Chương 70
Mộc Hề Nương
21/04/2023
"Cái gì?" Ngụy bá khó hiểu.
Những gì không nên nói thì không nói nhiều, Triệu Bạch Ngư chỉ cười không đáp, sau đó đổi sang chuyện khác: "Mấy người hợp lại mà cũng không đánh bại Lý Đắc Thọ ư?"
Ngụy bá gật đầu: "Hai mươi năm rồi, nội lực của tên hoạn quan chó già đó càng ngày càng thăng cấp."
Ám vệ thì nói: "Ta và tướng quân đều đã từng giao thủ với Lý Đắc Thọ, có thể chắc chắn rằng con chó già không đánh lại tướng quân."
Triệu Bạch Ngư: "Hoắc Kinh Đường không có ở Lưỡng Giang, xem ra ta phải chuẩn bị đề phòng, tránh để bị ám sát lần nữa."
"Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con..." Lúc Ngụy bá nói ra lời này khá chần chừ, nếu như Xương Bình công chúa thật sự niệm tình mẫu tử, nhất định hai mươi năm qua sẽ không bỏ mặc con, thực tế bà ta có đầy đủ khả năng chăm sóc tốt cho Triệu Bạch Ngư. "Đúng là nên đề phòng thôi, để ta tìm bạn giang hồ hỏi xem có loại vũ khí, thuốc mê và thuốc độc nào phù hợp cho người thường sử dụng hay không."
Mẹ con hai người đánh đến nỗi ngươi chết ta sống, ở giữa còn vắt ngang cái mạng của Điền Anh Trác, e là đã vào thế không đội trời chung rồi.
Ám vệ chần chừ một chút, vẫn là không giấu được tò mò hỏi: "Tiểu Triệu đại nhân có khẩu dụ của bệ hạ, có thể danh chính ngôn thuận mà tra án, sẽ không giống như lần Phương Tinh Văn bị cướp đi lúc trước nữa... Cho nên có cần phải tiếp tục tra nữa không? Tiếp theo nên tra thế nào? Xin đại nhân hãy cứ phân phó, bọn ta không dám không theo."
Bọn họ đứng xem Triệu Bạch Ngư đấu pháp với quan trường Lưỡng Giang, sóng sau xô sóng trước trập trùng, tình hình ngàn cân treo sợi tóc, đặc sắc hơn xem thoại bản hay nghe kể chuyện nhiều, mãi mãi không đoán ra được kế đến là ai sẽ rơi vào trong hố, mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng nào, hừng đông lên đột nhiên mất đi một mạng người tựa như đã đẩy vở kịch này đến đoạn cao trào, bọn họ không kịp chờ đợi muốn biết nước cờ sau nên đi như thế nào.
"Các ngươi hỏi ta, ta cũng không biết." Triệu Bạch Ngư xoa mu bàn tay, ánh mắt dời khỏi thi thể của Điền Anh Trác, cố định vào một khoảng không: "Quan lại Lưỡng Giang bảo vệ lẫn nhau, tục ngữ gọi là nhổ củ cải ra khỏi bùn, ta bắt được một Phương Tinh Văn, một Điền Anh Trác, kéo một xâu củ cải ra, bây giờ cả người tanh tưởi, lại chỉ muốn thoát ra khỏi khó khăn này mà thôi."
Ngụy bá nhớ trước đó Triệu Bạch Ngư từng nói, "Ngài nói nếu như vụ án của Điền Anh Trác không thể một kích đá trúng, thì sẽ thúc đẩy Xương Bình xông chúa và Cán thương bắt tay đối phó với ngài phải không?" Ông lấy lại tinh thần, "Bọn họ bắt tay nhau có khác gì quan Lưỡng Giang bắt tay nhau đâu? Ngài vẫn là mục tiêu công kích trước nhất thôi!"
Triệu Bạch Ngư vuốt ve vòng Phật: "Cho nên bây giờ đã đến lúc chúng ta phải chuẩn bị kĩ càng để nghênh đón đòn tấn công của Xương Bình công chúa và Cán thương rồi đấy."
Ám vệ vừa căng thẳng vừa hiếu kì: "Vậy đại nhân có đoán ra được là bọn họ sẽ đánh chúng ta từ đâu không?"
"Ta đâu phải con giun trong bụng họ, làm sao đoán được?" Triệu Bạch Ngư như có điều suy nghĩ: "Chẳng qua nếu như ta là bọn họ, cách tốt nhất để đối phó với ta chính là bắt đầu giải quyết từ chức vụ của ta."
Vừa mới nói xong, tiếng gào khóc như tru tréo của Đậu Tổ Mậu đã vọng từ bên ngoài vào: "Đại nhân —— " Lúc bước vào cửa, gã còn làm bộ vấp ngã, bổ nhào lại bên chân Triệu Bạch Ngư rên rỉ: "Đại nhân ơi ngài hù chết ti hạ rồi! Trời vừa sáng ti hạ đã nghe nói Điền phủ bốc cháy, Điền Anh Trác bị thiêu chết trong thư phòng, còn nghe nói ngài cũng ở trong đó, may mà ngài không sao."
"Ngươi nhận tin nhanh quá nhỉ." Triệu Bạch Ngư hỏi: "Làm sao ngươi biết nửa đêm bổn quan ở trong phủ của Điền Anh Trác."
Đậu Tổ Mậu hơi sững người lại rồi nhanh nhảu đáp: "Ti hạ nghe quan binh ở cửa nói."
Triệu Bạch Ngư: "Bây giờ còn chưa phải là giờ làm việc, Đậu đại nhân đến sớm quá."
Đậu Tổ Mậu gượng cười một tiếng: "Hạ quan vốn luôn chăm chỉ mà ạ."
Triệu Bạch Ngư đột nhiên lạnh mặt: "Đứng dậy!"
Đậu Tổ Mậu lập tức đứng bật dậy, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt Triệu bạch Ngư, trong lòng âm thầm kêu khổ, tâm trí lẫn thủ đoạn của thượng sai tân nhiệm này đúng là đều cao minh, đến nỗi gã không tài nào dùng cách lừa gạt những thượng sai lúc trước để lừa Triệu Bạch Ngư, không thể không phí tâm động não, thậm chí còn mệt mỏi hơn cả việc đi trực mười ngày liền nữa.
Hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất phát hiện Triệu Bạch Ngư đang đi về phía mình, không có ý định dừng lại, Đậu Tổ Mậu sợ đến mức liên tục bước lùi về phía sau: "Đại, đại nhân, hạ quan nói gì sai làm gì sai? Sao đại nhân không nói một lời —— " Y vẫn còn đang đến gần! Gã bị dọa sợ đến mức luôn tiêng cầu xin tha thứ: "Hạ quan biết sai rồi! Người bán rau sát phủ đại nhân là em vợ của hạ quan, hạ quan xin thề, chỉ là ngẫu nhiên hỏi đến thôi, chỉ là... Chỉ là muốn hiểu rõ sở thích của thượng sai, lấy lòng thượng sai thôi, không bao giờ dám lừa dối đại nhân! Chuyện này trong quan trường là rất bình thường mà —— Á!"
Đậu Tổ Mậu bước lùi về phía sau không để ý dưới chân, bị vấp một cái rồi ngã nhào, phát hiện Triệu Bạch Ngư đi qua bên cạnh gã, bấy giờ mới bừng tỉnh nhận ra không phải là y muốn trị tội gã, mà là muốn gã nhường đường.
Cũng là do gã vốn có tật giật mình, tự mình hù dọa chính mình thôi.
Đậu Tổ Mậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó cả người xụi lơ ngồi nghệch ra.
Triệu Bạch Ngư đi đến cửa quay đầu nhắc nhở: "Đậu đại nhân ngã không bị thương thì đứng lên đi, người chết cần được tôn trọng, ngồi lên người ta là xui lắm đấy."
Người chết?
Đậu Tổ Mậu giật thót cả người, cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt thất khiếu chảy máu của Điền Anh Trác, hai mắt trợn trắng rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đi đến giữa sân, Triệu Bạch Ngư mới thấp giọng dặn dò: "Vụ án còn một đoạn kết nữa, trước hết cứ giam giữ Ma Đắc dung, nói không chừng có ngày còn cần dùng đến. Hàng giữ ở bến thuyền đều mang đến Nha môn Tào ty, sung vào công quỹ theo luật, nếu có thương nhân muốn chuộc lại thì tính theo giá thị trường."
Ngụy bá gật đầu.
Triệu Bạch Ngư: "Còn về phần Lý Đắc Thọ, ta sẽ không can thiệp vào bất kì quyết định nào của ông, chỉ hy vọng ông có thể bình an vô sự. Nếu như có cần giúp đỡ việc gì thì cứ đến tìm ta."
Ngụy bá hiểu rõ ý tứ trong lời của ngũ lang: "Thù của ta tất phải báo, nhưng không vội, chờ cũng đã chờ gần hai mươi năm trời rồi.
"Ừm." Triệu Bạch Ngư nghĩ một lúc rồi nói: "Ta còn cần Ngụy bá đến Hoài Nam một chuyến, đưa thư của ta cho Hạ Quang Hữu. Xong việc đó thì đến Sơn Đông tìm Trần Phương Nhung, công việc cụ thể ta sẽ viết ở trong thư, dùng bồ câu đưa tin tới cho hắn biết, ông đến đó chờ hắn truyền lệnh là được."
Ngụy bá không hỏi nguyên nhân, chỉ nghe theo lời dặn làm việc.
Ra khỏi phủ Tào ty, đối mặt với một loạt mũi tên bắn lén, may là Ngụy bá nhanh tay lẹ mắt níu Triệu Bạch Ngư lại tránh khỏi hành thích, xoay người định đuổi theo thích khách nhưng bị Triệu Bạch Ngư ngăn lại.
"Là cảnh cáo cũng là báo động trước, bắt được người cũng không hỏi ra được gì, ta biết là ai làm." Triệu Bạch Ngư phất tay áo, nét mặt bình tĩnh không hề rối loạn, "Đi thôi."
Bọn họ đi ngang khúc ngoặt, gặp được Triệu Trọng Cẩm không mời mà tới.
Sắc mặt Triệu Trọng Cẩm phức tạp, hắn nhìn Triệu Bạch Ngư, những chuyện xảy ra gần đây hắn đã nghe thấy, đến cả màn tấn công lúc nãy cũng đã vừa vặn nhìn thấy, sát khí nặng nề, trong tình thế nguy hiểm đến mức đó làm sao có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy?
"Quan trường chú trọng làm việc công phu, xưa nay cần phải vững chắc, lấy tuần tự tiến lên làm chủ, dù là tra án hay là thúc đẩy một hạng mục chính sách cũng cần phải từ từ, có khi không thể không mất từ ba đến năm năm, đệ... không cần phải quá gấp gáp."
