Chương 29: chương 29
Vương Nhi
28/06/2018
Bầu trời đã chuyển tối. Không còn sắc cam nữa. Bầu trời đen nhấp nháy
những ánh sao. Tô điểm cho bức tranh phong cảnh là ánh trăng huyền ảo
mập mờ.
- Cũng trễ rồi. Chúng ta về thôi- anh nhẹ nhàng bảo
Chiếc Lamborghini màu đen băng băng trên con đường quanh co uốn lượn.
Nam Cung Hàn khẽ vuốt mái tóc đã rồi của cô gái ngồi trên đùi
- Có mệt không?- anh nhỏ giọng bảo
- Ừm- cô gật đầu
- Mệt thì ngủ đi- ôm lấy cô anh nói
Bác tài xế hốt hoảng. Trời ạ! Từ khi nào anh lại dịu dàng quan tâm người khác vậy? Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng chẳng nhận ra.
Cô không nói gì,rúc mặt vào vòm ngực Trần rắn chắc. Vòng tay ra sau,cô ôm lấy anh.
Ấm áp quá! Cái cảm giác này từ lúc cha mẹ cô mất thì cô chưa bao giờ cảm nhận được. Cô nhắm mi tâm rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đưa cô về đến nhà, đặt cô xuống giường rồi vào phòng tắm.
Một lúc sau anh bước ra,hạ thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Mái tóc ướt nhỏ từng giọt xuống vòm ngực rắn chắc lăn dài xuống cơ bụng 8 múi. Trông anh thật khiêu gợi a~~
Ôm cô vào lòng anh ngủ-------------------một gia đình đang đi dạo trên đường phố-------------------
- Papa, mama, hai người xem! Ở đây thật đẹp- một cô bé tầm 5 tuổi nói
- Phải!!! Rất đẹp nha. Sau này papa và mama sẽ dẫn con đi nữa nhé!!- người đàn ông lịch lãm bảo
- Vâng ạ!- vẫn là tiếng nói lảnh lót ấy. Cả gia đình vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.
Mưa bỗng ập xuống. Cơn mưa lớn đến mức không nhìn thấy đường. Gia đình nhỏ ấy chạy lại một góc nhỏ để tránh mưa. Ai dè chưa đến nơi....
"Rầm"
- Papa!!! Mama!!! Đừng bỏ con. Hai người tỉnh lại đi mà....Huhu
Máu tươi tuôn ra hoà với cơn mưa và dòng nước mắt
_____vạch ngăn cách đáng yêu_____
- Cha! Mẹ! - tiểu Tuyết ngồi dậy hét lớn
- Hơ? Là...mơ thôi sao? Tất cả... chỉ là mơ
"Tách! Tách! Tách" nước mắt lã chã rơi xuống lăn dài trên gò má ửng hồng
- Cũng trễ rồi. Chúng ta về thôi- anh nhẹ nhàng bảo
Chiếc Lamborghini màu đen băng băng trên con đường quanh co uốn lượn.
Nam Cung Hàn khẽ vuốt mái tóc đã rồi của cô gái ngồi trên đùi
- Có mệt không?- anh nhỏ giọng bảo
- Ừm- cô gật đầu
- Mệt thì ngủ đi- ôm lấy cô anh nói
Bác tài xế hốt hoảng. Trời ạ! Từ khi nào anh lại dịu dàng quan tâm người khác vậy? Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng chẳng nhận ra.
Cô không nói gì,rúc mặt vào vòm ngực Trần rắn chắc. Vòng tay ra sau,cô ôm lấy anh.
Ấm áp quá! Cái cảm giác này từ lúc cha mẹ cô mất thì cô chưa bao giờ cảm nhận được. Cô nhắm mi tâm rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đưa cô về đến nhà, đặt cô xuống giường rồi vào phòng tắm.
Một lúc sau anh bước ra,hạ thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Mái tóc ướt nhỏ từng giọt xuống vòm ngực rắn chắc lăn dài xuống cơ bụng 8 múi. Trông anh thật khiêu gợi a~~
Ôm cô vào lòng anh ngủ-------------------một gia đình đang đi dạo trên đường phố-------------------
- Papa, mama, hai người xem! Ở đây thật đẹp- một cô bé tầm 5 tuổi nói
- Phải!!! Rất đẹp nha. Sau này papa và mama sẽ dẫn con đi nữa nhé!!- người đàn ông lịch lãm bảo
- Vâng ạ!- vẫn là tiếng nói lảnh lót ấy. Cả gia đình vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.
Mưa bỗng ập xuống. Cơn mưa lớn đến mức không nhìn thấy đường. Gia đình nhỏ ấy chạy lại một góc nhỏ để tránh mưa. Ai dè chưa đến nơi....
"Rầm"
- Papa!!! Mama!!! Đừng bỏ con. Hai người tỉnh lại đi mà....Huhu
Máu tươi tuôn ra hoà với cơn mưa và dòng nước mắt
_____vạch ngăn cách đáng yêu_____
- Cha! Mẹ! - tiểu Tuyết ngồi dậy hét lớn
- Hơ? Là...mơ thôi sao? Tất cả... chỉ là mơ
"Tách! Tách! Tách" nước mắt lã chã rơi xuống lăn dài trên gò má ửng hồng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.