Chương 4: Ôn Gia
Yếm Yếm Ma
23/12/2014
Chín giờ tan học, đúng giờ thì tài xế lái một chiếc xe hiệu Volvo màu đen đứng chờ ở cửa cao ốc Hồng Hâm.
Ôn Ngọc cười nói chào tạm biệt với bạn học rồi mang cặp sách leo lên xe.
"Thất tiểu thư, chủ nhật mà phải đi học có mệt không?"
Ôn Ngọc dựa vào cửa sổ, thả lỏng cơ thể, miễn cưỡng ngồi phịch trên xe, cuối cùng cũng thả lỏng. "Cũng ổn, hôm nay em trai cháu có ngoan không?" thật ra đang hỏi, cả buổi chiều không thấy cô, em trai có ầm ĩ hay không, tung bàn ném ghế, khóc khóc nháo nháo, lại chọc Đại phu nhân nổi giận.
Chú Ngô nói: "Trong nhà chỉ nghe được tiếng mạt chược mà thôi"
"Vậy thì tốt rồi, vì cháu học thêm giờ, chú Ngô cực rồi"
"Đâu có đâu có, chuyện Thất tiểu thư học hành là chuyện quan trọng. Nhị phu nhân muốn đi đánh mạt chược cũng phải tự gọi xe đó"
Ôn Ngọc cười khổ, việc này là vì nhìn trúng cô. Thật ra là Đại phu nhân cố ý mượn cơ hội làm khó dễ Nhị phu nhân, muốn bà ấy đeo một đống vàng vòng kim cương mà ra phố, thu hút người đến cướp đây mà.
CHờ Nhị phu nhân đánh bài về, lại một đống chế nhạo chờ bà ấy.
Trên đường đầy tiếng rèo gọi nhau muốn đau đầu.
Đền thờ Trung Liệt đến nay không chỉ là... một đền thờ nữa, đã thay đổi vô số lần, từng tầng rào chắn được sửa chữa,đền thờ Trung Liệt đã trở thành một địa danh, như những thôn trang lớn nhỏ khác, thời Dân quốc đã được sửa chửa kiến trúc lại, khi nói là muốn đập bỏ để xây dựng lại thì có một đám thanh niên du hành, hát vang thói đời bạt bẽo, văn hóa cổ ngàn năm quý như thế cũng dám đập bỏ.
Ôn gia suy tàn chi hậu*, lại tiện thể chuyển tổ trạch** vào đền thờ Trung Liệt ở phố Tam Nguyên, cả gia đình hai mươi ba người chen chúc ở một tòa lầu nhỏ, mỗi người phân chia không gian cho mình, 30 gian nhà trọ nối liền còn không bằng.
*đời sau suy tàn.
** nhà thờ tổ tiên.
Xe chạy qua cửa đền thờ Trung Liệt, một đền thờ trinh tiết làm bằng đá rạp, chạm khắc một giọt lệ máu đã ngàn năm, nguy nga đứng đó, trên cửa có khác "Băng Thanh, Ngọc Khiết" , "Trúc Hương, Lan Hinh", còn có Ngô Mai thị, Diệp Giang thị, Ôn Tiền thị, Ôn Mẫn thị, Ôn ĐIền thị đều được an táng bên dưới, Ôn gia không biết bao nhiêu con gái trinh liệt, máu chảy đầm đìa được để ở đền thờ này, chờ thế nhân ca ngợi, chờ thiên hạ đắc ý.
Từng đợt gió rét căm căm thổi qua, trong gió nghe được biết bao nhiêu tiếng khóc thảm, thôn dân chỉ trỏ nói đền thờ này có ma, hàng đêm cứ khóc mãi, ai cũng biết chỗ này có biết nhiều người treo cổ tự vẫn.
A San ra mở cổng, lấy đi chiếc cặp nặng trên tay cô. Ngốc ngốc cười "Thất tiểu thư về rồi!" Lão nô bọc trong nhà đã về nhà dưỡng lão, liền mang cô cháu họ là A San nhận trách nhiệm nặng nề, chỉ là A San mới đến, giọng nói chưa được giống người ở đây, cô ấy nói đặc chất giọng bản địa của mình nói chuyện với Đại Phu nhân Ôn gia, người lại ngây ngô, lúc vận may không mỉm cười với Đại Phu nhân thì bà ấy luôn mang A San ra trút giận.
