Chương 12
Mạch Ngôn Xuyên
17/05/2022
Khi đoàn phim giải lao giữa giờ, sự yên tĩnh lúc quay phim nhanh chóng bị phá vỡ, chớp mắt không gian trở nên ồn ào vang động. Người trong đoàn phim khá đông, nhưng rất dễ tìm thấy bóng dáng Dư Trì. Trên người cậu có một sức hút tự nhiên, khiến người khác có thể dồn sự chú ý lên người cậu ngay lập tức. Mấy cô gái ở đoàn phim đều bảo Dư Trì chẳng giống trợ lý, mà giống một tiểu thịt tươi đẹp trai đến quay phim hơn.
Từ lúc Thịnh Li tìm thấy cậu, đến khi đứng trước mặt cậu, chỉ tốn vỏn vẹn ba phút.
Vừa nhìn vào ánh mắt Dư Trì khi thấy cô đến gần, Thịnh Li nhạy cảm bắt được vẻ u ám mỏng manh trên người cậu, trong mắt cậu hiện rõ sự chật vật và tăm tối. Trong khoảnh khắc, cô tựa hồ nhìn thấy một chuỗi xiềng xích vô hình quấn quanh cổ Dư Trì.
Chớp mắt lần nữa, cô nhận ra đó chỉ là ảo giác.
Thấy vẻ mặt cậu đã khôi phục vẻ thờ ơ lãnh đạm thường ngày, cô nhướng mày cười ngọt ngào: “Nụ hôn có thể khiến tâm hồn lẫn thể xác thoải mái, không muốn thử thật sao?”
Kể từ cảnh quay tối nay, Thịnh Li không cần phải cải trang thành nam nhân nữa, cũng không cần mặc áo nịt ngực. Cô đang mặc một bộ y phục cổ trang màu tím nhạt, bên ngoài khoác một lớp áo mỏng màu trắng, eo siết rất nhỏ, cả người trông vừa linh động vừa thướt tha.
Trong con hẻm mờ tối, dùng dáng vẻ lả lướt này nói những lời chòng ghẹo trước mặt một người mang tâm trạng sa sút, đây là cách nhanh nhất để đánh vỡ phòng tuyến của người ấy, là cơ hội ngàn năm có một để lợi dụng tiếp cận người đó. Dư Trì cảm thấy khó chịu với sự tuỳ ý thản nhiên của cô, cũng ghen tỵ với sự vô tư không tim không phổi ấy. Cậu đưa mắt nhìn cô, thờ ơ cười giễu: “Chị ngày ngày đều nhớ nhung muốn ăn sạch tôi đến vậy, chi bằng soạn cho tôi một bản hợp đồng, tôi nhìn xem giá cả, rồi cân nhắc có ký hay không.”
“Chị bây giờ thay đổi ý định rồi, không muốn bao nuôi cậu nữa.” Thịnh Li lên tiếng.
Dư Trì đút tay vào túi đứng thẳng người, chẳng buồn đưa mắt nhìn cô, hừ một tiếng: “Vậy thì tốt, nhanh chóng đổi sang mục tiêu khác dễ xơi hơn đi.”
“Cậu không thể nghĩ tới mặt tốt của tôi à?” Thịnh Li dứt khoát nói rõ mục đích của mình ngay tại chỗ: “Ví dụ như, tôi muốn hẹn hò với cậu?”
Lần trước cô nói mình thật sự vừa ý Dư Trì, quả thật đã nhăm nhe suy nghĩ muốn cùng cậu hẹn hò.
Dư Trì ngẩng phắt đầu nhìn cô đầy khó tin, cậu không chắc giữa việc cô muốn bao nuôi cậu và hẹn hò với cậu thì có gì khác nhau.
Thật ra cũng chẳng có gì khác, một nữ minh tinh đang hot cùng một tên ất ơ mười tám tuổi chẳng có gì trong tay thì yêu đương kiểu gì? Mối tình đó kéo dài bao lâu? Đóng phim xong là chia tay ư? Dư Trì dửng dưng liếc nhìn cô, thản nhiên đi lướt qua người cô, chỉ quẳng lại một câu lạnh nhạt: “Yêu đương gì chứ. Không bằng chị trực tiếp đưa tôi vài triệu tệ bao nuôi tôi cho xong, tôi đang thiếu tiền.”
Thịnh Li: “…….”
Cô không dám tin ngay lần đầu chủ động đề nghị hẹn hò với người khác đã bị người ta thẳng mặt từ chối.
Cô ngoái đầu dõi theo bóng dáng thiếu niên.
Lạt mềm buộc chặt? Hay là thật sự không muốn yêu đương? Cô không đáng giá bằng mấy triệu tệ sao?
***
Sau cảnh quay tối qua, sáng nay Thịnh Li có thể nghỉ ngơi thêm hai tiếng, đúng 8:30, dịch vụ cuộc gọi báo thức của Dư Trì chuẩn xác gọi đến. Thịnh Li vốn đã dậy rồi, nhưng trong lòng vẫn còn tức nên cố tình ngắt điện thoại.
Sau khi bị ngắt đến lần thứ năm, điện thoại ngừng đổ chuông trong vài phút.
Sau đó tiếp tục đổ chuông, nhưng lần này là Viên Viên gọi.
Cô thong thả bắt máy, Viên Viên hỏi: “LiLi, chị dậy chưa?”
Thịnh Li hỏi ngược lại: “Dư Trì bảo em gọi đến à?”
“Ò, hôm qua em khủng bố tin nhắn cậu ấy, chắc cậu ấy chê em phiền nên cho em vào danh sách đen luôn, hôm nay mới gỡ chặn.” Viên Viên dè dặt hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
Thịnh Li nhíu mày: “Em nhắn gì cho cậu ấy?”
Viên Viên ậm ờ nói: “Thì là…em kêu cậu ấy quên nội dung file word đi, đừng …đừng dùng nó cưa chị.”
“Hừ, em nghĩ nhiều rồi, cậu ấy thật sự chẳng có suy nghĩ cưa cẩm chị đâu, là chị cưa cậu ấy.” Thịnh Li vén chăn xuống giường, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, mặc kệ sự hoảng sợ và kháng nghị yếu ớt của Viên Viên, “Em nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa có thời gian chị sẽ đến thăm em.”
Ngắt điện thoại, Thịnh Li ngắm mình trong gương. Nếu đổi lại là một người khác, dẫu cho cô tiếp cận với mục đích gì đi nữa, chắc chắn đối phương đã gật đầu đồng ý từ lâu rồi.
Nhưng kiểu người càng khó xơi như ai kia, mới càng khiến người khác nhớ nhung khắc khoải.
Thịnh Li quyết định, bơ tên nhóc Dư Trì vài hôm.
Lạt mềm buộc chặt ư? Ai mà không biết chiêu đó?
Cũng không phải thật sự cho cậu ăn bơ, chỉ là không giống như trước, động xí là trêu chọc cậu. Dịch vụ báo thức mỗi buổi sáng cô đều rất phối hợp, thỉnh thoảng còn bắt cậu tập lời thoại với cô. Dư Trì nói rằng trí nhớ của mình rất tốt, quả thật không phải phông bạt, có nhiều lời thoại cậu chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ rõ.
Buổi tối nọ, Thịnh Li kiềm lòng không được phải hỏi cậu: “Kỹ năng đọc thoại của cậu tốt như vậy mà không có ý định diễn xuất sao?”
“Chỉ là có thể nhớ lời thoại.” Dư Trì bật máy tính, nhập một địa chỉ website trên bàn phím, có lẽ quá nhiều người vào tra điểm thi đại học nên tốc độ mạng rất chậm. Cậu lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt quay sang Thịnh Li, chế nhạo hỏi: “Làm sao? Chị lại muốn cho tôi tài nguyên gì?”
Thịnh Li chớp mắt: “Nếu là thật, vậy cậu có muốn không?”
“Không muốn.” Dư Trì kiên quyết từ chối, theo bản năng khước từ quan hệ trao đổi lợi ích với cô.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, là chủ nhiệm của cậu gọi, hỏi cậu đã tra điểm thi chưa.
Trang web vừa mở, Dư Trì hạ mi mắt nhập chuẩn xác mã số dự thi, “Em đang tra ạ!
Bấy giờ Thịnh Li mới nhớ hôm nay là ngày 23, có thể tra cứu kết quả thi đại học rồi.
