Chương 26: Tôi cắn cô đấy
Bạc Hà
02/04/2023
Gia chủ... Cô ta là con người... Nên...
Chu quả gia không có ý bỏ qua cho Tư Vân.
Nhưng Tư Vân thấy Mạc Hàn đang đứng về phía của mình, lập tức quay người nấp sau lưng của hắn. Còn thuận tiện nắm lấy áo hắn để lấy hắn làm lá chắn.
Mạc Hàn thấy cái hành động của cô thì không khó chịu, ngược lại còn ném cho Chu quản gia 1 cái ánh mắt cảnh cáo.
- Cho người dọn dẹp đi! Còn náo loạn thì cút! Biệt thự của tôi không chứa chấp những kẻ tự cho mình là đúng.
- Dạ vâng ạ.
Tư Vân rất vui mừng.
Thấy Mạc Hàn đi lên tầng thì cũng bám theo sau rồi đi theo. Trước khi đi, cô còn không quên tặng cho Chu quản gia nụ cười đểu.
Quả nhiên mắt nhìn của cô rất tốt, Mạc Hàn đúng là sự lựa chọn sáng suốt để cho cô dựa dẫm.
Vì vui quá, đến khi Mạc Hàn đứng lại mở cửa phòng ra. Tư Vân không để ý, cho nên đã đập mặt vào lưng của Mạc Hàn.
Cô vội vàng lùi lại, đưa tay chặn xoa xoa cái mũi. Mà Mạc Hàn không có nể tình, đưa tay đẩy cô cách xa mình ra.
- Cô tránh xa tôi ra 1 chút! Đừng lại gần quá!
Tư Vân bĩu môi.
- Chẳng phải vừa nãy anh bảo vệ tôi à? Tôi cứ tưởng bản thân đã làm anh cảm nắng rồi chứ...
- Tôi cứ tưởng cô chỉ mặt dày thôi. Ai ngờ cô lại ảo tưởng đến mức độ như vậy.
- Anh...
Thấy cái tên này không định cho mình vào trong phòng. Tư Vân không nhịn được đứng ngoài, sau đó tỏ vẻ bất mãn.
- Anh cứ coi thường tôi đi! Nếu như sau này anh nhỡ yêu tôi thật thì tôi nhất định sẽ phải giày vò anh như cách anh đối xử với tôi như vậy!
Đợi cho Tư Vân nói xong, Mạc Hàn liền tiện tay ném cho cô 1 chiếc chìa khoá. Cô thấy thế, vội vàng bắt lấy.
Mạc Hàn liền dặn dò.
- Đây là chìa khoá ở phòng bên cạnh. Sang đó mà ngủ. Còn nữa... Từ ngày mai tôi sẽ vắng mặt mấy ngày, cô tạm thời đừng đi gây chuyện. Cứ ở trên tầng 2 này đi, không được sự cho phép của tôi thì không ai dám lên đâu.
Nhìn xuống chiếc chìa khoá trong tay, Tư Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô còn chưa phản ứng thì Mạc Hàn đã đóng sầm cửa lại rồi.
Hết cách, cô chỉ đành sang phòng bên cạnh.
Thế là mấy ngày đó, Mạc Hàn vắng nhà thật. Tư Vân thì chỉ nhân lúc người giúp việc nghỉ ngơi thì mới xuống bếp làm cái gì đó ăn rồi chạy lên tầng 2 ngay.
Cô đã đắc tội với Chu quản gia rồi nên không dám xuống đó đối mặt với ông ta nữa. Mặc Hàn giờ không có ở nhà, cô mà xuống đó thì chẳng khác nào để cho Chu quản gia xử lí mình.
Nhưng mà ở lì trên tầng 2 những ngày vắng Mạc Hàn, Tư Vân cũng không vô dụng ăn không rồi ngồi. Cô tìm thấy 1 lối ra rất tuyệt hướng đến ngọn đồi phía sau biệt thự.
Có một cái cây lớn mọc sát ngay cửa sổ phòng của Tư Vân. Thế là cô từ cửa sổ nhảy lên cành cây, rồi từ cây leo xuống đất. Vì đây là phía sau nên rất ít ngoài qua lại. Những lúc buồn chán, Tư Vân liền chạy ra lên đồi gần đó đi dạo.
