Chương 58: Mẹ bảo vệ con
Bạc Hà
02/04/2023
Mẹ ơi...
Thấy tiếng của Tư Vân vang bên tai, Đường Đường dần mở mắt ra. Thằng bé yếu ớt cất tiếng gọi cô.
Tư Vân xót xa cởi áo khoác ngoài đắp lên chỗ thằng bé, rồi nhanh chóng bế nó lên.
Khi cô định rời đi, thì có một đám áo đen xuất hiện. Bọn chúng đều là người của huyết tộc.
- Đã đến rồi mà sao lại rời đi sớm thế?
Tư Vân cảnh giác, lùi lại một chút. Mà người đàn ông đang nói kia tiến lên, cởi bỏ mũ áo xuống. Tư Vân nheo mắt, nhìn người đó rất quen mắt. Lúc sau, cô dường như đã nhớ ra được điều gì đó... Ông ta là Ngũ trưởng lão...
Cô hướng mắt về ông ta, cảnh giác mọi thứ xung quanh rồi hỏi.
- Ông muốn gì?
- Muốn mạng của thằng nhóc kia và bố của nó!
Ngũ trưởng lão đã đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Thế lực của Mạc Hàn ngày càng lớn, mà chức vị của ông ta thì ngày càng bị đe doạ. Ông ta sợ bản thân 1 ngày nào đó sẽ giống như lão Đại và lão Tam ch.ết dưới tay của Mạc Hàn.
Chính vì thế, ông ta đã nuôi ý định muốn dẹp hết tất cả mọi thứ cản đường. Nếu như Mạc Hàn và thằng nhóc kia ch.ết, ông ta sẽ dễ dàng xử lí lão Nhị và lôi kéo lão Tứ về phe mình hơn.
Như vậy, người lên nắm quyền chỉ có ông ta mà thôi.
Trước đây, vì Mạc Hàn luôn bao bọc thằng nhóc Đường Đường này ở dinh thự, còn điều động rất nhiều bảo vệ canh gác nên ông ta không có cơ hội ra tay.
Cũng may, Bạch Tố Kỳ đem thằng nhóc này đi, ông ta mới chớp lấy thời cơ mà bắt cái thằng nhóc này.
Còn riêng về Mạc Hàn, ông ta không thể đánh bại hắn. Thế nên ông ta mới gài cho Tư Vân đến đây. Dùng cô uy hiếp Mạc Hàn tự kết liễu đời mình.
Tham vọng của Ngũ trưởng lão quả nhiên là rất lớn. Bao năm qua ông ta luôn ẩn nhân chỉ chờ cơ hội ra tay mà thôi.
Thoắt thấy ông ta càng tiến lại gần, Tư Vân lập tức nói.
- Hãy thả Đường Đường! Nếu ông muốn, tôi có thể ch.ết thay thằng bé!
- Thay sao? Ta cần mạng của cô làm gì? Đứa con gái loài người như cô, ta đương nhiên là không để vào mắt rồi!
Tư Vân nghiến răng muốn chửi thề.
Lão già này đúng là rất khốn nạn! Lão ta dám động đến con trai cô! Còn hành hạ thằng bé ra cái hình dạng này nữa.
Nhìn Đường Đường tội nghiệp đang hấp hối trong lòng, Tư Vân chỉ có thể tìm cách nào đó trì hoãn, kéo dài thời gian mà thôi!
Trước đây cô rất sợ. Nhưng vì Đường Đường, cô đã cố gắng nén nỗi sợ này xuống. Hiện giờ, chỉ có cô mới có thể bảo vệ được Đường Đường mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tư Vân cúi xuống, ghé sát tai Đường Đường nói nhỏ.
- Con trai ngoan. Chờ mẹ một lát... Mẹ nhất định sẽ đưa con rời khỏi cái nơi này. Không sao hết...
Không để cho đối phương hành động, Tư Vân lập tức đặt Đường Đường xuống đất, lấy ra nước Thánh rải xung quanh thằng bé.
Nhìn hành động của cô, Ngũ trưởng lão liền xông tới nhưng vì chạm vào nước Thánh mà bỏng rát phải lùi lại.
- Cô...
Tư Vân cố gắng rải nước Thánh xung quanh, tạo ra một vòng tròn cho Đường Đường, còn cẩn thận để nước Thánh không dính vào người thằng bé.
Làm xong xuôi, cô cất lọ nước Thánh còn một ít vào túi áo rồi lùi lại phía vách đá.
Bên dưới sóng biển cuồn cuộn đập mạnh vào những vách đá tạo nhưng từng tiếng động lớn.
Thấy bản thân đã đứng cách xa Đường Đường rồi, Tư Vân nhìn chằm Ngũ trưởng lão và dám huyết tộc phía sau ông ta.