Thịnh Li liếc nhìn Dư Trì, bật dậy đứng cạnh cậu, vừa hay nhìn thấy điểm số hiện lên trên màn hình.
Tổng điểm: 709 điểm.
Cô kinh ngạc cúi đầu nhìn cậu, Dư Trì học ban tự nhiên, trước đây cô hỏi cậu thành tích học tập thế nào, cậu đáp qua loa: “Cũng tạm”, cô cứ ngỡ cậu chỉ học ở mức bình thường tầm trung. Dẫu sao thì với tính cách của cậu, nhìn thế nào cũng không giống với những học sinh giỏi trong ấn tượng của cô.
Dư Trì nhìn điểm số, thông báo với chủ nhiệm một tiếng rồi tắt trang web.
Chủ nhiệm rất vui vẻ, trò chuyện thêm ít câu nữa mới cúp máy.
“Điểm số này có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại không?” Năm đó Thịnh Li thi vào ngành nghệ thuật, thi đại học đã là chuyện của năm năm trước, hơn nữa mức xét tuyển của mỗi tỉnh khác nhau. Cô chỉ biết điểm số này rất rất cao, chẳng trách cô bé Triệu Thù Đồng kia cứ đi thích cậu, đã đẹp trai lại còn học giỏi.
Dư Trì gập máy tính, ánh mắt tĩnh lặng, dường như không để tâm đến chuyện thi được bao nhiêu điểm.
Cậu quay đầu nhìn cô, trong mắt cô tràn ngập sự tán thưởng và vui mừng, thấy vậy cậu khẽ cười bỡn cợt: “Sao nào? Thấy tôi thi tốt, chị lại có ý đồ gì khác với tôi hả?”
Cái giọng điệu này …
Thịnh Li híp mắt, cố tình nói: “Đúng đó, lại muốn hẹn hò với cậu rồi. Hồi cấp ba có crush một anh nọ học siêu giỏi siêu đẹp trai. Tuy nhiên lúc ấy tôi thường ít lên lớp, đi quay phim suốt thôi. Đợi đến lúc tôi muốn tỏ tình thì người ta đã có bạn gái rồi. Mãi về sau tôi vẫn luôn tiếc nuối vì thời đi học không thể yêu đương gà bông với trai học giỏi.”
Dư Trì nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Đáng tiếc, chị đã quá lứa tình yêu gà bông rồi.”
Có biết nói chuyện không vậy? Chị đây năm nay mới 23 tuổi, tình yêu gà bông có thể bỏ lỡ, nhưng không để vuột mất em trai học giỏi là được.
Thịnh Li chửi thầm, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không: “Cậu có thể bù đắp nỗi niềm hối tiếc của tôi nè.”
Dư Trì nghiêng mặt nhìn cô, từ chối thẳng thừng: “Không được, nếu chị thật sự muốn có gì với tôi thì vẫn nên bao nuôi đi.”
Cô còn muốn nói thêm, nhưng đạo diễn đã hô lên: “Bắt đầu quay”, đôi mắt Thịnh Li nhìn cậu thoáng vẻ nghiền ngẫm, sau đó xoay ngoắt người bỏ đi.
Buổi tối lúc kết thúc công việc, Dung Hoa gọi đến: “Chị đã đặt vé máy bay cho em và Viên Viên rồi, 8 giờ tối ngày 25 bay.”
Ngày 26, 27 Thịnh Li phải về Bắc Kinh quay quảng cáo cho sản phẩm mới, ngày 28 mới quay lại được. Dung Hoa vẫn chưa biết chuyện Viên Viên nằm viện, hôm qua cô dành thời gian đi thăm Viên Viên, bác sĩ nói phải nằm thêm hai ngày mới có thể xuất viện. Cho dù hai ngày này cô ấy có thể xuất viện, cũng cần phải nghỉ ngơi hồi sức, Thịnh Li không tính dẫn theo Viên Viên về Bắc Kinh.
Cô muốn dẫn theo Dư Trì.
Nhưng mà, Dung Hoa sẽ không đồng ý chuyện này đâu.
“Mấy ngày trước Viên Viên bị viêm ruột thừa cấp tính phải nhập viện, cô ấy vẫn chưa xuất viện, em tự đi là được rồi.”
“Sao? Con bé nhập viện sao em không nói chị biết?” Dung Hoa nói tiếp: “Vậy những ngày qua ai chăm sóc em?”
Thịnh Li vờ vịt nói: “Chẳng phải còn một trợ lý dự bị sao, ở đoàn phim có việc gì sai cậu ấy làm là được rồi.”
Dung Hoa cau mày: “Để chị bảo Tiểu Chu đến đón em.”
Tiểu Chu là trợ lý của Dung Hoa, Thịnh Li bát bỏ ngay: “Không cần phiền phức vậy đâu, chẳng phải còn chú Lưu sao? Em về có hai ngày hành lý cũng không nhiều, hơn nữa lịch trình lần này được bảo mật, xuống máy bay em ra bằng cổng VIP, chị đến đón em là được.”
Khuyên can mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được Dung Hoa.
Ngắt điện thoại, Thịnh Li nhắn Weixin cho Dư Trì: [Gửi số CMND qua cho tôi.]
Dư Tiểu Trì: [ Làm gì?]
Thịnh Li sử dụng một icon mặt gian xảo, từ tốn trả lời: [Soạn hợp đồng.]
Lần này chờ mãi vẫn không thấy Dư Trì trả lời, Thịnh Li nhịn cười nhắn tiếp: [Như nào? Những lời mới nói ở đoàn phim không tính nữa sao?]
Qua một lúc lâu.
Dư Trì nhắn số CMND qua.
Thịnh Li còn tưởng ít nhiều cậu sẽ nói thêm vài câu, ví dụ như mấy lời mỉa mai chẳng hạn, nhưng vài giây sau.
Dư Tiểu Trì: [Tôi xin nghỉ phép hai ngày, có việc phải quay về trường, sáng 26 tôi về lại đoàn phim.]
***
Tối ngày 25, Dư Trì đeo một chiếc balo đen bước ra khỏi dãy nhà trọ kế cạnh, khi nhìn thấy chiếc SUV quen mắt đỗ bên đường, cậu khẽ khựng bước chân. Vẻ mặt cậu gợn lên những cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn sải bước đi tới, mở cửa ngồi vào ghế phó lái.
Thịnh Li vừa tỉnh giấc, cô uể oải ôm gối hỏi: “Điền nguyện vọng chưa?”
“Vẫn chưa, tôi chỉ về dự một cuộc họp.” Dư Trì nhìn cô từ gương chiếu hậu, “Chị lấy số CMND của tôi để đặt vé máy bay?”
Thịnh Li cười: “Không thì sao chứ?”
Nói chuyện không hề giả trân.
Dư Trì cười khẩy, trực tiếp phớt lờ cô.
Do vé không đặt cùng lúc nên vị trí ghế ngồi không sát nhau, Thịnh Li ngồi gần cửa sổ, cách Dư Trì một ghế, một lối đi. Trên xe cô đã ngủ đủ nên lên máy bay tỉnh như sáo, bèn lôi Ipad ra xem phim.
Gần đây cô lại tìm được một bộ phim Dư Trì đóng lúc nhỏ, tổng thời lượng cậu xuất hiện khoảng năm phút. Chỉ là doanh thu phòng vé của bộ phim này không mấy khả quan, rất ít người xem, khó khăn lắm cô mới tìm được nó.
Ngồi bên cạnh là một phụ nữ trung niên nước ngoài, có lẽ không nhận ra cô.
Thịnh Li cởi khẩu trang, liếc nhìn sang Dư Trì.
Cậu uể oải dựa hẳn người vào ghế, nghiêng đầu ra cửa sổ. Mũ lưỡi trai đen che khuất gương mặt, chẳng nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.
Có lẽ là đang ngủ.
Hơn hai tiếng sau, trước khi máy bay hạ cánh, Dư Trì mới cởi mũ xuống, cô gái trẻ ngồi bên cạnh cứ lén lút nhìn cậu.
Bình thường Thịnh Li đều ở Bắc Kinh, lần này quay về không đem theo nhiều hành lý, chỉ có một cái túi xách.
Cô đội mũ tai bèo, vành mũ kéo thấp, đeo khẩu trang che chắn thật kỹ.
Lúc xuống máy bay Dư Trì cũng đội mũ, lặng lẽ đi sau cô, hai người thuận lợi đi đến bãi đỗ xe.
