Chương 2: Bóng đêm
Thù Vỉ
27/02/2024
Anh nói anh là ai? Mạnh Yến Lễ á?
Hoàng Lư ngớ người.
Người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa lại còn cực kỳ đẹp trai này là Mạnh Yến Lễ ư?
Không phải là một ông già bảy tám chục tuổi an nhàn trồng hoa dưỡng lão ở thành phố nhỏ Thanh Li sao?
Cũng không phải là ông bác hơn năm mươi sẽ kéo cô hỏi han trên trời dưới đất sao?
Đây...... Không, chẳng phải nhìn Mạnh Yến Lễ cũng quá trẻ rồi hay sao?
Trông có vẻ chỉ lớn hơn cô vài tuổi, nếu anh đi loanh quanh trong trường, nói là đàn anh của cô có khi cũng có người tin ấy chứ.
Vậy mà bố lại có "bạn già" trẻ như vậy?!
Hoàng Lư phải cố gắng lắm mới thoát khỏi "tình huống bất ngờ" hiện tại.
Cô cố nặn ra một nụ cười: "Xin chào, tôi tên Hoàng Lư, là con gái của Hoàng Mậu Khang."
Dừng một chút, Hoàng Lư vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: "Thế còn... Xin hỏi, chú đúng thật là Mạnh Yến Lễ sao? Chính chú ấy ạ?"
Mạnh Yến Lễ lấy điện thoại từ trong túi quần ra ngay trước mặt cô, bấm số gọi điện cho Hoàng Mậu Khang.
Qua điện thoại, anh bày tỏ lòng biết ơn với Hoàng Mậu Khang về mấy hộp trà ông gửi tới, hai người đàn ông hỏi han vài câu. Sau đó, Mạnh Yến Lễ mở loa điện thoại rồi đưa cho Hoàng Lư.
Hoàng Mậu Khang đang cười "Ha ha ha" trong điện thoại: "Yến Lễ này, cậu thật sự nên quay lại thủ đô mấy ngày đấy, chúng ta hẹn hôm nào gặp nhau, cũng lâu lắm rồi tôi chưa gặp cậu. Cậu biết là tôi không có thời gian để đi xa được mà, hai hộp trà kia cậu nhớ uống đấy nhé, là đồ ngon tôi mới lấy được từ buổi đấu giá tháng trước, cho cậu nếm thử xem......"
"Lại khiến chú phải tốn kém rồi."
"Tốn kém cái gì mà tốn kém, chỉ là uống chút trà thôi thì tốn kém ở đâu? Đợi khi nào cậu về thủ đô, tôi sẽ khui bình rượu ngon để chúng ta cùng uống."
Giọng điệu của bố tràn ngập sự chân thành, không phải kiểu hứng khởi khi đạt được thỏa thuận buôn bán, ông thật sự rất vui khi trò chuyện với Mạnh Yến Lễ......
Nhưng trước kia Hoàng Lư chưa bao giờ nghe ông nhắc tới Mạnh Yến Lễ.
Cúp điện thoại, Mạnh Yến Lễ cúi đầu xuống.
Có lẽ do cái nắng lúc ba giờ chiều quá chói mắt, cặp mắt của anh hơi híp lại, trong mắt mang theo ý cười nhìn Hoàng Lư: "Còn nghi ngờ không?"
Hoàng Lư nhìn chằm chằm anh, lắc đầu, lại lắc đầu, sau đó lại lắc đầu lần nữa.
Cô cảm giác hai má mình nóng bừng, ánh nắng đằng sau như thể đốt cháy lưng cô.
Cho đến Mạnh Yến Lễ rời mắt đi, Hoàng Lư mới lặng lẽ hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại thì bắt đầu giải thích nguyên nhân vì sao ban đầu cô không tin anh là Mạnh Yến Lễ.
Cô là người thật thà, gãi gãi lỗ tai, kể lại chuyện mình giống như anh em hồ lô đi tìm ông lão*: "Thật ra tôi cứ tưởng chú đã bảy tám chục tuổi rồi."
*Phim "Anh em Hồ lô", mọi người có thể xem thử nếu tò mò nội dung nha.
Là một ông già tóc bạc trắng.
"Ồ, bảo sao vừa nãy cháu nói muốn tìm ông Mạnh Yến Lễ!" Người phụ nữ trung niên đi sau Mạnh Yến Lễ được gọi là "dì Dương", chắc hẳn là dì làm trong nhà Mạnh Yến Lễ.
Dì Dương nhiệt tình hơn nhiều so với Mạnh Yến Lễ, thấy Hoàng Lư mà như thấy người thân đã lâu không gặp, nắm tay cô hỏi han nửa ngày, nhất quyết mời cô vào nhà uống ly trà.
Hoàng Lư chỉ là đại diện bố tới đưa đồ, thế nên cô thấy hơi xấu hổ khi làm phiền nhà người ta.
