Chương 4: Bè đảng
Mộc Hề Nương
22/10/2022
Đại lý tự.
Vạt áo bào công phục màu tím nhẹ nhàng bay theo gió, túi cá vàng treo bên hông đung đưa, đốt ngón tay rõ ràng móc vào đai lưng da khảm ngọc bích, mấy đường gân xanh bò lổm ngổm trên mu bàn tay, xuống nữa là cổ tay gầy nhưng cực kì có lực. Người nọ băng qua công đường, ngồi xuống chủ vị giương mắt nhìn phía dưới, trong ánh mắt chứa đựng lưỡi dao sắc bén ngâm vào sương giá, cắt lên da thịt khiến cho người ta đau đớn.
Đại lý tự thiếu khanh vừa sửa sang lại áo mũ vừa chạy tới: "Hạ quan bái kiến quận vương! Bẩm quận vương điện hạ, hạ quan đã hỏi cặn kẽ tiền căn việc rò rỉ đề thi từ phạm nhân, có thể ký tên chấp thuận được rồi ạ."
Hoắc Kinh Đường khép hai ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phó quan sau lưng hắn hội ý, trước quát hỏi lời khai ở đâu, sau đó chộp lấy nhanh chóng xem qua, thấp giọng báo cáo với Hoắc Kinh Đường.
"Tư Mã Định, Tạ Tử Hiên, Tư Mã An, Trịnh..." Đọc lên sáu bảy cái tên, nhìn lướt qua hơn hai mươi tên họ phía sau nữa, Hoắc Kinh Đường đã định đoạt xong: "Tổng cộng ba mươi người thú nhận gian lận thi cử. Lễ bộ Thượng thư thừa nhận có thể đề bị lộ ở thanh lâu sở quán, mà quan kiểm bài, quan đóng dấu chia nhau táy máy tay chân trên bài thi, còn dùng vàng hối lộ quan chấm thi phê duyệt."
Tốc độ nói của Hoắc Kinh Đường rất chậm, âm thanh vừa trầm vừa khàn, cào vào trong tai ngứa ngáy.
"Xem ra, có thể có hai nhóm người tham gia vào gian lận. Chia ra một nhóm từ trường thi và quan chấm thi, nhóm còn lại là quan chủ khảo tiết lộ đề và các thí sinh mua đề."
Quan kiểm bài phụ trách trật tự trường thi giúp đỡ thay đổi bài thi, quan đóng dấu phụ trách dán tên táy máy tay chân trên bài thi của thí sinh, quan chấm thi được hối lộ nhận ra con dấu, trong quá trình thẩm duyệt sẽ thay đổi với bài thi đã viết xong, đây là phương thức gian lận thứ nhất.
Phương thức thứ hai chính là thí sinh Giang Nam hô hào tố cáo tình huống tiết lộ đề, mua đề.
Đại lý tự thiếu khanh: "Quận vương tổng kết rất đúng."
"Địa điểm, thời gian lộ đề mua đề, ai là người bắc cầu treo dây từ bên trong, người bán đề và quan chủ khảo có quan hệ như thế nào? Vì sao chỉ có lời khai của Lễ bộ Thượng thư mà không có của Trần thị lang?"
"Cái này..." Rõ ràng giọng hắn ôn hòa, nhưng sau lưng Đại lý tự thiếu khanh đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
"Bộp" một tiếng, Đại lý tự thiếu khanh quỳ xuống nói: "Trần thị lang cứng miệng, dù hạ quan có tra hỏi thế nào cũng không chịu thừa nhận bài thi bị lộ đề, nhưng Vương thượng thư đã xác nhận lão ta. Ngoài ra, thí sinh mua đề đều nói người bán đều đi lại ở đường Kim Hoàn phường hoa trà, không biết tên họ, chỉ biết người ta gọi gã là Lưu lão bát. Hạ quan cũng đã tra hỏi Vương thượng thư, người khai báo thì rất nhiều, nhưng có một nửa không khớp —— "
"Còn hỏi được gì nữa?"
"Hỏi ra đã nhận hối lộ ngàn lượng vàng, cất ở trong phủ."
"Người hối lộ có ai?"
Đại lý tự thiếu khanh vừa nói ra cái tên người hối lộ, Hoắc Kinh Đường đã lập tức so sánh, phát hiện đều là những người tham gia phương thức gian lận thứ nhất.
"Đám người này là nhóm gây án, thường lui tới phường hoa trà, tụ tập ở những tửu lâu lớn, mỗi người nhận trăm lượng vàng là có thể hoàn thành một lần giao dịch, do quan kiểm bài, quan đóng dấu cùng quan chủ khảo chung sức hợp tác, trợ giúp bọn họ thông qua thi Hội và thi Đình."
"Nói xằng! Kì thi Đình do Thánh thượng chủ trì, ra đề tại hiện trường, điểm mặt gọi tên, sao có thể gian lận được!" Hoắc Kinh Đường đột nhiên tức giận.
Đại lý tự thiếu khanh run rẩy đáp: "Quận vương có điều không biết, thủ đoạn gian lận thi cử nhiều vô số kể, kiểu chữ, câu thức, độ đậm nhạt của mực... Đều có thể gian lận. Kiểu chữ của các thí sinh không giống nhau, vậy nên rất dễ nhận biết chữ người quen. Những thí sinh của đồng đảng chỉ cần học trước vài câu thông dụng trước khi tham gia thi, có thể thông qua những nội dung đó nhận ra người mình. Mực cũng vậy, có loại mực đậm cũng có loại mực nhạt, đa số người chỉ để ý kiểu chữ dễ nhìn mà không thường chú ý để độ đậm nhạt, bởi vì có rất nhiều người sử dụng mực đậm, vậy nên những kẻ kia đã thương lượng trước sử dụng mực nhạt, nhờ vào đó mà phân biệt đâu là người mình —— "
"Nói như vậy, quan chấm thi có dính dấp trong chuyện này không chỉ có hai vị Vương, Trần đại nhân?"
"Vâng. Hạ quan đã báo cáo đúng sự thật tiến triển điều tra, không dám giấu diếm điều gì." Đại lý tự thiếu khanh kiên định nhìn về phía Hoắc Kinh Đường, lại dè dặt nói: "Nhưng không biết là những phạm nhân có liên quan đó có phải bị bắt theo luật hay không ạ?"
Nói đến đây, trong miệng Đại lý tự thiếu khanh đã tràn ngập vị đắng, phải biết quan chấm thi của kì thi Đình đều là đại thần cốt cán trong triều, nếu bắt giam hết cả sợ rằng căn cơ quốc gia sẽ lung lay, huống chi gã cũng không dám làm liều, trong đó còn có ân sư, đồng liêu của gã!