Nhìn thấy Dư Trì phía sau Thịnh Li, Dung Hoa suýt thì bùng nổ, chị nén giận: “Thịnh Li, em điên rồi sao? Hai đứa bước ra từ một chiếc máy bay, nhỡ bị chụp sẽ bị viết thành trò gì?”
“Chú Lưu không phải là người sao?”, Thịnh Li liếc nhìn Dư Trì, “Cậu ấy là trợ lý của em, đi cùng em thì có làm sao?”
“Em đừng có giả ngốc.” Dung Hoa nghiêm mặt nhìn cô.
Thịnh Li đưa ra những lý do cô sớm đã chuẩn bị: “Thành tích thi đại học của Dư Trì chỉ kém thủ khoa thành phố họ 1 điểm, cũng không có gì phiền phức, để cậu ấy đến Bắc Kinh xem thử trường học. Chị Dung, đừng nhìn bọn em với ánh mắt đó, bọn em hoàn toàn trong sáng.”
Dư Trì nhếch môi, mỉa mai nghĩ, đúng là trong sáng thật.
Sau khi lên xe, Dung Hoa mới nói: “Vậy Dư Trì, hai ngày này cậu ở Bắc Kinh tự túc đi, nếu cần thì sắp xếp thêm một người đi chơi với cậu.”
Dư Trì ngồi cạnh tài xế, quay mặt ra cửa sổ: “Không cần đâu, em tự đi được.”
Thịnh Li ngồi ở ghế sau, suy nghĩ một lát rồi lôi điện thoại ra khủng bố Weixin Dư Trì.
Thịnh Li: [Đây là chi phí cho chuyến công tác lần này, tôi đã đặt khách sạn cho cậu rồi.]
Thịnh Li: [Lừa cậu đến Bắc Kinh là lỗi của chị, đừng tức giận có được không?]
Thịnh Li: [Thật ra nếu cậu thật sự không muốn đi, lúc nãy sẽ không theo tôi đến sân bay.]
Thịnh Li: [Dư Tiểu Trì, để ý chị một chút đi?]
Dư Trì chẳng buồn xem cô lảm nhảm, cậu bực bội trả lời: [Chị nhắn thêm một tin nào nữa, tôi cho chị vào danh sách đen.]
Cô nhướn mày cười, không tiếp tục nhắn nữa, ung dung thả điện thoại.
Khách sạn cô đặt cho Dư Trì ở gần nhà mình, trước tiên đưa cậu đến khách sạn, sau đó cô mới quay về nhà.
Hai ngày tiếp theo, Dung Hoa luôn kè kè theo Thịnh Li quay quảng cáo, cô không có cơ hội gặp mặt Dư Trì.
Chiều ngày 27 khi buổi quay kết thúc, Dung Hoa thông báo với cô: “Tối nay chị hẹn Cảnh Di Minh ăn tối ở Hào Trang, đạo diễn Hà Nguyên Nhậm cũng đến, em theo chị đến đó.”
Thịnh Li ngỡ ngàng, một sự phấn khích không thể giải thích trào dâng trong lòng, Hà Nguyên Nhậm là đạo diễn của bộ phim Hoa Sát, không biết ông ấy còn nhớ Dư Trì không.
Thịnh Li mượn cớ đi vệ sinh, gọi cho Dư Trì.
Dư Trì đến Bắc Kinh, nhận một vài công việc biên tập video, hai ngày nay ngoài trừ ngoài ăn cơm, cậu không hề ra khỏi khách sạn. Lúc Thịnh Li gọi đến, cậu vừa gửi cho khách hàng đoạn video đã chỉnh sửa.
“Cậu có ở khách sạn không?” Thịnh Li hỏi trong điện thoại.
Cậu dựa vào ghế, khẽ “ừ” một tiếng.
Thịnh Li ngập ngừng lên tiếng: “Vậy tôi qua đón cậu, cùng đi ăn cơm.”
Dư Trì nhấp chuột một cái, cụp mắt nhìn bàn phím: “Không cần, gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự đến.”
Hào Trang là một nhà hàng tư nhân cách khách sạn không xa, Dư Trì ngồi tàu điện ngầm, chưa đến sáu giờ rưỡi đã có mặt trước cổng.
Ngược lại, Thịnh Li và Dung Hoa bị kẹt xe, mãi đến bảy giờ hai người mới tới nơi. Lúc xe băng qua cổng, Thịnh Li nhìn thấy Dư Trì. Hôm nay cậu mặc áo T-shirt màu trắng, quần thể thao màu đen, chân mang một đôi giày vans kiểu cổ điển, đang nhàn nhã dựa vào hòn non bộ nhân tạo.
Dung Hoa cũng nhìn thấy, chị nhíu mày nhìn Thịnh Li: “Em gọi cậu ta đến làm gì?”
Thịnh Li giả ngu: “Sáng mai là đi rồi, gọi cậu ấy đến ăn bữa cơm cũng không có gì quá đáng chứ?”
“Em thật là…” Dung Hoa lườm cô, mở cửa xuống xe.
Trùng hợp là, Cảnh Di Minh và Hà Nguyên Nhậm cũng vừa đến, còn có một biên kịch cùng hợp tác và trợ lý của Cảnh Di Minh đi cùng. Mấy người bọn họ chạm mặt nhau ở cổng. Cảnh Di Minh là một diễn viên phái thực lực từng nhận giải Ảnh đế, trước khi thành lập văn phòng làm việc riêng, Dung Hoa là người đại diện của anh ta. Hai người giải ước trong hoà bình, quan hệ vẫn luôn tốt đẹp.
Sau khi Thịnh Li chào hỏi bọn họ, cô xoay người về phía Dư Trì. Còn chưa kịp vẫy tay, cậu đã nhìn thấy cô. Dư Trì thấy Dung Hoa đang nói chuyện với vài người nhưng cũng không chú ý đến dáng vẻ của bọn họ, đặc biệt là Hà Nguyên Nhậm, ông ấy đang đứng quay lưng với cậu.
Cậu khẽ nhíu mày, nhưng vẫn lựa chọn tiến đến. Cậu cho rằng …. bữa ăn chỉ có cậu và Thịnh Li, cùng lắm là thêm Dung Hoa.
Nhưng không ngờ lại có nhiều người như vậy.
“Đây là đứa nhỏ chị Dung mới ký kết sao?” Cảnh Di Minh nâng mắt nhìn Dư Trì, rồi quay sang Dung Hoa tán thưởng: “Cậu nhóc này đẹp trai đấy.”
Hà Nguyên Nhậm xoay đầu, nhìn lướt qua khuôn mặt Dư Trì, ông thoáng sững sờ, lại đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi mới chần chừ hỏi: “Cậu là…Dư Trì?”
Bước chân Dư Trì hơi khựng lại, cũng sững người giây lát. Cậu đứng cách bọn họ vài bước, sau khi nhìn Hà Nguyên Nhậm mới khẽ gật đầu: “Vâng, đạo diễn Hà, không ngờ ngài vẫn còn nhớ cháu.”
Phân cảnh của Dư Trì trong bộ phim Hoa Sát chỉ vỏn vẹn hơn một phút, nhưng mất hơn một tuần để hoàn thành. Hà Nguyên Nhậm là một đạo diễn có yêu cầu cực kỳ khắt khe, lúc biên tập các đoạn phim không biết ông đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, hiển nhiên có ấn tượng sâu đậm đối với khuôn mặt của Dư Trì.
Huống chi, duyên phận của hai người không chỉ đến vậy.
Dư Trì chưa tròn mười một tuổi đã theo một nhóm người lăn lộn ở đoàn phim, lúc đó cậu còn nhỏ tuổi, vẫn chưa biết bản thân có thiên phú diễn xuất. Cậu chỉ không muốn ăn cơm, cầm tiền còn phải nhìn sắc mặt của Giang Đông Mẫn, không muốn bị mắng là ăn không ngồi rồi, nuôi cậu tốn công vô ích, với tích cách quật cường của mình, cậu cảm thấy tự mình vẫn có thể nuôi sống được bản thân.
Khi Hà Nguyên Nhậm chọn cậu, cậu vẫn chưa đầy mười ba tuổi.