Cô uyển chuyển nói lời từ chối một cách lịch sự, mỉm cười hòa nhã chào tạm biệt Mạnh Yến Lễ và dì Dương rồi rời khỏi khu biệt thự.
Rẽ vào một góc, cô cảm giác được mình đã rời khỏi tầm mắt của họ.
Hoàng Lư đưa hai tay lên ôm má, bắt đầu nhớ lại xem mình có nói sai gì không, có đụng chạm người ta cái gì không.
Mấy lời hay ý đẹp nói thay bố chắc không có gì sai đâu nhỉ.
Chỉ có một chuyện khiến Hoàng Lư canh cánh trong lòng, vừa rồi lúc cô đối diện với Mạnh Yến Lễ, mặt chắc chắn rất đỏ!
Cô, Hoàng Lư, một người bắt đầu vẽ tranh từ lúc 6 tuổi, đã học nghệ thuật được 14 năm.
Một người thường xuyên vẽ lại những bức tranh sơn dầu khỏa thân thời Phục hưng; phác thảo người mẫu khỏa thân khác giới; giúp bạn học khoa điêu khắc nặn một quả trứng nào đó của đàn ông bằng đất sét... Khụ! Chỗ bộ phận kia, vẫn cứ là tỉnh bơ lòng mang thành kính với nghệ thuật.
Vậy mà cô lại đỏ mặt trước người đàn ông mặc quần áo?
Hoàng Lư rối rắm đi đến bờ biển, không để ý có một vài con chim biển đậu trên tảng đá ngầm cách đó không xa đang mổ thứ gì đó, xâm phạm khoảng cách an toàn với chúng. Mòng biển bị sự xuất hiện của cô làm hoảng sợ, sải cánh nhanh chóng bay đi.
Khi ngước lên nhìn vì nghe thấy tiếng động, Hoàng Lư chỉ thấy một con cua nhỏ màu nâu đang hoảng sợ ở kẽ đá ngầm, nó chạy ngang xuống biển nhanh như chớp.
Thật ra Hoàng Lư cũng không phải cô gái dễ đỏ mặt.
Năm nay cô 20 tuổi, lần cuối cùng đỏ mặt là vào chuyến đi Florence sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Thành phố được nhà thơ Từ Chí Ma dịch là "Ngọc lục bảo", trên đường phố tràn ngập hơi thở lười biếng và lãng mạn.
*Từ Chí Ma (1897-1931): là nhà thơ, nhà văn hiện đại thuộc Phái Tân Nguyệt vào thời Trung Hoa Dân Quốc, đồng thời cũng là anh họ của tiểu thuyết gia võ hiệp Kim Dung
Hoàng Lư tận mắt nhìn thấy tác phẩm điêu khắc David của Michelangelo Buonarrotti tại Học viện Mỹ thuật Quốc gia ở Florence.
Lúc ấy cô ngẩng đầu lên, đỏ mặt khi đối diện với bước tượng cơ thể cường tráng, cân đối của người đàn ông.
Nhưng lúc đó đỏ mặt là chuyện bình thường mà đúng không?
Vậy cô vì sao cô lại đỏ mặt trước Mạnh Yến Lễ?
Anh cũng đâu phải không mặc quần áo!
Cơn đói đã đánh bại những vướng mắc nhỏ bé trong lòng cô, bữa tối đầu tiên Hoàng Lư ở Thanh Li được giải quyết tại một tiệm cơm nhỏ của một cặp vợ chồng.
Cô chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bắt đầu gọi món.
Trong các loại hải sản hấp, Hoàng Lư thích nhất là tôm bạc đất, tách đầu tôm, lột vỏ tôm, cho ngay miếng thịt tôm tươi mềm vào trong miệng, ngon xuất sắc!
Chủ tiệm rất tốt bụng, có lẽ do thấy cô đi một mình nên còn tặng thêm một chai soda thủy tinh ướp lạnh.
Cắm ống hút xong, cô giơ bàn tay nhỏ bé vừa bóc tôm của mình lên, cúi xuống hút một ngụm lớn, ngọt ngào nói lời "Cảm ơn" với chủ tiệm.
Chiếc mũ ngư dân được cô cởi xuống để lên bàn, điện thoại đặt trên đỉnh mũ, cách lớp vải mềm mại, chiếc máy gần như không có âm thanh khi rung, nhưng Hoàng Lư vẫn chú ý đến màn hình sáng lên.
Cô dùng khăn giấy lau tay rồi cầm điện thoại lên.
Các tin nhắn lần lượt nhảy ra trong nhóm chat của phòng vẽ, ánh mắt Hoàng Lư dừng trên ba chữ "Triển lãm tranh"*, yên lặng nuốt nước ngọt, hơi nóng bốc lên từ hải sản và tiếng sóng ngoài cửa sổ đều biến mất.
*Nguyên văn là hai chữ 画展, nhưng vì dịch sang tiếng Việt là ba chữ nên mình sửa lại.