- Các người dám động đến con trai tôi xem! Dù cho có liều cái mạng này tôi cũng phải kéo các người đi theo!
Ngũ trưởng lão chưa từng thấy con người nào lại to gan đến như vậy cả.
Ông ta thấy Tư Vân có 1 chút thú vị.
Tiếc rằng, chính vì cái sự thú vị này sẽ khiến cho cô càng ch.ết nhanh hơn mà thôi!
- Sao hả? Cô định làm cái gì? 1 đứa con gái loài người như cô thì làm được cái gì chứ?
Tư Vân giơ cổ tay lên.
Mạc Hàn đã từng nói là m.áu cô rất đặc biệt. Cô cũng đã nhìn thấy những huyết tộc kia cũng dần mất đi kiểm soát vì mùi m.áu của cô.
Bất chợt, Tư Vân nở một nụ cười đểu.
Cô chưa từng làm gì được cho con trai. Nhưng... Đến hôm nay, cô sẽ cố gắng để bảo vệ nó.
Trên đường đến đây, Tư Vân đã phát hiện xe có gắn định vị rồi. Chắc Mạc Hàn cũng đã biết cô ra khỏi dinh thự, hắn rất nhanh sẽ đến đây mà thôi...
- Ông già! Tôi nói cho ông biết, tôi là kẻ yếu đuối thật. Nhưng, nếu ai dám động đến Đường Đường, tôi nhất định sẽ liều cái mạng này với kẻ đó!
Vừa dứt lời, Tư Vân đưa tay cứa mạnh vào hòn đá lớn bên cạnh. Cô hơi nhíu mày, chịu đựng cơn đau rồi từ từ nhìn dòng m.áu đỏ từ cổ tay của mình ứa ra.
Mùi m.áu rất nhanh xông đến mũi của đám huyết tộc phía sau. Hai mắt bọn chúng dần trở lên đỏ ngầu, răng nhanh bắt đầu dài ra.
Ngũ trưởng lão đưa tay che mũi. Ông ta đã quá coi thường Tư Vân rồi. Ông ta không ngờ cái người phụ nữ này lại có thể làm đến mức như vậy.
Huyết tộc thuần chủng thì có thể chịu đựng được cái mùi m.áu này 1 thời gian ngắn... Nhưng đám phía sau thì không thể...
Ngũ trưởng lão lập tức hét lớn.
- Đám các ngươi mau tỉnh táo lại cho ta ngay! Mau gi.ết chết thằng bé kia trước đã!
Thấy tiếng của Tư Vân vang bên tai, Đường Đường dần mở mắt ra. Thằng bé yếu ớt cất tiếng gọi cô.
Tư Vân xót xa cởi áo khoác ngoài đắp lên chỗ thằng bé, rồi nhanh chóng bế nó lên.
Khi cô định rời đi, thì có một đám áo đen xuất hiện. Bọn chúng đều là người của huyết tộc.
- Đã đến rồi mà sao lại rời đi sớm thế?
Tư Vân cảnh giác, lùi lại một chút. Mà người đàn ông đang nói kia tiến lên, cởi bỏ mũ áo xuống. Tư Vân nheo mắt, nhìn người đó rất quen mắt. Lúc sau, cô dường như đã nhớ ra được điều gì đó... Ông ta là Ngũ trưởng lão...
Cô hướng mắt về ông ta, cảnh giác mọi thứ xung quanh rồi hỏi.
- Ông muốn gì?
- Muốn mạng của thằng nhóc kia và bố của nó!
Ngũ trưởng lão đã đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Thế lực của Mạc Hàn ngày càng lớn, mà chức vị của ông ta thì ngày càng bị đe doạ. Ông ta sợ bản thân 1 ngày nào đó sẽ giống như lão Đại và lão Tam ch.ết dưới tay của Mạc Hàn.
Chính vì thế, ông ta đã nuôi ý định muốn dẹp hết tất cả mọi thứ cản đường. Nếu như Mạc Hàn và thằng nhóc kia ch.ết, ông ta sẽ dễ dàng xử lí lão Nhị và lôi kéo lão Tứ về phe mình hơn.
Như vậy, người lên nắm quyền chỉ có ông ta mà thôi.
Trước đây, vì Mạc Hàn luôn bao bọc thằng nhóc Đường Đường này ở dinh thự, còn điều động rất nhiều bảo vệ canh gác nên ông ta không có cơ hội ra tay.
Cũng may, Bạch Tố Kỳ đem thằng nhóc này đi, ông ta mới chớp lấy thời cơ mà bắt cái thằng nhóc này.
Còn riêng về Mạc Hàn, ông ta không thể đánh bại hắn. Thế nên ông ta mới gài cho Tư Vân đến đây. Dùng cô uy hiếp Mạc Hàn tự kết liễu đời mình.