Thật đúng là chuyện khó!
"Dẫn người tới đây."
"Ý quận vương là chỉ?"
Phó quan: "Đưa Vương thượng thư, Trần thị lang tới đây."
Đại lý tự thiếu khanh lĩnh mệnh, hai người Vương, Trần mặc tù phục nhanh chóng được dẫn vào công đường. Chỉ thấy Vương thượng thư thần trí hỗn loạn, tóc tai xốc xếch, mười đầu ngón tay đều là vết máu đã khô lại, hiển nhiên đã sợ mất mật rồi, trái lại Trần thị lang tuy sắc mặt uể oải nhưng ánh mắt vẫn rất kiên nghị, vô cùng có tinh thần.
Hoắc Kinh Đường vừa mở miệng, Vương thượng thư đã bị dọa sợ ôm đầu ngã xuống đất, luôn miệng lẩm bẩm, "Ta sai rồi, ta mang tội, ta có lỗi với bệ hạ", căn bản không tra hỏi được gì, Trần thị lang lại nói lưu loát: "Thỉnh quận vương tấu minh Thánh thượng, Trần Sư Đạo ta nhỏ bé vốn không đáng được nhắc tên, may mắn được Thánh tổ coi trọng, bất kể chuyện lúc trước được mời làm Quốc tử giám tế tửu, hay về sau tận tâm tận lực phụng bồi ba triều, môn sinh dưới gối ở khắp trong thiên hạ cũng lên đến ba trăm người. Nếu như có lòng thèm muốn thứ vàng bạc kia, ta cần gì phải làm một tiên sinh dạy học sống thanh bần vui đời đạo, lại tự cầu được làm Lễ bộ Thị lang không béo bở cũng chẳng có tiền đồ mấy? Sao lại không vào hàn lâm? Sao lại lo lắng không thể xuất tướng nhập tương, quan bái tam sư?"
Xuất tướng nhập tương, quan bái tam sư, khẩu khí thật lớn!
Trần Sư Đạo thật sự có tư chất này, hiếm ai biết được ông là người cuối cùng còn sót lại của tiền triều đỗ đạt Tam nguyên, bởi vì tiền triều không coi trọng khoa cử khiến cho vị Trạng nguyên lang này buồn bực không vừa lòng.
Tự khai quốc đến nay, Đại Cảnh vẫn luôn lễ độ đối đãi với sĩ tử tiền triều, trong đó có Trần Sư Đạo.
Trần Sư Đạo vào Quốc tử giám, bồi dưỡng nhân tài cho Đại Cảnh, có vô số học sinh, chưa từng nghe ông kết bè kết phái mưu lợi.
"Thanh giả tự thanh, Trần Sư Đạo tuyệt đối không làm ra chuyện sỉ nhục cốt cách thánh nhân!" Trần thị lang chính khí nghiêm nghị nói: "Quận vương cứ đến Trần phủ ta tra xét, nếu có thể tìm ra được dù là một món đồ cổ quý hiếm hay ngọc ngà vàng bạc gì, ngươi vẫn có thể trị ta tội danh tham ô!"
Công đường âm u không có bất kì tiếng động dư thừa, Vương thượng thư đã co quắp người nằm dưới đất, Trần thị lang vẫn đứng thẳng tắp lưng.
Một hồi lâu sau, Hoắc Kinh Đường mới nói: "Có tội hay không, bổn vương nhất định xử lý công bằng."
Vậy là đủ rồi, Trần thị lang quỳ lạy: "Tạ tiểu quận vương."
Hoắc Kinh Đường tự thân bước xuống đỡ người dậy: "Trần đại nhân dạy dỗ không quản mệt nhọc, đức cao vọng trọng, ta cũng khâm phục." Rồi sau đó nói với Đại lý tự thiếu khanh: "Trần đại nhân là lão nhân ba triều, Thánh tổ còn phải dùng lễ với ông, chuyện trước hết còn chưa rõ ràng, sao có thể đưa ra hình phạt được?"
Đại lý tự thiếu khanh muốn nói, rõ ràng Vương thượng thư xác nhận Trần thị lang cũng tham gia gian lận thi cử, lại nghe Hoắc Kinh Đường nói: "Chỉ là do một người xác nhận, còn chẳng đưa ra được chứng cớ, cũng có thể do hắn không nhận nổi hình phạt nên xác nhận qua loa thôi."
Đại lý tự thiếu khanh kinh sợ, lời này nghe như ám chỉ gã bắt người lại đánh cho nhận tội vậy, đành không dám nói nhiều nữa mà chỉ gật gù liên tục thay cho lời đáp.
Trần Sư Đạo trái lại rất ngạc nhiên với thái độ mềm mỏng của Hoắc Kinh Đường, không hề tàn nhẫn giống như trong lời đồn, thầm nghĩ quả nhiên không thể tin hết tất cả những tin đồn ngoài kia được.
Nhưng biểu hiện kế tiếp của Hoắc Kinh Đường làm cho hy vọng vừa dấy lên trong tim Trần Sư Đạo dập tắt, nếu không có ông, chỉ với thủ đoạn tra hỏi không quá xuất sắc của tiểu quận vương chắc là sẽ tra không được kết quả gì.
Đại lý tự thiếu khanh vốn nơm nớp lo sợ cũng đứng nghiêm lại, âm thầm lắc đầu, ngẫm lại thì tin đồn Lâm An tiểu quận vương quỷ thần khó lường hóa ra cũng chỉ có thể thôi, cả quá trình tra khảo không nắm bắt được chi tiết, cái nên hỏi thì qua loa lướt qua, cái chẳng quan trọng thì lại cạn tào ráo máng, thủ đoạn khắt khe lỗ mãng ngược lại phù hợp với hình tượng gã đàn ông liều lĩnh của hắn hơn.
Suy cho cùng thì người này cũng chỉ là một kẻ cục kịch chỉ biết hành quân đánh giặc thôi, làm sao có thể hiểu được chuyện lằng nhằng rối rắm trong triều đình.
Đại lý tự nhìn rõ bản chất của Hoắc Kinh Đường rồi thì chẳng sợ hắn nữa, chỉ cần vận động đầu óc lừa hắn là được, khí thế mạnh mẽ ban đầu thật sự dọa cho gã sợ một phen.
Làm việc đến trưa, vụ án cũng chẳng có tiến triển gì.