Dường như cô đã trở về thủ đô, cũng trở về với trạng thái mờ mịt trước khi đến Thanh Li.
Hoàng Lư tắt thông báo tin nhắn nhóm, không tiếp tục nhìn nữa, dù sao thì cũng chỉ là các bạn học đang chúc mừng Trọng Hạo Khải.
Đặt điện thoại xuống chưa được bao lâu thì có người gọi đến.
Ba chữ "Trọng Hạo Khải" hiển thị sáng lóa trên màn hình.
Hoàng Lư và Trọng Hạo Khải không học cùng lớp, nhưng lại ở trong cùng một phòng vẽ, có thể coi là kiểu bạn xấu* không ưa lẫn nhau.
*损友: Bạn xấu là người luôn cố gắng hết sức để giúp bạn vượt qua khi bạn gặp khó khăn trong cuộc sống, tất nhiên khi cuộc sống của bạn không khó khăn thì người đó chính là khó khăn lớn nhất trong cuộc đời bạn (nguồn:)
Nguyên văn câu gốc là "也算互相嫌弃的那种损友", bạn nào biết dịch chính xác hơn là gì thì hãy nói cho mình nha><
Hồi mới đầu Hoàng Lư không thân quen với anh ta cho lắm, nhưng người này cứ thích ngồi cạnh cô ở phòng vẽ, hơn nữa còn thường xuyên dùng ké đồ dùng của cô.
Những cái khác thì không nói, nhưng Trọng Hạo Khải lại toàn dùng cục tẩy hoa anh đào đắt tiền của cô!
Đối với yêu cầu khi vẽ tranh, thường thì cả cục tẩy sẽ được cắt nhỏ ra để đánh bóng các vùng sáng hay gì đó, sau đó nếu không cần nữa thì sẽ vứt miếng tẩy hoa anh đào nhỏ đi, không thể tìm thấy nữa......
Tất cả các phòng vẽ đều truyền tai nhau rằng sàn nhà sẽ ăn cục tẩy hoa anh đào, nhưng Hoàng Lư cảm thấy sàn nhà có ăn bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nhiều bằng số lần tên khốn Trọng Hạo Khải lấy đi của cô!
Hơn nữa Hoàng Lư có chút ghen tị với Trọng Hạo Khải.
Cô là kiểu sinh viên nghệ thuật sẽ ngâm mình trong phòng vẽ tranh cả ngày, coi trọng việc vẽ hơn bất cứ thứ gì khác, cho dù có đi ra ngoài cũng chắc chắn là để vẽ phác thảo.
Trọng Hạo Khải thì không giống vậy, anh ta luôn là người đến muộn nhất và ra về sớm nhất, có đôi khi còn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nhưng trong cuộc triển lãm nghệ thuật nước ngoài do trường tổ chức lần này, Hoàng Lư chỉ có một bức tranh khó khăn lắm mới được đưa vào triển lãm, trong khi đó giáo viên lại trưng bày tận ba tác phẩm của Trọng Hạo Khải.
Tác phẩm của cô gần như không có người hỏi thăm, nhưng cô nghe nói các tác phẩm của Trọng Hạo Khải lại có đến hơn chục khách hàng hỏi giá.
Đối phương ra giá cao đến mức khiến Trọng Hạo Khải trở thành người chiến thắng lớn nhất trong cuộc triển lãm.
Hoàng Lư miễn cưỡng bắt máy: "Xin chào."
"Xin chào cái gì mà xin chào, Hoàng Lư, đừng nói là cậu không lưu số điện thoại của tôi đấy nhé."
Trọng Hạo Khải cười trong điện thoại, giọng điệu đầy đắc thắng: "Tôi nói này, tất cả các bạn học ở phòng vẽ tranh đều đang chúc mừng tôi trong nhóm chat đấy, còn có vài cô gái ở lớp cậu muốn mời tôi đi ăn cơm nữa, nhưng cậu lại chả nói gì cả. Sao thế, không định chân thành nói một câu chúc mừng đến "người bạn tốt" của cậu à? Không phải là cậu ghen ghét với tôi đấy chứ?"
Hoàng Lư không thừa nhận: "Ai ghen ghét với cậu, tôi đang đi du lịch, không rảnh xem điện thoại."
"Du lịch? Không phải chứ, cậu phóng khoáng quá rồi đấy Hoàng Lư? Mới là ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè mà cậu đã đi du lịch rồi á? Được được được, đúng là có tiền thì muốn làm gì cũng được."
Hoàng Lư mặc kệ anh ta, gượng gạo nói một câu "Chúc mừng".
Khi nghe thấy Trọng Hạo Khải bỉ ổi kéo dài ba chữ "ba gam dầu"* trong điện thoại, cô trực tiếp tắt máy.
*三克油: bính âm tiếng Trung (bảng chữ cái phiên âm) là sānkèyoú, nghe giống như cảm ơn.
Có lẽ muốn làm nghệ thuật thì thật sự cần có tài năng bẩm sinh.
