Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma
Chương 24: Cửa căn tin khóa chặt
Hảo Đại Nhất Đà Thố Tử
14/12/2020
Chiều hôm đó, Nghiêm Vĩnh Cận đi học.
Đương nhiên đối với hắn thì lên lớp hay không cũng vậy, dù sao chỉ là đổi địa điểm ngủ bù, nghịch điện thoại thôi.
Tiết bốn vừa hết, hắn lập tức chạy tới cửa lớp Bạch Chỉ chờ cậu tan học, vừa khéo gặp La Hạo và Trình Vĩ đi đến.
“Úi, anh Nghiêm, ông khỏi rồi à?” La Hạo kêu lên “Không phải bị sốt hả, sao không thừa dịp mà nghỉ thêm tí?”
“Cũng chả có gì, lười trình bày với cô chủ nhiệm thôi.” Nghiêm Vĩnh Cận hiếu kỳ hỏi “À, sao ông biết?”
“Buổi trưa tình cờ gặp Bạch Chỉ.” Trình Vĩ giải thích. La Hạo ném cho cậu ta một cái nháy mắt, cậu ta làm bộ không hiểu, nói tiếp “Nó bảo ông bị ốm. Dạo này ông yếu quá đấy?”
“Ai biết được.” Nghiêm Vĩnh Cận sờ sờ sau cổ.
“À, anh Nghiêm này, tôi hỏi ông một chuyện. Ông với Bạch Chỉ…” La Hạo gượng gạo chen ngang cuộc đối thoại của hai tên bạn “Dạo này hai ông thân thiết ha?”
Trình Vĩ “chậc” một tiếng: “La Hạo ông dở hơi hả?”
“Làm sao, tôi hỏi tí thôi.” La Hạo tỏ vẻ cực kỳ thản nhiên.
“Từ đầu lúc nào tôi với cậu ấy chả ổn.” Dường như Nghiêm Vĩnh Cận không suy ngẫm gì về ý tứ trong lời của cậu ta “Sao?”
“Thế thì tôi hỏi thẳng vậy.” La Hạo vừa định mở miệng, Trình Vĩ đột nhiên kéo áo cậu ta: “Thôi! Hỏi cái ấy làm gì!”
“Nếu cái này không được hỏi thì tôi mới thấy lạ!” La Hạo nóng nảy “Không phải tôi quan tâm nó à!”
“Cái quái gì đấy?” Nghiêm Vĩnh Cận càng lúc càng không lý giải nổi mấy câu của hai tên kia “Rốt cuộc hai ông đang nói gì thế?”
“Ông cứ kệ nó. Bọn mình cùng đi ăn cơm đi!” Trình Vĩ vỗ vỗ vai Nghiêm Vĩnh Cận, kết quả La Hạo lại nổi cơn: “Cứ kệ tôi? Tôi thấy kệ ông thì hơn! Ông như thế thì còn làm bạn bè gì nữa!”
“Rốt cục là có vấn đề gì?” Nghiêm Vĩnh Cận không hiểu ra sao.
Vừa may Bạch Chỉ đã ra khỏi lớp: “Làm sao mà đứng dồn một cục ở đây thế? Còn chưa đi ăn cơm đi.”
“Tôi hỏi ông!” La Hạo níu áo Nghiêm Vĩnh Cận, chỉ vào Bạch Chỉ “Ông có… gì đấy với nó không?”
“Thôi, La Hạo!” Đám học sinh cùng lớp Bạch Chỉ đang đi ra, ai nấy đều tò mò quan sát họ. Trình Vĩ vội vàng ngăn cản La Hạo nói tiếp, đáng tiếc cậu ta không hề nhận “tấm lòng” này: “Thôi gì mà thôi! Hôm nay tôi sẽ nói!”
“Cuối cùng là các ông đang làm gì, tôi với Bạch Chỉ làm sao?” Nghiêm Vĩnh Cận càng lúc càng không hiểu câu chuyện đã bị lái đi đâu rồi.
“Cậu đừng hiểu nhầm.” Bạch Chỉ phản ứng nhanh hơn hắn “Tuy tôi thích con trai nhưng tôi không có ý gì khác với Nghiêm Vĩnh Cận, chỉ là bạn cùng phòng bình thường thôi.”
“Ông thấy chưa!” Trình Vĩ cau mày “Đáng ra ông đừng có làm thành xấu hổ thế!”
“Xin lỗi nhé, làm các cậu hiểu nhầm.” Bạch Chỉ cười nói “Được rồi, đi ăn cơm nhanh lên, chờ lát nữa thì căn tin đông lắm.” Cậu liếc Nghiêm Vĩnh Cận “Các cậu đi với nhau đi, tôi đến quầy bán đồ ăn vặt mua mấy thứ về ăn.”
“Đi cùng.” Nghiêm Vĩnh Cận cũng dần dần hiểu ra, trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn sầm mặt giữ lấy cổ tay Bạch Chỉ.
“Cậu đi với họ đi.” Bạch Chỉ đẩy một cái, thế nhưng không gạt hắn ra được.
“Hai ông hôm nào cũng dính như sam, thỉnh thoảng bọn mình đi ăn cơm với nhau thì có sao đâu?” Trình Vĩ cảm thấy có gì đó không ổn. Tình cảm của họ tốt đến mức… có mùi kỳ quặc.
Bình thường quả thật không sao cả, có điều hôm nay Nghiêm Vĩnh Cận bỗng rất cứng đầu với việc này: “Không được!”
Người đứng lại xem ngày một đông hơn, chẳng cần là bạn cùng lớp Bạch Chỉ, bất cứ học sinh nào đi ngang qua cũng đều tò mò nhòm ngó họ.
“Nhìn gì mà nhìn!” Trình Vĩ vội quát “Liên quan mẹ gì đến các cậu, cút cút cút!”
“Còn bảo không có gì, anh Nghiêm, hai ông diễn trò sến súa thế khác gì yêu đương đâu!” La Hạo không suy xét đã buột miệng nói.
Chớp mắt đó, đầu óc Nghiêm Vĩnh Cận trống rỗng. Hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, lập tức lớn tiếng đáp: “Đúng đấy, bọn tôi đang yêu đương đấy, thế thì sao!”
La Hạo cảm thấy tai mình ù đi.
Nghiêm Vĩnh Cận là gay? Không thể nào không thể nào…
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, Trình Vĩ đã vung một quyền trúng mặt Nghiêm Vĩnh Cận: “Mẹ nó ông nói gì?”
Nghiêm Vĩnh Cận không phải kiểu người ngoan ngoãn chịu đòn, tức thì lăn vào đánh nhau với Trình Vĩ.
“Đừng đánh!” Bạch Chỉ vội vàng can.
La Hạo bị thông tin mới nghe dọa cho đờ đẫn, cứ ngẩn người đứng đó không nhúc nhích, mãi tới khi Bạch Chỉ gọi vài tiếng cậu ta mới định thần lại, lao vào giúp một tay tách Nghiêm Vĩnh Cận và Trình Vĩ ra.
