu mày không biết nên tin vào ai, còn đang thẫn thờ thì phía cánh tay đã bị Lâm Bách Tuế kéo lại gần mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.