Đại lý tự thiếu khanh cung kính tiễn người đi, quay đầu nhìn trái phải nói: "Sau này ở trước mặt quận vương không cần để tâm quá, không có chuyện lớn gì cũng bớt phiền ta lại."
"Mới sáng sớm đã quấy rầy người ta ngủ, đúng là quái thai." Đại lý tự thiếu khanh vươn vai ngáp: "Về ngủ bù thôi."
Trong xe ngựa, phó quan ôm một bụng nghi ngờ: "Tướng quân, hình như ngài chẳng quan tâm vụ này mấy thì phải."
Hoắc Kinh Đường giấu tay vào tay áo, nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt tái nhợt: "Ý ngươi muốn nói ta làm việc không tận sức, thủ đoạn mềm yếu tầm thường, giống như sâu bọ ngồi không ăn bám?"
"Hạ quan không dám!"
"Ngươi có nhớ phần danh sách thí sinh gian lận không?"
"Nhớ thì nhớ, có vấn đề gì không ạ?"
"Ba mươi người, trong đó có tám người họ Tư Mã, năm người họ Tạ, bốn người họ Phạm, mười người họ Trịnh, còn có họ Lư, họ Tiêu... Một nửa là người nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, đám con cháu thế gia đi theo Thái tử, nửa còn lại là bè đảng Tần vương."
Phó quan sợ hoảng hồn: "Nếu như tra tới cùng, không phải sẽ đắc tội cả Thái tử và Tần vương luôn sao? Đây là một cái hố lửa đấy!"
"Lúc nào mà ta không đắc tội Thái tử và Tần vương?"
"Nói cũng phải, vậy —— "
"Một cái hố lửa thôi còn dễ giải quyết, suy cho cùng thì thế gia, Thái tử, Tần vương cũng chỉ sống dựa vào tín nhiệm của đế vương mà thôi."
Phó quan nhìn Hoắc Kinh Đường, đối phương đã tháo mặt nạ sắt xuống, để lộ ra khuôn mặt quá đẹp để đặt trên người một nam nhân, sắc mặt vô cảm, hai mắt nhắm chặt, không nhìn ra được gợi ý nào có thể khiến cho gã ngầm hiểu được, không thể làm gì khác hơn là khiêm tốn hỏi: "Còn có phiền toái gì khó giải quyết hơn cả Thái tử và Tần vương sao?"
Hoắc Kinh Đường mở mắt, con ngươi lạnh lẽo sáng ngời: "Bè đảng."
***
Đường Kim Hoàn, phường hoa trà · giờ Mậu canh ba.
Trong ngoài lâu tụ tập đầy người, từ thiếu niên chí học cho đến lão ông tám mươi tuổi đều có, mặt mày đỏ ửng đứng nghe tiểu khúc, ba hoa khoác lác với nhau, chủ đề chính không phải ngoại lệ nào khác là về các ca nữ bị bán ra ngày hôm nay, người được nhắc đến nhiều nhất chính là đương kim danh kỹ Kinh đô Lý Ý Như.
Giữa đại sảnh để trống một khoảng, một đài cao được dựng lên, cách đài hai thước vây quanh biết bao nhiêu là người, hoa quan cẩm y, tướng mạo trung hậu nhưng đôi mắt một mí thỉnh thoảng toát ra vẻ dâm dục tàn nhẫn phá đi sự lương thiện làm người ta cảm thấy không rét mà run.
Từ bên trong, hộ vệ dọn ra một cái bàn gỗ trắc, trên bàn bày một cái lư hương, trong lư cắm ba nén nhang.
Tú bà trang điểm lộng lẫy bước lên đài, đầu tiên vui vẻ ra mặt nói lời chúc mừng mở đầu, tiếp đến nhanh chóng tiến vào vấn đề chính: "Nếu không phải lần này cha mẹ ta gặp nạn, sao có thể cam lòng bán đứt mấy đứa con gái xanh non mơn mởn chứ? Mong rằng chư vị đại gia ở nơi này càng thêm thương tiếc cô nương nhà ta mới phải!" Giọng nói đột nhiên thay đổi, cất cao như giọng hát, nói: "Hôm nay bán đi mười chín cô nương nhà ta, lấy ba nén nhang làm hạn định, người trả giá cao nhất sẽ có được!"
Hộ vệ đẩy đám ca nữ ra xếp thành một hàng, người bên dưới nhìn thoáng một cái là đã phát hiện ra không có hoa khôi Lý Ý Như, lúc này lớn tiếng rêu rao tú bà đùa bỡn bọn họ, sử dụng danh kỹ làm mánh khóe lừa mọi người đến đây nhưng lại đem giấu bảo bối thật sự.
Tú bà: "Ta nào dám lừa gạt chư vị? Có điều đầu cơ mới kiếm được lợi, các cô nương phía sau ta đây tuy cũng là xướng điều dã diệp (*), nhưng suy cho cùng thì cũng chẳng bì được với Lý nương tử sắc nước hương trời, giống như gốm sứ và đất nung không thể đặt cùng trên một giá được, các cô nương cũng không thể đứng trên cùng một đài với Lý nương tử có phải không nào?"
(*) Ý chỉ kỹ nữ
"Ha ha ha... Khéo dụ dỗ thật, nhưng cũng có lý!" Trịnh viên ngoại cười to nhạo báng.
Tại đây, bất kể có biết thân phận của hắn hay không cũng chẳng ai dám lắm mồm lắm miệng, ít nhất hắn dám cho mọi người biết thân phận của mình ngay tại kỹ viện này, cũng cho thấy trong một đám người, gia thể của hắn là cao nhất.
Trong sảnh đường, tiếng trả giá cất lên lúc lớn lúc nhỏ, thay nhau vang vọng, mười chín ca nữ sắp sửa khóc lên, mong mỏi nhìn về phía tất cả mọi người, hy vọng có thể nhìn thấy Triệu đại nhân tốt bụng mà sơ đầu nương tử đã nói, nhưng mãi đến khi Trịnh viên ngoại lên tiếng gọi: "Một trăm lượng vàng!" Cũng không thấy bóng dáng Triệu đại nhân đâu.
Sảnh đường xôn xao một trận, tú bà hớn hở ra mặt, các cô nương trên đài đã sụt sùi khóc, hoàn toàn bị tuyệt vọng bao phủ.
Lý Ý Như ở phòng sau vẫn luôn chú ý đến tình hình phía trước, sơ đầu nương tử cùng ba người nữa đều mang vẻ mặt lo lắng, tim đã treo cao tới cổ họng.