Tham vọng của Ngũ trưởng lão quả nhiên là rất lớn. Bao năm qua ông ta luôn ẩn nhân chỉ chờ cơ hội ra tay mà thôi.
Thoắt thấy ông ta càng tiến lại gần, Tư Vân lập tức nói.
- Hãy thả Đường Đường! Nếu ông muốn, tôi có thể ch.ết thay thằng bé!
- Thay sao? Ta cần mạng của cô làm gì? Đứa con gái loài người như cô, ta đương nhiên là không để vào mắt rồi!
Tư Vân nghiến răng muốn chửi thề.
Lão già này đúng là rất khốn nạn! Lão ta dám động đến con trai cô! Còn hành hạ thằng bé ra cái hình dạng này nữa.
Nhìn Đường Đường tội nghiệp đang hấp hối trong lòng, Tư Vân chỉ có thể tìm cách nào đó trì hoãn, kéo dài thời gian mà thôi!
Trước đây cô rất sợ. Nhưng vì Đường Đường, cô đã cố gắng nén nỗi sợ này xuống. Hiện giờ, chỉ có cô mới có thể bảo vệ được Đường Đường mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tư Vân cúi xuống, ghé sát tai Đường Đường nói nhỏ.
- Con trai ngoan. Chờ mẹ một lát... Mẹ nhất định sẽ đưa con rời khỏi cái nơi này. Không sao hết...
Không để cho đối phương hành động, Tư Vân lập tức đặt Đường Đường xuống đất, lấy ra nước Thánh rải xung quanh thằng bé.
Nhìn hành động của cô, Ngũ trưởng lão liền xông tới nhưng vì chạm vào nước Thánh mà bỏng rát phải lùi lại.
- Cô...
Tư Vân cố gắng rải nước Thánh xung quanh, tạo ra một vòng tròn cho Đường Đường, còn cẩn thận để nước Thánh không dính vào người thằng bé.
Làm xong xuôi, cô cất lọ nước Thánh còn một ít vào túi áo rồi lùi lại phía vách đá.
Bên dưới sóng biển cuồn cuộn đập mạnh vào những vách đá tạo nhưng từng tiếng động lớn.
Thấy bản thân đã đứng cách xa Đường Đường rồi, Tư Vân nhìn chằm Ngũ trưởng lão và dám huyết tộc phía sau ông ta.
- Các người dám động đến con trai tôi xem! Dù cho có liều cái mạng này tôi cũng phải kéo các người đi theo!
Ngũ trưởng lão chưa từng thấy con người nào lại to gan đến như vậy cả.
Ông ta thấy Tư Vân có 1 chút thú vị.
Tiếc rằng, chính vì cái sự thú vị này sẽ khiến cho cô càng ch.ết nhanh hơn mà thôi!
- Sao hả? Cô định làm cái gì? 1 đứa con gái loài người như cô thì làm được cái gì chứ?
Tư Vân giơ cổ tay lên.
Mạc Hàn đã từng nói là m.áu cô rất đặc biệt. Cô cũng đã nhìn thấy những huyết tộc kia cũng dần mất đi kiểm soát vì mùi m.áu của cô.
Bất chợt, Tư Vân nở một nụ cười đểu.
Cô chưa từng làm gì được cho con trai. Nhưng... Đến hôm nay, cô sẽ cố gắng để bảo vệ nó.
Trên đường đến đây, Tư Vân đã phát hiện xe có gắn định vị rồi. Chắc Mạc Hàn cũng đã biết cô ra khỏi dinh thự, hắn rất nhanh sẽ đến đây mà thôi...
- Ông già! Tôi nói cho ông biết, tôi là kẻ yếu đuối thật. Nhưng, nếu ai dám động đến Đường Đường, tôi nhất định sẽ liều cái mạng này với kẻ đó!
Vừa dứt lời, Tư Vân đưa tay cứa mạnh vào hòn đá lớn bên cạnh. Cô hơi nhíu mày, chịu đựng cơn đau rồi từ từ nhìn dòng m.áu đỏ từ cổ tay của mình ứa ra.
Mùi m.áu rất nhanh xông đến mũi của đám huyết tộc phía sau. Hai mắt bọn chúng dần trở lên đỏ ngầu, răng nhanh bắt đầu dài ra.
Ngũ trưởng lão đưa tay che mũi. Ông ta đã quá coi thường Tư Vân rồi. Ông ta không ngờ cái người phụ nữ này lại có thể làm đến mức như vậy.
Huyết tộc thuần chủng thì có thể chịu đựng được cái mùi m.áu này 1 thời gian ngắn... Nhưng đám phía sau thì không thể...
Ngũ trưởng lão lập tức hét lớn.
- Đám các ngươi mau tỉnh táo lại cho ta ngay! Mau gi.ết chết thằng bé kia trước đã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.