Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 49

Mộc Hề Nương

07/01/2023

Đại ngục ngưng, ba trăm quan vô tội được thả ra, hơn hai ngàn tính mạng được an toàn, đương nhiên là một chuyện đáng để ca ngợi, song Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư không màng đến công danh, lúc này còn đang bận bàn việc đến chùa Bảo Hoa ở ngoại ô quyên tiền nhang đèn.

Triệu Bạch Ngư: "Có rất nhiều nguồn tiền được đưa tới chùa Bảo Hoa, không thiếu chút tiền nhang đèn này của chúng ta đâu... Chàng đã cúng bao nhiêu ngọn đèn trường minh ở đó rồi?"

Hoắc Kinh Đường: "Chắc khoảng ba ngàn ngọn rồi."

Triệu Bạch Ngư: "Thay vì quyên tiền nhang đèn, chi bằng tiêu tiền vào việc sửa chữa và trông coi đèn trường minh, dặn hòa thượng ở chùa bình thường chú ý thêm một chút là được... Còn nữa, quy mô trại lính già và trẻ mồ côi của hai ta ở ngoại ô nay đã phát triển thành làng nhỏ rồi, Tú ma ma cho rằng nên để hai làng mở thông để qua lại, thuê binh lính bảo vệ phụ nữ và trẻ em. Nếu như quán rượu, tiệm vải trong phủ có cần người bảo vệ thì cũng có thể ưu tiên cho bọn họ đến làm việc, đây cũng là một cách kinh doanh để hai bên cùng có lợi."

Hoắc Kinh Đường nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Triệu Bạch Ngư, thỉnh thoảng gật đầu bày tỏ rằng mình đồng ý: "Em quyết định hết đi."

Hải thúc và ma ma đang giám sát Thôi phó quan quét tuyết trong sân viện, ló đầu nhìn vào phòng lặng lẽ xem xét tình hình bên trong, không khỏi nhìn nhau bật cười: "Ma ma này, bà thấy tiểu quận vương và tiểu Triệu đại nhân khi sống chung với nhau có giống như vợ chồng của cậu ở phủ Quốc công không?"

"Giống."

Ma ma là người hầu được phủ Thôi quốc công điều tới để xử lý mọi việc ở hậu trạch phủ quận vương, bà chăm mẹ ruột của Hoắc Kinh Đường từ bé đến lớn, tình cảm rất đặc biệt.

Ma ma cười ha ha nói: "Tính tình của mấy vị lang quân ở trong phủ đều giống hệt như lão Quốc công, dù là chuyện nhỏ cũng để cho phu nhân tự quyết định, cho nên ông nhìn xem, tìm đâu ra hậu trạch nhà ai ở Kinh Đô này hòa thuận vui vẻ và yên tĩnh như phủ Quốc công. Tiểu quận vương cũng là đứa nhỏ nhà Quốc công chúng ta, chút ưu điểm này hẳn là đã ăn vào trong xương máu rồi."

Vừa dứt lời, tiếng "À hú" như sói tru vang lên, hai người cùng giương mắt nhìn, thấy Thôi phó quan lớn già đầu còn cầm chổi vung vẩy tuyết lên rồi chạy loanh quanh như tên hâm khiến cho mặt đất vốn đã được quét tước sạch sẽ lại phủ đầy tuyết bẩn.

"..."

Ma ma bất lực nói: "Tre tốt sinh măng xấu, việc gì cũng có ngoại lệ hết."

***

Tuyết trong Kinh Đô rơi nhiều như lông ngỗng, rơi suốt mấy ngày liền, mãi đến những ngày gần hết năm trời mới chịu trong lại, sạp gánh hàng quán trên phố lớn hẻm nhỏ nhộn nhịp khai trương, bày ra vô số thủ đoạn chèo kéo khách hàng, vô cùng sôi nổi, phố xá náo nhiệt cả ngày chưa đủ, chợ đêm cũng treo đèn hoa rực rỡ, người qua kẻ lại nườm nượp, mùi thịt dê tươi rói nóng hổi bay ra từ quán rượu quán ăn, từ sớm đến khuya vẫn không ngưng nghỉ.

Càng gần về cuối năm, rong ngoài Kinh Đô lại càng sực nức không khí tết.

Phủ Lâm An quận vương đã mua sẵn hết đồ đạc đón từ giao thừa đến tết nguyên tiêu từ lâu, nhân ngày trời đẹp tổng vệ sinh toàn phủ, từ kho đồ, kho sách đến các nơi bí mật đều được kiểm tra lại một lần, Hải thúc vốn định giao sổ sách đến cho Triệu Bạch Ngư xem, nhưng Triệu Bạch Ngư lấy lý do công vụ bề bộn để từ chối.

Có trời mới biết y còn chưa được sắp xếp giữ chức gì.

