Chương 20: Khiến anh Lục vất vả rồi
Cố Diệp Tử
19/09/2021
Căn nhà nhỏ ấm cúng, tiết trời mùa đông lạnh giá, chút ánh sáng lắt léo mình, chen vào diện tích căn phòng, trên chiếc giường nhỏ, cô gái với mái tốc rối bời nằm trên người chàng trai có ngũ quan tinh tế, một khung cảnh thơ mộng, đẹp đẽ, lãng mạn đến như vậy lại bị Dương Thần Sơ phá vỡ. Bụng của cô liên tục đánh trống, như nhắc nhở tình trạng 'đói quằn quại' của nó. Không gian tĩnh mịch, tiếng kêu đó càng rõ ràng hơn. Dương Thần Sơ ngượng chín mặt, vội vùi đầu vào đống chăn, ai ngờ cô lại quên mất mình đang nằm trên ngực Lục Dương, nên mặt đâm thẳng vào cơ ngực rắn chắc trên người anh.
Cô chống hai tay vào ngực anh, định đứng dậy thì ngoài cửa vang lên tiếng động rất nhẹ, phải thính tai thì may ra mới có thể phát hiện được. Cô há to miệng, muốn nói gì đó thì người đàn ông ở dưới đưa tay ra bịt miệng cô lại, nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay của anh như thấm vào từng tấc da thớ thịt của cô, chảy cả vào trong tim.
Tiếng động lại vang lên, lần này có to hơn lần đầu một chút, song vẫn rất khẽ, nghe giống như tiếng đồ vật gì đó cào vào cánh cửa.
Nếu là Hà Tô Diệp về thì cớ gì phải làm hành động kì lạ như vậy?
Lục Dương như có thần giao cách cảm với cô, anh chỉ tay xuống dưới gầm giường, ý bảo hai người trốn vào đấy, chờ xem động tĩnh từ bên ngoài. Dương Thần Sơ gật đầu. Căn nhà này vốn rất nhỏ, nhà bếp và phòng ngủ được xếp chung trong một không gian, hai người họ vừa tỉnh dậy, chưa xem xét kỹ được toàn bộ căn nhà, nếu đi lại tìm nơi chốn, e rằng bất dây động rừng, vậy nên gầm giường là địa điểm lí tưởng nhất hiện giờ.
Lục Dương bước nhẹ xuống đất, anh để Dương Thần Sơ chui vào trước, mình thì vào sau. Gầm giường khá tối, chỉ để một khe hở nhỏ, cách mặt đất khoảng mười căng ti mét.
Bên ngoài, tiếng động đã dừng lại, Dương Thần Sơ định ngó đầu ra xem thì bị Lục Dương ngăn lại, anh dùng lực kéo cả người cô về phía mình.
Quả nhiên, một lúc sau, cánh cửa được hé mở dần, có người bước vào, nhìn bóng phản lại dưới sàn nhà thì thấy có hai người, chắc là đàn ông.
Chúng bước vào trong nhà, nhìn ngó khắp nơi, dần tiến hẳn vào bên trong.
Có tiếng đàn ông vang lên: "Mẹ nó, không có ai! Rõ ràng tôi thấy chúng được chủ căn nhà này đưa vào nhà mà! "
Dương Thần Sơ nằm dưới gầm giường không thể tin vào tai mình. Theo như lời chúng nói, sự việc cô và Lục Dương gặp nạn ngày hôm qua là được sắp đặt trước hay sao? Dương Thần Sơ ngoảnh mặt sang bên, Lục Dương vẫn im lặng, nhìn bóng giày của hai người đàn ông kia.
Tiếng nói thô lỗ, cộc cằn của tên còn lại vang lên, có vẻ hắn khá dận dữ: "Chúng mà trốn được thì tao với mày toi đời, giờ mày mau đi lục soát căn nhà này đi, tuyệt đối đừng để chúng chạy được. "
Bọn chúng bắt đầu đi từng ngóc ngách của căn nhà. Có một tên tiến gần đến giường, hắn lật tung chăn trên giường ra, không có ai. Dương Thần Sơ và Lục Dương ở dưới như nín thở.
Tên kia cúi người xuống, Dương Thần Sơ có thể nhìn rõ đôi giày mày da bò bẩn thỉu của hắn, mũi giày là mảng tuyết trắng xóa.