Sau khi cảnh quay của cậu kết thúc, Hà Nguyên Nhậm không tiếc lời khen cậu có thiên phú diễn xuất, là diễn viên trời sinh, ông còn nói: “Chú có quen biết một người đại diện kim bài, gần đây người đó muốn ký kết với hai đứa nhỏ, một nam một nữ. Để chú về hỏi thử cô ấy. Nếu khoảng thời gian này có người muốn ký hợp đồng với cháu, trước hết cháu khuyên bố mẹ đừng vội. Đối với tân binh trong cái ngành này, người đại diện và công ty chủ quản vô cùng quan trọng.”
Khi đó, Khương Nam dẫn theo một diễn viên nhỏ đóng vai khách mời, phân cảnh ít hơn cả Dư Trì. Khi ấy gã cũng ở phim trường, chứng kiến biểu hiện của Dư Trì, còn tình cờ nghe được những lời Hà Nguyên Nhậm khen cậu.
Hà Nguyên Nhậm, một đạo diễn lớn hàng đầu trong nước, giành được vô số giải thưởng chuyên môn. Người được ông ta khen ngợi, chắc chắn là một kho tàng tiềm năng.
Khương Nam khẳng định Dư Trì chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng trong nay mai, kể từ ngày đó, hắn ta bắt đầu lượn lờ quanh Dư Trì, nghĩ cách thuyết phục cậu ký kết hợp đồng. Dư Trì mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ sớm đã chín chắn và bất cần. Cậu thờ ơ với đủ loại đe doạ, cám dỗ của Khương Nam, kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Hà Nguyên Nhậm.
Mãi cho đến khi Hoa Sát đóng máy, đạo diễn Hà mới tiếc nuối nói với cậu, người đại diện kim bài ấy cảm thấy cậu còn nhỏ quá, người cô ta muốn tầm mười bảy mười tám tuổi, tối thiểu cũng phải mười lăm tuổi, mười ba tuổi vẫn còn quá nhỏ.
Khi ấy Dư Trì đang trong giai đoạn khao khát trưởng thành mãnh liệt, cũng rất khát vọng rời khỏi cuộc sống có Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ, không cần phụ thuộc vào họ cũng có thể sống thật tốt. Bị người đại diện từ chối vì tuổi còn nhỏ, đối với Dư Trì là một đả kích rất lớn. Lúc Hà Nguyên Nhậm nói sẽ giới thiệu cho cậu một công ty khác, Dư Trì nói rằng: “Cháu sắp phải khai giảng rồi, đợi cháu lớn thêm một chút đã, chẳng phải chú nói còn có học viện điện ảnh sao, sau này cháu sẽ thi vào đó.”
Hà Nguyên Nhậm vừa cười vừa xoa đầu cậu: “Suy nghĩ rất chín chắn, chờ đợi cũng tốt, sau này tham gia thi nghệ thuật cũng không tồi.”
Tuy nhiên cậu còn chưa kịp lớn, đã bị tên Khương Nam dùng 30 vạn mua đứt từ tay Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ. Hai người lấy thân phận là người giám hộ, trực tiếp ký cho Dư Trì chưa tròn mười bốn tuổi một bản hợp đồng kéo dài mười năm. Bán đứt cậu cho cái công ty truyền thông giải trí Tinh Tình vừa mới thành lập, một công ty chẳng có chút tiếng tăm nào.
Sau này Dư Trì mới biết, người đại diện kim bài chê cậu nhỏ tuổi kia, không lâu sau đã ký kết với một cô bé mười tám tuổi và một cậu trai mười lăm tuổi.
Nữ tên là Thịnh Li, sự nghiệp minh tinh một đường bằng phẳng.
Nam tên Lộ Tinh Vũ, cái tên thường xuyên gây xôn xao với đủ loại scandal trên tin tức.
***
“Những năm gần đây sao không thấy cậu xuất hiện trên màn ảnh, phim truyền hình, chương trình tạp kỹ gì cũng không thấy?” Hà Nguyên Nhậm nhớ đến chuyện quá khứ, cũng thắc mắc làm sao mà Dư Trì quen biết Dung Hoa, “Dung Hoa, Dư Trì thật sự là đứa nhỏ cô vừa ký kết sao?”
Dung Hoa trầm ngâm suy nghĩ, đưa mắt nhìn Dư Trì.
Dư Trì rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng bị Thịnh Li giẫm lên chân ngăn lại, cậu cúi đầu lạnh lùng nhìn cô.
Dường như Thịnh Li không nhận ra rằng mình đang giẫm phải chân người ta, còn nhấn nhấn mũi giày vài cái, khiến cho mặt giày màu đen của cậu bị giẫm thành một mảng màu xám. Kẻ đầu têu này thậm chí còn ngẩng đầu cười đắc ý và nhìn cậu không rời, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được, nói: “Cậu xem, bấy nhiêu năm trôi qua mà đạo diễn Hà vẫn còn nhớ đến cậu, điều đó chứng tỏ cậu thật sự rất có thiên phú.”
Dư Trì bình tĩnh rút chân khỏi mũi giày cô.
Dung Hoa lên tiếng: “Trước tiên vào phòng bao (1) đã, có gì chúng ta nói sau.”
(1)Nguyên gốc包厢: nghĩa là một gian phòng lớn, tách biệt, chuyên để ăn, chơi, giải trí,…
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Hà Nguyên Nhậm nhìn sang Dư Trì và Thịnh Li đang ngồi cạnh nhau, càng nhìn càng thấy Dung Hoa rất có mắt nhìn người, ông quay sang hỏi Dung Hoa: “Lúc đầu tôi kêu cô ký với Dư Trì cô còn chê cậu ấy nhỏ tuổi, sao bây giờ lại thu về dưới trướng rồi?”
Thịnh Li ngây người một lát, ngây ngốc nhìn Dung Hoa: “Ký gì với Dư Trì?”
Cô quay đầu nhìn Dư Trì, thấy cậu điềm tĩnh dựa vào ghế, rõ ràng là không cùng tần số với cô.
Lại quay sang nhìn Dung Hoa, rõ ràng là biết hết mọi chuyện.
Dung Hoa nhất thời không biết phải giải thích thân phận của Dư Trì ra sao, chị không ngờ rằng trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy: “Dư Trì không phải là nghệ sĩ tôi ký kết, cậu ấy… làm thêm ở đoàn phim, là trợ lý tạm thời của Thịnh Li.”
“Trợ lý?” Hà Nguyên Nhậm kinh ngạc một phen, “Cậu không ký với công ty đại diện nào sao?”
“Tạm thời cháu làm trợ lý, nghỉ hè là xong rồi.” Dư Trì ngừng lại giây lát, nhìn Hà Nguyên Nhậm rồi cười giễu: “Công ty đại diện thì đã ký, tên Truyền thông giải trí Tinh Tình, có lẽ mọi người chưa từng nghe qua, hạn hợp đồng còn sáu năm.”
Thịnh Li đột ngột quay sang nhìn Dư Trì, trong đầu cô chợt loé lên, bỗng nhiên nhớ đến chuyện năm ngoái, có một lần Dung Hoa mắng Lộ Tinh Vũ, hối hận vì đã ký với cậu ta, sớm biết như vậy lúc đầu nên nghe lời đạo diễn Hà, ký kết với đứa nhỏ kia. Chị kể rằng: “Trước khi ký với Lộ Tinh Vũ, Hà Nguyên Nhậm từng giới thiệu cho chị một cậu nhóc khá được, nhưng chưa tới mười ba tuổi, chị chê cậu ta quá nhỏ nên không đồng ý. Sau đó lựa chọn Lộ Tinh Vũ, ai ngờ nhìn nhầm hốt trúng một tên chuyên gây tai hoạ.”
Bữa cơm còn chưa kết thúc, Dung Hoa nhận điện thoại rồi vội vàng đi trước, người lớn trong nhà chị xảy ra chút chuyện.
Một tiếng sau, Thịnh Li tiễn Hà Nguyên Nhậm và Cảnh Ảnh đế, sau đó quay đầu nhìn Dư Trì: “Lên xe, ngồi ghế sau.”
Dư Trì bình tĩnh nhìn cô, mở cửa sau ngồi vào.
Ngay sau đó, Thịnh Li ngồi vào vị trí cạnh cậu, cách cậu gần ơi là gần.
Tài xế lái xe ra ngoài với tốc độ khá chậm, cảnh sắc ngoài cửa sổ mờ ảo lướt qua bóng hai người. Dư Trì nghiêng nghiêng đầu tựa vào ghế, đôi chân dài tuỳ ý mở rộng, hai tay đặt trên đùi lười biếng buông thõng.