Triệu Bạch Ngư lại đến bộ Lại báo cáo công việc, Nguyên Thú đế cũng hỏi han mấy câu nhưng không bố trí cho y đảm nhiệm vị trí nào, bộ Lại cũng cứ chần chừ đắn đo, phiền não suốt một thời gian dài song chẳng biết nên cho Triệu Bạch Ngư đi đâu.

***

Lúc này, ở bộ Lại.

Thị lang bộ Lại phiền đến nỗi sắp rụng hết tóc, Lại bộ Thượng thư cấp trên của hắn đi qua, không khỏi tò mò hỏi: "Đang bực dọc gì thế?"

"Năm nay quan lớn quan nhỏ khắp nơi đua nhau hết nhiệm kì, đều đến bộ Lại báo cáo công việc, trước cuối năm cơ bản đã bố trí xong cấp bậc rồi. Người nên thăng quan đã thăng, kẻ cần xuống chức đã xuống, ngoại trừ Phủ dụ sứ Triệu Bạch Ngư đi một chuyến đến Hoài Nam, hạ quan thật sự không biết nên thu xếp thế nào."

Vẻ mặt Thị lang đầy lo lắng: "Ngài xem, Triệu Bạch Ngư này nửa năm trước vẫn còn là quan thất phẩm ai cũng có thể chà đạp, đột nhiên ló đầu ra trước mặt bệ hạ, vượt qua cả đại quan nhất phẩm của tam ty lưỡng phủ chụp được cái chức Phủ dụ sứ Hoài Nam, chúng ta đều biết Triệu Bạch Ngư là người vén màn đại án Hoài Nam, nhưng bề ngoài —— lúc báo cáo thì phủi sạch hết thành tích của mình chẳng còn gì, Thánh thượng không đưa ra ý kiến gì về việc này, cũng không giải thích gì thêm, chẳng biểu lộ thái độ gì cả. Phải nói Phủ dụ sứ đã làm việc rất tốt, kiểu gì cũng phải được làm đến quan tứ phẩm, nhưng mà y không xuất thân tiến sĩ, trước đây lại là quan thất phẩm, hồ sơ do y tự nộp lên, thành tích cũng đã viết vào chiết tử theo quy định, nếu như cho y thăng thẳng lên cấp bốn cấp năm... Chẳng phải sẽ khiến cho bá quan văn võ lời ra tiếng vào hay sao?"

"Người ta học hành gian khổ hai mươi năm mới có cơ hội làm quan, cặm cụi dăm ba năm mới có thể thăng một hai cấp quan, nếu như nói rằng cho tăng hơn ba cấp là chuyện bất khả thi. Trong tay ngươi có chức quan lục phẩm hay tòng ngũ phẩm nào không?"

"Vậy thì không thích hợp lắm, lục phẩm có Huyện lệnh, ngũ phẩm có mấy chỗ Tri phủ nhưng đều là quan ngoại phóng*, đại nhân đừng quên Triệu Bạch Ngư còn là quận vương phi, sao có thể không hỏi ý đã xếp cho người ra ngoài làm việc được?"

(*) Ngoại phóng nghĩa là nhậm chức ở các tỉnh ngoài phủ Kinh Đô.

Thượng thư bộ Lại chặc lưỡi hít hà: "Ừ, cũng đúng. Trong kinh thật sự không có vị trí nào phù hợp hay sao?"

Thị lang bộ Lại do dự: "Trong phủ có một chức Thương thuế vụ sứ tòng ngũ phẩm còn trống, chủ quản thủy vận..."

"Không được!" Thượng thư bộ Lại dứt khoát bác bỏ: "Đô thương thuế vụ sứ xưa nay đều do đại quan nhị tam phẩm trong triều kiêm nhiệm, đã bị Tam ty khống chế gần mấy chục năm, người người đều lăm le cái chức béo bở này, ai nấy đều muốn có, nhưng ngoại trừ Tam ty thì không người nào vớ được. Triệu Bạch Ngư không thuộc môn đảng nào, có tài đức gì mà lấy được chức này? Tùy tiện xếp vào có thể sẽ kết thù với Tam ty mất."

Thị lang bộ Lại: "Cho nên ti hạ mới khó xử, không biết nên đưa Triệu Bạch Ngư đi đâu."

Thượng thư bộ lại: "Ta thấy cái chức Tri phủ phủ Kinh Đô kia Phùng Xuân Sơn không ngồi vững nữa rồi, nói không chừng lúc nào té xuống cũng chẳng biết, nhân lúc này thì xếp cho Triệu Bạch Ngư vào đó đi."

Thị lang ngạc nhiên: "Tri phủ ngũ phẩm là cho Triệu Bạch Ngư thăng ba cấp mà ạ?"