Dương Thần Sơ nắm chặt tay Lục Dương, cô thật sự sợ hãi. Ngày hôm qua suýt chút nữa đã chết trong biển tuyết, lẽ nào hôm nay sẽ lại bỏ mạng ở nơi hiu quạnh, không ai quen biết này sao?
Phía trước tối dần, tên kia đã cúi người xuống. Phía sau vang lên tiếng nói vội vã của tên còn lại: "Đi thôi, cô ta về rồi! Nhanh, đừng để bị phát hiện! "
Tên kia nghe thấy vậy thì đứng dậy, ánh sáng được giải thoát, chiếu vào gầm giường, tạo thành một vệt dài.
Chúng đi rồi, căn nhà rơi vào sự yên tĩnh, lặng yên đến chết chóc. Lúc này, Dương Thần Sơ mới thả lỏng tay, tay cô thấm đẫm mồ hôi, thật may mắn!
Hai người chui ra khỏi gầm giường, Lục Dương đi tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn hai người đàn ông kia, chúng đi tới một gốc cây, nơi có chiếc xe công vụ màu đen. Một tên hút điếu thuốc, làn khói hòa vào cùng không khí, bay lên cao. Tên còn lại cúi người vào trong xe, nói gì đó với người ở trong. Chiếc xe thương vụ kia rời đi, hai tên kia cũng nhanh chóng lên chiếc xe phía sau, biến mất.
Lục Dương quay lại, thấy Dương Thần Sơ nằm trên giường, nửa người vẫn còn ở dưới đất, mắt cô nhìn trân trân trần nhà.
Gương mặt cô mệt mỏi, cất tiếng thăm dò: "Anh đoán xem, là ai muốn hại cả tôi và anh? " Cô đưa mắt về phía Lục Dương.
Lục Dương ngồi xuống giường, ngón tay vân vê đùa nghịch mái tóc của cô. Tóc cô rất mềm, mượt, hơi lạnh. Dương Thần Sơ không nhận ra hành động của Lục Dương, mắt tiếp tục dán chặt vào trần nhà.
Lục Dương lãnh đạm nói: "Không biết. " Anh thu tay về, đầu ngón tay còn vương lại cảm giác mát lạnh của tóc cô.
Dương Thần Sơ rời mắt khỏi trần nhà, nhìn thẳng vào Lục Dương không chút e dè. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có lẽ Hà Tô Diệp đã gần tới cửa. Cánh cửa được mở ra, tiếng Dương Thần Sơ như già vào tiếng cót két của cửa gỗ: "Phải chăng lại là một kế hoạch của anh nữa? "
Dương Thần Sơ đứng dậy, làm như người nói câu kia không phải cô, cô nhìn về phía cửa, Hà Tô Diệp để giỏ tre vào góc cửa. Cô bước đến, thấy bên trong là đủ các loại lá, thân cây, có cả măng rừng và mấy củ khoai.
Hà Tô Diệp nhìn về phía Lục Dương, thấy anh đã tỉnh thì vẻ mặt hài lòng, cô không muốn thấy người mình cứu lại rơi vào tình trạng nguy hiểm. Cảnh tượng hôm qua vẫn khiến lòng cô không yên. Hai người họ bị màu trắng của bông tuyết bao phủ, mặt ai cũng trắng bệch đến kinh người.
Hà Tô Diệp kéo hai người vào trong nhà một cách chật vật. Cô xem xét tình hình của hai người họ. Dương Thần Sơ chỉ bị cảm, do lạnh quá mà ngất đi, nhưng Lục Dương thì nặng hơn, nếu cô phán đoán không nhầm, có lẽ anh bị nhiễm phong hàn. Lúc ở trước cửa nhà cô, người đàn ông này chỉ mặc trên người một chiếc áo mỏng, bị nhiễm phong hàn là điều khó tránh khỏi.
Hà Tô Diệp đi đến chỗ bếp lửa, lấy chiếc rổ đan bằng tre, nhặt một số loại lá cây mà Dương Thần Sơ không biết tên ra, cô ngồi xuống ghế, tuốt lá, rửa sạch với nước: "Cậu không sao nữa rồi chứ? "
Dương Thần Sơ thấy Lục Dương không đáp trả, nhìn về phía anh, thấy mặt anh ngờ nghệch, mắt lại chớp liên tục.