Đêm nay Đại phu nhân làm chủ, mời ba năm người bạn tốt đến nhà đánh bài, chẳng qua là những người may mắn, hoặc là nhà giàu mới nổi, hoặc là vợ bé người ta, dù bà ta thắng tiền, nhưng mí mắt lại nhìn trái nhìn phải rối mới rút bài, thắng tiền của họ bà ta còn nhìn không ra sao, muốn đánh với người khác ư? Bệnh thần kinh, bà là Âu Ngọc Phân đường đường dòng dõi hoàng gia, nào có đạo lý phải tiếp người ta đánh bài.
Ôn Ngọc đi qua phòng khách, nhỏ nhẹ chào: "Đại phu nhân"
Âu Ngọc Phân lầm bầm, coi như là trả lời một câu. Một người trên bàn nói: "Vẫn là Ôn phu nhân có phúc khí, các tiểu thư ai cũng có một mớ chuyện linh tinh, trong nhà còn không nhận ra ai là ai, nào giống như nhà tôi, chỉ có quỷ đòi nợ mà thôi, một tháng cũng không về nhà được mấy lần"
Âu Ngọc Phân nghe mà như bị đâm vào lòng, ánh mắt ai oán nhìn gương mặt phúc hậu của Chu phu nhân ngồi đối diện "Chu phu nhân nói là quỷ đòi nợ, còn sinh nhiều như thế, sợ là không nuôi nổi"
Thế hệ này của Ôn gia không biết trúng tà gì, Ôn Quảng Hải có đàn bà bên ngoài không ngừng, nhưng có thể sinh được con thì không nhiều lắm, trong nhà có ba vị phu nhân thì sinh một lèo bảy đứa con gái, ai cũng nói Ôn gia có bảy đóa hoa vàng, đầu đường cuối xóm uống trà tán chuyện, những người lắm mồm còn bảo Ôn gia thất đức, ba trăm năm nay không biết bức chết bao nhiêu là con gái, hôm nay mới được báo ứng, không sinh được con trai nối dõi, vất vả lắm mới được một bào thai song sinh, thế mà lại là con gái, hoàn chỉnh khỏe mạnh, con trai thì bệnh tật từ nhỏ, chỉ là kẻ ngu đần không hiểu không hỏi không nghe, mỗi ngày chỉ biết đùa giỡn, nóng giận thì đánh người, nặng một trăm tám mươi bàng***, vừa mập vừa lùn, lúc nổi điên thì không nhận ra ai, cả cha mình cũng đánh được.
*** 1 bảng = 0,9072 cân
Tam phu nhân Vưu Mỹ Hiền cũng vì thế mà thường xuyên chỉ vào mũi của cô mắng, mắng cô là quỷ lệ chuyển kiếp, sát tinh đầu thai, trăm phương ngàn kế muốn chui vào bụng của cô đòi nợ, hút khô máu của cô, hút hết hồn phách của cô, nếu không phải vì Ôn Ngọc, bà ta có thể vào Ôn Gia sớm mấy năm, không cần phải lưu lạc Tây Giang, không bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ mà nghị luận.
Nói tới Ôn Quảng Hải đã hơn sáu mươi tuổi, không thể sinh con trai thêm nữa, mới miễn cưỡng hạ mặt đi Tây giang nhận hai mẹ con Vưu Mỹ Hiền. Một đứa con trai ngu ngốc, chỉ là gánh nặng về sau, cả ngu ngốc cũng di truyền.
Ở lầu hai của phòng khách nhỏ, Vưu Mỹ Hiền và Lục tỷ Ôn Nghiên đang xem phim truyền hình, Vưu Mỹ Hiền sinh ra Ôn Nghiên, Ôn Ngọc và Ôn Chấn Bang. Trong ba chị em, Ôn Nghiên là lớn nhất, tình cảm đối với họ cũng không giống nhau. Thấy Ôn Ngọc về, mí mắt Vưu Mỹ Hiền cũng không chớp một cái, giống như thái độ của Âu Ngọc Phân Đai phu nhân, lạnh nhạt hừ một tiếng: "Về rồi àh", cũng không thèm nhìn cô nữa, giống như để lấy lòng Âu Ngọc Phân bà ta đã tốn quá nhiều tâm tư rồi.