Thượng thư bèn đáp: "Cho nên ngươi mới phải tìm một chức quan lục phẩm nào đó đi, mấy vị trí không cố định ấy, thuận lợi để Triệu Bạch Ngư chuyển đi và lấp vào chỗ trống kia bất cứ lúc nào."

Thị lang bộ Lại ngẫm nghĩ chốc lát, cảm giác như cách này cũng được thì không khỏi than thở: "Chỉ mới nửa năm trước thôi, sao chúng ta có thể nghĩ tới chuyện ngày hôm nay sẽ trái lo phải nghĩ, băn khoăn đủ đường nhằm tìm giúp cho tên tiểu quan thất phẩm tầm thường một công việc được chứ?"

Thượng thư bộ Lại: "Thế sự vô thường, quan trường còn khó đoán trước hơn đời người mà."

Bọn họ cùng nhau cảm thán, đúng lúc đó có người đến thăm hỏi, vậy mà lại là tiểu hoàng môn từ Đông cung tới.

Thượng thư bộ Lại khách sáo nói: "Công công đến đây là vì Đông cung có việc chi cần căn dặn?"

Tiểu hoàng môn chắp tay nói: "Năm nay nhiều việc, hai lần đại ngục liên tiếp nhau, tuy đã ngưng lại kịp thời nhưng vẫn trống đi rất nhiều chức vị, nhân viên bên dưới cũng không đủ dùng. Hơn nữa đã gần cuối năm, bộ Lại tuyển chọn quan viên các nơi, công vụ bộn bề, hẳn là không có thời gian sắp xếp vị trí trống cho bộ Hình và bộ Hộ."

Thượng thư vội vàng phân trần: "Xin công công truyền lời giúp cho, bộ Hình, bộ Hộ là bộ phận quan trọng của triều đình, thần biết không thể trì hoãn nên đã thu xếp xong để các quan lại có năng lực vượt trội nhậm chức từ sớm rồi."

Tiểu hoàng môn: "Điện hạ không có ý gì đâu, chỉ là quan tâm chút thôi... À đúng rồi, tiểu Khâm sai về từ Hoài Nam ấy, sau y sẽ nhậm chức mới nào thế?"

"Triệu Bạch Ngư hả?" Thượng thư bộ Lại không biết vì sao Đông cung lại quan tâm đến Triệu Bạch Ngư nhưng cũng thành thật trả lời: "Bệ hạ không đưa chỉ ý, bọn ta không dám tự tiện sắp xếp."

"Vậy là chưa có sao? Thế thì tốt quá rồi." Tiểu hoàng môn nhận thấy ánh mắt khó hiểu của hai người kia bèn nói: "Đông cung cầu hiền như khát, tiểu Khâm sai có năng lực, sao lại không đến làm môn khách Đông cung để thể hiện khát vọng của mình chứ?"

Ý của Đông cung là muốn ôm Triệu Bạch Ngư về tay.

Thượng thư bộ Lại đã hiểu, ông nói với tiểu hoàng môn: "Xin công công quay về truyền lời, thần đã hiểu ý Đông cung."

"Đại nhân hiểu là được rồi." Tiểu hoàng môn cười toe toét: "Đông cung nhiều việc nhưng thiếu người, ta không nói nhiều nữa, xin cáo từ."

Đưa tiểu hoàng môn đi xong, Thượng thư và Thị lang đều thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng chợt thoải mái hơn, Đông cung muốn có được Triệu Bạch Ngư, trái lại giải quyết được vấn đề khó khăn của bọn họ.

Không ngờ mới vừa ngồi xuống thôi, Đạc sai sứ Tam ty Đỗ Công Tiên đã đến bộ Lại của bọn họ.

Thượng thư bộ Lại cảm thấy khó xử, bình thường ngoại trừ mấy lúc đòi tiền hay muốn xóa nợ mới qua lại, thì những lúc khác hầu như là đều tránh nhau như tránh tà ——



Đương nhiên là lúc bộ Lại cần tiền, Đỗ Công Tiên sẽ lượn qua bọn họ đi mất. Còn khi Tam ty cần tiền, Thượng thư bộ Lại sẽ tự giác tránh mặt bọn họ.

Căn bản là vì hai bộ không có chút ăn ý nào với nhau.

Đỗ Công Tiên nở nụ cười, chắp tay chào hỏi trước: "Anh Vấn Niên có khỏe không?"

Trong lòng Thượng thư bộ Lại căng thẳng, có hơi sợ hãi mà vắt óc thầm nghĩ, nợ nần năm nay đã thanh toán với Tam ty hết cả rồi, Đỗ Công Tiên còn muốn vẽ vời thêm hạng mục gì để moi tiền từ bộ Lại nữa?

Bộ Lại là nơi giàu có, trăm quan đều biết.