Cô tiến lại gần, vì Dương Thần Sơ chỉ cao tới vai anh nên cô phải ngẩng đầu lên mới nhìn được mặt anh. Đôi mắt đen như long nhãn vẫn chớp không ngừng.
Hà Tô Diệp thấy có điều bất ổn, để rổ lá xuống, lau khô tay, tiến lại.
Sau khi nhìn biểu hiện của Lục Dương, cô đi đến chỗ mấy cái tủ, lấy ra một lọ nước, đưa cho anh: "Mắt cậu từ hôm qua đến giờ vẫn đeo kính áp tròng, có lẽ do bị tuyết ảnh hưởng tới, tôi không có kinh nghiệm với mấy thứ đồ này nên không thể lấy ra cho cậu được, giờ cậu lấy lọ thuốc nhỏ mắt này khử trùng đi, rồi tự lấy ra, tạm thời chịu cảnh mờ ảo vậy. "
Hà Tô Diệp nói xong, để lọ thuốc xuống giường, đi ra tiếp tục công việc với đống lá. Dương Thần Sơ thấy người phụ nữ này rất lạnh nhạt, cứu người nhưng không quá nhiệt tình, sự xa cách với hai người họ không hề được Hà Tô Diệp che dấu.
Lục Dương hiểu được nguyên do mắt mình vẫn đau từ nãy đến giờ, anh nhìn xuống lọ thuốc đặt trên giường, nói: "Cảm ơn chị. "
Hà Tô Diệp: "Không có gì. " Tiếng nước chảy róc rách vang lên, cô đêm đổ đống lá vào cái cối, giã nát ra, những tiếng 'cộc cộc' vang lên theo nhịp điệu.
Dương Thần Sơ ngồi xuống gần Lục Dương, nói khẽ: "Tôi bảo mà, anh bị cận còn không thừa nhận. Nếu lúc đó anh nói anh không nhìn thấy ánh đèn có phải hơn không, tôi có thể dẫn anh một mạch tới nhà chị Hà, đâu cần đi một vòng luẩn quẩn đến nỗi khiến cả tôi và anh khốn đốn như vậy. "
Từ cổ họng Lục Dương phát ra tiếng cười, anh nhỏ thuốc vào mắt, tay khử trùng xong xuôi, đưa vào mắt lấy kính áp tròng ra, hai thứ hình tròn trong suốt được đặt gọn gàng vào một cái nắp, trên mặt kính, màu trắng đục như làn sương đêm bao phủ, làm mờ mắt kính.
Lục Dương đưa tay lần mò tìm khăn lau, lúc này anh vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu lên trời nên không thấy được khăn lau ở đó, liên tục mò mẫm lung tung. Dương Thần Sơ với lấy chiếc khăn trên tủ đầu giường, đưa cho anh.
Anh vừa lau sạch mắt, vừa nói: "Nếu tôi đã dày công sắp đặt thì chí ít phải diễn cho đạt chứ." Anh để khăn lau xuống giường, đôi mắt vừa tháo kính áp tròng ra có chút đỏ, tia máu hiện lên rõ rệt, ý cười lan tỏa ra cả đuôi mắt. Nhưng Dương Thần Sơ thấy nụ cười này tràn ngập sự chế giễu, nhìn kỹ còn có cả giá lạnh ở đó.
Cô cũng học tập bộ dạng nhếch mép của anh, áp sát mặt mình vào mặt Lục Dương, nhẹ nhàng nói ra từng chữ: "Vậy khiến anh Lục đây vất vả rồi. Về sau Dương Thần Sơ tôi mà không đáp trả thật có lỗi. "
Hà Tô Diệp thấy hình ảnh hai người như vậy, vẫn thờ ơ, cô đổ bã thuốc lá vào nồi, trộn với thân gỗ đã cắt nhỏ, đổ thêm nước, nhóm bếp nấu thuốc.
Ánh lửa hồng bắt đầu xuất hiện, từng que coi bị cháy xén, than hồng nhanh chóng rụng xuống, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng 'tanh tách' nghe rất vui tai.
Dương Thần Sơ và Lục Dương nói nhỏ nên nội dung cuộc trò chuyện của hai người, Hà Tô Diệp không nghe được.