Thịnh Li chăm chú nhìn cậu một hồi, mới nhẹ giọng hỏi: “Cậu còn sáu năm hợp đồng với giải trí Tinh Tình à?”
“Ừ”, giọng cậu có chút khàn khàn, đầu ngã sang phía cô, cười một tiếng rất nhỏ trên đỉnh đầu cô: “Chị đang cân nhắc đến việc chuộc tôi ư?”
Từ lúc Thịnh Li tìm thấy cậu, đến khi đứng trước mặt cậu, chỉ tốn vỏn vẹn ba phút.
Vừa nhìn vào ánh mắt Dư Trì khi thấy cô đến gần, Thịnh Li nhạy cảm bắt được vẻ u ám mỏng manh trên người cậu, trong mắt cậu hiện rõ sự chật vật và tăm tối. Trong khoảnh khắc, cô tựa hồ nhìn thấy một chuỗi xiềng xích vô hình quấn quanh cổ Dư Trì.
Chớp mắt lần nữa, cô nhận ra đó chỉ là ảo giác.
Thấy vẻ mặt cậu đã khôi phục vẻ thờ ơ lãnh đạm thường ngày, cô nhướng mày cười ngọt ngào: “Nụ hôn có thể khiến tâm hồn lẫn thể xác thoải mái, không muốn thử thật sao?”
Kể từ cảnh quay tối nay, Thịnh Li không cần phải cải trang thành nam nhân nữa, cũng không cần mặc áo nịt ngực. Cô đang mặc một bộ y phục cổ trang màu tím nhạt, bên ngoài khoác một lớp áo mỏng màu trắng, eo siết rất nhỏ, cả người trông vừa linh động vừa thướt tha.
Trong con hẻm mờ tối, dùng dáng vẻ lả lướt này nói những lời chòng ghẹo trước mặt một người mang tâm trạng sa sút, đây là cách nhanh nhất để đánh vỡ phòng tuyến của người ấy, là cơ hội ngàn năm có một để lợi dụng tiếp cận người đó. Dư Trì cảm thấy khó chịu với sự tuỳ ý thản nhiên của cô, cũng ghen tỵ với sự vô tư không tim không phổi ấy. Cậu đưa mắt nhìn cô, thờ ơ cười giễu: “Chị ngày ngày đều nhớ nhung muốn ăn sạch tôi đến vậy, chi bằng soạn cho tôi một bản hợp đồng, tôi nhìn xem giá cả, rồi cân nhắc có ký hay không.”
“Chị bây giờ thay đổi ý định rồi, không muốn bao nuôi cậu nữa.” Thịnh Li lên tiếng.
Dư Trì đút tay vào túi đứng thẳng người, chẳng buồn đưa mắt nhìn cô, hừ một tiếng: “Vậy thì tốt, nhanh chóng đổi sang mục tiêu khác dễ xơi hơn đi.”
“Cậu không thể nghĩ tới mặt tốt của tôi à?” Thịnh Li dứt khoát nói rõ mục đích của mình ngay tại chỗ: “Ví dụ như, tôi muốn hẹn hò với cậu?”
Lần trước cô nói mình thật sự vừa ý Dư Trì, quả thật đã nhăm nhe suy nghĩ muốn cùng cậu hẹn hò.
Dư Trì ngẩng phắt đầu nhìn cô đầy khó tin, cậu không chắc giữa việc cô muốn bao nuôi cậu và hẹn hò với cậu thì có gì khác nhau.
Thật ra cũng chẳng có gì khác, một nữ minh tinh đang hot cùng một tên ất ơ mười tám tuổi chẳng có gì trong tay thì yêu đương kiểu gì? Mối tình đó kéo dài bao lâu? Đóng phim xong là chia tay ư? Dư Trì dửng dưng liếc nhìn cô, thản nhiên đi lướt qua người cô, chỉ quẳng lại một câu lạnh nhạt: “Yêu đương gì chứ. Không bằng chị trực tiếp đưa tôi vài triệu tệ bao nuôi tôi cho xong, tôi đang thiếu tiền.”
Thịnh Li: “…….”
Cô không dám tin ngay lần đầu chủ động đề nghị hẹn hò với người khác đã bị người ta thẳng mặt từ chối.
Cô ngoái đầu dõi theo bóng dáng thiếu niên.
Lạt mềm buộc chặt? Hay là thật sự không muốn yêu đương? Cô không đáng giá bằng mấy triệu tệ sao?
***
Sau cảnh quay tối qua, sáng nay Thịnh Li có thể nghỉ ngơi thêm hai tiếng, đúng 8:30, dịch vụ cuộc gọi báo thức của Dư Trì chuẩn xác gọi đến. Thịnh Li vốn đã dậy rồi, nhưng trong lòng vẫn còn tức nên cố tình ngắt điện thoại.
Sau khi bị ngắt đến lần thứ năm, điện thoại ngừng đổ chuông trong vài phút.
Sau đó tiếp tục đổ chuông, nhưng lần này là Viên Viên gọi.
Cô thong thả bắt máy, Viên Viên hỏi: “LiLi, chị dậy chưa?”
Thịnh Li hỏi ngược lại: “Dư Trì bảo em gọi đến à?”
“Ò, hôm qua em khủng bố tin nhắn cậu ấy, chắc cậu ấy chê em phiền nên cho em vào danh sách đen luôn, hôm nay mới gỡ chặn.” Viên Viên dè dặt hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
Thịnh Li nhíu mày: “Em nhắn gì cho cậu ấy?”
Viên Viên ậm ờ nói: “Thì là…em kêu cậu ấy quên nội dung file word đi, đừng …đừng dùng nó cưa chị.”
“Hừ, em nghĩ nhiều rồi, cậu ấy thật sự chẳng có suy nghĩ cưa cẩm chị đâu, là chị cưa cậu ấy.” Thịnh Li vén chăn xuống giường, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, mặc kệ sự hoảng sợ và kháng nghị yếu ớt của Viên Viên, “Em nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa có thời gian chị sẽ đến thăm em.”
Ngắt điện thoại, Thịnh Li ngắm mình trong gương. Nếu đổi lại là một người khác, dẫu cho cô tiếp cận với mục đích gì đi nữa, chắc chắn đối phương đã gật đầu đồng ý từ lâu rồi.
Nhưng kiểu người càng khó xơi như ai kia, mới càng khiến người khác nhớ nhung khắc khoải.
Thịnh Li quyết định, bơ tên nhóc Dư Trì vài hôm.
Lạt mềm buộc chặt ư? Ai mà không biết chiêu đó?
Cũng không phải thật sự cho cậu ăn bơ, chỉ là không giống như trước, động xí là trêu chọc cậu. Dịch vụ báo thức mỗi buổi sáng cô đều rất phối hợp, thỉnh thoảng còn bắt cậu tập lời thoại với cô. Dư Trì nói rằng trí nhớ của mình rất tốt, quả thật không phải phông bạt, có nhiều lời thoại cậu chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ rõ.
Buổi tối nọ, Thịnh Li kiềm lòng không được phải hỏi cậu: “Kỹ năng đọc thoại của cậu tốt như vậy mà không có ý định diễn xuất sao?”
“Chỉ là có thể nhớ lời thoại.” Dư Trì bật máy tính, nhập một địa chỉ website trên bàn phím, có lẽ quá nhiều người vào tra điểm thi đại học nên tốc độ mạng rất chậm. Cậu lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt quay sang Thịnh Li, chế nhạo hỏi: “Làm sao? Chị lại muốn cho tôi tài nguyên gì?”
Thịnh Li chớp mắt: “Nếu là thật, vậy cậu có muốn không?”
“Không muốn.” Dư Trì kiên quyết từ chối, theo bản năng khước từ quan hệ trao đổi lợi ích với cô.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, là chủ nhiệm của cậu gọi, hỏi cậu đã tra điểm thi chưa.
Trang web vừa mở, Dư Trì hạ mi mắt nhập chuẩn xác mã số dự thi, “Em đang tra ạ!
Bấy giờ Thịnh Li mới nhớ hôm nay là ngày 23, có thể tra cứu kết quả thi đại học rồi.
Thịnh Li liếc nhìn Dư Trì, bật dậy đứng cạnh cậu, vừa hay nhìn thấy điểm số hiện lên trên màn hình.
Tổng điểm: 709 điểm.