Người trong thiên hạ đều biết làm quan là có tiền, nhưng không biết làm quan cũng phải tiêu rất nhiều tiền.

Chữ 'thanh' trong 'Ba năm thanh tri phủ, mười vạn hoa tuyết bạc'* thật ra mang nghĩa một là nghèo hai là trắng, bởi vì Tri phủ đến kỳ nhậm chức cũng phải tiêu biết bao nhiêu tiền qua lại, vét sạch từng tầng tuyết trắng, đến cuối cũng ít nhất một nửa đổ vào trong túi bộ Lại.

(*) Nguyên văn 三年清知府,十万雪花银: dùng để nói một cách trào phúng những quan chức xưng là trung thực, nhưng thực chất cũng muốn bòn rút của cải của nhân dân.

Dùng tiền để móc nối quan hệ, tất nhiên là mọi vị trí ở bộ Lại đều béo bở, cho nên bộ Lại có rất nhiều tiền.

Những lúc Tam ty thiếu tiền đều thích đến vặt lông bộ Lại, Thượng thư sợ nhất là mấy con hổ biết cười* ở Tam ty.

(*) Nguyên văn笑面虎: đồng nghĩa với khẩu phật tâm xà, bên ngoài cười nói vui vẻ, bên trong lại suy tính chuyện ác.

Thượng thư bộ Lại: "Đạc chi đến có việc gì?"

Đỗ Công Tiên không đếm xỉa đến sắc mặt khó coi vủa Thượng thư, bật cười ha hả nói: "Không có gì, tôi đến đây vì chức vụ của một người."

"Hở? Tuyển chọn quan lại các nơi dù phải qua khâu khảo sát và đề cử của bộ Lại, nhưng quyết định cuối cùng còn phải dựa vào ý của bệ hạ. Nếu như Đạc chi muốn vất vả luồn cúi đi cửa sau giúp người khác thì xin hãy về đi, tôi nể tình chúng ta cùng là quan triều nên sẽ coi như chuyện ngày hôm nay không xảy ra."

Đỗ Công Tiên: "Tôi nào có móc nối quan hệ giúp người khác đâu, tôi chỉ muốn đưa một người đến Tam ty... À, tốt hơn hết là đến làm môn khách của tôi." Lão kéo tay Thượng thư bộ Lại vào một góc để nói chuyện: "Nếu như anh Vấn Niên sắp xếp giúp, sổ sách báo tiêu của bộ Lại năm sau tôi sẽ dốc sức giải quyết cho."

Thượng thư bộ Lại được voi đòi tiên: "Vậy thì Tam ty sẵn tiện tìm cách lập danh mục trả nợ tiền moi từ bộ Lại đi này —— "

"Vậy thì không được."

"..."

Nhìn Đỗ Công Tiên vô liêm sỉ từ chối ngang, tâm trạng Thượng thư không tốt lắm: "Nếu vậy thì thôi, không bàn việc vớ vẩn nữa."

"Thật à? Tôi nhớ không lầm, sổ sách báo tiêu của bộ Lại đã chất chồng hai ba năm rồi, còn cả tiền chi cho quan lại đi nhậm chức nữa —— " Đỗ Công Tiên vỗ lên cánh tay đồng liêu, thành khẩn nói: "Anh Vấn Niên này, cần gì phải dùng bạc gây khó dễ chứ?"

Gò má Thượng thư giật giật, cắn răng hỏi: "Vậy anh tới đây vì ai?"

Đỗ Công Tiên dứt khoát đáp: "Triệu Bạch Ngư."

"Tại sao lại là y?"

"Lại?"

"Người của Đông cung mới vừa đi."

Có kẻ cướp mất thuộc hạ đắc lực mà mình nhìn trúng chứng tỏ mắt nhìn của lão tốt, Đỗ Công Tiên không vội chút nào, vẫn dùng giọng sâu xa để khuyên: "Chẳng ai dùng tiền bạc gây khó dễ cho người khác bao giờ cả."

Đông cung có như mặt trời ban trưa đi nữa thì cũng không bằng một góc đống sổ sách chất chồng ba năm trời của bộ Lại.

Thượng thư bộ Lại thật sự động tâm, dù sao ông ta cũng không có theo đội ngũ nào, không cần quan tâm mình có đắc tội với Đông cung hay không.

"Chuyện này khó nói, tôi cũng khó mà quyết định được."

Thượng thư úp úp mở mở đáp lời, không đồng ý cũng chẳng từ chối, nhưng cũng đã thể hiện rõ ràng Đỗ Công Tiên nắm chắc năm phần thắng.