Trăm lượng vàng có thể đổi lấy xấp xỉ ngàn lượng bạc trắng, mà mấy lượng bạc vụn là đã có thể mua đứt một người, hao phí bách kim chỉ vì ca nữ đã là kẻ hào phóng không ai bì nổi ở Kinh đô này rồi.
Ngay cả một vài người không muốn ló mặt ở sương phòng trên lầu cũng muốn chú ý đến Trịnh viên ngoại, cửa sổ trước gian phòng riêng bên trái hé mở phân nửa, loáng thoáng có thể nhìn thấy y sam màu đen có chất liệu rất tốt, vạt áo và ống tay áo đều được thêu hoa văn chỉ vàng sậm.
Bên cạnh thân hình này còn có thêm một tên hộ vệ, dáng người thẳng tắp như cây thương, bên hông giắt một thanh Hoàn Thủ Đao chuyên dụng trong quân đội.
"Trịnh Hữu, năm nay ba mươi mốt, là bà con xa với Trịnh quốc công, thường lấy danh hiệu cháu của Hoàng quý phi đi lại trong Kinh đô, là kẻ quần là áo lụa đứng đầu trong kinh. Mười sòng bạc, tửu lâu, rạp hát thì hắn là ông chủ của tám nhà rồi, ngoại trừ kỹ viện không công khai trắng trợn, nhưng nghe nói thường xuyên mua nữ cô nhi, ca nữ về nuôi ở biệt viện ngoài ngoại ô, dùng để mở tiệc chiêu đãi khách khứa, không khác gì lầu xanh."
Hoắc Kinh Đường: "Quần là áo lụa? Chưa chắc."
"Ăn uống chơi gái đánh cược đều dính líu tới hắn, còn không phải quần là áo lụa ư?"
"Sòng bạc, tửu lâu, rạp hát kiếm tiền rất mau, lời nhiều nghề, cái gì cũng dính, cái gì cũng kiếm. "Chơi gái" hình như không phải là kiếm tiền, nhưng ngươi xem mỗi lần hắn bày tiệc mời khách đều có ai đến? Ta đoán trong triều hơn phân nửa người từng đi qua biệt viện của hắn rồi, dù là huynh đệ của những tên quan này, hay con cháu gì đó, phàm có một người đã từng vào biệt viện của hắn sẽ không tránh khỏi chuyện tin tức bị lộ ra ngoài!"
"Shh!" Phó quan hít vào một ngụm khí lanh: "Trịnh quốc công này đúng là, trong nhà chẳng có ai chịu ăn không ngồi rồi, Trịnh đại lang theo phụ thân nhập ngũ, cha con nắm giữ quân Ký Châu, con trai thứ nhậm chức ở quân Long Phụng, người cháu xa này lại làm tiền ở Kinh đô, kinh doanh mạng lưới giao thiệp cùng quan viên triều đình để lấy tin tức, cái này còn nghiêm trọng hơn cả gian lận thi cử đấy."
Chẳng trách tướng quân lại nhắc đến bè đảng, hành động bất chính này là kết bè kết phái không phải sao?
Lực lượng quân bị của Đại Cảnh rất mạnh mẽ, trong đó Cấm quân là mạnh nhất, chia ra làm quân Tây Bắc, quân Ký Châu và quân Trung Ương. Quân kỷ quân Tây Bắc nghiêm minh, nổi tiếng khắp thiên hạ, là nơi sinh ra những cường tướng, danh tướng, Hoắc Kinh Đường và phó quan đều xuất thân Tây quân, là nơi khó vào nhất, Trịnh quốc công chỉ đành nuôi thế lực ở quân Ký Châu và quân Trung Ương, mà cầm đầu đảng phái chính là Hoàng quý phi cùng với Tần vương.
Phí tâm kinh doanh, nuôi thế lực lớn như vậy có lẽ vì muốn giành lấy vị trí tối cao.
"Sao ngài không mua đám ca nữ kia, kết giao với Trịnh Hữu đó, chớp thời cơ vào biệt viện của hắn thử xem trong đó thế nào?"
"Chờ chút nữa hãy nói."
Mà lúc này đây, dưới lầu không có ai tranh mua với Trịnh viên ngoại, thời gian ba nén nhang sắp hết, tú bà mất kiên nhẫn thúc giục, hỏi xem có ai ra giá cao hơn hay không.
Gọi mấy lần cũng không có ai đáp lại, kết cục đã định.
Sắc mặt của các ca nữ hoảng sợ, Lý Ý Như thất vọng.
Tiểu nha hoàn khóc sụt sùi: "Vị Triệu đại nhân kia không phải đã đồng ý cứu các cô nương sao? Sao ngài ấy còn chưa tới?"
Sơ đầu nương tử cũng lo sợ không kém, quả thật Triệu Bạch Ngư đã đáp ứng nàng, sao lại chưa tới chứ? Thanh niên ngày xưa bôn tẩu vì nữ cô nhi nàng đã nuốt lời rồi sao? Thật sự lừa nàng ư?
"Không phải ai cũng có dũng khí bỏ ra trăm lượng vàng cứu giúp những nữ tử phong trần không chút liên hệ đâu." Tuy rằng trong lòng khổ sở, nhưng Lý Ý Như vẫn tỉnh táo phân rõ thực tế: "Trăm lượng vàng đối với quan phổ thông mà nói, chính là phải táng gia bại sản mới có thể góp đủ, nếu như vị Triệu đại nhân mà ngươi nói thanh chính liêm khiết, chắc chắn y sẽ không đem tiền tới đây. Huống chi, người khác không có nghĩa vụ phải cứu chúng ta."
Lời tuy như vậy, nhưng vẫn không nhịn được nản chí.
Trong người các nàng không có đồng nào, tiền bán thân đã bị tú bà và tay chân của nàng vơ vét cả rồi, nếu không đã có thể mang số tiền chuộc đó giao cho người đáng tin có thể giải quyết kiếp nạn đêm nay cho các nàng.
Tú bà: "Không ai ra giá nữa sao? Có còn ai nữa không? Đã hết ba nén nhang rồi —— "
Tiểu nha hoàn và sơ đầu nương tử ở phòng sau mềm nhũn người ngã xuống đất, không đành lòng nhìn nữa. Bên dưới cũng có người tiếc cho, nử tử như hoa như ngọc đáng thương chỉ không đến một tháng nữa thôi sẽ ngọc nát hương tan. Những người có giao hảo với Trịnh viên ngoại thì đã lăm le chuẩn bị đến biệt viện của gã vui chơi.
Phó quan của Hoắc Kinh Đường cất lời, muốn kêu giá.
"Mười chín ca nữ sau lưng kia mau cùng Trịnh viên ngoại trở về —— "
"Đợi đã!"