Trong suốt khoảng thời gian chuẩn bị cho triển lãm, gần như mỗi ngày cô đều mất ngủ, dành nhiều thời gian trong phòng vẽ hơn bình thường, cũng thường xuyên ở ngoài ký túc xá cả đêm.
Phải đến ngày cuối cùng của thời hạn Trọng Hạo Khải mới nộp bản vẽ, hôm đó anh ta ngồi xuống bên cạnh Hoàng Lư với mái tóc như cái ổ gà cùng đôi mắt thâm quầng, ngáp một cái nói với cô: "Ông đây suýt chút nữa quên béng mất thời hạn nộp bản thảo, phải thức hai đêm mới làm xong. Còn một bức khác vẽ từ hồi năm nhất, cầm đi lừa bịp cũng được."
Cô hỏi Trọng Hạo Khải, chẳng lẽ không cần lên ý tưởng sao?
Anh ta nói, ý tưởng cái rắm.
Hoàng Lư nhớ tới hồi trung học, cô là học sinh được giáo viên yêu quý nhất ở lớp vẽ.
Giáo viên thường lấy bài tập phác thảo của cô, nói với những học sinh khác đang chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật: "Các em mà nghiêm túc nỗ lực như Hoàng Lư là tôi yên tâm rồi".
Khi ấy Hoàng Lư trúng tuyển vào Học viện Mỹ thuật mà mình hằng mơ ước, trong lòng ngập tràn những khát khao về tương lai:
Muốn giáo viên trong trường khen ngợi các bức tranh của cô, muốn mẹ đang làm ở nước ngoài nhìn cô với đôi mắt khác xưa, muốn trở thành họa sĩ mới tài năng ở trong nước......
Cô thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ nổi tiếng quốc tế vào năm 20 tuổi, giống như họa sĩ mà cô ngưỡng mộ nhất vậy.
Hiện tại Hoàng Lư 20 tuổi.
Không một khát vọng tuổi trẻ nào năm ấy được thực hiện.
Có rất nhiều người tài trên đại học, cô chẳng qua chỉ là người bình thường nhất trong số họ mà thôi.
Làm sao để cô chấp nhận rằng mình sẽ trở thành một "người bình thường biết vẽ tranh"?
Chỉ có thể là "người bình thường biết vẽ tranh" thôi sao?
Sự kiện triển lãm tranh lần này đã giáng một đòn mạnh vào Hoàng Lư, nếu không cô đã không đến Thanh Li.
Sau khi bị Trọng Hạo Khải làm phiền, tôm bạc đất cũng không còn ngon như trước nữa.
Sau khi ăn xong, trên đường trở về nhà trọ, Hoàng Lư lại gặp được Mạnh Yến Lễ.
Khi đó cô đang đi dưới bóng cây, trong lúc vô tình nhìn về phía khu biệt thự bên kia đường, thật trùng hợp, khu vực được đèn đường cổ chiếu sáng lại là bóng đêm trước sân nhà Mạnh Yến Lễ.
Ánh trăng sáng vằng vặc, xa xa có tiếng chuông từ trên núi vọng lại, tiếng côn trùng đêm khẽ kêu ẩn hiện trong cây cỏ.
Có hai người đang đứng dưới đèn đường.
Người đàn ông rất cao kia là Mạnh Yến Lễ.
Đối diện anh là một người phụ nữ mặc váy hai dây ngắn cũn cỡn.
Đôi chân của người phụ nữ vừa thẳng vừa dài, khi Hoàng Lư nhìn về phía bọn họ trong 3 hay 4 giây gì đó, người phụ nữ đột nhiên cười khanh khách tiến lên, trông có vẻ là muốn ôm Mạnh Yến Lễ.
Đêm khuya, lại có mỹ nữ nhào vào ngực, mập mờ à nha!
Hoàng Lư đứng cách đó vài mét thậm chí còn rối loạn hơi thở dùm Mạnh Yến Lễ.
Nhưng bản thân Mạnh Yến Lễ lại cực kỳ bình tĩnh, anh không nhanh không chậm lùi lại một bước, giơ cánh tay lên chặn lại tất cả những mập mờ tầm nửa mét.
Sau đó, Hoàng Lư nghe anh bình tĩnh nói: "Không cần ôm tạm biệt đâu, đi thong thả."
Ái chà, lạnh nhạt vậy sao?
Hoàng Lư gãi gãi lỗ tai.
Hoàng Lư và Mạnh Yến Lễ không thân quen gì, cô còn tưởng rằng mình vừa nhìn thấy cảnh chia tay, lo Mạnh Yến Lễ nhìn thấy cô thì sẽ xấu hổ.
Trước khi người đối diện kịp nhận ra sự tồn tại của cô, cô đã vô cùng tri kỷ nhích từng bước nhỏ ẩn mình sâu trong bóng cây, giống như một con cua nhỏ trốn trong khe đá ngầm, lợi dụng bóng đêm lặng lẽ chuồn đi.