Đỗ Công Tiên không sốt ruột: "Gần đến cuối năm rồi, được nghỉ chín ngày, anh Vấn Niên có ngần ấy thời gian để cân nhắc. Có điều dù sắp xếp cho Triệu Bạch Ngư vào đâu thì chắc chắn anh Vấn Niên cũng đau đầu, chỗ tôi có một chức quản lí kênh đào còn trống... Nếu như anh Vấn Niên thấy thích hợp, ta về sẽ viết tâu chương đề cử với bệ hạ ngay."

Quản lí kênh đào... Chẳng lẽ đó chính là ngũ phẩm Đô thương thuế sứ?

Nếu như là do Đỗ Công Tiên đề bạt, Thượng thư sẽ không phải lo lắng quan triều hoài nghi nữa, còn có thể giải quyết được vấn đề việc làm cho Triệu Bạch Ngư khiến bộ Lại đau đầu, đúng là không thể không xiêu lòng mà!

Đỗ Công Tiên biểu hiện ý đồ rồi nên không ở lại thêm nữa, Thượng thư bộ Lại còn đang bối rối vì bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan giữa hai sự lựa chọn, Thị lang bộ Công Phạm Văn Minh đã hùng hổ chạy đến, không nói một lời thừa thãi nào mà thẳng thắn tỏ rõ mong muốn, hắn hy vọng Thượng thư bộ Lại sắp xếp cho Triệu Bạch Ngư đến bộ Công làm việc.

Thượng thư sững người, còn chưa đợi ông ta trả lời, Phạm Văn Minh đã đùng đùng chạy đi.

Đến chiều, Diêm thiết sứ Lê Yến Kỳ và phó sứ bộ Hộ chia nhau lặng lẽ chạy đến chỗ Thượng thư bộ Lại, trước trò chuyện, sau ám chỉ về vị trí trống của bộ, cần thêm nhân viên, khi Thượng thư đề cử mấy vị quan có thành thích tốt, bọn họ đều biểu hiện mình không hài lòng hoặc là không mấy hứng thú.

Bấy giờ Thượng thư bộ lại đã được như ý nguyện nên hỏi thẳng bọn họ có phải đến vì Triệu Bạch Ngư hay không, nhận được câu khẳng định xong thì nét mặt và trong lòng đều chết lặng.

Trước ngày hôm nay, ông còn không biết nên xử lý vấn đề nhậm chức của Triệu Bạch Ngư như thế nào, lo rằng mình sẽ bị chỉ trích nếu như giao ra một công việc quá tốt, vậy nên đã xoắn quýt tìm một chức quan cấp bậc lưng chừng núi cho y.

Vậy mà sau ngày hôm nay, Triệu Bạch Ngư đến đâu nhậm chức vẫn còn là một trở ngại.

Thượng thư bộ Lại tự hành hạ mình hai ngày, sau đó chọn cách ném vấn đề sang cho Nguyên Thú đế, tấu bẩm đúng sự thật rằng Tam ty Lưỡng phủ Lục bộ chỗ nào cũng muốn có được Triệu Bạch Ngư, mà ông thì không lựa chọn được nên đành giao cho bệ hạ quyết định.

Lúc ấy, trên chiếc bàn trước mặt Nguyên Thú đế đã chất chồng một xấp tấu chương, gần nửa số sổ con nhắc đến chuyện bộ mình còn trống chỗ, lời lẽ uyển chuyển, vòng vo tam quốc toàn là lời bóng gió khen ngợi Triệu Bạch Ngư, Đỗ Công Tiên và phó sứ bộ Hộ thì da mặt dày hơn, thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình, nói bọn họ cần người.

Nguyên Thú đế cảm thấy nhức đầu gấp mười lần bình thường, sau đó lấy cớ gần cuối năm rồi phải mừng đón năm mới cùng dân chúng rồi đẩy chuyện này đến sang năm hẵng nói, thế là Triệu Bạch Ngư vừa rời chức Phủ dụ sứ xong thì có được một khoảng thời gian nhàn rỗi, ở trong nhà cho đến tận khi hết tết nguyên tiêu.

***

Một ngày trước đêm giao thừa, tuyết bỗng rơi dày hơn, người đi trên phố vẫn đông nghìn nghịt, quầy hàng và tiệm nhỏ đều đã đóng cửa, chỉ có xóm làng chơi và quán rượu là còn mở cửa đón khách.

Bất thình lình, một con hãn huyết mã Tây Vực xinh đẹp phi nhanh như chớp băng qua phố, vó ngựa đi qua nơi nào, bông tuyết nơi ấy tung lên khắp nơi. Cương ngựa bỗng dưng bị siết lại, tuấn mã cất cao vó lên, ngẩng đầu hí vang, ngựa dừng lại trước cửa thiên lao Đại Lý tự, người đàn ông khoác áo choàng da, mặc đồ đen tuyền từ trên xuống dưới lạnh lùng nhảy xuống ngựa.

