Chương 67
Mộc Hề Nương
29/03/2023
Như Triệu Bạch Ngư đoán, một khi Sơn Kiềm đã bị xoay chuyển, nhất định sẽ cho mượn binh.
Có binh để dùng, y có thể lập tức bày lại trò cũ, Triệu Bạch Ngư lệnh cho quân lính cải trang đến bến tàu tuần tra, mượn danh nghĩa kiểm tra trong quan lương có lẫn với muối không để tra thuyền quan vận chuyển từ nam chí bắc.
Sơn Kiềm âm thầm thông báo với Trần La Ô, với án muối lậu này đối phương vốn không dám làm bừa, mà nay lại nghe Sơn Kiềm đồng ý cho mượn binh bèn đi thỉnh giáo Tam gia trước, lấy được câu trả lời hãy dừng những chuyến vận chuyển buôn lậu gần đây lại, thế là bèn dặn dò các thương nhân đã đăng ký ở Hội quán Cán Tây trong thời gian này không được làm bất cứ việc gì liên quan đến thủy vận.
Diêm thương bị thương nặng, Hội quán Cán Tây câm như hến, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hội quán đại diện cho hành động của Cán thương, mà lời nói của Cán thương sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến công việc của thủy vận bốn tỉnh ba mươi tám phủ.
Thủy vận dừng thêm một ngày nào, vàng bạc ngày đó sẽ mất trắng, dân số đông doanh nghiệp lớn tuyệt đối không chịu nổi tổn thất to như vậy, rất dễ thấy những bên buôn bán lẻ sợ phá sản cũng sắp phát điên hết rồi, cả đám choáng váng chuyển hướng hệt như con ruồi không đầu, dắt díu nhau đến tìm Ma Đắc Dung.
Ma Đắc Dung cũng giống như Xương Bình công chúa vậy, gã mơ ước mối làm ăn ở cảng thủy vận Tuyền Châu đã lâu, hiển nhiên không từ chối người tới, có điều lúc bố trí cho thuyền vận chuyển, gã vẫn xin phép Xương Bình công chúa như mọi khi.
***
Phủ công chúa.
Xương Bình công chúa: "Trần La Ô không có động tĩnh gì ư?"
Ma Đắc Dung: "Bắt diêm thương, đánh muối lậu, Cán thương bị thương nặng, bây giờ giống như chim sợ ná, e là trong thời gian ngắn sẽ không dám cho thuyền đi. Điện hạ, chúng ta đang có được cơ hội tốt, hãy thu thương nhân đã cùng bọn họ qua lại làm ăn từ đầu về tay đi."
Xương Bình công chúa: "Triệu Bạch Ngư thì sao?"
Ma Đắc Dung cẩn thận nhớ lại, vội vàng đáp: "Không làm gì cả. Nghe Quản Văn Tân nói, Triệu Bạch Ngư bảo gã đến chỗ Sơn Kiềm mượn binh, lão nô nghĩ Sơn Kiềm điên rồi mới cho mượn."
Xương Bình công chúa: "Nếu như Sơn Kiềm đủ thông minh thì lúc này sẽ cho mượn binh."
Ma Đắc Dung: "Nhưng Quản Văn Tân mặt mày ủ dột cả ngày, Triệu Bạch Ngư cũng thường đến Nha môn thúc giục, chờ y vừa đi, Quản Văn Tân liền rên rỉ thở than, lại đi đến chỗ Sơn Kiềm. Lão nô cho rằng, Sơn Kiềm rồi cũng sẽ không kiên trì nữa mà cho mượn binh thôi."
Thấy Xương Bình không đáp lại, biểu cảm như đang hoài nghi, Ma Đắc Dung vội nói: "Dù sao Sơn Kiềm cũng là võ phu, nhưng lại có mối quan hệ tốt với Cán thương. Hội quán Cán Tây vốn định cuối năm lại đưa một lô hàng ra biển, Sơn Kiềm có thể ăn no, bây giờ bị Triệu Bạch Ngư phá rối, gã ta mà hòa nhã với y được mới là chuyện lạ. Triệu Bạch Ngư vừa mới bắt Phương Tinh Văn, bên này Sơn Kiềm đã gấp gáp chạy đến cướp người, ta đoán bây giờ đang là chó cắn chó, bọn họ đấu với nhau, thuận tiện cho chúng ta tranh thủ xuất hàng."
Xương Bình công chúa: "Cẩn thận vẫn hơn, trước tiên phái người đến bến thuyền xem có nhiều quân lính hơn hay không."
Ma Đắc Dung: "Lão nô biết."
"Chờ đã." Xương Bình công chúa bỗng gọi người lại, "Để ý cửa ngõ, biến thuyền xem có những người la mặt không, nếu như sóng êm biển lặng thì sắp xếp hàng rời bến ngay."
Ma Đắc Dung vui vẻ nhướn mày: "Lão nô tuân lệnh điện hạ." Nói xong rời khỏi phủ công chúa.
Ma Đắc Dung vừa đi, nữ quan đã lên tiếng, "Cán thương bị đánh ác, chắc chắc sẽ kiêng dè, không dám gây động tĩnh gì quá lớn trong thời gian nhạy cảm này, đây chính là thời cơ tốt ngàn năm mới có được để chúng ta thu gom hết mối buôn bán trong tay bọn họ, không thể bỏ qua."
Xương Bình hiểu hơn ai hết, hành động này chính là để chèn ép Cán thương, là thời cơ tốt để thể hiện thế lực lớn mạnh của mình, dù Sơn Kiềm có đồng ý cho mượn binh, cho Triệu Bạch Ngư người để dùng, bà cũng sẽ bí quá hóa liều nắm bắt cơ hội đó.
"Cứ đế Ma Đắc Dung ra bến tàu xem thử, nếu như quả thật là có người lạ, chúng ta ở đây cũng đã có thể đề phòng sẵn trước."
***
Hội quán Cán Tây.
Ông chủ Bình hỏi Trần La Ô: "Tam gia bảo chúng ta chờ, cũng dừng hết mọi công việc thủy vận, nhưng lại để mặc cho thương nhân ngoài tỉnh rời Hội quán sao? Ông ta có biết Thủy đại nhân gửi thư đến nói, trong tay Điền Anh Trác đã trống đi rất nhiều thuyền quan rồi, rõ ràng là Xương Bình công chúa muốn nhân cơ hội này cướp đường làm ăn bao năm qua của chúng ta! Nếu như thật sự bị Xương Bình công chúa nắm thời cơ hành động trước, sau này muốn quay về, e là sẽ rất khó khăn."
Thấy Trần La Ô không nói, có vẻ như vẫn khăng khăng làm theo ý mình nghe lời Tam gia, ông chủ Bình càng sốt ruột hơn nữa.
"Sợi tơ vàng muối lậu đã đứt, chẳng lẽ ngươi còn muốn chắp tay dâng cảng thủy vận Tuyền Châu cho người khác!"
Trần La Ô đè mi tâm, ông chủ Bình là người đứng đầu Nha hàng Lưỡng Ginag, bình thường nhiều mối làm ăn đều cần đến gã đả thông quan khiếu*, tuy rằng gã bịp bợm kiêu ngạo nhưng là người không thể thiếu, hắn chỉ đành kiên nhẫn giải thích kế hoạch của Tam gia cho gã nghe.
(*) Câu này có nghĩa là đút lót để làm việc gì đó trót lọt.
"... Nói vậy là ngươi vẫn chưa nghĩ ra được hay sao? Lần này Triệu Bạch Ngư hành động, nói Xương Bình công chúa không đổ dầu vào lửa mà ngươi cũng dám tin? Soái sứ Giang Đông Hồ Hòa Nghi năm ngoái vừa đến phủ nhậm chức đã gióng trống khua chiêng đến thăm phủ công chúa, lão không hề che giấu lòng ngưỡng mộ của mình đối với công chúa, ai cũng biết lão ta chính là người của công chúa, thay công chúa làm việc! Triệu Bạch Ngư là con trai ruột mà công chúa đã vứt bỏ lại kinh đô, y chính là huyết mạch duy nhất của bà ta!"
Ông chủ Bình được khai sáng: "Triệu Bạch Ngư và Xương Bình công chúa là một phe sao? Mẹ con y bắt tay nhau là muốn chỉnh chết thương bang chúng ta đây mà! Rồi sau đó giật lấy mối làm ăn mà thương bang sở hữu —— Được lắm, tính hay lắm, đây là Thục Ngô liên thủ bắt nạt chúng ta còn gì."
(*) Nguyên văn là Thể Hồ Quán Đính, đây là một thành ngữ Trung Quốc; thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cũng có ý hình dung sự tươi mát dễ chịu.
Dừng một lúc, gã lại vội hỏi: "Không đúng, nếu như Triệu Bạch Ngư và Xương Bình công chúa là một phe, vậy y có còn đối đầu với công chúa như lời Tam gia đã nói hay không?"
Trần La Ô: "Có lẽ Xương Bình công chúa vẫn còn chút tình cảm mẹ con với Triệu Bạch Ngư, nhưng y thì không hẳn. Y tìm Sơn Kiềm mượn binh là đủ để lộ ra ý đồ đó rồi."
Ông chủ Bình thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là vậy." Bỗng nhiên gã vỗ đầu, phiền muộn không thôi: "Thì ra là vậy! Nếu như ban đầu chúng ta nghe lời Tam gia không hành động, Xương Bình công chúa sẽ ra tay trước hấp dẫn sự chú ý của Triệu Bạch Ngư, bọn họ đấu pháp với nhau đến khi hai bên đều thiệt, đến lúc đó chúng ta hoàn toàn có thế làm ngư ông đắc lợi rồi!"
Trần La Ô thở dài: "Ta cũng mới nghĩ thông điểm này khi muối lậu bị bắt."
Ông chủ Bình: "Nhưng Quản Văn Tân có đầu tường, bên cạnh lại có Ma Đắc Dung, Triệu Bạch Ngư mượn binh chẳng phải công chúa cũng sẽ biết sao? Bà ta biết rồi sẽ còn ra tay ư?"
Trần La Ô: "Ta hỏi ngươi, nếu như bây giờ bên bị thương là công chúa, thủy vận trong tay bị bỏ trống, ngươi có dám bí quá hóa liều hay không?"
Ông chủ Bình không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Một Triệu Bạch Ngư mà thôi!"
Xương Bình công chúa và Hội quán Cán thương chiếm thủy vận bốn tỉnh, ai nấy đều đỏ mắt trước một nửa giang sơn trong tay đối phương, mai kia nếu có được cơ hội nuốt trọn làm sao nỡ lòng bỏ qua?
"Ta hiểu rồi!" Ánh mắt ông chủ Bình nham hiểm, "Xương Bình muốn làm hoàng tước thì cũng phải xem coi bà ta có bản lĩnh hay không!"
***
Bến thuyền Hồng Châu.