Chỉ có Ôn Nghiên chào đón nói: "A Ngọc đói bụng không, chị có chừa một chén chè ở phòng bếp, ăn một chén cho bổ rồi ngủ tiếp"
Ôn Ngọc cười động lòng người: "Chỉ có chị là thương em thôi"
Vưu Mỹ Hiền ngồi ở salon hừ lạnh: "Về rồi thì đi xem đứa nhỏ kia một chút, cả ngày cứ hỏi chị Ngọc ở đâu. Lương tâm của mày bị chó ăn rồi àh? Hỏi cũng không hỏi một câu"
"Mẹ----" Ôn Nghiên quay đầu lại, nhìn Vưu Mỹ Hiền với ánh mắt không đồng tình.
Mà nụ cười trên gương mặt của Ôn Ngọc vẫn không phai, đã thành thói quen rồi, hoặc cô cho rằng điều đó không cần thiết, cô có kĩ thuật diễn của cô, đối với khuôn mặt chán ghét của Vưu Mỹ Hiền, cô vẫn cười khanh khách mở miệng "Em đi gọi em trai ăn chè chung mới được"
"Ăn gì mà ăn, cả buổi tối nó ăn chán chê, lại muốn nó mập hơn vài cân thịt phải không?"
Tóm lại là không đúng, cô không thích cái mạng sát nữ này của mình, nói ít hay nói nhiều đều có lỗi.
Ôn Ngọc sang phòng bên cạnh gọi phúc tử, tên của phúc tử là Ôn Chấn Bang, phúc tử được gọi như thế từ năm mười hai tuổi, Ôn Quảng Hải mới đặt cho cái tên như thế, Chấn Bang Chấn Bang, người không biết còn tưởng rằng hắn được kí thác cho biết bao là kì vọng, không phải là hưng nhà, cũng không phải tài nguyên thiên nhiên, mà là chấn bang, bao nhiêu là kế hoạch to lớn.
****chấn bang: lay động cả đất nước.
Phúc tử đang tập trung chơi tàu hỏa của nó, thấy Ôn ngọc đi vào, nghiêng mặt cười đến nhăn cả mắt mũi, vui mừng cầm xe lửa đập lên bàn, "Chị ---- chị ----chị---", phúc tử bì bõm như tập nói, mười sáu tuổi rồi mà vẫn không thể nói cho đầy đủ một câu.
Ôn Ngọc tiến lên sờ đầu phúc tử, cười nói "Phúc tử hôm nay có ngoan không, ăn cơm có ngon không?"
"Ngoan---- bé ngoan----"
Anna là bảo mẫu của phúc tử, có gương mặt đầy tàn nhang, hai mươi lăm tuổi, thấy cô đến cũng lên tiếng: "CHào Thất tiểu thư"
Ôn Ngọc nói: "Hôm nay cô vất vả rồi"
Anna nói: "Đâu có, tôi chỉ làm việc của mình thôi, chỉ là Thất tiểu thư...." Anna muốn nói lại thôi, chờ một chút mới mở miệng, "Ngày một anh cả của tôi thành hôn, tôi xin phép nghỉ một ngày được không?"
Anna rất sợ Tam phu nhân Vưu Mỹ Hiền, nói chuyện sắc bén điêu ngoa, thích cố ý gây sự, khó phục vụ hơn cả Đại phu nhân.
Phúc tử thấy Ôn Ngộc chỉ lo nói chuyện với Anna, bỏ mặt mình,cầm chiếc tàu hỏa có gắn miếng sắt mỏng đập lên đầu Ôn Ngọc, nó chỉ như đứa bé bốn tuổi, không thể khống chế lực tay của mình, Ôn Ngọc đột nhiên bị tấn công, chỉ kịp quay đầu đã bị chiếc tàu hỏa nện vào cổ, kéo thành một vết thương dài.