Bước chân hắn trở nên vội vã, lệnh bài trong tay lóe sáng, bước qua cửa thiên lao đi thẳng một đường không ngừng lại, thẳng xuống phòng giam sâu nhất nằm ở tầng thứ bảy của thiên lao, nơi đang nhốt tù nhân phạm tội cực nặng.

Cai ngục đi theo hắn từ bên ngoài vào, mở cửa phòng giam rồi cung kính nói: "Mời quận vương, theo quy định, ngài có hai nén nhang dừng chân."



Đuốc được đốt sáng, chiếu lên mặt của phạm nhân tội nặng trong lao, Tĩnh vương.

Tĩnh vương giễu cợt: "Sao, tới giết cha à?"

Hoắc Kinh Đường vô cùng nhàn hạ, hắn lấy bài vị của mẹ mình từ trong ngực áo ra, liếc nhìn Tĩnh vương từ trên cao: "Đưa mẹ ta đến xem kết cục bị ba ngàn đao lăng trì dành cho ông đấy."

Tĩnh vương nhìn chằm chằm bài vị trong tay Hoắc Kinh Đường, thớ thịt trên gò má đang run bần bật: "Bài vị của nàng không ở trong cung sao?"

Hoắc Kinh Đường: "Mẹ thích Tây Bắc, bà ấy thích tự do."

Tĩnh vương ngạc nhiên: "Nàng ấy không được chôn cất vào hoàng lăng? Ngũ ca chấp nhận ư?" Rồi chợt khinh thường: "Làm bộ làm tịch! Cút đi, ngươi muốn coi hình phạt? Hay là muốn tự tay hành hình?"

Hoắc Kinh Đường lạnh lùng liếc lão, hắn không nói gì nữa, càng chẳng có ý muốn tâm sự chuyện cũ, đạt được mục đích rồi thì chuẩn bị xoay người đi.

"Đợi đã." Tĩnh vương gọi hắn lại, trong mắt hằn đầy tơ máu: "Đặt bài vị của Như nương lại, để nàng nhìn ta chết! Nếu như nàng ấy ở trên trời có linh thì sẽ nguôi giận thôi."

Hoắc Kinh Đường hỏi ngược lại: "Sau đó xóa bỏ ân oán kiếp này, kiếp sau ông lại tiếp tục làm tổn thương bà ấy ư?" Hắn cong môi, đôi mắt màu lưu ly thờ ơ đáp: 'Lúc mẹ ta đi cứu bệ hạ đã viết một phong thư rồi nhét trong tã của ta, bà ấy nói bà chưa từng hận ông. Biết không? Cha, trong lòng mẹ ta không có ông, không hận ông nhưng cũng chẳng yêu ông."

Tĩnh vương sững người một cái, bất ngờ phóng người về phía trước định cướp bài vị trong tay Hoắc Kinh Đường đi, nhưng lại bị xích sắt móc vào xương bả vai mạnh mẽ kéo giật lại, tóc tai lão bù xù, khắp người toàn là vết máu, miệng gào lên 'Như nương', dáng vẻ điên cuồng chật vật biết bao nhiêu.

Hoắc Kinh Đường không hiểu, Tĩnh vương nhìn như yêu thương mẹ hắn đến tận xương tủy, nhưng tại sao khi phát hiện ra người mặc quần áo của bệ hạ là mẹ, lão còn hạ lệnh bắn ngàn mũi tên, khiến cho bà ấy chết không toàn thây?

Miệng thì bảo thương yêu mà lại khiến cho bà ấy thương tích đầy mình, Hoắc Kinh Đường chỉ cảm thấy tình yêu này lạnh lẽo đến thấu xương.

Tĩnh vương sẽ bị hành hình vào đêm trước giao thừa, từ tận sâu trong đáy lòng, Hoắc Kinh Đường vội vàng xóa bỏ đi bóng mờ mà thứ Tĩnh vương xem là tình yêu mang tới, nhanh chóng thúc ngựa chạy về phủ quận vương trong màn gió tuyết còn dày hơn lúc trước.

Vào đến phòng khách nhỏ ấm áp, lúc này Hoắc Kinh Đường mới phát hiện ra trong ngoài nhà đều dán đầy giấy cắt hoa và câu đối đỏ, nhành hoa mai đỏ xinh đẹp được cắm gọn vào bình, nồi lẩu trên bàn bốc khói nghi ngút, Hoa Tuyết mập mạp đang nằm trên chiếc bàn sát cửa sổ ngẩng đầu nhìn trời tuyết, Triệu Bạch Ngư thì đang nằm nghiêng trên giường nhỏ, cầm quyển thoại bản dân gian đọc đến là say sưa, trong tầm tay còn có một cái hộp sơn mài, trong hộp có đủ loại mứt quả kẹo bánh.