Lục Dương đứng đậy, thu dọn đồ lại, giấy cùng kính áp tròng vứt vào thùng rác, đặt lọ thuốc và khăn lau lên bàn: "Vinh hạnh. "
Trong căn nhà nhỏ yên tĩnh, ba con người tâm tư kín đáo. Một Dương Thần Sơ nóng nảy, sắc sảo. Một Lục Dương nguy hiểm, tươi vui. Và, còn xuất hiện cả một Hà Tô Diệp lãnh đạm, thờ ơ.
Mùi thuốc bắc lan tỏa khắp phòng, tiếng nói của Hà Tô Diệp xé tan sự chết chóc của không khí nơi đây: "Cậu có thể đã bị nhiễm phong hàn, tôi nấu cho cậu một nồi thuốc bắc, cậu uống tạm, khi nào trở lại thì đến bệnh viện khám. "
Hà Tô Diệp thấy thuốc đã được, cầm cái giẻ lau để gần đó để cách nhiệt, rót thuốc vào một cái bát. Dòng chất lỏng màu đen chảy vào bát, nhìn cũng thấy nó khó uống thế nào. Cô đặt nó trên bàn, đi về phía bên trong nhà: "Hai người cứ tự nhiên, muốn làm gì thì tùy, khi nào đi thì không cần báo với tôi. "
Dương Thần Sơ nhìn Hà Tô Diệp một cách khó hiểu, rốt cuộc cô ấy là người thế nào?
...
Xế chiều, hai người họ quyết định rời đi, ở đây điện thoại không có sóng, Lục Dương và cô đành phải đi bộ ra khỏi ngôi làng. Tới chỗ để xe tối hôm qua, điện thoại bắt đầu có một vạch sóng, nhưng rất yếu, nhanh chóng mất đi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đến một trạm xe buýt, sóng mới thật sự ổn định. Lục Dương lấy điện thoại gọi cho Lý Thấm, cuộc gọi nhanh chóng kết nối. Bên kia có vẻ ồn ào, giọng ngái ngủ của Lý Thấm vang lên: "Ai vậy? "
"Cậu đến làng Vọng Xá đón tôi. "
"Hả, Lục Dương, là anh hả? Rốt cuộc cả đêm qua anh đi đâu, bỏ tôi giữa đường như vậy. Sáng tới giờ quản lý Phong cứ hỏi tôi về anh suốt. "
Lục Dương dựa người vào thanh cột phía sau: "Không có gì, khi về tôi sẽ nói sau. "
Lý Thấm mặc thêm áo khoác, một tay vừa nghe điện thoại một tay đóng cửa nhà: "Được, anh chờ tôi khoảng một tiếng. "
Hết chương 20
Cô chống hai tay vào ngực anh, định đứng dậy thì ngoài cửa vang lên tiếng động rất nhẹ, phải thính tai thì may ra mới có thể phát hiện được. Cô há to miệng, muốn nói gì đó thì người đàn ông ở dưới đưa tay ra bịt miệng cô lại, nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay của anh như thấm vào từng tấc da thớ thịt của cô, chảy cả vào trong tim.
Tiếng động lại vang lên, lần này có to hơn lần đầu một chút, song vẫn rất khẽ, nghe giống như tiếng đồ vật gì đó cào vào cánh cửa.
Nếu là Hà Tô Diệp về thì cớ gì phải làm hành động kì lạ như vậy?
Lục Dương như có thần giao cách cảm với cô, anh chỉ tay xuống dưới gầm giường, ý bảo hai người trốn vào đấy, chờ xem động tĩnh từ bên ngoài. Dương Thần Sơ gật đầu. Căn nhà này vốn rất nhỏ, nhà bếp và phòng ngủ được xếp chung trong một không gian, hai người họ vừa tỉnh dậy, chưa xem xét kỹ được toàn bộ căn nhà, nếu đi lại tìm nơi chốn, e rằng bất dây động rừng, vậy nên gầm giường là địa điểm lí tưởng nhất hiện giờ.
Lục Dương bước nhẹ xuống đất, anh để Dương Thần Sơ chui vào trước, mình thì vào sau. Gầm giường khá tối, chỉ để một khe hở nhỏ, cách mặt đất khoảng mười căng ti mét.
Bên ngoài, tiếng động đã dừng lại, Dương Thần Sơ định ngó đầu ra xem thì bị Lục Dương ngăn lại, anh dùng lực kéo cả người cô về phía mình.
