Chương 15: Phiên Ngoại 3
Cố Tam Chương
23/11/2021
Tại nơi chuyên bán sinh vật cảnh.
Tần Triệt giống như một người vợ nội trợ chưa từng được ra ngoài nhìn ngắm thế giới, trái nhìn phải sờ, vô cùng vui vẻ.
Thỏ cũng xinh, chuột cũng dễ thương, cá vàng cũng đẹp, mà rùa cũng được… Cậu hoàn toàn đã quên mất dự tính mua mèo lúc đầu.
Vào lúc này, cậu đang dừng trước một bầy chó con, giống như thiếu nữ, tay ôm mặt, cả người như một viên kẹo tan chảy: “Oa, đáng yêu quá đi! gâu gâu gâu, chó con ơi~”
Trần Tống ở sau lưng cậu lùi lại cách mấy bước, quay đầu nhìn về hướng khác, như thể không hề quen biết cậu.
Vậy mà Tần Triệt lại không ngừng kêu tên hắn: “A Tống, anh mau xem đi! Đáng yêu lắm, lông xù xù này, ô hô, ô hô, ngáp rồi nè.”
Trần Tống với vẻ mặt không tình nguyện nhìn thẳng, hai chân lại khẽ dịch ra vài bước.
Ông chủ tiệm thú cưng cũng rất nhiệt tình, mở cửa lồng chó, bế một chú chó con đặt vào lòng Tần Triệt. Tần Triệt cẩn thận ôm chú chó con trong lồng ngực, chốc chốc lại vuốt phần lông trên tai nó. Dường như sợ chó con giật mình, cậu không dám lớn tiếng nữa, ôm chú chó đến bên cạnh Trần Tống, thấp giọng hỏi Trần Tống, “Nó có đáng yêu không?”
Trần Tống quay đầu nhìn, miễn cưỡng nói: “Cũng được.”
Tần Triệt vuốt đầu chó con, có vẻ không tin, nói: “Sao lại thế được? Rõ ràng là rất đáng yêu mà.”
Tần Triệt nhìn không ra mấy con chó cỏ này có gì đáng yêu, một đám nhung nhúc cứ chui ra chui vào, sau này chúng còn rụng lông, rồi còn đi tiểu, đại tiện… Hắn nghĩ thôi đã cảm thấy mất vệ sinh. Rồi lại nghĩ sau này Tần Triệt sẽ dùng bàn tay vừa sờ chó để chạm vào hắn…
Sắc mặt của Trần Tống càng lúc càng u ám.
Hắn kéo tay Tần Triệt, nhắc nhở: “Không phải em định mua một con mèo để bắt chuột trong phòng làm việc của anh sao?” Trong lòng hắn đã tính toán cả rồi, mèo không dính người, hơn nữa mèo nuôi ở phòng làm việc, Tần Triệt sẽ không sờ được, như vậy có thể giữ vệ sinh, “mau đi thôi, em đừng dây dưa nữa.”
“Ồ, đúng rồi.” Tần Triệt lúc này mới nhớ ra, nhưng chân lại không chút nhúc nhích, tay vẫn đang sờ chú chó con, cậu dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Trần Tống, vẫn có ý định đấu tranh: “Nhưng chó cũng dễ thương lắm!”
Dù vậy Trần Tống vẫn không chút động lòng, hắn thẳng thừng cự tuyệt Tần Triệt: “Không được, chúng ta đã bàn cả rồi, chỉ mua một con mèo thôi.”
“Nhưng chó có thể nuôi ở nhà mà!”
Trần Tống nghe vậy càng không muốn cho cậu nuôi, vậy nên hắn rất kiên nhẫn giảng giải cho cậu: “Em nghĩ xem, mỗi tháng em chỉ có 1000 tệ tiêu vặt. Em thường uống coca, lại còn lén ăn vặt, em đi ăn tối với đồng nghiệp, lướt Taobao, số tiền vốn dĩ đã không nhiều. Nếu như em nuôi một chú chó thì phải mua cho nó thức ăn, thức uống, đồ chơi, thế thì làm gì còn tiền? Lẽ nào em không chi cho bản thân mình nữa mà để tiền chi hết cho chó sao?”
Tần Triệt nghe hắn nói, đầu càng lúc càng cúi xuống, cậu sờ chú chó con trong lòng, cố kìm nén khó chịu, cậu đưa chú chó nhỏ cho ông chủ.
Ông chủ tiệm tầm hơn 50 tuổi, cười híp mắt hỏi cậu: “Không mua sao? Đây đều là con của con chó chú nuôi đấy. Cháu đẹp trai như vậy, chỉ cần trả chú 50 tệ là được.”