Giường nhỏ cũng kê cạnh cửa sổ, cửa hé ra một cái khe đủ để nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài cùng với mái đình nhỏ lắt nhắt cánh hoa mai đỏ rơi xuống, Hoắc Kinh Đường bước đến hạ cửa sổ, cởi giày ra rồi chen lên giường nằm.

Triệu Bạch Ngư vẫn chăm chú đọc truyện, tay thì kéo chăn lông cừu đắp lên người Hoắc Kinh Đường, đụng phải bàn tay của hắn thì rụt lại ngay: "Gió tuyết bên ngoài lớn như vậy mà chàng chạy đi đâu thế?"

Cơ thể cao lớn của Hoắc Kinh Đường co ro trên giường nhỏ, hắn rúc đầu vào bụng Triệu Bạch Ngư, bàn tay không an phận âm thầm chui vào trong mấy lớp quần áo của y, xúc cảm lạnh như băng đột ngột ập tới khiến cho bụng Triệu Bạch Ngư nổi da gà.

Triệu Bạch Ngư thở dốc: "Đừng quậy, còn đang nấu lẩu kia kìa... Chờ chàng về ăn đấy."

Hoắc Kinh Đường nào có quan tâm, hắn chui hẳn vào chăn lông cừu, quyển thoại bản yêu thích của Triệu Bạch Ngư rời khỏi tay chủ, loạt soạt rơi xuống bên cạnh giường.

Bọt nước trong nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên, gió tuyết kêu gào ù ù, một bàn tay xương khớp rõ ràng từ trong khối cong bên dưới tấm chăn lông cừu vươn ra đỡ lấy sau gáy Triệu Bạch Ngư, rồi bỗng dưng túm y kéo vào bên trong.

"Meo!"

Mèo mun nghe thấy tiếng động kì lạ vang lên, nó hoảng hốt ngoảnh đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy chăn lông cừu trên giường nhỏ nhô lên tròn vo, một bàn tay mềm mại thò ra túm lấy mép chăn, ngón tay siết chặt đến nỗi trắng bệch nhưng kéo dài xuống dưới thì đỏ ửng, lan đến những ngóc ngách tận sâu trong tay áo.

Chợt cánh cửa sổ lại bị bật mở ra, tiếng gió ồ ạt kéo vào trong phòng, mèo mun tìm được nguồn âm thanh rồi liền an tâm tiếp tục chìm vào giấc mơ của nó.

Hồi lâu, tỳ nữ mang nước ấm đến, xử lý chỗ than đá đã bị đốt cháy sạch sẽ chỗ nồi lẩu, đổi thành một nồi lẩu mới. Cách một lớp rèm châu, người bên ngoài đi ra đi vào mà không dám ghé mắt nhìn vào bên trong phòng, nhưng có thể lờ mờ thấy được tiểu quận vương trước giờ thờ ơ lạnh nhạt đang vắt khô khăn ướt, sau đó mới đưa tay vào trong chăn, có lẽ là đang lau chùi cái gì đó, rồi hắn còn cúi người thì thầm giống như đang dỗ dành người kia vậy.

Mà người ấy thì đang giận dỗi túm chăn lông cừu quấn chặt lấy người mình, không chịu nhìn hắn.

Cửa sổ mở toang ra, gió tuyết đã dịu lại, hơi lạnh, tuyết trắng và cánh mai đỏ lả lướt bay vào phòng, không ai cảm nhận được bầu không khí kì lạ.

Chờ người lui ra hết, Hoắc Kinh Đường cũng lau chùi cơ thể mình rồi dỗ trái dỗ phải, dù gì thì vẫn phải dụ cho tiểu phu quân ngại ngùng đến nỗi không dám nhìn mặt người khác chui ra khỏi chăn chứ.

"Có ai phát hiện đâu, dù có biết cũng chẳng đứa nào dám hó hé một câu."

Triệu Bạch Ngư hung hăng tung cước đá vào bắp chân Hoắc Kinh Đường: "Ta ghét chàng lắm!"

Hoắc Kinh Đường: "Được rồi mà, ta im miệng đây, có cần ta ôm em đến bàn ăn không?"

Triệu Bạch Ngư: "Xê ra."

Hoắc Kinh Đường được ăn no bụng nên rất dễ bảo, Triệu Bạch Ngư kêu hắn làm cái gì hắn làm cái nấy, ở cạnh bàn phục vụ người ta ăn thỏa thuê, niềm nở muốn chết.

Triệu Bạch Ngư vô thức đặt tay lên bụng, chỗ đó vẫn còn hơi xót, y có thể cảm nhận được rất rõ ràng, vậy nên lúc liếc nhìn Hoắc Kinh Đường phản ứng đầu tiên chính là rùng mình, bưng cái chén lên vùi đầu vào ăn, mắt nhìn thẳng, buồn bực nói: "Ngày mai là giao thừa rồi, cả một núi việc phải làm, buổi tối chàng đừng có mà táy máy tay chân nữa đấy."