Quả nhiên, một lúc sau, cánh cửa được hé mở dần, có người bước vào, nhìn bóng phản lại dưới sàn nhà thì thấy có hai người, chắc là đàn ông.
Chúng bước vào trong nhà, nhìn ngó khắp nơi, dần tiến hẳn vào bên trong.
Có tiếng đàn ông vang lên: "Mẹ nó, không có ai! Rõ ràng tôi thấy chúng được chủ căn nhà này đưa vào nhà mà! "
Dương Thần Sơ nằm dưới gầm giường không thể tin vào tai mình. Theo như lời chúng nói, sự việc cô và Lục Dương gặp nạn ngày hôm qua là được sắp đặt trước hay sao? Dương Thần Sơ ngoảnh mặt sang bên, Lục Dương vẫn im lặng, nhìn bóng giày của hai người đàn ông kia.
Tiếng nói thô lỗ, cộc cằn của tên còn lại vang lên, có vẻ hắn khá dận dữ: "Chúng mà trốn được thì tao với mày toi đời, giờ mày mau đi lục soát căn nhà này đi, tuyệt đối đừng để chúng chạy được. "
Bọn chúng bắt đầu đi từng ngóc ngách của căn nhà. Có một tên tiến gần đến giường, hắn lật tung chăn trên giường ra, không có ai. Dương Thần Sơ và Lục Dương ở dưới như nín thở.
Tên kia cúi người xuống, Dương Thần Sơ có thể nhìn rõ đôi giày mày da bò bẩn thỉu của hắn, mũi giày là mảng tuyết trắng xóa.
Dương Thần Sơ nắm chặt tay Lục Dương, cô thật sự sợ hãi. Ngày hôm qua suýt chút nữa đã chết trong biển tuyết, lẽ nào hôm nay sẽ lại bỏ mạng ở nơi hiu quạnh, không ai quen biết này sao?
Phía trước tối dần, tên kia đã cúi người xuống. Phía sau vang lên tiếng nói vội vã của tên còn lại: "Đi thôi, cô ta về rồi! Nhanh, đừng để bị phát hiện! "
Tên kia nghe thấy vậy thì đứng dậy, ánh sáng được giải thoát, chiếu vào gầm giường, tạo thành một vệt dài.
Chúng đi rồi, căn nhà rơi vào sự yên tĩnh, lặng yên đến chết chóc. Lúc này, Dương Thần Sơ mới thả lỏng tay, tay cô thấm đẫm mồ hôi, thật may mắn!
Hai người chui ra khỏi gầm giường, Lục Dương đi tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn hai người đàn ông kia, chúng đi tới một gốc cây, nơi có chiếc xe công vụ màu đen. Một tên hút điếu thuốc, làn khói hòa vào cùng không khí, bay lên cao. Tên còn lại cúi người vào trong xe, nói gì đó với người ở trong. Chiếc xe thương vụ kia rời đi, hai tên kia cũng nhanh chóng lên chiếc xe phía sau, biến mất.
Lục Dương quay lại, thấy Dương Thần Sơ nằm trên giường, nửa người vẫn còn ở dưới đất, mắt cô nhìn trân trân trần nhà.
Gương mặt cô mệt mỏi, cất tiếng thăm dò: "Anh đoán xem, là ai muốn hại cả tôi và anh? " Cô đưa mắt về phía Lục Dương.
Lục Dương ngồi xuống giường, ngón tay vân vê đùa nghịch mái tóc của cô. Tóc cô rất mềm, mượt, hơi lạnh. Dương Thần Sơ không nhận ra hành động của Lục Dương, mắt tiếp tục dán chặt vào trần nhà.
Lục Dương lãnh đạm nói: "Không biết. " Anh thu tay về, đầu ngón tay còn vương lại cảm giác mát lạnh của tóc cô.
Dương Thần Sơ rời mắt khỏi trần nhà, nhìn thẳng vào Lục Dương không chút e dè. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có lẽ Hà Tô Diệp đã gần tới cửa. Cánh cửa được mở ra, tiếng Dương Thần Sơ như già vào tiếng cót két của cửa gỗ: "Phải chăng lại là một kế hoạch của anh nữa? "
Dương Thần Sơ đứng dậy, làm như người nói câu kia không phải cô, cô nhìn về phía cửa, Hà Tô Diệp để giỏ tre vào góc cửa. Cô bước đến, thấy bên trong là đủ các loại lá, thân cây, có cả măng rừng và mấy củ khoai.