Tần Triệt cúi gằm mặt, buồn bã lắc đầu: “Không được ạ, phụ huynh không cho nuôi.”
Ông chủ cười lớn: “Anh trai cháu không cho mua sao?”
“Không cho ạ!”
Tần Triệt vẫy tay với chú chó nhỏ rồi mới quay lại đi với Trần Tống.
Cuối cùng bọn họ mua một con mèo lông đen trắng, nghe nói là bắt chuột rất giỏi. Hai người đã bàn rồi, mèo chỉ được nuôi ở phòng làm việc của Trần Tống. Lúc Tần Tiệt đến đưa đồ thì có thể chơi với nó.
Khi hai người đi con đường cũ trở về, lại ngang qua tiệm bán chó.
Tần Triệt không kìm được lại nhìn chăm chú: “Chú chó lông đen trắng này xinh quá, mắt to, trông giống em, trên lưng lại có đốm, trông khá giống Meo Meo.”
Mặc dù không được mua nhưng cậu cũng không buồn bã, cậu quay đầu cười với Trần Tống: “Lúc trước em rất muốn nuôi một con chó, nhưng bố em không cho, có lẽ là do ông ấy sợ chó, nhưng mà sống chết cũng không chịu thừa nhận.”
Cậu cười hai mắt cong cong, lại còn nghiêng đầu nhìn Trần Tống, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
Không biết vì sao đột nhiên Trần Tống thấy lòng mình mềm đi, hắn xách chiếc lồng đựng mèo, tiến về phía trước, đứng cạnh Tần Triệt, hắn hỏi cậu: “Em thích con lông đen trắng này sao?”
“Vâng, con đó trông rất xinh.”
“Được rồi.” Trần Tống cuối cũng vẫn miễn cưỡng gật đầu, hắn quay sang ông chủ đã sớm đứng bên cạnh từ lâu: “Con này đi, cháu muốn mua con này.”
Tần Triệt bất ngờ nhìn Trần Tống, cậu vẫn còn chưa dám tin, ông chủ đã bế con chó ra, đặt vào trong lòng cậu: “Anh trai cậu mua cho cậu rồi đấy!”
Tần Triệt giống như người vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng: “Thật sao? Oa, anh thật sự mua cho em sao? Trần Tống, anh thật tốt quá đi.”
Trần Tống không để ý đến Tần Triệt, hắn hướng về phía ông chủ, chỉ con chó đang nằm trong lòng Tần Triệt: “Cháu muốn mua thêm một cái lồng, để nhốt nó vào.”
“Được thôi.”
Lúc Tần Triệt nhận chiếc lồng đựng chó con, cậu không kìm được tâm trạng vui vẻ mà reo lên: “Tốt quá rồi! ha ha ha, đây là chó của em!”
Cậu ôm lấy cái lồng, hận không thể chui luôn đầu vào trong lồng, hôn hôn: “Chó con, chó con, sau này em chính là của anh, anh sẽ gọi em là Bò sữa được không nào?
Trần Triệt ghét bỏ nhìn cậu: “Em đi đường cẩn thận đi, đừng chỉ nhìn mỗi chó.” Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay Tần Triệt, để phòng cậu bị ngã.
Khi hai người về đến nhà, Tần Triệt lúc thì lấy thảm làm ổ nằm cho chó, lúc lại lấy sữa, bận rộn đến hơn 10 giờ vẫn chưa xong.
Trần Tống tức giận, mặt lạnh băng kéo cậu vào phòng tắm.
Hắn một mình ngồi ngoài ghế sô-pha, đau đầu nhìn chú chó nhỏ đã quen với môi trường mới, đi đi lại lại trong nhà. (Tác giả: Mèo đã được đưa đến phòng làm việc)
Đột nhiên, Bò sữa chạy đến và nằm xuống chân của hắn, Trần Tống sững người giống như bị đông cứng. Cả người cứng đờ ngồi tại chỗ, hắn không dám động đậy. Một lúc lâu sau, thấy Bò sữa không động đậy, hắn mới nhẹ nhàng cẩn thận rút chân ra ngồi ra xa hơn.
Bò sữa hình như rất thích trò chơi này, bốn cái chân nhỏ lạch bạch chạy đến nằm lên bàn chân Trần Tống.
“Không biết có bao nhiêu vi khuẩn nữa.” Trần Tống đau khổ nhìn sang hướng khác, cố gắng không nhìn Bò Sữa, nhưng chân hắn vẫn để nguyên.
Lúc Tần Triệt từ trong nhà tắm đi ra, liền nhìn thấy Trần Tống đang ngồi trên ghế sô-pha, dưới ánh đèn dịu nhẹ đọc một cuốn sách. Dưới chân hắn, Bò sữa đang nằm im, hai nhắm mắt lại, dường như đang mơ một giấc mơ ấm áp.
