Chương 31: Sarah Là Của Anh
Sở Ly
01/08/2023
Tống Ngọc Thư nghe thấy tiếng sột soạt ngay bên tai cô khó chịu từ từ mở mắt, thì bật ngửa khi nhận ra bản thân đang ở một nơi có lạ cũng có
quen, xung quanh như một căn phòng ngủ không phải phòng làm việc trên
người cô vẫn còn đang mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh nhưng nơi cô đang ở
lại không phải bệnh viện, Tống Ngọc Thư đau đớn ôm lấy cổ mình từ từ
ngồi dậy cô dụi mắt vài lần rồi nhìn lại căn phòng cô đã lập tức nhận ra bản thân đang ở ngay trong phòng ngủ của mình, cô lại về nhà mình, về
từ lúc nào...
Một tiếng cạch không to không nhỏ cửa mở ra người đi vào cùng một bát cơm ngập thức ăn, Tống Ngọc Thư tròn mắt nhìn anh rồi lạnh giọng
“ Kaarlo, là anh đưa em về sao? “
Kaarlo im lặng đi đến đặt bát cơm lên cái tủ nhỏ bên cạnh giường, rồi đưa tay vuốt ve gương mặt của cô nhìn bộ đồ xanh còn dính lạ chút màu đỏ của máu anh liền nhíu mày, rồi lại cầm bát cơm lên thổi nguội đưa đến miệng cô một thìa
“ Đói rồi đúng không, anh đút cho em ăn “
Kaarlo là người rõ hơn ai hết mỗi lần sau khi làm phẫu thuật xong cô sẽ chạy đén chỗ anh than đối rồi anh sẽ tự tay đút cho cô ăn, những thói quen cùng sở thích của người đàn ông này cô đều nhớ rõ, bao nă qua anh yêu cô đến mức quên cả sở thích của bản thân mình, anh vì cô mà không màng đến bản thân muốn gì hay không muốn gì vì chỉ cần cô thích dù là thứ anh không thích cũng sẽ làm cho cô.
Tống Ngọc Thư né đi cô đang vô cùng bức bối trong người vì chuyện anh tùy tiện đưa cô về nhà hơn ữa còn trong tình trạng cô không hay biết gì, liền quát vào mặt anh
“Anh đưa em về nhà làm gì?, ở bệnh viện có rất nhiều việc đó “
Lúc sáng cô đã bị Louis chửi một trận còn chưa ở bện viện được một ngày đã rời đi nếu Louis tìm không thấy cô, cô sẽ bị đuổi thẳng khỏi bệnh viện ngay, Tống Ngọc Thư bức bối đứng phốc dậy cột nhanh lại mái tóc nhưng chỉ mới bước đến cửa phòng đã bị Kaarlo ôm lại vứt mạnh cô lên giường, ánh mắt người đàn ông hoàn toàn mất đi sự dịu dàng mà thay vào đó là sự hung ác, Kaarlo im lặng đi về phía tủ quần áo lấy ra một chiếc váy ngủ cô thường mặc rồi gằng giọng ra lệnh.
“ Thay cái này, ăn xong bát cơm đó anh sẽ cho em đi “
Tống Ngọc Thư lần đầu chứng kiến dáng vẻ này của Kaarlo, cô chưa từng thấy qua ánh mắt sát khí này của anh, năm năm qua so với bây giờ cứ như hai người khác nhau, trong lòng Tống Ngọc Thư thoáng sợ hãi nhưng cô cũng không lí nào lại nghe theo mấy điều không đâu này, cô lần nữa đứng dậy nhảy khỏi giường trước khi đi còn gào lên với anh
“ Kaarlo anh điên rồi à, hôm nay em có ca trực đêm, em không thể ở nhà thong thả ăn cơm của anh được đâu “
So với cơn đói cô lo sợ mất việc hơn, dù sao cô cũng rất khó khăn mới có thể trở thành một bác sĩ có tiếng như bây giờ làm sao có thể tự mình phá hủy sự cố gắng bao nhiêu năm, điều cô lo hơn chính là phía Lâm Bách Tuế, cô rời nhà đã hơn hai mươi hai tiếng vẫn chưa có cơ hội báo với anh một tiếng cô đang sợ anh lo lắng rồi lại mất kiểm soát mà làm ra chuyện gì.