==
Vạt áo bào công phục màu tím nhẹ nhàng bay theo gió, túi cá vàng treo bên hông đung đưa, đốt ngón tay rõ ràng móc vào đai lưng da khảm ngọc bích, mấy đường gân xanh bò lổm ngổm trên mu bàn tay, xuống nữa là cổ tay gầy nhưng cực kì có lực. Người nọ băng qua công đường, ngồi xuống chủ vị giương mắt nhìn phía dưới, trong ánh mắt chứa đựng lưỡi dao sắc bén ngâm vào sương giá, cắt lên da thịt khiến cho người ta đau đớn.
Đại lý tự thiếu khanh vừa sửa sang lại áo mũ vừa chạy tới: "Hạ quan bái kiến quận vương! Bẩm quận vương điện hạ, hạ quan đã hỏi cặn kẽ tiền căn việc rò rỉ đề thi từ phạm nhân, có thể ký tên chấp thuận được rồi ạ."
Hoắc Kinh Đường khép hai ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phó quan sau lưng hắn hội ý, trước quát hỏi lời khai ở đâu, sau đó chộp lấy nhanh chóng xem qua, thấp giọng báo cáo với Hoắc Kinh Đường.
"Tư Mã Định, Tạ Tử Hiên, Tư Mã An, Trịnh..." Đọc lên sáu bảy cái tên, nhìn lướt qua hơn hai mươi tên họ phía sau nữa, Hoắc Kinh Đường đã định đoạt xong: "Tổng cộng ba mươi người thú nhận gian lận thi cử. Lễ bộ Thượng thư thừa nhận có thể đề bị lộ ở thanh lâu sở quán, mà quan kiểm bài, quan đóng dấu chia nhau táy máy tay chân trên bài thi, còn dùng vàng hối lộ quan chấm thi phê duyệt."
Tốc độ nói của Hoắc Kinh Đường rất chậm, âm thanh vừa trầm vừa khàn, cào vào trong tai ngứa ngáy.
"Xem ra, có thể có hai nhóm người tham gia vào gian lận. Chia ra một nhóm từ trường thi và quan chấm thi, nhóm còn lại là quan chủ khảo tiết lộ đề và các thí sinh mua đề."
Quan kiểm bài phụ trách trật tự trường thi giúp đỡ thay đổi bài thi, quan đóng dấu phụ trách dán tên táy máy tay chân trên bài thi của thí sinh, quan chấm thi được hối lộ nhận ra con dấu, trong quá trình thẩm duyệt sẽ thay đổi với bài thi đã viết xong, đây là phương thức gian lận thứ nhất.
Phương thức thứ hai chính là thí sinh Giang Nam hô hào tố cáo tình huống tiết lộ đề, mua đề.
Đại lý tự thiếu khanh: "Quận vương tổng kết rất đúng."
"Địa điểm, thời gian lộ đề mua đề, ai là người bắc cầu treo dây từ bên trong, người bán đề và quan chủ khảo có quan hệ như thế nào? Vì sao chỉ có lời khai của Lễ bộ Thượng thư mà không có của Trần thị lang?"
"Cái này..." Rõ ràng giọng hắn ôn hòa, nhưng sau lưng Đại lý tự thiếu khanh đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
"Bộp" một tiếng, Đại lý tự thiếu khanh quỳ xuống nói: "Trần thị lang cứng miệng, dù hạ quan có tra hỏi thế nào cũng không chịu thừa nhận bài thi bị lộ đề, nhưng Vương thượng thư đã xác nhận lão ta. Ngoài ra, thí sinh mua đề đều nói người bán đều đi lại ở đường Kim Hoàn phường hoa trà, không biết tên họ, chỉ biết người ta gọi gã là Lưu lão bát. Hạ quan cũng đã tra hỏi Vương thượng thư, người khai báo thì rất nhiều, nhưng có một nửa không khớp —— "
"Còn hỏi được gì nữa?"
"Hỏi ra đã nhận hối lộ ngàn lượng vàng, cất ở trong phủ."
"Người hối lộ có ai?"
Đại lý tự thiếu khanh vừa nói ra cái tên người hối lộ, Hoắc Kinh Đường đã lập tức so sánh, phát hiện đều là những người tham gia phương thức gian lận thứ nhất.
"Đám người này là nhóm gây án, thường lui tới phường hoa trà, tụ tập ở những tửu lâu lớn, mỗi người nhận trăm lượng vàng là có thể hoàn thành một lần giao dịch, do quan kiểm bài, quan đóng dấu cùng quan chủ khảo chung sức hợp tác, trợ giúp bọn họ thông qua thi Hội và thi Đình."
"Nói xằng! Kì thi Đình do Thánh thượng chủ trì, ra đề tại hiện trường, điểm mặt gọi tên, sao có thể gian lận được!" Hoắc Kinh Đường đột nhiên tức giận.
Đại lý tự thiếu khanh run rẩy đáp: "Quận vương có điều không biết, thủ đoạn gian lận thi cử nhiều vô số kể, kiểu chữ, câu thức, độ đậm nhạt của mực... Đều có thể gian lận. Kiểu chữ của các thí sinh không giống nhau, vậy nên rất dễ nhận biết chữ người quen. Những thí sinh của đồng đảng chỉ cần học trước vài câu thông dụng trước khi tham gia thi, có thể thông qua những nội dung đó nhận ra người mình. Mực cũng vậy, có loại mực đậm cũng có loại mực nhạt, đa số người chỉ để ý kiểu chữ dễ nhìn mà không thường chú ý để độ đậm nhạt, bởi vì có rất nhiều người sử dụng mực đậm, vậy nên những kẻ kia đã thương lượng trước sử dụng mực nhạt, nhờ vào đó mà phân biệt đâu là người mình —— "
"Nói như vậy, quan chấm thi có dính dấp trong chuyện này không chỉ có hai vị Vương, Trần đại nhân?"
"Vâng. Hạ quan đã báo cáo đúng sự thật tiến triển điều tra, không dám giấu diếm điều gì." Đại lý tự thiếu khanh kiên định nhìn về phía Hoắc Kinh Đường, lại dè dặt nói: "Nhưng không biết là những phạm nhân có liên quan đó có phải bị bắt theo luật hay không ạ?"
Nói đến đây, trong miệng Đại lý tự thiếu khanh đã tràn ngập vị đắng, phải biết quan chấm thi của kì thi Đình đều là đại thần cốt cán trong triều, nếu bắt giam hết cả sợ rằng căn cơ quốc gia sẽ lung lay, huống chi gã cũng không dám làm liều, trong đó còn có ân sư, đồng liêu của gã!