Hoàng Lư ngớ người.
Người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa lại còn cực kỳ đẹp trai này là Mạnh Yến Lễ ư?
Không phải là một ông già bảy tám chục tuổi an nhàn trồng hoa dưỡng lão ở thành phố nhỏ Thanh Li sao?
Cũng không phải là ông bác hơn năm mươi sẽ kéo cô hỏi han trên trời dưới đất sao?
Đây...... Không, chẳng phải nhìn Mạnh Yến Lễ cũng quá trẻ rồi hay sao?
Trông có vẻ chỉ lớn hơn cô vài tuổi, nếu anh đi loanh quanh trong trường, nói là đàn anh của cô có khi cũng có người tin ấy chứ.
Vậy mà bố lại có "bạn già" trẻ như vậy?!
Hoàng Lư phải cố gắng lắm mới thoát khỏi "tình huống bất ngờ" hiện tại.
Cô cố nặn ra một nụ cười: "Xin chào, tôi tên Hoàng Lư, là con gái của Hoàng Mậu Khang."
Dừng một chút, Hoàng Lư vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: "Thế còn... Xin hỏi, chú đúng thật là Mạnh Yến Lễ sao? Chính chú ấy ạ?"
Mạnh Yến Lễ lấy điện thoại từ trong túi quần ra ngay trước mặt cô, bấm số gọi điện cho Hoàng Mậu Khang.
Qua điện thoại, anh bày tỏ lòng biết ơn với Hoàng Mậu Khang về mấy hộp trà ông gửi tới, hai người đàn ông hỏi han vài câu. Sau đó, Mạnh Yến Lễ mở loa điện thoại rồi đưa cho Hoàng Lư.
Hoàng Mậu Khang đang cười "Ha ha ha" trong điện thoại: "Yến Lễ này, cậu thật sự nên quay lại thủ đô mấy ngày đấy, chúng ta hẹn hôm nào gặp nhau, cũng lâu lắm rồi tôi chưa gặp cậu. Cậu biết là tôi không có thời gian để đi xa được mà, hai hộp trà kia cậu nhớ uống đấy nhé, là đồ ngon tôi mới lấy được từ buổi đấu giá tháng trước, cho cậu nếm thử xem......"
"Lại khiến chú phải tốn kém rồi."
"Tốn kém cái gì mà tốn kém, chỉ là uống chút trà thôi thì tốn kém ở đâu? Đợi khi nào cậu về thủ đô, tôi sẽ khui bình rượu ngon để chúng ta cùng uống."
Giọng điệu của bố tràn ngập sự chân thành, không phải kiểu hứng khởi khi đạt được thỏa thuận buôn bán, ông thật sự rất vui khi trò chuyện với Mạnh Yến Lễ......
Nhưng trước kia Hoàng Lư chưa bao giờ nghe ông nhắc tới Mạnh Yến Lễ.
Cúp điện thoại, Mạnh Yến Lễ cúi đầu xuống.
Có lẽ do cái nắng lúc ba giờ chiều quá chói mắt, cặp mắt của anh hơi híp lại, trong mắt mang theo ý cười nhìn Hoàng Lư: "Còn nghi ngờ không?"
Hoàng Lư nhìn chằm chằm anh, lắc đầu, lại lắc đầu, sau đó lại lắc đầu lần nữa.
Cô cảm giác hai má mình nóng bừng, ánh nắng đằng sau như thể đốt cháy lưng cô.
Cho đến Mạnh Yến Lễ rời mắt đi, Hoàng Lư mới lặng lẽ hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại thì bắt đầu giải thích nguyên nhân vì sao ban đầu cô không tin anh là Mạnh Yến Lễ.
Cô là người thật thà, gãi gãi lỗ tai, kể lại chuyện mình giống như anh em hồ lô đi tìm ông lão*: "Thật ra tôi cứ tưởng chú đã bảy tám chục tuổi rồi."
*Phim "Anh em Hồ lô", mọi người có thể xem thử nếu tò mò nội dung nha.
Là một ông già tóc bạc trắng.
"Ồ, bảo sao vừa nãy cháu nói muốn tìm ông Mạnh Yến Lễ!" Người phụ nữ trung niên đi sau Mạnh Yến Lễ được gọi là "dì Dương", chắc hẳn là dì làm trong nhà Mạnh Yến Lễ.
Dì Dương nhiệt tình hơn nhiều so với Mạnh Yến Lễ, thấy Hoàng Lư mà như thấy người thân đã lâu không gặp, nắm tay cô hỏi han nửa ngày, nhất quyết mời cô vào nhà uống ly trà.
Hoàng Lư chỉ là đại diện bố tới đưa đồ, thế nên cô thấy hơi xấu hổ khi làm phiền nhà người ta.
Cô uyển chuyển nói lời từ chối một cách lịch sự, mỉm cười hòa nhã chào tạm biệt Mạnh Yến Lễ và dì Dương rồi rời khỏi khu biệt thự.