Tần Triệt giống như một người vợ nội trợ chưa từng được ra ngoài nhìn ngắm thế giới, trái nhìn phải sờ, vô cùng vui vẻ.
Thỏ cũng xinh, chuột cũng dễ thương, cá vàng cũng đẹp, mà rùa cũng được… Cậu hoàn toàn đã quên mất dự tính mua mèo lúc đầu.
Vào lúc này, cậu đang dừng trước một bầy chó con, giống như thiếu nữ, tay ôm mặt, cả người như một viên kẹo tan chảy: “Oa, đáng yêu quá đi! gâu gâu gâu, chó con ơi~”
Trần Tống ở sau lưng cậu lùi lại cách mấy bước, quay đầu nhìn về hướng khác, như thể không hề quen biết cậu.
Vậy mà Tần Triệt lại không ngừng kêu tên hắn: “A Tống, anh mau xem đi! Đáng yêu lắm, lông xù xù này, ô hô, ô hô, ngáp rồi nè.”
Trần Tống với vẻ mặt không tình nguyện nhìn thẳng, hai chân lại khẽ dịch ra vài bước.
Ông chủ tiệm thú cưng cũng rất nhiệt tình, mở cửa lồng chó, bế một chú chó con đặt vào lòng Tần Triệt. Tần Triệt cẩn thận ôm chú chó con trong lồng ngực, chốc chốc lại vuốt phần lông trên tai nó. Dường như sợ chó con giật mình, cậu không dám lớn tiếng nữa, ôm chú chó đến bên cạnh Trần Tống, thấp giọng hỏi Trần Tống, “Nó có đáng yêu không?”
Trần Tống quay đầu nhìn, miễn cưỡng nói: “Cũng được.”
Tần Triệt vuốt đầu chó con, có vẻ không tin, nói: “Sao lại thế được? Rõ ràng là rất đáng yêu mà.”
Tần Triệt nhìn không ra mấy con chó cỏ này có gì đáng yêu, một đám nhung nhúc cứ chui ra chui vào, sau này chúng còn rụng lông, rồi còn đi tiểu, đại tiện… Hắn nghĩ thôi đã cảm thấy mất vệ sinh. Rồi lại nghĩ sau này Tần Triệt sẽ dùng bàn tay vừa sờ chó để chạm vào hắn…
Sắc mặt của Trần Tống càng lúc càng u ám.
Hắn kéo tay Tần Triệt, nhắc nhở: “Không phải em định mua một con mèo để bắt chuột trong phòng làm việc của anh sao?” Trong lòng hắn đã tính toán cả rồi, mèo không dính người, hơn nữa mèo nuôi ở phòng làm việc, Tần Triệt sẽ không sờ được, như vậy có thể giữ vệ sinh, “mau đi thôi, em đừng dây dưa nữa.”
“Ồ, đúng rồi.” Tần Triệt lúc này mới nhớ ra, nhưng chân lại không chút nhúc nhích, tay vẫn đang sờ chú chó con, cậu dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Trần Tống, vẫn có ý định đấu tranh: “Nhưng chó cũng dễ thương lắm!”
Dù vậy Trần Tống vẫn không chút động lòng, hắn thẳng thừng cự tuyệt Tần Triệt: “Không được, chúng ta đã bàn cả rồi, chỉ mua một con mèo thôi.”
“Nhưng chó có thể nuôi ở nhà mà!”
Trần Tống nghe vậy càng không muốn cho cậu nuôi, vậy nên hắn rất kiên nhẫn giảng giải cho cậu: “Em nghĩ xem, mỗi tháng em chỉ có 1000 tệ tiêu vặt. Em thường uống coca, lại còn lén ăn vặt, em đi ăn tối với đồng nghiệp, lướt Taobao, số tiền vốn dĩ đã không nhiều. Nếu như em nuôi một chú chó thì phải mua cho nó thức ăn, thức uống, đồ chơi, thế thì làm gì còn tiền? Lẽ nào em không chi cho bản thân mình nữa mà để tiền chi hết cho chó sao?”
Tần Triệt nghe hắn nói, đầu càng lúc càng cúi xuống, cậu sờ chú chó con trong lòng, cố kìm nén khó chịu, cậu đưa chú chó nhỏ cho ông chủ.
Ông chủ tiệm tầm hơn 50 tuổi, cười híp mắt hỏi cậu: “Không mua sao? Đây đều là con của con chó chú nuôi đấy. Cháu đẹp trai như vậy, chỉ cần trả chú 50 tệ là được.”
Tần Triệt cúi gằm mặt, buồn bã lắc đầu: “Không được ạ, phụ huynh không cho nuôi.”