Hôm nay là ngày thứ 5 mà Mạc Hàn đi vắng.
Vừa ăn sáng xong, Tư Vân liền trèo qua cửa sổ lên cái cây quen thuộc rồi chạy thẳng lên ngọn đồi.
Ngọn đồi này rất nhiều cây, không khí rất trong lành.
Đứng từ đây, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh phía dưới. Trước mắt của Tư Vân chính là một thành phố xa hoa rất lớn. Từ khi lên đây cô mới biết, thì ra bản thân đang bị nhốt ở ngoại thành, không thuộc phạm vi trong thành phố.
Tư Vân thẫn thờ nhìn những thứ trước mắt mà lòng lại nặng nề hơn. Đến bao giờ cô mới được trả lại tự do đây? Rốt cuộc đến bao giờ chứ?
Đang thẫn thờ nhìn cảnh vật, chợt Tư Vân nghe thấy tiếng sột soạt. Cô cứ nhìn bụi cây hơi động đậy, cứ tưởng là con gì đó liền sợ quá bỏ chạy.
Nhưng chạy 1 đoạn, cô lại nổ tính tò mò mà quay người lại. Thế là Tư Vân đành liều lĩnh đi về phía của bụi cây đó.
Cũng may, khi vạch bụi cây ra, không phải là động vật mà là 1 người đàn ông.
- Mạc gia chủ?
Khi nhận ra người đàn ông đó là Mạc Hàn, Tư Vân vội nhảy vào đỡ lấy hắn ra một chỗ thoáng hơn. Cả người của Mạc Hàn có rất nhiều vết thương rướm m.áu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
- Mạc gia chủ? Sao anh lại thành ra thế này? Đợi chút, để tôi đi gọi bác sĩ đến.
Tư Vân định đứng dậy nhưng lại bị Mạc Hàn kéo tay lại. Hắn nhịn cơn đau xuống rồi mở miệng.
- Đừng... Đừng cho ai biết.
Những vết thương này của hắn chỉ là ngoài da mà thôi, đợi tầm mấy tiếng nữa sẽ tự động hồi phục lại.
Nhìn Mạc Hàn bị thương nặng như thế, Tư Vân không khỏi sốt ruột. Cô nắm lấy tay của hắn, nhưng nhận ra bàn tay của Mạc Hàn lạnh buốt, còn đang run rẩy nữa.
Rồi chợt cô nhớ ra là tên bác sĩ kia đã từng nói m.áu của cô sẽ giúp cho Mạc Hàn hồi phục nhanh hơn. Hắn là ma cà rồng... Chắc là cần.
Tư Vân đỡ lấy đầu của Mạc Hàn lên. Sau đó, cô lo lắng mà nhìn hắn.
- Anh, thấy đau lắm sao?
Mạc Hàn cảm thấy trong người rất khó chịu. Cuối cùng hắn nhất quyết đẩy Tư Vân ra, thở dốc.
- Đi đi... Tôi sẽ không kìm được mà sẽ cắn cô...
- Anh... Là đang cần m.áu của tôi sao?
- Cô thật sự rất phiền phức đấy! Mau cút đi!
Tư Vân không đành lòng nhìn Mạc Hàn như vậy. Dù sao cô vẫn cần hắn. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì thì... Ai sẽ là người chống lưng cho cô ở đây chứ?
Chính vì thế, Tư Vân đã không do dự mà tiến lại gần Mạc Hàn, sau đó lấy móng tay, cố gắng dùng sức rạch 1 vết ở cổ. Một giọt m.áu cứ thế ứa ra.
Mùi hương khiến cho Mạc Hàn dần mất đi lí trí. Hai mắt hắn dần chuyển sang đỏ. Hắn nắm lấy cổ tay của Tư Vân kéo cô sát lại.
Hai chiếc răng nanh lộ ra, nhìn dòng m.áu nóng hổi trên chiếc cổ trắng nõn kia, Mạc Hàn cố gắng nói lời cuối.