Ngụy bá nói: "Xương Bình công chúa không phải hạng ngu xuẩn, bà ta sẽ không đoán ra cạm bẫy ngài bày ra chứ?"
Triệu Bạch Ngư cuộn tay trong áo, nhìn về phía bến thuyền kẻ đến người đi, trong đó có ít nhất mười người là binh lính cải trang để kiểm tra bến thuyền mà y mượn từ chỗ Sơn Kiềm.
"Ông biết vì sao những kẻ xảo quyệt và tham lam nhất thường là những người quyền cao chức trọng không?"
"Bởi vì bọn họ có quyền thế, cho nên mới tham nhiều?"
"Là một trong số nhiều nguyên nhân thôi. Lý do thật sự khiến cho những người có quyền binh ngút trời tham ô không ngừng nghỉ chính là dục vọng vô tận, lòng người ấy mà, một khi đã thả mặc là rất khó mà thu hồi trở lại. Quen làm vua một cõi, đi nhiều đường tối, lá gan cũng càng ngày càng lớn, nỗi sợ quốc pháp và triều đình ngày càng giảm, cho nên mới nói lòng cương thần dễ dàng mất đi sự sợ hãi."
Triệu Bạch Ngư cảm thán: "Chỉ một con đường muối lậu là đã có thể mang lại số lời lớn như vậy rồi, huống chi là buôn lậu hải vận? Một nửa giang sơn không chủ, cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu như ngay cả lá gan bí quá hóa liều cũng không có, thì trái lại ta nên nghi ngờ Xương Bình công chúa làm cách nào để cắm rễ ở Lưỡng Giang suốt hai mươi năm nay."
Buôn lậu qua thủy vận vốn là tội chém đầu, đã dám liều mình phạm pháp thì còn sợ một Tào ty sứ nhỏ bé như y đào hố trước mặt hay sao?
Ngụy bá nhanh mắt liếc thấy bên dưới có một khuôn mặt quen thuộc: "Là Ma Đắc Dung."
Triệu Bạch Ngư: "Ở đâu?"
Ngụy bá chỉ một người đàn ông mặc áo vải, đội nón lá đang ngồi ở sạp nước trà lén lút nhìn quanh.
"Chắc là nghe lệnh đến điều tra bến tàu đây mà."
Triệu Bạch Ngư bật cười một tiếng: "Vậy là rõ rồi, Xương Bình công chúa thật sự có ý đoạt lấy mối này, chúng ta cứ việc ngồi chờ là được."
***
"Quả nhiên là Sơn Kiềm vẫn cho mượn binh, chừng mười tên lạ mặt tuần tra ở bến tàu, hẳn là quân lính cải trang để theo dõi thuyền quan. Triệu Bạch Ngư này một bụng quỷ kế, đúng là không tầm thường." Ma Đắc Dung buông ly rượu xuống, hừ lạnh một tiếng: "Đi đến mấy ngôi miếu nát trong thành hoặc dưới gầm cầu tìm mấy tên lưu manh đến đây, cho nhiều tiền một chút để bọn họ giải quyết mấy quân lính kia đi."
Thuộc hạ: "Tuân lệnh!"
***
Ngụy bá ném đám người xuống đất trước mặt Triệu Bạch Ngư như thể ném xâu bánh ú, "Bọn chúng định ra tay giết chết quân lính ở bến thuyền, bị ta bắt tại trận, đây đều là các hiệp khách trong phủ Hồng Châu, thường xuyên giúp người khác làm các chuyện xấu như đốt giết bắt cóc."
Ông rút đao, xin phép Triệu Bạch Ngư: "Cần ta giết hết không?"
Triệu Bạch Ngư còn chưa lên tiếng, xâu bánh ú mới nhận ra người mà Ma Đắc Dung kêu bọn họ đi giết là quân lính, ai nấy đều sợ hãi liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Triệu Bạch Ngư đứng bên cạnh bọn họ nói: "Giết quân lính, gan của các ngươi cũng lớn quá nhỉ, bổn quan có thể chém cả nhà các ngươi đấy!"
Nói là hiệp khách, thật ra phải gọi bọn họ là cường hào ác bá địa phương quen thói hống hách thì hơn, bấy giờ đồng loạt gào lên kêu khóc: "Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xúc phạm đại nhân, cầu xin đại nhân tha mạng!"
"Muốn ta tha mạng cũng được, các ngươi ai tự nguyện nhận việc, đi nói cho Ma Đắc Dung biết quân lính đều bị xử lý gọn rồi?"
"Ta ta ta!"
Đám người nhao nhao tranh cơ hội giữ mạng sống, một kẻ trông hung dữ nhất ở chính giữa thẳng tay đè đồng bọn ra đánh mới cướp được cơ hội chạy việc.
Triệu Bạch Ngư dặn dò gã: "Bổn quan cho ngươi một vài vật làm tin, ngươi phải phát huy kĩ năng diễn xuất tốt nhất trên đời này để lừa gạt Ma Đắc Dung, chỉ cần Ma Đắc Dung hoài nghi dù chỉ một chút thôi, thì hoặc là ngươi có gan chạy trốn, hoặc là bổn quan sẽ lập tức đem ngươi đi lăng trì."
Ác bá kia bị dọa run sợ, gật đầu lia lịa.
"Đi đi."
Thả người chạy đi xong, Ngụy bá hỏi: "Ngũ lang không sợ gã một đi không trở lại sao?"
"Chắc chắn gã sẽ không quay lại, nhưng nhất định sẽ đến lừa gạt Ma Đắc Dung để lấy lại món tiền giết người."
Ngụy bá: "Phải làm sao với những người còn lại đây?"
Triệu Bạch Ngư: "Tách họ ra, bảo là tố cáo có công, chỉ cần làm phản tố cáo tội trạng của đồng bọn thì không chỉ có thể sống sót rời đi mà còn có thể nhận tiền thưởng từ quan phủ. Sau khi viết tội trạng ra thì đưa đến chỗ Tri phủ."
Ngụy bá nghĩ ngợi một chút rồi không nhịn được bật cười, dùng cách này để cho đám ác bá không có chuyện ác nào không làm tự tranh giành tố giác lẫn nhau, còn bọn họ thì không cần phải dùng thêm bất kì hình phạt nào cả.
***
Thả ác bá đi lừa Ma Đắc Dung, Triệu Bạch Ngư ở bên này cũng phải ra tay, một hôm này mang mười mấy cáng phủ vải trắng đến phủ Quản Văn Tân, không lâu sau đã ỉu xìu ra khỏi phủ.
Ma Đắc Dung hỏi dò Quản Văn Tân, biết được ngày hôm đó Sơn Kiềm nổi trận lôi đình, thu hồi số binh đã cho Triệu Bạch Ngư mượn, trong lòng âm thầm bày mưu, sau đó gã phái người theo dõi Triệu Bạch Ngư, phát hiện y thường xuyên ra vào quán rượu một mình thì rất đắc ý.
Xin phép Xương Bình công chúa, biết được ngày tháng chính xác mà thuyền đi xong, Ma Đắc Dung lập tức tuồn tin ra, thương nhân bốn tỉnh ba mươi tám phủ nghe tiếng, nhất thời lao nhao như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.
Trong quán rượu, Triệu Bạch Ngư nhìn một hàng dài xe ngựa kéo đến tận phủ trạch của Ma Đắc Dung rồi bật cười thành tiếng, uống xong một ly trà liền ra khỏi gian riêng, đúng lúc gặp được Triệu Trọng Cẩm đang từ dưới lầu đi lên.
Triệu Trọng Cẩm đang đỡ một bà lão đầu đầy tóc bạc, vẻ ngoài hiền hòa, cẩn thận đi cầu thang lên lầu hai, theo phía sau là hai ba nha hoàn gia đinh, họ đều gật đầu với Triệu Bạch Ngư đang nhường đường.
Đang định lách vai đi qua, bà lão đột nhiên vươn tay bắt lấy cánh tay của Triệu Bạch Ngư hỏi: "Đây là Ngũ lang sao?"
Triệu Bạch Ngư nhíu mày, liếc nhìn Triệu Trọng Cẩm đang lộ vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó cúi đầu dịu dàng đáp: "Bà ơi, bà nhận lầm người rồi."
Bà lão không vui nói: "Con là Triệu gia ngũ lang đúng chứ? Con và nhị lang là anh em mà? Mẹ con có phải là Tạ thị Lang Huyên không?"
Lúc này đến cả Triệu Bạch Ngư cũng ngạc nhiên.
"Ta là Triệu gia ngũ lang, nhưng mẹ ruột ta —— "
"Không đúng!" Bà lão lớn tiếng nói, "Làm sao có thể lừa cữu ngoại tổ mẫu (*) được?"
(*) Theo mình tìm hiểu thì cữu ngoại tổ mẫu là vợ của anh/em của bà ngoại, dì của mẹ.
Cữu ngoại tổ mẫu?
Triệu Bạch Ngư nhớ là nguyên quán của Triệu Bá Ung ở Giang Châu, cũng ở tỉnh Giang Tây, còn nhà mẹ của Tạ thị tuy ở Dương Châu, nhưng vì một vài lý do từ khi còn nhỏ đã ở nhà cữu mẫu tại Giang Châu, cho nên mới trở thành thanh mai trúc mã của Triệu Bá Ung.
Triệu Trọng Cẩm dắt cữu ngoại tổ mẫu ra một bên nói: "Ngũ lang hơi nghịch ngợm, thích đùa giỡn với người khác, đợi nhị lang nói chuyện với đệ ấy một chút đã, người đi vào phòng trước được không?"
Cữu ngoại tổ mẫu nhấn mạnh: "Đừng có trách ngũ lang, cữu ngoại tổ mẫu vừa gặp thằng bé là đã thấy quen mắt. Cữu ngoại tổ mẫu rất thích ngũ lang, con đừng trách thằng bé, nếu không ta sẽ đau lòng."
Triệu Trọng Cẩm dụ dỗ một phen mới có thể đưa người vào gian riêng trước, sau đó xoay người nói với Triệu Bạch Ngư: "Xin lỗi, cữu ngoại tổ mẫu lớn tuổi rồi, nhận lầm ngươi thành tứ lang. Cũng không biết có chuyện gì nữa, bà ấy chưa từng gặp tứ lang, càng không quen biết ngươi, chỉ mới gặp lần đầu mà đã... Chắc là do ngươi trông giống cha, ngũ lang cũng giống cha, hoặc cũng có thể vì mẹ từng nhắc trong thư rất nhiều, cữu ngoại tổ mẫu mới nhận nhầm."
Hắn cũng cảm thấy kì lạ, cữu ngoại tổ mẫu tinh mắt, đầu óc cũng còn rất minh mẫn, sao có thể nhận nhầm người được?
Triệu Bạch Ngư lắc đầu đáp: "Không sao." Từ trước đến giờ y rất nhẫn nại với người lớn, "Không còn gì nữa thì thôi, ta đi trước đây."