Thật đúng là chuyện khó!
"Dẫn người tới đây."
"Ý quận vương là chỉ?"
Phó quan: "Đưa Vương thượng thư, Trần thị lang tới đây."
Đại lý tự thiếu khanh lĩnh mệnh, hai người Vương, Trần mặc tù phục nhanh chóng được dẫn vào công đường. Chỉ thấy Vương thượng thư thần trí hỗn loạn, tóc tai xốc xếch, mười đầu ngón tay đều là vết máu đã khô lại, hiển nhiên đã sợ mất mật rồi, trái lại Trần thị lang tuy sắc mặt uể oải nhưng ánh mắt vẫn rất kiên nghị, vô cùng có tinh thần.
Hoắc Kinh Đường vừa mở miệng, Vương thượng thư đã bị dọa sợ ôm đầu ngã xuống đất, luôn miệng lẩm bẩm, "Ta sai rồi, ta mang tội, ta có lỗi với bệ hạ", căn bản không tra hỏi được gì, Trần thị lang lại nói lưu loát: "Thỉnh quận vương tấu minh Thánh thượng, Trần Sư Đạo ta nhỏ bé vốn không đáng được nhắc tên, may mắn được Thánh tổ coi trọng, bất kể chuyện lúc trước được mời làm Quốc tử giám tế tửu, hay về sau tận tâm tận lực phụng bồi ba triều, môn sinh dưới gối ở khắp trong thiên hạ cũng lên đến ba trăm người. Nếu như có lòng thèm muốn thứ vàng bạc kia, ta cần gì phải làm một tiên sinh dạy học sống thanh bần vui đời đạo, lại tự cầu được làm Lễ bộ Thị lang không béo bở cũng chẳng có tiền đồ mấy? Sao lại không vào hàn lâm? Sao lại lo lắng không thể xuất tướng nhập tương, quan bái tam sư?"
Xuất tướng nhập tương, quan bái tam sư, khẩu khí thật lớn!
Trần Sư Đạo thật sự có tư chất này, hiếm ai biết được ông là người cuối cùng còn sót lại của tiền triều đỗ đạt Tam nguyên, bởi vì tiền triều không coi trọng khoa cử khiến cho vị Trạng nguyên lang này buồn bực không vừa lòng.
Tự khai quốc đến nay, Đại Cảnh vẫn luôn lễ độ đối đãi với sĩ tử tiền triều, trong đó có Trần Sư Đạo.
Trần Sư Đạo vào Quốc tử giám, bồi dưỡng nhân tài cho Đại Cảnh, có vô số học sinh, chưa từng nghe ông kết bè kết phái mưu lợi.
"Thanh giả tự thanh, Trần Sư Đạo tuyệt đối không làm ra chuyện sỉ nhục cốt cách thánh nhân!" Trần thị lang chính khí nghiêm nghị nói: "Quận vương cứ đến Trần phủ ta tra xét, nếu có thể tìm ra được dù là một món đồ cổ quý hiếm hay ngọc ngà vàng bạc gì, ngươi vẫn có thể trị ta tội danh tham ô!"
Công đường âm u không có bất kì tiếng động dư thừa, Vương thượng thư đã co quắp người nằm dưới đất, Trần thị lang vẫn đứng thẳng tắp lưng.
Một hồi lâu sau, Hoắc Kinh Đường mới nói: "Có tội hay không, bổn vương nhất định xử lý công bằng."
Vậy là đủ rồi, Trần thị lang quỳ lạy: "Tạ tiểu quận vương."
Hoắc Kinh Đường tự thân bước xuống đỡ người dậy: "Trần đại nhân dạy dỗ không quản mệt nhọc, đức cao vọng trọng, ta cũng khâm phục." Rồi sau đó nói với Đại lý tự thiếu khanh: "Trần đại nhân là lão nhân ba triều, Thánh tổ còn phải dùng lễ với ông, chuyện trước hết còn chưa rõ ràng, sao có thể đưa ra hình phạt được?"
Đại lý tự thiếu khanh muốn nói, rõ ràng Vương thượng thư xác nhận Trần thị lang cũng tham gia gian lận thi cử, lại nghe Hoắc Kinh Đường nói: "Chỉ là do một người xác nhận, còn chẳng đưa ra được chứng cớ, cũng có thể do hắn không nhận nổi hình phạt nên xác nhận qua loa thôi."
Đại lý tự thiếu khanh kinh sợ, lời này nghe như ám chỉ gã bắt người lại đánh cho nhận tội vậy, đành không dám nói nhiều nữa mà chỉ gật gù liên tục thay cho lời đáp.
Trần Sư Đạo trái lại rất ngạc nhiên với thái độ mềm mỏng của Hoắc Kinh Đường, không hề tàn nhẫn giống như trong lời đồn, thầm nghĩ quả nhiên không thể tin hết tất cả những tin đồn ngoài kia được.
Nhưng biểu hiện kế tiếp của Hoắc Kinh Đường làm cho hy vọng vừa dấy lên trong tim Trần Sư Đạo dập tắt, nếu không có ông, chỉ với thủ đoạn tra hỏi không quá xuất sắc của tiểu quận vương chắc là sẽ tra không được kết quả gì.
Đại lý tự thiếu khanh vốn nơm nớp lo sợ cũng đứng nghiêm lại, âm thầm lắc đầu, ngẫm lại thì tin đồn Lâm An tiểu quận vương quỷ thần khó lường hóa ra cũng chỉ có thể thôi, cả quá trình tra khảo không nắm bắt được chi tiết, cái nên hỏi thì qua loa lướt qua, cái chẳng quan trọng thì lại cạn tào ráo máng, thủ đoạn khắt khe lỗ mãng ngược lại phù hợp với hình tượng gã đàn ông liều lĩnh của hắn hơn.
Suy cho cùng thì người này cũng chỉ là một kẻ cục kịch chỉ biết hành quân đánh giặc thôi, làm sao có thể hiểu được chuyện lằng nhằng rối rắm trong triều đình.
Đại lý tự nhìn rõ bản chất của Hoắc Kinh Đường rồi thì chẳng sợ hắn nữa, chỉ cần vận động đầu óc lừa hắn là được, khí thế mạnh mẽ ban đầu thật sự dọa cho gã sợ một phen.
Làm việc đến trưa, vụ án cũng chẳng có tiến triển gì.
Đại lý tự thiếu khanh cung kính tiễn người đi, quay đầu nhìn trái phải nói: "Sau này ở trước mặt quận vương không cần để tâm quá, không có chuyện lớn gì cũng bớt phiền ta lại."