Rẽ vào một góc, cô cảm giác được mình đã rời khỏi tầm mắt của họ.
Hoàng Lư đưa hai tay lên ôm má, bắt đầu nhớ lại xem mình có nói sai gì không, có đụng chạm người ta cái gì không.
Mấy lời hay ý đẹp nói thay bố chắc không có gì sai đâu nhỉ.
Chỉ có một chuyện khiến Hoàng Lư canh cánh trong lòng, vừa rồi lúc cô đối diện với Mạnh Yến Lễ, mặt chắc chắn rất đỏ!
Cô, Hoàng Lư, một người bắt đầu vẽ tranh từ lúc 6 tuổi, đã học nghệ thuật được 14 năm.
Một người thường xuyên vẽ lại những bức tranh sơn dầu khỏa thân thời Phục hưng; phác thảo người mẫu khỏa thân khác giới; giúp bạn học khoa điêu khắc nặn một quả trứng nào đó của đàn ông bằng đất sét... Khụ! Chỗ bộ phận kia, vẫn cứ là tỉnh bơ lòng mang thành kính với nghệ thuật.
Vậy mà cô lại đỏ mặt trước người đàn ông mặc quần áo?
Hoàng Lư rối rắm đi đến bờ biển, không để ý có một vài con chim biển đậu trên tảng đá ngầm cách đó không xa đang mổ thứ gì đó, xâm phạm khoảng cách an toàn với chúng. Mòng biển bị sự xuất hiện của cô làm hoảng sợ, sải cánh nhanh chóng bay đi.
Khi ngước lên nhìn vì nghe thấy tiếng động, Hoàng Lư chỉ thấy một con cua nhỏ màu nâu đang hoảng sợ ở kẽ đá ngầm, nó chạy ngang xuống biển nhanh như chớp.
Thật ra Hoàng Lư cũng không phải cô gái dễ đỏ mặt.
Năm nay cô 20 tuổi, lần cuối cùng đỏ mặt là vào chuyến đi Florence sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Thành phố được nhà thơ Từ Chí Ma dịch là "Ngọc lục bảo", trên đường phố tràn ngập hơi thở lười biếng và lãng mạn.
*Từ Chí Ma (1897-1931): là nhà thơ, nhà văn hiện đại thuộc Phái Tân Nguyệt vào thời Trung Hoa Dân Quốc, đồng thời cũng là anh họ của tiểu thuyết gia võ hiệp Kim Dung
Hoàng Lư tận mắt nhìn thấy tác phẩm điêu khắc David của Michelangelo Buonarrotti tại Học viện Mỹ thuật Quốc gia ở Florence.
Lúc ấy cô ngẩng đầu lên, đỏ mặt khi đối diện với bước tượng cơ thể cường tráng, cân đối của người đàn ông.
Nhưng lúc đó đỏ mặt là chuyện bình thường mà đúng không?
Vậy cô vì sao cô lại đỏ mặt trước Mạnh Yến Lễ?
Anh cũng đâu phải không mặc quần áo!
Cơn đói đã đánh bại những vướng mắc nhỏ bé trong lòng cô, bữa tối đầu tiên Hoàng Lư ở Thanh Li được giải quyết tại một tiệm cơm nhỏ của một cặp vợ chồng.
Cô chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bắt đầu gọi món.
Trong các loại hải sản hấp, Hoàng Lư thích nhất là tôm bạc đất, tách đầu tôm, lột vỏ tôm, cho ngay miếng thịt tôm tươi mềm vào trong miệng, ngon xuất sắc!
Chủ tiệm rất tốt bụng, có lẽ do thấy cô đi một mình nên còn tặng thêm một chai soda thủy tinh ướp lạnh.
Cắm ống hút xong, cô giơ bàn tay nhỏ bé vừa bóc tôm của mình lên, cúi xuống hút một ngụm lớn, ngọt ngào nói lời "Cảm ơn" với chủ tiệm.
Chiếc mũ ngư dân được cô cởi xuống để lên bàn, điện thoại đặt trên đỉnh mũ, cách lớp vải mềm mại, chiếc máy gần như không có âm thanh khi rung, nhưng Hoàng Lư vẫn chú ý đến màn hình sáng lên.
Cô dùng khăn giấy lau tay rồi cầm điện thoại lên.
Các tin nhắn lần lượt nhảy ra trong nhóm chat của phòng vẽ, ánh mắt Hoàng Lư dừng trên ba chữ "Triển lãm tranh"*, yên lặng nuốt nước ngọt, hơi nóng bốc lên từ hải sản và tiếng sóng ngoài cửa sổ đều biến mất.
*Nguyên văn là hai chữ 画展, nhưng vì dịch sang tiếng Việt là ba chữ nên mình sửa lại.
Dường như cô đã trở về thủ đô, cũng trở về với trạng thái mờ mịt trước khi đến Thanh Li.
