Chương 41
Mộc Hề Nương
20/12/2022
Phó tướng bên người Tĩnh vương là một thành viên trọng yếu của thiết kỵ
Đường Hà, cũng là người mà Hoắc Kinh Đường đã nhắc đến trong thư với
Triệu Bạch Ngư.
Để ra lệnh cho quân binh Tây Bắc trong tay Tĩnh vương thì cần phải có con dấu quan phòng của lão, Hoắc Kinh Đường ẩn náu nhiều năm mới nhận được lòng tin, một khi đã lấy được con dấu thì lập tức thúc ngựa ra roi đi thu nạp và tổ chức chi binh Tây Bắc đó, còn binh nuôi ở Hoài Nam thì chỉ nghe lệnh An Hoài Đức.
An Hoài Đức đã bị kiểm soát, binh Hoài Nam cũng không dám động đậy, về sau tìm thời gian rã ra dần dần là được.
Vấn đề khởi binh tạo phản mà Triệu Bạch Ngư lo lắng nhất đã dễ dàng bị đánh tan mà không cần hao tổn một binh lính nào, khó có thể nói rằng bên trong không có công lao mưu tính nhiều năm của Nguyên Thú đế.
Phó tướng thiết kỵ Đường Hà vậy mà lại có thể mai phục bên người Tĩnh vương, đã thế còn làm một đường từ tiểu binh đến tâm phúc có tài mà lão tin tưởng!
An Hoài Đức cũng là tâm phúc của Tĩnh vương, nhưng lại đến ẩn mình nơi Đông cung, cũng trở thành một kiện tướng đắc lực, hiệu quả như nhau.
Cần nói không nói*, Tĩnh vương và Nguyên Thú đế đúng là kẻ thù máu mủ không đội trời chung.
(*) Nguyên văn: Cai thuyết bất thuyết – (该说不说): Nghĩa là lúc cần nói thì không nói, lúc không cần nói thì nói, tức là nói sai thời điểm
Chỉ có anh em ruột thịt hiểu rõ tính tình nhau nhất, cũng chỉ có kẻ thù không đội trời chung mới có thể hiểu rõ suy nghĩ của đối thủ nhất, đồng thời ra sức đánh nhau thì đúng là cực kì thỏa mãn.
Nghiên Băng đang nấu đường đỏ (đường mật) bên ngoài sân viện, lúc Triệu Bạch Ngư đi tới thì nói như phản xạ có điều kiện: "Ta học xong Trung Dung rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Đã thuộc làu chưa?"
Nghiên Băng trề môi mếu máo, ủ rũ cúi đầu, có hơi muốn khóc: "Ta sẽ tiếp tục cố gắng."
"Ôn cái cũ học cái mới, còn phải học đến khi nào biết dùng mới được." Triệu Bạch Ngư thấy Nghiên Băng sa sút, mặt mũi cũng căng thẳng lên bèn dịu dàng vỗ vai nó nói: "Có điều người bình thường học mấy năm cũng chưa chắc có hiệu quả như ngươi học mấy tháng nay đâu, quả nhiên Nghiên Băng của chúng ta có tiềm năng trở thành tú tài công lắm."
Nghiên Băng cố cong môi nở nụ cười: "Không, không có chuyện đó đâu ạ."
Triệu Bạch Ngư nhét vào trong tay nó một miếng ngọc trắng: "Bắt đầu từ bây giờ, người cũng có thể nói mình là một người có học rồi. Người có học thì sau phải thi công danh, lấy việc tu thân tu đức làm trọng, quân tử đeo ngọc, phẩm hạnh rạng rỡ, dù không phải là ngọc thượng đắng gì cả, nhưng cũng có thể coi như là lời chúc tốt đẹp của ta. Tuy ta thường nói sau này ngươi phải làm quan, nhưng không muốn ép ngươi làm quan, thật ra thì làm một người có đạo đức thôi là được rồi."
Xúc động trong lòng Nghiên Băng dâng lên, sụt sịt mũi nhìn chằm chằm miếng ngọc trắng trong lòng bàn tay, bỗng nhiên hối hận vì bao nhiêu lâu nay thái độ học tập của mình không đủ chăm chỉ khắc khổ, còn làm phiền Ngũ lang lo nghĩ cho nó suốt từ đầu đến cuối.
"Ta xin lỗi."
"Hả? Sao đột nhiên lại xin lỗi?"
"Thái độ của ta không nghiêm túc, không học hành chăm chỉ, phụ lòng kỳ vọng của ngài."
Triệu Bạch Ngư bật cười, xoa cái đầu hay nghĩ linh tinh của Nghiên Băng: "Ngươi còn chưa đủ chăm chỉ, nói cho học sinh trong học đường biết, bọn họ phải tự phạt thế nào đây?"
Những ngày này vẫn luôn bề bộn công việc, không có nhiều thời gian quan tâm Nghiên Băng, nhưng y biết bình thường Nghiên Băng bận chăm sóc ba bữa ăn và sinh hoạt thường ngày của y, thời gian còn lại đều chuyên tâm khổ luyện, ban đêm đốt nến học đến tận giờ Tý, trời tờ mờ sáng đã vội vàng thức dậy tiếp tục học phần chưa học xong, nếu không vì sao y lại cố tình đi mua ngọc thưởng cho nó chứ?
"Đừng ăn năn hối lỗi nữa, ở trong lòng ta, Nghiên Băng của chúng ta chăm chỉ thông minh hơn ai hết —— đang nấu đường đỏ à? Học được từ người dân trong huyện phải không. Đường đỏ này ngon, nhưng nếu như có thể nấu thành đường hạt thì hay biết mấy."
Triệu Bạch Ngư xắn tay áo lên, không nhịn được muốn thêm củi.
Nghiên Băng mới vừa cảm động đến phát khóc vội vàng ngăn Triệu Bạch Ngư lại: "Ngài đừng —— tay nghề làm chảy nhà bếp của ngài sẽ làm hỏng nước đường mà ta vất vả lắm mới nấu xong đấy. Đường này quý lắm, ngài đừng có làm bậy nha."
"..." Triệu Bạch Ngư hậm hực hất tay, vòng ra sau lưng làm văn nhân nho nhã, liếc mắt nhìn cái lò lửa suýt bị y quậy phá đốt hỏng, nhưng Nghiên Băng chỉ cần tùy tiện động chạm nó liền nghe theo ngay tức khắc, không thể không thừa nhận có một số việc cần có thiên phú mới làm được, "Có nấu thành đường trắng được không?"
Thời này chỉ có thể nấu được nước đường cơ bản, không có kỹ thuật làm đường hạt trắng như thời hiện đại, muốn chế biến ra đường trắng, tức đường phèn hay đường viên cũng cần phải xem vận may thế nào.
Nghiên Băng: "Ngài đoán thử xem?"
Triệu Bạch Ngư thì vẫn muốn chế biến đường hạt, chỉ tiếc đời trước y không có kiến thức liên quan đến phương diện này, bây giờ muốn ra oai thể hiện cũng không có chỗ để mà ra. Phất tay từ bỏ, Triệu Bạch Ngư chỉ đành xoay người đi ra hướng cửa trọ, gặp được Thôi phó quan.
Thôi phó quan cưỡi ngựa xuyên đêm mới về, vừa gặm bánh bao vừa hỏi Triệu Bạch Ngư ăn không.
Triệu Bạch Ngư từ chối: "Ta muốn uống cháo thôi."
Thôi phó quan: "Bây giờ án oan đã xong rồi, An Hoài Đức cũng bị bắt, vụ án Từ Châu chuyển giao cho Trịnh Sở Chi, chúng ta còn cần làm gì nữa?"
Triệu Bạch Ngư buông tay: "Không có việc nhẹ cả người." Y nhìn trởi một chút, nói: "Cứ việc ăn chơi đi, không lâu nữa phải hồi kinh báo cáo công việc rồi. Sau này không có cơ hội đến đây chơi nữa đâu, chỉ tiếc chưa ghé qua Dương Châu phồn hoa được thôi."
Thôi phó quan gật đầu một cái: "Cũng được. Ta mua nhiều bánh bao lắm, bây giờ đi hỏi tên nhóc Nghiên Băng có muốn ăn hay không đây."
Nói lời tạm biệt Thôi phó quan xong, Triệu Bạch Ngư tiếp tục đi không mục đích, sắp đến tháng mười một, thời tiết cũng thay đổi rõ rệt, ai cũng mặc thêm quần áo giữ ấm, cây cỏ khô héo, hai gốc cây đầy lá xanh đã rụng hết, cành nâu trơ trụi đen kịt lặng lẽ đứng giữa nền trời xanh xám.
Cây đào trước cửa nhà trọ đã kết nụ, nhưng còn chưa kịp nở đã héo, hoa nở trái mùa đúng là khó khăn.
Triệu Bạch Ngư nhìn cái cây chăm chú tới nỗi xuất thần, mãi đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc liền vô thức lùi vào bên trong muốn tránh cho người ta đường đi, vài sợi tóc bị cơn gió từ đâu thổi đến xòa xuống, đột nhiên trước mắt y hoa lên, dư quang nơi khóe mắt liếc thấy một cánh tay áo bó sát màu đen đang vươn dài trên khoảng không, sau đó bên eo căng chặt, y bị kéo leo lên ngựa, vụt nhanh qua cửa nhà trọ.