Ôn Ngọc đau đến cau mày, Phúc tử còn cười, kêu cô a a: "Chị----CHị...Phúc...Phúc tử"
Anna hoảng sợ tìm khăn giấy che vết thương lại, Ôn Ngọc khoát tay nói: "Tôi không sao, cô lo cho Phúc tử đi, chuyện nghỉ phép tôi sẽ nói với Tam phu nhân giúp cô"
Ôn Ngọc ra khỏi phòng Phúc tử, Vưu Mỹ Hiền ngồi trên salon cắn hột dưa, liếc thấy vết thương dài trên cổ cô, không mặn không nhạt nói: "Đáng đời, là mày nợ nó"
Ôn Ngọc từ chối cho ý kiến
Trên tivi đang chiếu tin tức, năm giờ chiều hôm nay, chi nhánh của ngân hàng Phong Hoa Đường bị cướp, bọn cướp gồm 4 người, bịt mặt bằng tấm vải đen, cầm súng tự động ba nhánh, súng lục sáu nhánh, đầy đủ vũ trang, cướp đi bảy vạn tiền mặt, làm một người bị thương, ba người bị thương nhẹ. Thời gian cướp không quá mười lăm phút, tay chân nhanh nhẹn. Người cho khẩu cung cho biết, bọn cướp nói chuyện mang theo âm khẩu của người Đông Bắc, đều cao ở khoảng 1m7 đến 1m8, đoán rằng họ mới tới Hồng Cảng, rất hung hãn, nếu ai biết tin tức xin đến cục cảnh sát cung cấp thông tin.
Vưu Mỹ Hiền nói: "Giành giật với cảnh sát bằng một mạng mới được bảy vạn, bốn người có chia đủ không nhỉ? Hai ba ngày là xài hết rồi. Muốn thì đi phố Phong Hoa cướp Bá Lợi Tư Châu Bảo Hành, một viên cũng ba trăm vạn, bán qua tay cũng không lỗ được"
Còn tưởng mình là Vương phu nhân*****, hoa còn không có nói chi núi vàng núi bạc, hận mình không sinh ra sớm mấy năm, vượt xa ánh hào quang của Ôn gia. CHỉ là bây giờ ba vạn đồng còn không có nói gì đến ba trăm vạn, cầm ba mươi đồng đi mua phỉ thúy chui còn không được.
***** ở đây chắc nói là dòng dõi quý tộc
Ôn Ngọc và Ôn Nghiên ở chung một gian nhà, ánh đèn bàn cũ kỹ mờ tối, cửa sổ ở hướng đông, cô có thể trong thấy ngôi đền thờ trinh tiết lạnh như băng kia từ cửa sổ, dưới màn đêm quỷ khí dày đặt.
Ôn Nghiên năm nay đã hơn hai mươi tuổi, học ngành Văn học Anh quốc, thỉnh thoảng sẽ kèm Ôn Ngọc một chút anh văn, ban đêm học bài cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ Đại phu nhân và Nhị phu nhân nghe được, đứng ở cầu thang mà chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Tắt đèn, Ôn Nghiên nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi "Gần đây... Không có bạn trai sao?"
Ôn Ngọc nói: "Em mới bây lớn..."
Ôn Nghiên nói: "Lúc mẹ ở tuổi này thì đã theo cha rồi"
Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng chim hót, tựa như tiếng quạ đêm, làm Ôn Ngọc sợ đến chui thẳng vào trong chăn, cô sợ nhất là những thứ quỷ thần ma quái này.
"Chị hỏi thế, có phải có bạn trai rồi không?"
"... ........"
Thật lâu không chờ nổi Ôn Nghiên đáp lời, Ôn Ngọc đã mơ hồ chìm vào giấc ngủ thì mơ mơ màng màng nghe Ôn Nghiên đáp: "Ừ, chị có người chị thích"
Đối với Ôn Nghiên mà nói, đây không phải là chuyện tốt.
Gia đình sa sút, đợi gả con gái dòng chính như là treo hàng, không có quyền tự quyết định.