- Tư Vân... Tôi cắn cô đấy... Nếu cô xảy ra chuyện gì thì đừng hối hận...
Chu quả gia không có ý bỏ qua cho Tư Vân.
Nhưng Tư Vân thấy Mạc Hàn đang đứng về phía của mình, lập tức quay người nấp sau lưng của hắn. Còn thuận tiện nắm lấy áo hắn để lấy hắn làm lá chắn.
Mạc Hàn thấy cái hành động của cô thì không khó chịu, ngược lại còn ném cho Chu quản gia 1 cái ánh mắt cảnh cáo.
- Cho người dọn dẹp đi! Còn náo loạn thì cút! Biệt thự của tôi không chứa chấp những kẻ tự cho mình là đúng.
- Dạ vâng ạ.
Tư Vân rất vui mừng.
Thấy Mạc Hàn đi lên tầng thì cũng bám theo sau rồi đi theo. Trước khi đi, cô còn không quên tặng cho Chu quản gia nụ cười đểu.
Quả nhiên mắt nhìn của cô rất tốt, Mạc Hàn đúng là sự lựa chọn sáng suốt để cho cô dựa dẫm.
Vì vui quá, đến khi Mạc Hàn đứng lại mở cửa phòng ra. Tư Vân không để ý, cho nên đã đập mặt vào lưng của Mạc Hàn.
Cô vội vàng lùi lại, đưa tay chặn xoa xoa cái mũi. Mà Mạc Hàn không có nể tình, đưa tay đẩy cô cách xa mình ra.
- Cô tránh xa tôi ra 1 chút! Đừng lại gần quá!
Tư Vân bĩu môi.
- Chẳng phải vừa nãy anh bảo vệ tôi à? Tôi cứ tưởng bản thân đã làm anh cảm nắng rồi chứ...
- Tôi cứ tưởng cô chỉ mặt dày thôi. Ai ngờ cô lại ảo tưởng đến mức độ như vậy.
- Anh...
Thấy cái tên này không định cho mình vào trong phòng. Tư Vân không nhịn được đứng ngoài, sau đó tỏ vẻ bất mãn.
- Anh cứ coi thường tôi đi! Nếu như sau này anh nhỡ yêu tôi thật thì tôi nhất định sẽ phải giày vò anh như cách anh đối xử với tôi như vậy!
Đợi cho Tư Vân nói xong, Mạc Hàn liền tiện tay ném cho cô 1 chiếc chìa khoá. Cô thấy thế, vội vàng bắt lấy.
Mạc Hàn liền dặn dò.
- Đây là chìa khoá ở phòng bên cạnh. Sang đó mà ngủ. Còn nữa... Từ ngày mai tôi sẽ vắng mặt mấy ngày, cô tạm thời đừng đi gây chuyện. Cứ ở trên tầng 2 này đi, không được sự cho phép của tôi thì không ai dám lên đâu.
Nhìn xuống chiếc chìa khoá trong tay, Tư Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô còn chưa phản ứng thì Mạc Hàn đã đóng sầm cửa lại rồi.
Hết cách, cô chỉ đành sang phòng bên cạnh.
Thế là mấy ngày đó, Mạc Hàn vắng nhà thật. Tư Vân thì chỉ nhân lúc người giúp việc nghỉ ngơi thì mới xuống bếp làm cái gì đó ăn rồi chạy lên tầng 2 ngay.
Cô đã đắc tội với Chu quản gia rồi nên không dám xuống đó đối mặt với ông ta nữa. Mặc Hàn giờ không có ở nhà, cô mà xuống đó thì chẳng khác nào để cho Chu quản gia xử lí mình.
Nhưng mà ở lì trên tầng 2 những ngày vắng Mạc Hàn, Tư Vân cũng không vô dụng ăn không rồi ngồi. Cô tìm thấy 1 lối ra rất tuyệt hướng đến ngọn đồi phía sau biệt thự.
Có một cái cây lớn mọc sát ngay cửa sổ phòng của Tư Vân. Thế là cô từ cửa sổ nhảy lên cành cây, rồi từ cây leo xuống đất. Vì đây là phía sau nên rất ít ngoài qua lại. Những lúc buồn chán, Tư Vân liền chạy ra lên đồi gần đó đi dạo.