Mặc dù đã bị kéo ra, hai tên này vẫn chưa chịu thôi khua nắm đấm, vung chân đá loạn xạ.
“Được rồi!” Bạch Chỉ giận dữ hét “Tất cả dừng tay đi!”
Trình Vĩ phẫn hận trừng cậu: “Dừng tay? Con mẹ nó tao còn chưa đánh mày đâu!”
Nghiêm Vĩnh Cận lập tức không cam lòng yếu thế gào trả: “Mẹ nó mày thử đụng vào cậu ấy xem!”
“Tao…” Trình Vĩ muốn đánh tiếp, La Hạo vội giữ chặt tay cậu ta: “Thôi thôi, bọn mình đi thôi!”
“Hạo Tử ông buông ra!” Hai mắt Trình Vĩ đỏ quạch “Tại cái thằng Bạch Chỉ này hại hết!”
“Mày nói thêm câu nữa!” Nghiêm Vĩnh Cận vụt xông lên, lực mạnh đến khiến Bạch Chỉ thiếu chút không giữ nổi, áo quần của hắn cũng bị cậu lôi kéo không ra hình thù gì nữa.
“Được rồi được rồi!” Bạch Chỉ thừa cơ đẩy Nghiêm Vĩnh Cận về phía một hành lang khác.
Hành lang đó vắng vẻ không người, Nghiêm Vĩnh Cận tựa vào vách tường, lồng ngực phập phồng dữ dội vì tức.
“Có đi ăn cơm nữa không?” Bạch Chỉ hỏi hắn.
“Ăn cái gì mà ăn!” Giọng Nghiêm Vĩnh Cận rất bực bội, có lẽ cảm thấy vẫn chưa trút giận đủ, hắn xoay người đá mạnh lên tường “Đ**!”
“Được rồi…” Mới có vài phút mà Bạch Chỉ cảm thấy mình đã nói câu này quá nhiều lần.
“Được cái gì mà được!” Nghiêm Vĩnh Cận quay đầu gào vào mặt cậu “Cậu nghe nó nói xem! Thế mà là bạn bè à! Sau này đừng có để tôi gặp phải nó! Nếu không gặp lần nào tôi đập nó lần ấy!”
“Được được được.” Bạch Chỉ chiều theo ý hắn, đáp.
“Là tôi tự nguyện, tôi thích cậu.” Nghiêm Vĩnh Cận thở ra một hơi, cố gắng điều chỉnh giọng nói thật nghiêm túc “Không phải như lời nó nói đâu.”
“Tôi biết.” Bạch Chỉ xoa xoa đầu hắn “Cậu cũng đừng giận hai cậu ấy, đổi thành ai biết chuyện cũng phản ứng thế thôi.”
“Thế cũng không được…” Nghiêm Vĩnh Cận muốn nói gì đó, nhưng hắn lại cảm thấy không cần thiết nữa. Dù sao chuyện đã rồi, kết quả rành rành trước mắt, còn có cách nào khác đâu?
Nghiêm Vĩnh Cận đánh bạo bước tới, ôm lấy Bạch Chỉ: “Tôi nói cho cậu biết, lần này bọn mình đúng thật là châu chấu trên một sợi dây thừng rồi.”
“Nói xàm gì đấy.” Bạch Chỉ cười vỗ vỗ lưng hắn “Trước giờ vẫn thế còn gì?”
Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi càng ôm cậu chặt hơn.
Khi đối mặt với tương lai, không ai dám nói mình không hề sợ hãi, chỉ là vì bên cạnh có một người như thế này, vậy nên Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy mình nhất định đánh đâu thắng đó.
Về phần Trình Vĩ và La Hạo, đương nhiên hắn cũng chẳng ngờ có ngày họ lại thành ra như hôm nay. Rõ ràng khi chưa biết chuyện, bọn họ có thể cùng Bạch Chỉ đánh điện tử, ra ngoài chơi, tình cờ gặp trên đường cũng có thể nói chuyện, nhưng giờ họ lại chỉ hận không thể kéo hội đến đánh cho cậu một trận. Thực sự không hiểu họ nghĩ gì.
“Đơn giản thôi, cậu là bạn của họ mà.” Bạch Chỉ vừa vẽ vừa giải thích.
“Bạn chó.” Nghiêm Vĩnh Cận lầm bầm.
Mắt thấy đã hơn mười một giờ, Nghiêm Vĩnh Cận thúc giục: “Xem mấy giờ rồi kia kìa, bọn mình về sớm tí đi, cái vía gọi ma hút quỷ của cậu lát nữa đừng để lại gặp phải cái gì.”
“Cậu cũng đừng có nói gở.” Bạch Chỉ liếc hắn “Bọn mình đến quầy quà vặt mua que kem đi.”
“Giữa mùa đông đi ăn kem? Cậu ấm đầu hả?”
“Cậu nhìn cái mặt cậu bây giờ này.” Bạch Chỉ bật điện thoại lên chụp một tấm ảnh.
Không nhìn còn đỡ, giờ vừa thấy ảnh, Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi giật mình. Nửa mặt trái của hắn bị thằng đần Trình Vĩ đấm cho sưng húp.
” Đệt…” Nghiêm Vĩnh Cận chạm thử một cái, đau quá “Thằng ranh này, ác vãi!”
“Chắc là để đánh cho cậu tỉnh?”
“Ý cậu là tôi phải cảm ơn nó á?” Nghiêm Vĩnh Cận tức giận “Thế là thế nào anh bạn, sao tôi cảm giác cậu đang nói đỡ cho nó nhỉ?”
“Không mà.” Bạch Chỉ trưng ra khuôn mặt vô tội.
“Không à… Tôi thấy có hơi nhiều đấy!” Nghiêm Vĩnh Cận hùng hồn nói “Còn đánh cho tôi tỉnh à… Cho hỏi tôi có đang nằm mơ không?”
“Chẳng lẽ không phải?” Bạch Chỉ vờ kinh ngạc “Hẹn hò với người xuất sắc như tôi, rõ là giấc mơ của cậu thành sự thật.”
… Lần đầu tiên hắn biết da mặt Bạch Chỉ cũng dày không kém ai.
“Vẽ xong chưa, đi mau đê.” Nghiêm Vĩnh Cận lần nữa giục.
“Đi.” Bạch Chỉ buông bảng màu xuống, lùi ra xa quan sát kỹ càng một lần nữa rồi mới cùng Nghiêm Vĩnh Cận ra khỏi cửa.
Quầy bán đồ ăn vặt nằm trong căn tin, hai người bước vào trong, thầm nghĩ hiếm hoi lắm mới thấy căn tin chưa đóng cửa!
“Lạ ghê.” Nghiêm Vĩnh Cận đi vào, không chỉ cửa ngoài chưa khóa, cửa kính dẫn vào khu nhà ăn cũng không thấy quấn xích đen.
Hắn tới quầy bán quà vặt. Thấy ông chủ quầy đang lúi húi sửa sang gì đó, hắn liền đứng trước tủ đông gọi: “Bác ơi, bác còn kem que không? Hay là túi chườm đá cũng được.”