Ông chủ cười lớn: “Anh trai cháu không cho mua sao?”
“Không cho ạ!”
Tần Triệt vẫy tay với chú chó nhỏ rồi mới quay lại đi với Trần Tống.
Cuối cùng bọn họ mua một con mèo lông đen trắng, nghe nói là bắt chuột rất giỏi. Hai người đã bàn rồi, mèo chỉ được nuôi ở phòng làm việc của Trần Tống. Lúc Tần Tiệt đến đưa đồ thì có thể chơi với nó.
Khi hai người đi con đường cũ trở về, lại ngang qua tiệm bán chó.
Tần Triệt không kìm được lại nhìn chăm chú: “Chú chó lông đen trắng này xinh quá, mắt to, trông giống em, trên lưng lại có đốm, trông khá giống Meo Meo.”
Mặc dù không được mua nhưng cậu cũng không buồn bã, cậu quay đầu cười với Trần Tống: “Lúc trước em rất muốn nuôi một con chó, nhưng bố em không cho, có lẽ là do ông ấy sợ chó, nhưng mà sống chết cũng không chịu thừa nhận.”
Cậu cười hai mắt cong cong, lại còn nghiêng đầu nhìn Trần Tống, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
Không biết vì sao đột nhiên Trần Tống thấy lòng mình mềm đi, hắn xách chiếc lồng đựng mèo, tiến về phía trước, đứng cạnh Tần Triệt, hắn hỏi cậu: “Em thích con lông đen trắng này sao?”
“Vâng, con đó trông rất xinh.”
“Được rồi.” Trần Tống cuối cũng vẫn miễn cưỡng gật đầu, hắn quay sang ông chủ đã sớm đứng bên cạnh từ lâu: “Con này đi, cháu muốn mua con này.”
Tần Triệt bất ngờ nhìn Trần Tống, cậu vẫn còn chưa dám tin, ông chủ đã bế con chó ra, đặt vào trong lòng cậu: “Anh trai cậu mua cho cậu rồi đấy!”
Tần Triệt giống như người vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng: “Thật sao? Oa, anh thật sự mua cho em sao? Trần Tống, anh thật tốt quá đi.”
Trần Tống không để ý đến Tần Triệt, hắn hướng về phía ông chủ, chỉ con chó đang nằm trong lòng Tần Triệt: “Cháu muốn mua thêm một cái lồng, để nhốt nó vào.”
“Được thôi.”
Lúc Tần Triệt nhận chiếc lồng đựng chó con, cậu không kìm được tâm trạng vui vẻ mà reo lên: “Tốt quá rồi! ha ha ha, đây là chó của em!”
Cậu ôm lấy cái lồng, hận không thể chui luôn đầu vào trong lồng, hôn hôn: “Chó con, chó con, sau này em chính là của anh, anh sẽ gọi em là Bò sữa được không nào?
Trần Triệt ghét bỏ nhìn cậu: “Em đi đường cẩn thận đi, đừng chỉ nhìn mỗi chó.” Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay Tần Triệt, để phòng cậu bị ngã.
Khi hai người về đến nhà, Tần Triệt lúc thì lấy thảm làm ổ nằm cho chó, lúc lại lấy sữa, bận rộn đến hơn 10 giờ vẫn chưa xong.
Trần Tống tức giận, mặt lạnh băng kéo cậu vào phòng tắm.
Hắn một mình ngồi ngoài ghế sô-pha, đau đầu nhìn chú chó nhỏ đã quen với môi trường mới, đi đi lại lại trong nhà. (Tác giả: Mèo đã được đưa đến phòng làm việc)
Đột nhiên, Bò sữa chạy đến và nằm xuống chân của hắn, Trần Tống sững người giống như bị đông cứng. Cả người cứng đờ ngồi tại chỗ, hắn không dám động đậy. Một lúc lâu sau, thấy Bò sữa không động đậy, hắn mới nhẹ nhàng cẩn thận rút chân ra ngồi ra xa hơn.
Bò sữa hình như rất thích trò chơi này, bốn cái chân nhỏ lạch bạch chạy đến nằm lên bàn chân Trần Tống.
“Không biết có bao nhiêu vi khuẩn nữa.” Trần Tống đau khổ nhìn sang hướng khác, cố gắng không nhìn Bò Sữa, nhưng chân hắn vẫn để nguyên.
Lúc Tần Triệt từ trong nhà tắm đi ra, liền nhìn thấy Trần Tống đang ngồi trên ghế sô-pha, dưới ánh đèn dịu nhẹ đọc một cuốn sách. Dưới chân hắn, Bò sữa đang nằm im, hai nhắm mắt lại, dường như đang mơ một giấc mơ ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.