"Mới sáng sớm đã quấy rầy người ta ngủ, đúng là quái thai." Đại lý tự thiếu khanh vươn vai ngáp: "Về ngủ bù thôi."
Trong xe ngựa, phó quan ôm một bụng nghi ngờ: "Tướng quân, hình như ngài chẳng quan tâm vụ này mấy thì phải."
Hoắc Kinh Đường giấu tay vào tay áo, nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt tái nhợt: "Ý ngươi muốn nói ta làm việc không tận sức, thủ đoạn mềm yếu tầm thường, giống như sâu bọ ngồi không ăn bám?"
"Hạ quan không dám!"
"Ngươi có nhớ phần danh sách thí sinh gian lận không?"
"Nhớ thì nhớ, có vấn đề gì không ạ?"
"Ba mươi người, trong đó có tám người họ Tư Mã, năm người họ Tạ, bốn người họ Phạm, mười người họ Trịnh, còn có họ Lư, họ Tiêu... Một nửa là người nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, đám con cháu thế gia đi theo Thái tử, nửa còn lại là bè đảng Tần vương."
Phó quan sợ hoảng hồn: "Nếu như tra tới cùng, không phải sẽ đắc tội cả Thái tử và Tần vương luôn sao? Đây là một cái hố lửa đấy!"
"Lúc nào mà ta không đắc tội Thái tử và Tần vương?"
"Nói cũng phải, vậy —— "
"Một cái hố lửa thôi còn dễ giải quyết, suy cho cùng thì thế gia, Thái tử, Tần vương cũng chỉ sống dựa vào tín nhiệm của đế vương mà thôi."
Phó quan nhìn Hoắc Kinh Đường, đối phương đã tháo mặt nạ sắt xuống, để lộ ra khuôn mặt quá đẹp để đặt trên người một nam nhân, sắc mặt vô cảm, hai mắt nhắm chặt, không nhìn ra được gợi ý nào có thể khiến cho gã ngầm hiểu được, không thể làm gì khác hơn là khiêm tốn hỏi: "Còn có phiền toái gì khó giải quyết hơn cả Thái tử và Tần vương sao?"
Hoắc Kinh Đường mở mắt, con ngươi lạnh lẽo sáng ngời: "Bè đảng."
***
Đường Kim Hoàn, phường hoa trà · giờ Mậu canh ba.
Trong ngoài lâu tụ tập đầy người, từ thiếu niên chí học cho đến lão ông tám mươi tuổi đều có, mặt mày đỏ ửng đứng nghe tiểu khúc, ba hoa khoác lác với nhau, chủ đề chính không phải ngoại lệ nào khác là về các ca nữ bị bán ra ngày hôm nay, người được nhắc đến nhiều nhất chính là đương kim danh kỹ Kinh đô Lý Ý Như.
Giữa đại sảnh để trống một khoảng, một đài cao được dựng lên, cách đài hai thước vây quanh biết bao nhiêu là người, hoa quan cẩm y, tướng mạo trung hậu nhưng đôi mắt một mí thỉnh thoảng toát ra vẻ dâm dục tàn nhẫn phá đi sự lương thiện làm người ta cảm thấy không rét mà run.
Từ bên trong, hộ vệ dọn ra một cái bàn gỗ trắc, trên bàn bày một cái lư hương, trong lư cắm ba nén nhang.
Tú bà trang điểm lộng lẫy bước lên đài, đầu tiên vui vẻ ra mặt nói lời chúc mừng mở đầu, tiếp đến nhanh chóng tiến vào vấn đề chính: "Nếu không phải lần này cha mẹ ta gặp nạn, sao có thể cam lòng bán đứt mấy đứa con gái xanh non mơn mởn chứ? Mong rằng chư vị đại gia ở nơi này càng thêm thương tiếc cô nương nhà ta mới phải!" Giọng nói đột nhiên thay đổi, cất cao như giọng hát, nói: "Hôm nay bán đi mười chín cô nương nhà ta, lấy ba nén nhang làm hạn định, người trả giá cao nhất sẽ có được!"
Hộ vệ đẩy đám ca nữ ra xếp thành một hàng, người bên dưới nhìn thoáng một cái là đã phát hiện ra không có hoa khôi Lý Ý Như, lúc này lớn tiếng rêu rao tú bà đùa bỡn bọn họ, sử dụng danh kỹ làm mánh khóe lừa mọi người đến đây nhưng lại đem giấu bảo bối thật sự.
Tú bà: "Ta nào dám lừa gạt chư vị? Có điều đầu cơ mới kiếm được lợi, các cô nương phía sau ta đây tuy cũng là xướng điều dã diệp (*), nhưng suy cho cùng thì cũng chẳng bì được với Lý nương tử sắc nước hương trời, giống như gốm sứ và đất nung không thể đặt cùng trên một giá được, các cô nương cũng không thể đứng trên cùng một đài với Lý nương tử có phải không nào?"
(*) Ý chỉ kỹ nữ
"Ha ha ha... Khéo dụ dỗ thật, nhưng cũng có lý!" Trịnh viên ngoại cười to nhạo báng.
Tại đây, bất kể có biết thân phận của hắn hay không cũng chẳng ai dám lắm mồm lắm miệng, ít nhất hắn dám cho mọi người biết thân phận của mình ngay tại kỹ viện này, cũng cho thấy trong một đám người, gia thể của hắn là cao nhất.
Trong sảnh đường, tiếng trả giá cất lên lúc lớn lúc nhỏ, thay nhau vang vọng, mười chín ca nữ sắp sửa khóc lên, mong mỏi nhìn về phía tất cả mọi người, hy vọng có thể nhìn thấy Triệu đại nhân tốt bụng mà sơ đầu nương tử đã nói, nhưng mãi đến khi Trịnh viên ngoại lên tiếng gọi: "Một trăm lượng vàng!" Cũng không thấy bóng dáng Triệu đại nhân đâu.
Sảnh đường xôn xao một trận, tú bà hớn hở ra mặt, các cô nương trên đài đã sụt sùi khóc, hoàn toàn bị tuyệt vọng bao phủ.
Lý Ý Như ở phòng sau vẫn luôn chú ý đến tình hình phía trước, sơ đầu nương tử cùng ba người nữa đều mang vẻ mặt lo lắng, tim đã treo cao tới cổ họng.
Trăm lượng vàng có thể đổi lấy xấp xỉ ngàn lượng bạc trắng, mà mấy lượng bạc vụn là đã có thể mua đứt một người, hao phí bách kim chỉ vì ca nữ đã là kẻ hào phóng không ai bì nổi ở Kinh đô này rồi.