“Cháu tự tìm đi.” Giọng ông chủ nghe vô cùng trầm nặng, có lẽ bởi đang khom người.
“Vâng.” Nghiêm Vĩnh Cận kéo cửa tủ đông ra. Hắn vừa cúi đầu nhìn, má ơi, trong tủ toàn cái gì vậy! Mặc dù mùa đông hàng quán ít nhập loại hàng như kem, nhưng cũng không đến mức chẳng có cây nào, trái lại cả tủ nhồi đầy các loại nội tạng chứ.
Nghiêm Vĩnh Cận không ghét mấy món nội tạng, thò tay tự lục tìm. Tìm mãi chẳng thấy kem đâu, hắn mở miệng cảm thán: “Không ngờ là bác thích ăn nội tạng thế, tích nhiều ghê.”
Ông chủ không trả lời, nhưng Bạch Chỉ đợi lâu không thấy Nghiêm Vĩnh Cận ra đã bước đến. Đường nhìn của cậu lập tức dừng lại trên khung ảnh quấn vải đen treo trên vách tường, trước đây nó có ở đó sao, sao cậu chẳng nhớ gì cả.
Dưới bức di ảnh kia có đặt một lư hương, làn khói lượn lờ bốc lên từ mấy nén nhang trong lư, mùi nồng gay mũi.
“Không có kem que đâu Bạch Chỉ.” Nghiêm Vĩnh Cận quay đầu nói, vừa khéo nhìn thấy bức ảnh trên tường “Úi, ai thế?” Hắn tiến tới, cẩn thận quan sát “Bác chủ quán ơi, nhà bác có người mất ạ?”
Nghe hắn hỏi, ông chủ quầy đồ ăn vặt rốt cục chậm chạp đứng thẳng lên. Sắc mặt ông ta xám trắng, miệng dính đầy máu đỏ.
What the fuck! Mẹ nó đây đâu phải ông bác bán quà vặt thường ngày! Đây là ai?
Ông chủ quầy nhếch môi lộ ra từng chiếc răng sắc bén như mũi dao nhọn: “Là bác đấy!”
Bạch Chỉ và Nghiêm Vĩnh Cận nhất thời nghẹn thở. Hai người đồng loạt lùi lại, bỏ chạy ra cửa chính.
Còn chưa chạm được tới khung cửa, một cơ thể rắn chắc đột ngột chắn trước mặt họ.
“Bọn nhóc, muốn đi đâu?” Tên này mặc đồng phục đầu bếp của trường, nhưng hắn ta không phải người trong trường! Toàn thân hắn ta loang lổ máu tươi, bộ đồ màu trắng không còn chỗ nào sạch sẽ. Trong tay hắn ta cầm một con dao bếp, máu chảy dọc lưỡi dao tí tách nhỏ xuống nền đất, hắn ta liếm mép nói: “Sắp đến lúc ăn khuya rồi!”
Nghiêm Vĩnh Cận theo phản xạ đè đầu Bạch Chỉ xuống, đẩy cậu qua nách tên đầu bếp. Ngay khi hắn chuẩn bị tự chui qua, tên kia đã kịp phản ứng, bóp cổ hắn ép lên tủ đông.
“Đ** c** m* mày!” Nghiêm Vĩnh Cận khó nhọc gào lên mấy chữ, nhấc chân hung hăng đạp vào phần thân dưới của hắn ta.
Chiêu này hoàn toàn vô dụng với người chết, ngược lại cái chân vừa ra đòn của Nghiêm Vĩnh Cận đau dữ dội, cảm giác như xương cốt sắp gãy.
“Nghiêm Vĩnh Cận!” Bạch Chỉ sao có thể bỏ mặc hắn. Cậu nhào vào kéo tay đầu bếp, tên đầu bếp cứ như thể không hề cảm nhận được gì, điên cuồng quơ dao lên, vừa đúng lúc lão chủ quầy quà vặt lao tới nhe hàm răng trắng ởn muốn cắn một miếng, lưỡi dao bếp tức thì băm đầu ông ta ra vài khúc. Máu, óc và xương vụn găm vỡ nát cửa kính tủ đông, nhầy nhụa ụp lên đống nội tạng trong đó, Nghiêm Vĩnh Cận cũng thừa dịp nhặt về được tính mạng.
“Chạy mau!” Bạch Chỉ kéo hắn vội vàng chạy tới cửa căn tin, nhưng nhìn lại, cánh cửa khi nãy còn mở giờ đã bị khóa trái!
“Đ**!” Nghiêm Vĩnh Cận đạp mạnh cánh cửa một cú, cái chân đau càng thêm đau, hắn không khỏi hít một hơi lạnh.
“Không sao chứ?” Bạch Chỉ hỏi.
“Không việc gì.” Kỳ thực hắn đang đau thấu tim, có điều để Bạch Chỉ không lo lắng, hắn cứng rắn nhẫn nhịn.
Một loạt tiếng động chợt vang lên phía sau, hai người quay đầu, thấy đầu bếp giơ dao và lão chủ quầy quà vặt ôm cái đầu vỡ nát đang lảo đảo chạy về phía họ… Mà phía sau hai tên này là toàn bộ các nhân viên khác trong căn tin, tất cả họ đều mặc quần áo dính máu. Không, không chỉ quần áo, cả trên mặt, trên tay… Thậm chí trong đôi đồng tử của họ cũng đều tỏa ra vẻ khát máu rừng rực!
Bạch Chỉ có thể nghe rõ ràng tiếng bọn chúng kêu: “Thịt… Thịt tươi…”
Xong… Lần này phải trăn trối ở đây thật rồi…
Bạch Chỉ và Nghiêm Vĩnh Cận tựa lưng vào cửa căn tin, gương mặt cả hai đều lộ vẻ tuyệt vọng. Họ chỉ nắm chặt tay nhau, không tách rời dù là trong khoảnh khắc.
“Tiểu Bạch!” Thanh âm của Tô Diệp vọng vào tai Bạch Chỉ qua lớp cửa kính.
“Tô Diệp!” Bạch Chỉ ngạc nhiên quay đầu, vậy mà Tô Diệp lại đang ở ngoài căn tin thật!
“Hai cậu làm gì đấy, nửa đêm nửa hôm sao vào được trong này?” Tô Diệp khó hiểu “Cửa cũng khóa rồi đây này.”
Hai người nhìn lại, cảnh tượng kinh khủng vừa diễn ra đã biến mất, chỉ còn sợi dây xích đen quấn chặt trên cánh cửa dẫn vào nhà ăn cuối hành lang và quầy bán quà vặt rõ ràng đã khóa bên cạnh.
“Bọn tôi leo cửa sổ vào!” Nghiêm Vĩnh Cận lập tức trả lời, đây là lý do Bạch Chỉ đã bịa ra khi họ bị nhốt trong khu lớp học lần trước, nhưng hiển nhiên lý do đó không hợp với nơi đây.
Tô Diệp nhìn bên ngoài căn tin: “Cậu… chắc chứ?”
Bây giờ Nghiêm Vĩnh Cận mới nhận ra… Đệt… Quanh căn tin vốn làm gì có cửa sổ…
“Nghĩ cách mở cửa trước đã.” Bạch Chỉ đúng lúc chuyển trọng tâm câu chuyện.