Đền thờ bên ngài, đã gần hai mươi thế kỉ, Đền thờ Trung Liệt, vẫn cổ xưa như thế theo thời gian.
Ôn Ngọc cười nói chào tạm biệt với bạn học rồi mang cặp sách leo lên xe.
"Thất tiểu thư, chủ nhật mà phải đi học có mệt không?"
Ôn Ngọc dựa vào cửa sổ, thả lỏng cơ thể, miễn cưỡng ngồi phịch trên xe, cuối cùng cũng thả lỏng. "Cũng ổn, hôm nay em trai cháu có ngoan không?" thật ra đang hỏi, cả buổi chiều không thấy cô, em trai có ầm ĩ hay không, tung bàn ném ghế, khóc khóc nháo nháo, lại chọc Đại phu nhân nổi giận.
Chú Ngô nói: "Trong nhà chỉ nghe được tiếng mạt chược mà thôi"
"Vậy thì tốt rồi, vì cháu học thêm giờ, chú Ngô cực rồi"
"Đâu có đâu có, chuyện Thất tiểu thư học hành là chuyện quan trọng. Nhị phu nhân muốn đi đánh mạt chược cũng phải tự gọi xe đó"
Ôn Ngọc cười khổ, việc này là vì nhìn trúng cô. Thật ra là Đại phu nhân cố ý mượn cơ hội làm khó dễ Nhị phu nhân, muốn bà ấy đeo một đống vàng vòng kim cương mà ra phố, thu hút người đến cướp đây mà.
CHờ Nhị phu nhân đánh bài về, lại một đống chế nhạo chờ bà ấy.
Trên đường đầy tiếng rèo gọi nhau muốn đau đầu.
Đền thờ Trung Liệt đến nay không chỉ là... một đền thờ nữa, đã thay đổi vô số lần, từng tầng rào chắn được sửa chữa,đền thờ Trung Liệt đã trở thành một địa danh, như những thôn trang lớn nhỏ khác, thời Dân quốc đã được sửa chửa kiến trúc lại, khi nói là muốn đập bỏ để xây dựng lại thì có một đám thanh niên du hành, hát vang thói đời bạt bẽo, văn hóa cổ ngàn năm quý như thế cũng dám đập bỏ.
Ôn gia suy tàn chi hậu*, lại tiện thể chuyển tổ trạch** vào đền thờ Trung Liệt ở phố Tam Nguyên, cả gia đình hai mươi ba người chen chúc ở một tòa lầu nhỏ, mỗi người phân chia không gian cho mình, 30 gian nhà trọ nối liền còn không bằng.
*đời sau suy tàn.
** nhà thờ tổ tiên.
Xe chạy qua cửa đền thờ Trung Liệt, một đền thờ trinh tiết làm bằng đá rạp, chạm khắc một giọt lệ máu đã ngàn năm, nguy nga đứng đó, trên cửa có khác "Băng Thanh, Ngọc Khiết" , "Trúc Hương, Lan Hinh", còn có Ngô Mai thị, Diệp Giang thị, Ôn Tiền thị, Ôn Mẫn thị, Ôn ĐIền thị đều được an táng bên dưới, Ôn gia không biết bao nhiêu con gái trinh liệt, máu chảy đầm đìa được để ở đền thờ này, chờ thế nhân ca ngợi, chờ thiên hạ đắc ý.
Từng đợt gió rét căm căm thổi qua, trong gió nghe được biết bao nhiêu tiếng khóc thảm, thôn dân chỉ trỏ nói đền thờ này có ma, hàng đêm cứ khóc mãi, ai cũng biết chỗ này có biết nhiều người treo cổ tự vẫn.
A San ra mở cổng, lấy đi chiếc cặp nặng trên tay cô. Ngốc ngốc cười "Thất tiểu thư về rồi!" Lão nô bọc trong nhà đã về nhà dưỡng lão, liền mang cô cháu họ là A San nhận trách nhiệm nặng nề, chỉ là A San mới đến, giọng nói chưa được giống người ở đây, cô ấy nói đặc chất giọng bản địa của mình nói chuyện với Đại Phu nhân Ôn gia, người lại ngây ngô, lúc vận may không mỉm cười với Đại Phu nhân thì bà ấy luôn mang A San ra trút giận.