Cô kinh ngạc cúi đầu nhìn cậu, Dư Trì học ban tự nhiên, trước đây cô hỏi cậu thành tích học tập thế nào, cậu đáp qua loa: “Cũng tạm”, cô cứ ngỡ cậu chỉ học ở mức bình thường tầm trung. Dẫu sao thì với tính cách của cậu, nhìn thế nào cũng không giống với những học sinh giỏi trong ấn tượng của cô.
Dư Trì nhìn điểm số, thông báo với chủ nhiệm một tiếng rồi tắt trang web.
Chủ nhiệm rất vui vẻ, trò chuyện thêm ít câu nữa mới cúp máy.
“Điểm số này có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại không?” Năm đó Thịnh Li thi vào ngành nghệ thuật, thi đại học đã là chuyện của năm năm trước, hơn nữa mức xét tuyển của mỗi tỉnh khác nhau. Cô chỉ biết điểm số này rất rất cao, chẳng trách cô bé Triệu Thù Đồng kia cứ đi thích cậu, đã đẹp trai lại còn học giỏi.
Dư Trì gập máy tính, ánh mắt tĩnh lặng, dường như không để tâm đến chuyện thi được bao nhiêu điểm.
Cậu quay đầu nhìn cô, trong mắt cô tràn ngập sự tán thưởng và vui mừng, thấy vậy cậu khẽ cười bỡn cợt: “Sao nào? Thấy tôi thi tốt, chị lại có ý đồ gì khác với tôi hả?”
Cái giọng điệu này …
Thịnh Li híp mắt, cố tình nói: “Đúng đó, lại muốn hẹn hò với cậu rồi. Hồi cấp ba có crush một anh nọ học siêu giỏi siêu đẹp trai. Tuy nhiên lúc ấy tôi thường ít lên lớp, đi quay phim suốt thôi. Đợi đến lúc tôi muốn tỏ tình thì người ta đã có bạn gái rồi. Mãi về sau tôi vẫn luôn tiếc nuối vì thời đi học không thể yêu đương gà bông với trai học giỏi.”
Dư Trì nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Đáng tiếc, chị đã quá lứa tình yêu gà bông rồi.”
Có biết nói chuyện không vậy? Chị đây năm nay mới 23 tuổi, tình yêu gà bông có thể bỏ lỡ, nhưng không để vuột mất em trai học giỏi là được.
Thịnh Li chửi thầm, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không: “Cậu có thể bù đắp nỗi niềm hối tiếc của tôi nè.”
Dư Trì nghiêng mặt nhìn cô, từ chối thẳng thừng: “Không được, nếu chị thật sự muốn có gì với tôi thì vẫn nên bao nuôi đi.”
Cô còn muốn nói thêm, nhưng đạo diễn đã hô lên: “Bắt đầu quay”, đôi mắt Thịnh Li nhìn cậu thoáng vẻ nghiền ngẫm, sau đó xoay ngoắt người bỏ đi.
Buổi tối lúc kết thúc công việc, Dung Hoa gọi đến: “Chị đã đặt vé máy bay cho em và Viên Viên rồi, 8 giờ tối ngày 25 bay.”
Ngày 26, 27 Thịnh Li phải về Bắc Kinh quay quảng cáo cho sản phẩm mới, ngày 28 mới quay lại được. Dung Hoa vẫn chưa biết chuyện Viên Viên nằm viện, hôm qua cô dành thời gian đi thăm Viên Viên, bác sĩ nói phải nằm thêm hai ngày mới có thể xuất viện. Cho dù hai ngày này cô ấy có thể xuất viện, cũng cần phải nghỉ ngơi hồi sức, Thịnh Li không tính dẫn theo Viên Viên về Bắc Kinh.
Cô muốn dẫn theo Dư Trì.
Nhưng mà, Dung Hoa sẽ không đồng ý chuyện này đâu.
“Mấy ngày trước Viên Viên bị viêm ruột thừa cấp tính phải nhập viện, cô ấy vẫn chưa xuất viện, em tự đi là được rồi.”
“Sao? Con bé nhập viện sao em không nói chị biết?” Dung Hoa nói tiếp: “Vậy những ngày qua ai chăm sóc em?”
Thịnh Li vờ vịt nói: “Chẳng phải còn một trợ lý dự bị sao, ở đoàn phim có việc gì sai cậu ấy làm là được rồi.”
Dung Hoa cau mày: “Để chị bảo Tiểu Chu đến đón em.”
Tiểu Chu là trợ lý của Dung Hoa, Thịnh Li bát bỏ ngay: “Không cần phiền phức vậy đâu, chẳng phải còn chú Lưu sao? Em về có hai ngày hành lý cũng không nhiều, hơn nữa lịch trình lần này được bảo mật, xuống máy bay em ra bằng cổng VIP, chị đến đón em là được.”
Khuyên can mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được Dung Hoa.
Ngắt điện thoại, Thịnh Li nhắn Weixin cho Dư Trì: [Gửi số CMND qua cho tôi.]
Dư Tiểu Trì: [ Làm gì?]
Thịnh Li sử dụng một icon mặt gian xảo, từ tốn trả lời: [Soạn hợp đồng.]
Lần này chờ mãi vẫn không thấy Dư Trì trả lời, Thịnh Li nhịn cười nhắn tiếp: [Như nào? Những lời mới nói ở đoàn phim không tính nữa sao?]
Qua một lúc lâu.
Dư Trì nhắn số CMND qua.
Thịnh Li còn tưởng ít nhiều cậu sẽ nói thêm vài câu, ví dụ như mấy lời mỉa mai chẳng hạn, nhưng vài giây sau.
Dư Tiểu Trì: [Tôi xin nghỉ phép hai ngày, có việc phải quay về trường, sáng 26 tôi về lại đoàn phim.]
***
Tối ngày 25, Dư Trì đeo một chiếc balo đen bước ra khỏi dãy nhà trọ kế cạnh, khi nhìn thấy chiếc SUV quen mắt đỗ bên đường, cậu khẽ khựng bước chân. Vẻ mặt cậu gợn lên những cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn sải bước đi tới, mở cửa ngồi vào ghế phó lái.
Thịnh Li vừa tỉnh giấc, cô uể oải ôm gối hỏi: “Điền nguyện vọng chưa?”
“Vẫn chưa, tôi chỉ về dự một cuộc họp.” Dư Trì nhìn cô từ gương chiếu hậu, “Chị lấy số CMND của tôi để đặt vé máy bay?”
Thịnh Li cười: “Không thì sao chứ?”
Nói chuyện không hề giả trân.
Dư Trì cười khẩy, trực tiếp phớt lờ cô.
Do vé không đặt cùng lúc nên vị trí ghế ngồi không sát nhau, Thịnh Li ngồi gần cửa sổ, cách Dư Trì một ghế, một lối đi. Trên xe cô đã ngủ đủ nên lên máy bay tỉnh như sáo, bèn lôi Ipad ra xem phim.
Gần đây cô lại tìm được một bộ phim Dư Trì đóng lúc nhỏ, tổng thời lượng cậu xuất hiện khoảng năm phút. Chỉ là doanh thu phòng vé của bộ phim này không mấy khả quan, rất ít người xem, khó khăn lắm cô mới tìm được nó.
Ngồi bên cạnh là một phụ nữ trung niên nước ngoài, có lẽ không nhận ra cô.
Thịnh Li cởi khẩu trang, liếc nhìn sang Dư Trì.
Cậu uể oải dựa hẳn người vào ghế, nghiêng đầu ra cửa sổ. Mũ lưỡi trai đen che khuất gương mặt, chẳng nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.
Có lẽ là đang ngủ.
Hơn hai tiếng sau, trước khi máy bay hạ cánh, Dư Trì mới cởi mũ xuống, cô gái trẻ ngồi bên cạnh cứ lén lút nhìn cậu.
Bình thường Thịnh Li đều ở Bắc Kinh, lần này quay về không đem theo nhiều hành lý, chỉ có một cái túi xách.
Cô đội mũ tai bèo, vành mũ kéo thấp, đeo khẩu trang che chắn thật kỹ.
Lúc xuống máy bay Dư Trì cũng đội mũ, lặng lẽ đi sau cô, hai người thuận lợi đi đến bãi đỗ xe.
Nhìn thấy Dư Trì phía sau Thịnh Li, Dung Hoa suýt thì bùng nổ, chị nén giận: “Thịnh Li, em điên rồi sao? Hai đứa bước ra từ một chiếc máy bay, nhỡ bị chụp sẽ bị viết thành trò gì?”