Chờ Tô Diệp đi xa, cậu cốc một cái lên đầu Nghiêm Vĩnh Cận: “Đại ca ơi, làm ơn động não trước khi nói được không?”
“Tôi chưa kịp nghĩ ra thôi mà…” Hắn thật sự không suy tính nhiều đến vậy…
Chẳng mấy chốc, Tô Diệp đã gọi ông lão giữ cửa đến. Ông lão này cũng không phải người họ thường gặp, khuôn mặt thoạt trông rất lạ. Có lẽ bởi đã quá muộn, ngoài ánh trăng thì không còn nguồn sáng nào khác khiến gương mặt ông ta trông đen khác thường, tựa một cục thịt thối lưu cữu lâu năm, hơn nữa da mặt ông ta rải đầy đồi mồi, trông có vẻ rất già cỗi.
Ông ta cử động rất chậm chạp, miệng nói khoan thai chậm rãi: “Đêm hôm khuya khoắt, sao không về ký túc mà lại chạy ra đây?”
“Vừa nãy bọn cháu đang mua đồ, thế mà người ta chả hỏi có còn ai hay không đã khóa cửa mất ạ.” Bạch Chỉ tỉnh bơ nói dối “Đến lúc bọn cháu phát hiện thì đã không ra được nữa rồi.”
“Thế à.” Ông cụ chậm rãi mở cửa “Sau này phải về ký túc sớm sớm nhé, muộn thế không về nhỡ đâu lại gặp chuyện quái lạ nào thì sao, có phải không?”
Ông ta nhìn chằm chằm vào mắt Nghiêm Vĩnh Cận đầy cổ quái, phát ra tiếng cười “hơ hơ” cứng ngắc.
“Vâng… Vâng…” Nghiêm Vĩnh Cận cười khan.
Chờ ông ta đi rồi, ba người cùng nhau về ký túc xá. Nghiêm Vĩnh Cận không nhịn được nhỏ giọng thì thầm: “Ông ấy nói thế là ý gì? Sao tôi cứ cảm giác như ông ấy biết hai bọn mình gặp phải cái gì rồi ấy nhỉ?”
“Cậu nghĩ nhiều quá.” Bạch Chỉ không để tâm lắm, quay ra nói với Tô Diệp “Cậu thế nào đấy, sao muộn rồi còn chưa về phòng, không giống cậu tí nào.”
“Cậu quên là tớ học với gia sư ở ngoài à? Hôm nay thầy cho về hơi muộn.” Tô Diệp đập nhẹ bả vai cậu “Cậu đấy nhá, có bạn trai rồi là chẳng quan tâm gì nữa hết!”
“Nói vớ vẩn.” Bạch Chỉ cũng đập lại cậu ta “Cậu lúc nào cũng là bạn tớ mà.”
Nghiêm Vĩnh Cận vẫn luôn im lặng bỗng kêu lên: “Này! Không phải cửa căn tin có người chuyên khóa cửa mở cửa à? Ông giữ cửa lấy đâu ra chìa khóa!”
“Cậu hâm hả, lúc cần nghĩ thì không nghĩ, lúc không cần thì cứ thắc mắc…” Bạch Chỉ không nhịn được nhổ phì “Ra thì cũng ra rồi, quan tâm nhiều làm gì?”
“Vấn đề này đáng nghi lắm hiểu không! Ngoài căn tin kín bưng, sao mà…” Dưới ánh nhìn soi mói của Bạch Chỉ và Tô Diệp, giọng Nghiêm Vĩnh Cận càng lúc càng nhỏ “Ý tôi là, có phải có ai cố ý…”
Bạch Chỉ thở dài một hơi. Cậu đang muốn nói gì đó, Tô Diệp đột nhiên lên tiếng: “Nói có lý. Tôi có nghe học sinh trong trường đang đồn chuyện hai cậu, cậu còn đánh nhau với mấy đứa lớp khác đúng không?”
“Mấy vụ này truyền đi xa ghê…” Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi khâm phục tốc độ lan truyền tin tức. Chuyện xảy ra vào giờ cơm tối mà nay học sinh các khối khác cũng biết rồi.
“Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa mà.” Tô Diệp cười an ủi.
Tòa ký túc đã gần ngay trước mắt. Nghiêm Vĩnh Cận chạy lên trước ấn thang máy, Bạch Chỉ đi lấy chìa khóa, lúc này hắn mới phát hiện không thấy Tô Diệp đâu nữa.
“Ơ, bạn cậu đâu?”
“Cậu ấy ở ký túc xá phía tây.” Bạch Chỉ cầm chìa khóa đi tới.
“Sao đi mà chả nói tiếng nào…” Nghiêm Vĩnh Cận lẩm bẩm bước vào thang máy, Bạch Chỉ cũng không trả lời hắn.
Vào đến phòng, Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng cởi giày kiểm tra chân mình.
Mẹ ơi, cả nửa chiếc tất bị máu nhuộm đỏ rồi! Hắn cẩn thận từng chút cởi tất, móng chân cái đã lật cả ra, chẳng trách lại đau như vậy!
“Tôi vừa lấy ít băng gạc với thuốc rửa, tôi băng bó cho cậu, đừng để nhiễm trùng.”
Nghiêm Vĩnh Cận ngạc nhiên: “Cậu lấy lúc nào?”
“Cậu đấy, chẳng biết đầu óc cứ để đi đâu.” Bạch Chỉ không nói.
Cậu ra khỏi phòng vệ sinh, ném cho Nghiêm Vĩnh Cận một chiếc khăn mặt ướt. Nước máy mùa đông lạnh toát, Nghiêm Vĩnh Cận vừa cầm đã bị cóng đến run rẩy: “Làm gì đây?”
“Không có kem que thì dùng tạm nước lạnh, đắp lên mặt cậu tí đi. Tôi cũng không muốn sáng mai mở mắt thấy một cái đầu heo.”
“Tôi có thành đầu heo cũng là heo đẹp trai.” Nghiêm Vĩnh Cận tặc lưỡi một tiếng, vẫn ngoan ngoãn áp khăn lên mặt. Hắn nhìn Bạch Chỉ ngồi quỳ xuống băng bó cho mình, trái tim thoáng chốc dâng tràn ấm áp: “Bạch Chỉ, cậu đối xử với tôi tốt thật.”
“Tôi sẽ còn đối xử tốt với cậu hơn.” Bạch Chỉ ngẩng đầu tặng hắn một nụ cười “Tỷ như lát nữa giúp cậu ôn bài chẳng hạn.”
“Hả?” Chân bị thương mà cũng không được nghỉ chút nào ư…
“Cậu yên tâm, đợt thi cuối kỳ này tôi đảm bảo có thể giúp cậu lên vài hạng.” Bạch Chỉ thề son sắt.
Nhưng Nghiêm Vĩnh Cận khổ tâm lắm. Hắn không quan tâm thứ hạng cũng không muốn rời xa phòng thi chốt sổ đâu, hắn muốn sống đời ngu dốt mà.