Tống Ngọc Thư đẩy mạnh Kaarlo qua một bên cô vừa nhoài người về phía cửa đã bị Kaarlo giữ chặt eo một lần nữa ép lên giường rồi quay người khóa chặt cánh cửa phòng xong rồi giấu chìa khóa vào túi quần lần này anh lại càng trở nên đáng sợ hơn, Kaarlo giật lấy cái váy ngủ rồi vác cô lên vai đi vào nhà tắm đặt cô vào bồn tắm rồi dùng hoa sen xối nước bào người cô, Kaarlovừa mạnh tay kéo lấy áo quần cô vừa lớn tiếng quát tháo
“ Sarah anh không cho em rời xa anh, em không được đi đâu, em là của anh Sarah, em không muốn thay thì anh thay cho em “
Tống Ngọc Thư sợ hãi hai tay bấu chặt vai mình, cô vùng vẫy đẩy tay người đàn ông ra khỏi người mình, hai người họ hẹn hò với nhau gần năm năm nhưng Tống Ngọc Thư luôn giữ khoảng cách với anh vì ngoài người cô yêu cô sẽ không để người đàn ông nào chạm vào mình, bao năm qua dưới sự gọi mời của Kaarlo cô luôn nghĩ hết cách này đến cách khác để từ chối. Đến khi nhận ra áo mình sắp bị người đàn ông xé nát Tống Ngọc Thư run lẩy bẩy hét lớn
“ Đừng, em thay,...em tự mình thay, anh ra ngoài đi “
Kaarlo nghe thấy ánh mắt hài lòng nhìn cô rồi cũng quay người ra ngoài nhưng hoàn toàn không rời cửa nhà tắm nửa bước, Kaarlo đứng ngay trước cửa như một tên vệ sĩ. Tống Ngọc Thư chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo lời người đàn ông cô thật sự muốn ngay lập tức gọi báo cho Lâm Bách Tuế khổ nổi điện thoại lại mất từ bao giờ, Tống Ngọc Thư nhìn cái váy ngủ thật lâu thấy không hợp lí lắm rồi nhìn qua cửa sổ nhỏ bên ngoài trời đã tối đen rồi còn có vài cơn gió lạnh thổi vào nhà tắm làm cô có phần hơi lạnh, cô rét run thay vào chiếc váy ngủ hở hang, đây cũng là lần đầu cô mặc váy ngủ trước mặt Kaarlo, trước đây nếu là anh ngủ lại nhà cô cô sẽ kặc đồ bộ ngủ bình thường, ở trước mặt Kaarlo cô chưa bào giờ ăn mặc hở hang hay thiếu vải.
Tống Ngọc Thư thay xong dè dặt đi ra, hai tay cô che kín nơi ngực đang lấp ló của mình ngoan ngoãn đi lại ngồi lên giường cầm lấy bát cơm bất lực ăn lấy. Trước mặt là người phụ nữ quyến rũ người phụ nữ anh thèm khát bao nhiêu năm, ngay thời khắc này anh hoàn toàn không còn là Kaarlo của trước kia nữa, ánh mắt nhìn cô thay đổi rồi nó chứa đầy dục vọng cùng sự ham muốn, Tống Ngọc Thư không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô thấy sợ hãi rồi, cô âm thầm run rẩy trong lòng có thể biết được ánh mắt thâm sâu kia đang không ngừng nhìn vào đôi chân thon nhỏ tắng buốt của mình, Tống Ngọc Thư cố néo đôi chân sát vào giường cô cũng kéo chiếc chăn che đi phần nào, cảm nhận người đàn ông đang chầm chậm tiến lại phía mình mà kinh hãi trong lòng.
“ Sarah, em thật đẹp vậy mà em lại để tên đàn ông khác nhìn ngắm, anh mới là bạn trai em không phải sao ?”
Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại đầy mùi thuốc súng tỏa ngập mùi nguy hiểm, khiến Tống Ngọc Thư bất giác rùng mình, gương mặt người đàn ông đang dựa trên bờ vai mảnh khảnh của cô, tay cũng không kiền được mà bấu lấy gáu váy phía dưới, Tống Ngọc Thư đặt mạnh bát cơm xuống rồi đẩy mạnh người đàn ông ra sau
“ Kaarlo đừng làm bậy,... chúng ta chia tay đi, em không yêu anh, Kaarlo em xin lỗi “
Tống Ngọc Thư bức bối cuối cùng cũng nói ra lời muốn nói từ lâu nhưng câu nói này của cô lại vô tình kích hoạt cơn thịnh nộ của người đàn ông này, nhìn sự lạnh nhạt của cô khiến Kaarlo trở nên phát điên anh gầm lên một tiếng rồi siết ấy cổ tay cô
“ Em nói gì, chia tay với anh sao,...Sarah em muốn rời khỏi anh?, anh không đồng ý, em không có quyền nói chia tay “
Tống Ngọc Thư nhảy dựng lên hấc mạnh tay người đàn ông ra, anh hét vào mặt cô thì cô cũng không chịu thiệt mà quát vào mặt anh
“ Tại sao lại không?, tôi không yêu anh, chưa bao giờ yêu anh, dù anh có muốn hay không chúng ta cũng phải chia tay, tôi ăn no rồi tôi phải đến bệnh viện “.