Hôm nay là ngày thứ 5 mà Mạc Hàn đi vắng.
Vừa ăn sáng xong, Tư Vân liền trèo qua cửa sổ lên cái cây quen thuộc rồi chạy thẳng lên ngọn đồi.
Ngọn đồi này rất nhiều cây, không khí rất trong lành.
Đứng từ đây, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh phía dưới. Trước mắt của Tư Vân chính là một thành phố xa hoa rất lớn. Từ khi lên đây cô mới biết, thì ra bản thân đang bị nhốt ở ngoại thành, không thuộc phạm vi trong thành phố.
Tư Vân thẫn thờ nhìn những thứ trước mắt mà lòng lại nặng nề hơn. Đến bao giờ cô mới được trả lại tự do đây? Rốt cuộc đến bao giờ chứ?
Đang thẫn thờ nhìn cảnh vật, chợt Tư Vân nghe thấy tiếng sột soạt. Cô cứ nhìn bụi cây hơi động đậy, cứ tưởng là con gì đó liền sợ quá bỏ chạy.
Nhưng chạy 1 đoạn, cô lại nổ tính tò mò mà quay người lại. Thế là Tư Vân đành liều lĩnh đi về phía của bụi cây đó.
Cũng may, khi vạch bụi cây ra, không phải là động vật mà là 1 người đàn ông.
- Mạc gia chủ?
Khi nhận ra người đàn ông đó là Mạc Hàn, Tư Vân vội nhảy vào đỡ lấy hắn ra một chỗ thoáng hơn. Cả người của Mạc Hàn có rất nhiều vết thương rướm m.áu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
- Mạc gia chủ? Sao anh lại thành ra thế này? Đợi chút, để tôi đi gọi bác sĩ đến.
Tư Vân định đứng dậy nhưng lại bị Mạc Hàn kéo tay lại. Hắn nhịn cơn đau xuống rồi mở miệng.
- Đừng... Đừng cho ai biết.
Những vết thương này của hắn chỉ là ngoài da mà thôi, đợi tầm mấy tiếng nữa sẽ tự động hồi phục lại.
Nhìn Mạc Hàn bị thương nặng như thế, Tư Vân không khỏi sốt ruột. Cô nắm lấy tay của hắn, nhưng nhận ra bàn tay của Mạc Hàn lạnh buốt, còn đang run rẩy nữa.
Rồi chợt cô nhớ ra là tên bác sĩ kia đã từng nói m.áu của cô sẽ giúp cho Mạc Hàn hồi phục nhanh hơn. Hắn là ma cà rồng... Chắc là cần.
Tư Vân đỡ lấy đầu của Mạc Hàn lên. Sau đó, cô lo lắng mà nhìn hắn.
- Anh, thấy đau lắm sao?
Mạc Hàn cảm thấy trong người rất khó chịu. Cuối cùng hắn nhất quyết đẩy Tư Vân ra, thở dốc.
- Đi đi... Tôi sẽ không kìm được mà sẽ cắn cô...
- Anh... Là đang cần m.áu của tôi sao?
- Cô thật sự rất phiền phức đấy! Mau cút đi!
Tư Vân không đành lòng nhìn Mạc Hàn như vậy. Dù sao cô vẫn cần hắn. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì thì... Ai sẽ là người chống lưng cho cô ở đây chứ?
Chính vì thế, Tư Vân đã không do dự mà tiến lại gần Mạc Hàn, sau đó lấy móng tay, cố gắng dùng sức rạch 1 vết ở cổ. Một giọt m.áu cứ thế ứa ra.
Mùi hương khiến cho Mạc Hàn dần mất đi lí trí. Hai mắt hắn dần chuyển sang đỏ. Hắn nắm lấy cổ tay của Tư Vân kéo cô sát lại.
Hai chiếc răng nanh lộ ra, nhìn dòng m.áu nóng hổi trên chiếc cổ trắng nõn kia, Mạc Hàn cố gắng nói lời cuối.
- Tư Vân... Tôi cắn cô đấy... Nếu cô xảy ra chuyện gì thì đừng hối hận...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.