Triệu Trọng Cẩm gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng Triệu Bạch Ngư biến mất xong mới xoay người vào gặp cữu ngoại tổ mẫu.
Cữu ngoại tổ mẫu nhận ra Triệu Bạch Ngư không vào cùng lập tức bực bội: "Ngũ lang không định vào gặp cữu ngoại tổ mẫu à, hay là bị con đuổi chạy mất rồi?"
Triệu Trọng Cẩm bật cười: "Ngũ lang còn có chuyện quan trọng cần làm, vừa nãy đến đây là vì đang thi hành công vụ... Đợi ngày nào rảnh rỗi, con lại đưa ngũ lang đến nhà thăm người có được không?"
Cữu ngoại tổ mẫu miễn cưỡng tin lời hắn: "Đừng có mà gạt bà già này đấy."
Triệu Trọng Cẩm hầu hạ trưởng bối, thuận miệng hỏi thử: "Nhắc mới nhớ, người còn chưa từng gặp ngũ lang, con cũng chưa từng nhắc tới, đây lại còn là ở bên ngoài, sao người lại nghĩ đệ ấy là ngũ lang?"
Cữu ngoại tổ mẫu liếc Triệu Trọng Cẩm, không vui vẻ đáp: "Người ta chỉ già mà thôi chứ đâu phải bà lão hồ đồ. Cữu ngoại tổ mẫu của con năm xưa là tài nữ nổi tiếng nhất Giang Châu đấy, mẹ con từ nhỏ đã do ta dạy dỗ, ta đào tạo được tài nữ Giang Nam, cha con cũng là do ta trông lớn lên, chúng nó từ nhỏ đến lớn trông như thế nào ta đều ghi tạc trong lòng. Đứa trẻ mà chúng sinh ra có dáng vẻ ra sao chẳng lẽ ta lại không nhận ra được ư? Huống chi lúc nãy khi các con đối mặt nhau nhìn một cái đã biết là người quen rồi!"
Quả nhiên là nguyên nhân này, Triệu Trọng Cẩm vội vàng nhận lỗi: "Nhị lang ngu ngốc, không biết cữu ngoại tổ mẫu có tài hơn người."
Lúc còn trẻ, cữu ngoại tổ mẫu thật sự là một người hoạt bát nhanh trí, đến bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ già.
Bà cụ gọi thêm một đống thức ăn mà mình không thể ăn được, sau đó thúc giục Triệu Trọng Cẩm vừa ăn vừa miêu tả hương vị cho mình nghe, thèm thuồng đến mức liên tục nuốt nước bọt.
Đến khi Triệu Trọng Cẩm gần như no căng bụng, cữu ngoại tổ mẫu mới bất thình lình nói một câu: "Đôi mắt của thằng bé giống hệt như bé con*."
(*) Bé con ở đây là từ thân mật dùng để gọi con cháu trông nhà, không phải là em bé.
Triệu Trọng Cẩm bật cười một tiếng rồi bỗng nhiên thu nụ cười lại: "Cữu ngoại tổ mẫu cảm thấy mắt của ngũ lang giống mẹ ư?"
Bà cụ nhìn một bàn thức ăn, đáp: "Tất nhiên rồi. Ngũ lang giống Thừa Giới, chỉ có ánh mắt là giống mẹ con nhất. Mắt mẹ con vừa trong vừa nhuận, giống như mắt hạnh nhưng đuôi mắt lại hơi dài, tròn hơn mắt phượng một chút, vô cùng đặc biệt."
Triệu Trọng Cẩm đã ở Lưỡng Giang hai năm trời, không phải hắn chưa từng gặp Xương Bình công chúa, hắn nhớ rõ mắt của công chúa xinh đẹp ma mị giống như mắt cáo, khác một trời một vực với Tạ thị.
Mắt của con trai nhà họ Triệu đều giống như Triệu Bá Ung, nhưng chẳng lẽ một người thậm chí không cùng một mẹ sinh ra với bọn họ như Triệu Bạch Ngư lại có được đôi mắt giống hệt mắt của Tạ thị sao?
Sóng lòng Triệu Trọng Cẩm sôi sục, bên ngoài lại làm ra vẻ không sợ sóng dữ, ăn một bữa cơm với cữu ngoại tổ mẫu xong thì đưa bà cụ hồi phủ, sau đó về lại thư phòng của mình ngồi im một lúc lâu, nghĩ đến điều gì đó, hắn vội vàng lấy giấy bút ra viết một bức thư nhà, lúc nhắc đến cữu ngoại tổ mẫu vốn đã định viết luôn cả câu nói của bà cụ vào.
Nhưng mà hắn nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như là do hắn nghĩ nhiều, chẳng phải mẹ và tứ lang sẽ bị tổn thương hay sao?
Thế là Triệu Trọng Cẩm bèn bỏ ý định đó đi, dù sao hắn cũng đang ở Lưỡng Giang, lại còn là cùng một nơi với Triệu Bạch Ngư, sau này chú ý nhiều hơn là được.
Cùng lúc đó, cữu ngoại tổ mẫu thiu thiu sắp ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, gọi các tỳ nữ đến nói: "Mau chuẩn bị giấy mực, ta muốn kể chuyện cho bé con nghe."
Tỳ nữ cung kính đỡ bà cụ dậy: "Lão thái thái muốn viết thư nhà sao?"
"Viết cho bé con của ta, hôm nay ta gặp được nhị lang và ngũ lang, mới vừa vào mộng lại nhìn thấy ngũ lang, mơ thấy lúc thằng bé còn nhỏ, vừa trắng trẻo vừa đáng yêu, còn khóc lóc với ta, khóc đến nỗi lòng ta đau nhói. Ôi, chắc là ta phải viết thư hỏi bé con một câu xem, có phải Thừa Giới đối xử không tốt với ngũ lang hay không, tính tình cậu ta khó ở như vậy, nói không chừng vì tiểu lang quân nhà chúng ta không viết được chữ nên phạt thằng bé úp mặt vào tường rồi." Cữu ngoại tổ mẫu thở gấp, "Các ngươi phân xử công bằng xem, ngũ lang mới bao lớn, có thể phạt đứng hay sao?"
Lão thái thái xem chuyện trong mơ là thật, tỉnh lại còn nổi giận với Tể tướng gia ở phủ kinh đo, hai tỳ nữ đứng ở cửa trợn mắt nhìn nhau một cái, không khỏi bật cười trước câu chuyện mà bà cụ nằm mơ thấy.
Cữu ngoại tổ mẫu: "Ta không quan tâm, ta phải viết thư ngay, mau tìm tiểu nha đầu nào viết chữ đẹp đến viết giúp cho ta."
"Dạ dạ, bút mực đến nơi hầu hạ rồi đây ạ."
Cũng không phải là yêu cầu gì tổn hại thân thể, ngại gì mà không nghe lời làm theo?
***
Bóng đêm mịt mù, sự im lặng bao trùm khắp nơi.
Chợt có ánh lửa sáng lên từ giữa lòng sông, mấy chục chiếc thuyền quan xé rách màn sương mù dày đặc, từ từ tiến về phía trước, đến bến thuyền rồi bèn thả neo, một nhóm thanh niên trai tráng leo xuống thuyền, chia nhau ra chuyển lô hàng được đóng kín có dán tem của Phát vận ty đông nam lục lộ lên thuyền.
Thuyền của Ma Đắc Dung cũng đang ở sát bên bờ, gã đích thân đứng ở mũi thuyền giám sát bên dưới, nhìn hàng hóa từ trời nam đất bắc chuyển đến được mang lên từng thuyền, một lát nữa thuyền ra đến cửa sông phủ Hồng Châu sẽ lại chia làm hai nhóm xuôi về phía nam, một nhóm đến Quảng Châu, nhóm còn lại đến Tuyền Châu, đợi đến khi ra khỏi cửa biển chính là chim sải cánh bay lên trời cao, quay trở về cả thuyền đầy vàng.
Tưởng tượng đến hình ảnh vàng chất thành đống trên thuyền quan, Ma Đắc Dung thật sự hưng phấn đến mức chà sát hai tay vào nhau.
Chủ sự nhìn sắc trời rồi lại nhìn về phía bến tàu cách đó không xa, nơi đó tựa như có một con thú dữ kinh khủng sống trong bóng đêm khiến cho lòng người hoang mang lo sợ.
Gã sờ lên cổ, khịt khịt mũi ngửi mùi hương bay trong không khí.
"Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"
"Mùi cá sao?"
"Không phải." Chủ sự lắc đầu, bước vài bước về phía bến tàu: "Mùi giống như là... Dầu hỏa? Có mùi gì đó như mùi dầu hỏa vậy."
Những chủ sự khác chỉ cười nói: "Mùi dầu hỏa ở đâu ra chứ? Nơi này cũng chẳng phải là đồn quân công."
Vừa dứt lời, đột nhiên bên bờ có vô số cây đuốc được đốt sáng lên, một đám quân lính từ trong bóng đêm chạy ra xếp thành một hàng bao vây nửa khúc sông của bến thuyền, tất cả đều quỳ một chân trên đất, tay giương cánh cung, đầu mũi tên buộc chặc một bó vải được phết dầu hỏa, các bó vải đều đang bùng cháy rừng rực.
Ngụy bá bước ra, sắc mặt lạnh xuống: "Người trước mặt nghe rõ, quan sai làm việc, hiện nghi ngờ tàu thuyền vận chuyển hàng buôn lậu, cả gan không phối hợp thì vạn tên rời nỏ, giết chết bất luận tội!"
Nhất thời ai nấy đều rơi vào thế nguy hiểm, lo lắng không yên nhìn về phía các chủ sự, đám người kia tái mặt, ngỡ ngàng luống cuống.
Ma Đắc Dung chướng mắt đá văng chú sự đứng ở mũi thuyền chắn trước mặt mình ra, sợ sệt nhìn một loạt quân lính trên bờ, cắn răng nghiến lợi quát lại: "Cung binh? Triệu, Bạch, Ngư!"
Chẳng phải quân lính ở bến tàu đều đã bị giết sạch rồi hay sao? Làm cách nào Triệu Bạch Ngư biết được thời gian mà bọn họ cho thuyền đi? Không phải Sơn Kiềm đã từ chối cho mượn binh rồi ư? Triệu Bạch Ngư kiếm quân lính ở đâu ra? Chẳng lẽ bọn họ bắt tay nhau giở trò với gã?
Ma Đắc Dung dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ba mươi chiếc thuyền hàng trên sông, chạy một chuyến này gã có thể kiếm được đến hai ba triệu lượng, làm sao có thể cam tâm buông bỏ? Nhưng trước mắt vẫn nên lấy việc bảo toàn an nguy của bản thân làm trọng thì hơn.
Nghĩ vậy, Ma Đắc Dung ra lệnh: "Chúng ta đi trước."