“ Em dám bước thêm một bước tôi chặt chân em “
Một tiếng cạch không to không nhỏ cửa mở ra người đi vào cùng một bát cơm ngập thức ăn, Tống Ngọc Thư tròn mắt nhìn anh rồi lạnh giọng
“ Kaarlo, là anh đưa em về sao? “
Kaarlo im lặng đi đến đặt bát cơm lên cái tủ nhỏ bên cạnh giường, rồi đưa tay vuốt ve gương mặt của cô nhìn bộ đồ xanh còn dính lạ chút màu đỏ của máu anh liền nhíu mày, rồi lại cầm bát cơm lên thổi nguội đưa đến miệng cô một thìa
“ Đói rồi đúng không, anh đút cho em ăn “
Kaarlo là người rõ hơn ai hết mỗi lần sau khi làm phẫu thuật xong cô sẽ chạy đén chỗ anh than đối rồi anh sẽ tự tay đút cho cô ăn, những thói quen cùng sở thích của người đàn ông này cô đều nhớ rõ, bao nă qua anh yêu cô đến mức quên cả sở thích của bản thân mình, anh vì cô mà không màng đến bản thân muốn gì hay không muốn gì vì chỉ cần cô thích dù là thứ anh không thích cũng sẽ làm cho cô.
Tống Ngọc Thư né đi cô đang vô cùng bức bối trong người vì chuyện anh tùy tiện đưa cô về nhà hơn ữa còn trong tình trạng cô không hay biết gì, liền quát vào mặt anh
“Anh đưa em về nhà làm gì?, ở bệnh viện có rất nhiều việc đó “
Lúc sáng cô đã bị Louis chửi một trận còn chưa ở bện viện được một ngày đã rời đi nếu Louis tìm không thấy cô, cô sẽ bị đuổi thẳng khỏi bệnh viện ngay, Tống Ngọc Thư bức bối đứng phốc dậy cột nhanh lại mái tóc nhưng chỉ mới bước đến cửa phòng đã bị Kaarlo ôm lại vứt mạnh cô lên giường, ánh mắt người đàn ông hoàn toàn mất đi sự dịu dàng mà thay vào đó là sự hung ác, Kaarlo im lặng đi về phía tủ quần áo lấy ra một chiếc váy ngủ cô thường mặc rồi gằng giọng ra lệnh.
“ Thay cái này, ăn xong bát cơm đó anh sẽ cho em đi “
Tống Ngọc Thư lần đầu chứng kiến dáng vẻ này của Kaarlo, cô chưa từng thấy qua ánh mắt sát khí này của anh, năm năm qua so với bây giờ cứ như hai người khác nhau, trong lòng Tống Ngọc Thư thoáng sợ hãi nhưng cô cũng không lí nào lại nghe theo mấy điều không đâu này, cô lần nữa đứng dậy nhảy khỏi giường trước khi đi còn gào lên với anh
“ Kaarlo anh điên rồi à, hôm nay em có ca trực đêm, em không thể ở nhà thong thả ăn cơm của anh được đâu “
So với cơn đói cô lo sợ mất việc hơn, dù sao cô cũng rất khó khăn mới có thể trở thành một bác sĩ có tiếng như bây giờ làm sao có thể tự mình phá hủy sự cố gắng bao nhiêu năm, điều cô lo hơn chính là phía Lâm Bách Tuế, cô rời nhà đã hơn hai mươi hai tiếng vẫn chưa có cơ hội báo với anh một tiếng cô đang sợ anh lo lắng rồi lại mất kiểm soát mà làm ra chuyện gì.