Nghiên Băng đuổi theo phía sau kêu lên: "Ăn cướp —— không phải, bắt cóc! Có kẻ bắt cóc, cứu mạng —— Ngũ lang —— " Nó quýnh quáng lên: "Thôi phó quan, ngài mau chạy theo cứu Ngũ lang đi chứ!"
Thôi phó quan thong thả gặm bánh bao, quạu quọ nói: "Không cứu, bó tay, sự trong sạch của Ngũ lang nhà ngươi khó mà giữ được rồi, nấu sẵn một rổ trứng gà đỏ đi."
Nghiên Băng khó hiểu quay đầu: "Ngài biết kẻ xấu đó hả?"
Mặt Thôi phó quan đầy tâm sự: "Cái tên xấu xa kia chính là người nhiều lần cướp đi trong sạch của tiểu Triệu đại nhân đó."
Nghiên Băng sững sốt một chút, ngay sau đó cạn lời: "... Là tiểu quận vương."
Thôi phó quan nhún vai: "Nấu trứng gà đường đỏ đi, nghe nói bổ thận."
Nghiên Băng: "Không phải bổ máu ạ?"
"Vậy hả? Sao cũng được." Thôi phó quan liếm môi, vui vẻ xin xỏ: "Ta muốn ăn, làm cho một chén đi."
Nghiên Băng trợn mắt, quay đầu tiếp tục nấu nước đường.
***
Tuấn mã vụt qua cây cầu nhỏ, ra khỏi cổng thành, chạy thẳng xuống bãi nước cạn, nước chảy róc rách, trên đồng bằng phía trước có một hàng cỏ lau, nhìn kỹ mới phát hiện là cỏ khô dân thường gom lại, đi xa một chút lại thấy những đống cỏ khô giống vậy đang bốc cháy rừng rực.
Gió nhẹ phảng phất thổi qua gò má mang lại cảm giác hơi lạnh. Triệu Bạch Ngư thả lỏng người, tựa vào lồng ngực rộng rãi và ấm áp phía sau lưng, nhìn cánh tay đang nắm chặt dây cương, cổ tay đeo vòng Phật, còn cánh tay ôm siết lấy eo y thì cột khăn tay, mùi hương thiền quen thuộc vờn quanh chóp mũi, những suy nghĩ chộn rộn, nỗi nhớ nhung đứt quãng vốn quấn lấy y khoảng thời gian này trong phút chốc được xoa dịu.
Triệu Bạch Ngư vén lọn tóc bị gió thổi bay ra sau tai, không phát hiện đáy mắt và khóe môi mình đều chan chứa ý cười.
Khí chất của y mềm mỏng nhã nhặn, da thịt cũng trắng trẻo nhẵn nhụi, đường nét khuôn mặt cũng nghiêng về dịu dàng, quần áo tóc tai luôn chỉnh chu không tùy tiện, lúc nào cũng sạch sẽ trong sáng khiến cho người ta rất thoải mái, cũng yên lòng tin tưởng y, yêu thích y, vô thức cảm thấy rằng nếu như bỏ công yêu mến thì nhất định sẽ nhận được báo đáp làm cho mình vui vẻ.
Ngựa chạy dần đến cuối đồng bằng, rẽ vào một mảnh rừng cây khô, càng vào sâu trong rừng càng nhìn thấy được lớp sương lạnh dày bám trên rễ và ngọn cây.
Triệu Bạch Ngư hỏi: "Đi đâu thế?"
Hoắc Kinh Đường không trả lời, chỉ phóng ngựa đến nơi sâu nhất rừng cây khô, đi vào một thung lũng, có lẽ là do bốn phía đều bị vách đá cao dựng đứng bao vây, cũng có lẽ là do bên dưới có mạch nước nóng ngầm, nên thảm cỏ trong thung lũng vẫn xanh mươn mướt, hoa dại mọc khắp nơi, còn có thể nghe được tiếng suối chảy róc rách.
Băng qua một hẻm núi rất dài nữa, tầm mắt liền được mở mang, có một cái động thiên khác, thác nước đổ xuống lưng núi từ tận trên đỉnh cao chót vót, đánh lên bọt nước trắng xóa, cách thác nước tầm mười thước là một cái ao, mặt nước vừa trong vừa tĩnh đủ để nhìn thấy được một đàn cá nhỏ đang tụ tập bên bờ ao.
Cách thêm hai mươi thước nữa từ ao sâu, chính là một căn nhà gỗ nhỏ.
Nhìn bề ngoài có hơi cũ nhưng rất sạch sẽ, không bị đóng bụi bặm, trước cửa nhà còn có một cái lò dựng bằng đá đơn sơ làm bếp, có lẽ là chỗ ở mà thợ săn trong rừng xây lên, mùa đông đi săn thú nếu gặp phải ngày tuyết rơi nhiều chắn đường ra thì có thể vào đây ở luôn, có điều không biết chủ nhân của nó là ai, vì sao Hoắc Kinh Đường lại biết ở đây có một nơi như thế này?
"Làm sao chàng biết chỗ này..."
Triệu Bạch Ngư vừa mới lên tiếng hỏi, đã bị Hoắc Kinh Đường siết lấy eo ôm xuống ngựa, rồi một tay đỡ lưng, một tay vòng qua hai chân giống như bế em bé, sải bước đi vào trong nhà gỗ, dường như là đang rất nôn nóng, thậm chí không mở cửa đàng hoàng mà giơ chân đá tung cửa rồi bước thẳng tới giường.
Trong phòng có cửa sổ trên mái nhà nên rất sáng sủa, chính giữa có một lò sưởi, sau cửa còn có mấy tảng than đá, bên phải thì chất một đống dụng cụ săn thú, còn bên trái chính là giường, trên giường có chăn gối mới sạch sẽ.
Triệu Bạch Ngư còn chưa kịp quan sát nhiều hơn thì trời đất trước mắt đã quay cuồng, đợi đến lúc hoàn hồn thì đã bị đẩy ngã trên chăn mềm. Tiểu lang quân giương mắt nhìn thấy Hoắc Kinh Đường cúi người xuống, quen đường tìm kiếm cánh môi của mình, dường như đang vội vàng muốn cho y nhớ lại hơi thở bao ngày đêm về trước.
Bàn tay của hắn cũng không thành thật, trêu chọc khắp nơi, bắt lấy bàn tay Triệu Bạch Ngư đang không biết để đâu đặt lên nút thắt đai lưng, nói: "Ta giúp em, tiểu lang cũng giúp ta nhé."
Hai tai, cần cổ đến xương quai xanh của Triệu Bạch Ngư nhanh chóng đỏ ửng lên như đánh phấn, y cũng kích động, không hề dè dặt hơn Hoắc Kinh Đường bao nhiêu.
Dù sao cũng đã bái đường thành thân, thông báo cho trời đất cha mẹ rồi, có làm quái gì thì thần linh cũng không dám nhìn lén.
Leng keng hai tiếng, đai lưng bạc rơi xuống đất, trường sam cũng tuột ra, giày bị đá văng sang chỗ khác, cửa sổ mái đang mở, nhìn lên thấy được bầu trời màu xanh xám không một gợn mây trắng, như thể thông qua giếng trời này nhìn ra được hết một vùng rừng khô hoang vu giữa mùa đông lạnh giá bên ngoài kia vậy. Sự yên tĩnh bao vây khắp nơi, các giác quan của con người ta cũng bị kích thích một cách lạ thường.
Tiếng thác nước chảy vang như sấm, nhưng qua tai chỉ còn là âm vang nhẹ nhàng tí tách, mồ hôi thấm ướt mái tóc dài đen nhánh, dây buộc tóc cũng đã bị rút ra, vài sợi tóc ngắn hơn rũ xuống dính sát gò má, Triệu Bạch Ngư nằm bên mép giường, thở hắt ra một hơi nong nóng, mi mắt rủ xuống, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, hơi muộn.
"Giờ nào rồi?"
Cánh tay Hoắc Kinh Đường nhiễu mồ hôi, ngón tay thon dài giúp Triệu Bạch Ngư vén tóc bết dính trên mặt ra sau tai, ăn no thỏa mãn rồi lười biếng nói: "Chắc là giờ Mùi."
Triệu Bạch Ngư hoảng hồn, vậy mà quấn nhau hai giờ rồi?
"Ban ngày ban mặt tuyên dâm, không đứng đắn gì cả." Triệu Bạch Ngư nghịch bối vân của vòng Phật rủ trên người mình, thúc vai vào ngực Hoắc Kinh Đường nói: "Dính quá, không thoải mái."
Hoắc Kinh Đường: "Tắm nhé?"
Triệu Bạch Ngư ỉu xìu: "Lạnh."
Hoắc Kinh Đường cắn tai y, đáp: "Nước ấm." Nói rồi ôm lấy y, "Đi thôi, đi ngâm suối nước nóng."
Triệu Bạch Ngư ôm cổ Hoắc Kinh Đường mới thấy sau lưng hắn đều là vết cào mới cóng, trên bả vai còn có dấu răng rướm máu, ngón trỏ hơi dùng sức nhấn xuống chỗ đó.
"Ưm."
"Đau hả?" Triệu Bạch Ngư chọt chọt: "Sao lúc chàng đâm rút lung tung không biết làm chậm một chút?"