Hoàng Lư tắt thông báo tin nhắn nhóm, không tiếp tục nhìn nữa, dù sao thì cũng chỉ là các bạn học đang chúc mừng Trọng Hạo Khải.
Đặt điện thoại xuống chưa được bao lâu thì có người gọi đến.
Ba chữ "Trọng Hạo Khải" hiển thị sáng lóa trên màn hình.
Hoàng Lư và Trọng Hạo Khải không học cùng lớp, nhưng lại ở trong cùng một phòng vẽ, có thể coi là kiểu bạn xấu* không ưa lẫn nhau.
*损友: Bạn xấu là người luôn cố gắng hết sức để giúp bạn vượt qua khi bạn gặp khó khăn trong cuộc sống, tất nhiên khi cuộc sống của bạn không khó khăn thì người đó chính là khó khăn lớn nhất trong cuộc đời bạn (nguồn:)
Nguyên văn câu gốc là "也算互相嫌弃的那种损友", bạn nào biết dịch chính xác hơn là gì thì hãy nói cho mình nha><
Hồi mới đầu Hoàng Lư không thân quen với anh ta cho lắm, nhưng người này cứ thích ngồi cạnh cô ở phòng vẽ, hơn nữa còn thường xuyên dùng ké đồ dùng của cô.
Những cái khác thì không nói, nhưng Trọng Hạo Khải lại toàn dùng cục tẩy hoa anh đào đắt tiền của cô!
Đối với yêu cầu khi vẽ tranh, thường thì cả cục tẩy sẽ được cắt nhỏ ra để đánh bóng các vùng sáng hay gì đó, sau đó nếu không cần nữa thì sẽ vứt miếng tẩy hoa anh đào nhỏ đi, không thể tìm thấy nữa......
Tất cả các phòng vẽ đều truyền tai nhau rằng sàn nhà sẽ ăn cục tẩy hoa anh đào, nhưng Hoàng Lư cảm thấy sàn nhà có ăn bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nhiều bằng số lần tên khốn Trọng Hạo Khải lấy đi của cô!
Hơn nữa Hoàng Lư có chút ghen tị với Trọng Hạo Khải.
Cô là kiểu sinh viên nghệ thuật sẽ ngâm mình trong phòng vẽ tranh cả ngày, coi trọng việc vẽ hơn bất cứ thứ gì khác, cho dù có đi ra ngoài cũng chắc chắn là để vẽ phác thảo.
Trọng Hạo Khải thì không giống vậy, anh ta luôn là người đến muộn nhất và ra về sớm nhất, có đôi khi còn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nhưng trong cuộc triển lãm nghệ thuật nước ngoài do trường tổ chức lần này, Hoàng Lư chỉ có một bức tranh khó khăn lắm mới được đưa vào triển lãm, trong khi đó giáo viên lại trưng bày tận ba tác phẩm của Trọng Hạo Khải.
Tác phẩm của cô gần như không có người hỏi thăm, nhưng cô nghe nói các tác phẩm của Trọng Hạo Khải lại có đến hơn chục khách hàng hỏi giá.
Đối phương ra giá cao đến mức khiến Trọng Hạo Khải trở thành người chiến thắng lớn nhất trong cuộc triển lãm.
Hoàng Lư miễn cưỡng bắt máy: "Xin chào."
"Xin chào cái gì mà xin chào, Hoàng Lư, đừng nói là cậu không lưu số điện thoại của tôi đấy nhé."
Trọng Hạo Khải cười trong điện thoại, giọng điệu đầy đắc thắng: "Tôi nói này, tất cả các bạn học ở phòng vẽ tranh đều đang chúc mừng tôi trong nhóm chat đấy, còn có vài cô gái ở lớp cậu muốn mời tôi đi ăn cơm nữa, nhưng cậu lại chả nói gì cả. Sao thế, không định chân thành nói một câu chúc mừng đến "người bạn tốt" của cậu à? Không phải là cậu ghen ghét với tôi đấy chứ?"
Hoàng Lư không thừa nhận: "Ai ghen ghét với cậu, tôi đang đi du lịch, không rảnh xem điện thoại."
"Du lịch? Không phải chứ, cậu phóng khoáng quá rồi đấy Hoàng Lư? Mới là ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè mà cậu đã đi du lịch rồi á? Được được được, đúng là có tiền thì muốn làm gì cũng được."
Hoàng Lư mặc kệ anh ta, gượng gạo nói một câu "Chúc mừng".
Khi nghe thấy Trọng Hạo Khải bỉ ổi kéo dài ba chữ "ba gam dầu"* trong điện thoại, cô trực tiếp tắt máy.
*三克油: bính âm tiếng Trung (bảng chữ cái phiên âm) là sānkèyoú, nghe giống như cảm ơn.
Có lẽ muốn làm nghệ thuật thì thật sự cần có tài năng bẩm sinh.