Hà Tô Diệp nhìn về phía Lục Dương, thấy anh đã tỉnh thì vẻ mặt hài lòng, cô không muốn thấy người mình cứu lại rơi vào tình trạng nguy hiểm. Cảnh tượng hôm qua vẫn khiến lòng cô không yên. Hai người họ bị màu trắng của bông tuyết bao phủ, mặt ai cũng trắng bệch đến kinh người.
Hà Tô Diệp kéo hai người vào trong nhà một cách chật vật. Cô xem xét tình hình của hai người họ. Dương Thần Sơ chỉ bị cảm, do lạnh quá mà ngất đi, nhưng Lục Dương thì nặng hơn, nếu cô phán đoán không nhầm, có lẽ anh bị nhiễm phong hàn. Lúc ở trước cửa nhà cô, người đàn ông này chỉ mặc trên người một chiếc áo mỏng, bị nhiễm phong hàn là điều khó tránh khỏi.
Hà Tô Diệp đi đến chỗ bếp lửa, lấy chiếc rổ đan bằng tre, nhặt một số loại lá cây mà Dương Thần Sơ không biết tên ra, cô ngồi xuống ghế, tuốt lá, rửa sạch với nước: "Cậu không sao nữa rồi chứ? "
Dương Thần Sơ thấy Lục Dương không đáp trả, nhìn về phía anh, thấy mặt anh ngờ nghệch, mắt lại chớp liên tục.
Cô tiến lại gần, vì Dương Thần Sơ chỉ cao tới vai anh nên cô phải ngẩng đầu lên mới nhìn được mặt anh. Đôi mắt đen như long nhãn vẫn chớp không ngừng.
Hà Tô Diệp thấy có điều bất ổn, để rổ lá xuống, lau khô tay, tiến lại.
Sau khi nhìn biểu hiện của Lục Dương, cô đi đến chỗ mấy cái tủ, lấy ra một lọ nước, đưa cho anh: "Mắt cậu từ hôm qua đến giờ vẫn đeo kính áp tròng, có lẽ do bị tuyết ảnh hưởng tới, tôi không có kinh nghiệm với mấy thứ đồ này nên không thể lấy ra cho cậu được, giờ cậu lấy lọ thuốc nhỏ mắt này khử trùng đi, rồi tự lấy ra, tạm thời chịu cảnh mờ ảo vậy. "
Hà Tô Diệp nói xong, để lọ thuốc xuống giường, đi ra tiếp tục công việc với đống lá. Dương Thần Sơ thấy người phụ nữ này rất lạnh nhạt, cứu người nhưng không quá nhiệt tình, sự xa cách với hai người họ không hề được Hà Tô Diệp che dấu.
Lục Dương hiểu được nguyên do mắt mình vẫn đau từ nãy đến giờ, anh nhìn xuống lọ thuốc đặt trên giường, nói: "Cảm ơn chị. "
Hà Tô Diệp: "Không có gì. " Tiếng nước chảy róc rách vang lên, cô đêm đổ đống lá vào cái cối, giã nát ra, những tiếng 'cộc cộc' vang lên theo nhịp điệu.
Dương Thần Sơ ngồi xuống gần Lục Dương, nói khẽ: "Tôi bảo mà, anh bị cận còn không thừa nhận. Nếu lúc đó anh nói anh không nhìn thấy ánh đèn có phải hơn không, tôi có thể dẫn anh một mạch tới nhà chị Hà, đâu cần đi một vòng luẩn quẩn đến nỗi khiến cả tôi và anh khốn đốn như vậy. "
Từ cổ họng Lục Dương phát ra tiếng cười, anh nhỏ thuốc vào mắt, tay khử trùng xong xuôi, đưa vào mắt lấy kính áp tròng ra, hai thứ hình tròn trong suốt được đặt gọn gàng vào một cái nắp, trên mặt kính, màu trắng đục như làn sương đêm bao phủ, làm mờ mắt kính.