"Gấp quá." Hoắc Kinh Đường biết sai nhưng không hối lỗi, còn tự hào nói: "Không dằn lòng nổi, cứ tưởng nhà sắp cháy luôn rồi, lần sau chắc chắn sẽ mang theo hương cao theo bên người."
Hoắc Kinh Đường thả Triệu Bạch Ngư vào hồ nước ấm rồi cũng chui xuống theo, tựa vào thành hồ để cho y nằm trên người hắn.
Triệu Bạch Ngư: "Sao chàng biết chỗ này?"
Hoắc Kinh Đường: "Lúc tới ta tìm dân địa phương hỏi thăm." Hắn khựng lại, bổ sung: "Nhà trọ đông đúc tạp nham, phiền lắm."
Triệu Bạch Ngư lại vỗ vai Hoắc Kinh Đường một cái, nghe thấy tiếng rên khẽ của hắn thì ngạc nhiên nhìn sang, phát hiện gần chỗ đó còn có một vết thương rất hiểm, hình như không được xử lý và băng bó đàng hoàng, trải qua buổi vận động kịch liệt thì nứt ra, trở nên nghiêm trọng hơn một chút.
"Sao lại bị thương rồi?"
Hoắc Kinh Đường nhìn chằm chằm mặt Triệu Bạch Ngư: "Không có gì."
Triệu Bạch Ngư không dám đụng vào vết thương của hắn, mắt không di chuyển: "Sao có thể không có gì được? Vết thương còn mới mà, là bị cha chàng đâm à? Đừng nói với ta chàng không trả chiêu mặc cho lão đánh đấy nhé."
Hoắc Kinh Đường nuốt nước bọt, con ngươi đồng sắc dần dần tối lại, lòng bàn tay siết chặt chuỗi vòng, cố gắng kìm nén cảm xúc hưng phấn trong lòng.
Triệu Bạch Ngư không cảm giác được gì: "Có mang thuốc không?"
"Ở trong quần áo."
Quần áo để trong nhà rồi.
"Đừng ngâm nước nữa, vào nhà rồi nói." Triệu Bạch Ngư vẫn nhìn vết thương dữ tợn, cảm thấy cũng đau, mặt vô thức nhăn lại, mày cũng nhíu chặt như muốn khóc, "Chàng cũng thật là, có cái gì quan trọng hơn thân thể chứ?"
"Em."
"Chàng bớt lắm lời, cũng may không phải ở chỗ có nhiều mạch máu, bằng không dày vò cỡ đấy đã chết luôn trên giường rồi, có mời đại phu cũng không dẹp sạch nổi tin đồn chàng sắp chết đâu."
Triệu Bạch Ngư vừa nói chuyện vừa nhấc chân định bò lên bờ, ấy vậy mà lại đụng phải cái thứ mà y không thể tượng tượng nổi, lập tức ngẩng đầu trừng Hoắc Kinh Đường: "Chàng đứng đắn chút đi!"
"Ta đảm bảo, ta thề, tiểu lang bỏ qua cho ta một lần thôi nhé."
Bàn tay Hoắc Kinh Đường rất lớn, ngón tay cũng dài, tóm lấy gáy Triệu Bạch Ngư dễ như trở bàn tay, lật mình giam y cạnh vách đá của hồ nước, sóng nước dập dờn, Triệu Bạch Ngư trắng nõn như ngọc, tương phản thị giác mạnh mẽ đánh thẳng vào con ngươi.
Hoắc Kinh Đường cũng nhanh chóng dùng ngón trỏ chạm đến mắt Triệu Bạch Ngư, người nọ vô thức nhắm mắt lại, ngón tay kia liền vuốt ve lông mi mô tả dung mạo.
Triệu Bạch Ngư đang nhắm mắt, không nhìn thấy được niềm hăng hái ngập tràn trong đáy mắt Hoắc Kinh Đường, y cũng không biết dáng vẻ y nhịn khóc có thể kích thích người ta biết bao nhiêu, quanh mắt đỏ ửng, mày hơi nhíu lại, chóp mũi và gò má cũng nhuộm sắc hồng nhạt mà còn cố ép mình giữ vẻ mặt căng thẳng, dáng vẻ muốn khóc mà không khóc ấy vừa cứng rắn vừa mong manh, sạch sẽ muốn chết, cũng đáng yêu muốn chết.
Hoắc Kinh Đường phải siết chặt vòng Phật mới có thể nhịn xuống thôi thúc bắt nạt Triệu Bạch Ngư đến hỏng, vẫn là nên làm vừa phải thôi, dù sao thì hai người chỉ mới vừa kết hôn, nền móng tình cảm còn chưa sâu, da mặt của tiểu lang quân cũng mỏng quá, bắt nạt người ta đã đời xong mà bị ngó lơ nữa thì nguy to.
Thác nước bắn tung bọt nước trên phiến đá màu đen văng xuống mặt nước làm nó lay động, có con cá lội tới bị giật mình, vẫy đuôi bơi mất, còn mặt nước thì vẫn sóng sánh không ngừng.
***
Triệu Bạch Ngư khoác chiếc áo choàng to sụ của Hoắc Kinh Đường đi chân trần ra ngoài hiên, nhướn mày ngồi trước cửa xâu lại chuỗi hạt bị đứt vì vận động quá mạnh, sau đó nhìn Hoắc Kinh Đường nướng cá, có hơi khó mà chấp nhận được: "Cá này bắt từ dưới hồ đó lên sao?"
Hoắc Kinh Đường đang trét trái cây rừng lên thân cá, nghe vậy thì liếc nhìn Triệu Bạch Ngư: "Tiểu lang còn ghét bỏ đồ của mình sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta ghét chàng."
Hoắc Kinh Đường đáp lời với hàm ý sâu xa: "Tiểu lang thích thì cứ việc ăn thẳng."
Triệu Bạch Ngư: "... Mới ba tháng không gặp, tiểu quận vương thành lưu manh rồi sao?"
Hoắc Kinh Đường đưa cho y cá đã nướng chín, nhận lấy vòng Phật trong tay y, xoay mình nhảy lên hàng rào thấp ngồi xuống, một chân gác lên cột, một chân thả xuống đất, trên người chỉ khoác trung y lỏng lẻo, ở dưới thì mặc một chiếc quần dài gần khô, trông như chẳng sợ bị lạnh.
Tóc hắn xõa xuống, kết hợp với tướng ngồi ngang ngược buông thả kia, nói lời dễ nghe thì giống như Ngụy Tấn cuồng sĩ, nói khó nghe thì chính là lôi thôi lếch thếch.
Hoắc Kinh Đường tay xâu chuỗi hạt, chân nhấc lên cọ vào thắt lưng Triệu Bạch Ngư: "Ở Tây Bắc, ta nổi tiếng nhã nhặn đấy."
Triệu Bạch Ngư co lưng: "Chàng nhã nhặn? Ta thấy chàng lẳng lơ thì đúng hơn."
"Vậy tiểu lang thích thế nào?"
"Thích chàng im miệng."
"—— "
Gặm một miếng cá nướng, Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên: "Tay nghề được đó." Hồi lâu không nghe thấy ai kia nói gì, thế là y quay đầu lại hỏi: "Tại sao không nói chuyện?"
Hoắc Kinh Đường đã xâu chuỗi hạt xong, đang nghịch vòng trên cổ tay mình, liếc nhìn Triệu Bạch Ngư một cái rồi làm động tác đừng lên tiếng.
"... Bây giờ thì ta thích chàng ít nói."
Hoắc Kinh Đường liền đáp: "Kỹ năng cần thiết khi hành quân."
"Tài nấu ăn hay là nướng cá?"
"Em đoán ta nhập ngũ là đi lên từ tiểu binh gì không?"
Triệu Bạch Ngư ngập ngừng: "Không phải là hỏa đầu quân chứ hả?" Thấy Hoắc Kinh Đường cười, y đứng bật dậy, cũng nhảy lên hàng rào ngồi, vừa gặm cá nướng vừa ngạc nhiên hỏi: "Thật à? Sao lại thế được, chàng đường đường là tiểu quận vương, lại còn ở trong quân đội của ông ngoại, sao mà một đãi ngộ đặc biệt cũng chẳng có? Có phải là do số chàng xui quá rồi không? Ôi, với tính tình của chàng lúc nhỏ thì nhất định là cái gai trong quân đội rồi, đối tượng cần được quan tâm chú ý."
Hoắc Kinh Đường cười nhìn Triệu Bạch Ngư đang liên tục chớp mắt, đột nhiên hắn nhận ra, dáng vẻ này của Triệu Bạch Ngư còn đáng thương đáng yêu hơn cả lúc y muốn khóc mà chỉ cố nhịn nữa.
A, lại phát hiện được một mặt khác của tiểu lang quân rồi.
"Có từng bị đánh mông không?"
"Có."
"Có thật à!" Triệu Bạch Ngư cũng không nhận ra con cá y chê đã bị ăn gần đến cái đuôi rồi, nhưng y chỉ cầm trong tay không ăn tiếp, "Mau kể xem, chuyện gì đã xảy ra?"
Hoắc Kinh Đường tự nhiên nhận lấy cá trong tay y giải quyết nốt phần còn lại: "Nửa đêm đói bụng chạy khỏi doanh trại, chạy ra bên ngoài bắt chó sói ăn."