Trong suốt khoảng thời gian chuẩn bị cho triển lãm, gần như mỗi ngày cô đều mất ngủ, dành nhiều thời gian trong phòng vẽ hơn bình thường, cũng thường xuyên ở ngoài ký túc xá cả đêm.
Phải đến ngày cuối cùng của thời hạn Trọng Hạo Khải mới nộp bản vẽ, hôm đó anh ta ngồi xuống bên cạnh Hoàng Lư với mái tóc như cái ổ gà cùng đôi mắt thâm quầng, ngáp một cái nói với cô: "Ông đây suýt chút nữa quên béng mất thời hạn nộp bản thảo, phải thức hai đêm mới làm xong. Còn một bức khác vẽ từ hồi năm nhất, cầm đi lừa bịp cũng được."
Cô hỏi Trọng Hạo Khải, chẳng lẽ không cần lên ý tưởng sao?
Anh ta nói, ý tưởng cái rắm.
Hoàng Lư nhớ tới hồi trung học, cô là học sinh được giáo viên yêu quý nhất ở lớp vẽ.
Giáo viên thường lấy bài tập phác thảo của cô, nói với những học sinh khác đang chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật: "Các em mà nghiêm túc nỗ lực như Hoàng Lư là tôi yên tâm rồi".
Khi ấy Hoàng Lư trúng tuyển vào Học viện Mỹ thuật mà mình hằng mơ ước, trong lòng ngập tràn những khát khao về tương lai:
Muốn giáo viên trong trường khen ngợi các bức tranh của cô, muốn mẹ đang làm ở nước ngoài nhìn cô với đôi mắt khác xưa, muốn trở thành họa sĩ mới tài năng ở trong nước......
Cô thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ nổi tiếng quốc tế vào năm 20 tuổi, giống như họa sĩ mà cô ngưỡng mộ nhất vậy.
Hiện tại Hoàng Lư 20 tuổi.
Không một khát vọng tuổi trẻ nào năm ấy được thực hiện.
Có rất nhiều người tài trên đại học, cô chẳng qua chỉ là người bình thường nhất trong số họ mà thôi.
Làm sao để cô chấp nhận rằng mình sẽ trở thành một "người bình thường biết vẽ tranh"?
Chỉ có thể là "người bình thường biết vẽ tranh" thôi sao?
Sự kiện triển lãm tranh lần này đã giáng một đòn mạnh vào Hoàng Lư, nếu không cô đã không đến Thanh Li.
Sau khi bị Trọng Hạo Khải làm phiền, tôm bạc đất cũng không còn ngon như trước nữa.
Sau khi ăn xong, trên đường trở về nhà trọ, Hoàng Lư lại gặp được Mạnh Yến Lễ.
Khi đó cô đang đi dưới bóng cây, trong lúc vô tình nhìn về phía khu biệt thự bên kia đường, thật trùng hợp, khu vực được đèn đường cổ chiếu sáng lại là bóng đêm trước sân nhà Mạnh Yến Lễ.
Ánh trăng sáng vằng vặc, xa xa có tiếng chuông từ trên núi vọng lại, tiếng côn trùng đêm khẽ kêu ẩn hiện trong cây cỏ.
Có hai người đang đứng dưới đèn đường.
Người đàn ông rất cao kia là Mạnh Yến Lễ.
Đối diện anh là một người phụ nữ mặc váy hai dây ngắn cũn cỡn.
Đôi chân của người phụ nữ vừa thẳng vừa dài, khi Hoàng Lư nhìn về phía bọn họ trong 3 hay 4 giây gì đó, người phụ nữ đột nhiên cười khanh khách tiến lên, trông có vẻ là muốn ôm Mạnh Yến Lễ.
Đêm khuya, lại có mỹ nữ nhào vào ngực, mập mờ à nha!
Hoàng Lư đứng cách đó vài mét thậm chí còn rối loạn hơi thở dùm Mạnh Yến Lễ.
Nhưng bản thân Mạnh Yến Lễ lại cực kỳ bình tĩnh, anh không nhanh không chậm lùi lại một bước, giơ cánh tay lên chặn lại tất cả những mập mờ tầm nửa mét.
Sau đó, Hoàng Lư nghe anh bình tĩnh nói: "Không cần ôm tạm biệt đâu, đi thong thả."
Ái chà, lạnh nhạt vậy sao?
Hoàng Lư gãi gãi lỗ tai.
Hoàng Lư và Mạnh Yến Lễ không thân quen gì, cô còn tưởng rằng mình vừa nhìn thấy cảnh chia tay, lo Mạnh Yến Lễ nhìn thấy cô thì sẽ xấu hổ.
Trước khi người đối diện kịp nhận ra sự tồn tại của cô, cô đã vô cùng tri kỷ nhích từng bước nhỏ ẩn mình sâu trong bóng cây, giống như một con cua nhỏ trốn trong khe đá ngầm, lợi dụng bóng đêm lặng lẽ chuồn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.