… Tại sao cậu cứ lấy oán trả ơn chứ, tại sao?
Đương nhiên đối với hắn thì lên lớp hay không cũng vậy, dù sao chỉ là đổi địa điểm ngủ bù, nghịch điện thoại thôi.
Tiết bốn vừa hết, hắn lập tức chạy tới cửa lớp Bạch Chỉ chờ cậu tan học, vừa khéo gặp La Hạo và Trình Vĩ đi đến.
“Úi, anh Nghiêm, ông khỏi rồi à?” La Hạo kêu lên “Không phải bị sốt hả, sao không thừa dịp mà nghỉ thêm tí?”
“Cũng chả có gì, lười trình bày với cô chủ nhiệm thôi.” Nghiêm Vĩnh Cận hiếu kỳ hỏi “À, sao ông biết?”
“Buổi trưa tình cờ gặp Bạch Chỉ.” Trình Vĩ giải thích. La Hạo ném cho cậu ta một cái nháy mắt, cậu ta làm bộ không hiểu, nói tiếp “Nó bảo ông bị ốm. Dạo này ông yếu quá đấy?”
“Ai biết được.” Nghiêm Vĩnh Cận sờ sờ sau cổ.
“À, anh Nghiêm này, tôi hỏi ông một chuyện. Ông với Bạch Chỉ…” La Hạo gượng gạo chen ngang cuộc đối thoại của hai tên bạn “Dạo này hai ông thân thiết ha?”
Trình Vĩ “chậc” một tiếng: “La Hạo ông dở hơi hả?”
“Làm sao, tôi hỏi tí thôi.” La Hạo tỏ vẻ cực kỳ thản nhiên.
“Từ đầu lúc nào tôi với cậu ấy chả ổn.” Dường như Nghiêm Vĩnh Cận không suy ngẫm gì về ý tứ trong lời của cậu ta “Sao?”
“Thế thì tôi hỏi thẳng vậy.” La Hạo vừa định mở miệng, Trình Vĩ đột nhiên kéo áo cậu ta: “Thôi! Hỏi cái ấy làm gì!”
“Nếu cái này không được hỏi thì tôi mới thấy lạ!” La Hạo nóng nảy “Không phải tôi quan tâm nó à!”
“Cái quái gì đấy?” Nghiêm Vĩnh Cận càng lúc càng không lý giải nổi mấy câu của hai tên kia “Rốt cuộc hai ông đang nói gì thế?”
“Ông cứ kệ nó. Bọn mình cùng đi ăn cơm đi!” Trình Vĩ vỗ vỗ vai Nghiêm Vĩnh Cận, kết quả La Hạo lại nổi cơn: “Cứ kệ tôi? Tôi thấy kệ ông thì hơn! Ông như thế thì còn làm bạn bè gì nữa!”
“Rốt cục là có vấn đề gì?” Nghiêm Vĩnh Cận không hiểu ra sao.
Vừa may Bạch Chỉ đã ra khỏi lớp: “Làm sao mà đứng dồn một cục ở đây thế? Còn chưa đi ăn cơm đi.”
“Tôi hỏi ông!” La Hạo níu áo Nghiêm Vĩnh Cận, chỉ vào Bạch Chỉ “Ông có… gì đấy với nó không?”
“Thôi, La Hạo!” Đám học sinh cùng lớp Bạch Chỉ đang đi ra, ai nấy đều tò mò quan sát họ. Trình Vĩ vội vàng ngăn cản La Hạo nói tiếp, đáng tiếc cậu ta không hề nhận “tấm lòng” này: “Thôi gì mà thôi! Hôm nay tôi sẽ nói!”
“Cuối cùng là các ông đang làm gì, tôi với Bạch Chỉ làm sao?” Nghiêm Vĩnh Cận càng lúc càng không hiểu câu chuyện đã bị lái đi đâu rồi.
“Cậu đừng hiểu nhầm.” Bạch Chỉ phản ứng nhanh hơn hắn “Tuy tôi thích con trai nhưng tôi không có ý gì khác với Nghiêm Vĩnh Cận, chỉ là bạn cùng phòng bình thường thôi.”
“Ông thấy chưa!” Trình Vĩ cau mày “Đáng ra ông đừng có làm thành xấu hổ thế!”
“Xin lỗi nhé, làm các cậu hiểu nhầm.” Bạch Chỉ cười nói “Được rồi, đi ăn cơm nhanh lên, chờ lát nữa thì căn tin đông lắm.” Cậu liếc Nghiêm Vĩnh Cận “Các cậu đi với nhau đi, tôi đến quầy bán đồ ăn vặt mua mấy thứ về ăn.”
“Đi cùng.” Nghiêm Vĩnh Cận cũng dần dần hiểu ra, trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn sầm mặt giữ lấy cổ tay Bạch Chỉ.
“Cậu đi với họ đi.” Bạch Chỉ đẩy một cái, thế nhưng không gạt hắn ra được.
“Hai ông hôm nào cũng dính như sam, thỉnh thoảng bọn mình đi ăn cơm với nhau thì có sao đâu?” Trình Vĩ cảm thấy có gì đó không ổn. Tình cảm của họ tốt đến mức… có mùi kỳ quặc.
Bình thường quả thật không sao cả, có điều hôm nay Nghiêm Vĩnh Cận bỗng rất cứng đầu với việc này: “Không được!”
Người đứng lại xem ngày một đông hơn, chẳng cần là bạn cùng lớp Bạch Chỉ, bất cứ học sinh nào đi ngang qua cũng đều tò mò nhòm ngó họ.
“Nhìn gì mà nhìn!” Trình Vĩ vội quát “Liên quan mẹ gì đến các cậu, cút cút cút!”
“Còn bảo không có gì, anh Nghiêm, hai ông diễn trò sến súa thế khác gì yêu đương đâu!” La Hạo không suy xét đã buột miệng nói.
Chớp mắt đó, đầu óc Nghiêm Vĩnh Cận trống rỗng. Hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, lập tức lớn tiếng đáp: “Đúng đấy, bọn tôi đang yêu đương đấy, thế thì sao!”
La Hạo cảm thấy tai mình ù đi.
Nghiêm Vĩnh Cận là gay? Không thể nào không thể nào…
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, Trình Vĩ đã vung một quyền trúng mặt Nghiêm Vĩnh Cận: “Mẹ nó ông nói gì?”
Nghiêm Vĩnh Cận không phải kiểu người ngoan ngoãn chịu đòn, tức thì lăn vào đánh nhau với Trình Vĩ.
“Đừng đánh!” Bạch Chỉ vội vàng can.
La Hạo bị thông tin mới nghe dọa cho đờ đẫn, cứ ngẩn người đứng đó không nhúc nhích, mãi tới khi Bạch Chỉ gọi vài tiếng cậu ta mới định thần lại, lao vào giúp một tay tách Nghiêm Vĩnh Cận và Trình Vĩ ra.
Mặc dù đã bị kéo ra, hai tên này vẫn chưa chịu thôi khua nắm đấm, vung chân đá loạn xạ.