“Chú Lưu không phải là người sao?”, Thịnh Li liếc nhìn Dư Trì, “Cậu ấy là trợ lý của em, đi cùng em thì có làm sao?”
“Em đừng có giả ngốc.” Dung Hoa nghiêm mặt nhìn cô.
Thịnh Li đưa ra những lý do cô sớm đã chuẩn bị: “Thành tích thi đại học của Dư Trì chỉ kém thủ khoa thành phố họ 1 điểm, cũng không có gì phiền phức, để cậu ấy đến Bắc Kinh xem thử trường học. Chị Dung, đừng nhìn bọn em với ánh mắt đó, bọn em hoàn toàn trong sáng.”
Dư Trì nhếch môi, mỉa mai nghĩ, đúng là trong sáng thật.
Sau khi lên xe, Dung Hoa mới nói: “Vậy Dư Trì, hai ngày này cậu ở Bắc Kinh tự túc đi, nếu cần thì sắp xếp thêm một người đi chơi với cậu.”
Dư Trì ngồi cạnh tài xế, quay mặt ra cửa sổ: “Không cần đâu, em tự đi được.”
Thịnh Li ngồi ở ghế sau, suy nghĩ một lát rồi lôi điện thoại ra khủng bố Weixin Dư Trì.
Thịnh Li: [Đây là chi phí cho chuyến công tác lần này, tôi đã đặt khách sạn cho cậu rồi.]
Thịnh Li: [Lừa cậu đến Bắc Kinh là lỗi của chị, đừng tức giận có được không?]
Thịnh Li: [Thật ra nếu cậu thật sự không muốn đi, lúc nãy sẽ không theo tôi đến sân bay.]
Thịnh Li: [Dư Tiểu Trì, để ý chị một chút đi?]
Dư Trì chẳng buồn xem cô lảm nhảm, cậu bực bội trả lời: [Chị nhắn thêm một tin nào nữa, tôi cho chị vào danh sách đen.]
Cô nhướn mày cười, không tiếp tục nhắn nữa, ung dung thả điện thoại.
Khách sạn cô đặt cho Dư Trì ở gần nhà mình, trước tiên đưa cậu đến khách sạn, sau đó cô mới quay về nhà.
Hai ngày tiếp theo, Dung Hoa luôn kè kè theo Thịnh Li quay quảng cáo, cô không có cơ hội gặp mặt Dư Trì.
Chiều ngày 27 khi buổi quay kết thúc, Dung Hoa thông báo với cô: “Tối nay chị hẹn Cảnh Di Minh ăn tối ở Hào Trang, đạo diễn Hà Nguyên Nhậm cũng đến, em theo chị đến đó.”
Thịnh Li ngỡ ngàng, một sự phấn khích không thể giải thích trào dâng trong lòng, Hà Nguyên Nhậm là đạo diễn của bộ phim Hoa Sát, không biết ông ấy còn nhớ Dư Trì không.
Thịnh Li mượn cớ đi vệ sinh, gọi cho Dư Trì.
Dư Trì đến Bắc Kinh, nhận một vài công việc biên tập video, hai ngày nay ngoài trừ ngoài ăn cơm, cậu không hề ra khỏi khách sạn. Lúc Thịnh Li gọi đến, cậu vừa gửi cho khách hàng đoạn video đã chỉnh sửa.
“Cậu có ở khách sạn không?” Thịnh Li hỏi trong điện thoại.
Cậu dựa vào ghế, khẽ “ừ” một tiếng.
Thịnh Li ngập ngừng lên tiếng: “Vậy tôi qua đón cậu, cùng đi ăn cơm.”
Dư Trì nhấp chuột một cái, cụp mắt nhìn bàn phím: “Không cần, gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự đến.”
Hào Trang là một nhà hàng tư nhân cách khách sạn không xa, Dư Trì ngồi tàu điện ngầm, chưa đến sáu giờ rưỡi đã có mặt trước cổng.
Ngược lại, Thịnh Li và Dung Hoa bị kẹt xe, mãi đến bảy giờ hai người mới tới nơi. Lúc xe băng qua cổng, Thịnh Li nhìn thấy Dư Trì. Hôm nay cậu mặc áo T-shirt màu trắng, quần thể thao màu đen, chân mang một đôi giày vans kiểu cổ điển, đang nhàn nhã dựa vào hòn non bộ nhân tạo.
Dung Hoa cũng nhìn thấy, chị nhíu mày nhìn Thịnh Li: “Em gọi cậu ta đến làm gì?”
Thịnh Li giả ngu: “Sáng mai là đi rồi, gọi cậu ấy đến ăn bữa cơm cũng không có gì quá đáng chứ?”
“Em thật là…” Dung Hoa lườm cô, mở cửa xuống xe.
Trùng hợp là, Cảnh Di Minh và Hà Nguyên Nhậm cũng vừa đến, còn có một biên kịch cùng hợp tác và trợ lý của Cảnh Di Minh đi cùng. Mấy người bọn họ chạm mặt nhau ở cổng. Cảnh Di Minh là một diễn viên phái thực lực từng nhận giải Ảnh đế, trước khi thành lập văn phòng làm việc riêng, Dung Hoa là người đại diện của anh ta. Hai người giải ước trong hoà bình, quan hệ vẫn luôn tốt đẹp.
Sau khi Thịnh Li chào hỏi bọn họ, cô xoay người về phía Dư Trì. Còn chưa kịp vẫy tay, cậu đã nhìn thấy cô. Dư Trì thấy Dung Hoa đang nói chuyện với vài người nhưng cũng không chú ý đến dáng vẻ của bọn họ, đặc biệt là Hà Nguyên Nhậm, ông ấy đang đứng quay lưng với cậu.
Cậu khẽ nhíu mày, nhưng vẫn lựa chọn tiến đến. Cậu cho rằng …. bữa ăn chỉ có cậu và Thịnh Li, cùng lắm là thêm Dung Hoa.
Nhưng không ngờ lại có nhiều người như vậy.
“Đây là đứa nhỏ chị Dung mới ký kết sao?” Cảnh Di Minh nâng mắt nhìn Dư Trì, rồi quay sang Dung Hoa tán thưởng: “Cậu nhóc này đẹp trai đấy.”
Hà Nguyên Nhậm xoay đầu, nhìn lướt qua khuôn mặt Dư Trì, ông thoáng sững sờ, lại đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi mới chần chừ hỏi: “Cậu là…Dư Trì?”
Bước chân Dư Trì hơi khựng lại, cũng sững người giây lát. Cậu đứng cách bọn họ vài bước, sau khi nhìn Hà Nguyên Nhậm mới khẽ gật đầu: “Vâng, đạo diễn Hà, không ngờ ngài vẫn còn nhớ cháu.”
Phân cảnh của Dư Trì trong bộ phim Hoa Sát chỉ vỏn vẹn hơn một phút, nhưng mất hơn một tuần để hoàn thành. Hà Nguyên Nhậm là một đạo diễn có yêu cầu cực kỳ khắt khe, lúc biên tập các đoạn phim không biết ông đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, hiển nhiên có ấn tượng sâu đậm đối với khuôn mặt của Dư Trì.
Huống chi, duyên phận của hai người không chỉ đến vậy.
Dư Trì chưa tròn mười một tuổi đã theo một nhóm người lăn lộn ở đoàn phim, lúc đó cậu còn nhỏ tuổi, vẫn chưa biết bản thân có thiên phú diễn xuất. Cậu chỉ không muốn ăn cơm, cầm tiền còn phải nhìn sắc mặt của Giang Đông Mẫn, không muốn bị mắng là ăn không ngồi rồi, nuôi cậu tốn công vô ích, với tích cách quật cường của mình, cậu cảm thấy tự mình vẫn có thể nuôi sống được bản thân.
Khi Hà Nguyên Nhậm chọn cậu, cậu vẫn chưa đầy mười ba tuổi.
Sau khi cảnh quay của cậu kết thúc, Hà Nguyên Nhậm không tiếc lời khen cậu có thiên phú diễn xuất, là diễn viên trời sinh, ông còn nói: “Chú có quen biết một người đại diện kim bài, gần đây người đó muốn ký kết với hai đứa nhỏ, một nam một nữ. Để chú về hỏi thử cô ấy. Nếu khoảng thời gian này có người muốn ký hợp đồng với cháu, trước hết cháu khuyên bố mẹ đừng vội. Đối với tân binh trong cái ngành này, người đại diện và công ty chủ quản vô cùng quan trọng.”