Triệu Bạch Ngư bừng bừng hứng thú: "Bắt chó sói!"
Hoắc Kinh Đường vốn chính là nói đại vậy thôi, trong quá khứ hắn thật sự có hơi ngốc, chỉ thấy trong ánh mắt của Triệu Bạch Ngư toát ra sùng bái thì ngạc nhiên, lúc bị hắn làm khóc, lúc biết hắn là thủ lĩnh của thiết kỵ Đường Hà cũng không có như vậy, chỉ nghe hắn giết mỗi con thú dữ thôi mà sùng bài đến thế sao?
—— đúng là tức cười, nhưng có cơ hội tốt như vậy, Hoắc Kinh Đường chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Hắn miêu tả đơn giản tình cảnh nguy hiểm nhất, từ lúc gặp chó sói, đến lúc bắt được sói, rồi làm bạn cùng con sói đầu đàn, sau đó là bị người ta phát hiện tự ý rời doanh trại rồi ăn đòn năm mươi gậy, phạt đến hỏa đầu quân phụ trách cơm nước cho cả doanh.
Từ lúc nào, Triệu Bạch Ngư đã ngồi vào sát bên cạnh Hoắc Kinh Đường. nắm lấy cánh tay hắn và vẫn luôn căng thẳng nắm chặt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thú vị ghê."
Giống hệt như hiệp khách thiếu niên truyền kỳ trong thoại bản ở dân gian vậy.
Triệu Bạch Ngư tránh chỗ vết thương đã bôi thuốc, bóp bóp cánh tay Hoắc Kinh Đường, rất rắn chắc, vừa nhìn đã biết nó tràn đầy sức mạnh, quả thật là sức khỏe có thể đánh bại sói đầu đàn.
Không biết dáng vẻ của Hoắc Kinh Đường thời niên thiếu như thế nào, có phải là một kẻ ngang ngạnh khó thuần như sói, ánh mất nhìn người khác lúc nào cũng tàn bạo và đầy phòng bị hay không?
Triệu Bạch Ngư nói suy nghĩ mà mình hoài nghi ra, Hoắc Kinh Đường lập tức lân la nói sang chuyện khác: "Còn đói không?"
"Cũng hơi."
"Năm đó ta ở hỏa đầu quân còn học được nhiều lắm, đợi một lát nữa vào núi bắt thỏ hoang, buổi tối làm đồ ăn ngon một chút..."
"Buổi tối không về thành sao?"
"Ngủ ở đây một đêm."
"Được thôi."
Chủ đề nói chuyện cứ như vậy vui vẻ kết thúc, Hoắc Kinh Đường thầm thở phào trong bụng.
Triệu Bạch Ngư cười híp mắt ngắm nhìn cảnh vật trong thung lũng, trong đầu tính đến chuyện về nhà sẽ tìm Hải thúc hoặc là Thôi phó quan hỏi thăm, dù sao Hoắc Kinh Đường cũng không muốn nói, có nói thì trăm phần trăm cũng sẽ giấu giếm đủ thứ, không bằng đi tìm người khác hỏi.
***
Mặt trời ngã về phía tây, Nghiên Băng nấu xong trứng gà đường đỏ rồi mà không thấy Ngũ lang và tiểu quận vương quay về, nó chỉ đành cùng Thôi phó quan ngồi trước cửa mỗi người uống một chén, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
"... Kể cũng lạ, vì sao tiểu quận vương lại là tiểu quận vương? Hắn cũng đâu còn nhỏ nữa đâu."
"Mười lăm tuổi tướng quân đã đại thắng Đột Quyết, khải hoàn hồi triều, trong tiệc rượu, khi đang nói đùa thì bệ hạ bảo muốn cho tướng quân tập tước ngay lập tức. Theo luật, con cái tập tước phải thấp hơn một bậc, cha của tướng quân là vương gia thì thấp hơn là quận vương. Ngươi biết quân không nói đùa mà, mặc dù không hạ chỉ, nhưng trên dưới trong triều đều biết chuyện này, lại có thêm Khang vương thích đùa nên cứ luôn gọi hắn là tiểu quận vương, bệ hạ cũng không phản đối, dần dà cũng gọi như vậy rồi, không đổi được. Hơn nữa..."
"Hơn nữa gì?"
Thôi phó quan ngó trước sau trái phải, ngẩng đầu nhìn nóc nhà và ngoài tường: "Ngươi không biết, dáng dấp của tiểu quận vương năm mười lăm tuổi như thế nào đâu."
"Tất nhiên là ta không biết rồi, ngài đừng vòng vo nữa, nói nhanh chút đi ạ." Nghiên Băng đang rất nôn nóng.
"Trông giống như tiên nữ vậy."
"Hả?"
Thôi phó quan gật đầu như đinh đóng cột: "Vô cùng giống như cô của ta."
"Cô của ngài?"
"Mẹ của tướng quân chính là cô của ta, nghe nói bà ấy là đệ nhất mỹ nhân phủ Kinh Đô, nữ tướng duy nhất của Tây Bắc, cũng là diễm quan Tây Bắc. Đến năm mười tuổi, vóc người tướng quân vẫn còn nhỏ nhắn chứ không chịu trổ mã, lại được nuôi dưỡng trong hoàng cung, tên chó đó đúng là biết cách làm cho người ghét quỷ ngại. Lúc mới đến Tây Bắc, hắn chính là một mầm họa đấy, ngươi có biết dùng mũi nhìn người khác là như thế nào không?"
Thôi phó quan còn làm thử biểu cảm nhìn người bằng mũi, cực kỳ buồn cười.
"Mặc dù cách xử sự của tên chó này đúng là khiến người ta muốn đánh, nhưng doanh trại mà, trong đám đàn ông thối cao to thô kệch đột nhiên có một đứa con nít vô cùng chú trọng sạch sẽ, người ngợm trắng trẻo còn thơm mùi đàn hương, thậm chí không thể phân biệt rõ là nam hay nữ xuất hiện. Ôi thôi, có kẻ thật sự nuông chiều cái tính tình đáng ghét của tướng quân đấy, nam nữ gì cũng không thiếu."
"Trong quân doanh còn có phụ nữ sao?"
"Là phụ nữ trong huyện thành gần đó, đặc biệt là —— nữ hương binh Tây Bắc. Các nàng lợi hại lắm, không thua gì nam nhi Tây Bắc, cũng là người tình trong mộng của đấng đàn ông ở đây. Chỉ tiếc không có cô nào thèm để ý đến hán tử Tây Bắc hết." Thôi phó quan đau lòng nói: "Ấy vậy mà các nàng lại đi thích tướng quân!"
Nghiên Băng vừa tò mò vừa cảnh giác: "Tiểu quận vương được chào đón ở Tây Bắc như vậy, thế mà không có hồng nhan tri kỷ sao?"
"Ai mà chịu nổi cái nết chó má của hắn được?" Thôi phó quan lại lén lút tiết lộ cho nó nghe: "Nhưng thật ra lúc tướng quân còn nhỏ cũng từng có cả nam lân nữ tâm cơ tự tiện leo lên giường hắn, thủ đoạn dơ bẩn, hắn liền đánh gãy chân rồi đuổi ra ngoài hết. Tướng quân là tướng tài trời sinh hiếm thấy, cũng là kỳ tài võ học, trừ ông nội và bác cả của ta ra, mười ba tuổi hắn đã đánh khắp Tây Bắc không ai sánh bằng rồi. Chậc chậc, ngươi chưa từng thấy tướng quân ra tay đâu, vừa độc vừa ác, cực kỳ nham hiểm..."
"Có lẽ vì vậy mà tướng quân rất ghét chuyện đó, sau này lớn lên rồi thì không bị nhận nhầm thành nữ nữa, mặt mũi càng ngày càng khó ưa, mắt cũng sắc, vậy nên căn bẳn không ai dám lại gần hắn."
"Mà này, ngươi có thể đừng nói cho tiểu Triệu đại nhân biết được không. Bây giờ tướng quân của bọn ta đã trưởng thành chững chạc, tính tình cũng mềm mỏng lương thiện hơn rồi."
Lúc nói ra lời này, lương tâm Thôi phó quan nhói đau.
Nghiên Băng vùi đầu ăn trứng chần: "Dạ dạ, ta không nói đâu."
***
Thủ dụ của Nguyên Thú đế đã đến phủ Dương Châu, Trịnh Sở Chi vô cùng vui vẻ, vội cho người thu dọn gia sản, yêu cầu phủ Dương Châu phái binh bảo vệ phạm nhân, đưa Tư Mã Kiêu cùng An Hoài Đức về Kinh Đô.
Nhân chứng quan trọng như Tôn Phụ Ất và Hoàng Thanh Thường cũng cần phải đưa về Kinh, có điều Trịnh Sở Chi vẫn hơi lo sẽ bị Triệu Bạch Ngư cản trở.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì bệ hạ đã bổ nhiệm cho lão làm chủ thẩm vụ án, Triệu Bạch Ngư mà dám cản thì chính là kháng chỉ.
Trịnh Sở Chi vỗ đầu: "Xem ta vui tới nỗi hồ đồ này." Rồi nhanh chân tìm người dặn dò: "Đến huyện Giang Dương nói một tiếng đi, ta phải đưa Tôn Phụ Ất và Hoàng Thanh Thường đi rồi."