Đêm nay Đại phu nhân làm chủ, mời ba năm người bạn tốt đến nhà đánh bài, chẳng qua là những người may mắn, hoặc là nhà giàu mới nổi, hoặc là vợ bé người ta, dù bà ta thắng tiền, nhưng mí mắt lại nhìn trái nhìn phải rối mới rút bài, thắng tiền của họ bà ta còn nhìn không ra sao, muốn đánh với người khác ư? Bệnh thần kinh, bà là Âu Ngọc Phân đường đường dòng dõi hoàng gia, nào có đạo lý phải tiếp người ta đánh bài.
Ôn Ngọc đi qua phòng khách, nhỏ nhẹ chào: "Đại phu nhân"
Âu Ngọc Phân lầm bầm, coi như là trả lời một câu. Một người trên bàn nói: "Vẫn là Ôn phu nhân có phúc khí, các tiểu thư ai cũng có một mớ chuyện linh tinh, trong nhà còn không nhận ra ai là ai, nào giống như nhà tôi, chỉ có quỷ đòi nợ mà thôi, một tháng cũng không về nhà được mấy lần"
Âu Ngọc Phân nghe mà như bị đâm vào lòng, ánh mắt ai oán nhìn gương mặt phúc hậu của Chu phu nhân ngồi đối diện "Chu phu nhân nói là quỷ đòi nợ, còn sinh nhiều như thế, sợ là không nuôi nổi"
Thế hệ này của Ôn gia không biết trúng tà gì, Ôn Quảng Hải có đàn bà bên ngoài không ngừng, nhưng có thể sinh được con thì không nhiều lắm, trong nhà có ba vị phu nhân thì sinh một lèo bảy đứa con gái, ai cũng nói Ôn gia có bảy đóa hoa vàng, đầu đường cuối xóm uống trà tán chuyện, những người lắm mồm còn bảo Ôn gia thất đức, ba trăm năm nay không biết bức chết bao nhiêu là con gái, hôm nay mới được báo ứng, không sinh được con trai nối dõi, vất vả lắm mới được một bào thai song sinh, thế mà lại là con gái, hoàn chỉnh khỏe mạnh, con trai thì bệnh tật từ nhỏ, chỉ là kẻ ngu đần không hiểu không hỏi không nghe, mỗi ngày chỉ biết đùa giỡn, nóng giận thì đánh người, nặng một trăm tám mươi bàng***, vừa mập vừa lùn, lúc nổi điên thì không nhận ra ai, cả cha mình cũng đánh được.
*** 1 bảng = 0,9072 cân
Tam phu nhân Vưu Mỹ Hiền cũng vì thế mà thường xuyên chỉ vào mũi của cô mắng, mắng cô là quỷ lệ chuyển kiếp, sát tinh đầu thai, trăm phương ngàn kế muốn chui vào bụng của cô đòi nợ, hút khô máu của cô, hút hết hồn phách của cô, nếu không phải vì Ôn Ngọc, bà ta có thể vào Ôn Gia sớm mấy năm, không cần phải lưu lạc Tây Giang, không bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ mà nghị luận.
Nói tới Ôn Quảng Hải đã hơn sáu mươi tuổi, không thể sinh con trai thêm nữa, mới miễn cưỡng hạ mặt đi Tây giang nhận hai mẹ con Vưu Mỹ Hiền. Một đứa con trai ngu ngốc, chỉ là gánh nặng về sau, cả ngu ngốc cũng di truyền.
Ở lầu hai của phòng khách nhỏ, Vưu Mỹ Hiền và Lục tỷ Ôn Nghiên đang xem phim truyền hình, Vưu Mỹ Hiền sinh ra Ôn Nghiên, Ôn Ngọc và Ôn Chấn Bang. Trong ba chị em, Ôn Nghiên là lớn nhất, tình cảm đối với họ cũng không giống nhau. Thấy Ôn Ngọc về, mí mắt Vưu Mỹ Hiền cũng không chớp một cái, giống như thái độ của Âu Ngọc Phân Đai phu nhân, lạnh nhạt hừ một tiếng: "Về rồi àh", cũng không thèm nhìn cô nữa, giống như để lấy lòng Âu Ngọc Phân bà ta đã tốn quá nhiều tâm tư rồi.