Triệu Trọng Cẩm còn chưa có được cảm giác chân thực với việc Triệu Bạch Ngư đến Lưỡng Giang, chỉ cảm thấy rằng y đến đây rồi là có thể giúp đỡ mình xử lí công việc, nhưng mấy ngày liên tiếp quan sát y làm việc, càng xem càng thấy nguy hiểm đáng sợ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ vạn kiếp bất phục.
Y và Xương Bình công chúa, Cán thương và quan lại Lưỡng Giang đấu qua đấu lại không ngừng nghỉ, hắn thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, đặt chính mình vào tình cảnh của Triệu Bạch Ngư, Triệu Trọng Cẩm cảm thấy nếu như hắn không chết ở Lưỡng Giang thì cũng tự ép bản thân đến phát điên rồi.
"Triệu đại nhân đến đây chỉ để răn dạy bổn quan thôi sao?"
Triệu Trọng Cẩm nhíu mày: "Ta chỉ cảm thấy sợ hãi cho đệ —— thôi bỏ đi, dù là mưu trí hay tâm kế, đệ đều mạnh hơn ta quá nhiều, ta lại nghĩ đó là tự dấn thân vào nguy hiểm gần kề, nhưng đối với đệ mà nói lại là chuyện đã thành thạo." Hắn do dự mãi, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Triệu Bạch Ngư, càng nhìn càng cảm thấy giống, thấy Triệu Bạch Ngư muốn đi, hắn nhịn không được nói: "Đệ biết chuyện một trăm tám mươi quan của bốn tỉnh ba mươi tám phủ liên danh bảo tấu Ma Đắc Dung không?"
Triệu Bạch Ngư dừng bước: "Cái gì?"
Sắc mặt của Triệu Trọng Cẩm càng khó coi hơn nữa: "Vậy mà đệ lại không biết sao?"
Hai người đều sửng sốt, trong lòng thoáng qua một vài giả thuyết, Triệu Trọng Cẩm theo bản năng không dám nghĩ nhiều, mà trong chớp mắt Triệu Bạch Ngư lại nhớ đến thái độ kì lạ của Khang vương trước khi y đi nhậm chức, hẳn là bị Nguyên Thú đế ra lệnh cưỡng chế không cho phép để lộ chuyện này.
Nguyên nhân là gì?
Là lo lắng y hiểu rõ tình hình phức tạp của Lưỡng Giang, lòng sẽ e ngại không dám xử lí công việc quyết đoán sao? Hay là sợ Hoắc Kinh Đường biết được, âm thầm đứng ra chắn trước bảo vệ y, ngăn không cho y đến Lưỡng Giang?
Nhưng mà cố gắng giấu nhẹm chuyện quan trọng như vậy, chẳng lẽ không sợ y hoàn toàn chẳng biết gì cả bước vào trong đầm sâu Lưỡng Giang rồi chết đuối khi nào không hay sao?
Hoặc giả là xem mối quan hệ mẹ con giữa y và Xương Bình như một lá bùa hộ thân, y có thể sử dụng như một lẽ đương nhiên?
Không thể không nói, Triệu Bạch Ngư cũng coi như hiểu được tâm tư của Nguyên Thú đế rồi.
Có điều, Triệu Bạch Ngư lần vòng Phật, vẫn cảm thấy còn có chỗ gì đó không đúng, nếu tâm tư của Nguyên Thú đế có thể dễ đoán đến thế, thì làm sao Hoắc Kinh Đường lại kiêng kỵ tới mức đó?
"Đệ nghĩ thế nào?" Triệu Trọng Cẩm hỏi.
Triệu Bạch Ngư không đáp mà hỏi lại: "Làm sao huynh biết chuyện này?"
"Mẹ ta có đề cập ở trong thư, bà ấy nói ta có thể giúp đệ được gì thì cứ giúp." Trong lòng Triệu Trọng Cẩm khi đó cảm thấy khó hiểu, chẳng phải mẹ luôn là người thờ ơ với Triệu Bạch Ngư nhất hay sao? Bây giờ nhìn lại, mọi chuyện cứ như đều là điềm báo vậy, "Ta hỏi đệ một chuyện riêng, nếu đệ không muốn trả lời cũng được..."
Triệu Trọng Cẩm cắn răng, nhìn thẳng vào mắt Triệu Bạch Ngư: "Hai mươi năm qua, Xương Bình công chúa không liên lạc với đệ một lần nào sao?"
Bấy giờ trong đầu Triệu Bạch Ngư toàn là Nguyên Thú đế đang nghĩ gì, không để ý Triệu Trọng Cẩm có gì lạ, chỉ thuận miệng đáp: "Có hay không các người còn không rõ ư?"
Phải, không ai rõ hơn người nhà họ Triệu bọn hắn.
Nếu như Triệu Bạch Ngư có một người mẹ là trưởng công chúa ngang ngược càn rỡ, thì sao y có thể có một cuộc sống nghèo túng như vậy? Làm sao có thể bị ép bỏ tham gia kì thi, bị ép gả thay được?
Triệu Trọng Cẩm né tránh đôi mắt vừa thanh vừa nhuận của Triệu Bạch Ngư, lòng rối như tơ vò, không dám nghĩ đến sự thật, bởi vì nó quá hoang đường, không ai có thể thừa nhận được.
"Không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước."
Triệu Trọng Cẩm muốn gọi y lại, nhưng đã bị Ngụy bá chặn đường.
Đợi Triệu Bạch Ngư đi xa rồi, Ngụy bá mới nói: "Triệu lang quân có biết ngày đó ngũ lang thành thân, lúc ra khỏi tiểu viện hoang vắng rách nát đó y đã nói cái gì hay không? Y nói y và người nhà họ Triệu đã thanh toán xong rồi."
Mặt mũi Triệu Trọng Cẩm đanh lại, nhìn kĩ mới có thể phát hiện ra đồng tử của hắn co rút như đang rơi vào trạng thái mất hồn.
"Ta mặc kệ ngài tiếp cận ngũ lang vì mục đích gì, nếu như dám tổn thương y dù chỉ một chút, thì ta có thịt nát xương tan cũng sẽ phanh thây xé xác cả nhà họ Triệu các người, bao gồm cả Triệu Ngọc Tranh mà các người yêu thương nhất!"
Ném lại lời tàn nhẫn xong, Ngụy bá khó nén tức giận, ông thật sự sẽ biến lời nói đó thành hành động.
Cánh môi Triệu Trọng Cẩm giật run lên, đến cuối cùng cũng không thể nói ra một câu nào, đứng ở đầu ngõ cả buổi trời, bị gió lạnh thổi đến nỗi tay chân cứng ngắc, đi một bước là lảo đảo muốn té, cũng may có tiểu tư chạy đến đỡ lấy hắn mới không ngã xuống.
Triệu Trọng Cẩm siết lấy cánh tay của tiểu tư, răng run cầm cập, vất vả lắm mới nói xong một câu: "Đưa thiếp... Nói là ta, cầu kiến Xương Bình công chúa!" Nét mặt hắn vừa dữ tợn vừa sợ hãi, ánh mắt lẳng lặng nhìn vào hư không, như thể ở nơi đó đang cất giấu một sự thật đau đớn có thể khiến cho mọi người khó mà chịu đựng nổi.
Trong lòng Triệu Trọng Cẩm sợ hãi, nhưng hắn vẫn đi về phía hang hổ, đi tìm con mãnh hổ có lẽ sẽ xé nát tan nát máu thịt của người nhà họ Triệu. Truyện Full
***
Triệu phủ, chủ viện.
Ma ma cầm thư vào nhà, nói với Tạ thị đang xem sổ sách: "Phu nhân, thư Lưỡng Giang đến rồi."
Tạ thị không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Thư của nhị lang sao?"
Ma ma: "Là của lão phu nhân!"
"Cữu mẫu?"
Tạ thị ngạc nhiên đứng dậy, vội vàng cầm lấy bức thư sang mở ra xem, đọc hết thư như đói như khát vậy, khi bà xem đến đoạn trong thư mà cữu mẫu nói Thừa Giới không nên trách phạt ngũ lang, ngũ lang tuổi còn nhỏ, bảo bà phải ra tay ngăn Thừa Giới lại, thì đầu óc trở nên mơ hồ, lướt xuống một chút nữa mới thấy chú thích mà nha hoàn viết thay cữu mẫu để lại, nói đây là lời cữu mẫu thuật lại sau khi tỉnh khỏi giấc mộng lúc nửa đêm, không khỏi hiểu ý bật cười một tiếng.
"Cữu mẫu vẫn còn hồn nhiên hệt như lúc trước vậy."
Dùng hai từ hồn nhiên này để nói về trưởng bối là không đúng, nhưng mà Tạ thị chí thích cữu mẫu như thế thôi.
Đến khi đọc tới chỗ cữu mẫu nói đôi mắt của ngũ lang giống hệt như bà, mặt mày giống Thừa Giới nhưng phong thái lại là của riêng mình, là quân tử ôn nhuận như ngọc, nụ cười trên môi Tạ thị dần dần biến mất, càng cảm thấy kì là, cữu mẫu chưa bao giờ gặp tứ lang, (dù bà thừa biết cữu mẫu vẫn nghĩ tứ lang đứng hàng thứ năm), làm sao có thể biết được mặt mũi cậu thế nào? Với lại vẻ ngoài của cậu không hề có chỗ nào giống bà, phong thái càng không phải quân tử như ngọc mà bà cụ nói.
Người mà cữu mẫu nói là ai?
Tạ thị tiếp tục đọc, nhìn thấy nha hoàn chú thích, nói là cữu mẫu đến Hồng Châu chơi, ở lại trong phủ của nhị lang, khi cùng nhị lang đến quán rượu đã gặp được ngũ lang, vừa gặp đã nhận ra y.
【Lão phu nhân nói, đôi mắt của ngũ lang giống hệt như bé con vậy.】
Tạ thị nhìn chằm chằm câu này, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch, khiến cho bức thư bị rách đôi một góc, còn bà thì như thể vừa mới sực tỉnh lại khỏi giấc mộng vậy. Tạ thị hoảng hốt đặt thư xuống, cẩn thận từng chút một không dám chạm vào, chỉ sợ xé nát bức thư, thoáng chốc lại muốn thật sự xé nát nó đi, tầm mắt lại lướt lên nét chữ cứng cáp.
Ma ma là nha hoàn hồi môn, đi theo Tạ thị từ nhỏ, lúc này đang lo lắng nhìn Tạ thị với vẻ mặt khó coi tựa như sắp ngất đi, không rõ trong thư viết gì, sao lại đến nỗi thất thố như vậy?
Tạ thị trầm tĩnh trang nhã, ngoại trừ năm đó bị Xương Bình công chúa làm hại nhiều lần, sau đó nhìn thấy tứ lang còn nhỏ mà bệnh tật hấp hối liên miên rồi thất thố ra, những năm này xuôi gió xuôi nước, chưa từng lại có dáng vẻ làm cho người ta nhìn mà sốt ruột lo lắng như thế này.
"Phu nhân, người làm sao vậy?"
Ma ma bước qua, phản xạ tự nhiên của Tạ thị là che thư lại, chân tay luống cuống chỉnh lại tóc tai váy vóc, rồi bà nâng cằm lên, cố gắng giữ vững vẻ bình tĩnh của mình, nhưng hơi thở gấp gáp mạnh mẽ đã để lộ nội tâm không yên rồi.
"Chuẩn bị giấy bút đi, ta muốn viết thư cho nhị lang."
Ma ma vội vàng chuẩn bị giấy bút đầy đủ, Tạ thị cầm bút viết vội, sau đó xếp gọn cất vào phong bì, gọi ma ma phải nhanh chóng đem ra ngoài gửi đi, đừng để cho bất kì ai trông thấy.
***
Triệu Trọng Cẩm ra khỏi phủ công chúa, lúc lên ngựa không để ý, giẫm nhầm lên ngã gãy tay phải, được cấp cứu đưa về phủ, mặc kệ mọi lời khuyên can vẫn trải rộng giấy vẽ ra, hắn cố nhịn cơn đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh, dùng tay trái cầm bút lên vẽ ra một đôi mắt vô cùng có hồn.
Năm đó Triệu gia nhị lang tay trái vẽ tranh, tay phải viết chữ, thư họa song tuyệt vang danh kinh đô.
Đến khi vẽ mắt xong, đại phu cũng tới để bó xương, Triệu Trọng Cẩm xụi lơ ngã phịch xuống ghế, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, sắc môi trắng bệch, hồn bay phách lạc.
"Đóng gói bức tranh này đem về kinh đô, trừ phi mẹ ta cầm được nó ở trong tay, bằng không dù là kẻ nào cũng không được phép mở ra!"
***
Phủ Lân Diên, Diên Châu Tây Bắc.
Ở Tây Bắc này, Diên Châu là vị trí yết hầu, có được vị trí chiến lược trọng yếu, một khi thất thủ thì Đại Hạ rất có khả năng sẽ tiến thẳng vào Quan Trung, vì vậy nên quân đội trấn giữ nơi này rất hùng hậu, phòng thủ cũng cực kì nghiêm ngặt.
Nhưng dù có nghiêm ngặt đến đâu đi nữa, thì cũng vẫn sẽ để lọt mấy con chuột nhỏ nhân lúc đêm xuống lẻn vào.
Bóng đêm bao trùm, mấy bóng đen thân thủ nhanh nhẹn đi qua đi lại trên các đỉnh nóc nhà, tránh được binh lính tuần tra, quen cửa quen nẻo tìm được giếng nước trong thành, vừa mới chuẩn bị lấy cổ độc mang tới ra nèm vào giếng thì đột nhiên bị bó đuốc sáng lên làm cho khiếp sợ, còn bị binh sĩ bao vây xung quanh bắt tại trận.
Thôi phó quan bước ra, giật mặt nạ trên mặt của bóng đen xuống, nghiền ngẫm gương mặt đó một lát mới nói: "Đây không phải là ông chủ Hạ bán vải ở thành đông đó sao?"
Binh sĩ ở bên cạnh bước lên nhìn thử, cả giận nói: "Đúng là hắn! Hắn ở biên cảnh Diên Châu hơn hai mươi năm rồi, nếu không phải hồi sáng nghe A Liễu cô nương nói thấy hắn lén la lén lút thương thảo với người lạ, bật ra một câu tiếng Đại Hạ và Nam Cương, e là không thế biết được hắn là gian tế!"
Thôi phó quan: "Đã bắt những người khác chưa?"
Một tên lính khác bước lên: "Bắt hết rồi. Nguồn nước vẫn chưa bị bọn chúng làm hỏng, sau khi Từ thần y kiểm tra xong thì xác định được tất cả đều là cổ độc. Quả nhiên là Đại Hạ và Nam Cương đã liên thủ, có ý đồ xâm lấn nước ta."
Thôi phó quan rút đao ra, cứ thế vung tay mặc cho ông chủ Hạ kia không ngừng cầu xin tha thứ, máu tươi nóng hổi phun ra, Thôi phó quan chỉ bình tĩnh vẩy rơi giọt máu trên đao: "Giết hết đi, chặt đầu xuống treo lên cổng thành."
"Vâng!"
Không ai cảm thấy việc này tàn nhẫn hay người chết cần được tôn trọng cả, hai đội quân giao chiến, không chết thì sống, huống chi đối phương rất tàn nhẫn, muốn giết sạch cả một tòa thành, nếu không kịp thời phát hiện sự tồn tại của gian tế, không có Từ thần y ở đây, chỉ sợ rằng bá tánh cả thành này đều sẽ phải hứng chịu sự tra tấn của đủ loại cổ độc.
Trên đường về doanh, chợt có binh sĩ chạy đến bào: "Trong số những gian tế bắt được có một người tự xưng là con trai của Tể tướng Đại Hạ, thuộc hạ thấy hắn da mịn thịt mềm, trên tay không có vết chai, quả thực giống như là con cháu nhà quý tộc đi nghĩa vụ vậy."
"Thú vị nhỉ." Thôi phí quan ghìm cương ngựa nói: "Về doanh trước đã."
Chỉ một lát sau thôi đã về đến quân doanh, Thôi phó quan nhanh chân chạy đến lều trại của Hoắc Kinh Đường trước, nghe được lệnh cho phép mới xốc màn lên chui vào, đầu tiên kể lại rõ chuyện xảy ra đêm nay trước: "... Cũng may tướng quân nhắc nhở, với thủ đoạn của Quốc quân Đại Hạ bây giờ, e là sẽ phải nhân lúc trước khi thành lập giao ước hòa bình trao đổi với các chợ phiên, phái gian tế đến các biên thành trọng yếu, lúc đó mới khiến cho người bên dưới đề cao cảnh giác, biết đường đề phòng."
Hoắc Kinh Đường gác một chân lên tháp, tư thế ngồi phóng túng không bị gò bó, nghe Thôi phó quan nói xong cũng không thèm nhấc mắt lên, chuyên tâm chế tác đèn kéo quân*.
(*) Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc (giản thể: 走马灯; phồn thể: 走馬燈; bính âm: Zǒumǎdēng; Hán-Việt: tẩu mã đăng), ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại. (Wikipedia)
Một lúc lâu sau, Thôi phó quan mới nghe thấy hắn nói: "Nói với con lừa tự xưng là con trai của Tể tướng đó, hoặc là chứng minh hắn có giá trị, bằng không mỗi ngày cắt một bộ phận trên người ra gửi về cho cha mẹ hắn."
Thôi phó quan tràn trề sức sống đáp: "Hiểu rồi!"
Nói xong vừa định đi ra, nhưng bị Hoắc Kinh Đường gọi lại: "Chờ đã," Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: "Trình độ nung sắt chế binh khí của Đại Hạ cao hơn triều ta, nhưng quặng sắt khan hiếm, đến cả tiền tệ lưu thông cũng chủ yếu sử dụng cách đúc đồng của triều ta là nhiều, nhưng mấy tháng nay ta đấy quân đội của chúng trang bị rất tốt, nhất là đao kiếm đang dùng, nhung giáp cũng là quân tư quan trọng, sẽ đuổi kịp quân Tây Bắc rất nhanh. Người lẻn vào thủ phủ Đại Hạ cũng nói gần hai mươi năm qua, đồng tệ, bạc trắng và quặng sắt của triều ta luôn nghiêm cấm dẫn ra ngoài lại tăng lên từng năm ở Đại Hạ, chỉ bằng mấy chợ phiên ở biên cảnh Tây Bắc không thể làm được chuyện này."
Thôi phó quan nhận ra được mức độ nghiêm trọng: "Tướng quân nghi có người làm trái nghiêm lệnh triều ta, vận chuyển hàng hóa vào Đại Hạ sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Có lẽ con trai của Tể tướng sẽ biết nội tình, dù hắn không biết, thì Tể tướng Đại Hạ cũng phải biết."
Thôi phó quan nghiêm mặt: "Đã hiểu!"
***
Điền Anh Trác sợ tội tự vẫn, coi như vụ án phải đến hồi kết, tuy nhiên Triệu Bạch Ngư đã lợi dụng quá trình kết đại án phức tạp để rề rà trì hoãn việc báo cáo Đại lý tự, nhưng Sơn Kiềm đã phái người đến khai báo một tiếng rồi thu hồi binh lính của gã lại.
Triệu Bạch Ngư lại rơi vào tình thế không binh để dùng.
Cũng may trước mắt không có vẫn đề gì cần dùng người, cũng sắp sang năm mới rồi, sẽ không có kẻ nào dám quậy phá vào lúc này, nhưng chỉ thoáng qua đầu năm thôi, mùa xuân vừa đến, các ty Lưỡng Giang sẽ lập tức trở nên bận rộn, hẳn là sẽ chọn thời điểm đó để động tay động chân.
Một trong những chức trách quan trọng nhất của Tào ty là mua lương (địch lương), mà Giang Tây là một trong những kho lương lớn nhất cả nước, năm ngoái thu hoạch được một trăm hai mươi vạn thạch, chiếm đến một phần năm Đại Cảnh, là chuyện vô cùng quan trọng, không được có bất kì một chút sai lầm nào.
Một khi phạm sai lầm, ít nhất Triệu Bạch Ngư cũng phải chịu tội cách chức lưu đày.
Xương Bình công chúa và Cán thương bắt tay nhau đối phó với y, nhất định sẽ chọn bắt đầu từ lúc mua lương này.
Lưỡng Giang không người, căn cơ bất ổn, Triệu Bạch Ngư không thể ký thác toàn bộ hy vọng ở Lưỡng Giang, cho nên tầm nhìn của y đã chuyển ra Hoài Nam và phương bắc rồi.
"Ngũ lang, câu đối, tượng môn thần và các loại hoa quả năm nay đều không cần phải mua đâu ạ." Nghiên Băng xách bao lớn bao nhỏ trong tam phía sau còn có hai người cũng xách cả một đống đồ, cùng nhau đi vào trong tiền thính, "Ma ma và các cô nương đã gửi đồ từ trong kinh đến, có cả bùa bình an cầu từ Bảo Hoa tự, câu đối tết thì cầu từ đạo quán Thiên Hựu Cung, hoa quả thì mọi người cùng mua, còn may sẵn cả quần áo... Bốn năm bộ lận ạ!"
Triệu Bạch Ngư ngồi im, chống cằm cười nhìn đám người Nghiên Băng ra ra vào vào, giống như đang nhìn thấy những người thân thương đáng yêu đang trông mong mòn mỏi nơi phủ kinh đô, bỗng nhiên nhớ lại mùa xuân năm ngoái vẫn còn đón tết cùng với bạn bè gia đình, không khỏi cảm thấy có nỗi trống vắng ùa đến bủa vây quanh mình.
Ánh mắt vô thức liếc nhìn vòng Phật giữa cổ tay, nhung nhớ trong lòng Triệu Bạch Ngư điên cuồng trào ra, dường như bên tai vang vọng tiếng rít dài to rõ của Hải Đông Thanh, y còn nghĩ là vì bản thân nhớ thương quá độ nên sinh ra ảo giác.
Không ngờ thật sự có một con Hải Đông Thanh khác đang bay lượn trên bầu trời phủ Tào ty, ưng vương được y giữ lại nơi này nghe thấy tiếng bạn cũng bay lên trời xanh, quấn quít lượn vòng bên nhau một lúc mới lưu luyến không rời cùng đáp xuống mặt đất, đưa thư của chủ nhân nó đến trong tay Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư thấp giọng hỏi: "Chiến sự Tây Bắc căng thẳng, vẫn có thể gửi thư đến sao?" Nói thì nói thế, nhưng ánh mắt lại dán chặt bức thư không rời.
Một ám vệ giả làm hộ vệ bình thường đi theo bên người Triệu Bạch Ngư nghe vậy nói: "Bình thường bồ câu đưa thư nhất định không thể truyền tin, nhưng Hải Đông Thanh là vua của vạn ưng thì khác. Với lại Tây Bắc và Đại Hạ đều có phong tục mừng năm mới, cho nên hai bên đều đã ăn ý đình chiến rồi."
"Hóa ra là vậy." Triệu Bạch Ngư dặn dò bọn Nghiên Băng lo dọn dẹp đồ đạc đón tết, sau đó một mình chạy vào thư phòng mở thư ra đọc.
【Khanh khanh phu lang, thấy thư như gặp mặt.】
Mắt Triệu Bạch Ngư tràn ngập ấp áp, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Học được rồi này."
Nửa trước thư miêu tả chiến sự, nói Đại Hạ giả vờ tiến công nhiều lần, âm thầm cấu kết với Nam Cương chơi lại chiêu cũ, thông đồng với gian tế, nội ứng ngoại hợp, muốn bỏ cổ độc hủy hoại nguồn nước Diên Châu, đã bị bắt rồi, còn bắt sống được một tướng lĩnh Đại Hạ, nói là con trai của Tể tướng Đại Hạ đến đoạt công.
【Đại Hạ suy yếu trăm năm, trong lúc đi khắp các nước lớn thấy ai mạnh thì kính người đó, đồng thời lấy lòng Đại Cảnh và Đột Quyết, gần hai mươi năm đột nhiên thay đổi tác phong xưa, nhiều lần chọc ghẹo râu hùm Đại Cảnh, quấy rối biên thành Tây Bắc, thôn tính các nước nhỏ, làm cho thực lực bản thân lớn mạnh hơn, đánh qua mấy trận thắng, chúng vẫn là cường địch khiến Đại Cảnh đau đầu không thôi.】
【Sau khi đánh đập tra hỏi con cháu quan lớn Đại Hạ mới biết được nguyên nhân, tiểu lang có muốn biết không? 】
Nếu như Hoắc Kinh Đường đứng trước mặt hỏi, Triệu Bạch Ngư còn có hứng đoán thử, bây giờ đáp án đã ở trước mặt rồi, chỉ có kẻ ngốc mới vẽ vời thêm chuyện thôi.
【Vi phu biết ngay là tiểu lang lười đoán mà... Bỏ đi, nói cho em cũng không sao. Có liên quan đến tiền triều, lúc cuối đời tiên đế không được anh minh lắm.】
Đâu chỉ không được anh minh lắm, giai đoạn đầu khi Nguyên Thú đế đăng cơ, sông núi lung lay, quốc khố, nội khố lỗ thiếu nghiêm trọng, căn bản là kết cục thảm hại mà tiên để làm ra lúc cuối đời.
Thời điểm đó tiên đế đột nhiên hồ đồ, muốn đổi Thái tử, phô trương lãng phí trắng trợn, dung túng gian thần tham quan thao túng triều chính... Còn rất nhiều nữa, chẳng qua trước đó lão thật sự là một minh quân dốc lòng vì nước, bởi vì vậy mà sách sử đánh giá không hề quá quắt chút nào.
【Ba lần khoa khảo năm Nguyên Phong thứ bảy, thứ năm và mười ba, một đám học sinh vào cung tham gia kì thi đình, để tiên đế cất nhắc tuyển chọn làm môn sinh của thiên tử. Theo thường lệ, người nào không được chọn sẽ đều phải quay về mức ban đầu, đợi năm sau thi lại, không có ngoại lệ, mười năm học hành gian khổ vậy mà nước chảy về biển, trong số đó có mấy tên cử tử đã táng gia bại sản vì khoa cử, lại liên tục thi rớt, tâm trạng bất bình, tụ tập thành một nhóm tế văn miếu, bị tiên đế xem là bất mãn với triều đình, có lòng tạo phản, lệnh cho quan binh đuổi bắt, đánh chết, đánh tàn phế một vài cử tử, học sinh trong thiên hạ sục sôi phẫn nộ, để làm dịu oán giận lại, tiên đế mới thay đổi chế độ thi cử, quy định phàm là người nào có thể vào đến thi đình thì đều là Trạng nguyên, đều được làm quan.】
【Chuyện này không quan trọng, chuyện sau đây mới là đề chính, năm đó có một học sinh tài hoa xuất chúng nhưng vì không được tiên đế nhìn trúng trong kì thi đình mà thi rớt nhiều lần, sau đó may mắn sống sót chạy trốn khỏi thảm họa tế văn miếu, chạy đến Đại Hạ làm quốc sư, quay đầu phản Đại Cảnh.】
Triệu Bạch Ngư hơi ngạc nhiên, bên trong lại có gút mắc như vậy sao?
Đúng là ly kì thật.
【Ta còn phát hiện được điều khác thường, Đại Hạ thiếu thốn vật tư, cần mua của triều ta, nhưng ta lại không nhận tiền của Đại Hạ, vì vậy nên trong nước Đại Hạ lưu thông tiền tệ của triều ta chứ không phải là tiền Hạ triều, vàng bạc ta cũng dự trữ được kha khá nhiều, cho nên Đại Hạ nghèo túng là chuyện ai nấy đều biết.】
【Nhưng gần hai mươi năm qua, bạc trắng ở Đại Hạ lưu thông ngày càng nhiều, hàng hóa ở biên cảnh hai mươi năm buôn bán không đổi, bọn họ lấy đâu ra bạc đồng sắt?】
【Ta nghi ngờ có người vận chuyển tiền vào Đại Hạ, chỉ tiếc là bây giờ không còn manh mốn nào khác.】
Suy đoán vận chuyển bạc trắng cũng có thể là thật, Đại Hạ vùng dậy thực sự mạnh mẽ, nếu không phải có một Hoắc Kinh Đường từ trên trời rơi xuống, có lẽ Đại Cảnh đã bị chia năm xẻ bảy rồi.
Triệu Bạch Ngư tiếp tục lướt xuống, nửa đoạn sau miêu tả lại một vài phong cảnh Tây Bắc, thêm cả tập tục đón giao thừa và Tết Nguyên Tiêu ở đó, nói chung cũng giống như ở đây, chẳng qua là ngoại trừ giao thừa và Nguyên Tiêu như thời hiện đại mà y quen thuộc thì còn có hội đèn hoa đăng và pháo hoa sắt nữa.
Pháo hoa sắt mà hắn nói chính là thứ đèn hoa rực rỡ trong thơ văn, vô cùng xinh đẹp, khi hắn nhìn thấy trong nháy mắt cảm thấy tiếc nuối vì tiểu lang không ở bên cạnh.
【Mấy ngày nay ta đã học làm pháo hoa sắt, đến lúc đó sẽ cho tiểu lang nhìn thấy cảnh tượng ngàn hoa đua nở đêm xuân tuyệt đẹp.】
Đầu ngón tay Triệu Bạch Ngư vuốt ve từng con chữ, nhớ Hoắc Kinh Đường đến nỗi lòng cứ thắt lại từng cơn.
Khi Nghiên Băng đem một chiếc đèn kéo quân đến tìm người, liền thấy ngũ lang cười trông giống hệt như cô nương nhìn thấy tình lang vậy, và dường như y hoàn toàn không nhận ra điều đó, cậu lắc đầu bất lực, gõ lên cánh cửa thư phòng không biết có phải vì quá gấp gáp mà quên đóng lại hay không, lớn tiếng gọi: "Ngũ lang, ta đến đưa đồ!"
Triệu Bạch Ngư choàng tỉnh, ho nhẹ hai tiếng: "Gì thế?"
Nghiên Băng đi vào: "Người ở dịch trạm vừa mới đưa đến, nói là tiểu quận vương dặn dò phải giao đến tận tay ngài... Chắc đây là quà năm mới gửi từ Tây Bắc tới tặng cho ngài đấy."
"Đưa ta xem nào."
Triệu Bạch Ngư cầm lấy đèn kéo quân tinh xảo, đèn chầm chậm xoay đều, nhân vật bên trong lập tức trở nên sinh động, dần dần hội tụ thành một vài bức tranh di chuyển theo thứ tự, hình ảnh càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Một bức là ở quán đồ ăn bình dân nằm gần ngự đạo, Triệu Bạch Ngư đưa khăn, Hoắc Kinh Đường nhận lấy, một bức khác là ảnh Hoắc Kinh Đường quấn vòng Phật lên cổ tay y.
Bức thứ ba là ngày thành thân, đứng trước con ngựa cao lớn, hai người đều duỗi tay về phía đối phương.
Bức thứ tư là ảnh hai người áp sát vào nhau, giống như thầm thì, hình ảnh khá quen thuộc ——
Ngay lúc Nghiên Băng nghiêng người sang hỏi: "Đây là tranh gì thế ạ?"
"!" Triệu Bạch Ngư trừng mắt, nhanh tay che đèn kéo quân lại, phất tay đuổi thằng nhóc đi: "Con nít xem đồ của người lớn làm gì? Ra ngoài ra ngoài."
Nghiên Băng bĩu môi đi ra, nhất định là cái gì đó khiến người ta xấu hổ, bình thường ngũ lang mà xấu hổ thì thích tự xưng là người lớn lắm.
"Hoắc Kinh Đường chết tiệt!" Triệu Bạch Ngư xoa hai lỗ tai nóng bừng, cạn lời nhìn bức tranh thứ tư —— một màn hai người quấn quít trong suối nước nóng của căn nhà ở vùng ngoại ô huyện Giang Dương, Hoài Nam, còn có bức thứ năm, thứ sáu, theo thứ tự là cảnh đón năm mới ở nhà của bọn họ trong phủ, có cả cái lần mà y chủ động trong cung... "Chẳng lẽ hắn muốn vẽ cả tập xuân cung đồ hay sao vậy?"
"Ỷ không nói thẳng trước mặt nên làm loạn à!"
"Đến lúc gặp lại, ta nhất định sẽ chỉnh đốn chàng! Bồ Tát trên cao... Hoắc Kinh Đường thật sự không đứng đắn chút nào hết, Bồ Tát thanh tâm quả dục gì đó, nửa chút cũng không học được."
Cứ như vậy, Triệu Bạch Ngư ôm đèn kéo quân ở một mình trong thư phòng chửi mát hơn cả buổi trời.
Những gì không nên nói thì không nói nhiều, Triệu Bạch Ngư chỉ cười không đáp, sau đó đổi sang chuyện khác: "Mấy người hợp lại mà cũng không đánh bại Lý Đắc Thọ ư?"
Ngụy bá gật đầu: "Hai mươi năm rồi, nội lực của tên hoạn quan chó già đó càng ngày càng thăng cấp."
Ám vệ thì nói: "Ta và tướng quân đều đã từng giao thủ với Lý Đắc Thọ, có thể chắc chắn rằng con chó già không đánh lại tướng quân."
Triệu Bạch Ngư: "Hoắc Kinh Đường không có ở Lưỡng Giang, xem ra ta phải chuẩn bị đề phòng, tránh để bị ám sát lần nữa."
"Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con..." Lúc Ngụy bá nói ra lời này khá chần chừ, nếu như Xương Bình công chúa thật sự niệm tình mẫu tử, nhất định hai mươi năm qua sẽ không bỏ mặc con, thực tế bà ta có đầy đủ khả năng chăm sóc tốt cho Triệu Bạch Ngư. "Đúng là nên đề phòng thôi, để ta tìm bạn giang hồ hỏi xem có loại vũ khí, thuốc mê và thuốc độc nào phù hợp cho người thường sử dụng hay không."
Mẹ con hai người đánh đến nỗi ngươi chết ta sống, ở giữa còn vắt ngang cái mạng của Điền Anh Trác, e là đã vào thế không đội trời chung rồi.
Ám vệ chần chừ một chút, vẫn là không giấu được tò mò hỏi: "Tiểu Triệu đại nhân có khẩu dụ của bệ hạ, có thể danh chính ngôn thuận mà tra án, sẽ không giống như lần Phương Tinh Văn bị cướp đi lúc trước nữa... Cho nên có cần phải tiếp tục tra nữa không? Tiếp theo nên tra thế nào? Xin đại nhân hãy cứ phân phó, bọn ta không dám không theo."
Bọn họ đứng xem Triệu Bạch Ngư đấu pháp với quan trường Lưỡng Giang, sóng sau xô sóng trước trập trùng, tình hình ngàn cân treo sợi tóc, đặc sắc hơn xem thoại bản hay nghe kể chuyện nhiều, mãi mãi không đoán ra được kế đến là ai sẽ rơi vào trong hố, mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng nào, hừng đông lên đột nhiên mất đi một mạng người tựa như đã đẩy vở kịch này đến đoạn cao trào, bọn họ không kịp chờ đợi muốn biết nước cờ sau nên đi như thế nào.
"Các ngươi hỏi ta, ta cũng không biết." Triệu Bạch Ngư xoa mu bàn tay, ánh mắt dời khỏi thi thể của Điền Anh Trác, cố định vào một khoảng không: "Quan lại Lưỡng Giang bảo vệ lẫn nhau, tục ngữ gọi là nhổ củ cải ra khỏi bùn, ta bắt được một Phương Tinh Văn, một Điền Anh Trác, kéo một xâu củ cải ra, bây giờ cả người tanh tưởi, lại chỉ muốn thoát ra khỏi khó khăn này mà thôi."
Ngụy bá nhớ trước đó Triệu Bạch Ngư từng nói, "Ngài nói nếu như vụ án của Điền Anh Trác không thể một kích đá trúng, thì sẽ thúc đẩy Xương Bình xông chúa và Cán thương bắt tay đối phó với ngài phải không?" Ông lấy lại tinh thần, "Bọn họ bắt tay nhau có khác gì quan Lưỡng Giang bắt tay nhau đâu? Ngài vẫn là mục tiêu công kích trước nhất thôi!"
Triệu Bạch Ngư vuốt ve vòng Phật: "Cho nên bây giờ đã đến lúc chúng ta phải chuẩn bị kĩ càng để nghênh đón đòn tấn công của Xương Bình công chúa và Cán thương rồi đấy."
Ám vệ vừa căng thẳng vừa hiếu kì: "Vậy đại nhân có đoán ra được là bọn họ sẽ đánh chúng ta từ đâu không?"
"Ta đâu phải con giun trong bụng họ, làm sao đoán được?" Triệu Bạch Ngư như có điều suy nghĩ: "Chẳng qua nếu như ta là bọn họ, cách tốt nhất để đối phó với ta chính là bắt đầu giải quyết từ chức vụ của ta."
Vừa mới nói xong, tiếng gào khóc như tru tréo của Đậu Tổ Mậu đã vọng từ bên ngoài vào: "Đại nhân —— " Lúc bước vào cửa, gã còn làm bộ vấp ngã, bổ nhào lại bên chân Triệu Bạch Ngư rên rỉ: "Đại nhân ơi ngài hù chết ti hạ rồi! Trời vừa sáng ti hạ đã nghe nói Điền phủ bốc cháy, Điền Anh Trác bị thiêu chết trong thư phòng, còn nghe nói ngài cũng ở trong đó, may mà ngài không sao."
"Ngươi nhận tin nhanh quá nhỉ." Triệu Bạch Ngư hỏi: "Làm sao ngươi biết nửa đêm bổn quan ở trong phủ của Điền Anh Trác."
Đậu Tổ Mậu hơi sững người lại rồi nhanh nhảu đáp: "Ti hạ nghe quan binh ở cửa nói."
Triệu Bạch Ngư: "Bây giờ còn chưa phải là giờ làm việc, Đậu đại nhân đến sớm quá."
Đậu Tổ Mậu gượng cười một tiếng: "Hạ quan vốn luôn chăm chỉ mà ạ."
Triệu Bạch Ngư đột nhiên lạnh mặt: "Đứng dậy!"
Đậu Tổ Mậu lập tức đứng bật dậy, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt Triệu bạch Ngư, trong lòng âm thầm kêu khổ, tâm trí lẫn thủ đoạn của thượng sai tân nhiệm này đúng là đều cao minh, đến nỗi gã không tài nào dùng cách lừa gạt những thượng sai lúc trước để lừa Triệu Bạch Ngư, không thể không phí tâm động não, thậm chí còn mệt mỏi hơn cả việc đi trực mười ngày liền nữa.
Hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất phát hiện Triệu Bạch Ngư đang đi về phía mình, không có ý định dừng lại, Đậu Tổ Mậu sợ đến mức liên tục bước lùi về phía sau: "Đại, đại nhân, hạ quan nói gì sai làm gì sai? Sao đại nhân không nói một lời —— " Y vẫn còn đang đến gần! Gã bị dọa sợ đến mức luôn tiêng cầu xin tha thứ: "Hạ quan biết sai rồi! Người bán rau sát phủ đại nhân là em vợ của hạ quan, hạ quan xin thề, chỉ là ngẫu nhiên hỏi đến thôi, chỉ là... Chỉ là muốn hiểu rõ sở thích của thượng sai, lấy lòng thượng sai thôi, không bao giờ dám lừa dối đại nhân! Chuyện này trong quan trường là rất bình thường mà —— Á!"
Đậu Tổ Mậu bước lùi về phía sau không để ý dưới chân, bị vấp một cái rồi ngã nhào, phát hiện Triệu Bạch Ngư đi qua bên cạnh gã, bấy giờ mới bừng tỉnh nhận ra không phải là y muốn trị tội gã, mà là muốn gã nhường đường.
Cũng là do gã vốn có tật giật mình, tự mình hù dọa chính mình thôi.
Đậu Tổ Mậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó cả người xụi lơ ngồi nghệch ra.
Triệu Bạch Ngư đi đến cửa quay đầu nhắc nhở: "Đậu đại nhân ngã không bị thương thì đứng lên đi, người chết cần được tôn trọng, ngồi lên người ta là xui lắm đấy."
Người chết?
Đậu Tổ Mậu giật thót cả người, cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt thất khiếu chảy máu của Điền Anh Trác, hai mắt trợn trắng rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đi đến giữa sân, Triệu Bạch Ngư mới thấp giọng dặn dò: "Vụ án còn một đoạn kết nữa, trước hết cứ giam giữ Ma Đắc dung, nói không chừng có ngày còn cần dùng đến. Hàng giữ ở bến thuyền đều mang đến Nha môn Tào ty, sung vào công quỹ theo luật, nếu có thương nhân muốn chuộc lại thì tính theo giá thị trường."
Ngụy bá gật đầu.
Triệu Bạch Ngư: "Còn về phần Lý Đắc Thọ, ta sẽ không can thiệp vào bất kì quyết định nào của ông, chỉ hy vọng ông có thể bình an vô sự. Nếu như có cần giúp đỡ việc gì thì cứ đến tìm ta."
Ngụy bá hiểu rõ ý tứ trong lời của ngũ lang: "Thù của ta tất phải báo, nhưng không vội, chờ cũng đã chờ gần hai mươi năm trời rồi.
"Ừm." Triệu Bạch Ngư nghĩ một lúc rồi nói: "Ta còn cần Ngụy bá đến Hoài Nam một chuyến, đưa thư của ta cho Hạ Quang Hữu. Xong việc đó thì đến Sơn Đông tìm Trần Phương Nhung, công việc cụ thể ta sẽ viết ở trong thư, dùng bồ câu đưa tin tới cho hắn biết, ông đến đó chờ hắn truyền lệnh là được."
Ngụy bá không hỏi nguyên nhân, chỉ nghe theo lời dặn làm việc.
Ra khỏi phủ Tào ty, đối mặt với một loạt mũi tên bắn lén, may là Ngụy bá nhanh tay lẹ mắt níu Triệu Bạch Ngư lại tránh khỏi hành thích, xoay người định đuổi theo thích khách nhưng bị Triệu Bạch Ngư ngăn lại.
"Là cảnh cáo cũng là báo động trước, bắt được người cũng không hỏi ra được gì, ta biết là ai làm." Triệu Bạch Ngư phất tay áo, nét mặt bình tĩnh không hề rối loạn, "Đi thôi."
Bọn họ đi ngang khúc ngoặt, gặp được Triệu Trọng Cẩm không mời mà tới.
Sắc mặt Triệu Trọng Cẩm phức tạp, hắn nhìn Triệu Bạch Ngư, những chuyện xảy ra gần đây hắn đã nghe thấy, đến cả màn tấn công lúc nãy cũng đã vừa vặn nhìn thấy, sát khí nặng nề, trong tình thế nguy hiểm đến mức đó làm sao có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy?
"Quan trường chú trọng làm việc công phu, xưa nay cần phải vững chắc, lấy tuần tự tiến lên làm chủ, dù là tra án hay là thúc đẩy một hạng mục chính sách cũng cần phải từ từ, có khi không thể không mất từ ba đến năm năm, đệ... không cần phải quá gấp gáp."
Triệu Trọng Cẩm còn chưa có được cảm giác chân thực với việc Triệu Bạch Ngư đến Lưỡng Giang, chỉ cảm thấy rằng y đến đây rồi là có thể giúp đỡ mình xử lí công việc, nhưng mấy ngày liên tiếp quan sát y làm việc, càng xem càng thấy nguy hiểm đáng sợ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ vạn kiếp bất phục.
Y và Xương Bình công chúa, Cán thương và quan lại Lưỡng Giang đấu qua đấu lại không ngừng nghỉ, hắn thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, đặt chính mình vào tình cảnh của Triệu Bạch Ngư, Triệu Trọng Cẩm cảm thấy nếu như hắn không chết ở Lưỡng Giang thì cũng tự ép bản thân đến phát điên rồi.
"Triệu đại nhân đến đây chỉ để răn dạy bổn quan thôi sao?"
Triệu Trọng Cẩm nhíu mày: "Ta chỉ cảm thấy sợ hãi cho đệ —— thôi bỏ đi, dù là mưu trí hay tâm kế, đệ đều mạnh hơn ta quá nhiều, ta lại nghĩ đó là tự dấn thân vào nguy hiểm gần kề, nhưng đối với đệ mà nói lại là chuyện đã thành thạo." Hắn do dự mãi, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Triệu Bạch Ngư, càng nhìn càng cảm thấy giống, thấy Triệu Bạch Ngư muốn đi, hắn nhịn không được nói: "Đệ biết chuyện một trăm tám mươi quan của bốn tỉnh ba mươi tám phủ liên danh bảo tấu Ma Đắc Dung không?"
Triệu Bạch Ngư dừng bước: "Cái gì?"
Sắc mặt của Triệu Trọng Cẩm càng khó coi hơn nữa: "Vậy mà đệ lại không biết sao?"
Hai người đều sửng sốt, trong lòng thoáng qua một vài giả thuyết, Triệu Trọng Cẩm theo bản năng không dám nghĩ nhiều, mà trong chớp mắt Triệu Bạch Ngư lại nhớ đến thái độ kì lạ của Khang vương trước khi y đi nhậm chức, hẳn là bị Nguyên Thú đế ra lệnh cưỡng chế không cho phép để lộ chuyện này.
Nguyên nhân là gì?
Là lo lắng y hiểu rõ tình hình phức tạp của Lưỡng Giang, lòng sẽ e ngại không dám xử lí công việc quyết đoán sao? Hay là sợ Hoắc Kinh Đường biết được, âm thầm đứng ra chắn trước bảo vệ y, ngăn không cho y đến Lưỡng Giang?
Nhưng mà cố gắng giấu nhẹm chuyện quan trọng như vậy, chẳng lẽ không sợ y hoàn toàn chẳng biết gì cả bước vào trong đầm sâu Lưỡng Giang rồi chết đuối khi nào không hay sao?
Hoặc giả là xem mối quan hệ mẹ con giữa y và Xương Bình như một lá bùa hộ thân, y có thể sử dụng như một lẽ đương nhiên?
Không thể không nói, Triệu Bạch Ngư cũng coi như hiểu được tâm tư của Nguyên Thú đế rồi.
Có điều, Triệu Bạch Ngư lần vòng Phật, vẫn cảm thấy còn có chỗ gì đó không đúng, nếu tâm tư của Nguyên Thú đế có thể dễ đoán đến thế, thì làm sao Hoắc Kinh Đường lại kiêng kỵ tới mức đó?
"Đệ nghĩ thế nào?" Triệu Trọng Cẩm hỏi.
Triệu Bạch Ngư không đáp mà hỏi lại: "Làm sao huynh biết chuyện này?"
"Mẹ ta có đề cập ở trong thư, bà ấy nói ta có thể giúp đệ được gì thì cứ giúp." Trong lòng Triệu Trọng Cẩm khi đó cảm thấy khó hiểu, chẳng phải mẹ luôn là người thờ ơ với Triệu Bạch Ngư nhất hay sao? Bây giờ nhìn lại, mọi chuyện cứ như đều là điềm báo vậy, "Ta hỏi đệ một chuyện riêng, nếu đệ không muốn trả lời cũng được..."
Triệu Trọng Cẩm cắn răng, nhìn thẳng vào mắt Triệu Bạch Ngư: "Hai mươi năm qua, Xương Bình công chúa không liên lạc với đệ một lần nào sao?"
Bấy giờ trong đầu Triệu Bạch Ngư toàn là Nguyên Thú đế đang nghĩ gì, không để ý Triệu Trọng Cẩm có gì lạ, chỉ thuận miệng đáp: "Có hay không các người còn không rõ ư?"
Phải, không ai rõ hơn người nhà họ Triệu bọn hắn.
Nếu như Triệu Bạch Ngư có một người mẹ là trưởng công chúa ngang ngược càn rỡ, thì sao y có thể có một cuộc sống nghèo túng như vậy? Làm sao có thể bị ép bỏ tham gia kì thi, bị ép gả thay được?
Triệu Trọng Cẩm né tránh đôi mắt vừa thanh vừa nhuận của Triệu Bạch Ngư, lòng rối như tơ vò, không dám nghĩ đến sự thật, bởi vì nó quá hoang đường, không ai có thể thừa nhận được.
"Không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước."
Triệu Trọng Cẩm muốn gọi y lại, nhưng đã bị Ngụy bá chặn đường.
Đợi Triệu Bạch Ngư đi xa rồi, Ngụy bá mới nói: "Triệu lang quân có biết ngày đó ngũ lang thành thân, lúc ra khỏi tiểu viện hoang vắng rách nát đó y đã nói cái gì hay không? Y nói y và người nhà họ Triệu đã thanh toán xong rồi."
Mặt mũi Triệu Trọng Cẩm đanh lại, nhìn kĩ mới có thể phát hiện ra đồng tử của hắn co rút như đang rơi vào trạng thái mất hồn.
"Ta mặc kệ ngài tiếp cận ngũ lang vì mục đích gì, nếu như dám tổn thương y dù chỉ một chút, thì ta có thịt nát xương tan cũng sẽ phanh thây xé xác cả nhà họ Triệu các người, bao gồm cả Triệu Ngọc Tranh mà các người yêu thương nhất!"
Ném lại lời tàn nhẫn xong, Ngụy bá khó nén tức giận, ông thật sự sẽ biến lời nói đó thành hành động.
Cánh môi Triệu Trọng Cẩm giật run lên, đến cuối cùng cũng không thể nói ra một câu nào, đứng ở đầu ngõ cả buổi trời, bị gió lạnh thổi đến nỗi tay chân cứng ngắc, đi một bước là lảo đảo muốn té, cũng may có tiểu tư chạy đến đỡ lấy hắn mới không ngã xuống.
Triệu Trọng Cẩm siết lấy cánh tay của tiểu tư, răng run cầm cập, vất vả lắm mới nói xong một câu: "Đưa thiếp... Nói là ta, cầu kiến Xương Bình công chúa!" Nét mặt hắn vừa dữ tợn vừa sợ hãi, ánh mắt lẳng lặng nhìn vào hư không, như thể ở nơi đó đang cất giấu một sự thật đau đớn có thể khiến cho mọi người khó mà chịu đựng nổi.
Trong lòng Triệu Trọng Cẩm sợ hãi, nhưng hắn vẫn đi về phía hang hổ, đi tìm con mãnh hổ có lẽ sẽ xé nát tan nát máu thịt của người nhà họ Triệu. Truyện Full
***
Triệu phủ, chủ viện.
Ma ma cầm thư vào nhà, nói với Tạ thị đang xem sổ sách: "Phu nhân, thư Lưỡng Giang đến rồi."
Tạ thị không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Thư của nhị lang sao?"
Ma ma: "Là của lão phu nhân!"
"Cữu mẫu?"
Tạ thị ngạc nhiên đứng dậy, vội vàng cầm lấy bức thư sang mở ra xem, đọc hết thư như đói như khát vậy, khi bà xem đến đoạn trong thư mà cữu mẫu nói Thừa Giới không nên trách phạt ngũ lang, ngũ lang tuổi còn nhỏ, bảo bà phải ra tay ngăn Thừa Giới lại, thì đầu óc trở nên mơ hồ, lướt xuống một chút nữa mới thấy chú thích mà nha hoàn viết thay cữu mẫu để lại, nói đây là lời cữu mẫu thuật lại sau khi tỉnh khỏi giấc mộng lúc nửa đêm, không khỏi hiểu ý bật cười một tiếng.
"Cữu mẫu vẫn còn hồn nhiên hệt như lúc trước vậy."
Dùng hai từ hồn nhiên này để nói về trưởng bối là không đúng, nhưng mà Tạ thị chí thích cữu mẫu như thế thôi.
Đến khi đọc tới chỗ cữu mẫu nói đôi mắt của ngũ lang giống hệt như bà, mặt mày giống Thừa Giới nhưng phong thái lại là của riêng mình, là quân tử ôn nhuận như ngọc, nụ cười trên môi Tạ thị dần dần biến mất, càng cảm thấy kì là, cữu mẫu chưa bao giờ gặp tứ lang, (dù bà thừa biết cữu mẫu vẫn nghĩ tứ lang đứng hàng thứ năm), làm sao có thể biết được mặt mũi cậu thế nào? Với lại vẻ ngoài của cậu không hề có chỗ nào giống bà, phong thái càng không phải quân tử như ngọc mà bà cụ nói.
Người mà cữu mẫu nói là ai?
Tạ thị tiếp tục đọc, nhìn thấy nha hoàn chú thích, nói là cữu mẫu đến Hồng Châu chơi, ở lại trong phủ của nhị lang, khi cùng nhị lang đến quán rượu đã gặp được ngũ lang, vừa gặp đã nhận ra y.
【Lão phu nhân nói, đôi mắt của ngũ lang giống hệt như bé con vậy.】
Tạ thị nhìn chằm chằm câu này, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch, khiến cho bức thư bị rách đôi một góc, còn bà thì như thể vừa mới sực tỉnh lại khỏi giấc mộng vậy. Tạ thị hoảng hốt đặt thư xuống, cẩn thận từng chút một không dám chạm vào, chỉ sợ xé nát bức thư, thoáng chốc lại muốn thật sự xé nát nó đi, tầm mắt lại lướt lên nét chữ cứng cáp.
Ma ma là nha hoàn hồi môn, đi theo Tạ thị từ nhỏ, lúc này đang lo lắng nhìn Tạ thị với vẻ mặt khó coi tựa như sắp ngất đi, không rõ trong thư viết gì, sao lại đến nỗi thất thố như vậy?
Tạ thị trầm tĩnh trang nhã, ngoại trừ năm đó bị Xương Bình công chúa làm hại nhiều lần, sau đó nhìn thấy tứ lang còn nhỏ mà bệnh tật hấp hối liên miên rồi thất thố ra, những năm này xuôi gió xuôi nước, chưa từng lại có dáng vẻ làm cho người ta nhìn mà sốt ruột lo lắng như thế này.
"Phu nhân, người làm sao vậy?"
Ma ma bước qua, phản xạ tự nhiên của Tạ thị là che thư lại, chân tay luống cuống chỉnh lại tóc tai váy vóc, rồi bà nâng cằm lên, cố gắng giữ vững vẻ bình tĩnh của mình, nhưng hơi thở gấp gáp mạnh mẽ đã để lộ nội tâm không yên rồi.
"Chuẩn bị giấy bút đi, ta muốn viết thư cho nhị lang."
Ma ma vội vàng chuẩn bị giấy bút đầy đủ, Tạ thị cầm bút viết vội, sau đó xếp gọn cất vào phong bì, gọi ma ma phải nhanh chóng đem ra ngoài gửi đi, đừng để cho bất kì ai trông thấy.
***
Triệu Trọng Cẩm ra khỏi phủ công chúa, lúc lên ngựa không để ý, giẫm nhầm lên ngã gãy tay phải, được cấp cứu đưa về phủ, mặc kệ mọi lời khuyên can vẫn trải rộng giấy vẽ ra, hắn cố nhịn cơn đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh, dùng tay trái cầm bút lên vẽ ra một đôi mắt vô cùng có hồn.
Năm đó Triệu gia nhị lang tay trái vẽ tranh, tay phải viết chữ, thư họa song tuyệt vang danh kinh đô.
Đến khi vẽ mắt xong, đại phu cũng tới để bó xương, Triệu Trọng Cẩm xụi lơ ngã phịch xuống ghế, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, sắc môi trắng bệch, hồn bay phách lạc.
"Đóng gói bức tranh này đem về kinh đô, trừ phi mẹ ta cầm được nó ở trong tay, bằng không dù là kẻ nào cũng không được phép mở ra!"
***
Phủ Lân Diên, Diên Châu Tây Bắc.
Ở Tây Bắc này, Diên Châu là vị trí yết hầu, có được vị trí chiến lược trọng yếu, một khi thất thủ thì Đại Hạ rất có khả năng sẽ tiến thẳng vào Quan Trung, vì vậy nên quân đội trấn giữ nơi này rất hùng hậu, phòng thủ cũng cực kì nghiêm ngặt.
Nhưng dù có nghiêm ngặt đến đâu đi nữa, thì cũng vẫn sẽ để lọt mấy con chuột nhỏ nhân lúc đêm xuống lẻn vào.
Bóng đêm bao trùm, mấy bóng đen thân thủ nhanh nhẹn đi qua đi lại trên các đỉnh nóc nhà, tránh được binh lính tuần tra, quen cửa quen nẻo tìm được giếng nước trong thành, vừa mới chuẩn bị lấy cổ độc mang tới ra nèm vào giếng thì đột nhiên bị bó đuốc sáng lên làm cho khiếp sợ, còn bị binh sĩ bao vây xung quanh bắt tại trận.
Thôi phó quan bước ra, giật mặt nạ trên mặt của bóng đen xuống, nghiền ngẫm gương mặt đó một lát mới nói: "Đây không phải là ông chủ Hạ bán vải ở thành đông đó sao?"
Binh sĩ ở bên cạnh bước lên nhìn thử, cả giận nói: "Đúng là hắn! Hắn ở biên cảnh Diên Châu hơn hai mươi năm rồi, nếu không phải hồi sáng nghe A Liễu cô nương nói thấy hắn lén la lén lút thương thảo với người lạ, bật ra một câu tiếng Đại Hạ và Nam Cương, e là không thế biết được hắn là gian tế!"
Thôi phó quan: "Đã bắt những người khác chưa?"
Một tên lính khác bước lên: "Bắt hết rồi. Nguồn nước vẫn chưa bị bọn chúng làm hỏng, sau khi Từ thần y kiểm tra xong thì xác định được tất cả đều là cổ độc. Quả nhiên là Đại Hạ và Nam Cương đã liên thủ, có ý đồ xâm lấn nước ta."
Thôi phó quan rút đao ra, cứ thế vung tay mặc cho ông chủ Hạ kia không ngừng cầu xin tha thứ, máu tươi nóng hổi phun ra, Thôi phó quan chỉ bình tĩnh vẩy rơi giọt máu trên đao: "Giết hết đi, chặt đầu xuống treo lên cổng thành."
"Vâng!"
Không ai cảm thấy việc này tàn nhẫn hay người chết cần được tôn trọng cả, hai đội quân giao chiến, không chết thì sống, huống chi đối phương rất tàn nhẫn, muốn giết sạch cả một tòa thành, nếu không kịp thời phát hiện sự tồn tại của gian tế, không có Từ thần y ở đây, chỉ sợ rằng bá tánh cả thành này đều sẽ phải hứng chịu sự tra tấn của đủ loại cổ độc.
Trên đường về doanh, chợt có binh sĩ chạy đến bào: "Trong số những gian tế bắt được có một người tự xưng là con trai của Tể tướng Đại Hạ, thuộc hạ thấy hắn da mịn thịt mềm, trên tay không có vết chai, quả thực giống như là con cháu nhà quý tộc đi nghĩa vụ vậy."
"Thú vị nhỉ." Thôi phí quan ghìm cương ngựa nói: "Về doanh trước đã."
Chỉ một lát sau thôi đã về đến quân doanh, Thôi phó quan nhanh chân chạy đến lều trại của Hoắc Kinh Đường trước, nghe được lệnh cho phép mới xốc màn lên chui vào, đầu tiên kể lại rõ chuyện xảy ra đêm nay trước: "... Cũng may tướng quân nhắc nhở, với thủ đoạn của Quốc quân Đại Hạ bây giờ, e là sẽ phải nhân lúc trước khi thành lập giao ước hòa bình trao đổi với các chợ phiên, phái gian tế đến các biên thành trọng yếu, lúc đó mới khiến cho người bên dưới đề cao cảnh giác, biết đường đề phòng."
Hoắc Kinh Đường gác một chân lên tháp, tư thế ngồi phóng túng không bị gò bó, nghe Thôi phó quan nói xong cũng không thèm nhấc mắt lên, chuyên tâm chế tác đèn kéo quân*.
(*) Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc (giản thể: 走马灯; phồn thể: 走馬燈; bính âm: Zǒumǎdēng; Hán-Việt: tẩu mã đăng), ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại. (Wikipedia)
Một lúc lâu sau, Thôi phó quan mới nghe thấy hắn nói: "Nói với con lừa tự xưng là con trai của Tể tướng đó, hoặc là chứng minh hắn có giá trị, bằng không mỗi ngày cắt một bộ phận trên người ra gửi về cho cha mẹ hắn."
Thôi phó quan tràn trề sức sống đáp: "Hiểu rồi!"
Nói xong vừa định đi ra, nhưng bị Hoắc Kinh Đường gọi lại: "Chờ đã," Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: "Trình độ nung sắt chế binh khí của Đại Hạ cao hơn triều ta, nhưng quặng sắt khan hiếm, đến cả tiền tệ lưu thông cũng chủ yếu sử dụng cách đúc đồng của triều ta là nhiều, nhưng mấy tháng nay ta đấy quân đội của chúng trang bị rất tốt, nhất là đao kiếm đang dùng, nhung giáp cũng là quân tư quan trọng, sẽ đuổi kịp quân Tây Bắc rất nhanh. Người lẻn vào thủ phủ Đại Hạ cũng nói gần hai mươi năm qua, đồng tệ, bạc trắng và quặng sắt của triều ta luôn nghiêm cấm dẫn ra ngoài lại tăng lên từng năm ở Đại Hạ, chỉ bằng mấy chợ phiên ở biên cảnh Tây Bắc không thể làm được chuyện này."
Thôi phó quan nhận ra được mức độ nghiêm trọng: "Tướng quân nghi có người làm trái nghiêm lệnh triều ta, vận chuyển hàng hóa vào Đại Hạ sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Có lẽ con trai của Tể tướng sẽ biết nội tình, dù hắn không biết, thì Tể tướng Đại Hạ cũng phải biết."
Thôi phó quan nghiêm mặt: "Đã hiểu!"
***
Điền Anh Trác sợ tội tự vẫn, coi như vụ án phải đến hồi kết, tuy nhiên Triệu Bạch Ngư đã lợi dụng quá trình kết đại án phức tạp để rề rà trì hoãn việc báo cáo Đại lý tự, nhưng Sơn Kiềm đã phái người đến khai báo một tiếng rồi thu hồi binh lính của gã lại.
Triệu Bạch Ngư lại rơi vào tình thế không binh để dùng.
Cũng may trước mắt không có vẫn đề gì cần dùng người, cũng sắp sang năm mới rồi, sẽ không có kẻ nào dám quậy phá vào lúc này, nhưng chỉ thoáng qua đầu năm thôi, mùa xuân vừa đến, các ty Lưỡng Giang sẽ lập tức trở nên bận rộn, hẳn là sẽ chọn thời điểm đó để động tay động chân.
Một trong những chức trách quan trọng nhất của Tào ty là mua lương (địch lương), mà Giang Tây là một trong những kho lương lớn nhất cả nước, năm ngoái thu hoạch được một trăm hai mươi vạn thạch, chiếm đến một phần năm Đại Cảnh, là chuyện vô cùng quan trọng, không được có bất kì một chút sai lầm nào.
Một khi phạm sai lầm, ít nhất Triệu Bạch Ngư cũng phải chịu tội cách chức lưu đày.
Xương Bình công chúa và Cán thương bắt tay nhau đối phó với y, nhất định sẽ chọn bắt đầu từ lúc mua lương này.
Lưỡng Giang không người, căn cơ bất ổn, Triệu Bạch Ngư không thể ký thác toàn bộ hy vọng ở Lưỡng Giang, cho nên tầm nhìn của y đã chuyển ra Hoài Nam và phương bắc rồi.
"Ngũ lang, câu đối, tượng môn thần và các loại hoa quả năm nay đều không cần phải mua đâu ạ." Nghiên Băng xách bao lớn bao nhỏ trong tam phía sau còn có hai người cũng xách cả một đống đồ, cùng nhau đi vào trong tiền thính, "Ma ma và các cô nương đã gửi đồ từ trong kinh đến, có cả bùa bình an cầu từ Bảo Hoa tự, câu đối tết thì cầu từ đạo quán Thiên Hựu Cung, hoa quả thì mọi người cùng mua, còn may sẵn cả quần áo... Bốn năm bộ lận ạ!"
Triệu Bạch Ngư ngồi im, chống cằm cười nhìn đám người Nghiên Băng ra ra vào vào, giống như đang nhìn thấy những người thân thương đáng yêu đang trông mong mòn mỏi nơi phủ kinh đô, bỗng nhiên nhớ lại mùa xuân năm ngoái vẫn còn đón tết cùng với bạn bè gia đình, không khỏi cảm thấy có nỗi trống vắng ùa đến bủa vây quanh mình.
Ánh mắt vô thức liếc nhìn vòng Phật giữa cổ tay, nhung nhớ trong lòng Triệu Bạch Ngư điên cuồng trào ra, dường như bên tai vang vọng tiếng rít dài to rõ của Hải Đông Thanh, y còn nghĩ là vì bản thân nhớ thương quá độ nên sinh ra ảo giác.
Không ngờ thật sự có một con Hải Đông Thanh khác đang bay lượn trên bầu trời phủ Tào ty, ưng vương được y giữ lại nơi này nghe thấy tiếng bạn cũng bay lên trời xanh, quấn quít lượn vòng bên nhau một lúc mới lưu luyến không rời cùng đáp xuống mặt đất, đưa thư của chủ nhân nó đến trong tay Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư thấp giọng hỏi: "Chiến sự Tây Bắc căng thẳng, vẫn có thể gửi thư đến sao?" Nói thì nói thế, nhưng ánh mắt lại dán chặt bức thư không rời.
Một ám vệ giả làm hộ vệ bình thường đi theo bên người Triệu Bạch Ngư nghe vậy nói: "Bình thường bồ câu đưa thư nhất định không thể truyền tin, nhưng Hải Đông Thanh là vua của vạn ưng thì khác. Với lại Tây Bắc và Đại Hạ đều có phong tục mừng năm mới, cho nên hai bên đều đã ăn ý đình chiến rồi."
"Hóa ra là vậy." Triệu Bạch Ngư dặn dò bọn Nghiên Băng lo dọn dẹp đồ đạc đón tết, sau đó một mình chạy vào thư phòng mở thư ra đọc.
【Khanh khanh phu lang, thấy thư như gặp mặt.】
Mắt Triệu Bạch Ngư tràn ngập ấp áp, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Học được rồi này."
Nửa trước thư miêu tả chiến sự, nói Đại Hạ giả vờ tiến công nhiều lần, âm thầm cấu kết với Nam Cương chơi lại chiêu cũ, thông đồng với gian tế, nội ứng ngoại hợp, muốn bỏ cổ độc hủy hoại nguồn nước Diên Châu, đã bị bắt rồi, còn bắt sống được một tướng lĩnh Đại Hạ, nói là con trai của Tể tướng Đại Hạ đến đoạt công.
【Đại Hạ suy yếu trăm năm, trong lúc đi khắp các nước lớn thấy ai mạnh thì kính người đó, đồng thời lấy lòng Đại Cảnh và Đột Quyết, gần hai mươi năm đột nhiên thay đổi tác phong xưa, nhiều lần chọc ghẹo râu hùm Đại Cảnh, quấy rối biên thành Tây Bắc, thôn tính các nước nhỏ, làm cho thực lực bản thân lớn mạnh hơn, đánh qua mấy trận thắng, chúng vẫn là cường địch khiến Đại Cảnh đau đầu không thôi.】
【Sau khi đánh đập tra hỏi con cháu quan lớn Đại Hạ mới biết được nguyên nhân, tiểu lang có muốn biết không? 】
Nếu như Hoắc Kinh Đường đứng trước mặt hỏi, Triệu Bạch Ngư còn có hứng đoán thử, bây giờ đáp án đã ở trước mặt rồi, chỉ có kẻ ngốc mới vẽ vời thêm chuyện thôi.
【Vi phu biết ngay là tiểu lang lười đoán mà... Bỏ đi, nói cho em cũng không sao. Có liên quan đến tiền triều, lúc cuối đời tiên đế không được anh minh lắm.】
Đâu chỉ không được anh minh lắm, giai đoạn đầu khi Nguyên Thú đế đăng cơ, sông núi lung lay, quốc khố, nội khố lỗ thiếu nghiêm trọng, căn bản là kết cục thảm hại mà tiên để làm ra lúc cuối đời.
Thời điểm đó tiên đế đột nhiên hồ đồ, muốn đổi Thái tử, phô trương lãng phí trắng trợn, dung túng gian thần tham quan thao túng triều chính... Còn rất nhiều nữa, chẳng qua trước đó lão thật sự là một minh quân dốc lòng vì nước, bởi vì vậy mà sách sử đánh giá không hề quá quắt chút nào.
【Ba lần khoa khảo năm Nguyên Phong thứ bảy, thứ năm và mười ba, một đám học sinh vào cung tham gia kì thi đình, để tiên đế cất nhắc tuyển chọn làm môn sinh của thiên tử. Theo thường lệ, người nào không được chọn sẽ đều phải quay về mức ban đầu, đợi năm sau thi lại, không có ngoại lệ, mười năm học hành gian khổ vậy mà nước chảy về biển, trong số đó có mấy tên cử tử đã táng gia bại sản vì khoa cử, lại liên tục thi rớt, tâm trạng bất bình, tụ tập thành một nhóm tế văn miếu, bị tiên đế xem là bất mãn với triều đình, có lòng tạo phản, lệnh cho quan binh đuổi bắt, đánh chết, đánh tàn phế một vài cử tử, học sinh trong thiên hạ sục sôi phẫn nộ, để làm dịu oán giận lại, tiên đế mới thay đổi chế độ thi cử, quy định phàm là người nào có thể vào đến thi đình thì đều là Trạng nguyên, đều được làm quan.】
【Chuyện này không quan trọng, chuyện sau đây mới là đề chính, năm đó có một học sinh tài hoa xuất chúng nhưng vì không được tiên đế nhìn trúng trong kì thi đình mà thi rớt nhiều lần, sau đó may mắn sống sót chạy trốn khỏi thảm họa tế văn miếu, chạy đến Đại Hạ làm quốc sư, quay đầu phản Đại Cảnh.】
Triệu Bạch Ngư hơi ngạc nhiên, bên trong lại có gút mắc như vậy sao?
Đúng là ly kì thật.
【Ta còn phát hiện được điều khác thường, Đại Hạ thiếu thốn vật tư, cần mua của triều ta, nhưng ta lại không nhận tiền của Đại Hạ, vì vậy nên trong nước Đại Hạ lưu thông tiền tệ của triều ta chứ không phải là tiền Hạ triều, vàng bạc ta cũng dự trữ được kha khá nhiều, cho nên Đại Hạ nghèo túng là chuyện ai nấy đều biết.】
【Nhưng gần hai mươi năm qua, bạc trắng ở Đại Hạ lưu thông ngày càng nhiều, hàng hóa ở biên cảnh hai mươi năm buôn bán không đổi, bọn họ lấy đâu ra bạc đồng sắt?】
【Ta nghi ngờ có người vận chuyển tiền vào Đại Hạ, chỉ tiếc là bây giờ không còn manh mốn nào khác.】
Suy đoán vận chuyển bạc trắng cũng có thể là thật, Đại Hạ vùng dậy thực sự mạnh mẽ, nếu không phải có một Hoắc Kinh Đường từ trên trời rơi xuống, có lẽ Đại Cảnh đã bị chia năm xẻ bảy rồi.
Triệu Bạch Ngư tiếp tục lướt xuống, nửa đoạn sau miêu tả lại một vài phong cảnh Tây Bắc, thêm cả tập tục đón giao thừa và Tết Nguyên Tiêu ở đó, nói chung cũng giống như ở đây, chẳng qua là ngoại trừ giao thừa và Nguyên Tiêu như thời hiện đại mà y quen thuộc thì còn có hội đèn hoa đăng và pháo hoa sắt nữa.
Pháo hoa sắt mà hắn nói chính là thứ đèn hoa rực rỡ trong thơ văn, vô cùng xinh đẹp, khi hắn nhìn thấy trong nháy mắt cảm thấy tiếc nuối vì tiểu lang không ở bên cạnh.
【Mấy ngày nay ta đã học làm pháo hoa sắt, đến lúc đó sẽ cho tiểu lang nhìn thấy cảnh tượng ngàn hoa đua nở đêm xuân tuyệt đẹp.】
Đầu ngón tay Triệu Bạch Ngư vuốt ve từng con chữ, nhớ Hoắc Kinh Đường đến nỗi lòng cứ thắt lại từng cơn.
Khi Nghiên Băng đem một chiếc đèn kéo quân đến tìm người, liền thấy ngũ lang cười trông giống hệt như cô nương nhìn thấy tình lang vậy, và dường như y hoàn toàn không nhận ra điều đó, cậu lắc đầu bất lực, gõ lên cánh cửa thư phòng không biết có phải vì quá gấp gáp mà quên đóng lại hay không, lớn tiếng gọi: "Ngũ lang, ta đến đưa đồ!"
Triệu Bạch Ngư choàng tỉnh, ho nhẹ hai tiếng: "Gì thế?"
Nghiên Băng đi vào: "Người ở dịch trạm vừa mới đưa đến, nói là tiểu quận vương dặn dò phải giao đến tận tay ngài... Chắc đây là quà năm mới gửi từ Tây Bắc tới tặng cho ngài đấy."
"Đưa ta xem nào."
Triệu Bạch Ngư cầm lấy đèn kéo quân tinh xảo, đèn chầm chậm xoay đều, nhân vật bên trong lập tức trở nên sinh động, dần dần hội tụ thành một vài bức tranh di chuyển theo thứ tự, hình ảnh càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Một bức là ở quán đồ ăn bình dân nằm gần ngự đạo, Triệu Bạch Ngư đưa khăn, Hoắc Kinh Đường nhận lấy, một bức khác là ảnh Hoắc Kinh Đường quấn vòng Phật lên cổ tay y.
Bức thứ ba là ngày thành thân, đứng trước con ngựa cao lớn, hai người đều duỗi tay về phía đối phương.
Bức thứ tư là ảnh hai người áp sát vào nhau, giống như thầm thì, hình ảnh khá quen thuộc ——
Ngay lúc Nghiên Băng nghiêng người sang hỏi: "Đây là tranh gì thế ạ?"
"!" Triệu Bạch Ngư trừng mắt, nhanh tay che đèn kéo quân lại, phất tay đuổi thằng nhóc đi: "Con nít xem đồ của người lớn làm gì? Ra ngoài ra ngoài."
Nghiên Băng bĩu môi đi ra, nhất định là cái gì đó khiến người ta xấu hổ, bình thường ngũ lang mà xấu hổ thì thích tự xưng là người lớn lắm.
"Hoắc Kinh Đường chết tiệt!" Triệu Bạch Ngư xoa hai lỗ tai nóng bừng, cạn lời nhìn bức tranh thứ tư —— một màn hai người quấn quít trong suối nước nóng của căn nhà ở vùng ngoại ô huyện Giang Dương, Hoài Nam, còn có bức thứ năm, thứ sáu, theo thứ tự là cảnh đón năm mới ở nhà của bọn họ trong phủ, có cả cái lần mà y chủ động trong cung... "Chẳng lẽ hắn muốn vẽ cả tập xuân cung đồ hay sao vậy?"
"Ỷ không nói thẳng trước mặt nên làm loạn à!"
"Đến lúc gặp lại, ta nhất định sẽ chỉnh đốn chàng! Bồ Tát trên cao... Hoắc Kinh Đường thật sự không đứng đắn chút nào hết, Bồ Tát thanh tâm quả dục gì đó, nửa chút cũng không học được."
Cứ như vậy, Triệu Bạch Ngư ôm đèn kéo quân ở một mình trong thư phòng chửi mát hơn cả buổi trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.