Để ra lệnh cho quân binh Tây Bắc trong tay Tĩnh vương thì cần phải có con dấu quan phòng của lão, Hoắc Kinh Đường ẩn náu nhiều năm mới nhận được lòng tin, một khi đã lấy được con dấu thì lập tức thúc ngựa ra roi đi thu nạp và tổ chức chi binh Tây Bắc đó, còn binh nuôi ở Hoài Nam thì chỉ nghe lệnh An Hoài Đức.
An Hoài Đức đã bị kiểm soát, binh Hoài Nam cũng không dám động đậy, về sau tìm thời gian rã ra dần dần là được.
Vấn đề khởi binh tạo phản mà Triệu Bạch Ngư lo lắng nhất đã dễ dàng bị đánh tan mà không cần hao tổn một binh lính nào, khó có thể nói rằng bên trong không có công lao mưu tính nhiều năm của Nguyên Thú đế.
Phó tướng thiết kỵ Đường Hà vậy mà lại có thể mai phục bên người Tĩnh vương, đã thế còn làm một đường từ tiểu binh đến tâm phúc có tài mà lão tin tưởng!
An Hoài Đức cũng là tâm phúc của Tĩnh vương, nhưng lại đến ẩn mình nơi Đông cung, cũng trở thành một kiện tướng đắc lực, hiệu quả như nhau.
Cần nói không nói*, Tĩnh vương và Nguyên Thú đế đúng là kẻ thù máu mủ không đội trời chung.
(*) Nguyên văn: Cai thuyết bất thuyết – (该说不说): Nghĩa là lúc cần nói thì không nói, lúc không cần nói thì nói, tức là nói sai thời điểm
Chỉ có anh em ruột thịt hiểu rõ tính tình nhau nhất, cũng chỉ có kẻ thù không đội trời chung mới có thể hiểu rõ suy nghĩ của đối thủ nhất, đồng thời ra sức đánh nhau thì đúng là cực kì thỏa mãn.
Nghiên Băng đang nấu đường đỏ (đường mật) bên ngoài sân viện, lúc Triệu Bạch Ngư đi tới thì nói như phản xạ có điều kiện: "Ta học xong Trung Dung rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Đã thuộc làu chưa?"
Nghiên Băng trề môi mếu máo, ủ rũ cúi đầu, có hơi muốn khóc: "Ta sẽ tiếp tục cố gắng."
"Ôn cái cũ học cái mới, còn phải học đến khi nào biết dùng mới được." Triệu Bạch Ngư thấy Nghiên Băng sa sút, mặt mũi cũng căng thẳng lên bèn dịu dàng vỗ vai nó nói: "Có điều người bình thường học mấy năm cũng chưa chắc có hiệu quả như ngươi học mấy tháng nay đâu, quả nhiên Nghiên Băng của chúng ta có tiềm năng trở thành tú tài công lắm."
Nghiên Băng cố cong môi nở nụ cười: "Không, không có chuyện đó đâu ạ."
Triệu Bạch Ngư nhét vào trong tay nó một miếng ngọc trắng: "Bắt đầu từ bây giờ, người cũng có thể nói mình là một người có học rồi. Người có học thì sau phải thi công danh, lấy việc tu thân tu đức làm trọng, quân tử đeo ngọc, phẩm hạnh rạng rỡ, dù không phải là ngọc thượng đắng gì cả, nhưng cũng có thể coi như là lời chúc tốt đẹp của ta. Tuy ta thường nói sau này ngươi phải làm quan, nhưng không muốn ép ngươi làm quan, thật ra thì làm một người có đạo đức thôi là được rồi."
Xúc động trong lòng Nghiên Băng dâng lên, sụt sịt mũi nhìn chằm chằm miếng ngọc trắng trong lòng bàn tay, bỗng nhiên hối hận vì bao nhiêu lâu nay thái độ học tập của mình không đủ chăm chỉ khắc khổ, còn làm phiền Ngũ lang lo nghĩ cho nó suốt từ đầu đến cuối.
"Ta xin lỗi."
"Hả? Sao đột nhiên lại xin lỗi?"
"Thái độ của ta không nghiêm túc, không học hành chăm chỉ, phụ lòng kỳ vọng của ngài."
Triệu Bạch Ngư bật cười, xoa cái đầu hay nghĩ linh tinh của Nghiên Băng: "Ngươi còn chưa đủ chăm chỉ, nói cho học sinh trong học đường biết, bọn họ phải tự phạt thế nào đây?"
Những ngày này vẫn luôn bề bộn công việc, không có nhiều thời gian quan tâm Nghiên Băng, nhưng y biết bình thường Nghiên Băng bận chăm sóc ba bữa ăn và sinh hoạt thường ngày của y, thời gian còn lại đều chuyên tâm khổ luyện, ban đêm đốt nến học đến tận giờ Tý, trời tờ mờ sáng đã vội vàng thức dậy tiếp tục học phần chưa học xong, nếu không vì sao y lại cố tình đi mua ngọc thưởng cho nó chứ?
"Đừng ăn năn hối lỗi nữa, ở trong lòng ta, Nghiên Băng của chúng ta chăm chỉ thông minh hơn ai hết —— đang nấu đường đỏ à? Học được từ người dân trong huyện phải không. Đường đỏ này ngon, nhưng nếu như có thể nấu thành đường hạt thì hay biết mấy."
Triệu Bạch Ngư xắn tay áo lên, không nhịn được muốn thêm củi.
Nghiên Băng mới vừa cảm động đến phát khóc vội vàng ngăn Triệu Bạch Ngư lại: "Ngài đừng —— tay nghề làm chảy nhà bếp của ngài sẽ làm hỏng nước đường mà ta vất vả lắm mới nấu xong đấy. Đường này quý lắm, ngài đừng có làm bậy nha."
"..." Triệu Bạch Ngư hậm hực hất tay, vòng ra sau lưng làm văn nhân nho nhã, liếc mắt nhìn cái lò lửa suýt bị y quậy phá đốt hỏng, nhưng Nghiên Băng chỉ cần tùy tiện động chạm nó liền nghe theo ngay tức khắc, không thể không thừa nhận có một số việc cần có thiên phú mới làm được, "Có nấu thành đường trắng được không?"
Thời này chỉ có thể nấu được nước đường cơ bản, không có kỹ thuật làm đường hạt trắng như thời hiện đại, muốn chế biến ra đường trắng, tức đường phèn hay đường viên cũng cần phải xem vận may thế nào.
Nghiên Băng: "Ngài đoán thử xem?"
Triệu Bạch Ngư thì vẫn muốn chế biến đường hạt, chỉ tiếc đời trước y không có kiến thức liên quan đến phương diện này, bây giờ muốn ra oai thể hiện cũng không có chỗ để mà ra. Phất tay từ bỏ, Triệu Bạch Ngư chỉ đành xoay người đi ra hướng cửa trọ, gặp được Thôi phó quan.
Thôi phó quan cưỡi ngựa xuyên đêm mới về, vừa gặm bánh bao vừa hỏi Triệu Bạch Ngư ăn không.
Triệu Bạch Ngư từ chối: "Ta muốn uống cháo thôi."
Thôi phó quan: "Bây giờ án oan đã xong rồi, An Hoài Đức cũng bị bắt, vụ án Từ Châu chuyển giao cho Trịnh Sở Chi, chúng ta còn cần làm gì nữa?"
Triệu Bạch Ngư buông tay: "Không có việc nhẹ cả người." Y nhìn trởi một chút, nói: "Cứ việc ăn chơi đi, không lâu nữa phải hồi kinh báo cáo công việc rồi. Sau này không có cơ hội đến đây chơi nữa đâu, chỉ tiếc chưa ghé qua Dương Châu phồn hoa được thôi."
Thôi phó quan gật đầu một cái: "Cũng được. Ta mua nhiều bánh bao lắm, bây giờ đi hỏi tên nhóc Nghiên Băng có muốn ăn hay không đây."
Nói lời tạm biệt Thôi phó quan xong, Triệu Bạch Ngư tiếp tục đi không mục đích, sắp đến tháng mười một, thời tiết cũng thay đổi rõ rệt, ai cũng mặc thêm quần áo giữ ấm, cây cỏ khô héo, hai gốc cây đầy lá xanh đã rụng hết, cành nâu trơ trụi đen kịt lặng lẽ đứng giữa nền trời xanh xám.
Cây đào trước cửa nhà trọ đã kết nụ, nhưng còn chưa kịp nở đã héo, hoa nở trái mùa đúng là khó khăn.
Triệu Bạch Ngư nhìn cái cây chăm chú tới nỗi xuất thần, mãi đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc liền vô thức lùi vào bên trong muốn tránh cho người ta đường đi, vài sợi tóc bị cơn gió từ đâu thổi đến xòa xuống, đột nhiên trước mắt y hoa lên, dư quang nơi khóe mắt liếc thấy một cánh tay áo bó sát màu đen đang vươn dài trên khoảng không, sau đó bên eo căng chặt, y bị kéo leo lên ngựa, vụt nhanh qua cửa nhà trọ.