Chỉ có Ôn Nghiên chào đón nói: "A Ngọc đói bụng không, chị có chừa một chén chè ở phòng bếp, ăn một chén cho bổ rồi ngủ tiếp"
Ôn Ngọc cười động lòng người: "Chỉ có chị là thương em thôi"
Vưu Mỹ Hiền ngồi ở salon hừ lạnh: "Về rồi thì đi xem đứa nhỏ kia một chút, cả ngày cứ hỏi chị Ngọc ở đâu. Lương tâm của mày bị chó ăn rồi àh? Hỏi cũng không hỏi một câu"
"Mẹ----" Ôn Nghiên quay đầu lại, nhìn Vưu Mỹ Hiền với ánh mắt không đồng tình.
Mà nụ cười trên gương mặt của Ôn Ngọc vẫn không phai, đã thành thói quen rồi, hoặc cô cho rằng điều đó không cần thiết, cô có kĩ thuật diễn của cô, đối với khuôn mặt chán ghét của Vưu Mỹ Hiền, cô vẫn cười khanh khách mở miệng "Em đi gọi em trai ăn chè chung mới được"
"Ăn gì mà ăn, cả buổi tối nó ăn chán chê, lại muốn nó mập hơn vài cân thịt phải không?"
Tóm lại là không đúng, cô không thích cái mạng sát nữ này của mình, nói ít hay nói nhiều đều có lỗi.
Ôn Ngọc sang phòng bên cạnh gọi phúc tử, tên của phúc tử là Ôn Chấn Bang, phúc tử được gọi như thế từ năm mười hai tuổi, Ôn Quảng Hải mới đặt cho cái tên như thế, Chấn Bang Chấn Bang, người không biết còn tưởng rằng hắn được kí thác cho biết bao là kì vọng, không phải là hưng nhà, cũng không phải tài nguyên thiên nhiên, mà là chấn bang, bao nhiêu là kế hoạch to lớn.
****chấn bang: lay động cả đất nước.
Phúc tử đang tập trung chơi tàu hỏa của nó, thấy Ôn ngọc đi vào, nghiêng mặt cười đến nhăn cả mắt mũi, vui mừng cầm xe lửa đập lên bàn, "Chị ---- chị ----chị---", phúc tử bì bõm như tập nói, mười sáu tuổi rồi mà vẫn không thể nói cho đầy đủ một câu.
Ôn Ngọc tiến lên sờ đầu phúc tử, cười nói "Phúc tử hôm nay có ngoan không, ăn cơm có ngon không?"
"Ngoan---- bé ngoan----"
Anna là bảo mẫu của phúc tử, có gương mặt đầy tàn nhang, hai mươi lăm tuổi, thấy cô đến cũng lên tiếng: "CHào Thất tiểu thư"
Ôn Ngọc nói: "Hôm nay cô vất vả rồi"
Anna nói: "Đâu có, tôi chỉ làm việc của mình thôi, chỉ là Thất tiểu thư...." Anna muốn nói lại thôi, chờ một chút mới mở miệng, "Ngày một anh cả của tôi thành hôn, tôi xin phép nghỉ một ngày được không?"
Anna rất sợ Tam phu nhân Vưu Mỹ Hiền, nói chuyện sắc bén điêu ngoa, thích cố ý gây sự, khó phục vụ hơn cả Đại phu nhân.
Phúc tử thấy Ôn Ngộc chỉ lo nói chuyện với Anna, bỏ mặt mình,cầm chiếc tàu hỏa có gắn miếng sắt mỏng đập lên đầu Ôn Ngọc, nó chỉ như đứa bé bốn tuổi, không thể khống chế lực tay của mình, Ôn Ngọc đột nhiên bị tấn công, chỉ kịp quay đầu đã bị chiếc tàu hỏa nện vào cổ, kéo thành một vết thương dài.