Tâm trạng Hoắc Kinh Đường cực kì tốt: "Ta nghe tiểu lang."

Giọng Triệu Bạch Ngư hơi khàn, y ăn no lưng bụng, cơ thể cũng khỏe hơn nên bắt đầu nói việc chính: "Ta nhớ giao thừa hằng năm trong cung đều tổ chức yến tiệc, mọi người từ khắp nơi đều đến để dự tiệc mừng?"

Hoắc Kinh Đường lời ít ý nhiều: "Là hội triều."

Triệu Bạch Ngư hỏi: "Ta cũng phải đi sao?"

Hoắc Kinh Đường: "Ừ. Không cần lo lắng, bá quan văn võ đều đưa người nhà theo cùng, ngày mai từ giờ Thân đến giờ Dậu một khắc sẽ diễn ra tiệc rượu chiều. Có hoàng thất dẫn đầu nghi thức đuổi tà, trăm quan đều sẽ đeo mặt nạ, hoặc là cải trang thành thần Chung Quỳ, Táo quân đi từ hoàng cung ra đường phố, đi một vòng quan phủ Kinh Đô, ngụ ý chung vui cùng dân chúng."

Nghe thì giống với lễ Halloween ở thời hiện đại, nhưng không khí cổ xưa và náo nhiệt hơn, nghi thức trừ tà ở các triều đại trước còn nghiêm túc và kinh khủng hơn nữa, nhưng phát triển đến triều này thì đổi thành hoạt động vui chơi giải trí, hoàng thất cũng sẽ phái đội ngũ trừ tà chuyên nghiệp ra ngoài, diễu hành dọc theo đường lớn của phủ Kinh Đô biểu diễn nhiều màn đặc sắc với độ khó cao, dịp này dân chúng đều ra đường tham dự lễ hội, cầu nguyện cho sang năm không bị ma quỷ quấy nhiễu, là hoạt động nhộn nhịp và thú vị nhất chỉ diễn ra vào năm mới.

Trước đây, cứ hễ sang xuân là Triệu bạch Ngư sẽ cùng với đám người Nghiên Băng, Tú ma ma đóng vai môn thần Chung Quỳ hòa vào dòng người, chơi đã đời đến rạng sáng mới về nhà đón giao thừa.

Mà năm nay Triệu Bạch Ngư đã lập gia đình, y muốn cùng Hoắc Kinh Đường trải qua đêm giao thừa đầu tiên trong đời của bọn họ, còn được tham gia tiệc rượu trong cung, trong lòng y thật sự là vô cùng háo hức.

Dù bao nhiêu tuổi, dù ở cùng ai, chỉ cần năm mới đến, tự nhiên tâm trạng sẽ cực kì phấn khởi.

Tuy Triệu Bạch Ngư đã cảnh cáo Hoắc Kinh Đường đêm nay không được quậy phá y nhưng lại không thể ngủ sớm nổi, đèn phòng khách nhỏ sáng rực, y gọi đám người Nghiên Băng đến chơi đập ngựa treo, đổ xúc xắc và các trò đánh cược khác, đánh khắp cả phủ rồi mà vẫn không tìm ra đối thủ.

Ồn ào một trận, cuối cùng mọi người đều từ chối cho Triệu Bạch Ngư chơi đánh cược.

Triệu Bạch Ngư hậm hực quay về giường nhỏ nằm kề vai với Hoắc Kinh Đường - người đàn ông bị hắt hủi khỏi mọi ván cược ngay từ đầu, vừa cắn mứt quả vừa tiếp tục say sưa với đoạn truyện dang dở, đọc xong thì nằm nói chuyện với Hoắc Kinh Đường.

Đêm đã muộn, mọi người tản đi, phòng khách nhỏ lấy lại sự yên tĩnh, chỉ có ánh nến là vẫn cháy sáng, Triệu Bạch Ngư chơi mệt, hai mắt nặng trĩu sắp sụp xuống.

Hoắc Kinh Đường bế y vào trong phòng, lúc đóng cửa tắt đèn, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về hướng nhà lao Đại Lý tự một chút, sau đó mới thổi nến buông rèm, vừa chui vào chăn, Triệu bạch Ngư quen lối rúc vào trong ngực hắn, theo thói quen lần mò chạm lên gò má của hắn, người thì cọ tới cọ lui giống hệt như con mèo quấn chủ.

Hoắc Kinh Đường ghì chặt Triệu Bạch Ngư vào trong lòng mình, hơi thở dịu dàng yên tĩnh trên người Triệu Bạch Ngư khiến cho nỗi cáu kỉnh lạnh lẽo trong lòng hắn bay biến ngay tức khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook