Chương 7
Cố Tam Chương
23/11/2021
Buổi sáng khi Trần Tống tỉnh lại, không thèm để ý người bên cạnh, trực tiếp đi xuống dưới lầu.
Bác Vương nhìn thấy hắn đi xuống, vội vàng đi tới hỏi hắn muốn ăn gì.
Trần Tống không trả lời, đảo mắt nhìn quanh hỏi ngược lại bác Vương: “Cậu ta đâu rồi?”
Bác Vương dường như cũng biết rõ người mà Trần Tống hỏi là ai, chỉ về phía sân sau, nói: “Cậu ấy dậy từ sớm, đang ở sau nhà rửa xe cho cậu chủ.”
Trần Tống trong lòng đang trống rỗng đột nhiên trào dâng lên một cơn giận, như muốn thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn.
Hắn tức giận đi về phía sân sau, bản tính bình tĩnh và giỏi kiềm chế xưa nay của hắn cũng không thể kìm nén được cơn thịnh nộ này: “M* nó, mới sáng sớm rửa xe cái gì? Ai khiến cậu ta rửa? Cậu ta bị điên rồi sao?”
Trần Tống đi đến sân sau, đột nhiên dừng lại, cũng không tiến đến giáo huấn Tần Triệt.
Sân sau không có gì che chắn, gió lạnh thổi qua da thịt, ánh nắng mặt trời cũng yếu ớt, sáng mùa thu không có chút ấm áp.
Tần Triệt chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, hai tay bị lạnh đến ửng đỏ, cậu cầm vòi nước phụt rửa trên thân xe.
Không biết cậu lôi ở đâu ra chiếc áo len hoa văn đã cũ, trên cổ tay áo còn sổ ra một sợi len, theo động tác làm việc của cậu mà lay động trong không trung. Một cơn gió nổi lên, bao trọn lấy phần cánh tay đang để lộ ra của cậu. Cánh tay ấy thon dài, nhưng không có chút thịt, gầy guộc cầm vòi nước lạnh băng.
Tóc cậu đã dài hơn trước, có phần che khuất mắt, chốc chốc cậu lại đưa tay lên vuốt. Bị bàn tay dính nước chạm vào nên một lúc sau mái tóc cậu cũng thật ẩm ướt, một sợi tóc bị vuốt lên dựng đứng trên đỉnh đầu, trông vừa ngốc nghếch vừa trẻ con.
Trần Tống cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy người này thật đáng thương. Tần Triệt thực ra cũng chưa làm gì hết, mới chỉ cặm cụi lau xe cho hắn. Nhưng nhìn một Tần Triệt giản dị như vậy, khiến hắn cảm thấy rất thương cảm.
Trần Tống đi đến nắm lấy cánh tay gầy guộc của Tần Triệt, kéo cậu vào dưới mái hiên. Tần Triệt không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết phải làm sao, chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Trần Tống.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại website myusang.wordpress.com của Tanpo, mọi website khác đều là repost vì mục đích thương mại
Vòi nước bị thả xuống dưới sân, xoay mấy vòng rồi mới nằm im, dòng nước chảy ra ào ạt.
Im lặng một hồi, Trần Tống cũng không biết mình kéo Tần Triệt qua đây làm gì. Hắn nắm cánh tay của Tần Triệt, cảm thấy tim mình đập rộn ràng như đánh trống ngực. Lúc trước hắn từng rất nhiều lần vì Tần Triệt mà tim đập loạn, những khi ấy đều là vì giận cậu, hận cậu,… Nhưng vào lúc này, hắn biết rõ hắn không hề tức giận. Hắn có thể tức giận cái gì chứ, người này đã không còn khả năng ép buộc hắn làm những điều hắn không muốn nữa.
Tiếng nước róc rách truyền tới màng nhĩ, Trần Tống cảm thấy có chút chóng mặt, hắn nghĩ bản thân nên nói gì đó, vì vậy hắn cố gắng mở miệng, nhưng lại phát hiện bản thân không tự chủ mà cười khẩy: “Người tối hôm qua, cậu đã nhìn thấy chưa?”
Ban đầu Tần Triệt trợn tròn mắt bất ngờ, sau đấy cậu ngay lập tức cúi xuống, ấp úng: “Tôi không nhìn rõ…”
Truyện chỉ đăng duy nhất tại website myusang.wordpress.com của Tanpo, mọi website khác đều là repost vì mục đích thương mại
Lúc này trong đầu Trần Tống chợt hiện lên ý nghĩ rằng đôi mắt của tên nhóc này thật sáng. Rồi sau đó lại bị chính ý nghĩ ấy của bản thân dọa sợ, có lẽ hắn mới là người có vấn đề thần kinh.
Quả thực hắn giống như người bị thần kinh, trong ánh mắt có tia phấn khích lạ thường: “Không nhìn rõ sao? Vậy thì tôi nói cho cậu biết, cậu ấy cực kỳ đẹp trai, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, tốt hơn cậu gấp nhiều lần. “
Miệng hắn đang nói nhảm, ánh mắt thì chăm chú nhìn về phía Tần Triệt, vậy mà đáp lại cái nhìn ấy lại chỉ là một đỉnh đầu đen nhánh — Tần Triệt từ đầu đến cuối vẫn không hề ngẩng đầu lên.
Tần Triệt nghe rõ tiếng lòng mềm yếu của bản thân – Cậu sẽ không bao giờ có thể giống như trước kia bướng bỉnh mà chiếm giữ lấy người này nữa, Tần Triệt cứng nhắc nói: “Vậy tốt rồi, thật tốt.”
Cậu cảm thấy bản thân sắp khóc rồi, cuối cùng cậu cũng hiểu được sự trả thù của Trần Tống đối với cậu là như nào, chính là để cậu phải tận mắt chứng kiến cảnh hắn ở bên người khác, thực sự rất tàn nhẫn.
Nhưng Tần Triệt vẫn kìm nén, cậu cắn chặt răng, đem những đau thương chôn giấu tận sâu dưới đáy lòng. Thậm chí ngay cả cánh tay đang bị Trần Tống nắm cũng không hề run rẩy. Cậu cố gắng hết sức để khống chế cơ mặt đang muốn co giật, cậu cảm thấy bản thân dường như còn cười lên một chút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Trần Tống, đây là người đầu tiên cậu thích, và vẫn luôn luôn thích, nhưng cũng chính là người chưa bao giờ thuộc về cậu, cậu nói một cách chân thành: “Thực sự xin lỗi, lẽ ra lời này tôi nên nói với anh từ sớm, sau này có lẽ sẽ không gặp lại anh… Dù sao, tôi cũng thực sự xin lỗi anh.”
Bác Vương nhìn thấy hắn đi xuống, vội vàng đi tới hỏi hắn muốn ăn gì.
Trần Tống không trả lời, đảo mắt nhìn quanh hỏi ngược lại bác Vương: “Cậu ta đâu rồi?”
Bác Vương dường như cũng biết rõ người mà Trần Tống hỏi là ai, chỉ về phía sân sau, nói: “Cậu ấy dậy từ sớm, đang ở sau nhà rửa xe cho cậu chủ.”
Trần Tống trong lòng đang trống rỗng đột nhiên trào dâng lên một cơn giận, như muốn thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn.
Hắn tức giận đi về phía sân sau, bản tính bình tĩnh và giỏi kiềm chế xưa nay của hắn cũng không thể kìm nén được cơn thịnh nộ này: “M* nó, mới sáng sớm rửa xe cái gì? Ai khiến cậu ta rửa? Cậu ta bị điên rồi sao?”
Trần Tống đi đến sân sau, đột nhiên dừng lại, cũng không tiến đến giáo huấn Tần Triệt.
Sân sau không có gì che chắn, gió lạnh thổi qua da thịt, ánh nắng mặt trời cũng yếu ớt, sáng mùa thu không có chút ấm áp.
Tần Triệt chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, hai tay bị lạnh đến ửng đỏ, cậu cầm vòi nước phụt rửa trên thân xe.
Không biết cậu lôi ở đâu ra chiếc áo len hoa văn đã cũ, trên cổ tay áo còn sổ ra một sợi len, theo động tác làm việc của cậu mà lay động trong không trung. Một cơn gió nổi lên, bao trọn lấy phần cánh tay đang để lộ ra của cậu. Cánh tay ấy thon dài, nhưng không có chút thịt, gầy guộc cầm vòi nước lạnh băng.
Tóc cậu đã dài hơn trước, có phần che khuất mắt, chốc chốc cậu lại đưa tay lên vuốt. Bị bàn tay dính nước chạm vào nên một lúc sau mái tóc cậu cũng thật ẩm ướt, một sợi tóc bị vuốt lên dựng đứng trên đỉnh đầu, trông vừa ngốc nghếch vừa trẻ con.