Lục Dương đưa tay lần mò tìm khăn lau, lúc này anh vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu lên trời nên không thấy được khăn lau ở đó, liên tục mò mẫm lung tung. Dương Thần Sơ với lấy chiếc khăn trên tủ đầu giường, đưa cho anh.
Anh vừa lau sạch mắt, vừa nói: "Nếu tôi đã dày công sắp đặt thì chí ít phải diễn cho đạt chứ." Anh để khăn lau xuống giường, đôi mắt vừa tháo kính áp tròng ra có chút đỏ, tia máu hiện lên rõ rệt, ý cười lan tỏa ra cả đuôi mắt. Nhưng Dương Thần Sơ thấy nụ cười này tràn ngập sự chế giễu, nhìn kỹ còn có cả giá lạnh ở đó.
Cô cũng học tập bộ dạng nhếch mép của anh, áp sát mặt mình vào mặt Lục Dương, nhẹ nhàng nói ra từng chữ: "Vậy khiến anh Lục đây vất vả rồi. Về sau Dương Thần Sơ tôi mà không đáp trả thật có lỗi. "
Hà Tô Diệp thấy hình ảnh hai người như vậy, vẫn thờ ơ, cô đổ bã thuốc lá vào nồi, trộn với thân gỗ đã cắt nhỏ, đổ thêm nước, nhóm bếp nấu thuốc.
Ánh lửa hồng bắt đầu xuất hiện, từng que coi bị cháy xén, than hồng nhanh chóng rụng xuống, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng 'tanh tách' nghe rất vui tai.
Dương Thần Sơ và Lục Dương nói nhỏ nên nội dung cuộc trò chuyện của hai người, Hà Tô Diệp không nghe được.
Lục Dương đứng đậy, thu dọn đồ lại, giấy cùng kính áp tròng vứt vào thùng rác, đặt lọ thuốc và khăn lau lên bàn: "Vinh hạnh. "
Trong căn nhà nhỏ yên tĩnh, ba con người tâm tư kín đáo. Một Dương Thần Sơ nóng nảy, sắc sảo. Một Lục Dương nguy hiểm, tươi vui. Và, còn xuất hiện cả một Hà Tô Diệp lãnh đạm, thờ ơ.
Mùi thuốc bắc lan tỏa khắp phòng, tiếng nói của Hà Tô Diệp xé tan sự chết chóc của không khí nơi đây: "Cậu có thể đã bị nhiễm phong hàn, tôi nấu cho cậu một nồi thuốc bắc, cậu uống tạm, khi nào trở lại thì đến bệnh viện khám. "
Hà Tô Diệp thấy thuốc đã được, cầm cái giẻ lau để gần đó để cách nhiệt, rót thuốc vào một cái bát. Dòng chất lỏng màu đen chảy vào bát, nhìn cũng thấy nó khó uống thế nào. Cô đặt nó trên bàn, đi về phía bên trong nhà: "Hai người cứ tự nhiên, muốn làm gì thì tùy, khi nào đi thì không cần báo với tôi. "
Dương Thần Sơ nhìn Hà Tô Diệp một cách khó hiểu, rốt cuộc cô ấy là người thế nào?
...
Xế chiều, hai người họ quyết định rời đi, ở đây điện thoại không có sóng, Lục Dương và cô đành phải đi bộ ra khỏi ngôi làng. Tới chỗ để xe tối hôm qua, điện thoại bắt đầu có một vạch sóng, nhưng rất yếu, nhanh chóng mất đi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đến một trạm xe buýt, sóng mới thật sự ổn định. Lục Dương lấy điện thoại gọi cho Lý Thấm, cuộc gọi nhanh chóng kết nối. Bên kia có vẻ ồn ào, giọng ngái ngủ của Lý Thấm vang lên: "Ai vậy? "
"Cậu đến làng Vọng Xá đón tôi. "
"Hả, Lục Dương, là anh hả? Rốt cuộc cả đêm qua anh đi đâu, bỏ tôi giữa đường như vậy. Sáng tới giờ quản lý Phong cứ hỏi tôi về anh suốt. "
Lục Dương dựa người vào thanh cột phía sau: "Không có gì, khi về tôi sẽ nói sau. "
Lý Thấm mặc thêm áo khoác, một tay vừa nghe điện thoại một tay đóng cửa nhà: "Được, anh chờ tôi khoảng một tiếng. "
Hết chương 20
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.