“Được rồi!” Bạch Chỉ giận dữ hét “Tất cả dừng tay đi!”
Trình Vĩ phẫn hận trừng cậu: “Dừng tay? Con mẹ nó tao còn chưa đánh mày đâu!”
Nghiêm Vĩnh Cận lập tức không cam lòng yếu thế gào trả: “Mẹ nó mày thử đụng vào cậu ấy xem!”
“Tao…” Trình Vĩ muốn đánh tiếp, La Hạo vội giữ chặt tay cậu ta: “Thôi thôi, bọn mình đi thôi!”
“Hạo Tử ông buông ra!” Hai mắt Trình Vĩ đỏ quạch “Tại cái thằng Bạch Chỉ này hại hết!”
“Mày nói thêm câu nữa!” Nghiêm Vĩnh Cận vụt xông lên, lực mạnh đến khiến Bạch Chỉ thiếu chút không giữ nổi, áo quần của hắn cũng bị cậu lôi kéo không ra hình thù gì nữa.
“Được rồi được rồi!” Bạch Chỉ thừa cơ đẩy Nghiêm Vĩnh Cận về phía một hành lang khác.
Hành lang đó vắng vẻ không người, Nghiêm Vĩnh Cận tựa vào vách tường, lồng ngực phập phồng dữ dội vì tức.
“Có đi ăn cơm nữa không?” Bạch Chỉ hỏi hắn.
“Ăn cái gì mà ăn!” Giọng Nghiêm Vĩnh Cận rất bực bội, có lẽ cảm thấy vẫn chưa trút giận đủ, hắn xoay người đá mạnh lên tường “Đ**!”
“Được rồi…” Mới có vài phút mà Bạch Chỉ cảm thấy mình đã nói câu này quá nhiều lần.
“Được cái gì mà được!” Nghiêm Vĩnh Cận quay đầu gào vào mặt cậu “Cậu nghe nó nói xem! Thế mà là bạn bè à! Sau này đừng có để tôi gặp phải nó! Nếu không gặp lần nào tôi đập nó lần ấy!”
“Được được được.” Bạch Chỉ chiều theo ý hắn, đáp.
“Là tôi tự nguyện, tôi thích cậu.” Nghiêm Vĩnh Cận thở ra một hơi, cố gắng điều chỉnh giọng nói thật nghiêm túc “Không phải như lời nó nói đâu.”
“Tôi biết.” Bạch Chỉ xoa xoa đầu hắn “Cậu cũng đừng giận hai cậu ấy, đổi thành ai biết chuyện cũng phản ứng thế thôi.”
“Thế cũng không được…” Nghiêm Vĩnh Cận muốn nói gì đó, nhưng hắn lại cảm thấy không cần thiết nữa. Dù sao chuyện đã rồi, kết quả rành rành trước mắt, còn có cách nào khác đâu?
Nghiêm Vĩnh Cận đánh bạo bước tới, ôm lấy Bạch Chỉ: “Tôi nói cho cậu biết, lần này bọn mình đúng thật là châu chấu trên một sợi dây thừng rồi.”
“Nói xàm gì đấy.” Bạch Chỉ cười vỗ vỗ lưng hắn “Trước giờ vẫn thế còn gì?”
Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi càng ôm cậu chặt hơn.
Khi đối mặt với tương lai, không ai dám nói mình không hề sợ hãi, chỉ là vì bên cạnh có một người như thế này, vậy nên Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy mình nhất định đánh đâu thắng đó.
Về phần Trình Vĩ và La Hạo, đương nhiên hắn cũng chẳng ngờ có ngày họ lại thành ra như hôm nay. Rõ ràng khi chưa biết chuyện, bọn họ có thể cùng Bạch Chỉ đánh điện tử, ra ngoài chơi, tình cờ gặp trên đường cũng có thể nói chuyện, nhưng giờ họ lại chỉ hận không thể kéo hội đến đánh cho cậu một trận. Thực sự không hiểu họ nghĩ gì.
“Đơn giản thôi, cậu là bạn của họ mà.” Bạch Chỉ vừa vẽ vừa giải thích.
“Bạn chó.” Nghiêm Vĩnh Cận lầm bầm.
Mắt thấy đã hơn mười một giờ, Nghiêm Vĩnh Cận thúc giục: “Xem mấy giờ rồi kia kìa, bọn mình về sớm tí đi, cái vía gọi ma hút quỷ của cậu lát nữa đừng để lại gặp phải cái gì.”
“Cậu cũng đừng có nói gở.” Bạch Chỉ liếc hắn “Bọn mình đến quầy quà vặt mua que kem đi.”
“Giữa mùa đông đi ăn kem? Cậu ấm đầu hả?”
“Cậu nhìn cái mặt cậu bây giờ này.” Bạch Chỉ bật điện thoại lên chụp một tấm ảnh.
Không nhìn còn đỡ, giờ vừa thấy ảnh, Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi giật mình. Nửa mặt trái của hắn bị thằng đần Trình Vĩ đấm cho sưng húp.
” Đệt…” Nghiêm Vĩnh Cận chạm thử một cái, đau quá “Thằng ranh này, ác vãi!”
“Chắc là để đánh cho cậu tỉnh?”
“Ý cậu là tôi phải cảm ơn nó á?” Nghiêm Vĩnh Cận tức giận “Thế là thế nào anh bạn, sao tôi cảm giác cậu đang nói đỡ cho nó nhỉ?”
“Không mà.” Bạch Chỉ trưng ra khuôn mặt vô tội.
“Không à… Tôi thấy có hơi nhiều đấy!” Nghiêm Vĩnh Cận hùng hồn nói “Còn đánh cho tôi tỉnh à… Cho hỏi tôi có đang nằm mơ không?”
“Chẳng lẽ không phải?” Bạch Chỉ vờ kinh ngạc “Hẹn hò với người xuất sắc như tôi, rõ là giấc mơ của cậu thành sự thật.”
… Lần đầu tiên hắn biết da mặt Bạch Chỉ cũng dày không kém ai.
“Vẽ xong chưa, đi mau đê.” Nghiêm Vĩnh Cận lần nữa giục.
“Đi.” Bạch Chỉ buông bảng màu xuống, lùi ra xa quan sát kỹ càng một lần nữa rồi mới cùng Nghiêm Vĩnh Cận ra khỏi cửa.
Quầy bán đồ ăn vặt nằm trong căn tin, hai người bước vào trong, thầm nghĩ hiếm hoi lắm mới thấy căn tin chưa đóng cửa!
“Lạ ghê.” Nghiêm Vĩnh Cận đi vào, không chỉ cửa ngoài chưa khóa, cửa kính dẫn vào khu nhà ăn cũng không thấy quấn xích đen.
Hắn tới quầy bán quà vặt. Thấy ông chủ quầy đang lúi húi sửa sang gì đó, hắn liền đứng trước tủ đông gọi: “Bác ơi, bác còn kem que không? Hay là túi chườm đá cũng được.”
“Cháu tự tìm đi.” Giọng ông chủ nghe vô cùng trầm nặng, có lẽ bởi đang khom người.