Nghiên Băng đuổi theo phía sau kêu lên: "Ăn cướp —— không phải, bắt cóc! Có kẻ bắt cóc, cứu mạng —— Ngũ lang —— " Nó quýnh quáng lên: "Thôi phó quan, ngài mau chạy theo cứu Ngũ lang đi chứ!"
Thôi phó quan thong thả gặm bánh bao, quạu quọ nói: "Không cứu, bó tay, sự trong sạch của Ngũ lang nhà ngươi khó mà giữ được rồi, nấu sẵn một rổ trứng gà đỏ đi."
Nghiên Băng khó hiểu quay đầu: "Ngài biết kẻ xấu đó hả?"
Mặt Thôi phó quan đầy tâm sự: "Cái tên xấu xa kia chính là người nhiều lần cướp đi trong sạch của tiểu Triệu đại nhân đó."
Nghiên Băng sững sốt một chút, ngay sau đó cạn lời: "... Là tiểu quận vương."
Thôi phó quan nhún vai: "Nấu trứng gà đường đỏ đi, nghe nói bổ thận."
Nghiên Băng: "Không phải bổ máu ạ?"
"Vậy hả? Sao cũng được." Thôi phó quan liếm môi, vui vẻ xin xỏ: "Ta muốn ăn, làm cho một chén đi."
Nghiên Băng trợn mắt, quay đầu tiếp tục nấu nước đường.
***
Tuấn mã vụt qua cây cầu nhỏ, ra khỏi cổng thành, chạy thẳng xuống bãi nước cạn, nước chảy róc rách, trên đồng bằng phía trước có một hàng cỏ lau, nhìn kỹ mới phát hiện là cỏ khô dân thường gom lại, đi xa một chút lại thấy những đống cỏ khô giống vậy đang bốc cháy rừng rực.
Gió nhẹ phảng phất thổi qua gò má mang lại cảm giác hơi lạnh. Triệu Bạch Ngư thả lỏng người, tựa vào lồng ngực rộng rãi và ấm áp phía sau lưng, nhìn cánh tay đang nắm chặt dây cương, cổ tay đeo vòng Phật, còn cánh tay ôm siết lấy eo y thì cột khăn tay, mùi hương thiền quen thuộc vờn quanh chóp mũi, những suy nghĩ chộn rộn, nỗi nhớ nhung đứt quãng vốn quấn lấy y khoảng thời gian này trong phút chốc được xoa dịu.
Triệu Bạch Ngư vén lọn tóc bị gió thổi bay ra sau tai, không phát hiện đáy mắt và khóe môi mình đều chan chứa ý cười.
Khí chất của y mềm mỏng nhã nhặn, da thịt cũng trắng trẻo nhẵn nhụi, đường nét khuôn mặt cũng nghiêng về dịu dàng, quần áo tóc tai luôn chỉnh chu không tùy tiện, lúc nào cũng sạch sẽ trong sáng khiến cho người ta rất thoải mái, cũng yên lòng tin tưởng y, yêu thích y, vô thức cảm thấy rằng nếu như bỏ công yêu mến thì nhất định sẽ nhận được báo đáp làm cho mình vui vẻ.
Ngựa chạy dần đến cuối đồng bằng, rẽ vào một mảnh rừng cây khô, càng vào sâu trong rừng càng nhìn thấy được lớp sương lạnh dày bám trên rễ và ngọn cây.
Triệu Bạch Ngư hỏi: "Đi đâu thế?"
Hoắc Kinh Đường không trả lời, chỉ phóng ngựa đến nơi sâu nhất rừng cây khô, đi vào một thung lũng, có lẽ là do bốn phía đều bị vách đá cao dựng đứng bao vây, cũng có lẽ là do bên dưới có mạch nước nóng ngầm, nên thảm cỏ trong thung lũng vẫn xanh mươn mướt, hoa dại mọc khắp nơi, còn có thể nghe được tiếng suối chảy róc rách.
Băng qua một hẻm núi rất dài nữa, tầm mắt liền được mở mang, có một cái động thiên khác, thác nước đổ xuống lưng núi từ tận trên đỉnh cao chót vót, đánh lên bọt nước trắng xóa, cách thác nước tầm mười thước là một cái ao, mặt nước vừa trong vừa tĩnh đủ để nhìn thấy được một đàn cá nhỏ đang tụ tập bên bờ ao.
Cách thêm hai mươi thước nữa từ ao sâu, chính là một căn nhà gỗ nhỏ.
Nhìn bề ngoài có hơi cũ nhưng rất sạch sẽ, không bị đóng bụi bặm, trước cửa nhà còn có một cái lò dựng bằng đá đơn sơ làm bếp, có lẽ là chỗ ở mà thợ săn trong rừng xây lên, mùa đông đi săn thú nếu gặp phải ngày tuyết rơi nhiều chắn đường ra thì có thể vào đây ở luôn, có điều không biết chủ nhân của nó là ai, vì sao Hoắc Kinh Đường lại biết ở đây có một nơi như thế này?
"Làm sao chàng biết chỗ này..."
Triệu Bạch Ngư vừa mới lên tiếng hỏi, đã bị Hoắc Kinh Đường siết lấy eo ôm xuống ngựa, rồi một tay đỡ lưng, một tay vòng qua hai chân giống như bế em bé, sải bước đi vào trong nhà gỗ, dường như là đang rất nôn nóng, thậm chí không mở cửa đàng hoàng mà giơ chân đá tung cửa rồi bước thẳng tới giường.
Trong phòng có cửa sổ trên mái nhà nên rất sáng sủa, chính giữa có một lò sưởi, sau cửa còn có mấy tảng than đá, bên phải thì chất một đống dụng cụ săn thú, còn bên trái chính là giường, trên giường có chăn gối mới sạch sẽ.
Triệu Bạch Ngư còn chưa kịp quan sát nhiều hơn thì trời đất trước mắt đã quay cuồng, đợi đến lúc hoàn hồn thì đã bị đẩy ngã trên chăn mềm. Tiểu lang quân giương mắt nhìn thấy Hoắc Kinh Đường cúi người xuống, quen đường tìm kiếm cánh môi của mình, dường như đang vội vàng muốn cho y nhớ lại hơi thở bao ngày đêm về trước.
Bàn tay của hắn cũng không thành thật, trêu chọc khắp nơi, bắt lấy bàn tay Triệu Bạch Ngư đang không biết để đâu đặt lên nút thắt đai lưng, nói: "Ta giúp em, tiểu lang cũng giúp ta nhé."
Hai tai, cần cổ đến xương quai xanh của Triệu Bạch Ngư nhanh chóng đỏ ửng lên như đánh phấn, y cũng kích động, không hề dè dặt hơn Hoắc Kinh Đường bao nhiêu.
Dù sao cũng đã bái đường thành thân, thông báo cho trời đất cha mẹ rồi, có làm quái gì thì thần linh cũng không dám nhìn lén.
Leng keng hai tiếng, đai lưng bạc rơi xuống đất, trường sam cũng tuột ra, giày bị đá văng sang chỗ khác, cửa sổ mái đang mở, nhìn lên thấy được bầu trời màu xanh xám không một gợn mây trắng, như thể thông qua giếng trời này nhìn ra được hết một vùng rừng khô hoang vu giữa mùa đông lạnh giá bên ngoài kia vậy. Sự yên tĩnh bao vây khắp nơi, các giác quan của con người ta cũng bị kích thích một cách lạ thường.
Tiếng thác nước chảy vang như sấm, nhưng qua tai chỉ còn là âm vang nhẹ nhàng tí tách, mồ hôi thấm ướt mái tóc dài đen nhánh, dây buộc tóc cũng đã bị rút ra, vài sợi tóc ngắn hơn rũ xuống dính sát gò má, Triệu Bạch Ngư nằm bên mép giường, thở hắt ra một hơi nong nóng, mi mắt rủ xuống, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, hơi muộn.
"Giờ nào rồi?"
Cánh tay Hoắc Kinh Đường nhiễu mồ hôi, ngón tay thon dài giúp Triệu Bạch Ngư vén tóc bết dính trên mặt ra sau tai, ăn no thỏa mãn rồi lười biếng nói: "Chắc là giờ Mùi."
Triệu Bạch Ngư hoảng hồn, vậy mà quấn nhau hai giờ rồi?
"Ban ngày ban mặt tuyên dâm, không đứng đắn gì cả." Triệu Bạch Ngư nghịch bối vân của vòng Phật rủ trên người mình, thúc vai vào ngực Hoắc Kinh Đường nói: "Dính quá, không thoải mái."
Hoắc Kinh Đường: "Tắm nhé?"
Triệu Bạch Ngư ỉu xìu: "Lạnh."
Hoắc Kinh Đường cắn tai y, đáp: "Nước ấm." Nói rồi ôm lấy y, "Đi thôi, đi ngâm suối nước nóng."
Triệu Bạch Ngư ôm cổ Hoắc Kinh Đường mới thấy sau lưng hắn đều là vết cào mới cóng, trên bả vai còn có dấu răng rướm máu, ngón trỏ hơi dùng sức nhấn xuống chỗ đó.
"Ưm."
"Đau hả?" Triệu Bạch Ngư chọt chọt: "Sao lúc chàng đâm rút lung tung không biết làm chậm một chút?"