Trần Tống cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy người này thật đáng thương. Tần Triệt thực ra cũng chưa làm gì hết, mới chỉ cặm cụi lau xe cho hắn. Nhưng nhìn một Tần Triệt giản dị như vậy, khiến hắn cảm thấy rất thương cảm.
Trần Tống đi đến nắm lấy cánh tay gầy guộc của Tần Triệt, kéo cậu vào dưới mái hiên. Tần Triệt không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết phải làm sao, chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Trần Tống.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại website myusang.wordpress.com của Tanpo, mọi website khác đều là repost vì mục đích thương mại
Vòi nước bị thả xuống dưới sân, xoay mấy vòng rồi mới nằm im, dòng nước chảy ra ào ạt.
Im lặng một hồi, Trần Tống cũng không biết mình kéo Tần Triệt qua đây làm gì. Hắn nắm cánh tay của Tần Triệt, cảm thấy tim mình đập rộn ràng như đánh trống ngực. Lúc trước hắn từng rất nhiều lần vì Tần Triệt mà tim đập loạn, những khi ấy đều là vì giận cậu, hận cậu,… Nhưng vào lúc này, hắn biết rõ hắn không hề tức giận. Hắn có thể tức giận cái gì chứ, người này đã không còn khả năng ép buộc hắn làm những điều hắn không muốn nữa.
Tiếng nước róc rách truyền tới màng nhĩ, Trần Tống cảm thấy có chút chóng mặt, hắn nghĩ bản thân nên nói gì đó, vì vậy hắn cố gắng mở miệng, nhưng lại phát hiện bản thân không tự chủ mà cười khẩy: “Người tối hôm qua, cậu đã nhìn thấy chưa?”
Ban đầu Tần Triệt trợn tròn mắt bất ngờ, sau đấy cậu ngay lập tức cúi xuống, ấp úng: “Tôi không nhìn rõ…”
Truyện chỉ đăng duy nhất tại website myusang.wordpress.com của Tanpo, mọi website khác đều là repost vì mục đích thương mại
Lúc này trong đầu Trần Tống chợt hiện lên ý nghĩ rằng đôi mắt của tên nhóc này thật sáng. Rồi sau đó lại bị chính ý nghĩ ấy của bản thân dọa sợ, có lẽ hắn mới là người có vấn đề thần kinh.
Quả thực hắn giống như người bị thần kinh, trong ánh mắt có tia phấn khích lạ thường: “Không nhìn rõ sao? Vậy thì tôi nói cho cậu biết, cậu ấy cực kỳ đẹp trai, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, tốt hơn cậu gấp nhiều lần. “
Miệng hắn đang nói nhảm, ánh mắt thì chăm chú nhìn về phía Tần Triệt, vậy mà đáp lại cái nhìn ấy lại chỉ là một đỉnh đầu đen nhánh — Tần Triệt từ đầu đến cuối vẫn không hề ngẩng đầu lên.
Tần Triệt nghe rõ tiếng lòng mềm yếu của bản thân – Cậu sẽ không bao giờ có thể giống như trước kia bướng bỉnh mà chiếm giữ lấy người này nữa, Tần Triệt cứng nhắc nói: “Vậy tốt rồi, thật tốt.”
Cậu cảm thấy bản thân sắp khóc rồi, cuối cùng cậu cũng hiểu được sự trả thù của Trần Tống đối với cậu là như nào, chính là để cậu phải tận mắt chứng kiến cảnh hắn ở bên người khác, thực sự rất tàn nhẫn.
Nhưng Tần Triệt vẫn kìm nén, cậu cắn chặt răng, đem những đau thương chôn giấu tận sâu dưới đáy lòng. Thậm chí ngay cả cánh tay đang bị Trần Tống nắm cũng không hề run rẩy. Cậu cố gắng hết sức để khống chế cơ mặt đang muốn co giật, cậu cảm thấy bản thân dường như còn cười lên một chút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Trần Tống, đây là người đầu tiên cậu thích, và vẫn luôn luôn thích, nhưng cũng chính là người chưa bao giờ thuộc về cậu, cậu nói một cách chân thành: “Thực sự xin lỗi, lẽ ra lời này tôi nên nói với anh từ sớm, sau này có lẽ sẽ không gặp lại anh… Dù sao, tôi cũng thực sự xin lỗi anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.