Thuyền mà gã ngồi là thuyền nhẹ, tốc độ di chuyển nhanh, có thể nhanh chóng lái thuyền chạy đi, nhưng mũi thuyền chỉ vừa xê dịch đôi chút thôi, lập tức có một đội nhỏ nhắm cung tên lửa về phía thuyền.
Ngụy bá: "Kẻ nào lén lút trốn truy bắt, giết sạch không tha!"
Cả người Ma Đắc Dung cứng ngắc, đứng trước ánh lửa, gã không thể nào chạy trốn nữa rồi.
***
Hàng bị dở xuống bến thuyền trở lại để cho quân lính canh chừng, chủ sự và Ma Đắc Dung đều bị nhốt tại Nha môn Tào ty, sắc trời còn chưa sáng, tin tức Triệu Bạch Ngư mượn binh giam giữ hàng hóa của thương nhân đã truyền đến khắp các nơi tỉnh Giang Tây như thể mọc thêm cánh.
Trần La Ô và ông chủ Bình một đêm không ngủ đợi tin vừa nghe thấy, trong mắt cả hai đều tràn ra sự vui vẻ.
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
Trần La Ô đáp: "Sáng nay tiểu đồng của Tam gia có nói, bọn họ sẽ còn đấu với nhau một hai lần nữa, dù Xương Bình công chúa có thể lấy lại số hàng bị giam giữ kia lại hay không, thì Triệu Bạch Ngư cũng đã đắc tội với công chúa. Cho nên tình mẹ con gì đó cũng sẽ cạn sạch hết. Triệu Bạch Ngư vừa đến Lưỡng Giang được mấy tháng đâu? Không cần biết là đường thuỷ đường bộ gì, y đều đã đắc tội đủ thứ người cả rồi. Kế đến chỉ e là những người đó sẽ hợp nhất tấn công."
***
Thư phòng, phủ trạch Tri phủ Hồng Châu.
Sơn Kiềm cho binh lính đến báo tin lui xuống, thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Đúng theo kế hoạch."
***
Nha môn Tào ty thắp đèn sáng rực.
Đại quan nhị phẩm mặc công phục tím mang chừng mười quân lính đến gõ cửa Nha môn, đi thẳng đến công đường, mà quân lính cũng mang ghế thái sư đến đúng lúc cho ông ta ngồi.
Đại quan nhị phẩm mặc đồ tím quát lên: "Triệu Bạch Ngư ở đâu? Gọi hắn ra đây!"
Phán quan Chuyển vận Đậu Tổ Mậu ôm mũ quan vội vàng chạy đến, lúc qua ngạch cửa không chú ý nên ngã chỏng chơ, nhưng gã không dám kêu đau, nhanh chân chạy đến bên cạnh đại quan nhị phẩm cúi người chào: "Hạ quan Phán quan Chuyển vận Đậu Tổ Mậu ra mắt đại nhân, đại nhân đến tìm Tào ty sứ sao? Tào ty sứ vẫn còn đang ở phủ Tào ty, đã phái người đi truyền lời rồi ạ."
Đại quan nhị phẩm híp mắt hỏi: "Nghe nói đêm nay các ngươi oai phong lắm nhỉ, mang theo cung binh một doanh, còn dùng cả dầu hỏa, bắt một đám người làm ăn buôn bán đàng hoàng như thể bắt cướp giết giặc? Còn giữ một số lượng hàng hóa lớn lại nữa?"
Đậu Tổ Mậu khó xử đáp: "Cái này... Hạ quan cũng không biết."
"Vậy bây giờ ngươi biết chưa?"
"Dạ biết, biết rồi."
"Biết rồi còn không thả người ra!"
"Ta không ta... Ta không thể, hạ quan không thể làm trái việc thượng sai dặn dò —— "
"Triệu Bạch Ngư là thượng sai của ngươi, chẳng lẽ bổn quan không phải thượng sai? Triệu Bạch Ngư đó đến trước mặt ta còn phải gọi ta một tiếng thượng sai đấy! Rốt cuộc là ngươi nghe lời của ai?"
Mặt Đậu Tổ Mậu lúc này hệt như đưa đám, rơi vào tình thế khó xử, đại quan nhị phẩm nọ nháy mắt cho người bước đến bắt Đậu Tổ Mậu lại, còn dịnh mạnh dạn xông vào trong ngục của Nha môn Tào ty thả hết người bị giam chạy ra ngoài, thì lúc này Triệu Bạch Ngư không nhanh không chậm ra sân.
"Thượng sai không cần phải trút giận lên người dưới quyền, hành vi của hạ quan đều là vì chức trách, hạ quan làm việc ngay thẳng chính đáng, cũng không biết là đại nhân dựa vào danh mục gì đến đây ra lệnh ta thả người ra?" Triệu Bạch Ngư đi đến trước mặt đại quan nhị phẩm hành lễ, "Không biết ngài là vị đại nhân nào trong hai vị Phát vận sứ đông nam lục lộ?"
"Điền Anh Trác."
"Ra mắt Điền đại nhân."
"Ngươi tới là được rồi, mau thả người ra."
"Lý do là gì?"
"Vậy lý do mà ngươi bắt người là gì?"
"Hẳn là Điền đại nhân cũng biết khoảng thời gian trước hạ quan đã bắt phá một án vận chuyển muối lậu cực lớn, Lưỡng Chiết bị liên lụy, hạ quan bèn đoán rằng thủy vận Hồng Châu này có lẽ cũng không sạch sẽ, vì vậy mới nói suy nghĩ của mình cho Sơn soái sứ, ông ấy cũng đồng ý với suy nghĩ của ta. Ta muốn mượn binh tra bến thuyền, Sơn soái sứ cho mượn mà không nói hai lời. Hạ quan lệnh cho người đến chợ bán thức ăn trước, trà trộn trong đám công nhân bến thuyền mấy ngày trời, học được một nửa kiểu cách sẽ để cho bọn họ đi nằm vùng, kết quả là phát hiện có điều không đúng —— "
Triệu Bạch Ngư lộ vẻ mặt tức giận nói: "Ấy vậy mà lại có người lợi dụng thuyền quan để buôn lậu! Hầy, ban đầu hạ quan không định bắt người bèn hỏi bọn họ có thuyền dẫn* hay không, một người hai người đều không đưa ra được! Chứng tỏ là buôn lậu còn gì! Điền đại nhân ngài nói xem, có đáng giận không cơ chứ?"
(*) Thuyền dẫn là giấy tờ chứng nhận đi thuyền hợp pháp của những người làm việc trên thuyền.
Điền Anh Trác: "Ai nói bọn họ không có thuyền dẫn?" Gã đưa tay, lập tức có người cầm đến một xấp sổ sách và thuyền dẫn đặt lên lòng bàn tay, cầm lên một tờ trong số đó: "Thuyền dẫn của ba mươi chiếc thuyền hàng cộng với mười lăm thương nhân đều ở đây, Triệu Bạch Ngư, ngươi còn lời gì để nói nữa không?"
Triệu Bạch Ngư nửa tin nửa ngờ cầm lấy sổ sách và thuyền dẫn xem nhanh.
"Thế nào? Thấy rõ ràng rồi chứ, xem có hiểu không! Triệu Bạch Ngư ngươi vừa mới đến Lưỡng Giang đã quậy cho long trời lở đất, bổn quan đứng ở góc nhìn khách quan, niệm tình ngươi làm việc cho triều đình nên mới không nói nhiều, nhưng bây giờ nhìn thử xem hành động của người điên rồ biết bao nhiêu? Nhìn ai cũng thấy có tội sao? Bắt phá muối lậu đúng là công lớn, nhưng chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, thủy vận Lưỡng Giang này, quan lại và thương nhân Lưỡng Giang này đều không một ai sạch sẽ hay sao? Cứ cho rằng thủy vận có vấn đề thì cũng không nằm trong phạm vi quản lý của ngươi, có chuyện gì cùng lắm thì ngươi đi tố cáo lên Tri phủ Hồng Châu, Đề hình ty, bằng không thì đến thẳng Phát vận ty mà nói, nói với bổn quan đây này! Lưỡng Giang nhiều quan như thế, chẳng lẽ không có một ai minh oan giúp ngươi?"
Trong lòng Điền Anh Trác ngập tràn căm phẫn: "Không bằng không cớ, giữ lại ba mươi chiếc thuyền, ngươi sẽ giải thích với thương nhân Lưỡng Giang thế nào? Làm cách nào để giải thích với các quan lại ở Lưỡng Giang bị ngươi làm cho liên lụy? Đừng nói ta không giúp ngươi, chuyện lần này ngươi làm đúng là quá đáng, cứ chờ xem quan lại Lưỡng Giang liên danh tố ngươi, ngươi nên nghĩ xem mình phải khai báo với triều đình, với bệ hạ làm sao đi!"
Triệu Bạch Ngư hơi lảo đảo, ngẩng đầu nhìn chằm chặp Điền Anh Trác: "Điền đại nhân, nếu không thì ngài chỉ điểm hạ quan với nhé?"
"Tự tạo nghiệp không thể sống." Điền Anh Trác phất tay áo, quái gở đáp: "Bổn quan học ít thiếu hiểu biết, e là không chỉ điểm nổi cho Triệu tiểu thanh thiên."
"Điền đại nhân xem thường bản thân mình rồi, hạ quan cảm thấy ngoài Thủy vận sứ ra thì cũng chỉ có ngài mới có thể chỉ điểm cho ta thôi." Triệu Bạch Ngư đi về phía trước mấy bước, tiến tới bên cạnh Điền Anh Trác, ánh mắt nhìn gã giữ nguyên không rời nói: "Từ Lưỡng Giang đến hai tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, mỗi năm tàu thuyền chia làm ba đợt vận chuyển, một đợt đi đoàn hai mươi lăm chiếc, nhưng trong sổ sách của ông, ba đợt vận chuyển từ Lưỡng Giang đến Quảng Đông và Phúc Kiến trong một năm đã hoàn thành và dừng lại từ hạ tuần tháng mười rồi. Mỗi một đợt vận chuyển kéo dài tám mươi ngày, không tính những ngày thủy vận phải tạm dừng do mùa khô lượng nước bị giảm đột ngột thì theo lý mà nói, trước đầu mùa xuân không thể có bất cứ thuyền dẫn nào được cấp cho các hành trình đến Quảng Đông hoặc Phúc Kiến cả!"
Bấy giờ, đến lượt Điền Anh Trác lảo đảo lui về phía sau, mặt mũi tối sầm lại, trợn mắt nhìn Triệu Bạch Ngư: "Ngươi..."
Sao đến cả những việc vụn vặt của thủy vận mà y cũng có thể hiểu rõ như vậy?
"Xin đại nhân hãy giải thích cho rõ ràng, hạ quan là người cố chấp, lời nào nghĩ không hiểu thì sẽ khăng khăng muốn hiểu. Còn nghĩ không ra, e là chỉ đành phải tìm đến người thông minh nhất trên đời này, cũng chính là bệ hạ, để ngài giải thích mối nghi hoặc này cho hạ quan mà thôi."