"Gấp quá." Hoắc Kinh Đường biết sai nhưng không hối lỗi, còn tự hào nói: "Không dằn lòng nổi, cứ tưởng nhà sắp cháy luôn rồi, lần sau chắc chắn sẽ mang theo hương cao theo bên người."
Hoắc Kinh Đường thả Triệu Bạch Ngư vào hồ nước ấm rồi cũng chui xuống theo, tựa vào thành hồ để cho y nằm trên người hắn.
Triệu Bạch Ngư: "Sao chàng biết chỗ này?"
Hoắc Kinh Đường: "Lúc tới ta tìm dân địa phương hỏi thăm." Hắn khựng lại, bổ sung: "Nhà trọ đông đúc tạp nham, phiền lắm."
Triệu Bạch Ngư lại vỗ vai Hoắc Kinh Đường một cái, nghe thấy tiếng rên khẽ của hắn thì ngạc nhiên nhìn sang, phát hiện gần chỗ đó còn có một vết thương rất hiểm, hình như không được xử lý và băng bó đàng hoàng, trải qua buổi vận động kịch liệt thì nứt ra, trở nên nghiêm trọng hơn một chút.
"Sao lại bị thương rồi?"
Hoắc Kinh Đường nhìn chằm chằm mặt Triệu Bạch Ngư: "Không có gì."
Triệu Bạch Ngư không dám đụng vào vết thương của hắn, mắt không di chuyển: "Sao có thể không có gì được? Vết thương còn mới mà, là bị cha chàng đâm à? Đừng nói với ta chàng không trả chiêu mặc cho lão đánh đấy nhé."
Hoắc Kinh Đường nuốt nước bọt, con ngươi đồng sắc dần dần tối lại, lòng bàn tay siết chặt chuỗi vòng, cố gắng kìm nén cảm xúc hưng phấn trong lòng.
Triệu Bạch Ngư không cảm giác được gì: "Có mang thuốc không?"
"Ở trong quần áo."
Quần áo để trong nhà rồi.
"Đừng ngâm nước nữa, vào nhà rồi nói." Triệu Bạch Ngư vẫn nhìn vết thương dữ tợn, cảm thấy cũng đau, mặt vô thức nhăn lại, mày cũng nhíu chặt như muốn khóc, "Chàng cũng thật là, có cái gì quan trọng hơn thân thể chứ?"
"Em."
"Chàng bớt lắm lời, cũng may không phải ở chỗ có nhiều mạch máu, bằng không dày vò cỡ đấy đã chết luôn trên giường rồi, có mời đại phu cũng không dẹp sạch nổi tin đồn chàng sắp chết đâu."
Triệu Bạch Ngư vừa nói chuyện vừa nhấc chân định bò lên bờ, ấy vậy mà lại đụng phải cái thứ mà y không thể tượng tượng nổi, lập tức ngẩng đầu trừng Hoắc Kinh Đường: "Chàng đứng đắn chút đi!"
"Ta đảm bảo, ta thề, tiểu lang bỏ qua cho ta một lần thôi nhé."
Bàn tay Hoắc Kinh Đường rất lớn, ngón tay cũng dài, tóm lấy gáy Triệu Bạch Ngư dễ như trở bàn tay, lật mình giam y cạnh vách đá của hồ nước, sóng nước dập dờn, Triệu Bạch Ngư trắng nõn như ngọc, tương phản thị giác mạnh mẽ đánh thẳng vào con ngươi.
Hoắc Kinh Đường cũng nhanh chóng dùng ngón trỏ chạm đến mắt Triệu Bạch Ngư, người nọ vô thức nhắm mắt lại, ngón tay kia liền vuốt ve lông mi mô tả dung mạo.
Triệu Bạch Ngư đang nhắm mắt, không nhìn thấy được niềm hăng hái ngập tràn trong đáy mắt Hoắc Kinh Đường, y cũng không biết dáng vẻ y nhịn khóc có thể kích thích người ta biết bao nhiêu, quanh mắt đỏ ửng, mày hơi nhíu lại, chóp mũi và gò má cũng nhuộm sắc hồng nhạt mà còn cố ép mình giữ vẻ mặt căng thẳng, dáng vẻ muốn khóc mà không khóc ấy vừa cứng rắn vừa mong manh, sạch sẽ muốn chết, cũng đáng yêu muốn chết.
Hoắc Kinh Đường phải siết chặt vòng Phật mới có thể nhịn xuống thôi thúc bắt nạt Triệu Bạch Ngư đến hỏng, vẫn là nên làm vừa phải thôi, dù sao thì hai người chỉ mới vừa kết hôn, nền móng tình cảm còn chưa sâu, da mặt của tiểu lang quân cũng mỏng quá, bắt nạt người ta đã đời xong mà bị ngó lơ nữa thì nguy to.
Thác nước bắn tung bọt nước trên phiến đá màu đen văng xuống mặt nước làm nó lay động, có con cá lội tới bị giật mình, vẫy đuôi bơi mất, còn mặt nước thì vẫn sóng sánh không ngừng.
***
Triệu Bạch Ngư khoác chiếc áo choàng to sụ của Hoắc Kinh Đường đi chân trần ra ngoài hiên, nhướn mày ngồi trước cửa xâu lại chuỗi hạt bị đứt vì vận động quá mạnh, sau đó nhìn Hoắc Kinh Đường nướng cá, có hơi khó mà chấp nhận được: "Cá này bắt từ dưới hồ đó lên sao?"
Hoắc Kinh Đường đang trét trái cây rừng lên thân cá, nghe vậy thì liếc nhìn Triệu Bạch Ngư: "Tiểu lang còn ghét bỏ đồ của mình sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta ghét chàng."
Hoắc Kinh Đường đáp lời với hàm ý sâu xa: "Tiểu lang thích thì cứ việc ăn thẳng."
Triệu Bạch Ngư: "... Mới ba tháng không gặp, tiểu quận vương thành lưu manh rồi sao?"
Hoắc Kinh Đường đưa cho y cá đã nướng chín, nhận lấy vòng Phật trong tay y, xoay mình nhảy lên hàng rào thấp ngồi xuống, một chân gác lên cột, một chân thả xuống đất, trên người chỉ khoác trung y lỏng lẻo, ở dưới thì mặc một chiếc quần dài gần khô, trông như chẳng sợ bị lạnh.
Tóc hắn xõa xuống, kết hợp với tướng ngồi ngang ngược buông thả kia, nói lời dễ nghe thì giống như Ngụy Tấn cuồng sĩ, nói khó nghe thì chính là lôi thôi lếch thếch.
Hoắc Kinh Đường tay xâu chuỗi hạt, chân nhấc lên cọ vào thắt lưng Triệu Bạch Ngư: "Ở Tây Bắc, ta nổi tiếng nhã nhặn đấy."
Triệu Bạch Ngư co lưng: "Chàng nhã nhặn? Ta thấy chàng lẳng lơ thì đúng hơn."
"Vậy tiểu lang thích thế nào?"
"Thích chàng im miệng."
"—— "
Gặm một miếng cá nướng, Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên: "Tay nghề được đó." Hồi lâu không nghe thấy ai kia nói gì, thế là y quay đầu lại hỏi: "Tại sao không nói chuyện?"
Hoắc Kinh Đường đã xâu chuỗi hạt xong, đang nghịch vòng trên cổ tay mình, liếc nhìn Triệu Bạch Ngư một cái rồi làm động tác đừng lên tiếng.
"... Bây giờ thì ta thích chàng ít nói."
Hoắc Kinh Đường liền đáp: "Kỹ năng cần thiết khi hành quân."
"Tài nấu ăn hay là nướng cá?"
"Em đoán ta nhập ngũ là đi lên từ tiểu binh gì không?"
Triệu Bạch Ngư ngập ngừng: "Không phải là hỏa đầu quân chứ hả?" Thấy Hoắc Kinh Đường cười, y đứng bật dậy, cũng nhảy lên hàng rào ngồi, vừa gặm cá nướng vừa ngạc nhiên hỏi: "Thật à? Sao lại thế được, chàng đường đường là tiểu quận vương, lại còn ở trong quân đội của ông ngoại, sao mà một đãi ngộ đặc biệt cũng chẳng có? Có phải là do số chàng xui quá rồi không? Ôi, với tính tình của chàng lúc nhỏ thì nhất định là cái gai trong quân đội rồi, đối tượng cần được quan tâm chú ý."
Hoắc Kinh Đường cười nhìn Triệu Bạch Ngư đang liên tục chớp mắt, đột nhiên hắn nhận ra, dáng vẻ này của Triệu Bạch Ngư còn đáng thương đáng yêu hơn cả lúc y muốn khóc mà chỉ cố nhịn nữa.
A, lại phát hiện được một mặt khác của tiểu lang quân rồi.
"Có từng bị đánh mông không?"
"Có."
"Có thật à!" Triệu Bạch Ngư cũng không nhận ra con cá y chê đã bị ăn gần đến cái đuôi rồi, nhưng y chỉ cầm trong tay không ăn tiếp, "Mau kể xem, chuyện gì đã xảy ra?"
Hoắc Kinh Đường tự nhiên nhận lấy cá trong tay y giải quyết nốt phần còn lại: "Nửa đêm đói bụng chạy khỏi doanh trại, chạy ra bên ngoài bắt chó sói ăn."