Tống Ngọc Thư đẩy mạnh Kaarlo qua một bên cô vừa nhoài người về phía cửa đã bị Kaarlo giữ chặt eo một lần nữa ép lên giường rồi quay người khóa chặt cánh cửa phòng xong rồi giấu chìa khóa vào túi quần lần này anh lại càng trở nên đáng sợ hơn, Kaarlo giật lấy cái váy ngủ rồi vác cô lên vai đi vào nhà tắm đặt cô vào bồn tắm rồi dùng hoa sen xối nước bào người cô, Kaarlovừa mạnh tay kéo lấy áo quần cô vừa lớn tiếng quát tháo
“ Sarah anh không cho em rời xa anh, em không được đi đâu, em là của anh Sarah, em không muốn thay thì anh thay cho em “
Tống Ngọc Thư sợ hãi hai tay bấu chặt vai mình, cô vùng vẫy đẩy tay người đàn ông ra khỏi người mình, hai người họ hẹn hò với nhau gần năm năm nhưng Tống Ngọc Thư luôn giữ khoảng cách với anh vì ngoài người cô yêu cô sẽ không để người đàn ông nào chạm vào mình, bao năm qua dưới sự gọi mời của Kaarlo cô luôn nghĩ hết cách này đến cách khác để từ chối. Đến khi nhận ra áo mình sắp bị người đàn ông xé nát Tống Ngọc Thư run lẩy bẩy hét lớn
“ Đừng, em thay,...em tự mình thay, anh ra ngoài đi “
Kaarlo nghe thấy ánh mắt hài lòng nhìn cô rồi cũng quay người ra ngoài nhưng hoàn toàn không rời cửa nhà tắm nửa bước, Kaarlo đứng ngay trước cửa như một tên vệ sĩ. Tống Ngọc Thư chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo lời người đàn ông cô thật sự muốn ngay lập tức gọi báo cho Lâm Bách Tuế khổ nổi điện thoại lại mất từ bao giờ, Tống Ngọc Thư nhìn cái váy ngủ thật lâu thấy không hợp lí lắm rồi nhìn qua cửa sổ nhỏ bên ngoài trời đã tối đen rồi còn có vài cơn gió lạnh thổi vào nhà tắm làm cô có phần hơi lạnh, cô rét run thay vào chiếc váy ngủ hở hang, đây cũng là lần đầu cô mặc váy ngủ trước mặt Kaarlo, trước đây nếu là anh ngủ lại nhà cô cô sẽ kặc đồ bộ ngủ bình thường, ở trước mặt Kaarlo cô chưa bào giờ ăn mặc hở hang hay thiếu vải.
Tống Ngọc Thư thay xong dè dặt đi ra, hai tay cô che kín nơi ngực đang lấp ló của mình ngoan ngoãn đi lại ngồi lên giường cầm lấy bát cơm bất lực ăn lấy. Trước mặt là người phụ nữ quyến rũ người phụ nữ anh thèm khát bao nhiêu năm, ngay thời khắc này anh hoàn toàn không còn là Kaarlo của trước kia nữa, ánh mắt nhìn cô thay đổi rồi nó chứa đầy dục vọng cùng sự ham muốn, Tống Ngọc Thư không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô thấy sợ hãi rồi, cô âm thầm run rẩy trong lòng có thể biết được ánh mắt thâm sâu kia đang không ngừng nhìn vào đôi chân thon nhỏ tắng buốt của mình, Tống Ngọc Thư cố néo đôi chân sát vào giường cô cũng kéo chiếc chăn che đi phần nào, cảm nhận người đàn ông đang chầm chậm tiến lại phía mình mà kinh hãi trong lòng.
“ Sarah, em thật đẹp vậy mà em lại để tên đàn ông khác nhìn ngắm, anh mới là bạn trai em không phải sao ?”
Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại đầy mùi thuốc súng tỏa ngập mùi nguy hiểm, khiến Tống Ngọc Thư bất giác rùng mình, gương mặt người đàn ông đang dựa trên bờ vai mảnh khảnh của cô, tay cũng không kiền được mà bấu lấy gáu váy phía dưới, Tống Ngọc Thư đặt mạnh bát cơm xuống rồi đẩy mạnh người đàn ông ra sau
“ Kaarlo đừng làm bậy,... chúng ta chia tay đi, em không yêu anh, Kaarlo em xin lỗi “
Tống Ngọc Thư bức bối cuối cùng cũng nói ra lời muốn nói từ lâu nhưng câu nói này của cô lại vô tình kích hoạt cơn thịnh nộ của người đàn ông này, nhìn sự lạnh nhạt của cô khiến Kaarlo trở nên phát điên anh gầm lên một tiếng rồi siết ấy cổ tay cô
“ Em nói gì, chia tay với anh sao,...Sarah em muốn rời khỏi anh?, anh không đồng ý, em không có quyền nói chia tay “
Tống Ngọc Thư nhảy dựng lên hấc mạnh tay người đàn ông ra, anh hét vào mặt cô thì cô cũng không chịu thiệt mà quát vào mặt anh
“ Tại sao lại không?, tôi không yêu anh, chưa bao giờ yêu anh, dù anh có muốn hay không chúng ta cũng phải chia tay, tôi ăn no rồi tôi phải đến bệnh viện “.
“ Em dám bước thêm một bước tôi chặt chân em “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.