Có binh để dùng, y có thể lập tức bày lại trò cũ, Triệu Bạch Ngư lệnh cho quân lính cải trang đến bến tàu tuần tra, mượn danh nghĩa kiểm tra trong quan lương có lẫn với muối không để tra thuyền quan vận chuyển từ nam chí bắc.
Sơn Kiềm âm thầm thông báo với Trần La Ô, với án muối lậu này đối phương vốn không dám làm bừa, mà nay lại nghe Sơn Kiềm đồng ý cho mượn binh bèn đi thỉnh giáo Tam gia trước, lấy được câu trả lời hãy dừng những chuyến vận chuyển buôn lậu gần đây lại, thế là bèn dặn dò các thương nhân đã đăng ký ở Hội quán Cán Tây trong thời gian này không được làm bất cứ việc gì liên quan đến thủy vận.
Diêm thương bị thương nặng, Hội quán Cán Tây câm như hến, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hội quán đại diện cho hành động của Cán thương, mà lời nói của Cán thương sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến công việc của thủy vận bốn tỉnh ba mươi tám phủ.
Thủy vận dừng thêm một ngày nào, vàng bạc ngày đó sẽ mất trắng, dân số đông doanh nghiệp lớn tuyệt đối không chịu nổi tổn thất to như vậy, rất dễ thấy những bên buôn bán lẻ sợ phá sản cũng sắp phát điên hết rồi, cả đám choáng váng chuyển hướng hệt như con ruồi không đầu, dắt díu nhau đến tìm Ma Đắc Dung.
Ma Đắc Dung cũng giống như Xương Bình công chúa vậy, gã mơ ước mối làm ăn ở cảng thủy vận Tuyền Châu đã lâu, hiển nhiên không từ chối người tới, có điều lúc bố trí cho thuyền vận chuyển, gã vẫn xin phép Xương Bình công chúa như mọi khi.
***
Phủ công chúa.
Xương Bình công chúa: "Trần La Ô không có động tĩnh gì ư?"
Ma Đắc Dung: "Bắt diêm thương, đánh muối lậu, Cán thương bị thương nặng, bây giờ giống như chim sợ ná, e là trong thời gian ngắn sẽ không dám cho thuyền đi. Điện hạ, chúng ta đang có được cơ hội tốt, hãy thu thương nhân đã cùng bọn họ qua lại làm ăn từ đầu về tay đi."
Xương Bình công chúa: "Triệu Bạch Ngư thì sao?"
Ma Đắc Dung cẩn thận nhớ lại, vội vàng đáp: "Không làm gì cả. Nghe Quản Văn Tân nói, Triệu Bạch Ngư bảo gã đến chỗ Sơn Kiềm mượn binh, lão nô nghĩ Sơn Kiềm điên rồi mới cho mượn."
Xương Bình công chúa: "Nếu như Sơn Kiềm đủ thông minh thì lúc này sẽ cho mượn binh."
Ma Đắc Dung: "Nhưng Quản Văn Tân mặt mày ủ dột cả ngày, Triệu Bạch Ngư cũng thường đến Nha môn thúc giục, chờ y vừa đi, Quản Văn Tân liền rên rỉ thở than, lại đi đến chỗ Sơn Kiềm. Lão nô cho rằng, Sơn Kiềm rồi cũng sẽ không kiên trì nữa mà cho mượn binh thôi."
Thấy Xương Bình không đáp lại, biểu cảm như đang hoài nghi, Ma Đắc Dung vội nói: "Dù sao Sơn Kiềm cũng là võ phu, nhưng lại có mối quan hệ tốt với Cán thương. Hội quán Cán Tây vốn định cuối năm lại đưa một lô hàng ra biển, Sơn Kiềm có thể ăn no, bây giờ bị Triệu Bạch Ngư phá rối, gã ta mà hòa nhã với y được mới là chuyện lạ. Triệu Bạch Ngư vừa mới bắt Phương Tinh Văn, bên này Sơn Kiềm đã gấp gáp chạy đến cướp người, ta đoán bây giờ đang là chó cắn chó, bọn họ đấu với nhau, thuận tiện cho chúng ta tranh thủ xuất hàng."
Xương Bình công chúa: "Cẩn thận vẫn hơn, trước tiên phái người đến bến thuyền xem có nhiều quân lính hơn hay không."
Ma Đắc Dung: "Lão nô biết."
"Chờ đã." Xương Bình công chúa bỗng gọi người lại, "Để ý cửa ngõ, biến thuyền xem có những người la mặt không, nếu như sóng êm biển lặng thì sắp xếp hàng rời bến ngay."
Ma Đắc Dung vui vẻ nhướn mày: "Lão nô tuân lệnh điện hạ." Nói xong rời khỏi phủ công chúa.
Ma Đắc Dung vừa đi, nữ quan đã lên tiếng, "Cán thương bị đánh ác, chắc chắc sẽ kiêng dè, không dám gây động tĩnh gì quá lớn trong thời gian nhạy cảm này, đây chính là thời cơ tốt ngàn năm mới có được để chúng ta thu gom hết mối buôn bán trong tay bọn họ, không thể bỏ qua."
Xương Bình hiểu hơn ai hết, hành động này chính là để chèn ép Cán thương, là thời cơ tốt để thể hiện thế lực lớn mạnh của mình, dù Sơn Kiềm có đồng ý cho mượn binh, cho Triệu Bạch Ngư người để dùng, bà cũng sẽ bí quá hóa liều nắm bắt cơ hội đó.
"Cứ đế Ma Đắc Dung ra bến tàu xem thử, nếu như quả thật là có người lạ, chúng ta ở đây cũng đã có thể đề phòng sẵn trước."
***
Hội quán Cán Tây.
Ông chủ Bình hỏi Trần La Ô: "Tam gia bảo chúng ta chờ, cũng dừng hết mọi công việc thủy vận, nhưng lại để mặc cho thương nhân ngoài tỉnh rời Hội quán sao? Ông ta có biết Thủy đại nhân gửi thư đến nói, trong tay Điền Anh Trác đã trống đi rất nhiều thuyền quan rồi, rõ ràng là Xương Bình công chúa muốn nhân cơ hội này cướp đường làm ăn bao năm qua của chúng ta! Nếu như thật sự bị Xương Bình công chúa nắm thời cơ hành động trước, sau này muốn quay về, e là sẽ rất khó khăn."
Thấy Trần La Ô không nói, có vẻ như vẫn khăng khăng làm theo ý mình nghe lời Tam gia, ông chủ Bình càng sốt ruột hơn nữa.
"Sợi tơ vàng muối lậu đã đứt, chẳng lẽ ngươi còn muốn chắp tay dâng cảng thủy vận Tuyền Châu cho người khác!"
Trần La Ô đè mi tâm, ông chủ Bình là người đứng đầu Nha hàng Lưỡng Ginag, bình thường nhiều mối làm ăn đều cần đến gã đả thông quan khiếu*, tuy rằng gã bịp bợm kiêu ngạo nhưng là người không thể thiếu, hắn chỉ đành kiên nhẫn giải thích kế hoạch của Tam gia cho gã nghe.
(*) Câu này có nghĩa là đút lót để làm việc gì đó trót lọt.
"... Nói vậy là ngươi vẫn chưa nghĩ ra được hay sao? Lần này Triệu Bạch Ngư hành động, nói Xương Bình công chúa không đổ dầu vào lửa mà ngươi cũng dám tin? Soái sứ Giang Đông Hồ Hòa Nghi năm ngoái vừa đến phủ nhậm chức đã gióng trống khua chiêng đến thăm phủ công chúa, lão không hề che giấu lòng ngưỡng mộ của mình đối với công chúa, ai cũng biết lão ta chính là người của công chúa, thay công chúa làm việc! Triệu Bạch Ngư là con trai ruột mà công chúa đã vứt bỏ lại kinh đô, y chính là huyết mạch duy nhất của bà ta!"
Ông chủ Bình được khai sáng: "Triệu Bạch Ngư và Xương Bình công chúa là một phe sao? Mẹ con y bắt tay nhau là muốn chỉnh chết thương bang chúng ta đây mà! Rồi sau đó giật lấy mối làm ăn mà thương bang sở hữu —— Được lắm, tính hay lắm, đây là Thục Ngô liên thủ bắt nạt chúng ta còn gì."
(*) Nguyên văn là Thể Hồ Quán Đính, đây là một thành ngữ Trung Quốc; thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cũng có ý hình dung sự tươi mát dễ chịu.
Dừng một lúc, gã lại vội hỏi: "Không đúng, nếu như Triệu Bạch Ngư và Xương Bình công chúa là một phe, vậy y có còn đối đầu với công chúa như lời Tam gia đã nói hay không?"
Trần La Ô: "Có lẽ Xương Bình công chúa vẫn còn chút tình cảm mẹ con với Triệu Bạch Ngư, nhưng y thì không hẳn. Y tìm Sơn Kiềm mượn binh là đủ để lộ ra ý đồ đó rồi."
Ông chủ Bình thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là vậy." Bỗng nhiên gã vỗ đầu, phiền muộn không thôi: "Thì ra là vậy! Nếu như ban đầu chúng ta nghe lời Tam gia không hành động, Xương Bình công chúa sẽ ra tay trước hấp dẫn sự chú ý của Triệu Bạch Ngư, bọn họ đấu pháp với nhau đến khi hai bên đều thiệt, đến lúc đó chúng ta hoàn toàn có thế làm ngư ông đắc lợi rồi!"
Trần La Ô thở dài: "Ta cũng mới nghĩ thông điểm này khi muối lậu bị bắt."
Ông chủ Bình: "Nhưng Quản Văn Tân có đầu tường, bên cạnh lại có Ma Đắc Dung, Triệu Bạch Ngư mượn binh chẳng phải công chúa cũng sẽ biết sao? Bà ta biết rồi sẽ còn ra tay ư?"
Trần La Ô: "Ta hỏi ngươi, nếu như bây giờ bên bị thương là công chúa, thủy vận trong tay bị bỏ trống, ngươi có dám bí quá hóa liều hay không?"
Ông chủ Bình không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Một Triệu Bạch Ngư mà thôi!"
Xương Bình công chúa và Hội quán Cán thương chiếm thủy vận bốn tỉnh, ai nấy đều đỏ mắt trước một nửa giang sơn trong tay đối phương, mai kia nếu có được cơ hội nuốt trọn làm sao nỡ lòng bỏ qua?
"Ta hiểu rồi!" Ánh mắt ông chủ Bình nham hiểm, "Xương Bình muốn làm hoàng tước thì cũng phải xem coi bà ta có bản lĩnh hay không!"
***
Bến thuyền Hồng Châu.
Ngụy bá nói: "Xương Bình công chúa không phải hạng ngu xuẩn, bà ta sẽ không đoán ra cạm bẫy ngài bày ra chứ?"