Triệu Bạch Ngư bừng bừng hứng thú: "Bắt chó sói!"
Hoắc Kinh Đường vốn chính là nói đại vậy thôi, trong quá khứ hắn thật sự có hơi ngốc, chỉ thấy trong ánh mắt của Triệu Bạch Ngư toát ra sùng bái thì ngạc nhiên, lúc bị hắn làm khóc, lúc biết hắn là thủ lĩnh của thiết kỵ Đường Hà cũng không có như vậy, chỉ nghe hắn giết mỗi con thú dữ thôi mà sùng bài đến thế sao?
—— đúng là tức cười, nhưng có cơ hội tốt như vậy, Hoắc Kinh Đường chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Hắn miêu tả đơn giản tình cảnh nguy hiểm nhất, từ lúc gặp chó sói, đến lúc bắt được sói, rồi làm bạn cùng con sói đầu đàn, sau đó là bị người ta phát hiện tự ý rời doanh trại rồi ăn đòn năm mươi gậy, phạt đến hỏa đầu quân phụ trách cơm nước cho cả doanh.
Từ lúc nào, Triệu Bạch Ngư đã ngồi vào sát bên cạnh Hoắc Kinh Đường. nắm lấy cánh tay hắn và vẫn luôn căng thẳng nắm chặt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thú vị ghê."
Giống hệt như hiệp khách thiếu niên truyền kỳ trong thoại bản ở dân gian vậy.
Triệu Bạch Ngư tránh chỗ vết thương đã bôi thuốc, bóp bóp cánh tay Hoắc Kinh Đường, rất rắn chắc, vừa nhìn đã biết nó tràn đầy sức mạnh, quả thật là sức khỏe có thể đánh bại sói đầu đàn.
Không biết dáng vẻ của Hoắc Kinh Đường thời niên thiếu như thế nào, có phải là một kẻ ngang ngạnh khó thuần như sói, ánh mất nhìn người khác lúc nào cũng tàn bạo và đầy phòng bị hay không?
Triệu Bạch Ngư nói suy nghĩ mà mình hoài nghi ra, Hoắc Kinh Đường lập tức lân la nói sang chuyện khác: "Còn đói không?"
"Cũng hơi."
"Năm đó ta ở hỏa đầu quân còn học được nhiều lắm, đợi một lát nữa vào núi bắt thỏ hoang, buổi tối làm đồ ăn ngon một chút..."
"Buổi tối không về thành sao?"
"Ngủ ở đây một đêm."
"Được thôi."
Chủ đề nói chuyện cứ như vậy vui vẻ kết thúc, Hoắc Kinh Đường thầm thở phào trong bụng.
Triệu Bạch Ngư cười híp mắt ngắm nhìn cảnh vật trong thung lũng, trong đầu tính đến chuyện về nhà sẽ tìm Hải thúc hoặc là Thôi phó quan hỏi thăm, dù sao Hoắc Kinh Đường cũng không muốn nói, có nói thì trăm phần trăm cũng sẽ giấu giếm đủ thứ, không bằng đi tìm người khác hỏi.
***
Mặt trời ngã về phía tây, Nghiên Băng nấu xong trứng gà đường đỏ rồi mà không thấy Ngũ lang và tiểu quận vương quay về, nó chỉ đành cùng Thôi phó quan ngồi trước cửa mỗi người uống một chén, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
"... Kể cũng lạ, vì sao tiểu quận vương lại là tiểu quận vương? Hắn cũng đâu còn nhỏ nữa đâu."
"Mười lăm tuổi tướng quân đã đại thắng Đột Quyết, khải hoàn hồi triều, trong tiệc rượu, khi đang nói đùa thì bệ hạ bảo muốn cho tướng quân tập tước ngay lập tức. Theo luật, con cái tập tước phải thấp hơn một bậc, cha của tướng quân là vương gia thì thấp hơn là quận vương. Ngươi biết quân không nói đùa mà, mặc dù không hạ chỉ, nhưng trên dưới trong triều đều biết chuyện này, lại có thêm Khang vương thích đùa nên cứ luôn gọi hắn là tiểu quận vương, bệ hạ cũng không phản đối, dần dà cũng gọi như vậy rồi, không đổi được. Hơn nữa..."
"Hơn nữa gì?"
Thôi phó quan ngó trước sau trái phải, ngẩng đầu nhìn nóc nhà và ngoài tường: "Ngươi không biết, dáng dấp của tiểu quận vương năm mười lăm tuổi như thế nào đâu."
"Tất nhiên là ta không biết rồi, ngài đừng vòng vo nữa, nói nhanh chút đi ạ." Nghiên Băng đang rất nôn nóng.
"Trông giống như tiên nữ vậy."
"Hả?"
Thôi phó quan gật đầu như đinh đóng cột: "Vô cùng giống như cô của ta."
"Cô của ngài?"
"Mẹ của tướng quân chính là cô của ta, nghe nói bà ấy là đệ nhất mỹ nhân phủ Kinh Đô, nữ tướng duy nhất của Tây Bắc, cũng là diễm quan Tây Bắc. Đến năm mười tuổi, vóc người tướng quân vẫn còn nhỏ nhắn chứ không chịu trổ mã, lại được nuôi dưỡng trong hoàng cung, tên chó đó đúng là biết cách làm cho người ghét quỷ ngại. Lúc mới đến Tây Bắc, hắn chính là một mầm họa đấy, ngươi có biết dùng mũi nhìn người khác là như thế nào không?"
Thôi phó quan còn làm thử biểu cảm nhìn người bằng mũi, cực kỳ buồn cười.
"Mặc dù cách xử sự của tên chó này đúng là khiến người ta muốn đánh, nhưng doanh trại mà, trong đám đàn ông thối cao to thô kệch đột nhiên có một đứa con nít vô cùng chú trọng sạch sẽ, người ngợm trắng trẻo còn thơm mùi đàn hương, thậm chí không thể phân biệt rõ là nam hay nữ xuất hiện. Ôi thôi, có kẻ thật sự nuông chiều cái tính tình đáng ghét của tướng quân đấy, nam nữ gì cũng không thiếu."
"Trong quân doanh còn có phụ nữ sao?"
"Là phụ nữ trong huyện thành gần đó, đặc biệt là —— nữ hương binh Tây Bắc. Các nàng lợi hại lắm, không thua gì nam nhi Tây Bắc, cũng là người tình trong mộng của đấng đàn ông ở đây. Chỉ tiếc không có cô nào thèm để ý đến hán tử Tây Bắc hết." Thôi phó quan đau lòng nói: "Ấy vậy mà các nàng lại đi thích tướng quân!"
Nghiên Băng vừa tò mò vừa cảnh giác: "Tiểu quận vương được chào đón ở Tây Bắc như vậy, thế mà không có hồng nhan tri kỷ sao?"
"Ai mà chịu nổi cái nết chó má của hắn được?" Thôi phó quan lại lén lút tiết lộ cho nó nghe: "Nhưng thật ra lúc tướng quân còn nhỏ cũng từng có cả nam lân nữ tâm cơ tự tiện leo lên giường hắn, thủ đoạn dơ bẩn, hắn liền đánh gãy chân rồi đuổi ra ngoài hết. Tướng quân là tướng tài trời sinh hiếm thấy, cũng là kỳ tài võ học, trừ ông nội và bác cả của ta ra, mười ba tuổi hắn đã đánh khắp Tây Bắc không ai sánh bằng rồi. Chậc chậc, ngươi chưa từng thấy tướng quân ra tay đâu, vừa độc vừa ác, cực kỳ nham hiểm..."
"Có lẽ vì vậy mà tướng quân rất ghét chuyện đó, sau này lớn lên rồi thì không bị nhận nhầm thành nữ nữa, mặt mũi càng ngày càng khó ưa, mắt cũng sắc, vậy nên căn bẳn không ai dám lại gần hắn."
"Mà này, ngươi có thể đừng nói cho tiểu Triệu đại nhân biết được không. Bây giờ tướng quân của bọn ta đã trưởng thành chững chạc, tính tình cũng mềm mỏng lương thiện hơn rồi."
Lúc nói ra lời này, lương tâm Thôi phó quan nhói đau.
Nghiên Băng vùi đầu ăn trứng chần: "Dạ dạ, ta không nói đâu."
***
Thủ dụ của Nguyên Thú đế đã đến phủ Dương Châu, Trịnh Sở Chi vô cùng vui vẻ, vội cho người thu dọn gia sản, yêu cầu phủ Dương Châu phái binh bảo vệ phạm nhân, đưa Tư Mã Kiêu cùng An Hoài Đức về Kinh Đô.
Nhân chứng quan trọng như Tôn Phụ Ất và Hoàng Thanh Thường cũng cần phải đưa về Kinh, có điều Trịnh Sở Chi vẫn hơi lo sẽ bị Triệu Bạch Ngư cản trở.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì bệ hạ đã bổ nhiệm cho lão làm chủ thẩm vụ án, Triệu Bạch Ngư mà dám cản thì chính là kháng chỉ.
Trịnh Sở Chi vỗ đầu: "Xem ta vui tới nỗi hồ đồ này." Rồi nhanh chân tìm người dặn dò: "Đến huyện Giang Dương nói một tiếng đi, ta phải đưa Tôn Phụ Ất và Hoàng Thanh Thường đi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.