Ngay cả một vài người không muốn ló mặt ở sương phòng trên lầu cũng muốn chú ý đến Trịnh viên ngoại, cửa sổ trước gian phòng riêng bên trái hé mở phân nửa, loáng thoáng có thể nhìn thấy y sam màu đen có chất liệu rất tốt, vạt áo và ống tay áo đều được thêu hoa văn chỉ vàng sậm.
Bên cạnh thân hình này còn có thêm một tên hộ vệ, dáng người thẳng tắp như cây thương, bên hông giắt một thanh Hoàn Thủ Đao chuyên dụng trong quân đội.
"Trịnh Hữu, năm nay ba mươi mốt, là bà con xa với Trịnh quốc công, thường lấy danh hiệu cháu của Hoàng quý phi đi lại trong Kinh đô, là kẻ quần là áo lụa đứng đầu trong kinh. Mười sòng bạc, tửu lâu, rạp hát thì hắn là ông chủ của tám nhà rồi, ngoại trừ kỹ viện không công khai trắng trợn, nhưng nghe nói thường xuyên mua nữ cô nhi, ca nữ về nuôi ở biệt viện ngoài ngoại ô, dùng để mở tiệc chiêu đãi khách khứa, không khác gì lầu xanh."
Hoắc Kinh Đường: "Quần là áo lụa? Chưa chắc."
"Ăn uống chơi gái đánh cược đều dính líu tới hắn, còn không phải quần là áo lụa ư?"
"Sòng bạc, tửu lâu, rạp hát kiếm tiền rất mau, lời nhiều nghề, cái gì cũng dính, cái gì cũng kiếm. "Chơi gái" hình như không phải là kiếm tiền, nhưng ngươi xem mỗi lần hắn bày tiệc mời khách đều có ai đến? Ta đoán trong triều hơn phân nửa người từng đi qua biệt viện của hắn rồi, dù là huynh đệ của những tên quan này, hay con cháu gì đó, phàm có một người đã từng vào biệt viện của hắn sẽ không tránh khỏi chuyện tin tức bị lộ ra ngoài!"
"Shh!" Phó quan hít vào một ngụm khí lanh: "Trịnh quốc công này đúng là, trong nhà chẳng có ai chịu ăn không ngồi rồi, Trịnh đại lang theo phụ thân nhập ngũ, cha con nắm giữ quân Ký Châu, con trai thứ nhậm chức ở quân Long Phụng, người cháu xa này lại làm tiền ở Kinh đô, kinh doanh mạng lưới giao thiệp cùng quan viên triều đình để lấy tin tức, cái này còn nghiêm trọng hơn cả gian lận thi cử đấy."
Chẳng trách tướng quân lại nhắc đến bè đảng, hành động bất chính này là kết bè kết phái không phải sao?
Lực lượng quân bị của Đại Cảnh rất mạnh mẽ, trong đó Cấm quân là mạnh nhất, chia ra làm quân Tây Bắc, quân Ký Châu và quân Trung Ương. Quân kỷ quân Tây Bắc nghiêm minh, nổi tiếng khắp thiên hạ, là nơi sinh ra những cường tướng, danh tướng, Hoắc Kinh Đường và phó quan đều xuất thân Tây quân, là nơi khó vào nhất, Trịnh quốc công chỉ đành nuôi thế lực ở quân Ký Châu và quân Trung Ương, mà cầm đầu đảng phái chính là Hoàng quý phi cùng với Tần vương.
Phí tâm kinh doanh, nuôi thế lực lớn như vậy có lẽ vì muốn giành lấy vị trí tối cao.
"Sao ngài không mua đám ca nữ kia, kết giao với Trịnh Hữu đó, chớp thời cơ vào biệt viện của hắn thử xem trong đó thế nào?"
"Chờ chút nữa hãy nói."
Mà lúc này đây, dưới lầu không có ai tranh mua với Trịnh viên ngoại, thời gian ba nén nhang sắp hết, tú bà mất kiên nhẫn thúc giục, hỏi xem có ai ra giá cao hơn hay không.
Gọi mấy lần cũng không có ai đáp lại, kết cục đã định.
Sắc mặt của các ca nữ hoảng sợ, Lý Ý Như thất vọng.
Tiểu nha hoàn khóc sụt sùi: "Vị Triệu đại nhân kia không phải đã đồng ý cứu các cô nương sao? Sao ngài ấy còn chưa tới?"
Sơ đầu nương tử cũng lo sợ không kém, quả thật Triệu Bạch Ngư đã đáp ứng nàng, sao lại chưa tới chứ? Thanh niên ngày xưa bôn tẩu vì nữ cô nhi nàng đã nuốt lời rồi sao? Thật sự lừa nàng ư?
"Không phải ai cũng có dũng khí bỏ ra trăm lượng vàng cứu giúp những nữ tử phong trần không chút liên hệ đâu." Tuy rằng trong lòng khổ sở, nhưng Lý Ý Như vẫn tỉnh táo phân rõ thực tế: "Trăm lượng vàng đối với quan phổ thông mà nói, chính là phải táng gia bại sản mới có thể góp đủ, nếu như vị Triệu đại nhân mà ngươi nói thanh chính liêm khiết, chắc chắn y sẽ không đem tiền tới đây. Huống chi, người khác không có nghĩa vụ phải cứu chúng ta."
Lời tuy như vậy, nhưng vẫn không nhịn được nản chí.
Trong người các nàng không có đồng nào, tiền bán thân đã bị tú bà và tay chân của nàng vơ vét cả rồi, nếu không đã có thể mang số tiền chuộc đó giao cho người đáng tin có thể giải quyết kiếp nạn đêm nay cho các nàng.
Tú bà: "Không ai ra giá nữa sao? Có còn ai nữa không? Đã hết ba nén nhang rồi —— "
Tiểu nha hoàn và sơ đầu nương tử ở phòng sau mềm nhũn người ngã xuống đất, không đành lòng nhìn nữa. Bên dưới cũng có người tiếc cho, nử tử như hoa như ngọc đáng thương chỉ không đến một tháng nữa thôi sẽ ngọc nát hương tan. Những người có giao hảo với Trịnh viên ngoại thì đã lăm le chuẩn bị đến biệt viện của gã vui chơi.
Phó quan của Hoắc Kinh Đường cất lời, muốn kêu giá.
"Mười chín ca nữ sau lưng kia mau cùng Trịnh viên ngoại trở về —— "
"Đợi đã!"
==
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.