Triệu Bạch Ngư cuộn tay trong áo, nhìn về phía bến thuyền kẻ đến người đi, trong đó có ít nhất mười người là binh lính cải trang để kiểm tra bến thuyền mà y mượn từ chỗ Sơn Kiềm.
"Ông biết vì sao những kẻ xảo quyệt và tham lam nhất thường là những người quyền cao chức trọng không?"
"Bởi vì bọn họ có quyền thế, cho nên mới tham nhiều?"
"Là một trong số nhiều nguyên nhân thôi. Lý do thật sự khiến cho những người có quyền binh ngút trời tham ô không ngừng nghỉ chính là dục vọng vô tận, lòng người ấy mà, một khi đã thả mặc là rất khó mà thu hồi trở lại. Quen làm vua một cõi, đi nhiều đường tối, lá gan cũng càng ngày càng lớn, nỗi sợ quốc pháp và triều đình ngày càng giảm, cho nên mới nói lòng cương thần dễ dàng mất đi sự sợ hãi."
Triệu Bạch Ngư cảm thán: "Chỉ một con đường muối lậu là đã có thể mang lại số lời lớn như vậy rồi, huống chi là buôn lậu hải vận? Một nửa giang sơn không chủ, cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu như ngay cả lá gan bí quá hóa liều cũng không có, thì trái lại ta nên nghi ngờ Xương Bình công chúa làm cách nào để cắm rễ ở Lưỡng Giang suốt hai mươi năm nay."
Buôn lậu qua thủy vận vốn là tội chém đầu, đã dám liều mình phạm pháp thì còn sợ một Tào ty sứ nhỏ bé như y đào hố trước mặt hay sao?
Ngụy bá nhanh mắt liếc thấy bên dưới có một khuôn mặt quen thuộc: "Là Ma Đắc Dung."
Triệu Bạch Ngư: "Ở đâu?"
Ngụy bá chỉ một người đàn ông mặc áo vải, đội nón lá đang ngồi ở sạp nước trà lén lút nhìn quanh.
"Chắc là nghe lệnh đến điều tra bến tàu đây mà."
Triệu Bạch Ngư bật cười một tiếng: "Vậy là rõ rồi, Xương Bình công chúa thật sự có ý đoạt lấy mối này, chúng ta cứ việc ngồi chờ là được."
***
"Quả nhiên là Sơn Kiềm vẫn cho mượn binh, chừng mười tên lạ mặt tuần tra ở bến tàu, hẳn là quân lính cải trang để theo dõi thuyền quan. Triệu Bạch Ngư này một bụng quỷ kế, đúng là không tầm thường." Ma Đắc Dung buông ly rượu xuống, hừ lạnh một tiếng: "Đi đến mấy ngôi miếu nát trong thành hoặc dưới gầm cầu tìm mấy tên lưu manh đến đây, cho nhiều tiền một chút để bọn họ giải quyết mấy quân lính kia đi."
Thuộc hạ: "Tuân lệnh!"
***
Ngụy bá ném đám người xuống đất trước mặt Triệu Bạch Ngư như thể ném xâu bánh ú, "Bọn chúng định ra tay giết chết quân lính ở bến thuyền, bị ta bắt tại trận, đây đều là các hiệp khách trong phủ Hồng Châu, thường xuyên giúp người khác làm các chuyện xấu như đốt giết bắt cóc."
Ông rút đao, xin phép Triệu Bạch Ngư: "Cần ta giết hết không?"
Triệu Bạch Ngư còn chưa lên tiếng, xâu bánh ú mới nhận ra người mà Ma Đắc Dung kêu bọn họ đi giết là quân lính, ai nấy đều sợ hãi liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Triệu Bạch Ngư đứng bên cạnh bọn họ nói: "Giết quân lính, gan của các ngươi cũng lớn quá nhỉ, bổn quan có thể chém cả nhà các ngươi đấy!"
Nói là hiệp khách, thật ra phải gọi bọn họ là cường hào ác bá địa phương quen thói hống hách thì hơn, bấy giờ đồng loạt gào lên kêu khóc: "Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xúc phạm đại nhân, cầu xin đại nhân tha mạng!"
"Muốn ta tha mạng cũng được, các ngươi ai tự nguyện nhận việc, đi nói cho Ma Đắc Dung biết quân lính đều bị xử lý gọn rồi?"
"Ta ta ta!"
Đám người nhao nhao tranh cơ hội giữ mạng sống, một kẻ trông hung dữ nhất ở chính giữa thẳng tay đè đồng bọn ra đánh mới cướp được cơ hội chạy việc.
Triệu Bạch Ngư dặn dò gã: "Bổn quan cho ngươi một vài vật làm tin, ngươi phải phát huy kĩ năng diễn xuất tốt nhất trên đời này để lừa gạt Ma Đắc Dung, chỉ cần Ma Đắc Dung hoài nghi dù chỉ một chút thôi, thì hoặc là ngươi có gan chạy trốn, hoặc là bổn quan sẽ lập tức đem ngươi đi lăng trì."
Ác bá kia bị dọa run sợ, gật đầu lia lịa.
"Đi đi."
Thả người chạy đi xong, Ngụy bá hỏi: "Ngũ lang không sợ gã một đi không trở lại sao?"
"Chắc chắn gã sẽ không quay lại, nhưng nhất định sẽ đến lừa gạt Ma Đắc Dung để lấy lại món tiền giết người."
Ngụy bá: "Phải làm sao với những người còn lại đây?"
Triệu Bạch Ngư: "Tách họ ra, bảo là tố cáo có công, chỉ cần làm phản tố cáo tội trạng của đồng bọn thì không chỉ có thể sống sót rời đi mà còn có thể nhận tiền thưởng từ quan phủ. Sau khi viết tội trạng ra thì đưa đến chỗ Tri phủ."
Ngụy bá nghĩ ngợi một chút rồi không nhịn được bật cười, dùng cách này để cho đám ác bá không có chuyện ác nào không làm tự tranh giành tố giác lẫn nhau, còn bọn họ thì không cần phải dùng thêm bất kì hình phạt nào cả.
***
Thả ác bá đi lừa Ma Đắc Dung, Triệu Bạch Ngư ở bên này cũng phải ra tay, một hôm này mang mười mấy cáng phủ vải trắng đến phủ Quản Văn Tân, không lâu sau đã ỉu xìu ra khỏi phủ.
Ma Đắc Dung hỏi dò Quản Văn Tân, biết được ngày hôm đó Sơn Kiềm nổi trận lôi đình, thu hồi số binh đã cho Triệu Bạch Ngư mượn, trong lòng âm thầm bày mưu, sau đó gã phái người theo dõi Triệu Bạch Ngư, phát hiện y thường xuyên ra vào quán rượu một mình thì rất đắc ý.
Xin phép Xương Bình công chúa, biết được ngày tháng chính xác mà thuyền đi xong, Ma Đắc Dung lập tức tuồn tin ra, thương nhân bốn tỉnh ba mươi tám phủ nghe tiếng, nhất thời lao nhao như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.
Trong quán rượu, Triệu Bạch Ngư nhìn một hàng dài xe ngựa kéo đến tận phủ trạch của Ma Đắc Dung rồi bật cười thành tiếng, uống xong một ly trà liền ra khỏi gian riêng, đúng lúc gặp được Triệu Trọng Cẩm đang từ dưới lầu đi lên.
Triệu Trọng Cẩm đang đỡ một bà lão đầu đầy tóc bạc, vẻ ngoài hiền hòa, cẩn thận đi cầu thang lên lầu hai, theo phía sau là hai ba nha hoàn gia đinh, họ đều gật đầu với Triệu Bạch Ngư đang nhường đường.
Đang định lách vai đi qua, bà lão đột nhiên vươn tay bắt lấy cánh tay của Triệu Bạch Ngư hỏi: "Đây là Ngũ lang sao?"
Triệu Bạch Ngư nhíu mày, liếc nhìn Triệu Trọng Cẩm đang lộ vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó cúi đầu dịu dàng đáp: "Bà ơi, bà nhận lầm người rồi."
Bà lão không vui nói: "Con là Triệu gia ngũ lang đúng chứ? Con và nhị lang là anh em mà? Mẹ con có phải là Tạ thị Lang Huyên không?"
Lúc này đến cả Triệu Bạch Ngư cũng ngạc nhiên.
"Ta là Triệu gia ngũ lang, nhưng mẹ ruột ta —— "
"Không đúng!" Bà lão lớn tiếng nói, "Làm sao có thể lừa cữu ngoại tổ mẫu (*) được?"
(*) Theo mình tìm hiểu thì cữu ngoại tổ mẫu là vợ của anh/em của bà ngoại, dì của mẹ.
Cữu ngoại tổ mẫu?
Triệu Bạch Ngư nhớ là nguyên quán của Triệu Bá Ung ở Giang Châu, cũng ở tỉnh Giang Tây, còn nhà mẹ của Tạ thị tuy ở Dương Châu, nhưng vì một vài lý do từ khi còn nhỏ đã ở nhà cữu mẫu tại Giang Châu, cho nên mới trở thành thanh mai trúc mã của Triệu Bá Ung.
Triệu Trọng Cẩm dắt cữu ngoại tổ mẫu ra một bên nói: "Ngũ lang hơi nghịch ngợm, thích đùa giỡn với người khác, đợi nhị lang nói chuyện với đệ ấy một chút đã, người đi vào phòng trước được không?"
Cữu ngoại tổ mẫu nhấn mạnh: "Đừng có trách ngũ lang, cữu ngoại tổ mẫu vừa gặp thằng bé là đã thấy quen mắt. Cữu ngoại tổ mẫu rất thích ngũ lang, con đừng trách thằng bé, nếu không ta sẽ đau lòng."
Triệu Trọng Cẩm dụ dỗ một phen mới có thể đưa người vào gian riêng trước, sau đó xoay người nói với Triệu Bạch Ngư: "Xin lỗi, cữu ngoại tổ mẫu lớn tuổi rồi, nhận lầm ngươi thành tứ lang. Cũng không biết có chuyện gì nữa, bà ấy chưa từng gặp tứ lang, càng không quen biết ngươi, chỉ mới gặp lần đầu mà đã... Chắc là do ngươi trông giống cha, ngũ lang cũng giống cha, hoặc cũng có thể vì mẹ từng nhắc trong thư rất nhiều, cữu ngoại tổ mẫu mới nhận nhầm."
Hắn cũng cảm thấy kì lạ, cữu ngoại tổ mẫu tinh mắt, đầu óc cũng còn rất minh mẫn, sao có thể nhận nhầm người được?
Triệu Bạch Ngư lắc đầu đáp: "Không sao." Từ trước đến giờ y rất nhẫn nại với người lớn, "Không còn gì nữa thì thôi, ta đi trước đây."
Triệu Trọng Cẩm gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng Triệu Bạch Ngư biến mất xong mới xoay người vào gặp cữu ngoại tổ mẫu.