Ôn Ngọc đau đến cau mày, Phúc tử còn cười, kêu cô a a: "Chị----CHị...Phúc...Phúc tử"
Anna hoảng sợ tìm khăn giấy che vết thương lại, Ôn Ngọc khoát tay nói: "Tôi không sao, cô lo cho Phúc tử đi, chuyện nghỉ phép tôi sẽ nói với Tam phu nhân giúp cô"
Ôn Ngọc ra khỏi phòng Phúc tử, Vưu Mỹ Hiền ngồi trên salon cắn hột dưa, liếc thấy vết thương dài trên cổ cô, không mặn không nhạt nói: "Đáng đời, là mày nợ nó"
Ôn Ngọc từ chối cho ý kiến
Trên tivi đang chiếu tin tức, năm giờ chiều hôm nay, chi nhánh của ngân hàng Phong Hoa Đường bị cướp, bọn cướp gồm 4 người, bịt mặt bằng tấm vải đen, cầm súng tự động ba nhánh, súng lục sáu nhánh, đầy đủ vũ trang, cướp đi bảy vạn tiền mặt, làm một người bị thương, ba người bị thương nhẹ. Thời gian cướp không quá mười lăm phút, tay chân nhanh nhẹn. Người cho khẩu cung cho biết, bọn cướp nói chuyện mang theo âm khẩu của người Đông Bắc, đều cao ở khoảng 1m7 đến 1m8, đoán rằng họ mới tới Hồng Cảng, rất hung hãn, nếu ai biết tin tức xin đến cục cảnh sát cung cấp thông tin.
Vưu Mỹ Hiền nói: "Giành giật với cảnh sát bằng một mạng mới được bảy vạn, bốn người có chia đủ không nhỉ? Hai ba ngày là xài hết rồi. Muốn thì đi phố Phong Hoa cướp Bá Lợi Tư Châu Bảo Hành, một viên cũng ba trăm vạn, bán qua tay cũng không lỗ được"
Còn tưởng mình là Vương phu nhân*****, hoa còn không có nói chi núi vàng núi bạc, hận mình không sinh ra sớm mấy năm, vượt xa ánh hào quang của Ôn gia. CHỉ là bây giờ ba vạn đồng còn không có nói gì đến ba trăm vạn, cầm ba mươi đồng đi mua phỉ thúy chui còn không được.
***** ở đây chắc nói là dòng dõi quý tộc
Ôn Ngọc và Ôn Nghiên ở chung một gian nhà, ánh đèn bàn cũ kỹ mờ tối, cửa sổ ở hướng đông, cô có thể trong thấy ngôi đền thờ trinh tiết lạnh như băng kia từ cửa sổ, dưới màn đêm quỷ khí dày đặt.
Ôn Nghiên năm nay đã hơn hai mươi tuổi, học ngành Văn học Anh quốc, thỉnh thoảng sẽ kèm Ôn Ngọc một chút anh văn, ban đêm học bài cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ Đại phu nhân và Nhị phu nhân nghe được, đứng ở cầu thang mà chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Tắt đèn, Ôn Nghiên nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi "Gần đây... Không có bạn trai sao?"
Ôn Ngọc nói: "Em mới bây lớn..."
Ôn Nghiên nói: "Lúc mẹ ở tuổi này thì đã theo cha rồi"
Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng chim hót, tựa như tiếng quạ đêm, làm Ôn Ngọc sợ đến chui thẳng vào trong chăn, cô sợ nhất là những thứ quỷ thần ma quái này.
"Chị hỏi thế, có phải có bạn trai rồi không?"
"... ........"
Thật lâu không chờ nổi Ôn Nghiên đáp lời, Ôn Ngọc đã mơ hồ chìm vào giấc ngủ thì mơ mơ màng màng nghe Ôn Nghiên đáp: "Ừ, chị có người chị thích"
Đối với Ôn Nghiên mà nói, đây không phải là chuyện tốt.
Gia đình sa sút, đợi gả con gái dòng chính như là treo hàng, không có quyền tự quyết định.
Đền thờ bên ngài, đã gần hai mươi thế kỉ, Đền thờ Trung Liệt, vẫn cổ xưa như thế theo thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.