“Vâng.” Nghiêm Vĩnh Cận kéo cửa tủ đông ra. Hắn vừa cúi đầu nhìn, má ơi, trong tủ toàn cái gì vậy! Mặc dù mùa đông hàng quán ít nhập loại hàng như kem, nhưng cũng không đến mức chẳng có cây nào, trái lại cả tủ nhồi đầy các loại nội tạng chứ.
Nghiêm Vĩnh Cận không ghét mấy món nội tạng, thò tay tự lục tìm. Tìm mãi chẳng thấy kem đâu, hắn mở miệng cảm thán: “Không ngờ là bác thích ăn nội tạng thế, tích nhiều ghê.”
Ông chủ không trả lời, nhưng Bạch Chỉ đợi lâu không thấy Nghiêm Vĩnh Cận ra đã bước đến. Đường nhìn của cậu lập tức dừng lại trên khung ảnh quấn vải đen treo trên vách tường, trước đây nó có ở đó sao, sao cậu chẳng nhớ gì cả.
Dưới bức di ảnh kia có đặt một lư hương, làn khói lượn lờ bốc lên từ mấy nén nhang trong lư, mùi nồng gay mũi.
“Không có kem que đâu Bạch Chỉ.” Nghiêm Vĩnh Cận quay đầu nói, vừa khéo nhìn thấy bức ảnh trên tường “Úi, ai thế?” Hắn tiến tới, cẩn thận quan sát “Bác chủ quán ơi, nhà bác có người mất ạ?”
Nghe hắn hỏi, ông chủ quầy đồ ăn vặt rốt cục chậm chạp đứng thẳng lên. Sắc mặt ông ta xám trắng, miệng dính đầy máu đỏ.
What the fuck! Mẹ nó đây đâu phải ông bác bán quà vặt thường ngày! Đây là ai?
Ông chủ quầy nhếch môi lộ ra từng chiếc răng sắc bén như mũi dao nhọn: “Là bác đấy!”
Bạch Chỉ và Nghiêm Vĩnh Cận nhất thời nghẹn thở. Hai người đồng loạt lùi lại, bỏ chạy ra cửa chính.
Còn chưa chạm được tới khung cửa, một cơ thể rắn chắc đột ngột chắn trước mặt họ.
“Bọn nhóc, muốn đi đâu?” Tên này mặc đồng phục đầu bếp của trường, nhưng hắn ta không phải người trong trường! Toàn thân hắn ta loang lổ máu tươi, bộ đồ màu trắng không còn chỗ nào sạch sẽ. Trong tay hắn ta cầm một con dao bếp, máu chảy dọc lưỡi dao tí tách nhỏ xuống nền đất, hắn ta liếm mép nói: “Sắp đến lúc ăn khuya rồi!”
Nghiêm Vĩnh Cận theo phản xạ đè đầu Bạch Chỉ xuống, đẩy cậu qua nách tên đầu bếp. Ngay khi hắn chuẩn bị tự chui qua, tên kia đã kịp phản ứng, bóp cổ hắn ép lên tủ đông.
“Đ** c** m* mày!” Nghiêm Vĩnh Cận khó nhọc gào lên mấy chữ, nhấc chân hung hăng đạp vào phần thân dưới của hắn ta.
Chiêu này hoàn toàn vô dụng với người chết, ngược lại cái chân vừa ra đòn của Nghiêm Vĩnh Cận đau dữ dội, cảm giác như xương cốt sắp gãy.
“Nghiêm Vĩnh Cận!” Bạch Chỉ sao có thể bỏ mặc hắn. Cậu nhào vào kéo tay đầu bếp, tên đầu bếp cứ như thể không hề cảm nhận được gì, điên cuồng quơ dao lên, vừa đúng lúc lão chủ quầy quà vặt lao tới nhe hàm răng trắng ởn muốn cắn một miếng, lưỡi dao bếp tức thì băm đầu ông ta ra vài khúc. Máu, óc và xương vụn găm vỡ nát cửa kính tủ đông, nhầy nhụa ụp lên đống nội tạng trong đó, Nghiêm Vĩnh Cận cũng thừa dịp nhặt về được tính mạng.
“Chạy mau!” Bạch Chỉ kéo hắn vội vàng chạy tới cửa căn tin, nhưng nhìn lại, cánh cửa khi nãy còn mở giờ đã bị khóa trái!
“Đ**!” Nghiêm Vĩnh Cận đạp mạnh cánh cửa một cú, cái chân đau càng thêm đau, hắn không khỏi hít một hơi lạnh.
“Không sao chứ?” Bạch Chỉ hỏi.
“Không việc gì.” Kỳ thực hắn đang đau thấu tim, có điều để Bạch Chỉ không lo lắng, hắn cứng rắn nhẫn nhịn.
Một loạt tiếng động chợt vang lên phía sau, hai người quay đầu, thấy đầu bếp giơ dao và lão chủ quầy quà vặt ôm cái đầu vỡ nát đang lảo đảo chạy về phía họ… Mà phía sau hai tên này là toàn bộ các nhân viên khác trong căn tin, tất cả họ đều mặc quần áo dính máu. Không, không chỉ quần áo, cả trên mặt, trên tay… Thậm chí trong đôi đồng tử của họ cũng đều tỏa ra vẻ khát máu rừng rực!
Bạch Chỉ có thể nghe rõ ràng tiếng bọn chúng kêu: “Thịt… Thịt tươi…”
Xong… Lần này phải trăn trối ở đây thật rồi…
Bạch Chỉ và Nghiêm Vĩnh Cận tựa lưng vào cửa căn tin, gương mặt cả hai đều lộ vẻ tuyệt vọng. Họ chỉ nắm chặt tay nhau, không tách rời dù là trong khoảnh khắc.
“Tiểu Bạch!” Thanh âm của Tô Diệp vọng vào tai Bạch Chỉ qua lớp cửa kính.
“Tô Diệp!” Bạch Chỉ ngạc nhiên quay đầu, vậy mà Tô Diệp lại đang ở ngoài căn tin thật!
“Hai cậu làm gì đấy, nửa đêm nửa hôm sao vào được trong này?” Tô Diệp khó hiểu “Cửa cũng khóa rồi đây này.”
Hai người nhìn lại, cảnh tượng kinh khủng vừa diễn ra đã biến mất, chỉ còn sợi dây xích đen quấn chặt trên cánh cửa dẫn vào nhà ăn cuối hành lang và quầy bán quà vặt rõ ràng đã khóa bên cạnh.
“Bọn tôi leo cửa sổ vào!” Nghiêm Vĩnh Cận lập tức trả lời, đây là lý do Bạch Chỉ đã bịa ra khi họ bị nhốt trong khu lớp học lần trước, nhưng hiển nhiên lý do đó không hợp với nơi đây.
Tô Diệp nhìn bên ngoài căn tin: “Cậu… chắc chứ?”
Bây giờ Nghiêm Vĩnh Cận mới nhận ra… Đệt… Quanh căn tin vốn làm gì có cửa sổ…
“Nghĩ cách mở cửa trước đã.” Bạch Chỉ đúng lúc chuyển trọng tâm câu chuyện.