Cữu ngoại tổ mẫu nhận ra Triệu Bạch Ngư không vào cùng lập tức bực bội: "Ngũ lang không định vào gặp cữu ngoại tổ mẫu à, hay là bị con đuổi chạy mất rồi?"
Triệu Trọng Cẩm bật cười: "Ngũ lang còn có chuyện quan trọng cần làm, vừa nãy đến đây là vì đang thi hành công vụ... Đợi ngày nào rảnh rỗi, con lại đưa ngũ lang đến nhà thăm người có được không?"
Cữu ngoại tổ mẫu miễn cưỡng tin lời hắn: "Đừng có mà gạt bà già này đấy."
Triệu Trọng Cẩm hầu hạ trưởng bối, thuận miệng hỏi thử: "Nhắc mới nhớ, người còn chưa từng gặp ngũ lang, con cũng chưa từng nhắc tới, đây lại còn là ở bên ngoài, sao người lại nghĩ đệ ấy là ngũ lang?"
Cữu ngoại tổ mẫu liếc Triệu Trọng Cẩm, không vui vẻ đáp: "Người ta chỉ già mà thôi chứ đâu phải bà lão hồ đồ. Cữu ngoại tổ mẫu của con năm xưa là tài nữ nổi tiếng nhất Giang Châu đấy, mẹ con từ nhỏ đã do ta dạy dỗ, ta đào tạo được tài nữ Giang Nam, cha con cũng là do ta trông lớn lên, chúng nó từ nhỏ đến lớn trông như thế nào ta đều ghi tạc trong lòng. Đứa trẻ mà chúng sinh ra có dáng vẻ ra sao chẳng lẽ ta lại không nhận ra được ư? Huống chi lúc nãy khi các con đối mặt nhau nhìn một cái đã biết là người quen rồi!"
Quả nhiên là nguyên nhân này, Triệu Trọng Cẩm vội vàng nhận lỗi: "Nhị lang ngu ngốc, không biết cữu ngoại tổ mẫu có tài hơn người."
Lúc còn trẻ, cữu ngoại tổ mẫu thật sự là một người hoạt bát nhanh trí, đến bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ già.
Bà cụ gọi thêm một đống thức ăn mà mình không thể ăn được, sau đó thúc giục Triệu Trọng Cẩm vừa ăn vừa miêu tả hương vị cho mình nghe, thèm thuồng đến mức liên tục nuốt nước bọt.
Đến khi Triệu Trọng Cẩm gần như no căng bụng, cữu ngoại tổ mẫu mới bất thình lình nói một câu: "Đôi mắt của thằng bé giống hệt như bé con*."
(*) Bé con ở đây là từ thân mật dùng để gọi con cháu trông nhà, không phải là em bé.
Triệu Trọng Cẩm bật cười một tiếng rồi bỗng nhiên thu nụ cười lại: "Cữu ngoại tổ mẫu cảm thấy mắt của ngũ lang giống mẹ ư?"
Bà cụ nhìn một bàn thức ăn, đáp: "Tất nhiên rồi. Ngũ lang giống Thừa Giới, chỉ có ánh mắt là giống mẹ con nhất. Mắt mẹ con vừa trong vừa nhuận, giống như mắt hạnh nhưng đuôi mắt lại hơi dài, tròn hơn mắt phượng một chút, vô cùng đặc biệt."
Triệu Trọng Cẩm đã ở Lưỡng Giang hai năm trời, không phải hắn chưa từng gặp Xương Bình công chúa, hắn nhớ rõ mắt của công chúa xinh đẹp ma mị giống như mắt cáo, khác một trời một vực với Tạ thị.
Mắt của con trai nhà họ Triệu đều giống như Triệu Bá Ung, nhưng chẳng lẽ một người thậm chí không cùng một mẹ sinh ra với bọn họ như Triệu Bạch Ngư lại có được đôi mắt giống hệt mắt của Tạ thị sao?
Sóng lòng Triệu Trọng Cẩm sôi sục, bên ngoài lại làm ra vẻ không sợ sóng dữ, ăn một bữa cơm với cữu ngoại tổ mẫu xong thì đưa bà cụ hồi phủ, sau đó về lại thư phòng của mình ngồi im một lúc lâu, nghĩ đến điều gì đó, hắn vội vàng lấy giấy bút ra viết một bức thư nhà, lúc nhắc đến cữu ngoại tổ mẫu vốn đã định viết luôn cả câu nói của bà cụ vào.
Nhưng mà hắn nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như là do hắn nghĩ nhiều, chẳng phải mẹ và tứ lang sẽ bị tổn thương hay sao?
Thế là Triệu Trọng Cẩm bèn bỏ ý định đó đi, dù sao hắn cũng đang ở Lưỡng Giang, lại còn là cùng một nơi với Triệu Bạch Ngư, sau này chú ý nhiều hơn là được.
Cùng lúc đó, cữu ngoại tổ mẫu thiu thiu sắp ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, gọi các tỳ nữ đến nói: "Mau chuẩn bị giấy mực, ta muốn kể chuyện cho bé con nghe."
Tỳ nữ cung kính đỡ bà cụ dậy: "Lão thái thái muốn viết thư nhà sao?"
"Viết cho bé con của ta, hôm nay ta gặp được nhị lang và ngũ lang, mới vừa vào mộng lại nhìn thấy ngũ lang, mơ thấy lúc thằng bé còn nhỏ, vừa trắng trẻo vừa đáng yêu, còn khóc lóc với ta, khóc đến nỗi lòng ta đau nhói. Ôi, chắc là ta phải viết thư hỏi bé con một câu xem, có phải Thừa Giới đối xử không tốt với ngũ lang hay không, tính tình cậu ta khó ở như vậy, nói không chừng vì tiểu lang quân nhà chúng ta không viết được chữ nên phạt thằng bé úp mặt vào tường rồi." Cữu ngoại tổ mẫu thở gấp, "Các ngươi phân xử công bằng xem, ngũ lang mới bao lớn, có thể phạt đứng hay sao?"
Lão thái thái xem chuyện trong mơ là thật, tỉnh lại còn nổi giận với Tể tướng gia ở phủ kinh đo, hai tỳ nữ đứng ở cửa trợn mắt nhìn nhau một cái, không khỏi bật cười trước câu chuyện mà bà cụ nằm mơ thấy.
Cữu ngoại tổ mẫu: "Ta không quan tâm, ta phải viết thư ngay, mau tìm tiểu nha đầu nào viết chữ đẹp đến viết giúp cho ta."
"Dạ dạ, bút mực đến nơi hầu hạ rồi đây ạ."
Cũng không phải là yêu cầu gì tổn hại thân thể, ngại gì mà không nghe lời làm theo?
***
Bóng đêm mịt mù, sự im lặng bao trùm khắp nơi.
Chợt có ánh lửa sáng lên từ giữa lòng sông, mấy chục chiếc thuyền quan xé rách màn sương mù dày đặc, từ từ tiến về phía trước, đến bến thuyền rồi bèn thả neo, một nhóm thanh niên trai tráng leo xuống thuyền, chia nhau ra chuyển lô hàng được đóng kín có dán tem của Phát vận ty đông nam lục lộ lên thuyền.
Thuyền của Ma Đắc Dung cũng đang ở sát bên bờ, gã đích thân đứng ở mũi thuyền giám sát bên dưới, nhìn hàng hóa từ trời nam đất bắc chuyển đến được mang lên từng thuyền, một lát nữa thuyền ra đến cửa sông phủ Hồng Châu sẽ lại chia làm hai nhóm xuôi về phía nam, một nhóm đến Quảng Châu, nhóm còn lại đến Tuyền Châu, đợi đến khi ra khỏi cửa biển chính là chim sải cánh bay lên trời cao, quay trở về cả thuyền đầy vàng.
Tưởng tượng đến hình ảnh vàng chất thành đống trên thuyền quan, Ma Đắc Dung thật sự hưng phấn đến mức chà sát hai tay vào nhau.
Chủ sự nhìn sắc trời rồi lại nhìn về phía bến tàu cách đó không xa, nơi đó tựa như có một con thú dữ kinh khủng sống trong bóng đêm khiến cho lòng người hoang mang lo sợ.
Gã sờ lên cổ, khịt khịt mũi ngửi mùi hương bay trong không khí.
"Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"
"Mùi cá sao?"
"Không phải." Chủ sự lắc đầu, bước vài bước về phía bến tàu: "Mùi giống như là... Dầu hỏa? Có mùi gì đó như mùi dầu hỏa vậy."
Những chủ sự khác chỉ cười nói: "Mùi dầu hỏa ở đâu ra chứ? Nơi này cũng chẳng phải là đồn quân công."
Vừa dứt lời, đột nhiên bên bờ có vô số cây đuốc được đốt sáng lên, một đám quân lính từ trong bóng đêm chạy ra xếp thành một hàng bao vây nửa khúc sông của bến thuyền, tất cả đều quỳ một chân trên đất, tay giương cánh cung, đầu mũi tên buộc chặc một bó vải được phết dầu hỏa, các bó vải đều đang bùng cháy rừng rực.
Ngụy bá bước ra, sắc mặt lạnh xuống: "Người trước mặt nghe rõ, quan sai làm việc, hiện nghi ngờ tàu thuyền vận chuyển hàng buôn lậu, cả gan không phối hợp thì vạn tên rời nỏ, giết chết bất luận tội!"
Nhất thời ai nấy đều rơi vào thế nguy hiểm, lo lắng không yên nhìn về phía các chủ sự, đám người kia tái mặt, ngỡ ngàng luống cuống.
Ma Đắc Dung chướng mắt đá văng chú sự đứng ở mũi thuyền chắn trước mặt mình ra, sợ sệt nhìn một loạt quân lính trên bờ, cắn răng nghiến lợi quát lại: "Cung binh? Triệu, Bạch, Ngư!"
Chẳng phải quân lính ở bến tàu đều đã bị giết sạch rồi hay sao? Làm cách nào Triệu Bạch Ngư biết được thời gian mà bọn họ cho thuyền đi? Không phải Sơn Kiềm đã từ chối cho mượn binh rồi ư? Triệu Bạch Ngư kiếm quân lính ở đâu ra? Chẳng lẽ bọn họ bắt tay nhau giở trò với gã?
Ma Đắc Dung dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ba mươi chiếc thuyền hàng trên sông, chạy một chuyến này gã có thể kiếm được đến hai ba triệu lượng, làm sao có thể cam tâm buông bỏ? Nhưng trước mắt vẫn nên lấy việc bảo toàn an nguy của bản thân làm trọng thì hơn.
Nghĩ vậy, Ma Đắc Dung ra lệnh: "Chúng ta đi trước."
Thuyền mà gã ngồi là thuyền nhẹ, tốc độ di chuyển nhanh, có thể nhanh chóng lái thuyền chạy đi, nhưng mũi thuyền chỉ vừa xê dịch đôi chút thôi, lập tức có một đội nhỏ nhắm cung tên lửa về phía thuyền.