Khi đó, Khương Nam dẫn theo một diễn viên nhỏ đóng vai khách mời, phân cảnh ít hơn cả Dư Trì. Khi ấy gã cũng ở phim trường, chứng kiến biểu hiện của Dư Trì, còn tình cờ nghe được những lời Hà Nguyên Nhậm khen cậu.
Hà Nguyên Nhậm, một đạo diễn lớn hàng đầu trong nước, giành được vô số giải thưởng chuyên môn. Người được ông ta khen ngợi, chắc chắn là một kho tàng tiềm năng.
Khương Nam khẳng định Dư Trì chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng trong nay mai, kể từ ngày đó, hắn ta bắt đầu lượn lờ quanh Dư Trì, nghĩ cách thuyết phục cậu ký kết hợp đồng. Dư Trì mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ sớm đã chín chắn và bất cần. Cậu thờ ơ với đủ loại đe doạ, cám dỗ của Khương Nam, kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Hà Nguyên Nhậm.
Mãi cho đến khi Hoa Sát đóng máy, đạo diễn Hà mới tiếc nuối nói với cậu, người đại diện kim bài ấy cảm thấy cậu còn nhỏ quá, người cô ta muốn tầm mười bảy mười tám tuổi, tối thiểu cũng phải mười lăm tuổi, mười ba tuổi vẫn còn quá nhỏ.
Khi ấy Dư Trì đang trong giai đoạn khao khát trưởng thành mãnh liệt, cũng rất khát vọng rời khỏi cuộc sống có Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ, không cần phụ thuộc vào họ cũng có thể sống thật tốt. Bị người đại diện từ chối vì tuổi còn nhỏ, đối với Dư Trì là một đả kích rất lớn. Lúc Hà Nguyên Nhậm nói sẽ giới thiệu cho cậu một công ty khác, Dư Trì nói rằng: “Cháu sắp phải khai giảng rồi, đợi cháu lớn thêm một chút đã, chẳng phải chú nói còn có học viện điện ảnh sao, sau này cháu sẽ thi vào đó.”
Hà Nguyên Nhậm vừa cười vừa xoa đầu cậu: “Suy nghĩ rất chín chắn, chờ đợi cũng tốt, sau này tham gia thi nghệ thuật cũng không tồi.”
Tuy nhiên cậu còn chưa kịp lớn, đã bị tên Khương Nam dùng 30 vạn mua đứt từ tay Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ. Hai người lấy thân phận là người giám hộ, trực tiếp ký cho Dư Trì chưa tròn mười bốn tuổi một bản hợp đồng kéo dài mười năm. Bán đứt cậu cho cái công ty truyền thông giải trí Tinh Tình vừa mới thành lập, một công ty chẳng có chút tiếng tăm nào.
Sau này Dư Trì mới biết, người đại diện kim bài chê cậu nhỏ tuổi kia, không lâu sau đã ký kết với một cô bé mười tám tuổi và một cậu trai mười lăm tuổi.
Nữ tên là Thịnh Li, sự nghiệp minh tinh một đường bằng phẳng.
Nam tên Lộ Tinh Vũ, cái tên thường xuyên gây xôn xao với đủ loại scandal trên tin tức.
***
“Những năm gần đây sao không thấy cậu xuất hiện trên màn ảnh, phim truyền hình, chương trình tạp kỹ gì cũng không thấy?” Hà Nguyên Nhậm nhớ đến chuyện quá khứ, cũng thắc mắc làm sao mà Dư Trì quen biết Dung Hoa, “Dung Hoa, Dư Trì thật sự là đứa nhỏ cô vừa ký kết sao?”
Dung Hoa trầm ngâm suy nghĩ, đưa mắt nhìn Dư Trì.
Dư Trì rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng bị Thịnh Li giẫm lên chân ngăn lại, cậu cúi đầu lạnh lùng nhìn cô.
Dường như Thịnh Li không nhận ra rằng mình đang giẫm phải chân người ta, còn nhấn nhấn mũi giày vài cái, khiến cho mặt giày màu đen của cậu bị giẫm thành một mảng màu xám. Kẻ đầu têu này thậm chí còn ngẩng đầu cười đắc ý và nhìn cậu không rời, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được, nói: “Cậu xem, bấy nhiêu năm trôi qua mà đạo diễn Hà vẫn còn nhớ đến cậu, điều đó chứng tỏ cậu thật sự rất có thiên phú.”
Dư Trì bình tĩnh rút chân khỏi mũi giày cô.
Dung Hoa lên tiếng: “Trước tiên vào phòng bao (1) đã, có gì chúng ta nói sau.”
(1)Nguyên gốc包厢: nghĩa là một gian phòng lớn, tách biệt, chuyên để ăn, chơi, giải trí,…
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Hà Nguyên Nhậm nhìn sang Dư Trì và Thịnh Li đang ngồi cạnh nhau, càng nhìn càng thấy Dung Hoa rất có mắt nhìn người, ông quay sang hỏi Dung Hoa: “Lúc đầu tôi kêu cô ký với Dư Trì cô còn chê cậu ấy nhỏ tuổi, sao bây giờ lại thu về dưới trướng rồi?”
Thịnh Li ngây người một lát, ngây ngốc nhìn Dung Hoa: “Ký gì với Dư Trì?”
Cô quay đầu nhìn Dư Trì, thấy cậu điềm tĩnh dựa vào ghế, rõ ràng là không cùng tần số với cô.
Lại quay sang nhìn Dung Hoa, rõ ràng là biết hết mọi chuyện.
Dung Hoa nhất thời không biết phải giải thích thân phận của Dư Trì ra sao, chị không ngờ rằng trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy: “Dư Trì không phải là nghệ sĩ tôi ký kết, cậu ấy… làm thêm ở đoàn phim, là trợ lý tạm thời của Thịnh Li.”
“Trợ lý?” Hà Nguyên Nhậm kinh ngạc một phen, “Cậu không ký với công ty đại diện nào sao?”
“Tạm thời cháu làm trợ lý, nghỉ hè là xong rồi.” Dư Trì ngừng lại giây lát, nhìn Hà Nguyên Nhậm rồi cười giễu: “Công ty đại diện thì đã ký, tên Truyền thông giải trí Tinh Tình, có lẽ mọi người chưa từng nghe qua, hạn hợp đồng còn sáu năm.”
Thịnh Li đột ngột quay sang nhìn Dư Trì, trong đầu cô chợt loé lên, bỗng nhiên nhớ đến chuyện năm ngoái, có một lần Dung Hoa mắng Lộ Tinh Vũ, hối hận vì đã ký với cậu ta, sớm biết như vậy lúc đầu nên nghe lời đạo diễn Hà, ký kết với đứa nhỏ kia. Chị kể rằng: “Trước khi ký với Lộ Tinh Vũ, Hà Nguyên Nhậm từng giới thiệu cho chị một cậu nhóc khá được, nhưng chưa tới mười ba tuổi, chị chê cậu ta quá nhỏ nên không đồng ý. Sau đó lựa chọn Lộ Tinh Vũ, ai ngờ nhìn nhầm hốt trúng một tên chuyên gây tai hoạ.”
Bữa cơm còn chưa kết thúc, Dung Hoa nhận điện thoại rồi vội vàng đi trước, người lớn trong nhà chị xảy ra chút chuyện.
Một tiếng sau, Thịnh Li tiễn Hà Nguyên Nhậm và Cảnh Ảnh đế, sau đó quay đầu nhìn Dư Trì: “Lên xe, ngồi ghế sau.”
Dư Trì bình tĩnh nhìn cô, mở cửa sau ngồi vào.
Ngay sau đó, Thịnh Li ngồi vào vị trí cạnh cậu, cách cậu gần ơi là gần.
Tài xế lái xe ra ngoài với tốc độ khá chậm, cảnh sắc ngoài cửa sổ mờ ảo lướt qua bóng hai người. Dư Trì nghiêng nghiêng đầu tựa vào ghế, đôi chân dài tuỳ ý mở rộng, hai tay đặt trên đùi lười biếng buông thõng.
Thịnh Li chăm chú nhìn cậu một hồi, mới nhẹ giọng hỏi: “Cậu còn sáu năm hợp đồng với giải trí Tinh Tình à?”
“Ừ”, giọng cậu có chút khàn khàn, đầu ngã sang phía cô, cười một tiếng rất nhỏ trên đỉnh đầu cô: “Chị đang cân nhắc đến việc chuộc tôi ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.