Chờ Tô Diệp đi xa, cậu cốc một cái lên đầu Nghiêm Vĩnh Cận: “Đại ca ơi, làm ơn động não trước khi nói được không?”
“Tôi chưa kịp nghĩ ra thôi mà…” Hắn thật sự không suy tính nhiều đến vậy…
Chẳng mấy chốc, Tô Diệp đã gọi ông lão giữ cửa đến. Ông lão này cũng không phải người họ thường gặp, khuôn mặt thoạt trông rất lạ. Có lẽ bởi đã quá muộn, ngoài ánh trăng thì không còn nguồn sáng nào khác khiến gương mặt ông ta trông đen khác thường, tựa một cục thịt thối lưu cữu lâu năm, hơn nữa da mặt ông ta rải đầy đồi mồi, trông có vẻ rất già cỗi.
Ông ta cử động rất chậm chạp, miệng nói khoan thai chậm rãi: “Đêm hôm khuya khoắt, sao không về ký túc mà lại chạy ra đây?”
“Vừa nãy bọn cháu đang mua đồ, thế mà người ta chả hỏi có còn ai hay không đã khóa cửa mất ạ.” Bạch Chỉ tỉnh bơ nói dối “Đến lúc bọn cháu phát hiện thì đã không ra được nữa rồi.”
“Thế à.” Ông cụ chậm rãi mở cửa “Sau này phải về ký túc sớm sớm nhé, muộn thế không về nhỡ đâu lại gặp chuyện quái lạ nào thì sao, có phải không?”
Ông ta nhìn chằm chằm vào mắt Nghiêm Vĩnh Cận đầy cổ quái, phát ra tiếng cười “hơ hơ” cứng ngắc.
“Vâng… Vâng…” Nghiêm Vĩnh Cận cười khan.
Chờ ông ta đi rồi, ba người cùng nhau về ký túc xá. Nghiêm Vĩnh Cận không nhịn được nhỏ giọng thì thầm: “Ông ấy nói thế là ý gì? Sao tôi cứ cảm giác như ông ấy biết hai bọn mình gặp phải cái gì rồi ấy nhỉ?”
“Cậu nghĩ nhiều quá.” Bạch Chỉ không để tâm lắm, quay ra nói với Tô Diệp “Cậu thế nào đấy, sao muộn rồi còn chưa về phòng, không giống cậu tí nào.”
“Cậu quên là tớ học với gia sư ở ngoài à? Hôm nay thầy cho về hơi muộn.” Tô Diệp đập nhẹ bả vai cậu “Cậu đấy nhá, có bạn trai rồi là chẳng quan tâm gì nữa hết!”
“Nói vớ vẩn.” Bạch Chỉ cũng đập lại cậu ta “Cậu lúc nào cũng là bạn tớ mà.”
Nghiêm Vĩnh Cận vẫn luôn im lặng bỗng kêu lên: “Này! Không phải cửa căn tin có người chuyên khóa cửa mở cửa à? Ông giữ cửa lấy đâu ra chìa khóa!”
“Cậu hâm hả, lúc cần nghĩ thì không nghĩ, lúc không cần thì cứ thắc mắc…” Bạch Chỉ không nhịn được nhổ phì “Ra thì cũng ra rồi, quan tâm nhiều làm gì?”
“Vấn đề này đáng nghi lắm hiểu không! Ngoài căn tin kín bưng, sao mà…” Dưới ánh nhìn soi mói của Bạch Chỉ và Tô Diệp, giọng Nghiêm Vĩnh Cận càng lúc càng nhỏ “Ý tôi là, có phải có ai cố ý…”
Bạch Chỉ thở dài một hơi. Cậu đang muốn nói gì đó, Tô Diệp đột nhiên lên tiếng: “Nói có lý. Tôi có nghe học sinh trong trường đang đồn chuyện hai cậu, cậu còn đánh nhau với mấy đứa lớp khác đúng không?”
“Mấy vụ này truyền đi xa ghê…” Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi khâm phục tốc độ lan truyền tin tức. Chuyện xảy ra vào giờ cơm tối mà nay học sinh các khối khác cũng biết rồi.
“Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa mà.” Tô Diệp cười an ủi.
Tòa ký túc đã gần ngay trước mắt. Nghiêm Vĩnh Cận chạy lên trước ấn thang máy, Bạch Chỉ đi lấy chìa khóa, lúc này hắn mới phát hiện không thấy Tô Diệp đâu nữa.
“Ơ, bạn cậu đâu?”
“Cậu ấy ở ký túc xá phía tây.” Bạch Chỉ cầm chìa khóa đi tới.
“Sao đi mà chả nói tiếng nào…” Nghiêm Vĩnh Cận lẩm bẩm bước vào thang máy, Bạch Chỉ cũng không trả lời hắn.
Vào đến phòng, Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng cởi giày kiểm tra chân mình.
Mẹ ơi, cả nửa chiếc tất bị máu nhuộm đỏ rồi! Hắn cẩn thận từng chút cởi tất, móng chân cái đã lật cả ra, chẳng trách lại đau như vậy!
“Tôi vừa lấy ít băng gạc với thuốc rửa, tôi băng bó cho cậu, đừng để nhiễm trùng.”
Nghiêm Vĩnh Cận ngạc nhiên: “Cậu lấy lúc nào?”
“Cậu đấy, chẳng biết đầu óc cứ để đi đâu.” Bạch Chỉ không nói.
Cậu ra khỏi phòng vệ sinh, ném cho Nghiêm Vĩnh Cận một chiếc khăn mặt ướt. Nước máy mùa đông lạnh toát, Nghiêm Vĩnh Cận vừa cầm đã bị cóng đến run rẩy: “Làm gì đây?”
“Không có kem que thì dùng tạm nước lạnh, đắp lên mặt cậu tí đi. Tôi cũng không muốn sáng mai mở mắt thấy một cái đầu heo.”
“Tôi có thành đầu heo cũng là heo đẹp trai.” Nghiêm Vĩnh Cận tặc lưỡi một tiếng, vẫn ngoan ngoãn áp khăn lên mặt. Hắn nhìn Bạch Chỉ ngồi quỳ xuống băng bó cho mình, trái tim thoáng chốc dâng tràn ấm áp: “Bạch Chỉ, cậu đối xử với tôi tốt thật.”
“Tôi sẽ còn đối xử tốt với cậu hơn.” Bạch Chỉ ngẩng đầu tặng hắn một nụ cười “Tỷ như lát nữa giúp cậu ôn bài chẳng hạn.”
“Hả?” Chân bị thương mà cũng không được nghỉ chút nào ư…
“Cậu yên tâm, đợt thi cuối kỳ này tôi đảm bảo có thể giúp cậu lên vài hạng.” Bạch Chỉ thề son sắt.
Nhưng Nghiêm Vĩnh Cận khổ tâm lắm. Hắn không quan tâm thứ hạng cũng không muốn rời xa phòng thi chốt sổ đâu, hắn muốn sống đời ngu dốt mà.
… Tại sao cậu cứ lấy oán trả ơn chứ, tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.