Ngụy bá: "Kẻ nào lén lút trốn truy bắt, giết sạch không tha!"
Cả người Ma Đắc Dung cứng ngắc, đứng trước ánh lửa, gã không thể nào chạy trốn nữa rồi.
***
Hàng bị dở xuống bến thuyền trở lại để cho quân lính canh chừng, chủ sự và Ma Đắc Dung đều bị nhốt tại Nha môn Tào ty, sắc trời còn chưa sáng, tin tức Triệu Bạch Ngư mượn binh giam giữ hàng hóa của thương nhân đã truyền đến khắp các nơi tỉnh Giang Tây như thể mọc thêm cánh.
Trần La Ô và ông chủ Bình một đêm không ngủ đợi tin vừa nghe thấy, trong mắt cả hai đều tràn ra sự vui vẻ.
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
Trần La Ô đáp: "Sáng nay tiểu đồng của Tam gia có nói, bọn họ sẽ còn đấu với nhau một hai lần nữa, dù Xương Bình công chúa có thể lấy lại số hàng bị giam giữ kia lại hay không, thì Triệu Bạch Ngư cũng đã đắc tội với công chúa. Cho nên tình mẹ con gì đó cũng sẽ cạn sạch hết. Triệu Bạch Ngư vừa đến Lưỡng Giang được mấy tháng đâu? Không cần biết là đường thuỷ đường bộ gì, y đều đã đắc tội đủ thứ người cả rồi. Kế đến chỉ e là những người đó sẽ hợp nhất tấn công."
***
Thư phòng, phủ trạch Tri phủ Hồng Châu.
Sơn Kiềm cho binh lính đến báo tin lui xuống, thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Đúng theo kế hoạch."
***
Nha môn Tào ty thắp đèn sáng rực.
Đại quan nhị phẩm mặc công phục tím mang chừng mười quân lính đến gõ cửa Nha môn, đi thẳng đến công đường, mà quân lính cũng mang ghế thái sư đến đúng lúc cho ông ta ngồi.
Đại quan nhị phẩm mặc đồ tím quát lên: "Triệu Bạch Ngư ở đâu? Gọi hắn ra đây!"
Phán quan Chuyển vận Đậu Tổ Mậu ôm mũ quan vội vàng chạy đến, lúc qua ngạch cửa không chú ý nên ngã chỏng chơ, nhưng gã không dám kêu đau, nhanh chân chạy đến bên cạnh đại quan nhị phẩm cúi người chào: "Hạ quan Phán quan Chuyển vận Đậu Tổ Mậu ra mắt đại nhân, đại nhân đến tìm Tào ty sứ sao? Tào ty sứ vẫn còn đang ở phủ Tào ty, đã phái người đi truyền lời rồi ạ."
Đại quan nhị phẩm híp mắt hỏi: "Nghe nói đêm nay các ngươi oai phong lắm nhỉ, mang theo cung binh một doanh, còn dùng cả dầu hỏa, bắt một đám người làm ăn buôn bán đàng hoàng như thể bắt cướp giết giặc? Còn giữ một số lượng hàng hóa lớn lại nữa?"
Đậu Tổ Mậu khó xử đáp: "Cái này... Hạ quan cũng không biết."
"Vậy bây giờ ngươi biết chưa?"
"Dạ biết, biết rồi."
"Biết rồi còn không thả người ra!"
"Ta không ta... Ta không thể, hạ quan không thể làm trái việc thượng sai dặn dò —— "
"Triệu Bạch Ngư là thượng sai của ngươi, chẳng lẽ bổn quan không phải thượng sai? Triệu Bạch Ngư đó đến trước mặt ta còn phải gọi ta một tiếng thượng sai đấy! Rốt cuộc là ngươi nghe lời của ai?"
Mặt Đậu Tổ Mậu lúc này hệt như đưa đám, rơi vào tình thế khó xử, đại quan nhị phẩm nọ nháy mắt cho người bước đến bắt Đậu Tổ Mậu lại, còn dịnh mạnh dạn xông vào trong ngục của Nha môn Tào ty thả hết người bị giam chạy ra ngoài, thì lúc này Triệu Bạch Ngư không nhanh không chậm ra sân.
"Thượng sai không cần phải trút giận lên người dưới quyền, hành vi của hạ quan đều là vì chức trách, hạ quan làm việc ngay thẳng chính đáng, cũng không biết là đại nhân dựa vào danh mục gì đến đây ra lệnh ta thả người ra?" Triệu Bạch Ngư đi đến trước mặt đại quan nhị phẩm hành lễ, "Không biết ngài là vị đại nhân nào trong hai vị Phát vận sứ đông nam lục lộ?"
"Điền Anh Trác."
"Ra mắt Điền đại nhân."
"Ngươi tới là được rồi, mau thả người ra."
"Lý do là gì?"
"Vậy lý do mà ngươi bắt người là gì?"
"Hẳn là Điền đại nhân cũng biết khoảng thời gian trước hạ quan đã bắt phá một án vận chuyển muối lậu cực lớn, Lưỡng Chiết bị liên lụy, hạ quan bèn đoán rằng thủy vận Hồng Châu này có lẽ cũng không sạch sẽ, vì vậy mới nói suy nghĩ của mình cho Sơn soái sứ, ông ấy cũng đồng ý với suy nghĩ của ta. Ta muốn mượn binh tra bến thuyền, Sơn soái sứ cho mượn mà không nói hai lời. Hạ quan lệnh cho người đến chợ bán thức ăn trước, trà trộn trong đám công nhân bến thuyền mấy ngày trời, học được một nửa kiểu cách sẽ để cho bọn họ đi nằm vùng, kết quả là phát hiện có điều không đúng —— "
Triệu Bạch Ngư lộ vẻ mặt tức giận nói: "Ấy vậy mà lại có người lợi dụng thuyền quan để buôn lậu! Hầy, ban đầu hạ quan không định bắt người bèn hỏi bọn họ có thuyền dẫn* hay không, một người hai người đều không đưa ra được! Chứng tỏ là buôn lậu còn gì! Điền đại nhân ngài nói xem, có đáng giận không cơ chứ?"
(*) Thuyền dẫn là giấy tờ chứng nhận đi thuyền hợp pháp của những người làm việc trên thuyền.
Điền Anh Trác: "Ai nói bọn họ không có thuyền dẫn?" Gã đưa tay, lập tức có người cầm đến một xấp sổ sách và thuyền dẫn đặt lên lòng bàn tay, cầm lên một tờ trong số đó: "Thuyền dẫn của ba mươi chiếc thuyền hàng cộng với mười lăm thương nhân đều ở đây, Triệu Bạch Ngư, ngươi còn lời gì để nói nữa không?"
Triệu Bạch Ngư nửa tin nửa ngờ cầm lấy sổ sách và thuyền dẫn xem nhanh.
"Thế nào? Thấy rõ ràng rồi chứ, xem có hiểu không! Triệu Bạch Ngư ngươi vừa mới đến Lưỡng Giang đã quậy cho long trời lở đất, bổn quan đứng ở góc nhìn khách quan, niệm tình ngươi làm việc cho triều đình nên mới không nói nhiều, nhưng bây giờ nhìn thử xem hành động của người điên rồ biết bao nhiêu? Nhìn ai cũng thấy có tội sao? Bắt phá muối lậu đúng là công lớn, nhưng chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, thủy vận Lưỡng Giang này, quan lại và thương nhân Lưỡng Giang này đều không một ai sạch sẽ hay sao? Cứ cho rằng thủy vận có vấn đề thì cũng không nằm trong phạm vi quản lý của ngươi, có chuyện gì cùng lắm thì ngươi đi tố cáo lên Tri phủ Hồng Châu, Đề hình ty, bằng không thì đến thẳng Phát vận ty mà nói, nói với bổn quan đây này! Lưỡng Giang nhiều quan như thế, chẳng lẽ không có một ai minh oan giúp ngươi?"
Trong lòng Điền Anh Trác ngập tràn căm phẫn: "Không bằng không cớ, giữ lại ba mươi chiếc thuyền, ngươi sẽ giải thích với thương nhân Lưỡng Giang thế nào? Làm cách nào để giải thích với các quan lại ở Lưỡng Giang bị ngươi làm cho liên lụy? Đừng nói ta không giúp ngươi, chuyện lần này ngươi làm đúng là quá đáng, cứ chờ xem quan lại Lưỡng Giang liên danh tố ngươi, ngươi nên nghĩ xem mình phải khai báo với triều đình, với bệ hạ làm sao đi!"
Triệu Bạch Ngư hơi lảo đảo, ngẩng đầu nhìn chằm chặp Điền Anh Trác: "Điền đại nhân, nếu không thì ngài chỉ điểm hạ quan với nhé?"
"Tự tạo nghiệp không thể sống." Điền Anh Trác phất tay áo, quái gở đáp: "Bổn quan học ít thiếu hiểu biết, e là không chỉ điểm nổi cho Triệu tiểu thanh thiên."
"Điền đại nhân xem thường bản thân mình rồi, hạ quan cảm thấy ngoài Thủy vận sứ ra thì cũng chỉ có ngài mới có thể chỉ điểm cho ta thôi." Triệu Bạch Ngư đi về phía trước mấy bước, tiến tới bên cạnh Điền Anh Trác, ánh mắt nhìn gã giữ nguyên không rời nói: "Từ Lưỡng Giang đến hai tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, mỗi năm tàu thuyền chia làm ba đợt vận chuyển, một đợt đi đoàn hai mươi lăm chiếc, nhưng trong sổ sách của ông, ba đợt vận chuyển từ Lưỡng Giang đến Quảng Đông và Phúc Kiến trong một năm đã hoàn thành và dừng lại từ hạ tuần tháng mười rồi. Mỗi một đợt vận chuyển kéo dài tám mươi ngày, không tính những ngày thủy vận phải tạm dừng do mùa khô lượng nước bị giảm đột ngột thì theo lý mà nói, trước đầu mùa xuân không thể có bất cứ thuyền dẫn nào được cấp cho các hành trình đến Quảng Đông hoặc Phúc Kiến cả!"
Bấy giờ, đến lượt Điền Anh Trác lảo đảo lui về phía sau, mặt mũi tối sầm lại, trợn mắt nhìn Triệu Bạch Ngư: "Ngươi..."
Sao đến cả những việc vụn vặt của thủy vận mà y cũng có thể hiểu rõ như vậy?
"Xin đại nhân hãy giải thích cho rõ ràng, hạ quan là người cố chấp, lời nào nghĩ không hiểu thì sẽ khăng khăng muốn hiểu. Còn nghĩ không ra, e là chỉ đành phải tìm đến người thông minh nhất trên đời này, cũng chính là bệ hạ, để ngài giải thích mối nghi hoặc này cho hạ quan mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.