Chương 37
Vương Nhi
30/06/2018
Nguyên cả ngày anh không thèm nhìn mặt cô, đêm cũng đem chăn gối ra sofa ngủ. Cô khó chịu lắm. Chẳng thể chợp mắt đành ra ngoài. Thấy anh ngủ
trên ghế. Áo quần mong manh. Lấy chiếc chăn đắp lên cho anh. Khẽ vuốt
lên khuôn mặt, đưa bờ môi chạm nhẹ vào môi anh.
Tiểu Tuyết ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa. Riêng anh, những cử chỉ ấy đã lọt vào mắt. Anh thực ra chưa có ngủ. Hàn không ngờ cô lại hôn anh.
Đi dạo một lúc trời lạnh dần. Cô về nhà bắt đầu suy nghĩ về anh.
Sao cô lại để ý đến anh?
Sao cô lại buồn khi anh nói thất vọng về cô?
Sao cô lại khóc?
Sao lại chủ động hôn anh?
Khi không có anh bên cạnh sao không thể ngủ?
...
Hàng tá những câu hỏi đặt ra...
Lẽ nào... lẽ nào cô yêu anh mất rồi?
Không được! Sao lại đem trái tim mình giao cho anh chứ? Ngu ngốc thật mà!
Cứ thế một đêm trôi qua cô không hề ngủ. Bởi cô biết có cố gắng thế nào cô không ngủ nổi khi không có hơi thở ấm áp và bờ vai rắn chắc của anh bên cạnh..
Sáng sớm cô đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh...cô không hẳn không thể nấu ăn. Từ nhỏ những việc như thế cô đã tự làm...
Hì hục một hồi đồ ăn đã được dọn lên. Anh dậy. Cô hí hửng, nhưng lại lướt qua cô một cách vô tâm...
Cô chỉ gượng cười. Bữa ăn sáng này cô đành ăn một mình. Đến công ty Lâm Như với Nam Cung Hàn đang bàn bạc việc gì đó. Cười nói rất vui vẻ. Cô cũng chẳng nói gì. Im lặng đi ra... nhưng sao tim cô đau quá. Như ai đang bóp nghẹn. Đau lắm...
Một lúc sau,Lâm Như bước ra thấy cô liền nở một nụ cười khinh...
- Cô thấy chưa, Hàn chán ghét cô rồi. Đĩ điếm như cô thì làm được gì? Anh ấy chỉ mang cô về chơi thôi, ha...chán rồi lại vứt...- Lâm Như nói
- Cô im đi- tiểu tuyết nước mắt đã lưng tròng. Thật như vậy ư? Anh chỉ coi cô như món đồ chơi thôi ư? Chán rồi sẽ vứt bỏ cô... không... không phải thế
- Ha...loại đĩ điếm...
"Chát" tiểu Tuyết tát cô ta một cái
- Hàn, anh ra coi chị đánh em- cô ta hét lên. Hàn bước ra thấy mặt cô ta đã đỏ hằn lên những dấu tay...
Hàn trừng mắt nhìn cô.
- Tiểu Tuyết, tôi không ngờ em lại người như vậy, lâm như...
"Chát" cô đánh anh một cái. Cô khóc, cô chạy thật nhanh đi. Leo lên một chiếc taxi rồi đi mất.
Hàn đứng sững người. Không ngờ,cô đánh hắn...
Cô khóc rất nhiều, sao anh không biết gì chỉ biết trỉ chích cô...đau quá...
Nước mắt cứ thế chảy, chảy mãi...
Tiểu Tuyết ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa. Riêng anh, những cử chỉ ấy đã lọt vào mắt. Anh thực ra chưa có ngủ. Hàn không ngờ cô lại hôn anh.
Đi dạo một lúc trời lạnh dần. Cô về nhà bắt đầu suy nghĩ về anh.
Sao cô lại để ý đến anh?
Sao cô lại buồn khi anh nói thất vọng về cô?
Sao cô lại khóc?
Sao lại chủ động hôn anh?
Khi không có anh bên cạnh sao không thể ngủ?
...
Hàng tá những câu hỏi đặt ra...
Lẽ nào... lẽ nào cô yêu anh mất rồi?
Không được! Sao lại đem trái tim mình giao cho anh chứ? Ngu ngốc thật mà!
Cứ thế một đêm trôi qua cô không hề ngủ. Bởi cô biết có cố gắng thế nào cô không ngủ nổi khi không có hơi thở ấm áp và bờ vai rắn chắc của anh bên cạnh..
Sáng sớm cô đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh...cô không hẳn không thể nấu ăn. Từ nhỏ những việc như thế cô đã tự làm...
Hì hục một hồi đồ ăn đã được dọn lên. Anh dậy. Cô hí hửng, nhưng lại lướt qua cô một cách vô tâm...
Cô chỉ gượng cười. Bữa ăn sáng này cô đành ăn một mình. Đến công ty Lâm Như với Nam Cung Hàn đang bàn bạc việc gì đó. Cười nói rất vui vẻ. Cô cũng chẳng nói gì. Im lặng đi ra... nhưng sao tim cô đau quá. Như ai đang bóp nghẹn. Đau lắm...
Một lúc sau,Lâm Như bước ra thấy cô liền nở một nụ cười khinh...
- Cô thấy chưa, Hàn chán ghét cô rồi. Đĩ điếm như cô thì làm được gì? Anh ấy chỉ mang cô về chơi thôi, ha...chán rồi lại vứt...- Lâm Như nói
- Cô im đi- tiểu tuyết nước mắt đã lưng tròng. Thật như vậy ư? Anh chỉ coi cô như món đồ chơi thôi ư? Chán rồi sẽ vứt bỏ cô... không... không phải thế
- Ha...loại đĩ điếm...
"Chát" tiểu Tuyết tát cô ta một cái
- Hàn, anh ra coi chị đánh em- cô ta hét lên. Hàn bước ra thấy mặt cô ta đã đỏ hằn lên những dấu tay...
Hàn trừng mắt nhìn cô.
- Tiểu Tuyết, tôi không ngờ em lại người như vậy, lâm như...
"Chát" cô đánh anh một cái. Cô khóc, cô chạy thật nhanh đi. Leo lên một chiếc taxi rồi đi mất.
Hàn đứng sững người. Không ngờ,cô đánh hắn...
Cô khóc rất nhiều, sao anh không biết gì chỉ biết trỉ chích cô...đau quá...
Nước mắt cứ thế chảy, chảy mãi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.